“Anh có thấy cô ta ở đâu không?”, Fin hỏi sau khi họ đã đi lòng vòng khu trại hết những ba lần.
“Nay.”
“Hãy nói ‘No’ đi Duncan. Mình cần hành xử và ăn nói giống mọi người ở đây đấy.” Fin mỉm cười với một cô nàng tóc đen đang đảo mắt khiêu gợi lên khắp người cậu. “Anh không muốn cô gái đó nghĩ anh là đồ biến thái đúng không?”
“Nay… No. Anh không muốn.”
“Còn phải cố cười lên nữa.” Vẻ mặt cau có ai cũng biết đến của nhà MacCoinnich là một trong những nét biểu cảm yêu thích của ông anh quý hóa. Và cũng khiến người đối diện bực bội nhất. “Nếu đã đến đây rồi mà cứ suốt ngày ‘nay’ với ‘aye’ thì hóa ra mấy câu nói mình học trước ở nhà thành công cốc à? Không sai phỏng!”
“Anh có nghe nhiều người nói phỏng đâu.”
“À mà mấy cô em xinh tươi khá là mê cái vẻ lịch lãm Scotland của anh em ta đấy, Thế nên, hãy cố mà nhớ nơi người ta tin rằng mình từ đó đến.”
Fin tiếp tục thao thao mách nước cho ông anh trong khi đưa mắt tìm kiếm cô gái tóc đỏ. Cậu cứ thế huyên thuyên cho đến khi nhận ra đang tự nói một mình.
Duncan đứng lại. Môi hơi nhếch lên thành một nụ cười và đôi mắt đầy ẩn ý.
Hướng theo ánh mắt ấy, Fin trông thấy đối tượng khiến cho nét mặt anh trai mình thành ra như thế. “Úi chà, là người đó đúng không?”
Nhìn vào vẻ đẹp của cô gái, miệng Duncan trở nên khô khốc tự lúc nào. “Aye!”, Chúa ơi, có phải tối qua cô ấy cũng quyến rũ đến thế không? Tim đập thình thịch, người run lẩy bẩy. Anh nhớ đến vẻ mặt bối rối và vết máu trên tay cô.
Giờ đây cô đang đứng uy nghi như một Lệnh bà bao quanh là quần thần. Mái tóc đỏ rực rỡ xõa dài đến eo. Vài bông hoa cài vào những lọn tóc khiến nó thậm chí còn xin xắn hơn những hình ảnh anh còn nhớ. Chiếc đầm lục bảo pha trộn giữa màu vàng và đen làm tôn thêm vẻ đẹp của cô. Ngay cả khi đứng từ xa, Duncan cũng có thể thấy được màu xanh đôi mắt cô hợp với chiếc đầm thanh tao đến thế nào.
Mặc dù mọi chuyện tuyệt vời ngoài sức tưởng tượng của Tara, nụ cười trên môi cô vẫn gượng gạo, cử động cứng nhắc và thiếu tự nhiên. Hai gã đàn ông kè kè hai bên cô như cận vệ - nói đúng hơn là lính canh.
Cassy thì ngược lại, cười mỉm, rồi cười lớn, không ngừng trò chuyện huyên thuyên với một trong những người ngưỡng mộ mình. Nụ cười của cô nàng chân thực và không khiến đối phương phải dè chừng.
Duncan quan sát cô gái được chọn đi cùng với đoàn tùy tùng vây quanh. Anh ước mình biết được tên cô và nhất định sẽ sớm tìm ra.
Khi họ tiến về phía khu vực sẽ diễn ra bữa tiệc tối, Duncan trông thấy cô đảo mắt tỏ vẻ kinh tởm những người lạ cúi đầu chào khi cô đi ngang qua. Đồ biến thái, Duncan nghe thấy từ đó trong đầu anh, hệt như cô đang nói thầm vậy.
Một trong hai cận vệ đỡ lấy cánh tay cô khi bước lên một bậc thang. Cô gái vùng vằng, rõ ràng là rất khó chịu, và rụt tay lại.
Trông thấy cô né tránh một cách kinh tởm, Duncan đột nhiên cảnh giác. Anh đặt tay lên cán kiếm.
Giọng Fin phá vỡ tình trạng ngẩn ngơ của anh, “Thoải mái nào, anh trai.” Fin chìa cánh tay ra. “Đó là người của Grainna. Chúng ta không cần cho họ biết mình đang ở đây đâu. Nào, cứ vừa ăn vừa quan sát. Chúng ta sẽ có cơ hội cho mình mà.”
Fin đưa Duncan đến cái bàn đã có người ngồi. Ngay lập tức, một nữ phục vụ mang đến cho họ một đĩa đồ ăn và rót bia vào cốc.
Duncan quan sát căn phòng và nhận thấy ngay rằng có rất nhiều gã nhìn ngắm cô. Những cái nhìn dâm đãng khiến tóc Duncan dựng đứng. Phản ứng ấy rất tự nhiên khi anh muốn bảo vệ cô trinh nữ tránh khỏi những chọc ghẹo của đám đàn ông, hay anh tự nhủ mình như vậy. Họ chỉ muốn làm ô danh cô thôi. Nhưng bằng cách nào đó, anh biết bản năng thôi thúc che chở cho cô lúc này của mình còn có ý nghĩa hơn thế nữa.
Khỉ thật, nếu một trong mấy gã này tán tỉnh cho ra hồn thì giở đây cô ấy đâu gặp nguy hiểm như thế này.
Fin bắt chuyện với những người ngồi cùng bàn. Chẳng mấy chốc chủ đề lái sang vài cô gái ngồi bàn đầu.
“Tôi chưa từng thấy họ bao giờ”, một người đàn ông to béo cỡ trung tuần lên tiếng. “Lệnh bà Gwen thường chỉ chọn những gương mặt trước đây đã từng tham gia.”
“Họ được chọn để làm gì?”, Fin hỏi.
“Thì anh cứ nhìn mà xem. Họ được đối đãi như người trong hoàng tộc, từ quần áo, người hầu, cho đến đồ ăn và chỗ ở.”
“Còn có cả màn đấu thương trên lưng ngựa nữa chứ”, bà vợ lên tiếng nhắc.
“À há, cuộc thi đấu.”
“Là sao thế?”, Duncan bắt chuyện.
“Các hiệp sĩ đấu với nhau để giành quyền cầm tay người được chọn.” Gã đàn ông lớn tuổi hơn hất cằm về phía bàn đầu. “Cô để tóc xõa kia đang ở cương vị một trinh nữ đủ tư cách để kết hôn. Gwen sẽ cho tổ chức một lễ đính hôn giả vào phút cuối. Rất thú vị. Marge, lần gần đây nhất mình xem trò này là khi nào nhỉ?”
“Chúa ơi, John, em không nhớ rõ nữa. Chắc cũng phải hai năm rồi.” Marge quơ tay đi một con ruồi bay vo ve trước mặt.
“Lễ đính hôn góp phần làm cho các trò chơi trước đó thu hút nhiều người tham gia hơn. Cô ấy sẽ là giải thưởng hậu hĩnh cho ai thắng cuộc”, John vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói.
“Thế hiệp sĩ là những ai?” Fin hỏi khi đảo mắt khắp phòng.
“Bất kỳ ai cũng có thể tham gia, miễn là có ngựa. Nhưng lính của Gwen bao giờ cũng chiếm ưu thế. Ở đây ít người biết đến trò chơi đấy.”
Duncan và Fin đưa mắt nhìn nhau rồi khẽ gật đầu.
* * *
“Tôi muốn nói chuyện riêng với bạn tôi”, Tara bảo gã Neandertha[1].
[1] Một giống người đã tuyệt chủng, gần giống với người hiện đại.
Gã ta không nhúc nhích.
“Nếu tôi đã chấp nhận tham gia trò này, thì anh cần để cho tôi chút không gian riêng chứ.”
Gã ta thậm chí cũng không mỉm cười.
“Nghe đây, với tư cách là hoàng hậu của ngươi, là công nương của ngươi, hay bất kỳ gì khác, ta ra lệnh cho ngươi phải rời khỏi đây.” Cô chỉ tay theo hướng lối ra căn lều.
Biết mình sẽ mất Tara trong tích tắc, Cassy lên tiếng, “Bruno?” Cô nắm tay gã lôi đi. “Anh đã từng nghe nói đến PMS[2] chưa?” Cách đó khiến gã dịch chuyển, nhưng chỉ ra đến bên ngoài cửa lều thôi.
[2] Hội chứng tiền kinh nguyệt (Premenstrual syndrome).
“Rồi đó.” Cassy xoa xoa hay bàn tay vào nhau. “Cậu chỉ cần nói ngọt chút thôi.”
“Tớ tưởng gã sẽ không đời nào chịu đi chứ.”
“Không đến nỗi thế.” Cassy cầm một chiếc lược chổi lên chải tóc.
“Cậu ấy, cậu có thể ra khỏi đây mà không bị truy đuổi. Còn tớ, Bruno sẽ không rời tớ lấy một phút.” Họ luôn xuất hiện với tên Bruno kè kè bên cạnh. Gã chưa bao giờ tự giới thiệu tên mình, và chỉ mở miệng khi bắt buộc. Mà chuyện này khá hiếm hoi.
“Cậu phải thừa nhận là nơi chúng ta đang ở rất tuyệt vời, quần áo thì hết chỗ chê.”
Tara đưa mắt nhìn quanh căn lều rộng lớn của họ. Thêm bảy người nữa vẫn đủ chỗ. Đệm lông êm ái được bọc bằng vải lục vàng óng. Cô nhìn chằm chằm vào tấm gương lớn và sửng sốt trước hình ảnh của mình vào bên trong.
“Bọn mình đã được chuyển đến thời kỳ rung cổ hết mức có thể rồi đấy.” Tara nhấc váy lên rồi buông nó xuống sàn.
“Gwen đáp ứng mọi nhu cầu của bọn mình.” Cassy thả một quả nho vào miệng. “Không biết giờ này bà ta đang ở đâu nhỉ.”
“Rất có thể là đang ngủ. Mà chẳng mấy chốc nữa bà ta sẽ xuất hiện cho mà xem.” Không phải là Tara mong được gặp lại mụ. Ở người đàn bà này có gì đó khiến cô thấy thiếu thoải mái. Điều này thật ngu ngốc, cô nghĩ. Mà quý bà đó trước giờ toàn đối xử tử tế với hai cô thôi.
Tốt hơn hết là mình nên cố hòa mình vào tinh thần lễ hội nơi đây.
Cassy thì đương nhiên là thế rồi. Thực ra, Cassy không ngừng ca tụng Nữ chúa Gwen kể từ khi họ gặp mụ già ấy.
Dù cho Tara có thiếu thoải mái đến như thế nào thì chuyến đi nghỉ cuối tuần này cuối cùng cũng sẽ be bét như mấy lần trước thôi.
Hai cô đang mải mê chụp ảnh căn lều thì Lệnh bà Gwen đột ngột xuất hiện cùng với hai gã hệt Bruno tháp tùng hai bên.
Sự có mặt của Gwen khiến không gian nơi này như nhỏ hẳn đi. Tấm áo choảng mụ mang giống của một nữ hoàng hơn là một Gypsy[3]. Hai cánh tay đeo đầy vòng xuyến. Nhẫn mỗi ngón một chiếc. Trong ánh sáng ban ngày, trông mụ càng già nua. Nụ cười của mụ khiến người đối diện hoang mang và chẳng hợp với dáng vẻ của mụ tí nào.
[3] Người Di-gan. Từ Gypsy (hay Gipsy) bắt nguồn tự tiếng Hy Lạp Aιγύπτοι (Aigyptoi).
“Ta thấy ngươi đã quen với chỗ này rồi nhỉ”, Gwen nói với Cassy.
“Vâng ạ. Cảm ơn bà rất nhiều về mọi thứ. Quần áo rất đẹp và căn lều thì tiện nghi hơn rất nhiều cái chúng tôi ở hôm trước. Tôi không chắc nguyên nhân bà chọn chúng tôi, nhưng rất vui vì đã được chọn.”
“Còn ngươi?”, Gwen quay sang Tara, “Tất cả những thứ này có làm ngươi hài lòng không?”
“Quần áo cứ y như may riêng cho tôi vậy”, Tara thừa nhận, “Còn căn lều thì rất xinh”.
“Nhưng… ?”
“Tôi không quen được chú ý nhiều đến thế.” Tara dịch ra xa Gwen một chút vì mụ đã tiến đến quá gần so với khoảng cách cô cảm thấy dễ chịu.
“À… thì ra chuyện đó… không muốn cũng không được.” Gwen nghịch nghịch một hạt trong chuỗi ngọc lấp lánh đeo quanh cổ. Ánh sáng chói lọi phát ra từ đó khiến Tara chú ý.
“Vâng. Tôi cũng nghĩ vậy.” Đầu gối Tara như nhũn ra. Đột nhiên cô có một ước muốn được ngồi xuống.
“Mọi người đang trông chờ những trò chơi và các buổi lễ sắp tới, ngươi không muốn làm họ thất vọng chứ?”
“Không. Tôi không muốn làm họ thất vọng đâu. Chỉ là tôi…” Tara nhắm mắt một lúc khi dòng suy nghĩ trong cô chợt rối tung. Họ đang nói về chuyện gì vậy? Cô lắc lắc đầu và ngồi xuống.
“Nghe thú vị ghê. Ý tôi là cuộc đấu trên ngựa ấy.” Cassy đến bên cạnh Tara, cố khiến cô bạn mỉm cười bằng một cái trừng mắt nhắc nhở.
Nhưng khuôn mặt Cassy trở nên mờ đi và tất cả những gì Tara có thể làm là nhắm nghiền hai mắt.
Hoảng loạn, Cassy bắt đầu nói huyên thuyên dông dài, như cô vẫn thường làm mỗi khi có cảm giác tương tự. “Sẽ có các hiệp sĩ mặc áo giáp chứ? Bà muốn chúng tôi phải làm gì? Chúng tôi có cần luyện tập gì không?”
Gwen nhìn Tara chòng chọc. Nụ cười mụ nhạt đi nhưng chỉ trong không đầy một giây.
Tara thấy lạnh toát cả sống lưng. Câu chuyện về ai đó đang nhảy nhót trên mộ lại xuất hiện. Cô đưa mắt nhìn Gwen, khuôn mặt mụ giờ đã dịu đi.
Tara đứng lên cạnh Cassy. “Còn khối thời gian nữa mới đến lúc cuộc cưỡi ngựa đấu thương được tổ chức nên chưa cần phải lo lắng đến vai trò của mình đâu. Đúng không, Lệnh bà Gwen?” Tara muốn ra khỏi lều. Cô cần hít thở một chút không khí trong lành. Ngay bây giờ.
“Khối thời gian, các cưng ạ. Khối thời gian”, Gwen nói. “Tại sao hai ngươi không ra ngoài một chút nhỉ? Một ngày đẹp thế này không phải để ngồi trong nhà. Có nhiều kẻ đang trông ngóng các ngươi đấy.” Gwen quay sang Tara. “Nếu ngươi cần gì thì cứ việc yêu cầu nhé.”
* * *
Duncan đứng bên ngoài đám đông, đợi chờ và quan sát. Anh chờ đám tùy tùng sơ hở để thừa cơ chen đến gần bên cô.
“Tara”, anh lẩm nhẩm đọc tên cô trong miệng, thích thú với âm thanh đó. Anh biết được từ những người xung quanh khi họ kháo nhau về cô.
Tara khiến đám đông xôn xao. Cô khác bọn họ. Vài người không thèm để mắt tới cô và cho rằng cô không xứng đáng với địa vị được ban tặng. Số còn lại, hầu hết là đám đàn ông chưa đính hôn với ai, lại thấy cô quyến rũ và ngóng chờ những trò chơi sắp tới, những trò chơi mà họ sẽ đấu nhau để giành cơ hội sóng đôi cùng cô trong lễ hội đính hôn.
Mọi người mặc nhiên là Tara sẽ cho phép người thắng cuộc hôn mình. Nhưng theo nhận định của Duncan thì cô chưa biết đến thỏa thuận đấy.
Không ai trong đám đông tin vào lễ đính hôn sắp tới. Họ nghĩ đó chẳng qua là một trò vui mà thôi. Duncan thừa hiểu nó không chỉ có thế. Grainna quỷ quyệt hơn những gì anh biết về mụ. Mụ đã thành công trong việc tách riêng cô gái còn trinh đó ra mà không một ai lên tiếng thắc mắc hay nghi ngờ.
Grainna biết tỏng những người này và biết điều gì làm họ hứng thú. Một trong những lợi thế của mụ. Anh và em trai anh đã du hành đến tương lai đúng thời kỳ này vào hai dịp khác nữa. Cả hai lần đều ở trong khu vực cắm trại của Grainna, nhưng lần nào mụ cũng thất bại trong việc canh chừng trinh nữ ‘rơi’ vào tay họ.
Rồi thêm lần này nữa. Grainna không hề hay biết họ có mặt ở đó. Hay họ đã từng đập tan âm mưu của mụ.
Lời cha vẫn vang vang trong đầu Duncan. “Đừng đánh giá thấp Grainna. Mụ đã sống năm trăm năm trước khi bị đi đày. Mụ thèm muốn tuổi thanh xuân giống như một người đang yêu khao khát chạy đến với người tình. Và làm mọi cách để đạt được điều đó. Khi bòn rút thành công xuân sắc từ một trinh nữ, mụ có thể nghiền nát con chỉ bằng một ý nghĩ. Với sức mạnh lấy được từ cái chết của con, Grainna sẽ quay trở lại đây và hủy diệt tất cả chúng ta.” Lần này Duncan biết, họ phải chơi cờ với Grainna, và không giống như trước đây, mụ đã giữ được quân Giám mục[4].
[4] Bishop. Hay còn gọi là quân Tượng trong bàn cờ Vua.
Trong khi Fin cưỡi ngựa tít vào rừng để lấy áo giáp, Duncan cố tình bắt chuyện với vài người. Cánh phụ nữ mê mẩn giọng nói của anh và lắp bắp khi anh mỉm cười.
Khi biết được vị trí căn lều mà Tara ở, anh bỏ ra khá nhiều thời gian tìm hiểu điểm yếu của nó. Cố tạo nên một lối ra, hay nói đúng hơn, một lối thoát cho cô. Rồi khởi sự tìm kiếm cô gái ấy một lần nữa.
Anh bắt gặp Tara trong khu vực ăn uống, đang nghịch chỗ thức ăn trong đĩa. Cô không dùng gì, chỉ thỉnh thoảng ngước nhìn lên, như thể biết được một cặp mắt đang soi thẳng vào mình.
Tara trông thấy anh phía bên kia. Mắt cô sáng lên vẻ nhận biết rồi ngay lập tức quay đi chỗ khác.
Cô có vẻ mệt mỏi và bực bội trước vô vàn cặp mắt soi mói chung quanh. Những người đàn ông tiến lại gần cô đều được đáp trả bằng ánh nhìn thiếu thiện cảm. Không cần bất kỳ khả năng đặc biệt nào Duncan cũng có thể nhận ra cô đang tức sôi máu.
Chẳng phải đợi lâu, một lát sau Tara để cô bạn lại đấy một mình lui về lều nghỉ ngơi. Cô đứng phắt dậy rồi bỏ đi như chạy.
Vào đến bên trong, Duncan nghe cô quát lên với tên lính của Grainna, “Ra ngoài đi!”
Duncan chờ đợi.
“Tôi đâu có thuê anh canh giữ tôi, Bruno. Nếu anh không chịu ra khỏi đây, thì tôi sẽ ra. Cút xuống địa ngục cùng đám tùy tùng, quần áo diêm dúa, lều trại và các thứ chết tiệt này đi!”
Gã đàn ông lui ra và đứng canh bên ngoài lối đi.
Duncan chậm rãi vòng ra đằng sau, cố giữ dáng vẻ bình thường. Anh rẽ tay dọc theo tấm vải bạt của căn lều và tìm thấy sợi dây đã bị nới lỏng trước đó. Chỉ mất vài giây, anh lách được người vào trong, hoàn toàn không ai hay biết.
* * *
Tara ngồi trước bàn phấn, gối mặt lên hai cánh tay khoanh vào nhau. Những lọn tóc dài hai bên thái dương rủ xuống ôm lấy khuôn mặt cô. Chốc chốc hai nắm tay co lại chặt hơn cốt làm dịu đi nỗi bực dọc trong lòng.
“Mình làm cái quái gì ở đây thế này không biết?”, Tara lớn giọng tự trách bản thân. “Cassy cứ việc tham gia cái trò công nương với lại tùy tùng hay bất kỳ thứ phải gió nào khác nếu nó muốn. Mình mà rời khỏi đây lúc này liệu nó có nói gì không nhỉ?”
Tiếng bước chân và quần áo sột soạt khiến Tara giật mình. Cô mở to mắt, sững sờ khi trông thấy một người khoác áo choàng đen đứng lù lù trong phòng. Cô mở miệng định la lên thì một bàn tay to lớn trùm lên.
Anh di chuyển quá nhanh đến nỗi cô không kịp thốt ra dù là một tiếng kêu nhỏ. “Yên nào, cô gái, tôi không định làm hại cô.”
Tiếng nói nghe rất quen, nhưng Tara không thấy được khuôn mặt kẻ đột nhập. Cô mở mắt to và vùng vẫy cố thoát ra khỏi nắm tay của anh.
“Dừng lại đi, nếu không cô sẽ khiến tên lính gác nghe thấy đấy.” Người đàn ông cởi mũ trùm đầu ra bằng cánh tay còn lại. Cô hơn nhẹ người khi nhận ra anh, nhưng vẫn giữ ánh mắt cảnh giác. “Cô sẽ không la lên nếu tôi buông tay ra chứ?”
Cô lắc đầu, anh buông tay. Chỉ chờ có thế cô vùng ra khỏi anh và đứng cách xa chừng một mét. Cô ước tính mình có thể chạy nhanh đến mức nào để ra được tới cửa. “Anh làm gì ở đây?”, Cô rít lên, cố ghìm giọng thật thấp.
Người đàn ông mở miệng định giải thích, nhưng ngậm lại, rồi lại mở miệng. “Tôi chưa có cơ hội xin lỗi vì đã làm cô bị thương tối qua. Hôm nay lại không thể đến gần công nương cô được vì xung quanh có nhiều cận vệ quá.”
Tara cau mày ngờ vực. Mắt cô soi thẳng vào anh để tìm hiểu xem anh có nói đúng sự thực hay không. “Nếu vậy thì lời xin lỗi được chấp nhận.”
Anh cười nhún nhường. “Tôi xin lỗi vì đã lẻn vào đây gặp cô. Hy vọng là không làm cô sợ.”
“Tôi sợ điếng người đi đấy chứ.”
“Vậy chắc tôi lại phải xin lỗi lần nữa rồi.” Anh cúi người. “Vô cùng xin lỗi.”
“Đừng làm thế nữa.”
“Nếu cô muốn.”
Lông trên hai cánh tay Tara từ từ rạp xuống như bình thường. Người đàn ông to lớn đứng trước mặt cô không có vẻ gì đe dọa bằng cái gã đang canh giữ ngoài cửa lều. “Những điều tôi muốn có vẻ như không phải là điều mà bất kỳ ai ở đây nghĩ đến.”
“Có lẽ tôi nên rời khỏi đây theo cách tôi đã lẻn vào. Sẽ không ai biết được là tôi đã tới.” Anh quay đi.
“Đợi đã.” Tara lia mắt quanh căn lều, “Anh vào bằng cách nào thế?”
“Trên tấm bạt có một chỗ hở.” Anh đến bên đó và vén nếp gấp lên, cho cô thấy ánh sáng bên ngoài, “Cô nhìn mà xem.”
Cuối cùng thì hy vọng cũng đã le lói. Mình có lối thoát rồi. Mình có hể hít thở một chút khí trời mùa hè, không có Bruno kè kè bên cạnh. Thanh bình, yên tĩnh.
Cô ngần ngừ một chút, gần như choáng ngợp trước cơ may được ra ngoài. “Này, anh không phiền khi đưa tôi ra khỏi đây một lúc chứ? Toàn bộ cái vụ hoàng gia hoàng diếc này khiến tôi phát điên lên mất.”
Anh nhìn cô bằng ánh mắt cùng nụ cười ranh mãnh khiến cô bối rối. “Aye, tôi sẽ giúp.”
Cô thở phào nhẹ nhõm đầy biết ơn. “Thế thì hay quá. Để tôi ghi lại vài chữ cho Cassy biết.” Cô hý hoáy viết vào một mẩu giấy rồi dán nó lên tấm gương nơi mà chắc chắn cô bạn sẽ tìm thấy.
“Cô cần mặc cái này vào.” Anh cởi chiếc áo choàng đang khoác trên người và choàng nó lên vai cô. Nóng chịu không nổi nhưng Tara biết cô sẽ bị phát hiện ngay khi thò mặt ra ngoài. Cô vén hết tóc ra sau lưng và đội mũ trùm lên đầu.
“Thế nào?”
“Được rồi đó, theo tôi.” Anh nắm lấy tay và đưa cô đến với tự do.
Không ai trông thấy họ ra ngoài. Hai người di chuyển rất nhanh, đi men theo rìa khu trại. Tara không biết họ đang đi đâu, mà nói thực cô cũng chẳng quan tâm. Cô chỉ thấy thật vui khi được thoát khỏi đám người đó.
Ngựa của anh đang thản nhiên gặm cỏ cách nơi diễn ra lễ hội khá xa. Anh lên ngựa khéo léo hệt một vũ công. Cô ngập ngừng không biết quyết định thế nào khi trông thấy kích thước con vật nên cứ đứng khựng ra đó.
“Không định đi sao cô gái?” Anh chìa một tay ra.
Cô nhìn chăm chăm vào tay anh rồi đến con ngựa. “Chuyện này thật điên rồ.” Cô nắm lấy tay người đàn ông lạ lịch lãm và cảm thấy thân người mình bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất rồi đáp xuống lưng ngựa.
Anh không để cô có thời gian ngồi cho thoải mái mà đã ngay lập tức ra lệnh, “Đi nào.”
Con vật phi nước đại luôn. Cô nhanh tay túm chặt lấy hông anh để giữ cho mình khỏi bị ngã nhào.
Khi khu trại mất hút đằng sau, Tara cởi mũ trùm đầu ra xõa tóc tung bay trong gió. “Ô hô”, cô hét vang, “Rốt cuộc cũng đã… tự do”.
* * *
Họ dừng lại bên một con suối, tiếng nước róc rách tạo nên âm điệu thì thầm êm dịu. Những tán cây tỏa bóng râm dưới ánh nắng ban trưa và những bông hoa dại nở rộ hai bên bờ.
Anh xuống ngựa, nhẹ nhàng đỡ cô xuống.
“Oa, giờ thì không ai đuổi theo kịp nữa rồi.” Tara nhún nhảy. “Tuyệt quá”.
“Rất vui lòng được phục vụ nàng, thưa tiểu thư.” Sau khi dỡ một gói hàng trên lưng ngựa, anh đưa nó đến một vạt cỏ.
“Anh đừng có diễn trò nữa được không. Tên tôi là Tara. Không phải tiểu thư gì hết.” Tara cởi áo choàng ra trả lại anh.
“Aye. Ý tôi là vâng. Tôi biết tên cô.”
“Vậy sao cứ gọi tiểu thư làm gì?” Cô quan sát khi anh trải áo choàng xuống đất để ngồi.
“Cô ăn mặc thế này thì thật khó mà gọi cô bằng thứ gì khác được.”
“Giọng của anh… Không phải là giả sao?”
“Nay, không giả.”
“Anh đến từ Scotland thực sao?” Tara ngồi xuống bắt chéo hai chân.
“Aye.”
“Vậy chắc phụ nữ ở đấy ăn mặc hệt thế này. Và anh thường gọi bọn họ là ‘tiểu thư’.”
“Không phải ai cũng được gọi như vậy. Nhưng tùy người mà tôi gọi họ bằng chức tước và địa vị tương xứng.”
Anh chàng này lạ thật. Có sức quyến rũ chết người, nhưng lạ lùng. Ai lại cất công từ một nước khác đến đây để dự một lễ hội Phục hưng bao giờ?
Âm giọng của anh không chỉ khiến chân cô bủn rủn mà da nơi hai đùi cũng tê rần lên mỗi khi anh cất tiếng, đến nỗi cô thấy khó tập trung vào nội dung. Nếu không biết rõ sự thể, chắc cô sẽ nghĩ anh là một tay nghĩa hiệp mất.
“Ừm. Sao nào? Anh đi vòng quanh thế giới để kiểm tra mấy cái hội chợ Phục hưng kiểu này ư?”
Anh lắc đầu rồi bật cười với chất giọng nam trung, khêu gợi cảm giác tê rần đấy quay trở lại. “Nay. Em trai tôi và tôi đến đây để…”
“Nghỉ cuối tuần?”, Tara hỏi.
“Aye, nghỉ cuối tuần.”
“À vậy nên anh cũng hóa trang à.”
Cô duỗi chân trên tấm áo choàng. Anh ta đang nghĩ gì nhỉ? Ánh mắt cô lơ đãng chạm vào mắt anh, để rồi bất giác nhận ra rằng mình đang ‘dàn’ một cảnh đầy vẻ mồi chài quyến rũ. Tara thấy lúng túng trước ánh mắt nhìn như xuyên thấu của đối phương.
Anh lắc đầu, ngồi lại cạnh cô, và lấy ra một chai rượu bẹt.
Tara nhắm mắt lại, thả lỏng cơ, tận hưởng ánh mặt trờ chiếu rọi xuống mặt.
“Cô uống chút nhé?”, anh chìa cái cốc ra.
Cô mở một mắt và nhìn chằm chằm vào anh. “À tôi sực nhớ là mình chưa biết tên nhau đấy.”
“Cô đâu có hỏi.”
Cô xoay người sang đón lấy cái ly. “Được rồi. Thế anh tên gì?”
“Duncan.”
Cô gật đầu. “Anh hợp với tên mình lắm. Duncan này, thế anh không tình cờ mang theo chút phô mai hay trái cây gì sao?”
Cô thực sự bắt đầu thấy thoải mái. Khi anh quay người kéo cái túi đặt vào lòng, tóc rủ xuống che mắt, Tara bỗng dấy lên một ước ao được gạt nó đi. Những ngón tay của cô cứ chực đưa lên chạm vào anh. Phải cố hết sức cô mới giữ cho chúng nằm yên.
“Tôi cũng tình cờ…”, Duncan nói lại giống hệt cô.
“Hết chỗ chê rồi nhé. Rượu vang mà thiếu phô mai và trái cây thì còn ra làm sao chứ?” Mừng quýnh vì có thứ để cầm nắm cho đỡ rảnh tay, hơn là cứ rậm rịch với hình ảnh được ve vuốt tóc anh trong đầu. Tara nhón một vài quả nho rồi thả vào miệng. “Giờ thì nói tôi nghe nào, sao anh lại giải cứu tôi hôm nay?”
“Đã nói rồi đấy thôi. Tôi muốn xin lỗi cô.” Anh nhìn cô nhai mấy quả nho. “Chân cô sao rồi?”
“Ổn”, cô vén váy lên. “Xem này, chỉ là một vết trầy xước thôi. Vậy mà cũng chảy máu ra trò đấy.”
Anh dốc ly rượu uống một hơi dài, không bỏ lỡ cơ may chiêm ngưỡng thật lâu một bên chân yêu kiều của cô. “Hy vọng cô không đau nhiều.’
“Không. Chỉ có niềm kiêu hãnh của tôi thôi.”
“Niềm kiêu hãnh của cô?”
“Tôi không thường ngủ quên trong một không gian chật kín người như vậy.”
Anh cười xòa. “Và tôi cũng không thường… tự ý ngồi vào lòng người khác như vậy.”
“Vậy ta hòa nhé. Bắt đầu lại nào.” Cô nâng ly vang lên ý muốn chạm cốc cùng anh.
“Bắt đầu lại.” Ánh mắt cả hai chực xoắn xuýt.
Tia nhìn của anh da diết đến nỗi khiến cô cụp mắt xuống. “Anh đưa tôi ra đây để tán tỉnh đấy à?” Hỏi cái kiểu gì thế không biết? Cô gần như hối tiếc vì đã buột miệng.
Khi thấy Duncan mãi không đáp lại, cô ngước mắt lên. Anh đang cân nhắc câu hỏi của cô để quyết định câu trả lời.
“Tôi nghĩ điều đó chỉ đúng phần nào.”
“À, vậy thì tôi phải có lời khen về thái độ thành thật của anh rồi.” Tara nghịch nghịch hai bàn tay để giấu đi sự căng thẳng của mình. Cô cố cắt một ít phô mai với bàn tay run run.
Duncan đặt một tay lên vai cô, và gỡ con dao ra. Anh xắt phô mai và đưa cho cô một tiếng.
Tara cảm thấy như một tia lửa điện vừa xoạt qua các đầu ngón tay mình.
“Chắc tôi đã khiến cô khó chịu. Xin lỗi”, giọng anh cũng êm ái y như cái đụng chạm vừa rồi.
“Không có gì đâu. Tôi thực sự đánh giá cao sự thành thật của anh. Thời nay mà có người như anh thì kể cũng hay. Đa số toàn nói dối để đạt được cái mình muốn.”
“Sự thật quan trọng đối với cô lắm sao?”. Duncan nhìn lảng đi.
“Đúng vậy. Tôi sẽ thành thật với anh.” Tara hít một hơi thật dài đầy khó nhọc và từ tốn giải thích điều cô cần nói. “Làm tình với ai đó không nằm trong danh sách những điều tôi định làm hôm nay.” Không khí xung quanh đặc quánh lại trong khi cô đợi câu đáp lại từ anh. Vai anh căng cứng.
Với nét mặt chân thành, anh hỏi, “Thế còn ngày mai?”
Cô cũng cười, mắt long lanh.
Anh bật cười theo. Sự căng thẳng được nới lỏng đi một lúc.
“Cảm ơn, tôi thực sự cần như thế.”
“Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
“Có lẽ anh không chịu để ý thôi.” Tara lùa tay vào tóc tỏ ý nhấn mạnh điều mình muốn nói. “Nhưng tôi đang nhận nhiệm vụ là một cô trinh nữ trong Lễ hội này.”
“Thế sao?”
“Phải.” Cô không nhận thấy câu hỏi đó có vẻ xúc phạm, và tự hỏi tại sao. “Anh thì sao?”
“Nay, nhưng tôi nghĩ cô biết điều đó.”
“À, tôi chỉ muốn xem thử anh trả lời như thế nào thôi.”
“Khá khen.”
“Thế anh giải cứu tôi còn vì lý do nào khác hơn chỉ là chuyện kia và muốn xin lỗi?” Tara ngồi ngả người ra sau và tự cho phép mình thư giãn lần đầu tiên trong mấy ngày qua. Cô ngắm nhìn nước chảy dười con suối.
“Trông cô có vẻ không vui nhỉ.”
“Chứ còn gì nữa”, cô nhấm nhẳng.
“Nhưng bây giờ thì không phải thế đúng không nào?” Duncan gạt chỗ thức ăn còn thừa sang một bên rồi ngồi duỗi hai chân bên cạnh cô.
“Ừ.”
“Thế sao cô không bỏ đi? Sao cứ phải ở lại khi không thấy vui như thế?”
“Anh có nhớ cô bạn của tôi không, cái cô say lướt khướt đêm hôm qua ấy? Tất cả cái trò này đều do cô ấy bày ra đấy. Cassy rất háo hức về buổi khiêu vũ sắp tới. Tôi không thể bắt cô ấy đi được.”
“Lòng trung thành. Một tính cách hiếm có.”
“Có thể, mà Cassy cũng sẽ làm tương tự đối với tôi nếu rơi vào hoàn cảnh này. Thế nên tôi sẽ ở lại và chịu đựng tất cả những cái nhìn chòng chọc và chỉ trỏ trong vài ngày. Cuộc đấu thương nghe có vẻ thú vị - chắc sẽ vui. Anh đã từng tham gia chưa?”
“Aye, một hai lần gì đấy.”
“Còn cái vụ sau đó, buổi lễ ấy? Anh nhìn thấy lần nào chưa?” Cô hái một bông hoa và bắt đầu bứt từng cánh một.
“Aye, nhưng không giống như cách họ tổ chức lần này.”
“Gwen cho chúng tôi biết tất cả về nó rồi. Cũng giống như lễ đính hôn vậy đúng không?”
Anh gật đầu. “Đúng là giống như lễ đính hôn nhưng hai người sẽ được ‘kết chặt’ vào nhau nếu lời thề hôn ước được chính họ đọc lên một cách chính xác. Cô có lo lắng về buổi lễ đó không?”
Cô so vai. “Nó có thể tệ như thế nào được chứ? Đâu có vẻ gì giống như tôi sẽ bán đi linh hồn mình hay bất kỳ thứ gì tương tự. Tôi sẽ vờ như mình đang diễn một vở kịch vậy thôi.”
Nụ cười Duncan nhạt dần.
“Gwen luôn khiến tôi sởn gai ốc.” Tara uống nốt chỗ rượu còn lại rồi đặt ly xuống.
“Tại sao?”
“Thứ nhất là cái tên, Gwen. Nghe không thực cho lắm. Tôi cược đấy chỉ là nghệ danh trên sân khấu thôi. Thứ hai, nụ cười của mụ trông giả tạo thế nào ấy. Như thể muốn mọi người nghĩ bà ta là người vĩ đại, trong khi thực tế ra bà ta đang làm tất cả những chuyện này vì mộ lý do quái quỷ nào đó. Ý tôi là tại sao lại chọn ra một trinh nữ? Phải chi tôi có thể đọc được ý nghĩ của người khác giống như mụ, tôi sẽ dùng cái biệt tài đó phục vụ cho mục đích tốt đẹp hơn. Chứ không làm cái chuyện loan báo một việc rất riêng tư là một ai đó vẫn còn trinh cho khắp thế giới biết như thế.”
“Cô có nghĩ bà ta có một năng lực gì đó không?”
“À có, bà ta có đấy! Khi Gwen nhìn vào ai thì cứ như muốn xuyên thấu người đó vậy.” Chỉ nói về Gwen thôi mà hai bàn tay của Tara trở nên lạnh như đá. “Anh không tin mấy cái chuyện như thế, đúng không?”
Khi không nghe anh trả lời, Tara nhìn anh và trông thấy anh đang nhìn cô chăm chăm. Ánh mắt anh nói cho cô biết anh cũng có cảm giác tương tự.
“Tôi đoán là có lẽ anh tin. Điều này khiến cả hai chúng ta hơi bất bình thường.”
“Không điên khùng chút nào khi dò được ý nghĩ của người khác. Mới đây cô còn bảo đấy la một thứ quyền năng mà giờ nói khác đi là sao?” Duncan ngắm đôi môi cô khi cô nói.”
“Tin vào cái năng lực ngoại cảm đọc được ý nghĩ của người khác mà không điên khùng thì là gì.”
“Thế cô có tin vào việc đọc được ý nghĩ của người khác không?” Gió thổi khiến mái tóc Tara vắt ngang khuôn mặt cô. Anh khom người vén nó đi. Duncan để ngón tay mình nấn ná lại nơi gò má cô. Cùng với cái đụng chạm thân mật ấy là khuôn mặt nóng ran lên của Tara.
Cô mất tập trung nên phải cố gắng để trả lời câu hỏi của anh. “Có thể.” Cô đưa lưỡi liếm đôi môi khô rốc.
Anh dịch lại gần hơn, nhìn chăm chăm vào đôi môi cô. Ánh nhìn chuyển dần lên đôi mắt cô.
Cô nên quay đi, Tara cảm thấy mình bị hút về phía anh hệt như hai thỏi nam châm khác cực và cô biết điều sắp xảy ra là không thể tránh khỏi.
Duncan sẽ hôn cô. Cô không đủ sức ngăn anh lại và thực sự là cô cũng không muốn ngăn anh.
“Tôi đang nghĩ gì, Tara?” anh nhích mặt ra một chút. Mắt anh chuyển xuống giữa bờ môi và đôi mắt đang mơ mang của cô.
Tara cắn môi hơi run run, “Anh muốn hôn tôi.” Những lời cô vừa thốt ra chỉ vừa đủ nghe, và đứt quãng như nhịp tim của cô lúc này.
Anh dịch lại gần cô hơn, đến mức cô cảm thấy được hơi thể của anh, “Em cho phép chứ?”
Hơi thở cô dồn dập. Làm ơn đừng, tâm trí cô hét lên phản đối khi đôi môi run rẩy thốt ra điều trái tim mách bảo, “Vâng.”
“Nay.”
“Hãy nói ‘No’ đi Duncan. Mình cần hành xử và ăn nói giống mọi người ở đây đấy.” Fin mỉm cười với một cô nàng tóc đen đang đảo mắt khiêu gợi lên khắp người cậu. “Anh không muốn cô gái đó nghĩ anh là đồ biến thái đúng không?”
“Nay… No. Anh không muốn.”
“Còn phải cố cười lên nữa.” Vẻ mặt cau có ai cũng biết đến của nhà MacCoinnich là một trong những nét biểu cảm yêu thích của ông anh quý hóa. Và cũng khiến người đối diện bực bội nhất. “Nếu đã đến đây rồi mà cứ suốt ngày ‘nay’ với ‘aye’ thì hóa ra mấy câu nói mình học trước ở nhà thành công cốc à? Không sai phỏng!”
“Anh có nghe nhiều người nói phỏng đâu.”
“À mà mấy cô em xinh tươi khá là mê cái vẻ lịch lãm Scotland của anh em ta đấy, Thế nên, hãy cố mà nhớ nơi người ta tin rằng mình từ đó đến.”
Fin tiếp tục thao thao mách nước cho ông anh trong khi đưa mắt tìm kiếm cô gái tóc đỏ. Cậu cứ thế huyên thuyên cho đến khi nhận ra đang tự nói một mình.
Duncan đứng lại. Môi hơi nhếch lên thành một nụ cười và đôi mắt đầy ẩn ý.
Hướng theo ánh mắt ấy, Fin trông thấy đối tượng khiến cho nét mặt anh trai mình thành ra như thế. “Úi chà, là người đó đúng không?”
Nhìn vào vẻ đẹp của cô gái, miệng Duncan trở nên khô khốc tự lúc nào. “Aye!”, Chúa ơi, có phải tối qua cô ấy cũng quyến rũ đến thế không? Tim đập thình thịch, người run lẩy bẩy. Anh nhớ đến vẻ mặt bối rối và vết máu trên tay cô.
Giờ đây cô đang đứng uy nghi như một Lệnh bà bao quanh là quần thần. Mái tóc đỏ rực rỡ xõa dài đến eo. Vài bông hoa cài vào những lọn tóc khiến nó thậm chí còn xin xắn hơn những hình ảnh anh còn nhớ. Chiếc đầm lục bảo pha trộn giữa màu vàng và đen làm tôn thêm vẻ đẹp của cô. Ngay cả khi đứng từ xa, Duncan cũng có thể thấy được màu xanh đôi mắt cô hợp với chiếc đầm thanh tao đến thế nào.
Mặc dù mọi chuyện tuyệt vời ngoài sức tưởng tượng của Tara, nụ cười trên môi cô vẫn gượng gạo, cử động cứng nhắc và thiếu tự nhiên. Hai gã đàn ông kè kè hai bên cô như cận vệ - nói đúng hơn là lính canh.
Cassy thì ngược lại, cười mỉm, rồi cười lớn, không ngừng trò chuyện huyên thuyên với một trong những người ngưỡng mộ mình. Nụ cười của cô nàng chân thực và không khiến đối phương phải dè chừng.
Duncan quan sát cô gái được chọn đi cùng với đoàn tùy tùng vây quanh. Anh ước mình biết được tên cô và nhất định sẽ sớm tìm ra.
Khi họ tiến về phía khu vực sẽ diễn ra bữa tiệc tối, Duncan trông thấy cô đảo mắt tỏ vẻ kinh tởm những người lạ cúi đầu chào khi cô đi ngang qua. Đồ biến thái, Duncan nghe thấy từ đó trong đầu anh, hệt như cô đang nói thầm vậy.
Một trong hai cận vệ đỡ lấy cánh tay cô khi bước lên một bậc thang. Cô gái vùng vằng, rõ ràng là rất khó chịu, và rụt tay lại.
Trông thấy cô né tránh một cách kinh tởm, Duncan đột nhiên cảnh giác. Anh đặt tay lên cán kiếm.
Giọng Fin phá vỡ tình trạng ngẩn ngơ của anh, “Thoải mái nào, anh trai.” Fin chìa cánh tay ra. “Đó là người của Grainna. Chúng ta không cần cho họ biết mình đang ở đây đâu. Nào, cứ vừa ăn vừa quan sát. Chúng ta sẽ có cơ hội cho mình mà.”
Fin đưa Duncan đến cái bàn đã có người ngồi. Ngay lập tức, một nữ phục vụ mang đến cho họ một đĩa đồ ăn và rót bia vào cốc.
Duncan quan sát căn phòng và nhận thấy ngay rằng có rất nhiều gã nhìn ngắm cô. Những cái nhìn dâm đãng khiến tóc Duncan dựng đứng. Phản ứng ấy rất tự nhiên khi anh muốn bảo vệ cô trinh nữ tránh khỏi những chọc ghẹo của đám đàn ông, hay anh tự nhủ mình như vậy. Họ chỉ muốn làm ô danh cô thôi. Nhưng bằng cách nào đó, anh biết bản năng thôi thúc che chở cho cô lúc này của mình còn có ý nghĩa hơn thế nữa.
Khỉ thật, nếu một trong mấy gã này tán tỉnh cho ra hồn thì giở đây cô ấy đâu gặp nguy hiểm như thế này.
Fin bắt chuyện với những người ngồi cùng bàn. Chẳng mấy chốc chủ đề lái sang vài cô gái ngồi bàn đầu.
“Tôi chưa từng thấy họ bao giờ”, một người đàn ông to béo cỡ trung tuần lên tiếng. “Lệnh bà Gwen thường chỉ chọn những gương mặt trước đây đã từng tham gia.”
“Họ được chọn để làm gì?”, Fin hỏi.
“Thì anh cứ nhìn mà xem. Họ được đối đãi như người trong hoàng tộc, từ quần áo, người hầu, cho đến đồ ăn và chỗ ở.”
“Còn có cả màn đấu thương trên lưng ngựa nữa chứ”, bà vợ lên tiếng nhắc.
“À há, cuộc thi đấu.”
“Là sao thế?”, Duncan bắt chuyện.
“Các hiệp sĩ đấu với nhau để giành quyền cầm tay người được chọn.” Gã đàn ông lớn tuổi hơn hất cằm về phía bàn đầu. “Cô để tóc xõa kia đang ở cương vị một trinh nữ đủ tư cách để kết hôn. Gwen sẽ cho tổ chức một lễ đính hôn giả vào phút cuối. Rất thú vị. Marge, lần gần đây nhất mình xem trò này là khi nào nhỉ?”
“Chúa ơi, John, em không nhớ rõ nữa. Chắc cũng phải hai năm rồi.” Marge quơ tay đi một con ruồi bay vo ve trước mặt.
“Lễ đính hôn góp phần làm cho các trò chơi trước đó thu hút nhiều người tham gia hơn. Cô ấy sẽ là giải thưởng hậu hĩnh cho ai thắng cuộc”, John vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói.
“Thế hiệp sĩ là những ai?” Fin hỏi khi đảo mắt khắp phòng.
“Bất kỳ ai cũng có thể tham gia, miễn là có ngựa. Nhưng lính của Gwen bao giờ cũng chiếm ưu thế. Ở đây ít người biết đến trò chơi đấy.”
Duncan và Fin đưa mắt nhìn nhau rồi khẽ gật đầu.
* * *
“Tôi muốn nói chuyện riêng với bạn tôi”, Tara bảo gã Neandertha[1].
[1] Một giống người đã tuyệt chủng, gần giống với người hiện đại.
Gã ta không nhúc nhích.
“Nếu tôi đã chấp nhận tham gia trò này, thì anh cần để cho tôi chút không gian riêng chứ.”
Gã ta thậm chí cũng không mỉm cười.
“Nghe đây, với tư cách là hoàng hậu của ngươi, là công nương của ngươi, hay bất kỳ gì khác, ta ra lệnh cho ngươi phải rời khỏi đây.” Cô chỉ tay theo hướng lối ra căn lều.
Biết mình sẽ mất Tara trong tích tắc, Cassy lên tiếng, “Bruno?” Cô nắm tay gã lôi đi. “Anh đã từng nghe nói đến PMS[2] chưa?” Cách đó khiến gã dịch chuyển, nhưng chỉ ra đến bên ngoài cửa lều thôi.
[2] Hội chứng tiền kinh nguyệt (Premenstrual syndrome).
“Rồi đó.” Cassy xoa xoa hay bàn tay vào nhau. “Cậu chỉ cần nói ngọt chút thôi.”
“Tớ tưởng gã sẽ không đời nào chịu đi chứ.”
“Không đến nỗi thế.” Cassy cầm một chiếc lược chổi lên chải tóc.
“Cậu ấy, cậu có thể ra khỏi đây mà không bị truy đuổi. Còn tớ, Bruno sẽ không rời tớ lấy một phút.” Họ luôn xuất hiện với tên Bruno kè kè bên cạnh. Gã chưa bao giờ tự giới thiệu tên mình, và chỉ mở miệng khi bắt buộc. Mà chuyện này khá hiếm hoi.
“Cậu phải thừa nhận là nơi chúng ta đang ở rất tuyệt vời, quần áo thì hết chỗ chê.”
Tara đưa mắt nhìn quanh căn lều rộng lớn của họ. Thêm bảy người nữa vẫn đủ chỗ. Đệm lông êm ái được bọc bằng vải lục vàng óng. Cô nhìn chằm chằm vào tấm gương lớn và sửng sốt trước hình ảnh của mình vào bên trong.
“Bọn mình đã được chuyển đến thời kỳ rung cổ hết mức có thể rồi đấy.” Tara nhấc váy lên rồi buông nó xuống sàn.
“Gwen đáp ứng mọi nhu cầu của bọn mình.” Cassy thả một quả nho vào miệng. “Không biết giờ này bà ta đang ở đâu nhỉ.”
“Rất có thể là đang ngủ. Mà chẳng mấy chốc nữa bà ta sẽ xuất hiện cho mà xem.” Không phải là Tara mong được gặp lại mụ. Ở người đàn bà này có gì đó khiến cô thấy thiếu thoải mái. Điều này thật ngu ngốc, cô nghĩ. Mà quý bà đó trước giờ toàn đối xử tử tế với hai cô thôi.
Tốt hơn hết là mình nên cố hòa mình vào tinh thần lễ hội nơi đây.
Cassy thì đương nhiên là thế rồi. Thực ra, Cassy không ngừng ca tụng Nữ chúa Gwen kể từ khi họ gặp mụ già ấy.
Dù cho Tara có thiếu thoải mái đến như thế nào thì chuyến đi nghỉ cuối tuần này cuối cùng cũng sẽ be bét như mấy lần trước thôi.
Hai cô đang mải mê chụp ảnh căn lều thì Lệnh bà Gwen đột ngột xuất hiện cùng với hai gã hệt Bruno tháp tùng hai bên.
Sự có mặt của Gwen khiến không gian nơi này như nhỏ hẳn đi. Tấm áo choảng mụ mang giống của một nữ hoàng hơn là một Gypsy[3]. Hai cánh tay đeo đầy vòng xuyến. Nhẫn mỗi ngón một chiếc. Trong ánh sáng ban ngày, trông mụ càng già nua. Nụ cười của mụ khiến người đối diện hoang mang và chẳng hợp với dáng vẻ của mụ tí nào.
[3] Người Di-gan. Từ Gypsy (hay Gipsy) bắt nguồn tự tiếng Hy Lạp Aιγύπτοι (Aigyptoi).
“Ta thấy ngươi đã quen với chỗ này rồi nhỉ”, Gwen nói với Cassy.
“Vâng ạ. Cảm ơn bà rất nhiều về mọi thứ. Quần áo rất đẹp và căn lều thì tiện nghi hơn rất nhiều cái chúng tôi ở hôm trước. Tôi không chắc nguyên nhân bà chọn chúng tôi, nhưng rất vui vì đã được chọn.”
“Còn ngươi?”, Gwen quay sang Tara, “Tất cả những thứ này có làm ngươi hài lòng không?”
“Quần áo cứ y như may riêng cho tôi vậy”, Tara thừa nhận, “Còn căn lều thì rất xinh”.
“Nhưng… ?”
“Tôi không quen được chú ý nhiều đến thế.” Tara dịch ra xa Gwen một chút vì mụ đã tiến đến quá gần so với khoảng cách cô cảm thấy dễ chịu.
“À… thì ra chuyện đó… không muốn cũng không được.” Gwen nghịch nghịch một hạt trong chuỗi ngọc lấp lánh đeo quanh cổ. Ánh sáng chói lọi phát ra từ đó khiến Tara chú ý.
“Vâng. Tôi cũng nghĩ vậy.” Đầu gối Tara như nhũn ra. Đột nhiên cô có một ước muốn được ngồi xuống.
“Mọi người đang trông chờ những trò chơi và các buổi lễ sắp tới, ngươi không muốn làm họ thất vọng chứ?”
“Không. Tôi không muốn làm họ thất vọng đâu. Chỉ là tôi…” Tara nhắm mắt một lúc khi dòng suy nghĩ trong cô chợt rối tung. Họ đang nói về chuyện gì vậy? Cô lắc lắc đầu và ngồi xuống.
“Nghe thú vị ghê. Ý tôi là cuộc đấu trên ngựa ấy.” Cassy đến bên cạnh Tara, cố khiến cô bạn mỉm cười bằng một cái trừng mắt nhắc nhở.
Nhưng khuôn mặt Cassy trở nên mờ đi và tất cả những gì Tara có thể làm là nhắm nghiền hai mắt.
Hoảng loạn, Cassy bắt đầu nói huyên thuyên dông dài, như cô vẫn thường làm mỗi khi có cảm giác tương tự. “Sẽ có các hiệp sĩ mặc áo giáp chứ? Bà muốn chúng tôi phải làm gì? Chúng tôi có cần luyện tập gì không?”
Gwen nhìn Tara chòng chọc. Nụ cười mụ nhạt đi nhưng chỉ trong không đầy một giây.
Tara thấy lạnh toát cả sống lưng. Câu chuyện về ai đó đang nhảy nhót trên mộ lại xuất hiện. Cô đưa mắt nhìn Gwen, khuôn mặt mụ giờ đã dịu đi.
Tara đứng lên cạnh Cassy. “Còn khối thời gian nữa mới đến lúc cuộc cưỡi ngựa đấu thương được tổ chức nên chưa cần phải lo lắng đến vai trò của mình đâu. Đúng không, Lệnh bà Gwen?” Tara muốn ra khỏi lều. Cô cần hít thở một chút không khí trong lành. Ngay bây giờ.
“Khối thời gian, các cưng ạ. Khối thời gian”, Gwen nói. “Tại sao hai ngươi không ra ngoài một chút nhỉ? Một ngày đẹp thế này không phải để ngồi trong nhà. Có nhiều kẻ đang trông ngóng các ngươi đấy.” Gwen quay sang Tara. “Nếu ngươi cần gì thì cứ việc yêu cầu nhé.”
* * *
Duncan đứng bên ngoài đám đông, đợi chờ và quan sát. Anh chờ đám tùy tùng sơ hở để thừa cơ chen đến gần bên cô.
“Tara”, anh lẩm nhẩm đọc tên cô trong miệng, thích thú với âm thanh đó. Anh biết được từ những người xung quanh khi họ kháo nhau về cô.
Tara khiến đám đông xôn xao. Cô khác bọn họ. Vài người không thèm để mắt tới cô và cho rằng cô không xứng đáng với địa vị được ban tặng. Số còn lại, hầu hết là đám đàn ông chưa đính hôn với ai, lại thấy cô quyến rũ và ngóng chờ những trò chơi sắp tới, những trò chơi mà họ sẽ đấu nhau để giành cơ hội sóng đôi cùng cô trong lễ hội đính hôn.
Mọi người mặc nhiên là Tara sẽ cho phép người thắng cuộc hôn mình. Nhưng theo nhận định của Duncan thì cô chưa biết đến thỏa thuận đấy.
Không ai trong đám đông tin vào lễ đính hôn sắp tới. Họ nghĩ đó chẳng qua là một trò vui mà thôi. Duncan thừa hiểu nó không chỉ có thế. Grainna quỷ quyệt hơn những gì anh biết về mụ. Mụ đã thành công trong việc tách riêng cô gái còn trinh đó ra mà không một ai lên tiếng thắc mắc hay nghi ngờ.
Grainna biết tỏng những người này và biết điều gì làm họ hứng thú. Một trong những lợi thế của mụ. Anh và em trai anh đã du hành đến tương lai đúng thời kỳ này vào hai dịp khác nữa. Cả hai lần đều ở trong khu vực cắm trại của Grainna, nhưng lần nào mụ cũng thất bại trong việc canh chừng trinh nữ ‘rơi’ vào tay họ.
Rồi thêm lần này nữa. Grainna không hề hay biết họ có mặt ở đó. Hay họ đã từng đập tan âm mưu của mụ.
Lời cha vẫn vang vang trong đầu Duncan. “Đừng đánh giá thấp Grainna. Mụ đã sống năm trăm năm trước khi bị đi đày. Mụ thèm muốn tuổi thanh xuân giống như một người đang yêu khao khát chạy đến với người tình. Và làm mọi cách để đạt được điều đó. Khi bòn rút thành công xuân sắc từ một trinh nữ, mụ có thể nghiền nát con chỉ bằng một ý nghĩ. Với sức mạnh lấy được từ cái chết của con, Grainna sẽ quay trở lại đây và hủy diệt tất cả chúng ta.” Lần này Duncan biết, họ phải chơi cờ với Grainna, và không giống như trước đây, mụ đã giữ được quân Giám mục[4].
[4] Bishop. Hay còn gọi là quân Tượng trong bàn cờ Vua.
Trong khi Fin cưỡi ngựa tít vào rừng để lấy áo giáp, Duncan cố tình bắt chuyện với vài người. Cánh phụ nữ mê mẩn giọng nói của anh và lắp bắp khi anh mỉm cười.
Khi biết được vị trí căn lều mà Tara ở, anh bỏ ra khá nhiều thời gian tìm hiểu điểm yếu của nó. Cố tạo nên một lối ra, hay nói đúng hơn, một lối thoát cho cô. Rồi khởi sự tìm kiếm cô gái ấy một lần nữa.
Anh bắt gặp Tara trong khu vực ăn uống, đang nghịch chỗ thức ăn trong đĩa. Cô không dùng gì, chỉ thỉnh thoảng ngước nhìn lên, như thể biết được một cặp mắt đang soi thẳng vào mình.
Tara trông thấy anh phía bên kia. Mắt cô sáng lên vẻ nhận biết rồi ngay lập tức quay đi chỗ khác.
Cô có vẻ mệt mỏi và bực bội trước vô vàn cặp mắt soi mói chung quanh. Những người đàn ông tiến lại gần cô đều được đáp trả bằng ánh nhìn thiếu thiện cảm. Không cần bất kỳ khả năng đặc biệt nào Duncan cũng có thể nhận ra cô đang tức sôi máu.
Chẳng phải đợi lâu, một lát sau Tara để cô bạn lại đấy một mình lui về lều nghỉ ngơi. Cô đứng phắt dậy rồi bỏ đi như chạy.
Vào đến bên trong, Duncan nghe cô quát lên với tên lính của Grainna, “Ra ngoài đi!”
Duncan chờ đợi.
“Tôi đâu có thuê anh canh giữ tôi, Bruno. Nếu anh không chịu ra khỏi đây, thì tôi sẽ ra. Cút xuống địa ngục cùng đám tùy tùng, quần áo diêm dúa, lều trại và các thứ chết tiệt này đi!”
Gã đàn ông lui ra và đứng canh bên ngoài lối đi.
Duncan chậm rãi vòng ra đằng sau, cố giữ dáng vẻ bình thường. Anh rẽ tay dọc theo tấm vải bạt của căn lều và tìm thấy sợi dây đã bị nới lỏng trước đó. Chỉ mất vài giây, anh lách được người vào trong, hoàn toàn không ai hay biết.
* * *
Tara ngồi trước bàn phấn, gối mặt lên hai cánh tay khoanh vào nhau. Những lọn tóc dài hai bên thái dương rủ xuống ôm lấy khuôn mặt cô. Chốc chốc hai nắm tay co lại chặt hơn cốt làm dịu đi nỗi bực dọc trong lòng.
“Mình làm cái quái gì ở đây thế này không biết?”, Tara lớn giọng tự trách bản thân. “Cassy cứ việc tham gia cái trò công nương với lại tùy tùng hay bất kỳ thứ phải gió nào khác nếu nó muốn. Mình mà rời khỏi đây lúc này liệu nó có nói gì không nhỉ?”
Tiếng bước chân và quần áo sột soạt khiến Tara giật mình. Cô mở to mắt, sững sờ khi trông thấy một người khoác áo choàng đen đứng lù lù trong phòng. Cô mở miệng định la lên thì một bàn tay to lớn trùm lên.
Anh di chuyển quá nhanh đến nỗi cô không kịp thốt ra dù là một tiếng kêu nhỏ. “Yên nào, cô gái, tôi không định làm hại cô.”
Tiếng nói nghe rất quen, nhưng Tara không thấy được khuôn mặt kẻ đột nhập. Cô mở mắt to và vùng vẫy cố thoát ra khỏi nắm tay của anh.
“Dừng lại đi, nếu không cô sẽ khiến tên lính gác nghe thấy đấy.” Người đàn ông cởi mũ trùm đầu ra bằng cánh tay còn lại. Cô hơn nhẹ người khi nhận ra anh, nhưng vẫn giữ ánh mắt cảnh giác. “Cô sẽ không la lên nếu tôi buông tay ra chứ?”
Cô lắc đầu, anh buông tay. Chỉ chờ có thế cô vùng ra khỏi anh và đứng cách xa chừng một mét. Cô ước tính mình có thể chạy nhanh đến mức nào để ra được tới cửa. “Anh làm gì ở đây?”, Cô rít lên, cố ghìm giọng thật thấp.
Người đàn ông mở miệng định giải thích, nhưng ngậm lại, rồi lại mở miệng. “Tôi chưa có cơ hội xin lỗi vì đã làm cô bị thương tối qua. Hôm nay lại không thể đến gần công nương cô được vì xung quanh có nhiều cận vệ quá.”
Tara cau mày ngờ vực. Mắt cô soi thẳng vào anh để tìm hiểu xem anh có nói đúng sự thực hay không. “Nếu vậy thì lời xin lỗi được chấp nhận.”
Anh cười nhún nhường. “Tôi xin lỗi vì đã lẻn vào đây gặp cô. Hy vọng là không làm cô sợ.”
“Tôi sợ điếng người đi đấy chứ.”
“Vậy chắc tôi lại phải xin lỗi lần nữa rồi.” Anh cúi người. “Vô cùng xin lỗi.”
“Đừng làm thế nữa.”
“Nếu cô muốn.”
Lông trên hai cánh tay Tara từ từ rạp xuống như bình thường. Người đàn ông to lớn đứng trước mặt cô không có vẻ gì đe dọa bằng cái gã đang canh giữ ngoài cửa lều. “Những điều tôi muốn có vẻ như không phải là điều mà bất kỳ ai ở đây nghĩ đến.”
“Có lẽ tôi nên rời khỏi đây theo cách tôi đã lẻn vào. Sẽ không ai biết được là tôi đã tới.” Anh quay đi.
“Đợi đã.” Tara lia mắt quanh căn lều, “Anh vào bằng cách nào thế?”
“Trên tấm bạt có một chỗ hở.” Anh đến bên đó và vén nếp gấp lên, cho cô thấy ánh sáng bên ngoài, “Cô nhìn mà xem.”
Cuối cùng thì hy vọng cũng đã le lói. Mình có lối thoát rồi. Mình có hể hít thở một chút khí trời mùa hè, không có Bruno kè kè bên cạnh. Thanh bình, yên tĩnh.
Cô ngần ngừ một chút, gần như choáng ngợp trước cơ may được ra ngoài. “Này, anh không phiền khi đưa tôi ra khỏi đây một lúc chứ? Toàn bộ cái vụ hoàng gia hoàng diếc này khiến tôi phát điên lên mất.”
Anh nhìn cô bằng ánh mắt cùng nụ cười ranh mãnh khiến cô bối rối. “Aye, tôi sẽ giúp.”
Cô thở phào nhẹ nhõm đầy biết ơn. “Thế thì hay quá. Để tôi ghi lại vài chữ cho Cassy biết.” Cô hý hoáy viết vào một mẩu giấy rồi dán nó lên tấm gương nơi mà chắc chắn cô bạn sẽ tìm thấy.
“Cô cần mặc cái này vào.” Anh cởi chiếc áo choàng đang khoác trên người và choàng nó lên vai cô. Nóng chịu không nổi nhưng Tara biết cô sẽ bị phát hiện ngay khi thò mặt ra ngoài. Cô vén hết tóc ra sau lưng và đội mũ trùm lên đầu.
“Thế nào?”
“Được rồi đó, theo tôi.” Anh nắm lấy tay và đưa cô đến với tự do.
Không ai trông thấy họ ra ngoài. Hai người di chuyển rất nhanh, đi men theo rìa khu trại. Tara không biết họ đang đi đâu, mà nói thực cô cũng chẳng quan tâm. Cô chỉ thấy thật vui khi được thoát khỏi đám người đó.
Ngựa của anh đang thản nhiên gặm cỏ cách nơi diễn ra lễ hội khá xa. Anh lên ngựa khéo léo hệt một vũ công. Cô ngập ngừng không biết quyết định thế nào khi trông thấy kích thước con vật nên cứ đứng khựng ra đó.
“Không định đi sao cô gái?” Anh chìa một tay ra.
Cô nhìn chăm chăm vào tay anh rồi đến con ngựa. “Chuyện này thật điên rồ.” Cô nắm lấy tay người đàn ông lạ lịch lãm và cảm thấy thân người mình bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất rồi đáp xuống lưng ngựa.
Anh không để cô có thời gian ngồi cho thoải mái mà đã ngay lập tức ra lệnh, “Đi nào.”
Con vật phi nước đại luôn. Cô nhanh tay túm chặt lấy hông anh để giữ cho mình khỏi bị ngã nhào.
Khi khu trại mất hút đằng sau, Tara cởi mũ trùm đầu ra xõa tóc tung bay trong gió. “Ô hô”, cô hét vang, “Rốt cuộc cũng đã… tự do”.
* * *
Họ dừng lại bên một con suối, tiếng nước róc rách tạo nên âm điệu thì thầm êm dịu. Những tán cây tỏa bóng râm dưới ánh nắng ban trưa và những bông hoa dại nở rộ hai bên bờ.
Anh xuống ngựa, nhẹ nhàng đỡ cô xuống.
“Oa, giờ thì không ai đuổi theo kịp nữa rồi.” Tara nhún nhảy. “Tuyệt quá”.
“Rất vui lòng được phục vụ nàng, thưa tiểu thư.” Sau khi dỡ một gói hàng trên lưng ngựa, anh đưa nó đến một vạt cỏ.
“Anh đừng có diễn trò nữa được không. Tên tôi là Tara. Không phải tiểu thư gì hết.” Tara cởi áo choàng ra trả lại anh.
“Aye. Ý tôi là vâng. Tôi biết tên cô.”
“Vậy sao cứ gọi tiểu thư làm gì?” Cô quan sát khi anh trải áo choàng xuống đất để ngồi.
“Cô ăn mặc thế này thì thật khó mà gọi cô bằng thứ gì khác được.”
“Giọng của anh… Không phải là giả sao?”
“Nay, không giả.”
“Anh đến từ Scotland thực sao?” Tara ngồi xuống bắt chéo hai chân.
“Aye.”
“Vậy chắc phụ nữ ở đấy ăn mặc hệt thế này. Và anh thường gọi bọn họ là ‘tiểu thư’.”
“Không phải ai cũng được gọi như vậy. Nhưng tùy người mà tôi gọi họ bằng chức tước và địa vị tương xứng.”
Anh chàng này lạ thật. Có sức quyến rũ chết người, nhưng lạ lùng. Ai lại cất công từ một nước khác đến đây để dự một lễ hội Phục hưng bao giờ?
Âm giọng của anh không chỉ khiến chân cô bủn rủn mà da nơi hai đùi cũng tê rần lên mỗi khi anh cất tiếng, đến nỗi cô thấy khó tập trung vào nội dung. Nếu không biết rõ sự thể, chắc cô sẽ nghĩ anh là một tay nghĩa hiệp mất.
“Ừm. Sao nào? Anh đi vòng quanh thế giới để kiểm tra mấy cái hội chợ Phục hưng kiểu này ư?”
Anh lắc đầu rồi bật cười với chất giọng nam trung, khêu gợi cảm giác tê rần đấy quay trở lại. “Nay. Em trai tôi và tôi đến đây để…”
“Nghỉ cuối tuần?”, Tara hỏi.
“Aye, nghỉ cuối tuần.”
“À vậy nên anh cũng hóa trang à.”
Cô duỗi chân trên tấm áo choàng. Anh ta đang nghĩ gì nhỉ? Ánh mắt cô lơ đãng chạm vào mắt anh, để rồi bất giác nhận ra rằng mình đang ‘dàn’ một cảnh đầy vẻ mồi chài quyến rũ. Tara thấy lúng túng trước ánh mắt nhìn như xuyên thấu của đối phương.
Anh lắc đầu, ngồi lại cạnh cô, và lấy ra một chai rượu bẹt.
Tara nhắm mắt lại, thả lỏng cơ, tận hưởng ánh mặt trờ chiếu rọi xuống mặt.
“Cô uống chút nhé?”, anh chìa cái cốc ra.
Cô mở một mắt và nhìn chằm chằm vào anh. “À tôi sực nhớ là mình chưa biết tên nhau đấy.”
“Cô đâu có hỏi.”
Cô xoay người sang đón lấy cái ly. “Được rồi. Thế anh tên gì?”
“Duncan.”
Cô gật đầu. “Anh hợp với tên mình lắm. Duncan này, thế anh không tình cờ mang theo chút phô mai hay trái cây gì sao?”
Cô thực sự bắt đầu thấy thoải mái. Khi anh quay người kéo cái túi đặt vào lòng, tóc rủ xuống che mắt, Tara bỗng dấy lên một ước ao được gạt nó đi. Những ngón tay của cô cứ chực đưa lên chạm vào anh. Phải cố hết sức cô mới giữ cho chúng nằm yên.
“Tôi cũng tình cờ…”, Duncan nói lại giống hệt cô.
“Hết chỗ chê rồi nhé. Rượu vang mà thiếu phô mai và trái cây thì còn ra làm sao chứ?” Mừng quýnh vì có thứ để cầm nắm cho đỡ rảnh tay, hơn là cứ rậm rịch với hình ảnh được ve vuốt tóc anh trong đầu. Tara nhón một vài quả nho rồi thả vào miệng. “Giờ thì nói tôi nghe nào, sao anh lại giải cứu tôi hôm nay?”
“Đã nói rồi đấy thôi. Tôi muốn xin lỗi cô.” Anh nhìn cô nhai mấy quả nho. “Chân cô sao rồi?”
“Ổn”, cô vén váy lên. “Xem này, chỉ là một vết trầy xước thôi. Vậy mà cũng chảy máu ra trò đấy.”
Anh dốc ly rượu uống một hơi dài, không bỏ lỡ cơ may chiêm ngưỡng thật lâu một bên chân yêu kiều của cô. “Hy vọng cô không đau nhiều.’
“Không. Chỉ có niềm kiêu hãnh của tôi thôi.”
“Niềm kiêu hãnh của cô?”
“Tôi không thường ngủ quên trong một không gian chật kín người như vậy.”
Anh cười xòa. “Và tôi cũng không thường… tự ý ngồi vào lòng người khác như vậy.”
“Vậy ta hòa nhé. Bắt đầu lại nào.” Cô nâng ly vang lên ý muốn chạm cốc cùng anh.
“Bắt đầu lại.” Ánh mắt cả hai chực xoắn xuýt.
Tia nhìn của anh da diết đến nỗi khiến cô cụp mắt xuống. “Anh đưa tôi ra đây để tán tỉnh đấy à?” Hỏi cái kiểu gì thế không biết? Cô gần như hối tiếc vì đã buột miệng.
Khi thấy Duncan mãi không đáp lại, cô ngước mắt lên. Anh đang cân nhắc câu hỏi của cô để quyết định câu trả lời.
“Tôi nghĩ điều đó chỉ đúng phần nào.”
“À, vậy thì tôi phải có lời khen về thái độ thành thật của anh rồi.” Tara nghịch nghịch hai bàn tay để giấu đi sự căng thẳng của mình. Cô cố cắt một ít phô mai với bàn tay run run.
Duncan đặt một tay lên vai cô, và gỡ con dao ra. Anh xắt phô mai và đưa cho cô một tiếng.
Tara cảm thấy như một tia lửa điện vừa xoạt qua các đầu ngón tay mình.
“Chắc tôi đã khiến cô khó chịu. Xin lỗi”, giọng anh cũng êm ái y như cái đụng chạm vừa rồi.
“Không có gì đâu. Tôi thực sự đánh giá cao sự thành thật của anh. Thời nay mà có người như anh thì kể cũng hay. Đa số toàn nói dối để đạt được cái mình muốn.”
“Sự thật quan trọng đối với cô lắm sao?”. Duncan nhìn lảng đi.
“Đúng vậy. Tôi sẽ thành thật với anh.” Tara hít một hơi thật dài đầy khó nhọc và từ tốn giải thích điều cô cần nói. “Làm tình với ai đó không nằm trong danh sách những điều tôi định làm hôm nay.” Không khí xung quanh đặc quánh lại trong khi cô đợi câu đáp lại từ anh. Vai anh căng cứng.
Với nét mặt chân thành, anh hỏi, “Thế còn ngày mai?”
Cô cũng cười, mắt long lanh.
Anh bật cười theo. Sự căng thẳng được nới lỏng đi một lúc.
“Cảm ơn, tôi thực sự cần như thế.”
“Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
“Có lẽ anh không chịu để ý thôi.” Tara lùa tay vào tóc tỏ ý nhấn mạnh điều mình muốn nói. “Nhưng tôi đang nhận nhiệm vụ là một cô trinh nữ trong Lễ hội này.”
“Thế sao?”
“Phải.” Cô không nhận thấy câu hỏi đó có vẻ xúc phạm, và tự hỏi tại sao. “Anh thì sao?”
“Nay, nhưng tôi nghĩ cô biết điều đó.”
“À, tôi chỉ muốn xem thử anh trả lời như thế nào thôi.”
“Khá khen.”
“Thế anh giải cứu tôi còn vì lý do nào khác hơn chỉ là chuyện kia và muốn xin lỗi?” Tara ngồi ngả người ra sau và tự cho phép mình thư giãn lần đầu tiên trong mấy ngày qua. Cô ngắm nhìn nước chảy dười con suối.
“Trông cô có vẻ không vui nhỉ.”
“Chứ còn gì nữa”, cô nhấm nhẳng.
“Nhưng bây giờ thì không phải thế đúng không nào?” Duncan gạt chỗ thức ăn còn thừa sang một bên rồi ngồi duỗi hai chân bên cạnh cô.
“Ừ.”
“Thế sao cô không bỏ đi? Sao cứ phải ở lại khi không thấy vui như thế?”
“Anh có nhớ cô bạn của tôi không, cái cô say lướt khướt đêm hôm qua ấy? Tất cả cái trò này đều do cô ấy bày ra đấy. Cassy rất háo hức về buổi khiêu vũ sắp tới. Tôi không thể bắt cô ấy đi được.”
“Lòng trung thành. Một tính cách hiếm có.”
“Có thể, mà Cassy cũng sẽ làm tương tự đối với tôi nếu rơi vào hoàn cảnh này. Thế nên tôi sẽ ở lại và chịu đựng tất cả những cái nhìn chòng chọc và chỉ trỏ trong vài ngày. Cuộc đấu thương nghe có vẻ thú vị - chắc sẽ vui. Anh đã từng tham gia chưa?”
“Aye, một hai lần gì đấy.”
“Còn cái vụ sau đó, buổi lễ ấy? Anh nhìn thấy lần nào chưa?” Cô hái một bông hoa và bắt đầu bứt từng cánh một.
“Aye, nhưng không giống như cách họ tổ chức lần này.”
“Gwen cho chúng tôi biết tất cả về nó rồi. Cũng giống như lễ đính hôn vậy đúng không?”
Anh gật đầu. “Đúng là giống như lễ đính hôn nhưng hai người sẽ được ‘kết chặt’ vào nhau nếu lời thề hôn ước được chính họ đọc lên một cách chính xác. Cô có lo lắng về buổi lễ đó không?”
Cô so vai. “Nó có thể tệ như thế nào được chứ? Đâu có vẻ gì giống như tôi sẽ bán đi linh hồn mình hay bất kỳ thứ gì tương tự. Tôi sẽ vờ như mình đang diễn một vở kịch vậy thôi.”
Nụ cười Duncan nhạt dần.
“Gwen luôn khiến tôi sởn gai ốc.” Tara uống nốt chỗ rượu còn lại rồi đặt ly xuống.
“Tại sao?”
“Thứ nhất là cái tên, Gwen. Nghe không thực cho lắm. Tôi cược đấy chỉ là nghệ danh trên sân khấu thôi. Thứ hai, nụ cười của mụ trông giả tạo thế nào ấy. Như thể muốn mọi người nghĩ bà ta là người vĩ đại, trong khi thực tế ra bà ta đang làm tất cả những chuyện này vì mộ lý do quái quỷ nào đó. Ý tôi là tại sao lại chọn ra một trinh nữ? Phải chi tôi có thể đọc được ý nghĩ của người khác giống như mụ, tôi sẽ dùng cái biệt tài đó phục vụ cho mục đích tốt đẹp hơn. Chứ không làm cái chuyện loan báo một việc rất riêng tư là một ai đó vẫn còn trinh cho khắp thế giới biết như thế.”
“Cô có nghĩ bà ta có một năng lực gì đó không?”
“À có, bà ta có đấy! Khi Gwen nhìn vào ai thì cứ như muốn xuyên thấu người đó vậy.” Chỉ nói về Gwen thôi mà hai bàn tay của Tara trở nên lạnh như đá. “Anh không tin mấy cái chuyện như thế, đúng không?”
Khi không nghe anh trả lời, Tara nhìn anh và trông thấy anh đang nhìn cô chăm chăm. Ánh mắt anh nói cho cô biết anh cũng có cảm giác tương tự.
“Tôi đoán là có lẽ anh tin. Điều này khiến cả hai chúng ta hơi bất bình thường.”
“Không điên khùng chút nào khi dò được ý nghĩ của người khác. Mới đây cô còn bảo đấy la một thứ quyền năng mà giờ nói khác đi là sao?” Duncan ngắm đôi môi cô khi cô nói.”
“Tin vào cái năng lực ngoại cảm đọc được ý nghĩ của người khác mà không điên khùng thì là gì.”
“Thế cô có tin vào việc đọc được ý nghĩ của người khác không?” Gió thổi khiến mái tóc Tara vắt ngang khuôn mặt cô. Anh khom người vén nó đi. Duncan để ngón tay mình nấn ná lại nơi gò má cô. Cùng với cái đụng chạm thân mật ấy là khuôn mặt nóng ran lên của Tara.
Cô mất tập trung nên phải cố gắng để trả lời câu hỏi của anh. “Có thể.” Cô đưa lưỡi liếm đôi môi khô rốc.
Anh dịch lại gần hơn, nhìn chăm chăm vào đôi môi cô. Ánh nhìn chuyển dần lên đôi mắt cô.
Cô nên quay đi, Tara cảm thấy mình bị hút về phía anh hệt như hai thỏi nam châm khác cực và cô biết điều sắp xảy ra là không thể tránh khỏi.
Duncan sẽ hôn cô. Cô không đủ sức ngăn anh lại và thực sự là cô cũng không muốn ngăn anh.
“Tôi đang nghĩ gì, Tara?” anh nhích mặt ra một chút. Mắt anh chuyển xuống giữa bờ môi và đôi mắt đang mơ mang của cô.
Tara cắn môi hơi run run, “Anh muốn hôn tôi.” Những lời cô vừa thốt ra chỉ vừa đủ nghe, và đứt quãng như nhịp tim của cô lúc này.
Anh dịch lại gần cô hơn, đến mức cô cảm thấy được hơi thể của anh, “Em cho phép chứ?”
Hơi thở cô dồn dập. Làm ơn đừng, tâm trí cô hét lên phản đối khi đôi môi run rẩy thốt ra điều trái tim mách bảo, “Vâng.”