Duncan dựa vào người cô khi cả hai chật vật đi lên cầu thang đến phòng anh, đối diện phòng Tara qua hành lang.
Megan trông thấy hai người đến gần, cô tất tả chạy theo sau.
“Lấy hộ tôi nước nóng và khăn sạch nào”, Tara yêu cầu.
Còn lại một mình trong phòng, Tara nâng áo giáp qua khỏi đầu Duncan và giúp anh cởi nốt áo chùng. Ở trần đến thắt lưng, anh ngồi nhìn cô săm soi cơ thể mình. Trên da anh đầy vết cào xước nhỏ.
Máu khô bết lại khiến cô khó tìm thấy những chỗ bị thương. Megan mau chóng trở lại với những thứ Tara yêu cầu. Khi trông thấy Duncan ở trần, cô cụp mắt xuống và mặt đỏ bừng.
Tara ngước lên bắt gặp dáng vẻ của người hầu gái, cô phẩy tay cho phép ra ngoài.
Duncan nhìn Tara tủm tỉm cười trước khi cô bắt tay vào việc lau rửa cho anh nhưng cô không để ý.
Cô vắt khăn cho ráo nước, giũ giũ rồi đắp lên chỗ bị thương. Thấy anh nhăn nhó, cô ngẩng mặt lên nhìn răn đe, “Chỗ này sẽ tấy lên đấy. Chịu khó giữ yên đi.”
Anh quan sát cô lau sạch vệt máu đã khô. Những cử động thật dịu dàng, cho dù giọng nói thì hoàn toàn trái ngược. “Fin cần cẩn thận hơn. Suýt chút nữa là cậu ấy đã khiến anh bị thương nặng rồi đấy.”
Tara ngả người ra sau một chút ngắm nghía ‘công trình’ của mình. Một vết bầm nhỏ vừa mới nổi lên nhưng không có chỗ nào đủ sâu để gây nhiễm trùng nghiêm trọng. “Nhờ bộ áo giáp mà vết thương không tệ hơn đấy, dù nó cũng góp chút phần vào chỗ trầy xước.”
Cô liếc nhìn Duncan, mắt anh đang nhắm nghiền, tay thì nắm chặt. “Đau dữ vậy sao?” Cô đưa tay chạm vào một bên má anh.
“Nay, không đau lắm.”
“Dù vậy tôi nghĩ hôm nay anh cũng nên đi đứng cẩn thận.” Cô đứng lên mang thau nước bẩn ra khỏi giường. “Anh phải giữ sạch chỗ vết thương. Có thể mẹ anh sẽ có một loại thuốc mỡ nào đấy bôi lên để tránh nhiễm khuẩn.” Cô quay lại ngồi xuống bên cạnh anh.
“Nhiễm khuẩn là gì đấy?”
“Vi khuẩn.”
Anh vẫn bối rối.
“Những vi sinh vật gây nhiễm trùng đó biết không?”
“Vi sinh vật?”
Cô nheo mắt. “Những con bọ nhỏ xíu khiến anh phát bệnh ấy.”
“Thế em biết gì về việc ngăn cho những con bọ nhỏ xíu đó gây nhiễm trùng nào?”
Cô tựa vào cột giường và bắt đầu giảng giải. “Giữ cho vết thương luôn sạch sẽ. Ăn uống sinh hoạt lành mạnh để tăng sức đề kháng, nhờ thế mà vết thương sẽ mau lành, nhưng thứ có thể chống lại nhiễm trùng mạnh nhất là thuốc kháng sinh. Phải đợi đến thế kỷ mười chín người ta mới phát minh ra nó.”
“Vậy có nghĩa là ta phải ăn uống sinh hoạt lành mạnh và đừng để bị thương.”
Cô bật cười trước kết luận của anh. “Đừng có mà làm tôi cười. Tôi vẫn còn điên anh lắm.”
Anh cố nén cười. “Xin tuân lệnh.”
Họ nhìn nhau, im lặng.
“Anh nhớ em, Tara.”
Anh ngồi đối diện cô. Nụ cười méo xẹo khiến sự sắt đá trong cô tan chảy. Nhìn vồng ngực cường tráng của anh làm người cô ran lên một cảm xúc khó tả. Nỗi khao khát anh càng lúc càng trở nên mãnh liệt. “Em cũng nhớ anh.”
Bàn tay anh to lớn mạnh mẽ với lấy tay cô. “Anh hy vọng em biết rằng nếu có thể làm khác được thì anh đã làm rồi.”
Cái đụng chạm khiến tim cô đập nhanh hơn. Những lời anh thốt ra thật mủi lòng làm sao. “Em biết mà. Mẹ anh đã giải thích hết mọi điều cho em rồi.” Cô đưa ngón tay cái gại gại lên tay anh. “Có thế nào thì sự thể cũng đã rồi. Em cần chút thời gian để thích nghi.”
“Thời gian qua đủ chưa em?”
Ánh nhìn của cô chuyển từ cái nắm tay giữa hai người lên đôi môi gợi cảm của anh. Rồi lần tới ánh mắt anh. “Giữ trong lòng nỗi giận dữ em thấy rất mệt.”
“Vậy là anh được tha thứ rồi phải không ?”
“Em vẫn chưa nghe lời xin lỗi mà”, cô nửa đùa nửa thật.
“Đó là điều em đợi lâu nay sao? Một lời xin lỗi?” Anh nhích lại gần hơn. Cô không còn chỗ nào để dịch ra. Mà cô cũng không định vậy.
“Có mất mát gì đâu.”
Anh lại nhích vào thêm chút nữa.
Cô cũng dịch lại gần anh hơn.
“Anh xin lỗi đã khiến cho em phải đau buồn nhiều đến thế, Tara. Nhưng anh không tiếc nuối vì đã giải thoát em khỏi Grainna, hay vì đã cứu sống em.”
“Vậy là em cần phải cảm ơn anh rồi”, cô nói, ghé môi vào sát môi anh.
“Ừ, có mất mát gì đâu.” Anh bắt chước câu nói của cô.
“Cảm ơn Duncan, vì đã cứu em.” Cô nhìn xuống đôi môi đang mỉm cười của anh.
Khoảnh khắc trước khi hai đôi môi giao nhau kéo dài hệt như cả một đời người.
Môi cô hé mở mời gọi, anh không ngần ngại tiến tới. Nụ hôn giờ đây không đơn thuần là buổi tiệc gặp gỡ giữa những đôi môi, đó là sự trở về.
Cô đưa hai bàn tay luồn vào tóc anh, mái tóc đã bao lần cô từng mơ được đan vào kể từ ngày đầu gặp gỡ. Ngay cả lúc giận dữ cô cũng không thể gạt được hình ảnh anh ra khỏi đầu mình. Mỗi dẻ xương trong người cô đều nhũn cả ra khi anh nghiêng đầu áp chặt hơn nữa vào môi cô.
Duncan từ từ ngả cô ra giường. Toàn thân cô rộn lên khao khát không cưỡng nổi. Tara đưa tay lần mò tấm lưng anh và kéo anh xuống bên trên cô. Hai thân người khớp nhau hoàn hảo.
Móng tay Tara bấu chặt lấy da thịt anh. Một tiếng rên khoái lạc thoát ra từ cổ họng anh.
Khi đôi bàn tay chuyển tới trùm lấy khuôn ngực cô, Tara nấc lên trong cổ họng.
Cửa bật mở va ầm vào bức tường đá.
Cả hai nảy bật ra.
Sức nóng cuồng nhiệt từ người Duncan, sức nặng cơ thể anh, vụt biến mất để lại một làn gió nhẹ hẫng mơn trớn qua khuôn ngực trần của cô.
Choáng váng, hai người tròn mắt nhìn trân trối về phía cửa nơi Lora đã vừa bước vào bên trong không giấu được vẻ bất ngờ. Rồi ngay lập tức nét lo lắng nhường chỗ cho sự thích thú.
Tara lấy lại bình tĩnh trước. Cô đẩy Duncan ra, cố chỉnh sửa xống áo. “Ưm..” Tên bà ấy là gì nhỉ? “Bác MacCoin…”
Duncan không chịu nổi bật cười thành tiếng.
“Cô gái…”
Lora lên tiếng và khiến cho Tara càng bối rối hơn. “Cháu có thể gọi ta là, hmmm…” Bà vỗ vỗ cằm bằng một ngón tay. “Để xem nào… Cháu hay dùng từ gì nhỉ? Mom[1]. Aye, cháu có thể gọi ta là Mom. Nếu như cảnh tượng vừa được chứng kiến xác nhận điểu ta mong đợi là đúng.”
[1] Mẹ
Thấy bớt căng thẳng hơn, Tara lập tức đứng lên. Cô cảm thấy mình hệt một cô gái vị thành niên bị bố mẹ bắt gặp trong một tư thế không hay ho ở băng ghế sau xe. “Duncan bị… À vâng, anh ấy bị… thương ạ.” Cô đọc được từ này từ ý nghĩ của Duncan. “Cháu… đến để giúp.” ừ, đúng rồi đấy. “Anh ấy có thể bôi ít thuốc mỡ, nếu bác có, để…”
Vết thương, Duncan nhắc trong đầu.
“Cảm ơn”, cô quay sang gương mặt tươi cười của Duncan. “Vết thương không bị nhiễm trùng ạ.”
Tara không nói thêm lời nào rồi chạy ù ra khỏi phòng, tựa lưng vào cánh cửa đã đóng cố lấy lại hơi thở bình thường. Cô nghe thấy tiếng Lora.
“Mẹ chưa từng mơ, dù trong một giấc mơ điên rồ nất, rằng mẹ sẽ cứ thế mà vui vẻ đi vào trong lúc…”
Tara lắc đầu và đi khỏi đấy trước khi nghe thêm.
* * *
Tại bữa ăn tối ai nấy đều để ý đến sự khác lạ giữa Duncan và Tara.
Amber lên tiếng trước, “Hai người không còn giận nhau nữa hả mẹ?”, cô bé hỏi Lora.
Duncan và Tara cố nén cười. Fin ném sang anh trai cái nhếch môi đầy ngụ ý ‘anh nợ em đấy nhé’.
Lora đưa một bàn tay xuống dưới bàn tìm lấy tay chồng – bà đã kịp thuật lại với ông từng chi tiết cảnh tượng bà tận mắt chứng kiến.
Myra không ngớt đảo tia nhìn từ Tara rồi đến anh trai. Trong ánh mắt đong đầy thắc mắc nhưng cô không thốt ra lời bình phẩm nào.
Tóm lại bữa tối diễn ra thoải mái hơn bất kỳ bữa ăn nào kể từ khi Tara xuất hiện. Ngay cả Cian cũng trở nên quý mến Tara đủ để thao thao với cô về việc tham gia buổi tập luyện vào hôm sau.
Nhất là chuyện Duncan bị thương.
Không khí trong nhà lại êm đềm như xưa.
* * *
Myra ở đâu ào ào vào phòng nhảy tót lên giường Tara khi gà chưa gáy sáng, ánh mắt cô gái lấp lánh háo hức.
“Chị không cần kể từng chi tiết đâu, anh ấy là anh trai em mà, nhưng em muốn biết chuyện gì đã xảy ra vậy?” Cô bé không cho Tara cơ hội cất tiếng. “Em nghe lỏm được mẹ bảo mẹ tình cờ bước vào phòng khi anh chị đang…” Myra ngoác miệng cười.
Hai mươi mốt tuổi rồi nhưng cô bé hành xử hệt như một cô nhóc mười ba mười bốn tuổi, cứ nhảy thình thịch trên giường. Tara thở dài và ngồi dậy, lắc lắc đầu cổ xua cơn ngái ngủ. Tara thuật lại sự việc diễn ra bắt đầu từ lúc Duncan bị thương, cốt là để giấu nhẹm đi điều mà Myra đang tò mò muốn biết.
“Duncan bị thương.”
Myra gật đầu.
“Chỗ trầy xước cần được lau sạch. Chị không chắc là bộ áo giáp họ mặc đã là thứ tốt nhất chưa. Chị nghĩ nó gây hại nhiều hơn là…”
Myra cắt lời, “Em không cần nghe những chi tiết đó.”
“À, ừm, Duncan và chị cũng đã khá thân mật trước khi anh ấy mang chị tới đây.”
“Thân mật thế nào?”, Myra tò mò.
“Có thể nói anh trai em là một người hôn rất cừ.”
“Duncan á?”, cô chun mũi tỏ vẻ không tin.
“Xin lỗi vì làm em thất vọng, nhưng Duncan, anh trai em ấy, rất biết cách hôn. Chị chưa bao giờ bị thúc giục…” Tara ngưng bặt. Quan niệm về tình dục thời đại này không giống như thế kỷ hai mươi mốt. Kể cho Myra cô đã khao khát được cùng anh đến thế nào có thể khiến cô bé hiểu sai. Phụ nữ đứng đắn trong thời đại này không được đánh mất trinh tiết của mình trước đêm tân hôn. Nhất là với những cô gái thuộc dòng tộc danh giá như Myra.
“… thúc giục gì?”, Myra hỏi.
“Muốn hôn anh ấy chứ sao.” Nói vậy ai mà tin được, ngay cả đối với cô. Myra cũng không.
“Tara. Kể thêm nũa đi.”
“Bọn chị chỉ hôn thôi. Chị thề đấy.” Tara giơ tay phải lên.
“Nhưng đúng là chị đã muốn hơn nữa, phải không?”
Nói thật thì có sao không nhỉ? “Ừ. Lần đầu tiên trong đời, chị muốn… hơn thế.” Thế có phải là quá nhiều chưa?
“Chị biết hơn nữa là thế nào, phải không?”, Myra hỏi.
“Ừ, nhưng…”
“Mẹ không chịu nói cho em nghe chi tiết gì cả. Chỉ là chuyện đó không được xảy ra trước đám cưới thôi.”
Thở phào nhẹ nhõm. Tara đồng ý. “Mẹ em nói đúng đấy.” Cô gái đến từ thung lũng San Fernando trong cô nhảy xổ ra. “Người đàn ông nào cũng muốn điều ‘hơn nữa’ đó. Họ không cưỡng được. Thế nên phải đảm bảo người ấy thật… xứng đáng!” Tara chun mũi khi nói đến đấy. Miệng lưỡi nghe hệt một cô gái đoan trang.
“Nói em nghe hơn nữa là thế nào đi chị Tara.”
Chết toi! Myra nhất định sẽ không buông tha cho cô. Có phải con bé chưa tới lúc được biết chuyện đó? Hay đã tới lúc rồi? Lúc xưa, vào độ tuổi mới lớn chẳng phải là cô cũng đã gặng hỏi chị gái mình về chuyện đó hay sao?
“Nói chị nghe em biết gì về chuyện đó đi nào?”
“Ưm…” Mặt Myra đỏ bừng. Cô bé trở nên ngượng ngùng, một điều trước nay chưa hề thấy nơi cô. “Em thấy bọn súc vật làm chuyện đó. Năm ngoái con Durk phối giống với một trong mấy con ngựa cái ở trong chuồng. Không ai cho phép em xem nhưng em đã rình và thấy. Bọn cừu trên đồng cũng làm tương tự.”
Hình ảnh hai con vật giao phối khiến Tara nhắm nghiền mắt lại. “Ưm… Về cơ bản thì cũng giống như những gì chị nghe được. Nhớ là chị chưa từng… Em biết rồi đấy… Nhưng chị có quen nhiều phụ nữ đã từng gần gũi với đàn ông và họ sợ nói ra cho chị nghe những gì họ biết.” Tara cầm lấy tay Myra và đảm bảo là cô bé hết sức ghi nhớ những lời nói của mình. “Việc đó giữa hai con người chị nghĩ là kì diệu hơn, đặc biệt hơn. Với động vật chỉ đơn giản là nhu cầu bản năng thôi em à.” Cô cau mày, “Tuy nhiên cũng có vài đàn ông rơi vào loại đó. Và công bằng mà nói, vài phụ nữ cũng thế.” Cô nghĩ đến chị gái mình và những năm tháng khổ sở tự nuôi con một mình. “Chỉ cần một lần gần gũi thôi em cũng có thể… mang thai. Nên phải chắc chắn là em sẽ muốn làm chuyện ấy cùng với người đàn ông nào xứng đáng trở thành cha của con em.”
Myra nắm chặt tay cô, và cảm kích với lời khuyên đó. “Cơ mà, khi chị đã muốn hơn thế, thì chắc là rất tuyệt, đúng không?”
Tủm tỉm cười, Tara ngả người xuống giường. “Bé cưng à, em không biết được đâu.”
* * *
Khi mọi người sắp dùng xong bữa sáng thì Cian đã kịp rời khỏi bàn ăn, háo hức mong chờ đến giờ luyện tập cùng với đám binh lính. Amber thì đi xem thử một trong mấy con mèo đang mang thai đã sinh vào đêm rồi chưa.
“Anh này”, Fin nói. “Hôm nay được nghĩ dưỡng thương, anh định sẽ làm gì?” Cậu đưa mắt sang Tara cười cười.
“Vết thương có gì nghiêm trọng đâu mà anh phải nghỉ chứ. Có vẻ như anh nợ chú nhỉ.” Còn hơn thế ấy chứ.
“Anh có chắc là sẽ không cần nghỉ không?” Fin hất đầu về phía Tara.
Duncan lưỡng lự.
Ian giúp anh giải quyết vấn đề. “Cha có việc giao cho con đây, Duncan. Hình như bá góa và Haggart lại cãi nhau nữa.”
“Không phải một vài lần đâu ạ”, Myra chen vào, “Ngày nào mà hai người đó không lời qua tiếng lại với nhau. Con thấy từ ngày con gái cô ấy đi lấy chồng hai người càng bất đồng nhiều hơn.”
“Cha nghe nói con chó của Haggart giẫm nát vườn bà ấy, làm hỏng hết rau củ. Cha cần con đến đó xem sự thể ra sao. Nếu quả vậy thì bảo ông ấy đền bù cho thỏa đáng.”
Thất vọng vì hôm nay sẽ không được ở bên cạnh Tara, Duncan thở ra. “Vâng ạ.”
Anh vửa định rời khỏi bàn thì cha anh nói tiếp.
“Đưa Tara theo cùng”, Ian nói và quay sang nhìn Tara, “Ta tin chắc là cháu chưa từng được tham quan ngôi làng hả, cô gái. Nhất định là cháu sẽ thích. Lấy ngựa của Myra ấy. Chuyến đi sẽ giúp cháu khá hơn.”
“Ồ”, Tara bất ngờ. “Cháu… Cháu không biết cưỡi ngựa đâu ạ.”
Mọi ánh mắt từ các hướng đổ dồn vào cô tỏ vẻ không tin. “Trừ lúc cưỡi ngựa cùng Duncan, cháu chưa từng ngồi trên lưng ngựa.”
“Vậy thì hôm nay sẽ là chuyến phiêu lưu thú vị dành cho cháu. Ngựa của Myra là con lành nhất trong bầy ngựa cái. Duncan cưỡi ngựa rất cừ. Nó sẽ dạy cháu.”
“Thế thì hay quá ạ. Cháu rất muốn biết về Scotland.”
Ian cầm lấy tay cô. “Cháu nhất định sẽ yêu mến vùng đất này.”
“Nhất định rồi ạ. Myra này, chị đi ngựa của em không phiền gì chứ?”
Myra phẩy tay. “Nay, con Meg sẽ ngoan với chị.”
Tara quay về phía Duncan. “Còn anh, anh có chắc là không sao khi phải có thêm một cái đuôi là em không?”
“Anh rất vui lòng.”
Vui đến mức nào? Tara tự hỏi với nụ cười bí hiểm.
“Chị cần áo choàng đấy”, Myra nói. “Nhỡ đâu thời tiết không thuận lợi trước khi anh chị quay về. Theo em nào. Chúng ta sẽ tìm áo cho chị.” Myra túm lấy tay cô kéo đi, cười khanh khách.
Megan trông thấy hai người đến gần, cô tất tả chạy theo sau.
“Lấy hộ tôi nước nóng và khăn sạch nào”, Tara yêu cầu.
Còn lại một mình trong phòng, Tara nâng áo giáp qua khỏi đầu Duncan và giúp anh cởi nốt áo chùng. Ở trần đến thắt lưng, anh ngồi nhìn cô săm soi cơ thể mình. Trên da anh đầy vết cào xước nhỏ.
Máu khô bết lại khiến cô khó tìm thấy những chỗ bị thương. Megan mau chóng trở lại với những thứ Tara yêu cầu. Khi trông thấy Duncan ở trần, cô cụp mắt xuống và mặt đỏ bừng.
Tara ngước lên bắt gặp dáng vẻ của người hầu gái, cô phẩy tay cho phép ra ngoài.
Duncan nhìn Tara tủm tỉm cười trước khi cô bắt tay vào việc lau rửa cho anh nhưng cô không để ý.
Cô vắt khăn cho ráo nước, giũ giũ rồi đắp lên chỗ bị thương. Thấy anh nhăn nhó, cô ngẩng mặt lên nhìn răn đe, “Chỗ này sẽ tấy lên đấy. Chịu khó giữ yên đi.”
Anh quan sát cô lau sạch vệt máu đã khô. Những cử động thật dịu dàng, cho dù giọng nói thì hoàn toàn trái ngược. “Fin cần cẩn thận hơn. Suýt chút nữa là cậu ấy đã khiến anh bị thương nặng rồi đấy.”
Tara ngả người ra sau một chút ngắm nghía ‘công trình’ của mình. Một vết bầm nhỏ vừa mới nổi lên nhưng không có chỗ nào đủ sâu để gây nhiễm trùng nghiêm trọng. “Nhờ bộ áo giáp mà vết thương không tệ hơn đấy, dù nó cũng góp chút phần vào chỗ trầy xước.”
Cô liếc nhìn Duncan, mắt anh đang nhắm nghiền, tay thì nắm chặt. “Đau dữ vậy sao?” Cô đưa tay chạm vào một bên má anh.
“Nay, không đau lắm.”
“Dù vậy tôi nghĩ hôm nay anh cũng nên đi đứng cẩn thận.” Cô đứng lên mang thau nước bẩn ra khỏi giường. “Anh phải giữ sạch chỗ vết thương. Có thể mẹ anh sẽ có một loại thuốc mỡ nào đấy bôi lên để tránh nhiễm khuẩn.” Cô quay lại ngồi xuống bên cạnh anh.
“Nhiễm khuẩn là gì đấy?”
“Vi khuẩn.”
Anh vẫn bối rối.
“Những vi sinh vật gây nhiễm trùng đó biết không?”
“Vi sinh vật?”
Cô nheo mắt. “Những con bọ nhỏ xíu khiến anh phát bệnh ấy.”
“Thế em biết gì về việc ngăn cho những con bọ nhỏ xíu đó gây nhiễm trùng nào?”
Cô tựa vào cột giường và bắt đầu giảng giải. “Giữ cho vết thương luôn sạch sẽ. Ăn uống sinh hoạt lành mạnh để tăng sức đề kháng, nhờ thế mà vết thương sẽ mau lành, nhưng thứ có thể chống lại nhiễm trùng mạnh nhất là thuốc kháng sinh. Phải đợi đến thế kỷ mười chín người ta mới phát minh ra nó.”
“Vậy có nghĩa là ta phải ăn uống sinh hoạt lành mạnh và đừng để bị thương.”
Cô bật cười trước kết luận của anh. “Đừng có mà làm tôi cười. Tôi vẫn còn điên anh lắm.”
Anh cố nén cười. “Xin tuân lệnh.”
Họ nhìn nhau, im lặng.
“Anh nhớ em, Tara.”
Anh ngồi đối diện cô. Nụ cười méo xẹo khiến sự sắt đá trong cô tan chảy. Nhìn vồng ngực cường tráng của anh làm người cô ran lên một cảm xúc khó tả. Nỗi khao khát anh càng lúc càng trở nên mãnh liệt. “Em cũng nhớ anh.”
Bàn tay anh to lớn mạnh mẽ với lấy tay cô. “Anh hy vọng em biết rằng nếu có thể làm khác được thì anh đã làm rồi.”
Cái đụng chạm khiến tim cô đập nhanh hơn. Những lời anh thốt ra thật mủi lòng làm sao. “Em biết mà. Mẹ anh đã giải thích hết mọi điều cho em rồi.” Cô đưa ngón tay cái gại gại lên tay anh. “Có thế nào thì sự thể cũng đã rồi. Em cần chút thời gian để thích nghi.”
“Thời gian qua đủ chưa em?”
Ánh nhìn của cô chuyển từ cái nắm tay giữa hai người lên đôi môi gợi cảm của anh. Rồi lần tới ánh mắt anh. “Giữ trong lòng nỗi giận dữ em thấy rất mệt.”
“Vậy là anh được tha thứ rồi phải không ?”
“Em vẫn chưa nghe lời xin lỗi mà”, cô nửa đùa nửa thật.
“Đó là điều em đợi lâu nay sao? Một lời xin lỗi?” Anh nhích lại gần hơn. Cô không còn chỗ nào để dịch ra. Mà cô cũng không định vậy.
“Có mất mát gì đâu.”
Anh lại nhích vào thêm chút nữa.
Cô cũng dịch lại gần anh hơn.
“Anh xin lỗi đã khiến cho em phải đau buồn nhiều đến thế, Tara. Nhưng anh không tiếc nuối vì đã giải thoát em khỏi Grainna, hay vì đã cứu sống em.”
“Vậy là em cần phải cảm ơn anh rồi”, cô nói, ghé môi vào sát môi anh.
“Ừ, có mất mát gì đâu.” Anh bắt chước câu nói của cô.
“Cảm ơn Duncan, vì đã cứu em.” Cô nhìn xuống đôi môi đang mỉm cười của anh.
Khoảnh khắc trước khi hai đôi môi giao nhau kéo dài hệt như cả một đời người.
Môi cô hé mở mời gọi, anh không ngần ngại tiến tới. Nụ hôn giờ đây không đơn thuần là buổi tiệc gặp gỡ giữa những đôi môi, đó là sự trở về.
Cô đưa hai bàn tay luồn vào tóc anh, mái tóc đã bao lần cô từng mơ được đan vào kể từ ngày đầu gặp gỡ. Ngay cả lúc giận dữ cô cũng không thể gạt được hình ảnh anh ra khỏi đầu mình. Mỗi dẻ xương trong người cô đều nhũn cả ra khi anh nghiêng đầu áp chặt hơn nữa vào môi cô.
Duncan từ từ ngả cô ra giường. Toàn thân cô rộn lên khao khát không cưỡng nổi. Tara đưa tay lần mò tấm lưng anh và kéo anh xuống bên trên cô. Hai thân người khớp nhau hoàn hảo.
Móng tay Tara bấu chặt lấy da thịt anh. Một tiếng rên khoái lạc thoát ra từ cổ họng anh.
Khi đôi bàn tay chuyển tới trùm lấy khuôn ngực cô, Tara nấc lên trong cổ họng.
Cửa bật mở va ầm vào bức tường đá.
Cả hai nảy bật ra.
Sức nóng cuồng nhiệt từ người Duncan, sức nặng cơ thể anh, vụt biến mất để lại một làn gió nhẹ hẫng mơn trớn qua khuôn ngực trần của cô.
Choáng váng, hai người tròn mắt nhìn trân trối về phía cửa nơi Lora đã vừa bước vào bên trong không giấu được vẻ bất ngờ. Rồi ngay lập tức nét lo lắng nhường chỗ cho sự thích thú.
Tara lấy lại bình tĩnh trước. Cô đẩy Duncan ra, cố chỉnh sửa xống áo. “Ưm..” Tên bà ấy là gì nhỉ? “Bác MacCoin…”
Duncan không chịu nổi bật cười thành tiếng.
“Cô gái…”
Lora lên tiếng và khiến cho Tara càng bối rối hơn. “Cháu có thể gọi ta là, hmmm…” Bà vỗ vỗ cằm bằng một ngón tay. “Để xem nào… Cháu hay dùng từ gì nhỉ? Mom[1]. Aye, cháu có thể gọi ta là Mom. Nếu như cảnh tượng vừa được chứng kiến xác nhận điểu ta mong đợi là đúng.”
[1] Mẹ
Thấy bớt căng thẳng hơn, Tara lập tức đứng lên. Cô cảm thấy mình hệt một cô gái vị thành niên bị bố mẹ bắt gặp trong một tư thế không hay ho ở băng ghế sau xe. “Duncan bị… À vâng, anh ấy bị… thương ạ.” Cô đọc được từ này từ ý nghĩ của Duncan. “Cháu… đến để giúp.” ừ, đúng rồi đấy. “Anh ấy có thể bôi ít thuốc mỡ, nếu bác có, để…”
Vết thương, Duncan nhắc trong đầu.
“Cảm ơn”, cô quay sang gương mặt tươi cười của Duncan. “Vết thương không bị nhiễm trùng ạ.”
Tara không nói thêm lời nào rồi chạy ù ra khỏi phòng, tựa lưng vào cánh cửa đã đóng cố lấy lại hơi thở bình thường. Cô nghe thấy tiếng Lora.
“Mẹ chưa từng mơ, dù trong một giấc mơ điên rồ nất, rằng mẹ sẽ cứ thế mà vui vẻ đi vào trong lúc…”
Tara lắc đầu và đi khỏi đấy trước khi nghe thêm.
* * *
Tại bữa ăn tối ai nấy đều để ý đến sự khác lạ giữa Duncan và Tara.
Amber lên tiếng trước, “Hai người không còn giận nhau nữa hả mẹ?”, cô bé hỏi Lora.
Duncan và Tara cố nén cười. Fin ném sang anh trai cái nhếch môi đầy ngụ ý ‘anh nợ em đấy nhé’.
Lora đưa một bàn tay xuống dưới bàn tìm lấy tay chồng – bà đã kịp thuật lại với ông từng chi tiết cảnh tượng bà tận mắt chứng kiến.
Myra không ngớt đảo tia nhìn từ Tara rồi đến anh trai. Trong ánh mắt đong đầy thắc mắc nhưng cô không thốt ra lời bình phẩm nào.
Tóm lại bữa tối diễn ra thoải mái hơn bất kỳ bữa ăn nào kể từ khi Tara xuất hiện. Ngay cả Cian cũng trở nên quý mến Tara đủ để thao thao với cô về việc tham gia buổi tập luyện vào hôm sau.
Nhất là chuyện Duncan bị thương.
Không khí trong nhà lại êm đềm như xưa.
* * *
Myra ở đâu ào ào vào phòng nhảy tót lên giường Tara khi gà chưa gáy sáng, ánh mắt cô gái lấp lánh háo hức.
“Chị không cần kể từng chi tiết đâu, anh ấy là anh trai em mà, nhưng em muốn biết chuyện gì đã xảy ra vậy?” Cô bé không cho Tara cơ hội cất tiếng. “Em nghe lỏm được mẹ bảo mẹ tình cờ bước vào phòng khi anh chị đang…” Myra ngoác miệng cười.
Hai mươi mốt tuổi rồi nhưng cô bé hành xử hệt như một cô nhóc mười ba mười bốn tuổi, cứ nhảy thình thịch trên giường. Tara thở dài và ngồi dậy, lắc lắc đầu cổ xua cơn ngái ngủ. Tara thuật lại sự việc diễn ra bắt đầu từ lúc Duncan bị thương, cốt là để giấu nhẹm đi điều mà Myra đang tò mò muốn biết.
“Duncan bị thương.”
Myra gật đầu.
“Chỗ trầy xước cần được lau sạch. Chị không chắc là bộ áo giáp họ mặc đã là thứ tốt nhất chưa. Chị nghĩ nó gây hại nhiều hơn là…”
Myra cắt lời, “Em không cần nghe những chi tiết đó.”
“À, ừm, Duncan và chị cũng đã khá thân mật trước khi anh ấy mang chị tới đây.”
“Thân mật thế nào?”, Myra tò mò.
“Có thể nói anh trai em là một người hôn rất cừ.”
“Duncan á?”, cô chun mũi tỏ vẻ không tin.
“Xin lỗi vì làm em thất vọng, nhưng Duncan, anh trai em ấy, rất biết cách hôn. Chị chưa bao giờ bị thúc giục…” Tara ngưng bặt. Quan niệm về tình dục thời đại này không giống như thế kỷ hai mươi mốt. Kể cho Myra cô đã khao khát được cùng anh đến thế nào có thể khiến cô bé hiểu sai. Phụ nữ đứng đắn trong thời đại này không được đánh mất trinh tiết của mình trước đêm tân hôn. Nhất là với những cô gái thuộc dòng tộc danh giá như Myra.
“… thúc giục gì?”, Myra hỏi.
“Muốn hôn anh ấy chứ sao.” Nói vậy ai mà tin được, ngay cả đối với cô. Myra cũng không.
“Tara. Kể thêm nũa đi.”
“Bọn chị chỉ hôn thôi. Chị thề đấy.” Tara giơ tay phải lên.
“Nhưng đúng là chị đã muốn hơn nữa, phải không?”
Nói thật thì có sao không nhỉ? “Ừ. Lần đầu tiên trong đời, chị muốn… hơn thế.” Thế có phải là quá nhiều chưa?
“Chị biết hơn nữa là thế nào, phải không?”, Myra hỏi.
“Ừ, nhưng…”
“Mẹ không chịu nói cho em nghe chi tiết gì cả. Chỉ là chuyện đó không được xảy ra trước đám cưới thôi.”
Thở phào nhẹ nhõm. Tara đồng ý. “Mẹ em nói đúng đấy.” Cô gái đến từ thung lũng San Fernando trong cô nhảy xổ ra. “Người đàn ông nào cũng muốn điều ‘hơn nữa’ đó. Họ không cưỡng được. Thế nên phải đảm bảo người ấy thật… xứng đáng!” Tara chun mũi khi nói đến đấy. Miệng lưỡi nghe hệt một cô gái đoan trang.
“Nói em nghe hơn nữa là thế nào đi chị Tara.”
Chết toi! Myra nhất định sẽ không buông tha cho cô. Có phải con bé chưa tới lúc được biết chuyện đó? Hay đã tới lúc rồi? Lúc xưa, vào độ tuổi mới lớn chẳng phải là cô cũng đã gặng hỏi chị gái mình về chuyện đó hay sao?
“Nói chị nghe em biết gì về chuyện đó đi nào?”
“Ưm…” Mặt Myra đỏ bừng. Cô bé trở nên ngượng ngùng, một điều trước nay chưa hề thấy nơi cô. “Em thấy bọn súc vật làm chuyện đó. Năm ngoái con Durk phối giống với một trong mấy con ngựa cái ở trong chuồng. Không ai cho phép em xem nhưng em đã rình và thấy. Bọn cừu trên đồng cũng làm tương tự.”
Hình ảnh hai con vật giao phối khiến Tara nhắm nghiền mắt lại. “Ưm… Về cơ bản thì cũng giống như những gì chị nghe được. Nhớ là chị chưa từng… Em biết rồi đấy… Nhưng chị có quen nhiều phụ nữ đã từng gần gũi với đàn ông và họ sợ nói ra cho chị nghe những gì họ biết.” Tara cầm lấy tay Myra và đảm bảo là cô bé hết sức ghi nhớ những lời nói của mình. “Việc đó giữa hai con người chị nghĩ là kì diệu hơn, đặc biệt hơn. Với động vật chỉ đơn giản là nhu cầu bản năng thôi em à.” Cô cau mày, “Tuy nhiên cũng có vài đàn ông rơi vào loại đó. Và công bằng mà nói, vài phụ nữ cũng thế.” Cô nghĩ đến chị gái mình và những năm tháng khổ sở tự nuôi con một mình. “Chỉ cần một lần gần gũi thôi em cũng có thể… mang thai. Nên phải chắc chắn là em sẽ muốn làm chuyện ấy cùng với người đàn ông nào xứng đáng trở thành cha của con em.”
Myra nắm chặt tay cô, và cảm kích với lời khuyên đó. “Cơ mà, khi chị đã muốn hơn thế, thì chắc là rất tuyệt, đúng không?”
Tủm tỉm cười, Tara ngả người xuống giường. “Bé cưng à, em không biết được đâu.”
* * *
Khi mọi người sắp dùng xong bữa sáng thì Cian đã kịp rời khỏi bàn ăn, háo hức mong chờ đến giờ luyện tập cùng với đám binh lính. Amber thì đi xem thử một trong mấy con mèo đang mang thai đã sinh vào đêm rồi chưa.
“Anh này”, Fin nói. “Hôm nay được nghĩ dưỡng thương, anh định sẽ làm gì?” Cậu đưa mắt sang Tara cười cười.
“Vết thương có gì nghiêm trọng đâu mà anh phải nghỉ chứ. Có vẻ như anh nợ chú nhỉ.” Còn hơn thế ấy chứ.
“Anh có chắc là sẽ không cần nghỉ không?” Fin hất đầu về phía Tara.
Duncan lưỡng lự.
Ian giúp anh giải quyết vấn đề. “Cha có việc giao cho con đây, Duncan. Hình như bá góa và Haggart lại cãi nhau nữa.”
“Không phải một vài lần đâu ạ”, Myra chen vào, “Ngày nào mà hai người đó không lời qua tiếng lại với nhau. Con thấy từ ngày con gái cô ấy đi lấy chồng hai người càng bất đồng nhiều hơn.”
“Cha nghe nói con chó của Haggart giẫm nát vườn bà ấy, làm hỏng hết rau củ. Cha cần con đến đó xem sự thể ra sao. Nếu quả vậy thì bảo ông ấy đền bù cho thỏa đáng.”
Thất vọng vì hôm nay sẽ không được ở bên cạnh Tara, Duncan thở ra. “Vâng ạ.”
Anh vửa định rời khỏi bàn thì cha anh nói tiếp.
“Đưa Tara theo cùng”, Ian nói và quay sang nhìn Tara, “Ta tin chắc là cháu chưa từng được tham quan ngôi làng hả, cô gái. Nhất định là cháu sẽ thích. Lấy ngựa của Myra ấy. Chuyến đi sẽ giúp cháu khá hơn.”
“Ồ”, Tara bất ngờ. “Cháu… Cháu không biết cưỡi ngựa đâu ạ.”
Mọi ánh mắt từ các hướng đổ dồn vào cô tỏ vẻ không tin. “Trừ lúc cưỡi ngựa cùng Duncan, cháu chưa từng ngồi trên lưng ngựa.”
“Vậy thì hôm nay sẽ là chuyến phiêu lưu thú vị dành cho cháu. Ngựa của Myra là con lành nhất trong bầy ngựa cái. Duncan cưỡi ngựa rất cừ. Nó sẽ dạy cháu.”
“Thế thì hay quá ạ. Cháu rất muốn biết về Scotland.”
Ian cầm lấy tay cô. “Cháu nhất định sẽ yêu mến vùng đất này.”
“Nhất định rồi ạ. Myra này, chị đi ngựa của em không phiền gì chứ?”
Myra phẩy tay. “Nay, con Meg sẽ ngoan với chị.”
Tara quay về phía Duncan. “Còn anh, anh có chắc là không sao khi phải có thêm một cái đuôi là em không?”
“Anh rất vui lòng.”
Vui đến mức nào? Tara tự hỏi với nụ cười bí hiểm.
“Chị cần áo choàng đấy”, Myra nói. “Nhỡ đâu thời tiết không thuận lợi trước khi anh chị quay về. Theo em nào. Chúng ta sẽ tìm áo cho chị.” Myra túm lấy tay cô kéo đi, cười khanh khách.