Những lời đồn đại bắt đầu râm ran khắp pháo đài và Ian vào tận trong làng. Mọi người kháo nhau về chuyện Myra mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo nào đó. Số khác lại đồn rằng cô bé bỏ trốn theo một trong những người đàn ông là khách mời đám cưới hôm vừa rồi.
Việc Tara có thai khiến cho ‘vụ’ Myra tạm lắng xuống đôi chút. Tuy nhiên, nhà MacCoinnich lại nghĩ tốt nhất là nên có đôi lời giải thích về sự biến mất của Myra. Không ai biết được chừng nào cô bé mới trở về, và lúc nào cũng nghĩ cách che đậy sự vắng mặt của đứa con gái lớn làm ai nấy đều thấy quá mệt mỏi.
Một buổi chiều, Ian đứng trong sân với Fin để “dàn cảnh.”
“Con bé thật vô lý. Bao nhiêu người xứng đáng cũng khước từ hết là thế nào”, Ian quát lớn.
“Cha bình tĩnh. Tính của Myra vốn ương bướng thế thôi, chứ con bé biết điều nó đang làm gì mà cha.”
“Hết nói nổi”, ông vung hai tay vào không trung. “Con bé không biết điều gì tốt cho nó cả. Có lẽ một thân một mình nơi tu viện sẽ cho nó chút thời gian để suy nghĩ về lời đề nghị cưới chồng của cha.”
“Cha chắc chứ?”, Fin lớn giọng khiến đám binh sĩ đứng gác phải chú ý.
“Aye, ngày mai Duncan sẽ hộ tống nó đến đó trước khi trời sáng. Lúc nào hết ương bướng thì về.” Ian quay gót bỏ đi.
“Tội nghiệp cho Myra”, Fin nói lớn với đám đông tò mò.
Đám binh lính xì xào tỏ ý thông cảm.
***
Tara ghét phải để Duncan đi, dù chỉ ít ngày. Em sẽ nhớ anh. Cô ôm chặt lấy chồng.
“Không đầy một tuần anh sẽ về mà, vợ yêu. Không được ra khỏi pháo đài đâu đấy nhé.”
“Vâng”, cô tựa sát người vào anh thì thầm. “Em sẽ nghĩ đủ mọi loại chiêu trò để cho anh thấy em nhớ anh đến thế nào.” Và cả cơ thể của anh nữa.
Ánh mắt anh mờ đi vì ham muốn, một tiếng rên nhỏ bật ra từ cuống họng. Cô vợ hư đốn! Còn anh chắc sắp tới không ngủ được cho mà xem.
“Tốt.” Hôn nhau lần cuối, Tara dõi theo vó ngựa của Duncan và Lora, giả làm Myra bên dưới tấm áo choàng dài khuất xa dần.
***
Gregor đứng canh vào sáng sớm. Mưa đã dịu bớt trong đêm làm anh và những người lính tuần tra khác thấy nhẹ nhõm.
Anh luôn xem mình là một đầy tớ trung thành của lãnh chúa Ian cùng gia đình ông, và không mảy may thắc mắc tại sao binh lính lại được huy động canh gác gắt gao như những ngày gần đây.
Bất cứ khi nào ngài lãnh chúa nhận thấy sắp có biến cố thì y như rằng nó sẽ xảy đến. Anh thả ánh nhìn ra sườn đồi bằng cặp mắt tinh tường và căng tai nghe ngóng mọi tiếng động.
Anh hướng chú ý vào một người nông dân trước khi người đó nhìn thấy anh. Ông ta chạy hết tốc lực như thể quỷ sứ đang đuổi theo sát gót vậy.
Mặc dù cũng muốn chạy về phía ông ta nhưng Gregor nghĩ tốt hơn là nên ra khỏi chốt canh và chờ ông ta nhận ra anh.
Vừa há miệng thở dốc người đàn ông vừa cố nói. Cũng phải mất mấy phút ông ta mới kể xong cho anh biết thứ mình đã trông thấy.
Mức độ nghiêm trọng của sự việc khiến Gregor dựng hết tóc gáy. Anh vội kéo người đàn ông vào trong sân và bảo người hầu gái mang nước cho ông, rồi gọi giám mã của mình thắng yên cho một con ngựa nữa.
Sự hỗn loạn trong sân làm Ian và Fin phải rảo bước đến gần xem thử chuyện gì. Gregor nhảy xuống ngựa trước khi nó dừng hẳn. Không kịp cả cúi đầu chào Ian như thường lệ anh giữ giọng thật thấp. “Ở rìa làng có xác một phụ nữ trẻ.” Anh chỉ vào người nông dân vẫn đang thở lấy thở để. “Ông ấy phát hiện và muốn chúng ta đến đó.”
Ian và Fin nhìn nhau. “Ông ta có đoán được tại sao cô ta chết không?”
Gregor nuốn khan, “Bị cắt cổ ạ.”
“Một vụ án mạng”, Fin nói to
“Vẫn chưa hết. Máu của nạn nhân được dùng để bôi quanh người cô ta. Nếu dân làng trông thấy thể nào họ cũng nghĩ nơi đây có ma quỷ trà trộn. Người nông dân này thật là sáng suốt khi đến tìm chúng ta trước.”
Ian nhìn lên các tháp canh, lính của ông vẫn đứng gác như mọi ngày, không biểu lộ bất kỳ sự hốt hoảng nào. “Nhanh lên Fin, chỉ bốn người chúng ta thôi”, ông hất đầu về phía Gregor khi Fin chạy đi lấy ngựa cho hai cha con.
“Điều khiến ngài lo lắng lâu nay đang đến rồi phải không?”
“Ta đã hy vọng tránh được bất kỳ chuyện không hay nào.”
***
Tara dậy muộn. Như thường lệ vào khoảng thời gian gần đây. Hài lòng vì triệu chứng buồn nôn không còn nữa, cô ra khỏi giường làm vệ sinh cá nhân.
Khi xuống lầu, thấy đại sảnh vắng tanh cô cất tiếng hỏi chị bếp Alice, “Mọi người đâu cả rồi?”
“Lãnh chúa Ian và cậu Fin đã vội vã cưỡi ngựa ra ngoài, chắc có rắc rối gì đó. Cô Amber đang chơi với bọn mèo con. Lora phu nhân vẫn còn ở trong phòng buồn bã vì tiểu thư Myra đã đi xa. Cậu Cian thì tôi không rõ.”
Tara bất giác lo lắng. Ánh nhìn thất thần của chị bếp làm hai cánh tay cô bắt đầu nổi gai ốc. Gần đây việc đọc được suy nghĩ người khác đã trở nên dễ dàng hơn với cô và có vẻ như Alice đang hoảng sợ. “Chị có biết đang xảy ra chuyện gì không?”
“Nay, thưa cô. Chẳng nghe họ nói gì cả. Tôi nghĩ chuyện này mình không làm gì được đâu. Ngồi, ngồi đi.” Alice đẩy Tara đến bên một cái ghế. “Để tôi dọn thức ăn cho cô dùng nhé, kẻo đứa bé trong bụng cô đói mất.”
Tara ngoan ngoãn ngồi xuống.
Alice vội vào bếp rồi mang ra một đĩa đầy nhóc thức ăn.
Tara không thấy ngon miệng, dù bụng đói cồn cào.
Có chuyện gì đó không hay đã xảy ra. Cô có thể cảm nhận được nó.
***
Họ đã nghe thấy mùi xú uế trước khi đến được vị trí xác chết, át cả mùi hương tươi tốt của cỏ cây ướt sũng sau cơn mưa, khiến không khí xung quanh ngột ngạt đến không chịu nổi.
“Tàn ác đến thế là cùng”, Ian thốt lên giọng cảm thương cho người chết.
“Tôi cũng không hình dung nổi thưa lãnh chúa. Kẻ nào làm chuyện này hẳn là bị điên rồi.” Gregor cố ngăn cơn buồn nôn.
Cô gái chết ít nhất đã được một ngày, chân tay đã cứng đơ và xám xịt hệt bầu trời bên trên. Thật may vì chưa con vật nào tìm thấy.
Cả ba người đàn ông đều đã từng chứng kiến cái chết, trên chiến trận cũng như trong đời thường. Nhưng những gì diễn ra trước mặt họ lúc này vượt quá bất cứ cuộc tàn sát nào diễn ra trước đó.
Hai tay của cô gái bị buộc chặt. Một tấm vải đen phủ lên mặt và mắt. Trên cánh tay và chân để trần đầy những vết bầm tím. Xống áo nhàu nhĩ rách bươm nhuộm đầy máu. Cổ cô bị cắt đúng y lời của người nông dân đã miêu tả. Nhưng máu không đọng thành vũng nơi cô nằm.
Nó đã được dùng vào những mục đích khác.
Một vòng tròn được khắc vào đất. Máu của cô gái vấy khắp khu rừng nhỏ. Bên dưới xác cô là một ngôi sao năm cánh, các đỉnh chĩa ra xung quanh. Mùi phốt pho nồng nặc.
Đây là cảnh tế lễ, một cảnh tượng kinh hoàng chưa từng thấy suốt mấy thập kỷ qua.
Fin để ý có một sợi dây chuyền nhỏ trên cổ cô gái và cơn rùng mình chạy dọc khắp người cậu.
Đằng sau họ, người tùy tùng trẻ tuổi đi theo cùng thốt lên sợ hãi.
Người nông dân không dám nhìn. Ông nhảy dựng vì âm thanh gây ra do một con sóc trên cây.
Gió từ đâu thổi tới tốc lớp lá rụng lên không trung. Hai người nhất loạt đưa mắt nhìn tứ hướng và cả hai nhắm chừng như sẵn sàng cắm đầu bỏ chạy thục mạng.
“Gregor”, Ian hất đầu về phía cậu bé và người nông dân, “Lại trấn an họ đi, ta bàn việc với Fin một lát.”
“Thưa vâng.”
Fin lật tấm vải đen trên mặt xác chết ra. Cậu nhắm nghiền mắt và nuốt khan.
Alyssa.
“Cha”, giọng cậu hối hả, “Con biết cô gái này”.
“Aye, cha cũng nhận ra.” Ông tặc lưỡi. “Ông ngoại con bé là người giống chúng ta.”
Cả hai cha con cùng thốt lên cái tên vừa bật ra trong ý nghĩ, “Grainna.”
“Hẳn rồi, nhưng bằng cách nào?”, Fin đứng lên cởi áo choàng.
“Ta không biết. Nhưng cảnh tượng này giống y hệt những câu chuyện về Grainna người ta hay kể. Nếu Grainna có mặt ở đây thì những điều mẹ con trông thấy và việc Myra dời tới nơi khác là hoàn toàn đúng.”
Fin đưa mắt nhìn cha mình. “Tạ ơn chúa, Myra an toàn rồi.”
“Con có nghĩ Grainna đã phá bỏ được lời nguyền không?”, Ian hỏi.
Fin nhớ lần cuối cùng với Alyssa, nụ cười của cô. “Nay, nếu lời nguyền bị phá bỏ thì cũng không phải nhờ máu của cô gái này.”
“Sao con có thể chắc được?” Ian nhìn con trai.
Nỗi mất mát khiến lòng cậu đau nhói. “Cô ấy không còn là trinh nữ.” Cậu quay người đi đến chỗ con ngựa lấy ra tấm chăn rồi đắp lên cho cô. “Để con đi báo cho cha mẹ cô ấy hay.”
Ian đặt một tay lên vai Fin chia sẻ, “Sẽ ổn thôi, Fin.”
“Con phải làm chuyện này.”
Cha cậu không gặng hỏi gì thêm.
“Chúng ta cần dọn sạch nơi này, bằng không người nhà cô ấy sẽ không chịu đựng nổi mất.”
Ian bảo Gregor đưa người nông dân về nhà ông ta, rồi quay lại với giám mã để đào huyệt.
Finlay và Ian phóng hỏa đốt đám cỏ vương máu khi mọi người đi hết, xóa sạch dấu vết của buổi tế lễ khủng khiếp.
Không muốn cha mẹ Alyssa chứng kiến cái chết thảm của đứa con gái, Fin cởi sợi dây chuyền của cô để trao lại cho họ. Khi Gregor quay lại, và huyệt đã đào xong, cậu lên ngựa đến nhà cha mẹ Alyssa báo tin.
* * *
Tara đóng vai trò bà chủ nhà, chỉ bảo Alice sửa soạn cho bữa tối. Cô bỏ ra nhiều thời gian trong ngày chỉ huy đám gia nhân. Họ cần phải giặt giũ thảm trước khi đón thời tiết khắc nghiệt.
Trong lúc mọi người đang tất bật làm theo những lời chỉ dẫn của cô, Tara cố học cách đan lát để mình không nhàn rỗi. Cô thích thú công việc này đến nỗi không muốn ngừng tay chút nào cho đến khi cậu Jacob, giám mã của Duncan vào báo có khách.
“Thưa phu nhân MacCoinnich, xin lỗi vì quấy rầy.” Đằng sau cậu là Mathew Lancaster.
“Không sao đâu, Jacob. Chào Matthew, tôi có thể giúp gì được cho anh? Anh có hẹn hay sao?” Tara không được báo là anh ta sẽ đến đây hôm nay. Đột nhiên cô cảm thấy bất an.
“Nay, thưa phu nhân, tôi đang đi thì gặp lãnh chúa và Fin. Có chuyện rồi.” Anh ta đưa mắt nhìn quanh phòng, từ từ hạ thấp giọng. “Họ cần cô giúp.”
Nỗi lo ban sáng quay trở lại. “Chuyện gì thế?”
“Họ bảo tôi đưa cô đến chỗ họ. Họ không muốn tôi loan báo những gì mình trông thấy. Họ bảo chuyện đó là vấn đề riêng tư của gia đình.” Anh ta đưa mắt ra cửa. “Ta nên đi nhanh thôi.”
“Dĩ nhiên rồi. Jacob, thắng ngựa cho ta đi.” Cô quay lại Lancaster, “Để tôi đi lấy áo choàng.”
Bên ngoài Jacob cầm cương ngựa vẻ mặt căng thẳng.
“Thưa phu nhân”, Jacob lên tiếng nhìn cô lo lắng, “Ngài Duncan có dặn là phu nhân không được ra khỏi pháo đài.”
Tara mỉm cười trấn an nhưng không xua được nỗi lo nơi cậu. “Ta chỉ đến chỗ lãnh chúa Ian thôi mà. Đừng có lo. Đi với ngài Lancaster ta sẽ an toàn.”
“Thưa phu nhân hay là cho một hiệp sĩ đi theo cùng được không?”
Tara cân nhăc đề nghị của cậu ta, rồi nhớ lại cụm từ ‘chuyện mang tính gia đình’ và đắn đo về việc đưa thêm người để chứng kiến sự việc đó.
“Sẽ nhanh thôi, Jacob.” Không để cậu có thêm chút thời gian khuyên can hay thắc mắc, Tara quay ngựa đi theo Lancaster. Trong cô ngập tràn nỗi lo lắng và sợ hãi.
Cô không cảm nhận được tư tưởng của Duncan vì anh đã đi quá xa, chứ đừng nói gì đến việc trò chuyện được với anh bằng ý nghĩ. Cô nguyền rủa vì họ đã quyết định để anh đi như thế.
Hai người tiến về làng. Khi đến được bìa rừng, Lancaster đổi hướng rẽ vào lối mòn mà cô không thấy quen thuộc.
Quá nhiều điều chạy qua tâm trí cô. Bằng ý nghĩ cô khẩn nài Duncan trở về. Cô không biết liệu tư tưởng của mình có đến được với anh không. “Thế anh đã thấy những gì?”
Matthew quay lại nhìn cô và cho ngựa phi nhanh, không để cuộc chuyện trò diễn ra. “Ta nên đi nhanh”, anh ta lại nhắc.
Họ bắt đầu tiến sâu hơn vào rừng.
***
Duncan và Lora liên tục di chuyển để tránh bị lần ra dấu vết. Họ không nghĩ có ai đó đang theo dõi phía sau. Bởi nếu có, không gian chẳng thể im ắng đến thế này.
Quá im ắng. Lòng Lora lo lắng không yên.
Cả hai đều không liên lạc được với người bạn đời của mình vì khoảng cách quá xa. Và hôm nay thì lại càng xa hơn nữa.
Cả hai đều cảm thấy như có một lực kéo khiến họ quay lại, tuy nhiên trở về lúc này là điều không thể. Thay vì thế, họ dựng trại bên một dòng suối và đợi thêm một ngày nữa.
Duncan câu cá trong khi Lora lim dim ngủ. Giấc mơ từ từ xuất hiện cho đến khi một hình ảnh bất chợt choáng lấy.
Bà trông thấy Tara cưỡi ngựa vào rừng. Bên trên cô, khuôn mặt các Bô lão dập dềnh, tất thảy họ đều hét lên phản đối.
Nhưng Tara không hề nghe thấy.
Một căn nhà nhỏ hiện lên. Bên trong hiện diện một người mà Lora biết ngay là Grainna. Một khối đen phủ lên gương mặt gian ác của Grainna và khiến hình ảnh vừa rồi tan biến. Nhưng bà vừa kịp trông thấy Tara rơi vào nanh vuốt của mụ.
Lora thét lên tỉnh giấc, toát mồ hôi lạnh.
Trong cơn hoảng loạn, bà ngồi bật dậy chạy đi tìm con trai.
***
Duncan giật mình vì tiếng động phát ra từ bụi rậm. Mẹ anh đang chạy đến, thở dốc và đổ sụp dưới chân con trai. “Ta về ngay thôi. Mẹ vừa nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng.”
Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, anh biết Lora sắp nói ra cơn ác mộng kinh khủng nhất của mình. “Chuyện gì thế mẹ? Myra quay lại hay sao?”
Bà lắc đầu, “Nay, lần này là Tara. Duncan...” Bà bật khóc. “Tara đang nằm trong tay Grainna.”
Duncan chụp lấy vai mẹ, nhìn xoáy vào mắt bà. “Mẹ chắc không?” Quai hàm anh nghiến chặt và cổ họng đắng nghét.
Bà gật đầu, nước mắt giàn giụa.
Lẽ ra anh không nên đi khỏi nhà như thế này. Đã biết sẽ có hiểm nguy chực chờ mà họ vẫn quyết định ra đi như thể không có chuyện gì. Cơn thịnh nộ song hành với nỗi sợ hãi thiêu đốt Duncan, đầu óc anh trở nên trống rỗng. Anh nguyền rủa sự ngu ngốc của mình và cầu sao Tara được bình yên.
Không lãng phí dù chỉ một giây, hai mẹ con lên ngựa phi thẳng về nhà không kịp thu dọn đồ đạc.
Bụng quặn thắt lo âu, anh thúc mạnh vào hai bên hông con Durk.
***
“Bao xa nữa?”, Tara hỏi, cố ngồi vững trên yên ngựa, điều không dễ dàng chút nào với tốc độ như thế. Phi ngựa quá nhanh không tốt cho đứa con cô đang mang trong bụng. Cô bắt đầu hoang mang.
Họ đã lao đi suốt hai giờ đồng hồ, và cô bắt đầu nghĩ mình đã đi lạc. Matthew không nói lời nào trong suốt hành trình. Anh ta phớt lờ mọi câu hỏi của Tara, khiến cho hai giờ đồng hồ lại càng dài hơn. Sức nặng từ sự im lặng ấy đè lên vai cô.
“Matthew, tôi cần đi chậm lại”, cô vừa nói vừa ghìm cương.
“Ta phải nhanh mới kịp.” Anh ta quay người ra sau, thúc cho ngựa cô phi nhanh hơn.
“Matthew, đủ rồi đấy. Lãnh chúa MacCoinnich biết tôi đang mang thai. Ông ấy không muốn có chuyện không hay xảy đến với tôi hay đứa bé đâu.”
Anh ta tiếp tục kéo dây cương ngựa của Tara.
“Nhất định ta phải đi chậm lại”, cô hét to. Cô muốn rủa vào mặt anh ta nhưng kìm lại được.
Tara thở phào khi Matthew đã chững lại và đi song song bên cô.
Anh ta vẫn không nói gì.
Cô nhìn qua khóe mắt. Lưng anh ta thẳng đuột, ánh nhìn chăm chăm về phía trước đầy khó hiểu. Nét biểu cảm trên khuôn mặt trông rất quen thuộc nhưng cô không thể lý giải được đó là gì. Anh ta giận? Hốt hoảng? Hay đã trông thấy thứ gì mà trở nên như thế? “Anh có biết tại sao họ cho gọi tôi không?”
Anh ta quay lại nhìn cô cười nửa miệng, rồi lại nhìn về phía trước như cũ. “Tôi nghĩ tốt hơn hết là để đích thân họ nói cho cô biết.”
“Chuyện xấu hả?”
Anh ta không nói gì.
Khu rừng rậm rịt đến mức chỉ có thể nhìn ánh mặt trời xuyên qua tán cây. Không khí ẩm thấp. Tara có cảm giác cô nghe thấy tiếng thác nước xa xa. Chắc chắn là gần đây có một con suối. Cô tự hỏi liệu đó có phải là con suối chảy dọc theo rìa làng không.
Bình thường Tara vẫn thích đắm mình trong mùi hương đậm đặc của gỗ sồi và rong rêu, trộn lẫn với mùi thông. Nhưng lần này vì biết mình đang đến nơi nguy hiểm nên cô không còn lòng dạ nào để thưởng thức nữa. Cô ước ao Duncan có mặt bên cô lúc này. Dù có một kỵ sĩ đi theo nhưng cô vẫn thấy đơn độc vô cùng. Tara cần làm gì đó để đánh tan sự im lặng bức bối này. Cô liếc nhìn Matthew và chọn một chủ đề cô tin chắc có thể gợi chuyện. “Trong khu rừng này có loại chim gì thế anh Lancaster?”
Anh ta vẫn nhìn trừng trừng về phía trước im lặng.
“Anh có nghe tôi nói gì không đấy?”
“Ta sắp đến rồi. Có thấy túp lều kia không?”
Chúa ơi. Anh chàng này khiến cô phát điên lên mất thôi. Cô rất nóng lòng muốn gặp cha và em chồng.
Một túp lều đổ nát hiện ra phía trước mặt. Những bức tường xiêu vẹo với cái mái nhìn như thể đã nhiều năm rồi chưa lợp lại.
Thế quái nào mà Ian và Fin lại có mặt ở đây nhỉ? Vả lại, làm sao Lancaster có thể tình cờ gặp họ như lời anh ta nói được. Không có lối đi nào dẫn tới túp lều cả, và rõ ràng là không hề có con đường nào dẫn tới bất kỳ ngôi làng lân cận. Ít nhất là theo như cô được biết.
Họ càng đến gần cô càng thấy hoang mang. “Ian? Fin?”, cô gọi lớn.
Không có tiếng trả lời. Đầu cô bắt đầu ong lên những hồi chuông cảnh báo.
“Họ ở bên trong đó”, Matthew nói.
Cô lia mắt nhìn quanh quất, rồi rướn người lên để nhìn cho rõ. “Ian? Finlay?”, cô lớn tiếng gọi, nghe giọng mình hoảng loạn.
Chẳng có con ngựa nào bên ngoài cả. Không có dấu hiệu nào cho thấy hai người đang có mặt ở đây. Tara đã đến đủ gần để bất kỳ ai bên trong túp lều có thể nghe thấy tiếng goi của cô.
Nhưng không ai ra ngoài cả.
Có gì không ổn rồi. Một cơn ớn lạnh chạy dọc khắp người cô, ngoại trừ bàn tay, đang bắt đầu nóng lên như thiêu đốt. Những đầu ngón tay cô đã từng chích máu thề nguyền với Amber và Myra trở nên cháy nóng.
Có gì đó không ổn.
Cô phải rời khỏi nơi này. Tara quay ngựa và bắt đầu phi nước đại.
Matthew đuổi sát theo sau.
Ngoái đầu lại, cô trông thấy nét mặt anh ta chuyển từ thất thần sang hung tợn.
Lancaster mau chóng đuổi kịp cô.
Anh ta túm lấy cô, kéo ra khỏi con ngựa đang cưỡi và lôi lên ngựa mình. Trong tích tắc anh ta kẹp chặt lấy hai bàn tay cô hệt như một cái mỏ cặp.
Cô gào thét vùng vẫy. Con ngựa lồng lên hất cả hai xuống đất.
Tara lập cập đứng lên vén váy đến đùi cuống cuồng chạy. Được vài mét lại bị Matthew tóm được, quật cô ngã xuống.
Phun nhúm đất ra khỏi miệng, Tara vùng vẫy cố đứng lên. Anh ta dí chặt đầu gối lên lưng cô khiến cô không thể nhúc nhích. Cô không có thế để tấn công lại.
Tara vừa quay đầu nhìn lên cũng là lúc trông thấy một nhành cây gãy nện xuống đầu, chấm dứt khả năng chống trả của cô. Ý nghĩ cuối cùng trước khi bóng tối bao trùm là hình ảnh của Duncan.
Việc Tara có thai khiến cho ‘vụ’ Myra tạm lắng xuống đôi chút. Tuy nhiên, nhà MacCoinnich lại nghĩ tốt nhất là nên có đôi lời giải thích về sự biến mất của Myra. Không ai biết được chừng nào cô bé mới trở về, và lúc nào cũng nghĩ cách che đậy sự vắng mặt của đứa con gái lớn làm ai nấy đều thấy quá mệt mỏi.
Một buổi chiều, Ian đứng trong sân với Fin để “dàn cảnh.”
“Con bé thật vô lý. Bao nhiêu người xứng đáng cũng khước từ hết là thế nào”, Ian quát lớn.
“Cha bình tĩnh. Tính của Myra vốn ương bướng thế thôi, chứ con bé biết điều nó đang làm gì mà cha.”
“Hết nói nổi”, ông vung hai tay vào không trung. “Con bé không biết điều gì tốt cho nó cả. Có lẽ một thân một mình nơi tu viện sẽ cho nó chút thời gian để suy nghĩ về lời đề nghị cưới chồng của cha.”
“Cha chắc chứ?”, Fin lớn giọng khiến đám binh sĩ đứng gác phải chú ý.
“Aye, ngày mai Duncan sẽ hộ tống nó đến đó trước khi trời sáng. Lúc nào hết ương bướng thì về.” Ian quay gót bỏ đi.
“Tội nghiệp cho Myra”, Fin nói lớn với đám đông tò mò.
Đám binh lính xì xào tỏ ý thông cảm.
***
Tara ghét phải để Duncan đi, dù chỉ ít ngày. Em sẽ nhớ anh. Cô ôm chặt lấy chồng.
“Không đầy một tuần anh sẽ về mà, vợ yêu. Không được ra khỏi pháo đài đâu đấy nhé.”
“Vâng”, cô tựa sát người vào anh thì thầm. “Em sẽ nghĩ đủ mọi loại chiêu trò để cho anh thấy em nhớ anh đến thế nào.” Và cả cơ thể của anh nữa.
Ánh mắt anh mờ đi vì ham muốn, một tiếng rên nhỏ bật ra từ cuống họng. Cô vợ hư đốn! Còn anh chắc sắp tới không ngủ được cho mà xem.
“Tốt.” Hôn nhau lần cuối, Tara dõi theo vó ngựa của Duncan và Lora, giả làm Myra bên dưới tấm áo choàng dài khuất xa dần.
***
Gregor đứng canh vào sáng sớm. Mưa đã dịu bớt trong đêm làm anh và những người lính tuần tra khác thấy nhẹ nhõm.
Anh luôn xem mình là một đầy tớ trung thành của lãnh chúa Ian cùng gia đình ông, và không mảy may thắc mắc tại sao binh lính lại được huy động canh gác gắt gao như những ngày gần đây.
Bất cứ khi nào ngài lãnh chúa nhận thấy sắp có biến cố thì y như rằng nó sẽ xảy đến. Anh thả ánh nhìn ra sườn đồi bằng cặp mắt tinh tường và căng tai nghe ngóng mọi tiếng động.
Anh hướng chú ý vào một người nông dân trước khi người đó nhìn thấy anh. Ông ta chạy hết tốc lực như thể quỷ sứ đang đuổi theo sát gót vậy.
Mặc dù cũng muốn chạy về phía ông ta nhưng Gregor nghĩ tốt hơn là nên ra khỏi chốt canh và chờ ông ta nhận ra anh.
Vừa há miệng thở dốc người đàn ông vừa cố nói. Cũng phải mất mấy phút ông ta mới kể xong cho anh biết thứ mình đã trông thấy.
Mức độ nghiêm trọng của sự việc khiến Gregor dựng hết tóc gáy. Anh vội kéo người đàn ông vào trong sân và bảo người hầu gái mang nước cho ông, rồi gọi giám mã của mình thắng yên cho một con ngựa nữa.
Sự hỗn loạn trong sân làm Ian và Fin phải rảo bước đến gần xem thử chuyện gì. Gregor nhảy xuống ngựa trước khi nó dừng hẳn. Không kịp cả cúi đầu chào Ian như thường lệ anh giữ giọng thật thấp. “Ở rìa làng có xác một phụ nữ trẻ.” Anh chỉ vào người nông dân vẫn đang thở lấy thở để. “Ông ấy phát hiện và muốn chúng ta đến đó.”
Ian và Fin nhìn nhau. “Ông ta có đoán được tại sao cô ta chết không?”
Gregor nuốn khan, “Bị cắt cổ ạ.”
“Một vụ án mạng”, Fin nói to
“Vẫn chưa hết. Máu của nạn nhân được dùng để bôi quanh người cô ta. Nếu dân làng trông thấy thể nào họ cũng nghĩ nơi đây có ma quỷ trà trộn. Người nông dân này thật là sáng suốt khi đến tìm chúng ta trước.”
Ian nhìn lên các tháp canh, lính của ông vẫn đứng gác như mọi ngày, không biểu lộ bất kỳ sự hốt hoảng nào. “Nhanh lên Fin, chỉ bốn người chúng ta thôi”, ông hất đầu về phía Gregor khi Fin chạy đi lấy ngựa cho hai cha con.
“Điều khiến ngài lo lắng lâu nay đang đến rồi phải không?”
“Ta đã hy vọng tránh được bất kỳ chuyện không hay nào.”
***
Tara dậy muộn. Như thường lệ vào khoảng thời gian gần đây. Hài lòng vì triệu chứng buồn nôn không còn nữa, cô ra khỏi giường làm vệ sinh cá nhân.
Khi xuống lầu, thấy đại sảnh vắng tanh cô cất tiếng hỏi chị bếp Alice, “Mọi người đâu cả rồi?”
“Lãnh chúa Ian và cậu Fin đã vội vã cưỡi ngựa ra ngoài, chắc có rắc rối gì đó. Cô Amber đang chơi với bọn mèo con. Lora phu nhân vẫn còn ở trong phòng buồn bã vì tiểu thư Myra đã đi xa. Cậu Cian thì tôi không rõ.”
Tara bất giác lo lắng. Ánh nhìn thất thần của chị bếp làm hai cánh tay cô bắt đầu nổi gai ốc. Gần đây việc đọc được suy nghĩ người khác đã trở nên dễ dàng hơn với cô và có vẻ như Alice đang hoảng sợ. “Chị có biết đang xảy ra chuyện gì không?”
“Nay, thưa cô. Chẳng nghe họ nói gì cả. Tôi nghĩ chuyện này mình không làm gì được đâu. Ngồi, ngồi đi.” Alice đẩy Tara đến bên một cái ghế. “Để tôi dọn thức ăn cho cô dùng nhé, kẻo đứa bé trong bụng cô đói mất.”
Tara ngoan ngoãn ngồi xuống.
Alice vội vào bếp rồi mang ra một đĩa đầy nhóc thức ăn.
Tara không thấy ngon miệng, dù bụng đói cồn cào.
Có chuyện gì đó không hay đã xảy ra. Cô có thể cảm nhận được nó.
***
Họ đã nghe thấy mùi xú uế trước khi đến được vị trí xác chết, át cả mùi hương tươi tốt của cỏ cây ướt sũng sau cơn mưa, khiến không khí xung quanh ngột ngạt đến không chịu nổi.
“Tàn ác đến thế là cùng”, Ian thốt lên giọng cảm thương cho người chết.
“Tôi cũng không hình dung nổi thưa lãnh chúa. Kẻ nào làm chuyện này hẳn là bị điên rồi.” Gregor cố ngăn cơn buồn nôn.
Cô gái chết ít nhất đã được một ngày, chân tay đã cứng đơ và xám xịt hệt bầu trời bên trên. Thật may vì chưa con vật nào tìm thấy.
Cả ba người đàn ông đều đã từng chứng kiến cái chết, trên chiến trận cũng như trong đời thường. Nhưng những gì diễn ra trước mặt họ lúc này vượt quá bất cứ cuộc tàn sát nào diễn ra trước đó.
Hai tay của cô gái bị buộc chặt. Một tấm vải đen phủ lên mặt và mắt. Trên cánh tay và chân để trần đầy những vết bầm tím. Xống áo nhàu nhĩ rách bươm nhuộm đầy máu. Cổ cô bị cắt đúng y lời của người nông dân đã miêu tả. Nhưng máu không đọng thành vũng nơi cô nằm.
Nó đã được dùng vào những mục đích khác.
Một vòng tròn được khắc vào đất. Máu của cô gái vấy khắp khu rừng nhỏ. Bên dưới xác cô là một ngôi sao năm cánh, các đỉnh chĩa ra xung quanh. Mùi phốt pho nồng nặc.
Đây là cảnh tế lễ, một cảnh tượng kinh hoàng chưa từng thấy suốt mấy thập kỷ qua.
Fin để ý có một sợi dây chuyền nhỏ trên cổ cô gái và cơn rùng mình chạy dọc khắp người cậu.
Đằng sau họ, người tùy tùng trẻ tuổi đi theo cùng thốt lên sợ hãi.
Người nông dân không dám nhìn. Ông nhảy dựng vì âm thanh gây ra do một con sóc trên cây.
Gió từ đâu thổi tới tốc lớp lá rụng lên không trung. Hai người nhất loạt đưa mắt nhìn tứ hướng và cả hai nhắm chừng như sẵn sàng cắm đầu bỏ chạy thục mạng.
“Gregor”, Ian hất đầu về phía cậu bé và người nông dân, “Lại trấn an họ đi, ta bàn việc với Fin một lát.”
“Thưa vâng.”
Fin lật tấm vải đen trên mặt xác chết ra. Cậu nhắm nghiền mắt và nuốt khan.
Alyssa.
“Cha”, giọng cậu hối hả, “Con biết cô gái này”.
“Aye, cha cũng nhận ra.” Ông tặc lưỡi. “Ông ngoại con bé là người giống chúng ta.”
Cả hai cha con cùng thốt lên cái tên vừa bật ra trong ý nghĩ, “Grainna.”
“Hẳn rồi, nhưng bằng cách nào?”, Fin đứng lên cởi áo choàng.
“Ta không biết. Nhưng cảnh tượng này giống y hệt những câu chuyện về Grainna người ta hay kể. Nếu Grainna có mặt ở đây thì những điều mẹ con trông thấy và việc Myra dời tới nơi khác là hoàn toàn đúng.”
Fin đưa mắt nhìn cha mình. “Tạ ơn chúa, Myra an toàn rồi.”
“Con có nghĩ Grainna đã phá bỏ được lời nguyền không?”, Ian hỏi.
Fin nhớ lần cuối cùng với Alyssa, nụ cười của cô. “Nay, nếu lời nguyền bị phá bỏ thì cũng không phải nhờ máu của cô gái này.”
“Sao con có thể chắc được?” Ian nhìn con trai.
Nỗi mất mát khiến lòng cậu đau nhói. “Cô ấy không còn là trinh nữ.” Cậu quay người đi đến chỗ con ngựa lấy ra tấm chăn rồi đắp lên cho cô. “Để con đi báo cho cha mẹ cô ấy hay.”
Ian đặt một tay lên vai Fin chia sẻ, “Sẽ ổn thôi, Fin.”
“Con phải làm chuyện này.”
Cha cậu không gặng hỏi gì thêm.
“Chúng ta cần dọn sạch nơi này, bằng không người nhà cô ấy sẽ không chịu đựng nổi mất.”
Ian bảo Gregor đưa người nông dân về nhà ông ta, rồi quay lại với giám mã để đào huyệt.
Finlay và Ian phóng hỏa đốt đám cỏ vương máu khi mọi người đi hết, xóa sạch dấu vết của buổi tế lễ khủng khiếp.
Không muốn cha mẹ Alyssa chứng kiến cái chết thảm của đứa con gái, Fin cởi sợi dây chuyền của cô để trao lại cho họ. Khi Gregor quay lại, và huyệt đã đào xong, cậu lên ngựa đến nhà cha mẹ Alyssa báo tin.
* * *
Tara đóng vai trò bà chủ nhà, chỉ bảo Alice sửa soạn cho bữa tối. Cô bỏ ra nhiều thời gian trong ngày chỉ huy đám gia nhân. Họ cần phải giặt giũ thảm trước khi đón thời tiết khắc nghiệt.
Trong lúc mọi người đang tất bật làm theo những lời chỉ dẫn của cô, Tara cố học cách đan lát để mình không nhàn rỗi. Cô thích thú công việc này đến nỗi không muốn ngừng tay chút nào cho đến khi cậu Jacob, giám mã của Duncan vào báo có khách.
“Thưa phu nhân MacCoinnich, xin lỗi vì quấy rầy.” Đằng sau cậu là Mathew Lancaster.
“Không sao đâu, Jacob. Chào Matthew, tôi có thể giúp gì được cho anh? Anh có hẹn hay sao?” Tara không được báo là anh ta sẽ đến đây hôm nay. Đột nhiên cô cảm thấy bất an.
“Nay, thưa phu nhân, tôi đang đi thì gặp lãnh chúa và Fin. Có chuyện rồi.” Anh ta đưa mắt nhìn quanh phòng, từ từ hạ thấp giọng. “Họ cần cô giúp.”
Nỗi lo ban sáng quay trở lại. “Chuyện gì thế?”
“Họ bảo tôi đưa cô đến chỗ họ. Họ không muốn tôi loan báo những gì mình trông thấy. Họ bảo chuyện đó là vấn đề riêng tư của gia đình.” Anh ta đưa mắt ra cửa. “Ta nên đi nhanh thôi.”
“Dĩ nhiên rồi. Jacob, thắng ngựa cho ta đi.” Cô quay lại Lancaster, “Để tôi đi lấy áo choàng.”
Bên ngoài Jacob cầm cương ngựa vẻ mặt căng thẳng.
“Thưa phu nhân”, Jacob lên tiếng nhìn cô lo lắng, “Ngài Duncan có dặn là phu nhân không được ra khỏi pháo đài.”
Tara mỉm cười trấn an nhưng không xua được nỗi lo nơi cậu. “Ta chỉ đến chỗ lãnh chúa Ian thôi mà. Đừng có lo. Đi với ngài Lancaster ta sẽ an toàn.”
“Thưa phu nhân hay là cho một hiệp sĩ đi theo cùng được không?”
Tara cân nhăc đề nghị của cậu ta, rồi nhớ lại cụm từ ‘chuyện mang tính gia đình’ và đắn đo về việc đưa thêm người để chứng kiến sự việc đó.
“Sẽ nhanh thôi, Jacob.” Không để cậu có thêm chút thời gian khuyên can hay thắc mắc, Tara quay ngựa đi theo Lancaster. Trong cô ngập tràn nỗi lo lắng và sợ hãi.
Cô không cảm nhận được tư tưởng của Duncan vì anh đã đi quá xa, chứ đừng nói gì đến việc trò chuyện được với anh bằng ý nghĩ. Cô nguyền rủa vì họ đã quyết định để anh đi như thế.
Hai người tiến về làng. Khi đến được bìa rừng, Lancaster đổi hướng rẽ vào lối mòn mà cô không thấy quen thuộc.
Quá nhiều điều chạy qua tâm trí cô. Bằng ý nghĩ cô khẩn nài Duncan trở về. Cô không biết liệu tư tưởng của mình có đến được với anh không. “Thế anh đã thấy những gì?”
Matthew quay lại nhìn cô và cho ngựa phi nhanh, không để cuộc chuyện trò diễn ra. “Ta nên đi nhanh”, anh ta lại nhắc.
Họ bắt đầu tiến sâu hơn vào rừng.
***
Duncan và Lora liên tục di chuyển để tránh bị lần ra dấu vết. Họ không nghĩ có ai đó đang theo dõi phía sau. Bởi nếu có, không gian chẳng thể im ắng đến thế này.
Quá im ắng. Lòng Lora lo lắng không yên.
Cả hai đều không liên lạc được với người bạn đời của mình vì khoảng cách quá xa. Và hôm nay thì lại càng xa hơn nữa.
Cả hai đều cảm thấy như có một lực kéo khiến họ quay lại, tuy nhiên trở về lúc này là điều không thể. Thay vì thế, họ dựng trại bên một dòng suối và đợi thêm một ngày nữa.
Duncan câu cá trong khi Lora lim dim ngủ. Giấc mơ từ từ xuất hiện cho đến khi một hình ảnh bất chợt choáng lấy.
Bà trông thấy Tara cưỡi ngựa vào rừng. Bên trên cô, khuôn mặt các Bô lão dập dềnh, tất thảy họ đều hét lên phản đối.
Nhưng Tara không hề nghe thấy.
Một căn nhà nhỏ hiện lên. Bên trong hiện diện một người mà Lora biết ngay là Grainna. Một khối đen phủ lên gương mặt gian ác của Grainna và khiến hình ảnh vừa rồi tan biến. Nhưng bà vừa kịp trông thấy Tara rơi vào nanh vuốt của mụ.
Lora thét lên tỉnh giấc, toát mồ hôi lạnh.
Trong cơn hoảng loạn, bà ngồi bật dậy chạy đi tìm con trai.
***
Duncan giật mình vì tiếng động phát ra từ bụi rậm. Mẹ anh đang chạy đến, thở dốc và đổ sụp dưới chân con trai. “Ta về ngay thôi. Mẹ vừa nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng.”
Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, anh biết Lora sắp nói ra cơn ác mộng kinh khủng nhất của mình. “Chuyện gì thế mẹ? Myra quay lại hay sao?”
Bà lắc đầu, “Nay, lần này là Tara. Duncan...” Bà bật khóc. “Tara đang nằm trong tay Grainna.”
Duncan chụp lấy vai mẹ, nhìn xoáy vào mắt bà. “Mẹ chắc không?” Quai hàm anh nghiến chặt và cổ họng đắng nghét.
Bà gật đầu, nước mắt giàn giụa.
Lẽ ra anh không nên đi khỏi nhà như thế này. Đã biết sẽ có hiểm nguy chực chờ mà họ vẫn quyết định ra đi như thể không có chuyện gì. Cơn thịnh nộ song hành với nỗi sợ hãi thiêu đốt Duncan, đầu óc anh trở nên trống rỗng. Anh nguyền rủa sự ngu ngốc của mình và cầu sao Tara được bình yên.
Không lãng phí dù chỉ một giây, hai mẹ con lên ngựa phi thẳng về nhà không kịp thu dọn đồ đạc.
Bụng quặn thắt lo âu, anh thúc mạnh vào hai bên hông con Durk.
***
“Bao xa nữa?”, Tara hỏi, cố ngồi vững trên yên ngựa, điều không dễ dàng chút nào với tốc độ như thế. Phi ngựa quá nhanh không tốt cho đứa con cô đang mang trong bụng. Cô bắt đầu hoang mang.
Họ đã lao đi suốt hai giờ đồng hồ, và cô bắt đầu nghĩ mình đã đi lạc. Matthew không nói lời nào trong suốt hành trình. Anh ta phớt lờ mọi câu hỏi của Tara, khiến cho hai giờ đồng hồ lại càng dài hơn. Sức nặng từ sự im lặng ấy đè lên vai cô.
“Matthew, tôi cần đi chậm lại”, cô vừa nói vừa ghìm cương.
“Ta phải nhanh mới kịp.” Anh ta quay người ra sau, thúc cho ngựa cô phi nhanh hơn.
“Matthew, đủ rồi đấy. Lãnh chúa MacCoinnich biết tôi đang mang thai. Ông ấy không muốn có chuyện không hay xảy đến với tôi hay đứa bé đâu.”
Anh ta tiếp tục kéo dây cương ngựa của Tara.
“Nhất định ta phải đi chậm lại”, cô hét to. Cô muốn rủa vào mặt anh ta nhưng kìm lại được.
Tara thở phào khi Matthew đã chững lại và đi song song bên cô.
Anh ta vẫn không nói gì.
Cô nhìn qua khóe mắt. Lưng anh ta thẳng đuột, ánh nhìn chăm chăm về phía trước đầy khó hiểu. Nét biểu cảm trên khuôn mặt trông rất quen thuộc nhưng cô không thể lý giải được đó là gì. Anh ta giận? Hốt hoảng? Hay đã trông thấy thứ gì mà trở nên như thế? “Anh có biết tại sao họ cho gọi tôi không?”
Anh ta quay lại nhìn cô cười nửa miệng, rồi lại nhìn về phía trước như cũ. “Tôi nghĩ tốt hơn hết là để đích thân họ nói cho cô biết.”
“Chuyện xấu hả?”
Anh ta không nói gì.
Khu rừng rậm rịt đến mức chỉ có thể nhìn ánh mặt trời xuyên qua tán cây. Không khí ẩm thấp. Tara có cảm giác cô nghe thấy tiếng thác nước xa xa. Chắc chắn là gần đây có một con suối. Cô tự hỏi liệu đó có phải là con suối chảy dọc theo rìa làng không.
Bình thường Tara vẫn thích đắm mình trong mùi hương đậm đặc của gỗ sồi và rong rêu, trộn lẫn với mùi thông. Nhưng lần này vì biết mình đang đến nơi nguy hiểm nên cô không còn lòng dạ nào để thưởng thức nữa. Cô ước ao Duncan có mặt bên cô lúc này. Dù có một kỵ sĩ đi theo nhưng cô vẫn thấy đơn độc vô cùng. Tara cần làm gì đó để đánh tan sự im lặng bức bối này. Cô liếc nhìn Matthew và chọn một chủ đề cô tin chắc có thể gợi chuyện. “Trong khu rừng này có loại chim gì thế anh Lancaster?”
Anh ta vẫn nhìn trừng trừng về phía trước im lặng.
“Anh có nghe tôi nói gì không đấy?”
“Ta sắp đến rồi. Có thấy túp lều kia không?”
Chúa ơi. Anh chàng này khiến cô phát điên lên mất thôi. Cô rất nóng lòng muốn gặp cha và em chồng.
Một túp lều đổ nát hiện ra phía trước mặt. Những bức tường xiêu vẹo với cái mái nhìn như thể đã nhiều năm rồi chưa lợp lại.
Thế quái nào mà Ian và Fin lại có mặt ở đây nhỉ? Vả lại, làm sao Lancaster có thể tình cờ gặp họ như lời anh ta nói được. Không có lối đi nào dẫn tới túp lều cả, và rõ ràng là không hề có con đường nào dẫn tới bất kỳ ngôi làng lân cận. Ít nhất là theo như cô được biết.
Họ càng đến gần cô càng thấy hoang mang. “Ian? Fin?”, cô gọi lớn.
Không có tiếng trả lời. Đầu cô bắt đầu ong lên những hồi chuông cảnh báo.
“Họ ở bên trong đó”, Matthew nói.
Cô lia mắt nhìn quanh quất, rồi rướn người lên để nhìn cho rõ. “Ian? Finlay?”, cô lớn tiếng gọi, nghe giọng mình hoảng loạn.
Chẳng có con ngựa nào bên ngoài cả. Không có dấu hiệu nào cho thấy hai người đang có mặt ở đây. Tara đã đến đủ gần để bất kỳ ai bên trong túp lều có thể nghe thấy tiếng goi của cô.
Nhưng không ai ra ngoài cả.
Có gì không ổn rồi. Một cơn ớn lạnh chạy dọc khắp người cô, ngoại trừ bàn tay, đang bắt đầu nóng lên như thiêu đốt. Những đầu ngón tay cô đã từng chích máu thề nguyền với Amber và Myra trở nên cháy nóng.
Có gì đó không ổn.
Cô phải rời khỏi nơi này. Tara quay ngựa và bắt đầu phi nước đại.
Matthew đuổi sát theo sau.
Ngoái đầu lại, cô trông thấy nét mặt anh ta chuyển từ thất thần sang hung tợn.
Lancaster mau chóng đuổi kịp cô.
Anh ta túm lấy cô, kéo ra khỏi con ngựa đang cưỡi và lôi lên ngựa mình. Trong tích tắc anh ta kẹp chặt lấy hai bàn tay cô hệt như một cái mỏ cặp.
Cô gào thét vùng vẫy. Con ngựa lồng lên hất cả hai xuống đất.
Tara lập cập đứng lên vén váy đến đùi cuống cuồng chạy. Được vài mét lại bị Matthew tóm được, quật cô ngã xuống.
Phun nhúm đất ra khỏi miệng, Tara vùng vẫy cố đứng lên. Anh ta dí chặt đầu gối lên lưng cô khiến cô không thể nhúc nhích. Cô không có thế để tấn công lại.
Tara vừa quay đầu nhìn lên cũng là lúc trông thấy một nhành cây gãy nện xuống đầu, chấm dứt khả năng chống trả của cô. Ý nghĩ cuối cùng trước khi bóng tối bao trùm là hình ảnh của Duncan.