Trúc như bất động ở trong phòng. Ngoài việc suy nghĩ về những hành động vô tâm của mình suốt 5 năm qua, Trúc có uống thêm bia, thỉnh thoảng ăn gì đó lót dạ cho qua cơn đau dạ dày. Những cuộc điện thoại từ Linh và Kate, Trúc không nghe máy. Trúc chỉ nhanh chóng trả lời những tin nhắn của mẹ, của người nhà mình. Đã quá lâu rồi Trúc làm ngơ mẹ mình, Trúc nhớ lại những tin nhắn mà mẹ gửi hàng ngày cho mình, lòng không khỏi đau xót.
“Con nghe máy đấy à? Má mới gọi cho nhỏ Chi...”
Trúc nghe thấy tiếng chuông điện thoại, thấy hiện là mẹ mình, nhanh chóng bắt máy.
“Má, con không thích nhắc đến Chi đâu!“. Trúc chán nản nói khi vừa nghe điện thoại vào sáng sớm thì mẹ đã nhắc tới Chi. Chính xác hơn chủ đề của mẹ Trúc từ hôm tới giờ chính là Chi.
Trúc cũng chưa chuẩn bị tinh thần cho việc ba mẹ chấp nhận Chi nhanh tới cỡ này. Một năm Trúc đi xa nhà, xa bạn bè và người thân sang bên này làm việc, Trúc không nghĩ sự tình thay đổi nhanh như thế. Có những cặp đôi như Trúc và Chi, họ đã phải đấu tranh rất lâu dài để có thể đến được với nhau.
Nhưng với Trúc và Chi, họ còn chưa kịp làm gì, chưa kịp thể hiện tình yêu của mình, họ không gặp gian nan ở gia đình. Trúc thấy bị hẫng khi đã chuẩn bị tinh thần để chiến đấu, thế nhưng mọi chuyện lại quá dễ dàng.
“Má thấy nhỏ Chi tội quá. Hôm bữa nó lại nhập viện bên đó hả con? Sao con không có đi thăm?“. Mẹ Trúc tiếp tục lo lắng hỏi han. Đối với bà, Chi cũng quan trọng. Chi có sức ảnh hưởng rất lớn với Trúc.
“Em ấy tự lo được rồi mà!”
Trúc vẫn nằng nặc tránh khỏi Chi. Dù cho tâm can thì gào thét chửu rủa lí trí. Thứ lí trí chết tiệt ấy!
“Con nhất thiết phải làm vậy hả? Khi này con không tự giữ hạnh phúc của chính con, sau này con hối hận thì muộn rồi. Má nói vậy thôi, chính má cũng ghét những gì con đang làm hiện tại. 5 năm với má, với ba con là đủ rồi. Ngay bây giờ, con nhấc người dậy và đi tới chỗ nhỏ Chi. Hãy gọi điện lại cho má khi con đi cùng Chi về Việt Nam!”
Mẹ Trúc tức giận, cúp máy ngay lập tức. Trúc nghe Dương nói, Chi sang bên này chỉ được 15 ngày, ngày Chi về có thể bị hoãn thành 16 ngày vì trước đó là đêm Noel, có thể vé sẽ bị delay. Trúc đã quá quen với việc này rồi. Nhưng Trúc, lấy lý do gì để đi đây? Trúc nhốt mình trong phòng cũng đã hơn một tuần. Gương mặt thiếu ánh sáng rọi vào khiến Trúc nhợt nhạt đi hẳn, không còn sức sống tươi vui như thường ngày nữa.
Trúc đã kiểm tra tin nhắn của Linh, nó được gửi tới đây cách đây 1 ngày. Phải rồi, Trúc nên làm gì đó, bây giờ Chi không đuổi theo Trúc nữa, nếu không kéo được Chi về bên mình, mẹ sẽ không muốn gặp Trúc nữa. 5 năm cô đơn, Trúc có tình yêu với Chi, mà bây giờ mọi khúc mắc cũng đã được hóa giải. Trúc... nghĩ mình nên mạnh mẽ lên một chút.
...
Linh giật mình vì tiếng mở cửa rõ mạnh. Khi Linh quay lại thì thấy Trúc đang hùng hổ đi ra khỏi quán. Quả thực, ai đó đã đánh thức Trúc rồi. Linh còn ngỡ như tin nhắn của mình không được gửi tới, kiểm tra rất nhiều lần thế nhưng điện thoại vẫn báo rằng nó đã gửi tin nhắn tới nơi và Trúc đã đọc được. Giờ thấy Trúc nhanh chóng rời đi, Linh và Kate vui mừng khi có gì đó đã khiến Trúc thay đổi. Trúc đạp ga quá tốc độ đi tới khách sạn Chi ở. Đỗ xe ngay ngắn và cẩn thận, sau đó Trúc đi từ bãi đỗ xe đến khách sạn. Từ bãi đỗ này đến khách sạn cũng mất kha khá thời gian, vì nó cách một toà nhà. Thế nhưng Trúc đã nhìn thấy cảnh mà Trúc không nghĩ đó sẽ là sự thật...
...
- Cậu ổn chứ? Đây, để mình!
Kiệt đỡ Chi ra khỏi chiếc bó chân của vật lý trị liệu để Chi có thể tự chống tay vào nạng.
Kiệt là một người bạn từ cấp một của Chi. Cậu ta cũng may mắn quay được số vé trúng thưởng đi du lịch này. Vì thấy vị khách trúng giống hệt mình đã đăng kí đi Whistler nên anh cũng đăng kí giống i hệt để có thể tham gia du lịch cùng. Chứ đi du lịch 1 mình thì thật nhàm chán.
Vì Chi hay đến quán ăn của Trúc thời gian qua nên Kiệt không tài nào tìm được vị khách đi cùng mình sang đây khi mà họ ở chung khách sạn. Nhưng cách đây 1 ngày, họ gặp nhau tại sảnh ăn buffet. Với cái chân của Chi, thì ai cũng chú ý tới rồi. Và họ nhận ra nhau ngay lập tức.
- Cám ơn nhé, thực sự may mà có Kiệt ở đây.
Chi mỉm cười. Từ khi biết chân mình sẽ hồi phục, cô đã có hi vọng hơn trong cuộc sống. Ngày hôm nay chân cô đã bớt đau do bị bong gân nên cô đã sẵn sàng tập luyện ở khu đất trống gần khách sạn.
- Phải rồi, cậu đi Whistler vì lý do gì vậy? Ở Toronto không phải vui hơn sao? - Kiệt cũng thấy khó hiểu khi Chi chọn vùng đất này. Có gì hay ho ở đây đâu?
- Chi sang này tìm người quen. Mà tiếc quá người đấy không nhận ra Chi. Nên đành lủi thủi ở khách sạn như vậy đấy!
Chi không buồn giới thiệu đấy là người yêu mình nữa. Cô từng rất can đảm, nếu ai hỏi, cô sẵn sàng nói về Trúc, từng tập luyện khá nhiều để có thể tự tin khoe về Trúc. Nhưng giờ thì cô nghĩ nó không cần thiết nữa.
- Mình tưởng cậu đăng kí vì nơi này có gì hay nên đăng kí theo. Ai ngờ lại tình cờ thế này!
Kiệt đi bên cạnh Chi, họ giống như là bạn bè, thế nhưng nhìn từ xa, họ giống như một cặp vợ chồng. Người chồng đang giúp người vợ đi lại sau khi chân vợ bị chấn thương.
Gương mặt Trúc từ xa đã tối đen lại. Trúc không rõ đang có chuyện gì diễn ra vì họ cách Trúc những 30 mét. Thế nhưng những gì đang cào cấu trong trái tim Trúc thì Trúc hiểu rõ nó. Nó đang bùng phát sự ghen tuông.
Trúc vẫn âm thầm đi sau, cho tới khi 3 cặp mắt chạm mặt. Chi thấy Trúc đi sau mình và Kiệt, Kiệt không biết người đối diện là ai, cũng không hiểu biểu hiện của Chi đang như thế nào.
- Đi tiếp đi! - Chi kéo Kiệt đi. Với những gì Chi nghĩ bây giờ, thì Chi không quan tâm tới Trúc nữa. Yêu thì vẫn còn, nhưng sự quan tâm thì đã hết.
- Ai vậy? Sao anh ta nhìn chằm chằm tụi mình? - Kiệt ngây ngốc hỏi.
- Không phải đàn ông đâu. Đấy là một cô gái.
Chi tiếp tục đi, cách cô điều khiển cái nạng ngày một nhanh hơn bình thường. Kiệt cũng vội vàng đi theo với hàng ngàn câu hỏi trong đầu.
- Là người Chi quen hả?
Về đến khách sạn, Kiệt mới có thể hỏi Chi khi thấy Chi đang thở hổn hển sau khi di chuyển nhanh quá sức mình.
- Phải. Một người bạn cũ. Chi... đang chiến tranh lạnh với người ấy!
Chi giải thích gọn lẹ. Thấy Chi không có vẻ muốn chia sẻ gì nên Kiệt cũng không hỏi gì thêm. Chỉ cần nhìn thoáng qua ánh mắt đã thấy hai người họ có gì đó không bình thường rồi.
...
Trúc biết Chi đã đi đến nước không muốn nhìn mặt mình nữa. Sau những gì Trúc đối xử, thì Chi có quyền làm như vậy với Trúc. Bởi vì những vết thương do Trúc gây ra, nó còn lớn hơn và đau hơn những vết thương thể xác. Sự cô đơn suốt một năm qua với Chi là cực hình, thì với Trúc cũng đau đớn không kém.
Trúc quay đầu về bãi đỗ xe, coi như tốn công đi vô ích vậy. Dù gì người ta cũng không cần mình quan tâm nữa.
Ứng dụng theo dõi người yêu cuối cùng cũng có thể hoạt động khi hai người sử dụng chung sóng mạng điện thoại của một quốc gia. Chi theo dõi trên điện thoại, thấy Trúc đi lòng vòng quanh thành phố chứ không về quán ăn ngay lập tức. Những chỗ Trúc đến, Chi không hề hay biết. Nếu như đây là thủ đô Hà Nội, cô sẽ nhận ra ngay Trúc đang đi đâu và làm gì. Thế nhưng đây là Canada, nó quá rộng lớn đối với Chi. Trúc đã đến một quán bar để có thể vừa nghe nhạc vừa giải quyết stress ấu trĩ trong đầu mình. Quán bar mà Trúc đến cũng hơi đặc biệt nữa, đó là quán bar cho người đồng tính....
P/s bình minh au up tiếp nha... chúc cả nhà ngủ ngon
“Con nghe máy đấy à? Má mới gọi cho nhỏ Chi...”
Trúc nghe thấy tiếng chuông điện thoại, thấy hiện là mẹ mình, nhanh chóng bắt máy.
“Má, con không thích nhắc đến Chi đâu!“. Trúc chán nản nói khi vừa nghe điện thoại vào sáng sớm thì mẹ đã nhắc tới Chi. Chính xác hơn chủ đề của mẹ Trúc từ hôm tới giờ chính là Chi.
Trúc cũng chưa chuẩn bị tinh thần cho việc ba mẹ chấp nhận Chi nhanh tới cỡ này. Một năm Trúc đi xa nhà, xa bạn bè và người thân sang bên này làm việc, Trúc không nghĩ sự tình thay đổi nhanh như thế. Có những cặp đôi như Trúc và Chi, họ đã phải đấu tranh rất lâu dài để có thể đến được với nhau.
Nhưng với Trúc và Chi, họ còn chưa kịp làm gì, chưa kịp thể hiện tình yêu của mình, họ không gặp gian nan ở gia đình. Trúc thấy bị hẫng khi đã chuẩn bị tinh thần để chiến đấu, thế nhưng mọi chuyện lại quá dễ dàng.
“Má thấy nhỏ Chi tội quá. Hôm bữa nó lại nhập viện bên đó hả con? Sao con không có đi thăm?“. Mẹ Trúc tiếp tục lo lắng hỏi han. Đối với bà, Chi cũng quan trọng. Chi có sức ảnh hưởng rất lớn với Trúc.
“Em ấy tự lo được rồi mà!”
Trúc vẫn nằng nặc tránh khỏi Chi. Dù cho tâm can thì gào thét chửu rủa lí trí. Thứ lí trí chết tiệt ấy!
“Con nhất thiết phải làm vậy hả? Khi này con không tự giữ hạnh phúc của chính con, sau này con hối hận thì muộn rồi. Má nói vậy thôi, chính má cũng ghét những gì con đang làm hiện tại. 5 năm với má, với ba con là đủ rồi. Ngay bây giờ, con nhấc người dậy và đi tới chỗ nhỏ Chi. Hãy gọi điện lại cho má khi con đi cùng Chi về Việt Nam!”
Mẹ Trúc tức giận, cúp máy ngay lập tức. Trúc nghe Dương nói, Chi sang bên này chỉ được 15 ngày, ngày Chi về có thể bị hoãn thành 16 ngày vì trước đó là đêm Noel, có thể vé sẽ bị delay. Trúc đã quá quen với việc này rồi. Nhưng Trúc, lấy lý do gì để đi đây? Trúc nhốt mình trong phòng cũng đã hơn một tuần. Gương mặt thiếu ánh sáng rọi vào khiến Trúc nhợt nhạt đi hẳn, không còn sức sống tươi vui như thường ngày nữa.
Trúc đã kiểm tra tin nhắn của Linh, nó được gửi tới đây cách đây 1 ngày. Phải rồi, Trúc nên làm gì đó, bây giờ Chi không đuổi theo Trúc nữa, nếu không kéo được Chi về bên mình, mẹ sẽ không muốn gặp Trúc nữa. 5 năm cô đơn, Trúc có tình yêu với Chi, mà bây giờ mọi khúc mắc cũng đã được hóa giải. Trúc... nghĩ mình nên mạnh mẽ lên một chút.
...
Linh giật mình vì tiếng mở cửa rõ mạnh. Khi Linh quay lại thì thấy Trúc đang hùng hổ đi ra khỏi quán. Quả thực, ai đó đã đánh thức Trúc rồi. Linh còn ngỡ như tin nhắn của mình không được gửi tới, kiểm tra rất nhiều lần thế nhưng điện thoại vẫn báo rằng nó đã gửi tin nhắn tới nơi và Trúc đã đọc được. Giờ thấy Trúc nhanh chóng rời đi, Linh và Kate vui mừng khi có gì đó đã khiến Trúc thay đổi. Trúc đạp ga quá tốc độ đi tới khách sạn Chi ở. Đỗ xe ngay ngắn và cẩn thận, sau đó Trúc đi từ bãi đỗ xe đến khách sạn. Từ bãi đỗ này đến khách sạn cũng mất kha khá thời gian, vì nó cách một toà nhà. Thế nhưng Trúc đã nhìn thấy cảnh mà Trúc không nghĩ đó sẽ là sự thật...
...
- Cậu ổn chứ? Đây, để mình!
Kiệt đỡ Chi ra khỏi chiếc bó chân của vật lý trị liệu để Chi có thể tự chống tay vào nạng.
Kiệt là một người bạn từ cấp một của Chi. Cậu ta cũng may mắn quay được số vé trúng thưởng đi du lịch này. Vì thấy vị khách trúng giống hệt mình đã đăng kí đi Whistler nên anh cũng đăng kí giống i hệt để có thể tham gia du lịch cùng. Chứ đi du lịch 1 mình thì thật nhàm chán.
Vì Chi hay đến quán ăn của Trúc thời gian qua nên Kiệt không tài nào tìm được vị khách đi cùng mình sang đây khi mà họ ở chung khách sạn. Nhưng cách đây 1 ngày, họ gặp nhau tại sảnh ăn buffet. Với cái chân của Chi, thì ai cũng chú ý tới rồi. Và họ nhận ra nhau ngay lập tức.
- Cám ơn nhé, thực sự may mà có Kiệt ở đây.
Chi mỉm cười. Từ khi biết chân mình sẽ hồi phục, cô đã có hi vọng hơn trong cuộc sống. Ngày hôm nay chân cô đã bớt đau do bị bong gân nên cô đã sẵn sàng tập luyện ở khu đất trống gần khách sạn.
- Phải rồi, cậu đi Whistler vì lý do gì vậy? Ở Toronto không phải vui hơn sao? - Kiệt cũng thấy khó hiểu khi Chi chọn vùng đất này. Có gì hay ho ở đây đâu?
- Chi sang này tìm người quen. Mà tiếc quá người đấy không nhận ra Chi. Nên đành lủi thủi ở khách sạn như vậy đấy!
Chi không buồn giới thiệu đấy là người yêu mình nữa. Cô từng rất can đảm, nếu ai hỏi, cô sẵn sàng nói về Trúc, từng tập luyện khá nhiều để có thể tự tin khoe về Trúc. Nhưng giờ thì cô nghĩ nó không cần thiết nữa.
- Mình tưởng cậu đăng kí vì nơi này có gì hay nên đăng kí theo. Ai ngờ lại tình cờ thế này!
Kiệt đi bên cạnh Chi, họ giống như là bạn bè, thế nhưng nhìn từ xa, họ giống như một cặp vợ chồng. Người chồng đang giúp người vợ đi lại sau khi chân vợ bị chấn thương.
Gương mặt Trúc từ xa đã tối đen lại. Trúc không rõ đang có chuyện gì diễn ra vì họ cách Trúc những 30 mét. Thế nhưng những gì đang cào cấu trong trái tim Trúc thì Trúc hiểu rõ nó. Nó đang bùng phát sự ghen tuông.
Trúc vẫn âm thầm đi sau, cho tới khi 3 cặp mắt chạm mặt. Chi thấy Trúc đi sau mình và Kiệt, Kiệt không biết người đối diện là ai, cũng không hiểu biểu hiện của Chi đang như thế nào.
- Đi tiếp đi! - Chi kéo Kiệt đi. Với những gì Chi nghĩ bây giờ, thì Chi không quan tâm tới Trúc nữa. Yêu thì vẫn còn, nhưng sự quan tâm thì đã hết.
- Ai vậy? Sao anh ta nhìn chằm chằm tụi mình? - Kiệt ngây ngốc hỏi.
- Không phải đàn ông đâu. Đấy là một cô gái.
Chi tiếp tục đi, cách cô điều khiển cái nạng ngày một nhanh hơn bình thường. Kiệt cũng vội vàng đi theo với hàng ngàn câu hỏi trong đầu.
- Là người Chi quen hả?
Về đến khách sạn, Kiệt mới có thể hỏi Chi khi thấy Chi đang thở hổn hển sau khi di chuyển nhanh quá sức mình.
- Phải. Một người bạn cũ. Chi... đang chiến tranh lạnh với người ấy!
Chi giải thích gọn lẹ. Thấy Chi không có vẻ muốn chia sẻ gì nên Kiệt cũng không hỏi gì thêm. Chỉ cần nhìn thoáng qua ánh mắt đã thấy hai người họ có gì đó không bình thường rồi.
...
Trúc biết Chi đã đi đến nước không muốn nhìn mặt mình nữa. Sau những gì Trúc đối xử, thì Chi có quyền làm như vậy với Trúc. Bởi vì những vết thương do Trúc gây ra, nó còn lớn hơn và đau hơn những vết thương thể xác. Sự cô đơn suốt một năm qua với Chi là cực hình, thì với Trúc cũng đau đớn không kém.
Trúc quay đầu về bãi đỗ xe, coi như tốn công đi vô ích vậy. Dù gì người ta cũng không cần mình quan tâm nữa.
Ứng dụng theo dõi người yêu cuối cùng cũng có thể hoạt động khi hai người sử dụng chung sóng mạng điện thoại của một quốc gia. Chi theo dõi trên điện thoại, thấy Trúc đi lòng vòng quanh thành phố chứ không về quán ăn ngay lập tức. Những chỗ Trúc đến, Chi không hề hay biết. Nếu như đây là thủ đô Hà Nội, cô sẽ nhận ra ngay Trúc đang đi đâu và làm gì. Thế nhưng đây là Canada, nó quá rộng lớn đối với Chi. Trúc đã đến một quán bar để có thể vừa nghe nhạc vừa giải quyết stress ấu trĩ trong đầu mình. Quán bar mà Trúc đến cũng hơi đặc biệt nữa, đó là quán bar cho người đồng tính....
P/s bình minh au up tiếp nha... chúc cả nhà ngủ ngon