- Em không sao chứ? Chân phẫu thuật xong có đau lắm không?
Trúc bỏ ngoài tai những lời Chi nói, tiếp tục xem xét chân cô một lần nữa. Trong vòng chưa nổi một tuần mà phải phẫu thuật chân hai lần. Đó chỉ là tiểu phẫu, nếu như là ca mổ lớn, chắc Trúc sẽ đau xót lắm.
- Em không. Có Trúc ở đây, em không còn đau!
Chi lắc đầu, nói chuyện một cách dễ thương.
- Được rồi em nằm nghỉ đi, sáng mai bác sĩ khám xong cho em, Trúc đưa em đi dạo, được không?
Trúc đặt Chi về vị trí giường bệnh, đắp chăn ngay ngắn, rồi đưa tay bật máy phun sương cho da Chi không bị khô vì hơi điều hòa.
- Em không thích cô ta. Trúc đừng giả vờ, cô ta cứ nói gia đình em không còn tồn tại, Trúc nghĩ xem sao cô ta lại nói chuyện về em như thế!
Chi sực nhớ ra cô nổi điên lên với cô bác sĩ vì dám nói rằng gia đình cô đã mất. Cô thực sự phát điên lên tiến tới, dùng hành động tấn công cô ta.
Trúc có nghe Huyền kể lại. Trúc biết Chi đã đi đến mức hóa điên, sẵn sàng giết người để bảo vệ hai chữ gia đình đó. Nếu Chi nhận ra sự thật, thì có lý do gì cho cô ấy yêu Trúc không?
- Đúng! Gia đình em mất rồi!
Trúc lặng lẽ nói. Không biết động cơ nào trong mình, nhưng Trúc đã nói ra điều đó khi nghĩ tới việc có thể đây là lần cuối Trúc và Chi nói chuyện.
- Trúc. Em không thích đùa như vậy đâu! Đừng nói luyên thuyên, cái gì cũng phải có chừng mực của nó!
Chi cũng bắt đầu nổi giận với Trúc. Cô ấy có quyền giận Trúc. Người như Chi không có tội, cô mắc bệnh, nào ai nỡ trách Chi. Kể cả Huyền, bị Chi túm cổ, chửi rủa, nhưng một nửa lời cũng không trách móc lại.
- Em không thấy, hai đứa nhỏ chỉ luôn vẻ bức tranh công viên Thủ Lệ sao? Lúc nào cũng vậy! Hai năm nay! Em...nên nhìn xem có đúng em chỉ gặp họ với một bộ dạng suốt hai năm không? Em mơ hồ... em đâu nhận ra được!
Trúc nhỏ giọng nói, như một cách mách bảo, chứ không thể lên giọng dạy bảo được. Trúc biết, phải đau lòng lắm mới có thể tiếp nhận được sự việc này.
- Em không đùa..đâu! - Chi nói giật giọng.
Cô cũng giậy mình trong thâm tâm. Đúng là hai năm nay, mỗi lần cô về nhà, đều thấy bé Đan đang ngồi vẽ gia đình đi công viên Thủ Lệ, bé Linh sẽ ngồi tập vẽ ngay ở sau và chép lại hình của chị. Thế nhưng... những hình ảnh đó quá chân thật. Cô làm sao có thể nhận ra đó là ảo giác do cô tự dựng lên, hoặc nó cố tình xuất hiện để xoa dịu tâm trí cô!
- Trúc biết, sự xuất hiện của Trúc, làm em nhớ tới hoặc nghĩ tới Mạnh nhiều hơn. Nhưng Mạnh và hai đứa nhỏ, thực sự đã qua đời... em cần thời gian để nhận ra họ không còn bên em nữa.
Trúc nói nhưng vẫn cố nén nước mắt. Trúc biết mọi thứ nên kết thúc ở đây. Ngay bây giờ...
Nước mắt Chi đang chực rơi mất rồi... Cô hoang mang lắm, cô không biết Trúc đang nói gì nữa... Trúc nói gia đình cô đã chết... Trúc nói Trúc không muốn ở gần cô!
- Đừng bỏ đi, họ vẫn ở bên em, nhưng em thấy Mạnh không cần em. Trúc, Trúc hứa ở bên em mãi mãi rồi mà?
Chi ngồi dậy, níu lấy tay Trúc, nước mắt cô đã rơi thật. Và thực sự không thể kìm nén lại được nữa. Cô sợ cô đơn, cô sợ mọi thứ đến với mình quá nhanh rồi cũng rời đi quá nhanh.
- Em phải tin Trúc... Mạnh và hai đứa trẻ giờ chỉ là ảo giác... họ xứng đáng để em nhớ tới... nhưng đừng tin họ còn sống nữa. Trúc mới thật, Trúc mới là người ở bên em. Nhưng Trúc không xứng đáng để em nhớ tới. Hãy ngoan ngoãn... hãy nghe lời bác sĩ, uống thuốc đều đặn... em sẽ sớm khỏe mạnh lại!
Trúc cố gắng gỡ hai tay đang bấu chặt lấy mình của Chi. Chính Trúc, nếu như không gồng mình lên để không khóc, chắc Trúc cũng không chịu đựng được mất.
- Không phải, họ còn sống mà! Đừng nói như vậy! Đừng bỏ rơi em nữa!
Chi lắc đầu tuyệt vọng, vẫn cố gắng níu lấy tay Trúc chặt hơn, nỗ lực hơn những gì Trúc đang cố tách mình ra.
- Trúc không bỏ rơi em. Chúng mình vẫn là bạn. Chúng mình... chỉ là chia tay thôi!
Trúc ôm Chi hờ hững, rồi cũng nói ra những lời nói đó. Lời chia tay nặng nề nhất, chỉ là lời nói, nhưng lực sát thương của nó thật không ngờ tới.
Huyền và mọi người ở ngoài đều thấy hết. Họ nghe thấy tiếng động trong phòng, là khi nãy Chi quát to tiếng, nên họ liền chạy tới. Thế nhưng trước mắt họ đang diễn ra những sự việc thật đau thương. Cả Hoài Nam, Dương và ba mẹ Chi cũng ở đây. Họ biết con gái họ có bệnh, nhưng họ không biết chính họ vô tình làm bệnh của Chi nặng hơn.
- Bác sĩ, con bé nhà tôi và cháu Trúc... thực sự sẽ kết thúc sao?
Mẹ Chi quẹt nước mắt của mình, bà đã nín khóc từ nãy tới giờ nhưng nước mắt vẫn rơi ra. Con gái bà, hai đứa con gái của bà đều mắc bệnh. Không biết con đẻ hay con nuôi, bà chỉ biết bà đã dành cả cuộc đời để chăm sóc chúng nên người. Đứa nào bị thương, bà cũng thấy đau lòng hết.
- Cháu không rõ. Mối quan hệ họ có hàn gắn lại, có tiếp tục được hay không, cũng phụ thuộc vào Chi và gia đình hai bên!
Huyền lặng lẽ nói. Cô cảm thấy Trúc thật đáng thương. Sinh ra với giới tính không được lựa chọn, gia đình cũng không chào đón giới tính của Trúc, cho tới người Trúc yêu, cũng khó có thể ở bên. Vậy mà Trúc đã kiên trì, kiên trì tìm kiếm mọi cách giúp Chi chữa bệnh.
- Dương, hiện tại em nghĩ mình là Dương hay là Nguyệt!
Huyền nói trong không gian yên lặng. Hiện tại đang là tờ mờ sáng, cũng chưa đến giờ thăm bệnh, chẳng có ai ở đây ngoài gia đình Chi!
Ba mẹ Chi dặn nhau im lặng, cả Hoài Nam cũng vậy. Họ đưa Hoài Nam ra phía khuất, để Huyền tiếp tục công việc tìm ra bệnh cho hai chị em.
Dương nghe thấy Huyền hỏi, liền giật mình. Dương không nghĩ chị ta có thể biết mình tên là Nguyệt. Nhưng Huyền biết biểu hiện của Dương sẽ là không trả lời, vậy nên Huyền tiếp tục hỏi.
- Ở thời điểm này, em nghĩ mình là Trương Minh Nguyệt em gái cùng cha khác mẹ của Trương Hoàng Mạnh, hay là Nguyễn Dương Dương em gái của Nguyễn Thùy Chi?
Huyền tiếp tục đưa ra câu hỏi khiến Dương hoảng hốt. Dương lắc đầu, Dương chối bỏ tất cả những gì Huyền vừa nói. Sao Huyền biết cô chính là em gái cùng cha khác mẹ của Mạnh, sao cô ta biết mọi chuyện?
- Chẳng phải đây là giờ em đi thăm mộ Mạnh sao? Nếu em không chịu nhận, em sẽ bị cưỡng chế nhập viện! Em... là bị rối loạn nhân cách. Em không phân biệt nổi mình là ai, phải không?
Huyền nhẹ nhàng ôm Dương vào lòng. Có lẽ, những lúc như thế này, Dương cũng cần một cái ôm nồng ấm. Quá khứ của Dương rất cô đơn, cô đơn tới độ lạnh lẽo và heo hút. Đứa trẻ 5 tuổi, vẫn tin thế giới này có quỷ và ma. Nhưng không có lý do gì, bị mẹ kế vứt bỏ ở ngay lề đường. Mẹ đẻ không hề đi tìm Dương. Thử hỏi, Dương sao có thể chịu được.
- Con gái, con đừng sợ, con đừng khóc. Có mẹ ở đây! Mẹ luôn ở bên con, mẹ, ba, anh Nam, và chị Chi, luôn yêu thương con rất nhiều. Con hãy nhập viện, và chữa khỏi bệnh đi!
Dương vẫn khóc, cô không thể nói thêm lời nào ngay lúc này vì quá sốc. Sốc tới độ cô không biết nên bấu víu vào ai. Nhân viên y tá tới, đưa Dương vào giường bệnh và nhanh chóng làm thủ tục...
Cùng lúc đó, Trúc bước ra khỏi phòng bệnh của Chi, nhìn thấy gia đình Chi cùng bạn nhìn mình bằng ánh mắt thương hại, Trúc liền bỏ trốn. Trúc bỏ chạy vì Trúc không đủ can đảm để nhìn ba mẹ Chi cùng Hoài Nam. Họ hẳn là còn hận bệnh viện này vì nỡ hại chết hai đứa cháu của họ, họ căm thù bệnh viện này vì làm con gái họ bị điên. Đưa Dương và Chi nhập viện chữa trị, chỉ là một hành động nhỏ để có thể an ủi xoa dịu nỗi đau mà họ chịu đựng suốt bao nhiêu năm nay.
...
Huyền thấy nơi này thật trống vắng. Trông có vẻ đông đúc người ra vào, nhưng lại là nơi thấm đẫm nhiều nước mắt. Chi đã ngồi bất động, mắt không rõ có cử động hay không, nhưng chỉ chăm chăm nhìn về cánh cửa đợi Trúc quay trở về. Nhìn thấy cảnh tượng này, ai nói bác sĩ không đau lòng chứ?
Còn Dương, con bé tự dày vò bản thân, tới độ bác sĩ phải dùng giây buộc Dương lại. Dương tự làm đau mình, vì cô đã mắc lỗi với chị gái, dù chị gái không làm gì sai với cô. Từng nơi cô để Mạnh quan hệ xác thịt, cô liền tìm cách dày vò nó một cách đau đớn nhất có thể...
Giá như ông trời sinh ra con người, để cho họ cứ sống hết cuộc đời rồi lại đầu thai, một cuộc đời yên bình, đừng có hai từ oan gia đó được không.
Trúc hiện tại đang ở nơi nào, Huyền cũng không rõ. Nhưng khoa tâm thần học đã in lệnh, không cho phép Trúc gặp mặt Thùy Chi. Càng gặp, càng khó đẩy lùi bệnh. Trúc biết, vì Trúc là người nhận được giấy báo đó. Và Trúc biến mất...
Bác sĩ như Huyền không phải là người có thể tìm ra ảo giác mà Chi nhìn thấy, cũng không thể giải thích được sự mâu thuẫn trong chính bản thân Dương. Người tự xóa đi ảo giác, chỉ có thể là Chi. Người tự tìm cho mình câu trả lời, chỉ có thể là Dương... Huyền còn nhớ khi mới gặp, Trúc không ngại ngùng gì mà giúp đỡ Huyền. Dù biết tính Trúc không thích giao tiếp với người lạ. Nhưng sự giúp đỡ đó cho thấy ở Trúc vẫn còn tình người. Với giới tính đó thì sao chứ? Trúc không lẽ không xứng đáng được yêu thương?
Huyền vô thức, lấy điện thoại gọi cho Trúc...
“Số máy quý khách vừa gọi không liên lạc được. Vui lòng để tin nhắn thoại sau tiếng beep”
Trúc đã chọn cách bỏ trốn và tách biệt khỏi thế giới này một lần nữa, giốn như cách cậu ấy bỏ trốn khỏi gia đình, giống như cách cậu ấy không hỏi han hay quan tâm gì tới cuộc sống xung quanh cậu ấy! Tự mình làm tổn thương mình. Trúc thật ngu ngốc...
“Trúc, Trúc nghe thấy không? Huyền biết, những gì Trúc phải chịu đựng, thật hơi quá sức. Nhưng dù Trúc đang ở nơi nào, đang ở đâu, khi nghe thấy tin nhắn này, thì phải mạnh mẽ lên nhé. Trúc có phải đang quan tâm, làm thế nào để Chi rời khỏi thế giới không đúng đó... làm thế nào để Dương thôi dằn vặt... làm thế nào để đủ can đảm nhìn gia đình cô ấy! Trúc không có lỗi Trúc à. Trúc xứng đáng được yêu, và được thương... sớm trở về nhé...”
Huyền nói rồi liền tắt máy. Cô ở cương vị bác sĩ. Nhưng cũng không biết mình nên khóc, hay nên than vãn với ai bây giờ nữa. Có những thứ trên cuộc sống này thật đáng sợ... không đáng để con người người ta hình dung tới mình sẽ mắc phải nó. Căn bệnh tâm thần, có lẽ còn nặng hơn cả bệnh nan y. Chúng ta mắc bệnh ung thư, nếu như phát hiện muộn, chúng ta sẽ ra đi, và biết được mình sẽ ra đi. Nhưng chúng ta mắc bệnh tâm thần, nó đi theo cả đời mà chúng ta không hề hay biết! Bệnh nhân chỉ có thể khỏi bệnh khi họ tìm được nguyên nhân khiến tâm lý họ không thể chấp nhận được. Nếu như không thể tránh né bày sói khi bị dồn vào vách đá, hãy nhảy khỏi vách đá để tìm kiếm tự do... giống như việc bệnh nhân phải đối mặt với chính căn bệnh của họ.
Trúc bỏ ngoài tai những lời Chi nói, tiếp tục xem xét chân cô một lần nữa. Trong vòng chưa nổi một tuần mà phải phẫu thuật chân hai lần. Đó chỉ là tiểu phẫu, nếu như là ca mổ lớn, chắc Trúc sẽ đau xót lắm.
- Em không. Có Trúc ở đây, em không còn đau!
Chi lắc đầu, nói chuyện một cách dễ thương.
- Được rồi em nằm nghỉ đi, sáng mai bác sĩ khám xong cho em, Trúc đưa em đi dạo, được không?
Trúc đặt Chi về vị trí giường bệnh, đắp chăn ngay ngắn, rồi đưa tay bật máy phun sương cho da Chi không bị khô vì hơi điều hòa.
- Em không thích cô ta. Trúc đừng giả vờ, cô ta cứ nói gia đình em không còn tồn tại, Trúc nghĩ xem sao cô ta lại nói chuyện về em như thế!
Chi sực nhớ ra cô nổi điên lên với cô bác sĩ vì dám nói rằng gia đình cô đã mất. Cô thực sự phát điên lên tiến tới, dùng hành động tấn công cô ta.
Trúc có nghe Huyền kể lại. Trúc biết Chi đã đi đến mức hóa điên, sẵn sàng giết người để bảo vệ hai chữ gia đình đó. Nếu Chi nhận ra sự thật, thì có lý do gì cho cô ấy yêu Trúc không?
- Đúng! Gia đình em mất rồi!
Trúc lặng lẽ nói. Không biết động cơ nào trong mình, nhưng Trúc đã nói ra điều đó khi nghĩ tới việc có thể đây là lần cuối Trúc và Chi nói chuyện.
- Trúc. Em không thích đùa như vậy đâu! Đừng nói luyên thuyên, cái gì cũng phải có chừng mực của nó!
Chi cũng bắt đầu nổi giận với Trúc. Cô ấy có quyền giận Trúc. Người như Chi không có tội, cô mắc bệnh, nào ai nỡ trách Chi. Kể cả Huyền, bị Chi túm cổ, chửi rủa, nhưng một nửa lời cũng không trách móc lại.
- Em không thấy, hai đứa nhỏ chỉ luôn vẻ bức tranh công viên Thủ Lệ sao? Lúc nào cũng vậy! Hai năm nay! Em...nên nhìn xem có đúng em chỉ gặp họ với một bộ dạng suốt hai năm không? Em mơ hồ... em đâu nhận ra được!
Trúc nhỏ giọng nói, như một cách mách bảo, chứ không thể lên giọng dạy bảo được. Trúc biết, phải đau lòng lắm mới có thể tiếp nhận được sự việc này.
- Em không đùa..đâu! - Chi nói giật giọng.
Cô cũng giậy mình trong thâm tâm. Đúng là hai năm nay, mỗi lần cô về nhà, đều thấy bé Đan đang ngồi vẽ gia đình đi công viên Thủ Lệ, bé Linh sẽ ngồi tập vẽ ngay ở sau và chép lại hình của chị. Thế nhưng... những hình ảnh đó quá chân thật. Cô làm sao có thể nhận ra đó là ảo giác do cô tự dựng lên, hoặc nó cố tình xuất hiện để xoa dịu tâm trí cô!
- Trúc biết, sự xuất hiện của Trúc, làm em nhớ tới hoặc nghĩ tới Mạnh nhiều hơn. Nhưng Mạnh và hai đứa nhỏ, thực sự đã qua đời... em cần thời gian để nhận ra họ không còn bên em nữa.
Trúc nói nhưng vẫn cố nén nước mắt. Trúc biết mọi thứ nên kết thúc ở đây. Ngay bây giờ...
Nước mắt Chi đang chực rơi mất rồi... Cô hoang mang lắm, cô không biết Trúc đang nói gì nữa... Trúc nói gia đình cô đã chết... Trúc nói Trúc không muốn ở gần cô!
- Đừng bỏ đi, họ vẫn ở bên em, nhưng em thấy Mạnh không cần em. Trúc, Trúc hứa ở bên em mãi mãi rồi mà?
Chi ngồi dậy, níu lấy tay Trúc, nước mắt cô đã rơi thật. Và thực sự không thể kìm nén lại được nữa. Cô sợ cô đơn, cô sợ mọi thứ đến với mình quá nhanh rồi cũng rời đi quá nhanh.
- Em phải tin Trúc... Mạnh và hai đứa trẻ giờ chỉ là ảo giác... họ xứng đáng để em nhớ tới... nhưng đừng tin họ còn sống nữa. Trúc mới thật, Trúc mới là người ở bên em. Nhưng Trúc không xứng đáng để em nhớ tới. Hãy ngoan ngoãn... hãy nghe lời bác sĩ, uống thuốc đều đặn... em sẽ sớm khỏe mạnh lại!
Trúc cố gắng gỡ hai tay đang bấu chặt lấy mình của Chi. Chính Trúc, nếu như không gồng mình lên để không khóc, chắc Trúc cũng không chịu đựng được mất.
- Không phải, họ còn sống mà! Đừng nói như vậy! Đừng bỏ rơi em nữa!
Chi lắc đầu tuyệt vọng, vẫn cố gắng níu lấy tay Trúc chặt hơn, nỗ lực hơn những gì Trúc đang cố tách mình ra.
- Trúc không bỏ rơi em. Chúng mình vẫn là bạn. Chúng mình... chỉ là chia tay thôi!
Trúc ôm Chi hờ hững, rồi cũng nói ra những lời nói đó. Lời chia tay nặng nề nhất, chỉ là lời nói, nhưng lực sát thương của nó thật không ngờ tới.
Huyền và mọi người ở ngoài đều thấy hết. Họ nghe thấy tiếng động trong phòng, là khi nãy Chi quát to tiếng, nên họ liền chạy tới. Thế nhưng trước mắt họ đang diễn ra những sự việc thật đau thương. Cả Hoài Nam, Dương và ba mẹ Chi cũng ở đây. Họ biết con gái họ có bệnh, nhưng họ không biết chính họ vô tình làm bệnh của Chi nặng hơn.
- Bác sĩ, con bé nhà tôi và cháu Trúc... thực sự sẽ kết thúc sao?
Mẹ Chi quẹt nước mắt của mình, bà đã nín khóc từ nãy tới giờ nhưng nước mắt vẫn rơi ra. Con gái bà, hai đứa con gái của bà đều mắc bệnh. Không biết con đẻ hay con nuôi, bà chỉ biết bà đã dành cả cuộc đời để chăm sóc chúng nên người. Đứa nào bị thương, bà cũng thấy đau lòng hết.
- Cháu không rõ. Mối quan hệ họ có hàn gắn lại, có tiếp tục được hay không, cũng phụ thuộc vào Chi và gia đình hai bên!
Huyền lặng lẽ nói. Cô cảm thấy Trúc thật đáng thương. Sinh ra với giới tính không được lựa chọn, gia đình cũng không chào đón giới tính của Trúc, cho tới người Trúc yêu, cũng khó có thể ở bên. Vậy mà Trúc đã kiên trì, kiên trì tìm kiếm mọi cách giúp Chi chữa bệnh.
- Dương, hiện tại em nghĩ mình là Dương hay là Nguyệt!
Huyền nói trong không gian yên lặng. Hiện tại đang là tờ mờ sáng, cũng chưa đến giờ thăm bệnh, chẳng có ai ở đây ngoài gia đình Chi!
Ba mẹ Chi dặn nhau im lặng, cả Hoài Nam cũng vậy. Họ đưa Hoài Nam ra phía khuất, để Huyền tiếp tục công việc tìm ra bệnh cho hai chị em.
Dương nghe thấy Huyền hỏi, liền giật mình. Dương không nghĩ chị ta có thể biết mình tên là Nguyệt. Nhưng Huyền biết biểu hiện của Dương sẽ là không trả lời, vậy nên Huyền tiếp tục hỏi.
- Ở thời điểm này, em nghĩ mình là Trương Minh Nguyệt em gái cùng cha khác mẹ của Trương Hoàng Mạnh, hay là Nguyễn Dương Dương em gái của Nguyễn Thùy Chi?
Huyền tiếp tục đưa ra câu hỏi khiến Dương hoảng hốt. Dương lắc đầu, Dương chối bỏ tất cả những gì Huyền vừa nói. Sao Huyền biết cô chính là em gái cùng cha khác mẹ của Mạnh, sao cô ta biết mọi chuyện?
- Chẳng phải đây là giờ em đi thăm mộ Mạnh sao? Nếu em không chịu nhận, em sẽ bị cưỡng chế nhập viện! Em... là bị rối loạn nhân cách. Em không phân biệt nổi mình là ai, phải không?
Huyền nhẹ nhàng ôm Dương vào lòng. Có lẽ, những lúc như thế này, Dương cũng cần một cái ôm nồng ấm. Quá khứ của Dương rất cô đơn, cô đơn tới độ lạnh lẽo và heo hút. Đứa trẻ 5 tuổi, vẫn tin thế giới này có quỷ và ma. Nhưng không có lý do gì, bị mẹ kế vứt bỏ ở ngay lề đường. Mẹ đẻ không hề đi tìm Dương. Thử hỏi, Dương sao có thể chịu được.
- Con gái, con đừng sợ, con đừng khóc. Có mẹ ở đây! Mẹ luôn ở bên con, mẹ, ba, anh Nam, và chị Chi, luôn yêu thương con rất nhiều. Con hãy nhập viện, và chữa khỏi bệnh đi!
Dương vẫn khóc, cô không thể nói thêm lời nào ngay lúc này vì quá sốc. Sốc tới độ cô không biết nên bấu víu vào ai. Nhân viên y tá tới, đưa Dương vào giường bệnh và nhanh chóng làm thủ tục...
Cùng lúc đó, Trúc bước ra khỏi phòng bệnh của Chi, nhìn thấy gia đình Chi cùng bạn nhìn mình bằng ánh mắt thương hại, Trúc liền bỏ trốn. Trúc bỏ chạy vì Trúc không đủ can đảm để nhìn ba mẹ Chi cùng Hoài Nam. Họ hẳn là còn hận bệnh viện này vì nỡ hại chết hai đứa cháu của họ, họ căm thù bệnh viện này vì làm con gái họ bị điên. Đưa Dương và Chi nhập viện chữa trị, chỉ là một hành động nhỏ để có thể an ủi xoa dịu nỗi đau mà họ chịu đựng suốt bao nhiêu năm nay.
...
Huyền thấy nơi này thật trống vắng. Trông có vẻ đông đúc người ra vào, nhưng lại là nơi thấm đẫm nhiều nước mắt. Chi đã ngồi bất động, mắt không rõ có cử động hay không, nhưng chỉ chăm chăm nhìn về cánh cửa đợi Trúc quay trở về. Nhìn thấy cảnh tượng này, ai nói bác sĩ không đau lòng chứ?
Còn Dương, con bé tự dày vò bản thân, tới độ bác sĩ phải dùng giây buộc Dương lại. Dương tự làm đau mình, vì cô đã mắc lỗi với chị gái, dù chị gái không làm gì sai với cô. Từng nơi cô để Mạnh quan hệ xác thịt, cô liền tìm cách dày vò nó một cách đau đớn nhất có thể...
Giá như ông trời sinh ra con người, để cho họ cứ sống hết cuộc đời rồi lại đầu thai, một cuộc đời yên bình, đừng có hai từ oan gia đó được không.
Trúc hiện tại đang ở nơi nào, Huyền cũng không rõ. Nhưng khoa tâm thần học đã in lệnh, không cho phép Trúc gặp mặt Thùy Chi. Càng gặp, càng khó đẩy lùi bệnh. Trúc biết, vì Trúc là người nhận được giấy báo đó. Và Trúc biến mất...
Bác sĩ như Huyền không phải là người có thể tìm ra ảo giác mà Chi nhìn thấy, cũng không thể giải thích được sự mâu thuẫn trong chính bản thân Dương. Người tự xóa đi ảo giác, chỉ có thể là Chi. Người tự tìm cho mình câu trả lời, chỉ có thể là Dương... Huyền còn nhớ khi mới gặp, Trúc không ngại ngùng gì mà giúp đỡ Huyền. Dù biết tính Trúc không thích giao tiếp với người lạ. Nhưng sự giúp đỡ đó cho thấy ở Trúc vẫn còn tình người. Với giới tính đó thì sao chứ? Trúc không lẽ không xứng đáng được yêu thương?
Huyền vô thức, lấy điện thoại gọi cho Trúc...
“Số máy quý khách vừa gọi không liên lạc được. Vui lòng để tin nhắn thoại sau tiếng beep”
Trúc đã chọn cách bỏ trốn và tách biệt khỏi thế giới này một lần nữa, giốn như cách cậu ấy bỏ trốn khỏi gia đình, giống như cách cậu ấy không hỏi han hay quan tâm gì tới cuộc sống xung quanh cậu ấy! Tự mình làm tổn thương mình. Trúc thật ngu ngốc...
“Trúc, Trúc nghe thấy không? Huyền biết, những gì Trúc phải chịu đựng, thật hơi quá sức. Nhưng dù Trúc đang ở nơi nào, đang ở đâu, khi nghe thấy tin nhắn này, thì phải mạnh mẽ lên nhé. Trúc có phải đang quan tâm, làm thế nào để Chi rời khỏi thế giới không đúng đó... làm thế nào để Dương thôi dằn vặt... làm thế nào để đủ can đảm nhìn gia đình cô ấy! Trúc không có lỗi Trúc à. Trúc xứng đáng được yêu, và được thương... sớm trở về nhé...”
Huyền nói rồi liền tắt máy. Cô ở cương vị bác sĩ. Nhưng cũng không biết mình nên khóc, hay nên than vãn với ai bây giờ nữa. Có những thứ trên cuộc sống này thật đáng sợ... không đáng để con người người ta hình dung tới mình sẽ mắc phải nó. Căn bệnh tâm thần, có lẽ còn nặng hơn cả bệnh nan y. Chúng ta mắc bệnh ung thư, nếu như phát hiện muộn, chúng ta sẽ ra đi, và biết được mình sẽ ra đi. Nhưng chúng ta mắc bệnh tâm thần, nó đi theo cả đời mà chúng ta không hề hay biết! Bệnh nhân chỉ có thể khỏi bệnh khi họ tìm được nguyên nhân khiến tâm lý họ không thể chấp nhận được. Nếu như không thể tránh né bày sói khi bị dồn vào vách đá, hãy nhảy khỏi vách đá để tìm kiếm tự do... giống như việc bệnh nhân phải đối mặt với chính căn bệnh của họ.