Tara tỉnh dậy thấy mình nằm úp mặt trên sàn đất ẩm mốc. Đầu đau nhức. Sau cổ hình như máu đã ngừng chảy.
Chân tay bị trót chặt. Mắt bịt kín. Bên dưới là dải băng, có một chỗ hở giúp cô thông thấy ánh lửa leo lét hắt ra từ lò sưởi.
Bỗng một tràng cười rộ lên, nham hiểm và quen thuộc. “Xem mèo tha thứ gì về này.”
Chúa ơi. Một cơn buồn nôn đột ngột tấn công Tara. Cô cố ghìm lại. Cô chưa từng quên giọng nói đó. “Grainna.”
“Á à. Biết được tên thật của ta rồi hử?”
“Bà muốn gì?”, Tara chật vật cố gượng ngồi dậy.
Một chiếc bốt xô cô ngã xuống trở lại.
“Giờ tôi không còn có ích gì cho bà nữa.”
“Chưa chắc”, Grainna quay đi.
Cái chân mang bốt vẫn đè lên người cô. Lancaster.
Tara cố nhìn vào Grainna nhưng chỉ thấy được loáng thoáng qua chỗ hở trên dải bịt mắt.
Grainna trừng mắt nhìn xuống cô, nghiêng nghiêng đầu, như thể đang bàn chuyện, “Ngươi đã bỏ chạy khỏi tay ta, sau tất cả mọi thứ ta làm cho ngươi.”
“Bà vỗ béo tôi để chuẩn bị cho một cuộc tế lễ. Không khác gì một con gà tây trong lễ Tạ ơn.”
“Đúng. Dù vậy hành động vô ơn của ngươi đã đến lúc bị trả giá.”
“Bà thật ghê tởm.”
Grainna cười sằng sặc. “Ngươi thật ngốc nếu nghĩ rằng ta sẽ chịu sự xúc phạm đó được lâu như vậy.”
Tara nhận thấy mình thật yếu ớt, bất lực. Không ai biết cô đang ở đây. Duncan mãi đến hai ngày nữa mới quay về. Cô không thể dùng thần giao cách cảm để gọi anh để cứu. “Bà cần gì ở tôi?”
“Ta muốn ngươi đau khổ. Vì không được biết.”
Tara nghe tiếng chân mụ đi lại di chuyển và trông thấy gấu váy bẩn thỉu qua khe hở bên dưới dải bịt mắt. Âm thanh răng rắc phát ra từ bộ xương già khi Grainna cúi xuống sát cô hơn, “Con bé đó ở đâu?”
“Ai?”, Tara hỏi. Cái chân đang ghì cô nhấc lên rồi dậm xuống mạnh hơn khiến sống lưng Tara đau điếng.
“Đứa trinh nữ ấy? Các ngươi đã làm gì với con bé đó rồi?”, Grainna rống lên. Bọt miếng văng tứ tung.
“Tôi không biết bà muốn nói đến ai”, Tara chặn những suy nghĩ của mình lại như cách Lora đã dạy.
Grainna túm lấy tóc cô giật ngược trở lên. “Em chồng ngươi?”, mụ rít lên, “Nó đâu rồi?”
Tara hét lớn. Dải băng bịt mắt bị tung ra. Grainna đứng trước mặt cô. Mắt mụ lóe lên cuồng nộ, tóe lửa hệt như lửa đang cháy trong lò sưởi. Không hiểu sao trông mụ khang khác – trẻ hơn.
“Duncan đưa cô bé đến tu viện rồi.”
Grainna tát vào mặt cô một cái như trời giáng. Tara cảm thấy vị máu. Một bên má bỏng rát.
“Thử nữa xem.”
Tara trừng trừng im lặng.
Grainna búng tay.
Lancaster đá một cái vào mạng sườn cô.
Cô hét lên. Con mình! Tara đau cong người. Nỗi lo sợ cho đứa bé khiến lòng cô quặn thắt.
Grainna ngoác miệng cười. “Rồi đấy. Chẳng phải thật vui sao?” Mụ chồm người về phía trước nện một cú vào bụng Tara.
Tara lùi lại đi lết cho đến khi đụng phải bức tường.
Grainna xông tới, chụp lấy hông cô.
Cô bật ra tiếng khóc nức, van xin, “Xin đừng làm thế.”
“Đứa con của ngươi cũng mạnh ra phết đấy, dù chỉ mới từng này. Ta có thể cảm thấy nhịp tim rồi.” Grainna nới lỏng tay, hạ tầm mắt ngang với tầm mắt cô. “Chồng ngươi sẽ cố hết sức để tìm ra ngươi đấy.”
Mùi hơi thở hôi thối của mụ khiến cô buồn nôn. Tara quay mặt đi hướng khác.
“Nó ở đâu, Tara?” Mụ bóp chặt tay, móng tay găm sâu vào da thịt cô.
“Đi xa rồi. Cô bé không còn ở thời đại này nữa, bà sẽ không tìm thấy được.” Làm ơn để tôi được yên. Để cho con tôi yên. Tôi nói sự thật đấy.
Đọc được suy nghĩ của cô, Grainna rít lên giận dữ.
Tara cuộn người lại hệt một quả bóng trong lúc mọi thứ quanh phòng bay vèo tứ tán va đập vào bất kỳ thứ gì chúng đụng phải.
Grainna điên cuồng trút cơn thịnh nộ.
***
Megan đón Ian và Fin ở cửa, bối rối. Cô nói lộn xộn không đầu không cuối. “Ngài Ian, xin ngài, con không biết phải làm sao cả. Amber không chịu ra khỏi phòng, cứ đóng chặt cửa ở bên trong ấy. Cô bé cứ liên tục gọi tên cô Tara.”
Ian nhìn Fin hốt hoảng. “Sao Tara không ở cùng con bé?”
Mắt Megan mở to, “Cô ấy đi với ngài mà, không có sao?”
“Sao lại thế được?”, Fin quát.
“Thì ngài Lancaster tới đưa cô ấy đến chỗ ngày. Cô Tara đi đã được mấy tiếng rồi.”
Hai cha con xông lên tầng hai cùng một lúc.
Ian đá cửa bật mở. Amber với nét mặt hốt hoảng ngồi co ro trong góc phòng. Ông chạy vội đến bên con gái út, ôm lấy cô bé.
“Tara… Tara… Mụ đàn bà độc ác đó đã bắt được chị ấy rồi, Da.” Cô bé đặt tay lên đầu. “Họ liên tục tra tấn chị ấy. Tara sợ lắm.”
“Ai bắt được chị ấy, Amber?” Ông chùi nước mắt đang tuôn lã chã. “Mụ đàn bà độc ác nào?”
“Grainna.”
Amber chìa tay ra trước mặt, như thể cô bé có thể từ xa giúp xoa dịu nỗi đau đớn Tara phải chịu đựng. “Không.”
Ian ra hiệu cho Fin tập trung binh lính. Ian mất nửa giờ dỗ dành Amber, đến khi cô bé bình tĩnh lại. Ông để con gái ở nhà với Megan và Cian rồi ra chỉ huy đám lính.
“Tại sao Lancaster lại nhập bọn với mụ ta? Anh ta có phải người Druid đâu?”, Ian hỏi con trai.
“Grainna đã buộc nhiều đàn ông theo mụ ta. Mụ điều khiển trí não của họ.” Fin tra gươm vào bao và chuẩn bị lên ngựa. “Cha mẹ Alyssa cho hay lần cuối cùng trông thấy Lancaster với con gái của họ.”
“Ta không cách nào biết được liệu Grainna còn khống chế ai khác nữa không. Nếu Lancaster chính là người đã làm vậy với Alyssa thì chắc chắn không có gì anh ta không dám làm với Tara.”
Một đội tìm kiếm được triệu tập trước khi mặt trời lặn, họ cùng với Fin khởi hành theo hướng Jacob đã thấy Tara đi.
Ở nhà, Ian sốt ruột và lo lắng chờ đợi. Cian leo lên ghế ngồi cạnh cha. Amber cuối cùng đã ngủ yên.
Cứ mỗi giờ trôi qua ông lại cảm thấy sự hiện diện của vợ một gần hơn. Ông cảm nhận được sự mệt mỏi của bà trong chuyến đi dài và cố gắng giao tiếp bằng tư tưởng với nhau, biết rằng lúc này không có chuyện gì tốt đẹp đang đợi họ.
Khi con trai và vợ đến gần, Ian gọi lính canh. Hoàn toàn không quan tâm đến việc mọi người sẽ xôn xao thắc mắc tại sao hai mẹ con lại đi cùng nhau, ông ra lệnh mở cổng. Chuyện này ông sẽ tính sau. Hiện giờ ông chỉ nghĩ đến mỗi việc làm thế nào để giải thích cho Duncan hiểu tại sao ông không giữ được an toàn cho vợ của con mình.
Một nghịch cảnh ông không nhìn thấy trước, và thề có Chúa ông sẽ không bao giờ để xảy ra lần nữa.
***
Hệt như chiếc nồi trên bếp lửa, cơn thịnh nộ của Grainna sôi lên sùng sục. Mụ nhất định sẽ giết Tara và dùng máu của cô như đã dùng máu của cô gái nọ.
Grainna giết cô gái trong làng để hả giận khi nhận ra sự thật là cô ta không còn trinh nguyên nữa. Dẫu trước sau gì cô ta cũng sẽ chết trong tay mụ, không sớm thì muộn. Sức mạnh được hút lấy khi cô gái đó từ từ trôi vào vực thẳm địa ngục, đủ để thực hiện một trong những nghi lễ cũ của mụ, một nghi lễ mang lại cho bản thân mụ một lượng sức mạnh nhất định nào đó. Nghi lễ có tác dụng ở mức hạn chế. Mặt mụ trẻ lại chừng mười tuổi, và cơ thể như được thêm chút lực, kì thực hầu như mụ không nhận được chút sức mạnh nào từ cô gái kia nhưng tuổi trẻ thì có.
Có lẽ cơ may của mụ đang đến gần.
Tâm trí yết ớt của Lancaster thật dễ điều khiển. Thậm chí ngay lúc này tên ngốc đó vẫn nhìn mơ màng vô định. Trong đầu y toàn chim choc, những con chim xấu xí đần độn. Chỉ cần một hành động hay ý nghĩ đơn giản, Grainna có thể sai khiến y cắt cổ Tara.
Đầu óc Tara đã bắt đầu thiếu tỉnh táo, mụ nghĩ vậy. Khi Grainna len vào được tâm trí Tara, mụ chỉ nghe toàn những bài hát ru con. Nỗi lo lắng về đứa con đang mang trong bụng khiến cô không ngừng hát. Chưa có dấu hiệu gì cho thấy cô đã gọi được chồng, hay nhà chồng đến cứu. Grainna còn có nhiều thời gian trước khi Duncan tìm đến. Và mụ biết chắc chắn anh ta sẽ đến được đây.
Giờ mụ đang cân nhắc cẩn thận những chọn lựa của mình. Cô gái chưa chồng nhà MacCoinnich không còn ở nơi này nữa, nhưng Scotland này thiếu gì trinh nữ và người Druid. Nếu giết đi một Druid như cô gái nọ mà mụ có thể lấy được mười năm tuổi trẻ thì giết những cô gái khác cũng sẽ có tác dụng hệt như thế. Từ từ rồi thể nào mụ cũng tìm lại được những gì mụ đã mất. Các Bô lão đã có một sơ hở trong lời nguyền và mụ lợi dụng nó.
Mụ sẽ đợi để giết con đàn bà đang khóc than rền rĩ trong góc nhà kia. Đợi cho đến khi người chồng yêu quí của ả đến kịp để tận mắt chứng kiến. Hủy diệt tình yêu và cuộc sống của kẻ khác là cách trả thù ngọt ngào nhất của mụ.
***
Tara không rời mắt khỏi mụ ta lấy một phút. Những giờ thực tập tại khoa tâm thần ở bệnh viện lúc này xem ra có ích. Cô đu đưa người qua lại vừa khe khẽ hát trong đầu.
Việc Grainna len vào tư tưởng cô không nhẹ nhàng chút nào. Mụ nhảy ào vào mang theo sự đau đớn và để lại cho cô nỗi thống khổ khi tỉnh giấc.
Tại sao mụ không có động thái gì suốt mấy giờ đồng hồ qua, Tara không thể hiểu nổi. Cô cố để câu hỏi không bật lên thành tiếng.
Dù rất muốn len vào tâm trí Grainna nhưng cô không dám. Làm vậy đồng nghĩa với việc để mụ tự do đi vào đầu cô, và Tara không muốn thế.
Vì vậy cô cứ đu đưa người và hát. Không ngừng cố gắng mở sợi dây đang buộc chặt cổ tay mình. Dùng sức không ăn thua nên cô sử dụng chút lửa đã được Duncan dạy lúc đốt nến. Tara nhăn mặt khi lửa liếm vào da tay chứ không phải sợi dây. Dù đau đớn cô vẫn không bỏ cuộc. Cô đâu còn lựa chọn nào khác? Sinh mạng đứa con đang mang trong bụng, nằm cả trong tay cô.
Cô không cảm nhận được Duncan, không nghe được anh. Có lúc cô tưởng đã bắt được tín hiệu từ anh nhưng rồi lại nhận ra đó là Amber, trong dòng tư tưởng của cô. Sợ buột miệng nói ra với cô bé, Tara hát kèm vào đó những ám chỉ.
Im đi nào Amber bé nhỏ, đừng nói gì cả, Tara đang bị nhốt trong rừng. Chị nghe được tiếng suối róc rách đâu đây. Chị cần hát ru.
* * *
Mặt trời vừa ló dạng thì Duncan và Lora cũng vừa về đến trong sân.
Lora lẳng lặng đi thẳng đến phòng Amber.
Duncan hấp tấp hỏi, “Chuyện gì vậy cha.”
Duncan lắng nghe cha kể lại chuyện xảy ra trong ngày, bắt đầu bằng cái chết của Alyssa và kết thúc là vụ Lancaster dẫn Tara đi đâu đó. Duncan cố không để lộ nỗi sợ hãi đang choán lấy anh. “Chắc cô ấy đi quá xa rồi. Con chỉ có thể cảm nhận được cô ấy thôi.”
“Amber có vẻ như nghe được vợ con ấy.”
“Bằng cách nào?”
“Con bé lẩm bẩm gì đó về lời thề bí mật giữa hai chị em. Con có biết hai đứa thề gì với nhau không?”
“Nay”, nhưng cô vợ thông minh của mình không sợ bất kỳ điều gì, nên anh không mấy ngạc nhiên khi nghe cha anh nói về chuyện thề thốt.
Họ đến phòng Amber. Lora nằm trên giường bên cạnh con bé, vuốt mái tóc dài của nó, vỗ về nó như cách các bà mẹ vẫn làm.
Mắt Amber chớp mở. Nhác thấy anh trai đứng ở cuối giường, con bé tung chăn lao tới ôm lấy anh. “Chị ấy đang đợi anh đấy, Duncan. Tara ở tít trong rừng gần một cái thác nước.”
“Em nghe được chị ấy hay sao?”
Con bé gật đầu. “Chị ấy hát để đánh lạc hướng. Chị ấy không muốn em nói chuyện vì sợ Grainna nghe thấy. Nhưng chị ấy đang sợ lắm đấy.”
Chuyện đó thì anh biết, nhưng khi nghe em gái kể lại trong nước mắt anh càng thấy trong lòng bồn chồn không yên.
“Thác nước? Em có biết thác nước nào không?”
Amber nhắm mắt và lặp lại những lời ru của Tara.
“Rừng sâu và rậm. Nhiều cây thật là cao. Căn lều có mái xập xệ... Chị có thể nghe tiếng suối chảy róc rách gần đó. Chị cần hát ru. Cầu cho con chị được an toàn, hãy gọi người đến cứu chị, làm ơn, làm ơn, làm ơn.”
Amber nắm lấy tay anh trai. “Chị ấy cứ nhắc đi nhắc lại mãi điệp khúc ấy. Em nói là anh đang đến nhé?”
“Nay. Đừng.” Anh mỉm cười với em gái, “Em đã làm hết khả năng mình rồi, giờ thì đi ngủ đi nhé. Anh sẽ đưa chị ấy về trước bữa tối.”
Duncan gật đầu với mẹ rồi rời khỏi phòng.
Bên ngoài, cha anh ngăn lại, “Đưa thêm vài người nữa đi cùng.”
“Con đi một mình.”
Iam nắm lấy cánh tay con trai, “Đừng con.”
Duncan, người hiếm khi cãi lời cha thì giờ anh đang làm thế, không hối lỗi. “Sẽ không ai chứng kiến những gì con phải làm. Con sẽ dùng mọi sức mạnh của con có để đưa Tara về. Con muốn đi một mình.”
Ian dịu giọng, “Vậy thì đi nhanh đi.”
Duncan thu gom vũ khí và chất lên ngựa của cha anh đang đợi sẵn sàng.
Anh cho ngựa phi nước đại ngay khi lên lưng ngựa, thẳng tiến theo hướng anh nghĩ là vợ mình đang ở đó.
Càng đi xa khỏi pháo đài, anh càng thấy gần cô hơn. Duncan đi về phía những dòng thác, ngược với hướng của Fin.
***
Hai cổ tay cô sưng tấy bỏng rát, rốt cuộc cô cũng tháo được sợi dây.
Lancaster lại nhìn xa xăm nét mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào. Grainna đang nhìn chằm chằm vào một quả cầu thủy tinh, lâm râm đọc thần chú.
Chuyện này thật kỳ quái. Hansel và Gretel[1] xuất hiện trong tâm trí cô. Cô cảm thấy mình giống như cô gái nhỏ sắp bị mụ phù thủy xấu xa độc ác ăn thịt. Cô nhắm hai mắt, cố thư giãn. Quá mệt mỏi. Ngay cả đau đớn đến từ những cú đá lúc nãy cũng dịu đi nhường chỗ cho cơn buồn ngủ không cưỡng lại được. Cô nghĩ cách trong lúc hát ru, nhưng có vẻ như làm cùng lúc hai việc quá khó.
[1] Thuộc Truyện cổ Grimm.
Cô mơ hồ trôi vào giấc ngủ khó nhọc. Hơi thở chậm lại và đều đặn. Rồi cô cảm thấy chồng mình. Mắt Tara bừng mở, chắc chắn là Grainna cũng cảm thấy như cô. Nhưng mụ vẫn ngồi bất động, chồm người vào quả cầu thủy tinh cũ kĩ.
Một tia hy vọng lóe lên trong đầu Tara. Cô không thể ngăn lại được phản xạ vô thức ấy dù cô đã cố hết sức. Cô phóng ra một ý nghĩ. Em yêu anh.
Và nhận lại. Anh cũng yêu em.
Trái tim Tara reo lên những nhịp đập tươi vui. Cô nhìn lên và biết mình vừa phạm phải một sai lầm.
Grainna nhếch mép cất tiếng khiến cô chết lặng, “Để anh ta đến.”
Run rẩy hoảng loạn, Tara hỏi, “Tại sao? Bà không thể chế ngự được anh ấy.” Cô hất đầu về phía Matthew, “Ngay cả khi có thần lùn giữ cửa ở đây.”
“Nếu biết ta có thể làm gì thì ngươi sẽ không ngạo mạn đến thế.” Grainna đứng lên khỏi ghế, đến bên chỗ Tara đang ngồi dưới sàn nhà bẩn. “Ta tự hỏi không biết họ nói với ngươi những gì về ta.”
Hai tay đã được tháo dây, Tara cảm thấy tự tin hơn về khả năng có thể chạy khỏi nơi này. “Họ nói với tôi mụ là một phù thủy lúc nào cũng nghĩ đến việc trả thù, lấy nỗi đau đớn của kẻ khác làm niềm vui.”
“Đúng. Rất đúng. Tuy nhiên, ngươi thấy đấy, từ khóa ở đây là phù thủy. Các Bô lão đã tước đi của ta những sức mạnh Druid nhưng họ không thể đụng tới được tà thuật của ta.”
Mụ tiến đến bên Matthew, đặt lòng bàn tay lên mặt anh ta, và dùng móng tay hút máu anh ta.
Lancaster vẫn không nhúc nhích.
“Ta là một phù thủy đầy ma thuật. Công bằng mà nói lẽ ra cũng nên cảm ơn ngươi đã dẫn đường cho ta về lại chốn này. Chỉ một ít máu Druid ở đây thôi là ta đã lấy lại được nhiều sức mạnh hơn so với trong tương lai rồi. Nội trong ngày hôm nay, máu của ngươi và vị hôn phu yêu quý sẽ được dùng vào cùng mục đích đó.”
“Vậy bà tự xem mình là ma cà rồng ư?”, Tara cố nói tiếp, không để mình im lặng. Cô biết Duncan đang đến gần.
“Lâu nay ta vẫn bị gọi bằng những cái tên khác tệ hơn nhiều.”
“Tại sao? Bà muốn thống trị thế giới này?”
“Chính thế, một thế giới sạch bóng bọn Druid các ngươi. Không trừ một ai.”
“Tại sao?”
Grainna đến gần cô hơn. “Vì ta có thể làm điều đó.”
Mụ chợt khựng người khi nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập. “Ngươi.” Mụ búng tay chấm dứt tình trạng vô hồn của Matthew. “Nhìn xem.”
Lancaster rút gươm bước ra ngoài.
Tara hét lên với Duncan. Cẩn thận!
Grainna mau chóng ngăn cản lời cảnh báo qua tư tưởng của Tara bằng một cái tát trời giáng.
Đầu cô ngã bật ra phía sau. Lại thấy vị máu trong miệng.
Hai chân vẫn bị trói khiến cô không thể di chuyển. Cô lại dúi mình vào trong góc, đung đưa người và khe khẽ hát - dấu đi cảm xúc thật. Cô để mặc cho nước mắt chảy thành dòng trong tuyệt vọng cùng cực, một biểu hiện không mấy khó khăn.
Grainna lại quay sang quả cầu và nhìn chăm chú vào nó. Từng cuộn khói xoay tròn bên trong.
Tara trông thấy Duncan và Lancaster đang quyết liệt trong trận đấu bên trong quả cầu thủy tinh.
***
Duncan đi vòng quanh túp lều, lắng nghe tiếng hát của vợ. Cô ấy đang đứng gần cửa.
Lancaster xông ra từ bên trong.
Duncan đợi, dựa lưng vào tường.
Ánh mặt trời phản chiếu lên lưỡi gươm sáng lóe đâm bổ xuống.
Duncan vừa kịp tránh được trong gang tấc. Anh lộn người một vòng, đứng vững trở lại và vung gươm.
Matthew tỏ ra là một chiến binh sẵn sàng ra trận. Tuy nhiên vóc dáng anh ta không thể đọ được với Duncan.
“Cậu không muốn làm chuyện này đâu, Matthew. Mụ ta đang điều khiển trí óc và hành vi của cậu.”
Lancaster không nói gì. Anh ta đảo mắt xung quanh, tìm cách tấn công.
Cả hai đều thủ thế và đợi người kia ra tay trước.
“Cậu nên về nhà đi, Matthew. Mọi người đang tìm kiếm cậu đấy.” Duncan dỗ dành cố giúp anh ta thoát khỏi tình trạng hôn mê. Sức mạnh của Grainna tỏ ra thật lợi hại. Duncan cố len vào đầu anh ta. Nhưng anh bị đẩy bật ra.
Lancaster liếc sang hướng khác.
Duncan lợi dụng thời khắc đó tiến về phía trước.
Đột nhiên, Lancaster vung gươm và bổ xuống với sức mạnh ngoài sức mong đợi của Duncan.
Dù vậy Duncan vẫn khiến anh ta phải chật vật đánh trả và mất sức chỉ sau vài phút đấu tay đôi. Anh không muốn giết người mất khả năng tự chủ.
Duncan giơ một tay lên gọi gió ùa đến bên trên những tán cây. Một cành cây gãy dưới lực của không khí và rơi xuống ngang lưng Lancaster.
Anh ta khụy xuống.
Duncan phóng tới đánh bật lưỡi gươm anh ta ra.
Lancaster đổ sụp xuống đất bất tỉnh.
***
Grainna gầm lên điên tiết khi Lancaster ngã vật ra đất. Hình ảnh trong quả cầu khiến cho cơn cuồng nộ của mụ dâng cao ngùn ngụt. Mụ chộp lấy con dao trên bàn và xông tới bên Tara.
Chuyển động đột ngột của Grainna khiến Tara đứng bật dậy. Cô vung hai tay về phía trước. Những tia lửa phát ra từ những đầu ngón tay.
Grainna giật mình lùi lại, cuống quýt phủi phủi chiếc váy bị bén lửa.
Tara lần mò nới lỏng sợ dây buộc chân cố cởi ra.
Grainna đứng thẳng lên, không để ý đến cơ thể mình nữa. Thay vì đó mụ bắt đầu đọc thần chú bằng thứ ngôn ngữ chỉ riêng mụ biết.
Ngay khi Tara tháo tung được sợi dây buộc chân, cô thấy không khí đang chạy ra khỏi hai buồng phổi và cô không tài nào níu lại được. Cô ôm chặt lấy cổ họng cố thở. Nhưng không có chút không khí nào đi vào. Cô trở nên hoảng loạn. Tara hét lên trong tâm trí, cầu khẩn Duncan đến nhanh.
Tara đứng giữa Grainna và cửa ra. Bằng một động tác mau lẹ, Grainna túm lấy cô từ phía sau và kề con dao vào cổ.
Con dao không hề khiến Tara sợ hãi, nhưng việc thiếu không khí thì làm được điều đó. Xung quanh trở nên chao đảo và tối mờ.
Duncan nghe thấy tiếng thét của vợ, anh vội thả Lancaster ra.
Cửa bật mở khiến cho bốn bức tường rung rinh. Anh dừng lại và trông thấy Grainna đang kề dao ngang cổ vợ mình.
Mỉm cười, Grainna liếc mắt xuống Tara, “Thở lần cuối đi, cưng.”
Tara cảm thấy không khí đang trở về hai buồng phổi, cô nhìn thấy xung quanh rõ hơn.
Duncan đứng bất động nơi cửa.
“Không được lại gần, chiến binh Druid, bằng không ngươi sẽ phải chứng kiến cái chết của vợ ngươi.”
Mắt Tara lại mờ đi, cô không thể nghĩ được gì ngoài không khí. Em không thở được.
“Thả cô ấy ra, tôi mới chính là người bà cần. Tôi đã đoạt cô ấy từ tay bà. Tôi mới chính là người chịu điều đó.”
“Ta sẽ giết cả hai ngươi. Gia đình ngươi đã khiến cho ta phải nhốt mình trong cái thân thể già nua kiệt quệ này quá lâu. Cướp đi các trinh nữ ngay dưới mũi ta”, mụ đập vào chân Duncan.
Tara sắp sửa bất tỉnh. Cô bắt đầu đổ người xuống.
“Chưa đâu, cưng”, Grainna thì thầm vào tai cô, “Anh ta chịu đau đớn thế vẫn chưa đủ đâu”.
Tara cố tìm lại hơi thở.
Duncan tiến lại gần.
“Uh, uh, uh.” Grainna cứa một nhát lên cổ Tara. Duncan hóa đá. Quai hàm anh đanh cứng. Tara nhìn thấy cảnh đó qua đôi mắt anh. Anh quá đau đớn.
Tara cảm thấy mọi thứ bắt đầu quay cuồng và mắt mờ đi. Những khuôn mặt cô không nhận ra xen lẫn với màu sắc bên trong căn lều, tất cả quay mòng mòng. Bóng đêm bao trùm lấy cô.
Giọng của Amber xuyên qua lớp sương mù. “Vào ngày này giờ này hãy gọi phép thuật thiêng liêng.”
Chị đang rơi vào trạng thái ảo giác. Chị sắp chết rồi. Tara nhắm mắt lại và hy vọng không còn đau đớn nữa.
Những lời nói của Amber vẫn văng vẳng trong đầu cô “Vào ngày này giờ này hãy gọi phép thuật thiêng liêng” liên tục không dứt.
Đột nhiên, không khí lại trở về hai buồng phổi của Tara.
Sự bất ngờ khiến cô mở bừng hai mắt. Lại một luồng không khí nữa. Không phải do Grainna.
Grainna tiếp tục khiêu khích Duncan, “Ta sẽ chứng kiến hai ngươi chết lần lượt từng người một và bị rút hết máu trước khi ta rời khỏi đây. Từng người một, ta sẽ tiêu diệt không sót một kẻ nào trong gia đình ngươi.”
Lưỡi dao lại cứa thêm một nhát nữa lên cổ Tara, dòng máu ấm nóng từ từ chảy xuống.
Duncan tiến về phía trước, nét mặt phừng phừng giận dữ.
Lưỡi dao nhấn sâu hơn.
Anh khựng lại.
Lùi ra đi! Tara bảo.
Những gương mặt cô nghĩ là ảo giác bảo cô lắng nghe.
Amber đang đọc thần chú.
Cơ thể cô lại đón nhận không khí, và với lòng biết ơn vô bờ cô làm hết sức để che giấu cảm giác của mình.
Khi lưỡi dao được nhấc ra, đủ để cô có một cơ hội sống sót. Tara vùng chạy thoát khỏi bàn tay Grainna.
Duncan. Chạy đi. Duncan.
Bị bất ngờ, Grainna vội túm lấy hai chân cô.
Tara lấy hết sức lực vùng ra.
Duncan vung gươm.
Con dao tuột khỏi tay Grainna và văng ra sàn.
Duncan xông tới, ngăn giữa Grainna và Tara. Ánh mắt anh nhìn thẳng vào kẻ thù. Anh lại vung tay lên lần nữa. Lần này một khối lửa xuất hiện trong lòng bàn tay anh.
Grainna đứng im thách thức.
Tara cảm thấy sức kiềm tỏa của Grainna lên cơ thể yếu ớt của mình.
Mụ khẽ nhếch mép.
Tara liên tục đưa mắt sang Duncan rồi đến Grainna.
Khối lửa tắt ngúm. Duncan vội đưa tay ôm lấy cổ họng mình.
Khi anh khụy xuống sàn, Tara biết là anh đang cố lấy không khí để thở. “KHÔNG!”
Grainna cất lên tiếng cười đầy ma quái.
Tara ngã xuống bên cạnh Duncan.
Đôi mắt đẹp luôn nhìn cô nồng nàn giờ lấp đầy sự kinh hãi. Máu từ cổ cô rơi thành giọt xuống ngực anh.
Giọng nói của Amber trở nên róng riết hơn. “Vào ngày này giờ này hãy gọi phép thuật thiêng liêng.”
Các khuôn mặt vẫn chờn vờn khắp bên trong căn lều. “Nhanh lên”, họ lên tiếng. “Đuổi được mụ ta đi hay không là tùy thuộc ở con. Chúng ta không thể làm lại lần thứ hai.”
Tara áp hai bàn tay lên mặt Duncan. “Vào ngày này giờ này hãy gọi phép thuật thiêng liêng.” Cô hôn lên môi anh. “Thở đi, Duncan!” Cô hét lên, “Thở đi, khốn khiếp.”
Đầu anh ngoặc ra sau.
Grainna cất tiếng cười khùng khục.
“Vào ngày này giờ này con xin gọi phép thuật thiêng liêng. Hãy giúp anh ấy thoát khỏi sự khống chế của mụ ta, xin cho anh ấy thở lại được.”
Ngay lập tức anh bắt đầu thở trở lại.
Tara hổn hển, “Cảm ơn.”
“Không”, Grainna thét lên, “Sao ngươi dám?” Mụ tìm lại được con dao và xông tới chỗ hai người.
Tara quay người lại, thấy mụ đang đến gần. Cô nhấc bàn tay đầy máu của mình lên. “Dừng lại.” Cô hoảng hồn nhìn những gì Grainna làm.
Nhưng nó kết thúc rất nhanh, chỉ trong tích tắc, và Grainna lại phăm phăm tiến tới.
Tay vẫn còn giơ ra phía trước, Tara lại bắt đầu, “Vào ngày này giờ này con cầu xin tổ tiên mang đến cho con thêm sức mạnh.”
Grainna bị ngăn lại bởi một sức mạnh vô hình và mụ đứng sững tại chỗ. Sửng sốt, mụ đưa hai tay đấm vào bức tường vô hình trước mặt.
Bên cạnh mình, Tara cảm thấy Duncan cử động, ngoi ngóp thở. “Anh có sao không?”, cô hỏi, vẫn không rời mắt khỏi Grainna.
“Aye.” Anh khúc khắc ho.
Tara đứng lên, run run tiến về phía kẻ thù. “Bà không được quay trở lại đây nữa, Grainna.”
Duncan lảo đảo đứng lên.
“Không ai muốn bà có mặt ở đây cả.”
Không khí trong căn lều chuyển động. Mỗi lúc một nhanh. Các đồ vật trong phòng bay tán loạn, rơi cả xuống sàn.
Không khí co lại. Xung quanh chuyển động.
“Ta sẽ quay lại tìm các ngươi.”
“Bà thử xem.” Tara quay Grainna mòng mòng. Cô đặt một tay lên cổ để cầm máu, xòe tay ra lập tức máu nhỏ thành giọt xuống sàn.
Với mỗi bước đi của Tara, một trong những Bô lão lại gật đầu đồng tình và biến mất. Bằng cách nào đó cô biết chính xác điều mình sắp làm.
Grainna đọc thần chú và lại đập vào mảng tường vô hình trước mặt.
“Một quầng lửa”, Tara đặt một bàn tay lên cánh tay Duncan.
Duncan phẩy tay, ngay lập tức Grainna bị vây quanh bởi một vòng tròn lửa.
“Trước đây các Bô lão đã cấm bà một lần”, Tara nói.
“Ngươi không có sức mạnh để làm chuyện đó lần nữa đâu.” Grainna không ngừng đập vào mảng tường vô hình chặn mụ. Một nụ cười hí hửng tràn khắp khuôn mặt mụ.
Bàn tay Tara bắt đầu nóng hực. Cô vung hai tay lên.
Grainna dừng lại, không nhúc nhích.
“Cái thiện sẽ thắng cái ác. Hãy nghe lời khuyên của tôi, Grainna, hối cải đi.” Tara nhìn chăm chăm vào đôi mắt đầy tơ máu của Grainna, “Bà đã bị trục xuất khỏi vùng đất này, thời đại này. Bà đã bị loại ra khỏi dòng họ Druid. Bà sẽ không thể gây hại gì cho tôi được nữa. Giờ tôi sẽ đưa bà băng qua đại dương. Nếu các Bô lão đồng ý, tôi sẽ thực hiện điều đó ngay bây giờ và bà nhất định phải đi khỏi nơi đây.”
Lửa bốc cao đến tận trần nhà, xoáy tròn và nhấn chìm Grainna trong biển lửa ngùn ngụt.
Tara đứng đó với hai bàn tay chìa ra phía trước và hai mắt nhắm nghiền. Gió thổi mạnh khiến tóc cô bay dạt ra sau.
Duncan đứng bên cạnh nhìn với nét mặt kinh ngạc lẫn sợ hãi.
Trên đầu ngọn lửa xuất hiện một cơn gió xoáy, cuốn phăng Grainna đi. Tiếng thét của mụ cất lên chói tai rồi mất hút theo cùng mụ. Cơn gió xoáy tan biến đột ngột hệt như lúc xuất hiện, tất cả lại trở về im lặng.
Mọi thứ trở về như cũ.
Trống rỗng, Tara lảo đảo ngã về phía sau. Duncan vừa kịp đỡ lấy vợ.
Khi cô mở mắt ra, anh là tất cả những gì cô trông thấy. Họ ôm chầm lấy nhau.
“Mọi chuyện kết thúc rồi”, anh nói.
Cô thấy ôm chồng như thể vẫn chưa đủ gần. Cô cứ ôm chặt lấy anh không chịu buông ra. “Em tưởng đã mất anh rồi.”
Duncan ngả người ra hôn vào đôi môi vấy máu bầm tím của cô. “Không đời nào.” Anh lại hôn cô lần nữa, dài và sâu. Khi cô nhăn mặt, anh dứt môi ra.
“Làm sao em biết cách trục xuất mụ ta thế?”
Tara bối rối lắc đầu. “Các Bô lão. Anh không thấy họ sao?”
“Ở đây? Em thấy họ ư?”
Cô gật đầu. “Ý anh nói là anh không thấy họ?”
Duncan đưa mắt quan sát căn lều đổ nát. “Nay, anh không thấy. Không ai có thể trông thấy họ bên ngoài giấc mơ cả.”
“Vậy chắc chắn là họ muốn mụ rời khỏi đây lắm nên mới xuất hiện chỉ cách cho em.”
“Và chúng ta đã thành công.”
“Tạm thời thế thôi.” Cô lại đưa tay lên cổ nơi máu vẫn còn ri rỉ chảy. Ừ, chỉ tạm thời thôi. Cô thở ra một hơi thật dài, lùi lại và nhìn vào dấu vết cháy đen nơi sàn, rồi nhìn lên chồng. “Mình về nhà thôi anh. Con chúng ta đói rồi.” Cô đặt một tay lên bụng mỉm cười.
Bên ngoài căn lều, Duncan dồn ngựa lại, đặt thân người mềm oặt của Lancaster lên lưng con tuấn mã của anh ta và ngắm vợ mình đang đứng nhìn chăm chăm vào nơi mà mới nãy đây là nhà tù của cô.
Chỉ có gỗ và đá thôi nhưng căn lều là hiện thân của Grainna.
Sự tàn ác vĩnh cửu của mụ.
Tara lại giơ hai bàn tay lên. Những nhánh cây xung quanh căn lều bay ào tới, lá rụng dưới đất vụt tốc lên trùm lấy căn lều. Những cây leo mọc lên với tốc độ chóng mặt, vây quanh, quấn chặt lấy đến khi không còn dấu hiệu gì của căn lều lúc trước. Chỉ trong vòng vài phút nó đã bị bao phủ bởi lá rụng và dây leo. Bất kỳ ai đi ngang qua đây sẽ chỉ còn nhìn thấy khu rừng tươi tốt và không để ý tò mò.
Duncan đỡ Tara lên ngựa, phi nước kiệu ra khỏi rừng.
Cô đi trong im lặng suốt trên đường về pháo đài. Anh để vợ tự do với những suy nghĩ của mình. Bản thân anh cũng đắm chìm trong tư lự về những chuyện vừa xảy ra.
Khi cô bắt đầu phá lên cười, anh không khỏi ngạc nhiên.
“Em thấy gì vui vậy?”
“Anh có thấy gương mặt của mụ ta không? Tạ ơn Chúa. Lại còn ‘Ta sẽ quay trở lại’.” Cô nhại lại câu nói của Grainna. “Hah. Và em thì ngỡ mình xem TV quá nhiều.”
“Mụ ta có thể sẽ quay trở lại thật. Ta không có cách nào để biết chắc được.” Lời Duncan khiến cô hơi chột dạ.
“Nếu có vậy thì ta cũng đã sẵn sàng. Giờ thì ta đã biết khả năng của mụ rồi, mụ ta không thể dùng một chiêu đến hai lần.”
Cô nhìn chồng âu yếm. “Em đã biết được sức mạnh của mình rồi Duncan.” Tara đặt tay lên bụng, “Grainna tốt hơn hết là học cách đừng có đụng đến bản năng làm mẹ của em.”
Để chứng minh cho lời mình vừa nói Tara nhấc hai tay lên, khu rừng chợt tách làm đôi chừa một lối đi ở giữa giúp họ băng qua dễ dàng và nhìn được rõ hơn cánh đồng cỏ trải dài phía trước.
Chân tay bị trót chặt. Mắt bịt kín. Bên dưới là dải băng, có một chỗ hở giúp cô thông thấy ánh lửa leo lét hắt ra từ lò sưởi.
Bỗng một tràng cười rộ lên, nham hiểm và quen thuộc. “Xem mèo tha thứ gì về này.”
Chúa ơi. Một cơn buồn nôn đột ngột tấn công Tara. Cô cố ghìm lại. Cô chưa từng quên giọng nói đó. “Grainna.”
“Á à. Biết được tên thật của ta rồi hử?”
“Bà muốn gì?”, Tara chật vật cố gượng ngồi dậy.
Một chiếc bốt xô cô ngã xuống trở lại.
“Giờ tôi không còn có ích gì cho bà nữa.”
“Chưa chắc”, Grainna quay đi.
Cái chân mang bốt vẫn đè lên người cô. Lancaster.
Tara cố nhìn vào Grainna nhưng chỉ thấy được loáng thoáng qua chỗ hở trên dải bịt mắt.
Grainna trừng mắt nhìn xuống cô, nghiêng nghiêng đầu, như thể đang bàn chuyện, “Ngươi đã bỏ chạy khỏi tay ta, sau tất cả mọi thứ ta làm cho ngươi.”
“Bà vỗ béo tôi để chuẩn bị cho một cuộc tế lễ. Không khác gì một con gà tây trong lễ Tạ ơn.”
“Đúng. Dù vậy hành động vô ơn của ngươi đã đến lúc bị trả giá.”
“Bà thật ghê tởm.”
Grainna cười sằng sặc. “Ngươi thật ngốc nếu nghĩ rằng ta sẽ chịu sự xúc phạm đó được lâu như vậy.”
Tara nhận thấy mình thật yếu ớt, bất lực. Không ai biết cô đang ở đây. Duncan mãi đến hai ngày nữa mới quay về. Cô không thể dùng thần giao cách cảm để gọi anh để cứu. “Bà cần gì ở tôi?”
“Ta muốn ngươi đau khổ. Vì không được biết.”
Tara nghe tiếng chân mụ đi lại di chuyển và trông thấy gấu váy bẩn thỉu qua khe hở bên dưới dải bịt mắt. Âm thanh răng rắc phát ra từ bộ xương già khi Grainna cúi xuống sát cô hơn, “Con bé đó ở đâu?”
“Ai?”, Tara hỏi. Cái chân đang ghì cô nhấc lên rồi dậm xuống mạnh hơn khiến sống lưng Tara đau điếng.
“Đứa trinh nữ ấy? Các ngươi đã làm gì với con bé đó rồi?”, Grainna rống lên. Bọt miếng văng tứ tung.
“Tôi không biết bà muốn nói đến ai”, Tara chặn những suy nghĩ của mình lại như cách Lora đã dạy.
Grainna túm lấy tóc cô giật ngược trở lên. “Em chồng ngươi?”, mụ rít lên, “Nó đâu rồi?”
Tara hét lớn. Dải băng bịt mắt bị tung ra. Grainna đứng trước mặt cô. Mắt mụ lóe lên cuồng nộ, tóe lửa hệt như lửa đang cháy trong lò sưởi. Không hiểu sao trông mụ khang khác – trẻ hơn.
“Duncan đưa cô bé đến tu viện rồi.”
Grainna tát vào mặt cô một cái như trời giáng. Tara cảm thấy vị máu. Một bên má bỏng rát.
“Thử nữa xem.”
Tara trừng trừng im lặng.
Grainna búng tay.
Lancaster đá một cái vào mạng sườn cô.
Cô hét lên. Con mình! Tara đau cong người. Nỗi lo sợ cho đứa bé khiến lòng cô quặn thắt.
Grainna ngoác miệng cười. “Rồi đấy. Chẳng phải thật vui sao?” Mụ chồm người về phía trước nện một cú vào bụng Tara.
Tara lùi lại đi lết cho đến khi đụng phải bức tường.
Grainna xông tới, chụp lấy hông cô.
Cô bật ra tiếng khóc nức, van xin, “Xin đừng làm thế.”
“Đứa con của ngươi cũng mạnh ra phết đấy, dù chỉ mới từng này. Ta có thể cảm thấy nhịp tim rồi.” Grainna nới lỏng tay, hạ tầm mắt ngang với tầm mắt cô. “Chồng ngươi sẽ cố hết sức để tìm ra ngươi đấy.”
Mùi hơi thở hôi thối của mụ khiến cô buồn nôn. Tara quay mặt đi hướng khác.
“Nó ở đâu, Tara?” Mụ bóp chặt tay, móng tay găm sâu vào da thịt cô.
“Đi xa rồi. Cô bé không còn ở thời đại này nữa, bà sẽ không tìm thấy được.” Làm ơn để tôi được yên. Để cho con tôi yên. Tôi nói sự thật đấy.
Đọc được suy nghĩ của cô, Grainna rít lên giận dữ.
Tara cuộn người lại hệt một quả bóng trong lúc mọi thứ quanh phòng bay vèo tứ tán va đập vào bất kỳ thứ gì chúng đụng phải.
Grainna điên cuồng trút cơn thịnh nộ.
***
Megan đón Ian và Fin ở cửa, bối rối. Cô nói lộn xộn không đầu không cuối. “Ngài Ian, xin ngài, con không biết phải làm sao cả. Amber không chịu ra khỏi phòng, cứ đóng chặt cửa ở bên trong ấy. Cô bé cứ liên tục gọi tên cô Tara.”
Ian nhìn Fin hốt hoảng. “Sao Tara không ở cùng con bé?”
Mắt Megan mở to, “Cô ấy đi với ngài mà, không có sao?”
“Sao lại thế được?”, Fin quát.
“Thì ngài Lancaster tới đưa cô ấy đến chỗ ngày. Cô Tara đi đã được mấy tiếng rồi.”
Hai cha con xông lên tầng hai cùng một lúc.
Ian đá cửa bật mở. Amber với nét mặt hốt hoảng ngồi co ro trong góc phòng. Ông chạy vội đến bên con gái út, ôm lấy cô bé.
“Tara… Tara… Mụ đàn bà độc ác đó đã bắt được chị ấy rồi, Da.” Cô bé đặt tay lên đầu. “Họ liên tục tra tấn chị ấy. Tara sợ lắm.”
“Ai bắt được chị ấy, Amber?” Ông chùi nước mắt đang tuôn lã chã. “Mụ đàn bà độc ác nào?”
“Grainna.”
Amber chìa tay ra trước mặt, như thể cô bé có thể từ xa giúp xoa dịu nỗi đau đớn Tara phải chịu đựng. “Không.”
Ian ra hiệu cho Fin tập trung binh lính. Ian mất nửa giờ dỗ dành Amber, đến khi cô bé bình tĩnh lại. Ông để con gái ở nhà với Megan và Cian rồi ra chỉ huy đám lính.
“Tại sao Lancaster lại nhập bọn với mụ ta? Anh ta có phải người Druid đâu?”, Ian hỏi con trai.
“Grainna đã buộc nhiều đàn ông theo mụ ta. Mụ điều khiển trí não của họ.” Fin tra gươm vào bao và chuẩn bị lên ngựa. “Cha mẹ Alyssa cho hay lần cuối cùng trông thấy Lancaster với con gái của họ.”
“Ta không cách nào biết được liệu Grainna còn khống chế ai khác nữa không. Nếu Lancaster chính là người đã làm vậy với Alyssa thì chắc chắn không có gì anh ta không dám làm với Tara.”
Một đội tìm kiếm được triệu tập trước khi mặt trời lặn, họ cùng với Fin khởi hành theo hướng Jacob đã thấy Tara đi.
Ở nhà, Ian sốt ruột và lo lắng chờ đợi. Cian leo lên ghế ngồi cạnh cha. Amber cuối cùng đã ngủ yên.
Cứ mỗi giờ trôi qua ông lại cảm thấy sự hiện diện của vợ một gần hơn. Ông cảm nhận được sự mệt mỏi của bà trong chuyến đi dài và cố gắng giao tiếp bằng tư tưởng với nhau, biết rằng lúc này không có chuyện gì tốt đẹp đang đợi họ.
Khi con trai và vợ đến gần, Ian gọi lính canh. Hoàn toàn không quan tâm đến việc mọi người sẽ xôn xao thắc mắc tại sao hai mẹ con lại đi cùng nhau, ông ra lệnh mở cổng. Chuyện này ông sẽ tính sau. Hiện giờ ông chỉ nghĩ đến mỗi việc làm thế nào để giải thích cho Duncan hiểu tại sao ông không giữ được an toàn cho vợ của con mình.
Một nghịch cảnh ông không nhìn thấy trước, và thề có Chúa ông sẽ không bao giờ để xảy ra lần nữa.
***
Hệt như chiếc nồi trên bếp lửa, cơn thịnh nộ của Grainna sôi lên sùng sục. Mụ nhất định sẽ giết Tara và dùng máu của cô như đã dùng máu của cô gái nọ.
Grainna giết cô gái trong làng để hả giận khi nhận ra sự thật là cô ta không còn trinh nguyên nữa. Dẫu trước sau gì cô ta cũng sẽ chết trong tay mụ, không sớm thì muộn. Sức mạnh được hút lấy khi cô gái đó từ từ trôi vào vực thẳm địa ngục, đủ để thực hiện một trong những nghi lễ cũ của mụ, một nghi lễ mang lại cho bản thân mụ một lượng sức mạnh nhất định nào đó. Nghi lễ có tác dụng ở mức hạn chế. Mặt mụ trẻ lại chừng mười tuổi, và cơ thể như được thêm chút lực, kì thực hầu như mụ không nhận được chút sức mạnh nào từ cô gái kia nhưng tuổi trẻ thì có.
Có lẽ cơ may của mụ đang đến gần.
Tâm trí yết ớt của Lancaster thật dễ điều khiển. Thậm chí ngay lúc này tên ngốc đó vẫn nhìn mơ màng vô định. Trong đầu y toàn chim choc, những con chim xấu xí đần độn. Chỉ cần một hành động hay ý nghĩ đơn giản, Grainna có thể sai khiến y cắt cổ Tara.
Đầu óc Tara đã bắt đầu thiếu tỉnh táo, mụ nghĩ vậy. Khi Grainna len vào được tâm trí Tara, mụ chỉ nghe toàn những bài hát ru con. Nỗi lo lắng về đứa con đang mang trong bụng khiến cô không ngừng hát. Chưa có dấu hiệu gì cho thấy cô đã gọi được chồng, hay nhà chồng đến cứu. Grainna còn có nhiều thời gian trước khi Duncan tìm đến. Và mụ biết chắc chắn anh ta sẽ đến được đây.
Giờ mụ đang cân nhắc cẩn thận những chọn lựa của mình. Cô gái chưa chồng nhà MacCoinnich không còn ở nơi này nữa, nhưng Scotland này thiếu gì trinh nữ và người Druid. Nếu giết đi một Druid như cô gái nọ mà mụ có thể lấy được mười năm tuổi trẻ thì giết những cô gái khác cũng sẽ có tác dụng hệt như thế. Từ từ rồi thể nào mụ cũng tìm lại được những gì mụ đã mất. Các Bô lão đã có một sơ hở trong lời nguyền và mụ lợi dụng nó.
Mụ sẽ đợi để giết con đàn bà đang khóc than rền rĩ trong góc nhà kia. Đợi cho đến khi người chồng yêu quí của ả đến kịp để tận mắt chứng kiến. Hủy diệt tình yêu và cuộc sống của kẻ khác là cách trả thù ngọt ngào nhất của mụ.
***
Tara không rời mắt khỏi mụ ta lấy một phút. Những giờ thực tập tại khoa tâm thần ở bệnh viện lúc này xem ra có ích. Cô đu đưa người qua lại vừa khe khẽ hát trong đầu.
Việc Grainna len vào tư tưởng cô không nhẹ nhàng chút nào. Mụ nhảy ào vào mang theo sự đau đớn và để lại cho cô nỗi thống khổ khi tỉnh giấc.
Tại sao mụ không có động thái gì suốt mấy giờ đồng hồ qua, Tara không thể hiểu nổi. Cô cố để câu hỏi không bật lên thành tiếng.
Dù rất muốn len vào tâm trí Grainna nhưng cô không dám. Làm vậy đồng nghĩa với việc để mụ tự do đi vào đầu cô, và Tara không muốn thế.
Vì vậy cô cứ đu đưa người và hát. Không ngừng cố gắng mở sợi dây đang buộc chặt cổ tay mình. Dùng sức không ăn thua nên cô sử dụng chút lửa đã được Duncan dạy lúc đốt nến. Tara nhăn mặt khi lửa liếm vào da tay chứ không phải sợi dây. Dù đau đớn cô vẫn không bỏ cuộc. Cô đâu còn lựa chọn nào khác? Sinh mạng đứa con đang mang trong bụng, nằm cả trong tay cô.
Cô không cảm nhận được Duncan, không nghe được anh. Có lúc cô tưởng đã bắt được tín hiệu từ anh nhưng rồi lại nhận ra đó là Amber, trong dòng tư tưởng của cô. Sợ buột miệng nói ra với cô bé, Tara hát kèm vào đó những ám chỉ.
Im đi nào Amber bé nhỏ, đừng nói gì cả, Tara đang bị nhốt trong rừng. Chị nghe được tiếng suối róc rách đâu đây. Chị cần hát ru.
* * *
Mặt trời vừa ló dạng thì Duncan và Lora cũng vừa về đến trong sân.
Lora lẳng lặng đi thẳng đến phòng Amber.
Duncan hấp tấp hỏi, “Chuyện gì vậy cha.”
Duncan lắng nghe cha kể lại chuyện xảy ra trong ngày, bắt đầu bằng cái chết của Alyssa và kết thúc là vụ Lancaster dẫn Tara đi đâu đó. Duncan cố không để lộ nỗi sợ hãi đang choán lấy anh. “Chắc cô ấy đi quá xa rồi. Con chỉ có thể cảm nhận được cô ấy thôi.”
“Amber có vẻ như nghe được vợ con ấy.”
“Bằng cách nào?”
“Con bé lẩm bẩm gì đó về lời thề bí mật giữa hai chị em. Con có biết hai đứa thề gì với nhau không?”
“Nay”, nhưng cô vợ thông minh của mình không sợ bất kỳ điều gì, nên anh không mấy ngạc nhiên khi nghe cha anh nói về chuyện thề thốt.
Họ đến phòng Amber. Lora nằm trên giường bên cạnh con bé, vuốt mái tóc dài của nó, vỗ về nó như cách các bà mẹ vẫn làm.
Mắt Amber chớp mở. Nhác thấy anh trai đứng ở cuối giường, con bé tung chăn lao tới ôm lấy anh. “Chị ấy đang đợi anh đấy, Duncan. Tara ở tít trong rừng gần một cái thác nước.”
“Em nghe được chị ấy hay sao?”
Con bé gật đầu. “Chị ấy hát để đánh lạc hướng. Chị ấy không muốn em nói chuyện vì sợ Grainna nghe thấy. Nhưng chị ấy đang sợ lắm đấy.”
Chuyện đó thì anh biết, nhưng khi nghe em gái kể lại trong nước mắt anh càng thấy trong lòng bồn chồn không yên.
“Thác nước? Em có biết thác nước nào không?”
Amber nhắm mắt và lặp lại những lời ru của Tara.
“Rừng sâu và rậm. Nhiều cây thật là cao. Căn lều có mái xập xệ... Chị có thể nghe tiếng suối chảy róc rách gần đó. Chị cần hát ru. Cầu cho con chị được an toàn, hãy gọi người đến cứu chị, làm ơn, làm ơn, làm ơn.”
Amber nắm lấy tay anh trai. “Chị ấy cứ nhắc đi nhắc lại mãi điệp khúc ấy. Em nói là anh đang đến nhé?”
“Nay. Đừng.” Anh mỉm cười với em gái, “Em đã làm hết khả năng mình rồi, giờ thì đi ngủ đi nhé. Anh sẽ đưa chị ấy về trước bữa tối.”
Duncan gật đầu với mẹ rồi rời khỏi phòng.
Bên ngoài, cha anh ngăn lại, “Đưa thêm vài người nữa đi cùng.”
“Con đi một mình.”
Iam nắm lấy cánh tay con trai, “Đừng con.”
Duncan, người hiếm khi cãi lời cha thì giờ anh đang làm thế, không hối lỗi. “Sẽ không ai chứng kiến những gì con phải làm. Con sẽ dùng mọi sức mạnh của con có để đưa Tara về. Con muốn đi một mình.”
Ian dịu giọng, “Vậy thì đi nhanh đi.”
Duncan thu gom vũ khí và chất lên ngựa của cha anh đang đợi sẵn sàng.
Anh cho ngựa phi nước đại ngay khi lên lưng ngựa, thẳng tiến theo hướng anh nghĩ là vợ mình đang ở đó.
Càng đi xa khỏi pháo đài, anh càng thấy gần cô hơn. Duncan đi về phía những dòng thác, ngược với hướng của Fin.
***
Hai cổ tay cô sưng tấy bỏng rát, rốt cuộc cô cũng tháo được sợi dây.
Lancaster lại nhìn xa xăm nét mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào. Grainna đang nhìn chằm chằm vào một quả cầu thủy tinh, lâm râm đọc thần chú.
Chuyện này thật kỳ quái. Hansel và Gretel[1] xuất hiện trong tâm trí cô. Cô cảm thấy mình giống như cô gái nhỏ sắp bị mụ phù thủy xấu xa độc ác ăn thịt. Cô nhắm hai mắt, cố thư giãn. Quá mệt mỏi. Ngay cả đau đớn đến từ những cú đá lúc nãy cũng dịu đi nhường chỗ cho cơn buồn ngủ không cưỡng lại được. Cô nghĩ cách trong lúc hát ru, nhưng có vẻ như làm cùng lúc hai việc quá khó.
[1] Thuộc Truyện cổ Grimm.
Cô mơ hồ trôi vào giấc ngủ khó nhọc. Hơi thở chậm lại và đều đặn. Rồi cô cảm thấy chồng mình. Mắt Tara bừng mở, chắc chắn là Grainna cũng cảm thấy như cô. Nhưng mụ vẫn ngồi bất động, chồm người vào quả cầu thủy tinh cũ kĩ.
Một tia hy vọng lóe lên trong đầu Tara. Cô không thể ngăn lại được phản xạ vô thức ấy dù cô đã cố hết sức. Cô phóng ra một ý nghĩ. Em yêu anh.
Và nhận lại. Anh cũng yêu em.
Trái tim Tara reo lên những nhịp đập tươi vui. Cô nhìn lên và biết mình vừa phạm phải một sai lầm.
Grainna nhếch mép cất tiếng khiến cô chết lặng, “Để anh ta đến.”
Run rẩy hoảng loạn, Tara hỏi, “Tại sao? Bà không thể chế ngự được anh ấy.” Cô hất đầu về phía Matthew, “Ngay cả khi có thần lùn giữ cửa ở đây.”
“Nếu biết ta có thể làm gì thì ngươi sẽ không ngạo mạn đến thế.” Grainna đứng lên khỏi ghế, đến bên chỗ Tara đang ngồi dưới sàn nhà bẩn. “Ta tự hỏi không biết họ nói với ngươi những gì về ta.”
Hai tay đã được tháo dây, Tara cảm thấy tự tin hơn về khả năng có thể chạy khỏi nơi này. “Họ nói với tôi mụ là một phù thủy lúc nào cũng nghĩ đến việc trả thù, lấy nỗi đau đớn của kẻ khác làm niềm vui.”
“Đúng. Rất đúng. Tuy nhiên, ngươi thấy đấy, từ khóa ở đây là phù thủy. Các Bô lão đã tước đi của ta những sức mạnh Druid nhưng họ không thể đụng tới được tà thuật của ta.”
Mụ tiến đến bên Matthew, đặt lòng bàn tay lên mặt anh ta, và dùng móng tay hút máu anh ta.
Lancaster vẫn không nhúc nhích.
“Ta là một phù thủy đầy ma thuật. Công bằng mà nói lẽ ra cũng nên cảm ơn ngươi đã dẫn đường cho ta về lại chốn này. Chỉ một ít máu Druid ở đây thôi là ta đã lấy lại được nhiều sức mạnh hơn so với trong tương lai rồi. Nội trong ngày hôm nay, máu của ngươi và vị hôn phu yêu quý sẽ được dùng vào cùng mục đích đó.”
“Vậy bà tự xem mình là ma cà rồng ư?”, Tara cố nói tiếp, không để mình im lặng. Cô biết Duncan đang đến gần.
“Lâu nay ta vẫn bị gọi bằng những cái tên khác tệ hơn nhiều.”
“Tại sao? Bà muốn thống trị thế giới này?”
“Chính thế, một thế giới sạch bóng bọn Druid các ngươi. Không trừ một ai.”
“Tại sao?”
Grainna đến gần cô hơn. “Vì ta có thể làm điều đó.”
Mụ chợt khựng người khi nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập. “Ngươi.” Mụ búng tay chấm dứt tình trạng vô hồn của Matthew. “Nhìn xem.”
Lancaster rút gươm bước ra ngoài.
Tara hét lên với Duncan. Cẩn thận!
Grainna mau chóng ngăn cản lời cảnh báo qua tư tưởng của Tara bằng một cái tát trời giáng.
Đầu cô ngã bật ra phía sau. Lại thấy vị máu trong miệng.
Hai chân vẫn bị trói khiến cô không thể di chuyển. Cô lại dúi mình vào trong góc, đung đưa người và khe khẽ hát - dấu đi cảm xúc thật. Cô để mặc cho nước mắt chảy thành dòng trong tuyệt vọng cùng cực, một biểu hiện không mấy khó khăn.
Grainna lại quay sang quả cầu và nhìn chăm chú vào nó. Từng cuộn khói xoay tròn bên trong.
Tara trông thấy Duncan và Lancaster đang quyết liệt trong trận đấu bên trong quả cầu thủy tinh.
***
Duncan đi vòng quanh túp lều, lắng nghe tiếng hát của vợ. Cô ấy đang đứng gần cửa.
Lancaster xông ra từ bên trong.
Duncan đợi, dựa lưng vào tường.
Ánh mặt trời phản chiếu lên lưỡi gươm sáng lóe đâm bổ xuống.
Duncan vừa kịp tránh được trong gang tấc. Anh lộn người một vòng, đứng vững trở lại và vung gươm.
Matthew tỏ ra là một chiến binh sẵn sàng ra trận. Tuy nhiên vóc dáng anh ta không thể đọ được với Duncan.
“Cậu không muốn làm chuyện này đâu, Matthew. Mụ ta đang điều khiển trí óc và hành vi của cậu.”
Lancaster không nói gì. Anh ta đảo mắt xung quanh, tìm cách tấn công.
Cả hai đều thủ thế và đợi người kia ra tay trước.
“Cậu nên về nhà đi, Matthew. Mọi người đang tìm kiếm cậu đấy.” Duncan dỗ dành cố giúp anh ta thoát khỏi tình trạng hôn mê. Sức mạnh của Grainna tỏ ra thật lợi hại. Duncan cố len vào đầu anh ta. Nhưng anh bị đẩy bật ra.
Lancaster liếc sang hướng khác.
Duncan lợi dụng thời khắc đó tiến về phía trước.
Đột nhiên, Lancaster vung gươm và bổ xuống với sức mạnh ngoài sức mong đợi của Duncan.
Dù vậy Duncan vẫn khiến anh ta phải chật vật đánh trả và mất sức chỉ sau vài phút đấu tay đôi. Anh không muốn giết người mất khả năng tự chủ.
Duncan giơ một tay lên gọi gió ùa đến bên trên những tán cây. Một cành cây gãy dưới lực của không khí và rơi xuống ngang lưng Lancaster.
Anh ta khụy xuống.
Duncan phóng tới đánh bật lưỡi gươm anh ta ra.
Lancaster đổ sụp xuống đất bất tỉnh.
***
Grainna gầm lên điên tiết khi Lancaster ngã vật ra đất. Hình ảnh trong quả cầu khiến cho cơn cuồng nộ của mụ dâng cao ngùn ngụt. Mụ chộp lấy con dao trên bàn và xông tới bên Tara.
Chuyển động đột ngột của Grainna khiến Tara đứng bật dậy. Cô vung hai tay về phía trước. Những tia lửa phát ra từ những đầu ngón tay.
Grainna giật mình lùi lại, cuống quýt phủi phủi chiếc váy bị bén lửa.
Tara lần mò nới lỏng sợ dây buộc chân cố cởi ra.
Grainna đứng thẳng lên, không để ý đến cơ thể mình nữa. Thay vì đó mụ bắt đầu đọc thần chú bằng thứ ngôn ngữ chỉ riêng mụ biết.
Ngay khi Tara tháo tung được sợi dây buộc chân, cô thấy không khí đang chạy ra khỏi hai buồng phổi và cô không tài nào níu lại được. Cô ôm chặt lấy cổ họng cố thở. Nhưng không có chút không khí nào đi vào. Cô trở nên hoảng loạn. Tara hét lên trong tâm trí, cầu khẩn Duncan đến nhanh.
Tara đứng giữa Grainna và cửa ra. Bằng một động tác mau lẹ, Grainna túm lấy cô từ phía sau và kề con dao vào cổ.
Con dao không hề khiến Tara sợ hãi, nhưng việc thiếu không khí thì làm được điều đó. Xung quanh trở nên chao đảo và tối mờ.
Duncan nghe thấy tiếng thét của vợ, anh vội thả Lancaster ra.
Cửa bật mở khiến cho bốn bức tường rung rinh. Anh dừng lại và trông thấy Grainna đang kề dao ngang cổ vợ mình.
Mỉm cười, Grainna liếc mắt xuống Tara, “Thở lần cuối đi, cưng.”
Tara cảm thấy không khí đang trở về hai buồng phổi, cô nhìn thấy xung quanh rõ hơn.
Duncan đứng bất động nơi cửa.
“Không được lại gần, chiến binh Druid, bằng không ngươi sẽ phải chứng kiến cái chết của vợ ngươi.”
Mắt Tara lại mờ đi, cô không thể nghĩ được gì ngoài không khí. Em không thở được.
“Thả cô ấy ra, tôi mới chính là người bà cần. Tôi đã đoạt cô ấy từ tay bà. Tôi mới chính là người chịu điều đó.”
“Ta sẽ giết cả hai ngươi. Gia đình ngươi đã khiến cho ta phải nhốt mình trong cái thân thể già nua kiệt quệ này quá lâu. Cướp đi các trinh nữ ngay dưới mũi ta”, mụ đập vào chân Duncan.
Tara sắp sửa bất tỉnh. Cô bắt đầu đổ người xuống.
“Chưa đâu, cưng”, Grainna thì thầm vào tai cô, “Anh ta chịu đau đớn thế vẫn chưa đủ đâu”.
Tara cố tìm lại hơi thở.
Duncan tiến lại gần.
“Uh, uh, uh.” Grainna cứa một nhát lên cổ Tara. Duncan hóa đá. Quai hàm anh đanh cứng. Tara nhìn thấy cảnh đó qua đôi mắt anh. Anh quá đau đớn.
Tara cảm thấy mọi thứ bắt đầu quay cuồng và mắt mờ đi. Những khuôn mặt cô không nhận ra xen lẫn với màu sắc bên trong căn lều, tất cả quay mòng mòng. Bóng đêm bao trùm lấy cô.
Giọng của Amber xuyên qua lớp sương mù. “Vào ngày này giờ này hãy gọi phép thuật thiêng liêng.”
Chị đang rơi vào trạng thái ảo giác. Chị sắp chết rồi. Tara nhắm mắt lại và hy vọng không còn đau đớn nữa.
Những lời nói của Amber vẫn văng vẳng trong đầu cô “Vào ngày này giờ này hãy gọi phép thuật thiêng liêng” liên tục không dứt.
Đột nhiên, không khí lại trở về hai buồng phổi của Tara.
Sự bất ngờ khiến cô mở bừng hai mắt. Lại một luồng không khí nữa. Không phải do Grainna.
Grainna tiếp tục khiêu khích Duncan, “Ta sẽ chứng kiến hai ngươi chết lần lượt từng người một và bị rút hết máu trước khi ta rời khỏi đây. Từng người một, ta sẽ tiêu diệt không sót một kẻ nào trong gia đình ngươi.”
Lưỡi dao lại cứa thêm một nhát nữa lên cổ Tara, dòng máu ấm nóng từ từ chảy xuống.
Duncan tiến về phía trước, nét mặt phừng phừng giận dữ.
Lưỡi dao nhấn sâu hơn.
Anh khựng lại.
Lùi ra đi! Tara bảo.
Những gương mặt cô nghĩ là ảo giác bảo cô lắng nghe.
Amber đang đọc thần chú.
Cơ thể cô lại đón nhận không khí, và với lòng biết ơn vô bờ cô làm hết sức để che giấu cảm giác của mình.
Khi lưỡi dao được nhấc ra, đủ để cô có một cơ hội sống sót. Tara vùng chạy thoát khỏi bàn tay Grainna.
Duncan. Chạy đi. Duncan.
Bị bất ngờ, Grainna vội túm lấy hai chân cô.
Tara lấy hết sức lực vùng ra.
Duncan vung gươm.
Con dao tuột khỏi tay Grainna và văng ra sàn.
Duncan xông tới, ngăn giữa Grainna và Tara. Ánh mắt anh nhìn thẳng vào kẻ thù. Anh lại vung tay lên lần nữa. Lần này một khối lửa xuất hiện trong lòng bàn tay anh.
Grainna đứng im thách thức.
Tara cảm thấy sức kiềm tỏa của Grainna lên cơ thể yếu ớt của mình.
Mụ khẽ nhếch mép.
Tara liên tục đưa mắt sang Duncan rồi đến Grainna.
Khối lửa tắt ngúm. Duncan vội đưa tay ôm lấy cổ họng mình.
Khi anh khụy xuống sàn, Tara biết là anh đang cố lấy không khí để thở. “KHÔNG!”
Grainna cất lên tiếng cười đầy ma quái.
Tara ngã xuống bên cạnh Duncan.
Đôi mắt đẹp luôn nhìn cô nồng nàn giờ lấp đầy sự kinh hãi. Máu từ cổ cô rơi thành giọt xuống ngực anh.
Giọng nói của Amber trở nên róng riết hơn. “Vào ngày này giờ này hãy gọi phép thuật thiêng liêng.”
Các khuôn mặt vẫn chờn vờn khắp bên trong căn lều. “Nhanh lên”, họ lên tiếng. “Đuổi được mụ ta đi hay không là tùy thuộc ở con. Chúng ta không thể làm lại lần thứ hai.”
Tara áp hai bàn tay lên mặt Duncan. “Vào ngày này giờ này hãy gọi phép thuật thiêng liêng.” Cô hôn lên môi anh. “Thở đi, Duncan!” Cô hét lên, “Thở đi, khốn khiếp.”
Đầu anh ngoặc ra sau.
Grainna cất tiếng cười khùng khục.
“Vào ngày này giờ này con xin gọi phép thuật thiêng liêng. Hãy giúp anh ấy thoát khỏi sự khống chế của mụ ta, xin cho anh ấy thở lại được.”
Ngay lập tức anh bắt đầu thở trở lại.
Tara hổn hển, “Cảm ơn.”
“Không”, Grainna thét lên, “Sao ngươi dám?” Mụ tìm lại được con dao và xông tới chỗ hai người.
Tara quay người lại, thấy mụ đang đến gần. Cô nhấc bàn tay đầy máu của mình lên. “Dừng lại.” Cô hoảng hồn nhìn những gì Grainna làm.
Nhưng nó kết thúc rất nhanh, chỉ trong tích tắc, và Grainna lại phăm phăm tiến tới.
Tay vẫn còn giơ ra phía trước, Tara lại bắt đầu, “Vào ngày này giờ này con cầu xin tổ tiên mang đến cho con thêm sức mạnh.”
Grainna bị ngăn lại bởi một sức mạnh vô hình và mụ đứng sững tại chỗ. Sửng sốt, mụ đưa hai tay đấm vào bức tường vô hình trước mặt.
Bên cạnh mình, Tara cảm thấy Duncan cử động, ngoi ngóp thở. “Anh có sao không?”, cô hỏi, vẫn không rời mắt khỏi Grainna.
“Aye.” Anh khúc khắc ho.
Tara đứng lên, run run tiến về phía kẻ thù. “Bà không được quay trở lại đây nữa, Grainna.”
Duncan lảo đảo đứng lên.
“Không ai muốn bà có mặt ở đây cả.”
Không khí trong căn lều chuyển động. Mỗi lúc một nhanh. Các đồ vật trong phòng bay tán loạn, rơi cả xuống sàn.
Không khí co lại. Xung quanh chuyển động.
“Ta sẽ quay lại tìm các ngươi.”
“Bà thử xem.” Tara quay Grainna mòng mòng. Cô đặt một tay lên cổ để cầm máu, xòe tay ra lập tức máu nhỏ thành giọt xuống sàn.
Với mỗi bước đi của Tara, một trong những Bô lão lại gật đầu đồng tình và biến mất. Bằng cách nào đó cô biết chính xác điều mình sắp làm.
Grainna đọc thần chú và lại đập vào mảng tường vô hình trước mặt.
“Một quầng lửa”, Tara đặt một bàn tay lên cánh tay Duncan.
Duncan phẩy tay, ngay lập tức Grainna bị vây quanh bởi một vòng tròn lửa.
“Trước đây các Bô lão đã cấm bà một lần”, Tara nói.
“Ngươi không có sức mạnh để làm chuyện đó lần nữa đâu.” Grainna không ngừng đập vào mảng tường vô hình chặn mụ. Một nụ cười hí hửng tràn khắp khuôn mặt mụ.
Bàn tay Tara bắt đầu nóng hực. Cô vung hai tay lên.
Grainna dừng lại, không nhúc nhích.
“Cái thiện sẽ thắng cái ác. Hãy nghe lời khuyên của tôi, Grainna, hối cải đi.” Tara nhìn chăm chăm vào đôi mắt đầy tơ máu của Grainna, “Bà đã bị trục xuất khỏi vùng đất này, thời đại này. Bà đã bị loại ra khỏi dòng họ Druid. Bà sẽ không thể gây hại gì cho tôi được nữa. Giờ tôi sẽ đưa bà băng qua đại dương. Nếu các Bô lão đồng ý, tôi sẽ thực hiện điều đó ngay bây giờ và bà nhất định phải đi khỏi nơi đây.”
Lửa bốc cao đến tận trần nhà, xoáy tròn và nhấn chìm Grainna trong biển lửa ngùn ngụt.
Tara đứng đó với hai bàn tay chìa ra phía trước và hai mắt nhắm nghiền. Gió thổi mạnh khiến tóc cô bay dạt ra sau.
Duncan đứng bên cạnh nhìn với nét mặt kinh ngạc lẫn sợ hãi.
Trên đầu ngọn lửa xuất hiện một cơn gió xoáy, cuốn phăng Grainna đi. Tiếng thét của mụ cất lên chói tai rồi mất hút theo cùng mụ. Cơn gió xoáy tan biến đột ngột hệt như lúc xuất hiện, tất cả lại trở về im lặng.
Mọi thứ trở về như cũ.
Trống rỗng, Tara lảo đảo ngã về phía sau. Duncan vừa kịp đỡ lấy vợ.
Khi cô mở mắt ra, anh là tất cả những gì cô trông thấy. Họ ôm chầm lấy nhau.
“Mọi chuyện kết thúc rồi”, anh nói.
Cô thấy ôm chồng như thể vẫn chưa đủ gần. Cô cứ ôm chặt lấy anh không chịu buông ra. “Em tưởng đã mất anh rồi.”
Duncan ngả người ra hôn vào đôi môi vấy máu bầm tím của cô. “Không đời nào.” Anh lại hôn cô lần nữa, dài và sâu. Khi cô nhăn mặt, anh dứt môi ra.
“Làm sao em biết cách trục xuất mụ ta thế?”
Tara bối rối lắc đầu. “Các Bô lão. Anh không thấy họ sao?”
“Ở đây? Em thấy họ ư?”
Cô gật đầu. “Ý anh nói là anh không thấy họ?”
Duncan đưa mắt quan sát căn lều đổ nát. “Nay, anh không thấy. Không ai có thể trông thấy họ bên ngoài giấc mơ cả.”
“Vậy chắc chắn là họ muốn mụ rời khỏi đây lắm nên mới xuất hiện chỉ cách cho em.”
“Và chúng ta đã thành công.”
“Tạm thời thế thôi.” Cô lại đưa tay lên cổ nơi máu vẫn còn ri rỉ chảy. Ừ, chỉ tạm thời thôi. Cô thở ra một hơi thật dài, lùi lại và nhìn vào dấu vết cháy đen nơi sàn, rồi nhìn lên chồng. “Mình về nhà thôi anh. Con chúng ta đói rồi.” Cô đặt một tay lên bụng mỉm cười.
Bên ngoài căn lều, Duncan dồn ngựa lại, đặt thân người mềm oặt của Lancaster lên lưng con tuấn mã của anh ta và ngắm vợ mình đang đứng nhìn chăm chăm vào nơi mà mới nãy đây là nhà tù của cô.
Chỉ có gỗ và đá thôi nhưng căn lều là hiện thân của Grainna.
Sự tàn ác vĩnh cửu của mụ.
Tara lại giơ hai bàn tay lên. Những nhánh cây xung quanh căn lều bay ào tới, lá rụng dưới đất vụt tốc lên trùm lấy căn lều. Những cây leo mọc lên với tốc độ chóng mặt, vây quanh, quấn chặt lấy đến khi không còn dấu hiệu gì của căn lều lúc trước. Chỉ trong vòng vài phút nó đã bị bao phủ bởi lá rụng và dây leo. Bất kỳ ai đi ngang qua đây sẽ chỉ còn nhìn thấy khu rừng tươi tốt và không để ý tò mò.
Duncan đỡ Tara lên ngựa, phi nước kiệu ra khỏi rừng.
Cô đi trong im lặng suốt trên đường về pháo đài. Anh để vợ tự do với những suy nghĩ của mình. Bản thân anh cũng đắm chìm trong tư lự về những chuyện vừa xảy ra.
Khi cô bắt đầu phá lên cười, anh không khỏi ngạc nhiên.
“Em thấy gì vui vậy?”
“Anh có thấy gương mặt của mụ ta không? Tạ ơn Chúa. Lại còn ‘Ta sẽ quay trở lại’.” Cô nhại lại câu nói của Grainna. “Hah. Và em thì ngỡ mình xem TV quá nhiều.”
“Mụ ta có thể sẽ quay trở lại thật. Ta không có cách nào để biết chắc được.” Lời Duncan khiến cô hơi chột dạ.
“Nếu có vậy thì ta cũng đã sẵn sàng. Giờ thì ta đã biết khả năng của mụ rồi, mụ ta không thể dùng một chiêu đến hai lần.”
Cô nhìn chồng âu yếm. “Em đã biết được sức mạnh của mình rồi Duncan.” Tara đặt tay lên bụng, “Grainna tốt hơn hết là học cách đừng có đụng đến bản năng làm mẹ của em.”
Để chứng minh cho lời mình vừa nói Tara nhấc hai tay lên, khu rừng chợt tách làm đôi chừa một lối đi ở giữa giúp họ băng qua dễ dàng và nhìn được rõ hơn cánh đồng cỏ trải dài phía trước.