Hệt như một nàng mèo, sau khi liếm sạch chỗ kem, Tara duỗi chân tay dọc theo thân người Duncan và nằm nũng nịu nép vào vòng tay anh. Cho dù đêm qua chẳng ngủ được là bao, nhưng cô không thể nhớ trước đây có lần nào mình thức dậy mà thấy sảng khoái như hôm nay.
Anh khẽ cựa mình, từ từ mở mắt đón chào ngày mới tươi vui. Ngoài cửa sổ mặt trời chiếu sáng rực rỡ, mưa chỉ còn là kí ức. Vài hòn than vẫn âm ỉ cháy, bên trên lò sưởi bảng lảng một làn khói mỏng tan.
“Chào em yêu.” Cô đón nhận một nụ hôn phớt nhẹ lên đỉnh đầu.
“Chào anh.”
Cả hai ngủ gần như hết buổi sáng, giờ mặt trời đã lên đến đỉnh đầu. “Mình phải về thôi em.”
Cô nhoẻn cười rúc sâu hơn vào anh. “Em không muốn về đâu. Cứ vờ như trời vẫn còn đang mưa đi.” Cô bỗng nảy ra một ý nghĩ. “Anh có gọi mưa được giống như nhóm lửa không?”
Anh kéo cô sát vào mình. “Anh e là mình chỉ gọi được vài đám mây thôi.”
Cô nhấc đầu lên nhìn anh chăm chú. “Em đùa đấy. Nhìn mặt anh là em biết không được rồi.”
“Và nhìn mặt em thế kia, anh biết mình phải cạo râu thôi.” Trên làn da cô có vài vết xước nhỏ từ những lần ân ái đêm qua. Anh cọ cọ tay vào má cô, “Anh xin lỗi vì đã làm hỏng làn da xinh đẹp của em.” Mắt anh thoáng hối lỗi.
“Tại sao anh không để râu quai nón như đàn ông ở đây?”
Anh cau mày, “Em nói em thích mặt nhẵn hơn cơ mà.”
Cô tủm tỉm cười thú nhận. “Em nói dối đấy.” Nhìn nét cau mày của anh, cô nói tiếp. “Ý em là, em cứ ngỡ mình thích đàn ông không để râu, cho đến khi em gặp anh sau mấy ngày không cạo. Rất gợi cảm. Nhưng lúc đó em đang giận nên không thèm quan tâm.”
Anh chống khuỷu tay gượng dậy ấn cô nằm lại xuống giường. “Hóa ra ngày nào anh cũng hành hạ mặt mình bằng lưỡi dao cạo, trong khi em lại thích anh để râu.” Giọng anh nghiêm túc nhưng ánh mắt lại đùa cợt.
“Sao cơ?”
“Em phải bị…”
“Em phải bị phạt”, mắt cô hấp háy tinh nghịch.
“Anh biết một hình phạt xứng đáng dành cho em.” Anh ghé môi mình sát môi cô, đợi cô nín thở. Mong mỏi.
“Không hôn đâu”, anh lùi ra, như thể muốn bỏ đi.
Cô túm lấy cánh tay anh kéo lại. “Anh không được thế chứ.” Cô vật anh ra, cưỡi lên ngực anh. Tóc cô xõa tung, quây lấy cả hai. Cô vừa nói vừa dí dí lên ngực anh, “Hình phạt đó rất thô lỗ và bất thường đó thưa quý ông.”
“Em nói dối nên phải chịu để anh phạt chứ.”
Cô ngồi thẳng dậy phơi bày trước anh thân hình trần trụi, tóc hất ra sau lưng. “Được thôi”, cô mỉm cười tinh quái, đầy hiểu biết và quyền năng. “Anh không được hôn em.” Cô vỗ vỗ hai bàn tay lên ngực anh, vân vê đầu ngực. “Nhưng em thì được…”, cô cúi đầu rê đôi môi nóng rẫy dọc theo thân người anh.
Anh cố nằm bất động. Môi cô tiến xuống thấp hơn, vừa di chuyển vừa nhấm nháp làn da anh. Anh nín thở khi cô lần tới bên dưới rốn anh, rất gần chất cái đàn ông của anh đang bắt đầu thức giấc.
Duncan đọc được ý nghĩ ấy và để cô tự làm theo cách của mình. Anh không ngăn cô lại, không muốn ngăn, và cũng không đủ sức để làm điều đó. Anh bay bổng trong cơn nhục cảm đến từ những đụng chạm của cô cho đến khi không kìm giữ được nữa.
Môi anh hút chặt lấy môi cô, cùng lúc đi vào tận cùng bên trong cô.
Cô bấu chặt lấy người anh, cùng anh cưỡi trên từng đợt sóng cảm xúc càng lúc càng dâng cao cho đến khi cả hai đều lên đến đỉnh điểm. Cơn cực khoái quá mãnh liệt đến nỗi anh không thể không theo.
Anh vừa tuôn trào vào cô, vừa bật lên tiếng gọi “Tara.”
***
Lúc hai người cưỡi ngựa đi qua cổng pháo đài thì cũng là lúc mặt trời vừa đúng ngọ. Nửa tá binh lính trong sân đã chuẩn bị ngựa và vũ khí sẵn sàng. Tất cả các hoạt động ngưng bặt khi Duncan và Tara tiến vào.
Duncan đang mải mê cười lớn vì cô nói gì đó thì anh bỗng để ý đến đám binh lính. Hoảng hốt, anh thúc ngựa tiến nhanh về phía trước. “Chuyện gì thế, Gregor?”
Gregor chuyển ánh mắt sang Duncan và Tara, rồi nhìn lảng đi. Bên dưới bộ râu dày thoáng xuất hiện một nụ cười bí hiểm. “Không có gì cả.”
Tara bối rối cứ thế trân mắt ra trong khi Duncan hết nhìn người này đến người kia. Tất cả đều cố nén cười rồi cụp mắt xuống.
Ian bước ra sân, quan sát Duncan đỡ Tara xuống ngựa, và nhướng mày khi bàn tay anh nấn ná lại nơi hông cô.
“Duncan.” Ông gọi lớn, sải những bước dài hấp tấp về phía cặp đôi. Mọi người dạt ra nhường đường. “Hai con ở đâu vậy? Ta định cho người đi tìm rồi đấy.”
“Chúng con trú mưa ở một căn lều bên dưới cây cổ thụ.”
Cảm thấy như một cô gái tuổi mới lớn bị bắt quả tang trong giờ giới nghiêm, Tara nói thêm, “Xin lỗi vì đã để bác phải lo lắng, bác Ian. Nhưng vì cháu cưỡi ngựa còn kém nên… chuyến đi mất nhiều thời gian hơn ạ.”
“Bây giờ đã bắt đầu vào chiều.” Ông săm soi nhìn cả hai. “Trời tạnh mưa từ lúc rạng sáng rồi cơ mà.”
“Chúng con ngủ… quên”, Duncan nói.
“Ngủ sao?” Ian nhìn cả hai từ trên xuống dưới, sắc mặt nghiêm nghị.
Mặt Tara đỏ lên, thấy nhột nhạt nơi gáy. Không ai nhìn thẳng vào cô trừ Finlay – cậu ta vừa mỉm cười với anh trai vừa nháy mắt với cô. Toàn thể gia đình đứng trong bóng mát, không đến gần Ian.
Em nghĩ bọn mình gặp rắc rối rồi. Cô gửi suy nghĩ đấy đến Duncan.
Duncan ôm lấy một bên hông cô xoa dịu nỗi lo lắng trong cô.
“Aye, thưa cha, chúng con ngủ”, Duncan nhìn cha chằm chằm. Vẫn đứng nguyên tại chỗ không lảng đi chỗ khác đến khi đám binh lính bắt đầu tập luyện trong những tiếng xì xào to nhỏ.
“Con trai, có phải là ta nên hiểu rằng con đang bênh vực cho Tara không?”, Ian nói đủ lớn để mọi người đều nghe.
“Vâng thưa cha”, Duncan đáp.
Anh đang làm gì vậy? Tara đột nhiên cảm thấy bất ngờ thầm hỏi.
“Tốt lắm.” Ian quay sang đám đông, “Hãy thông báo đến toàn thể mọi người trong vùng đất của ta rằng người đàn ông này đã cầu hôn người con gái này.” Ông cầm tay Tara đặt vào tay con trai mình. “Từ hôm nay trở đi hai người được xem như đã đính ước vợ chồng, chỉ còn đợi đến ngày mời linh mục đến làm lễ cho nữa thôi.”
Ian gật đầu với con trai, một nụ cười hiếm hoi thoáng qua môi ông. Rồi quay sang Tara đang đứng trân ra vì sửng sốt.
“Chào mừng con đến với gia đình ta.” Ian hôn hai má cô rồi bước đi.
Cô mở to hai mắt nhìn Ian rời khỏi. “Chúa ơi. Em không đang nằm mơ chứ?” Cô nhìn xuống bàn tay mình vẫn còn nằm nguyên trong tay Duncan. “Chúa ơi!” Hai đầu gối cô đột nhiên bủn rủn. Duncan giữ cô đứng thẳng trong lúc lần lượt từng người đến chúc mừng.
Tara không mở miệng nói được gì, và đầu óc cũng trống trơn. Cô thậm chí cũng không cố đọc xem Duncan đang nghĩ gì. Lần lượt từng người hôn lên má cô và vỗ vào lưng Duncan.
Cười đi em, anh bảo cô.
Hai mép cô nhếch lên, ánh mắt cô chuyên từ khuôn mặt này sang khuôn mặt khác. Cái quái quỷ gì đang diễn ra thế này?”
Ưm…
“Chúc mừng, tiểu thư Tara.”
“Chắc chắn hai người sẽ rất hạnh phúc.”
“Duncan sẽ là người chồng tốt.” Finlay hôn lên hai má cô vừa nói.
Chồng ư? Không có đám cưới ư? Hơi thở cô bắt đầu loạn nhịp, hai tay run rẩy. Chúa ơi, Chúa ơi, Chúa ơi.
Cô trông thấy hình dáng Duncan trôi bồng bềnh phía trước, khuôn mặt anh hơi nhòe đi. Ánh mặt trời chói chang bên trên khiến cô lóa mắt. Chắc phải nhắm lại thôi. Nhắm lại thôi…
Duncan kịp đỡ lấy Tara trước khi cô quỵ xuống. Đám binh lính hô hào vang dội.
“Có vẻ như cậu đã tán đổ cô nàng rồi.”
“Hay là chính cậu bị tán đổ không chừng”, tiếng hét của Gregor khiến đám binh lính cười rộ lên.
Anh bế cô vào đại sảnh rồi đặt lên trường kỉ. Lora theo vào cùng, gọi gia nhân mang nước và khăn đến.
Tara mở mắt ra gần như ngay lúc anh đặt cô nằm xuống. Duncan cúi xuống vén những lọn tóc lòa xòa trên gương mặt cô.
“Em ngất, đúng không?”
“Aye, em ngất.”
Cô ngay lập tức nhớ lại chuyện xảy ra trước đó. “Thế có nghĩa là gì Duncan? Cha anh làm vậy là sao?”
“Thì cha làm lễ đính hôn cho mình chứ sao”, anh đợi phản ứng từ cô nhưng không thấy gì. “Ông ấy với tư cách là chủ pháo đài có quyền làm vậy với bất kì ai sinh sống trên đất mình.”
“Tại sao?”
“Uống nước đã nào.” Anh đỡ Tara ngồi dậy và kề ly nước sát miệng cô, bảo cô uống.
“Con có sao không, Tara?”, Lora hỏi.
“Không. À mà có, Chúa ơi. Một trong hai làm ơn giải thích tại sao mọi người lại hành xử cứ như thể con và Duncan đã thành vợ chồng rồi vậy?” Cô hết nhìn Lora rồi đến Duncan, cả hai đưa mắt nhìn nhau.
“Thời này đính hôn đồng nghĩa với kết hôn”, Lora giải thích. “Mọi người sẽ xem con là vợ của Duncan từ hôm nay trở đi.”
“Sao cơ ạ?” Tara muốn đứng bật dậy nhưng Duncan kịp giữ cô lại.
“Em cố hiểu đi nào, mọi người sẽ coi như anh và em, rằng chúng mình…” Anh không nói thêm được vì sự có mặt của mẹ. “Nếu như một đứa bé được sinh ra, thì không ai có thể thắc mắc về sự chính danh của nó.”
“Ồ.”
“Nhìn nét mặt hai con là ta có thể thấy rằng Ian đã đúng khi làm như vậy”, Lora nhìn cả hai nói.
“Thưa bác MacCoinnich, cháu nói chuyện riêng với con trai bác một lát được không ạ?”
“Dĩ nhiên rồi.” Bà hôn lên hai má Tara. “Chào mừng con đến với gia đình ta.”
Tara uống thật nhiều nước mong có thêm sức mạnh. “Anh biết sự việc sẽ xảy ra như thế. Đúng không?
“Khi cha hỏi có phải anh đã cầu hôn em rồi không thì anh mới biết”
“Vậy là tất cả mọi người nghĩ chúng mình đã lấy nhau đúng không? Trong khi thực sự ra thì chưa, đúng không?”
Anh mở miệng định nói gì đó nói gì đó nhưng lại thôi.
“Duncan?”
“Ưm…”
“Duncan?”
“Trong mắt mọi người chúng ta đã là vợ chồng Tara à. Lời thề đã được đọc trước Chúa thì mọi thứ đã xong xuôi.” Giờ thì anh nhìn thẳng vào cô, cố đọc suy nghĩ của cô.
“Chẳng phải là bọn mình chưa hề đọc lời thề gì đó hay sao?”
“Cha anh đã bảo anh đọc. Và anh chọn em.”
“Thế còn em thì sao? Chẳng lẽ em không được có quyền trong chuyện này?” Cô hít một hơi ngắn, ngay lập tức cô đọc được điều anh đang nghĩ. “Anh chọn em?” Cô ngưng bặt, nín thở và mỉm cười. “Thật?”
Anh gật đầu.
“Em cũng nên đọc lời thề chứ. Anh không nghĩ vậy sao? Ý em là, em đến từ tương lai, cha anh biết điều đó. Thời của em, cả vợ và chồng đều đọc lời thề hôn ước trong đám cưới.” Cô đứng lên, và bắt đầu đi đi lại lại. “Sao em lại không được lên tiếng rằng mình có đồng ý lấy ai đó làm chồng không chứ?”
“Aye
“Tốt. Mình thống nhất vậy nhé. Em sẽ đọc lời thề hôn ước.”
“Em có biết là khi em lý sự như vậy em đẹp lắm không?”
Cô gạt đi lời khen của anh. “Đừng có đánh trống lảng. Cũng may là anh không cứng đầu cứng cổ như cha anh. Ý em là…”
“Nếu em được chọn thì em có chọn anh không?”
“Đương nhiên là em sẽ chọn anh. Chẳng phải em đã làm thế rồi sao?” Cô đảo mắt và vén tóc ra sau lưng. Tara đã trao cho anh tấm thân trinh trắng và anh đã nắm trọn trái tim cô trong tay mình. “Mà có thế nào thì phụ nữ cũng có quyền được hỏi. Được chọn lựa. Vì rằng đấy là khoảnh khắc quan trọng nhất đời họ mà. À có thể đối với em không phải vậy. Nhưng mà, có mấy phụ nữ được quay trở về thời đại cách mình đến sáu thế kỷ hay gần như thế? Đúng không?”
“Tara?”, anh đứng trước mặt cô, ngăn không cho cô đi đi lại lại nữa.
“Gì cơ?”, cô đang thao thao bỗng dưng bị cắt ngang.
“Lấy anh nhé?”
“… sáu thế kỷ đúng là quá dài…” Cái gì cơ? Chúa ơi, cô đã bỏ lỡ điều đó rồi sao? Đầu cô bắt đầu minh mẫn trở lại.
Duncan đứng thẳng người, cầm lấy hai tay cô, nhìn sâu vào mắt cô. “Lấy anh nhé, Tara? Hãy lấy họ anh và chấp nhận tất cả những gì thuộc về nó nhé? Hãy mang đến cho anh đứa con mà có thể ngay lúc này đây nó đang tượng hình hay bất kỳ đứa con nào trong tương lai mang họ anh nhé?”, anh đặt tay lên chiếc bụng phẳng của cô. “Làm vợ anh nhé?”
Cô tan chảy. Không tin vào tai mình. Cô sắp thành người nhà của một chủ lâu đài thế kỷ mười sáu ngay tại Scotland. “Gì cơ?”
Anh đưa hai tay ôm lấy đầu cô, nhìn sâu vào mắt cô.
“Làm vợ anh đi, Tara.”
Nước mắt tràn mi. “Thật ư? Không phải vì cha anh…?”
“Không liên quan gì đến Ian cả. Tự anh chọn thôi.”
Thế giới của cô đã thay đổi. Mọi thứ mới vài phút trước đây còn chông chênh, giờ đã yên ổn, giống như sau cơn mưa trời lại sáng.
“Vâng.” Còn có câu trả lời nào khác hơn đâu chứ? “Vâng, em nhận lời làm vợ anh.”
Anh khẽ cựa mình, từ từ mở mắt đón chào ngày mới tươi vui. Ngoài cửa sổ mặt trời chiếu sáng rực rỡ, mưa chỉ còn là kí ức. Vài hòn than vẫn âm ỉ cháy, bên trên lò sưởi bảng lảng một làn khói mỏng tan.
“Chào em yêu.” Cô đón nhận một nụ hôn phớt nhẹ lên đỉnh đầu.
“Chào anh.”
Cả hai ngủ gần như hết buổi sáng, giờ mặt trời đã lên đến đỉnh đầu. “Mình phải về thôi em.”
Cô nhoẻn cười rúc sâu hơn vào anh. “Em không muốn về đâu. Cứ vờ như trời vẫn còn đang mưa đi.” Cô bỗng nảy ra một ý nghĩ. “Anh có gọi mưa được giống như nhóm lửa không?”
Anh kéo cô sát vào mình. “Anh e là mình chỉ gọi được vài đám mây thôi.”
Cô nhấc đầu lên nhìn anh chăm chú. “Em đùa đấy. Nhìn mặt anh là em biết không được rồi.”
“Và nhìn mặt em thế kia, anh biết mình phải cạo râu thôi.” Trên làn da cô có vài vết xước nhỏ từ những lần ân ái đêm qua. Anh cọ cọ tay vào má cô, “Anh xin lỗi vì đã làm hỏng làn da xinh đẹp của em.” Mắt anh thoáng hối lỗi.
“Tại sao anh không để râu quai nón như đàn ông ở đây?”
Anh cau mày, “Em nói em thích mặt nhẵn hơn cơ mà.”
Cô tủm tỉm cười thú nhận. “Em nói dối đấy.” Nhìn nét cau mày của anh, cô nói tiếp. “Ý em là, em cứ ngỡ mình thích đàn ông không để râu, cho đến khi em gặp anh sau mấy ngày không cạo. Rất gợi cảm. Nhưng lúc đó em đang giận nên không thèm quan tâm.”
Anh chống khuỷu tay gượng dậy ấn cô nằm lại xuống giường. “Hóa ra ngày nào anh cũng hành hạ mặt mình bằng lưỡi dao cạo, trong khi em lại thích anh để râu.” Giọng anh nghiêm túc nhưng ánh mắt lại đùa cợt.
“Sao cơ?”
“Em phải bị…”
“Em phải bị phạt”, mắt cô hấp háy tinh nghịch.
“Anh biết một hình phạt xứng đáng dành cho em.” Anh ghé môi mình sát môi cô, đợi cô nín thở. Mong mỏi.
“Không hôn đâu”, anh lùi ra, như thể muốn bỏ đi.
Cô túm lấy cánh tay anh kéo lại. “Anh không được thế chứ.” Cô vật anh ra, cưỡi lên ngực anh. Tóc cô xõa tung, quây lấy cả hai. Cô vừa nói vừa dí dí lên ngực anh, “Hình phạt đó rất thô lỗ và bất thường đó thưa quý ông.”
“Em nói dối nên phải chịu để anh phạt chứ.”
Cô ngồi thẳng dậy phơi bày trước anh thân hình trần trụi, tóc hất ra sau lưng. “Được thôi”, cô mỉm cười tinh quái, đầy hiểu biết và quyền năng. “Anh không được hôn em.” Cô vỗ vỗ hai bàn tay lên ngực anh, vân vê đầu ngực. “Nhưng em thì được…”, cô cúi đầu rê đôi môi nóng rẫy dọc theo thân người anh.
Anh cố nằm bất động. Môi cô tiến xuống thấp hơn, vừa di chuyển vừa nhấm nháp làn da anh. Anh nín thở khi cô lần tới bên dưới rốn anh, rất gần chất cái đàn ông của anh đang bắt đầu thức giấc.
Duncan đọc được ý nghĩ ấy và để cô tự làm theo cách của mình. Anh không ngăn cô lại, không muốn ngăn, và cũng không đủ sức để làm điều đó. Anh bay bổng trong cơn nhục cảm đến từ những đụng chạm của cô cho đến khi không kìm giữ được nữa.
Môi anh hút chặt lấy môi cô, cùng lúc đi vào tận cùng bên trong cô.
Cô bấu chặt lấy người anh, cùng anh cưỡi trên từng đợt sóng cảm xúc càng lúc càng dâng cao cho đến khi cả hai đều lên đến đỉnh điểm. Cơn cực khoái quá mãnh liệt đến nỗi anh không thể không theo.
Anh vừa tuôn trào vào cô, vừa bật lên tiếng gọi “Tara.”
***
Lúc hai người cưỡi ngựa đi qua cổng pháo đài thì cũng là lúc mặt trời vừa đúng ngọ. Nửa tá binh lính trong sân đã chuẩn bị ngựa và vũ khí sẵn sàng. Tất cả các hoạt động ngưng bặt khi Duncan và Tara tiến vào.
Duncan đang mải mê cười lớn vì cô nói gì đó thì anh bỗng để ý đến đám binh lính. Hoảng hốt, anh thúc ngựa tiến nhanh về phía trước. “Chuyện gì thế, Gregor?”
Gregor chuyển ánh mắt sang Duncan và Tara, rồi nhìn lảng đi. Bên dưới bộ râu dày thoáng xuất hiện một nụ cười bí hiểm. “Không có gì cả.”
Tara bối rối cứ thế trân mắt ra trong khi Duncan hết nhìn người này đến người kia. Tất cả đều cố nén cười rồi cụp mắt xuống.
Ian bước ra sân, quan sát Duncan đỡ Tara xuống ngựa, và nhướng mày khi bàn tay anh nấn ná lại nơi hông cô.
“Duncan.” Ông gọi lớn, sải những bước dài hấp tấp về phía cặp đôi. Mọi người dạt ra nhường đường. “Hai con ở đâu vậy? Ta định cho người đi tìm rồi đấy.”
“Chúng con trú mưa ở một căn lều bên dưới cây cổ thụ.”
Cảm thấy như một cô gái tuổi mới lớn bị bắt quả tang trong giờ giới nghiêm, Tara nói thêm, “Xin lỗi vì đã để bác phải lo lắng, bác Ian. Nhưng vì cháu cưỡi ngựa còn kém nên… chuyến đi mất nhiều thời gian hơn ạ.”
“Bây giờ đã bắt đầu vào chiều.” Ông săm soi nhìn cả hai. “Trời tạnh mưa từ lúc rạng sáng rồi cơ mà.”
“Chúng con ngủ… quên”, Duncan nói.
“Ngủ sao?” Ian nhìn cả hai từ trên xuống dưới, sắc mặt nghiêm nghị.
Mặt Tara đỏ lên, thấy nhột nhạt nơi gáy. Không ai nhìn thẳng vào cô trừ Finlay – cậu ta vừa mỉm cười với anh trai vừa nháy mắt với cô. Toàn thể gia đình đứng trong bóng mát, không đến gần Ian.
Em nghĩ bọn mình gặp rắc rối rồi. Cô gửi suy nghĩ đấy đến Duncan.
Duncan ôm lấy một bên hông cô xoa dịu nỗi lo lắng trong cô.
“Aye, thưa cha, chúng con ngủ”, Duncan nhìn cha chằm chằm. Vẫn đứng nguyên tại chỗ không lảng đi chỗ khác đến khi đám binh lính bắt đầu tập luyện trong những tiếng xì xào to nhỏ.
“Con trai, có phải là ta nên hiểu rằng con đang bênh vực cho Tara không?”, Ian nói đủ lớn để mọi người đều nghe.
“Vâng thưa cha”, Duncan đáp.
Anh đang làm gì vậy? Tara đột nhiên cảm thấy bất ngờ thầm hỏi.
“Tốt lắm.” Ian quay sang đám đông, “Hãy thông báo đến toàn thể mọi người trong vùng đất của ta rằng người đàn ông này đã cầu hôn người con gái này.” Ông cầm tay Tara đặt vào tay con trai mình. “Từ hôm nay trở đi hai người được xem như đã đính ước vợ chồng, chỉ còn đợi đến ngày mời linh mục đến làm lễ cho nữa thôi.”
Ian gật đầu với con trai, một nụ cười hiếm hoi thoáng qua môi ông. Rồi quay sang Tara đang đứng trân ra vì sửng sốt.
“Chào mừng con đến với gia đình ta.” Ian hôn hai má cô rồi bước đi.
Cô mở to hai mắt nhìn Ian rời khỏi. “Chúa ơi. Em không đang nằm mơ chứ?” Cô nhìn xuống bàn tay mình vẫn còn nằm nguyên trong tay Duncan. “Chúa ơi!” Hai đầu gối cô đột nhiên bủn rủn. Duncan giữ cô đứng thẳng trong lúc lần lượt từng người đến chúc mừng.
Tara không mở miệng nói được gì, và đầu óc cũng trống trơn. Cô thậm chí cũng không cố đọc xem Duncan đang nghĩ gì. Lần lượt từng người hôn lên má cô và vỗ vào lưng Duncan.
Cười đi em, anh bảo cô.
Hai mép cô nhếch lên, ánh mắt cô chuyên từ khuôn mặt này sang khuôn mặt khác. Cái quái quỷ gì đang diễn ra thế này?”
Ưm…
“Chúc mừng, tiểu thư Tara.”
“Chắc chắn hai người sẽ rất hạnh phúc.”
“Duncan sẽ là người chồng tốt.” Finlay hôn lên hai má cô vừa nói.
Chồng ư? Không có đám cưới ư? Hơi thở cô bắt đầu loạn nhịp, hai tay run rẩy. Chúa ơi, Chúa ơi, Chúa ơi.
Cô trông thấy hình dáng Duncan trôi bồng bềnh phía trước, khuôn mặt anh hơi nhòe đi. Ánh mặt trời chói chang bên trên khiến cô lóa mắt. Chắc phải nhắm lại thôi. Nhắm lại thôi…
Duncan kịp đỡ lấy Tara trước khi cô quỵ xuống. Đám binh lính hô hào vang dội.
“Có vẻ như cậu đã tán đổ cô nàng rồi.”
“Hay là chính cậu bị tán đổ không chừng”, tiếng hét của Gregor khiến đám binh lính cười rộ lên.
Anh bế cô vào đại sảnh rồi đặt lên trường kỉ. Lora theo vào cùng, gọi gia nhân mang nước và khăn đến.
Tara mở mắt ra gần như ngay lúc anh đặt cô nằm xuống. Duncan cúi xuống vén những lọn tóc lòa xòa trên gương mặt cô.
“Em ngất, đúng không?”
“Aye, em ngất.”
Cô ngay lập tức nhớ lại chuyện xảy ra trước đó. “Thế có nghĩa là gì Duncan? Cha anh làm vậy là sao?”
“Thì cha làm lễ đính hôn cho mình chứ sao”, anh đợi phản ứng từ cô nhưng không thấy gì. “Ông ấy với tư cách là chủ pháo đài có quyền làm vậy với bất kì ai sinh sống trên đất mình.”
“Tại sao?”
“Uống nước đã nào.” Anh đỡ Tara ngồi dậy và kề ly nước sát miệng cô, bảo cô uống.
“Con có sao không, Tara?”, Lora hỏi.
“Không. À mà có, Chúa ơi. Một trong hai làm ơn giải thích tại sao mọi người lại hành xử cứ như thể con và Duncan đã thành vợ chồng rồi vậy?” Cô hết nhìn Lora rồi đến Duncan, cả hai đưa mắt nhìn nhau.
“Thời này đính hôn đồng nghĩa với kết hôn”, Lora giải thích. “Mọi người sẽ xem con là vợ của Duncan từ hôm nay trở đi.”
“Sao cơ ạ?” Tara muốn đứng bật dậy nhưng Duncan kịp giữ cô lại.
“Em cố hiểu đi nào, mọi người sẽ coi như anh và em, rằng chúng mình…” Anh không nói thêm được vì sự có mặt của mẹ. “Nếu như một đứa bé được sinh ra, thì không ai có thể thắc mắc về sự chính danh của nó.”
“Ồ.”
“Nhìn nét mặt hai con là ta có thể thấy rằng Ian đã đúng khi làm như vậy”, Lora nhìn cả hai nói.
“Thưa bác MacCoinnich, cháu nói chuyện riêng với con trai bác một lát được không ạ?”
“Dĩ nhiên rồi.” Bà hôn lên hai má Tara. “Chào mừng con đến với gia đình ta.”
Tara uống thật nhiều nước mong có thêm sức mạnh. “Anh biết sự việc sẽ xảy ra như thế. Đúng không?
“Khi cha hỏi có phải anh đã cầu hôn em rồi không thì anh mới biết”
“Vậy là tất cả mọi người nghĩ chúng mình đã lấy nhau đúng không? Trong khi thực sự ra thì chưa, đúng không?”
Anh mở miệng định nói gì đó nói gì đó nhưng lại thôi.
“Duncan?”
“Ưm…”
“Duncan?”
“Trong mắt mọi người chúng ta đã là vợ chồng Tara à. Lời thề đã được đọc trước Chúa thì mọi thứ đã xong xuôi.” Giờ thì anh nhìn thẳng vào cô, cố đọc suy nghĩ của cô.
“Chẳng phải là bọn mình chưa hề đọc lời thề gì đó hay sao?”
“Cha anh đã bảo anh đọc. Và anh chọn em.”
“Thế còn em thì sao? Chẳng lẽ em không được có quyền trong chuyện này?” Cô hít một hơi ngắn, ngay lập tức cô đọc được điều anh đang nghĩ. “Anh chọn em?” Cô ngưng bặt, nín thở và mỉm cười. “Thật?”
Anh gật đầu.
“Em cũng nên đọc lời thề chứ. Anh không nghĩ vậy sao? Ý em là, em đến từ tương lai, cha anh biết điều đó. Thời của em, cả vợ và chồng đều đọc lời thề hôn ước trong đám cưới.” Cô đứng lên, và bắt đầu đi đi lại lại. “Sao em lại không được lên tiếng rằng mình có đồng ý lấy ai đó làm chồng không chứ?”
“Aye
“Tốt. Mình thống nhất vậy nhé. Em sẽ đọc lời thề hôn ước.”
“Em có biết là khi em lý sự như vậy em đẹp lắm không?”
Cô gạt đi lời khen của anh. “Đừng có đánh trống lảng. Cũng may là anh không cứng đầu cứng cổ như cha anh. Ý em là…”
“Nếu em được chọn thì em có chọn anh không?”
“Đương nhiên là em sẽ chọn anh. Chẳng phải em đã làm thế rồi sao?” Cô đảo mắt và vén tóc ra sau lưng. Tara đã trao cho anh tấm thân trinh trắng và anh đã nắm trọn trái tim cô trong tay mình. “Mà có thế nào thì phụ nữ cũng có quyền được hỏi. Được chọn lựa. Vì rằng đấy là khoảnh khắc quan trọng nhất đời họ mà. À có thể đối với em không phải vậy. Nhưng mà, có mấy phụ nữ được quay trở về thời đại cách mình đến sáu thế kỷ hay gần như thế? Đúng không?”
“Tara?”, anh đứng trước mặt cô, ngăn không cho cô đi đi lại lại nữa.
“Gì cơ?”, cô đang thao thao bỗng dưng bị cắt ngang.
“Lấy anh nhé?”
“… sáu thế kỷ đúng là quá dài…” Cái gì cơ? Chúa ơi, cô đã bỏ lỡ điều đó rồi sao? Đầu cô bắt đầu minh mẫn trở lại.
Duncan đứng thẳng người, cầm lấy hai tay cô, nhìn sâu vào mắt cô. “Lấy anh nhé, Tara? Hãy lấy họ anh và chấp nhận tất cả những gì thuộc về nó nhé? Hãy mang đến cho anh đứa con mà có thể ngay lúc này đây nó đang tượng hình hay bất kỳ đứa con nào trong tương lai mang họ anh nhé?”, anh đặt tay lên chiếc bụng phẳng của cô. “Làm vợ anh nhé?”
Cô tan chảy. Không tin vào tai mình. Cô sắp thành người nhà của một chủ lâu đài thế kỷ mười sáu ngay tại Scotland. “Gì cơ?”
Anh đưa hai tay ôm lấy đầu cô, nhìn sâu vào mắt cô.
“Làm vợ anh đi, Tara.”
Nước mắt tràn mi. “Thật ư? Không phải vì cha anh…?”
“Không liên quan gì đến Ian cả. Tự anh chọn thôi.”
Thế giới của cô đã thay đổi. Mọi thứ mới vài phút trước đây còn chông chênh, giờ đã yên ổn, giống như sau cơn mưa trời lại sáng.
“Vâng.” Còn có câu trả lời nào khác hơn đâu chứ? “Vâng, em nhận lời làm vợ anh.”