Tara dễ dàng vào vai một nhân vật thuộc hoàng tộc khiến Duncan bất ngờ. Cô bước về phía anh chìa tay kèm theo nụ cười rạng ngời. Anh hôn chào cô, một nụ hôn xã giao nhưng đủ để hai má cô nóng bừng. “Trông em xinh quá.”
“Anh biết người ta thường nói thế nào rồi mà, nếu ta không thắng được họ thì hãy về phe với họ.”
Duncan không hiểu ý cô, nhưng thay vì để lộ sự bối rối, anh gật đầu và bước lùi lại khi cô thông báo đã đến lúc dùng bữa tối.
Duncan bị cuốn vào những câu chuyện về thời đi học của Tara. Anh không ngạc nhiên về việc cô cố học để trở thành bác sĩ, nhưng vì thiếu kiến thức về lĩnh vực này ở thế kỷ hai mốt nên anh không thể góp chuyện. Anh chỉ lắng nghe và thầm nghĩ mẹ mình chắc là thích trò chuyện về những thay đổi của y học lắm.
Cassy và Tara huyên thuyên không ngớt về cuộc sống của họ.
Duncan muốn kể cô nghe về thời thanh niên của anh, những cuộc phiêu lưu anh và Fin đã trải qua. Nhưng điều này không thể. Làm sao anh có thể kể cho cô nghe cái lần anh học cách nhóm lửa mà không cần đến viên đá lửa? Hay lần bị em trai khiêu khích khiến anh suýt chút nữa thiêu rụi mạn đông Pháo đài?
Nay. Anh chỉ có thể lắng nghe thôi. Cốt để cảm thấy gần Tara hơn, anh cầm lấy tay cô. Mặt cô nóng ran, đỏ bừng, mạch đập dồn dập.
Còn nói không bị tác động bởi sức quyến rũ từ mình nữa đi.
Fin khom người thì thầm chỉ để mỗi Duncan nghe thấy. “Mụ ta đến.”
Grainna rảo bước về phía họ, khiến ai nấy đang nói đều ngưng bặt. Những ý nghĩ bên trong của Duncan và Fin lập tức chuyển sang khúc nhạc đang chơi và người con gái đang ngồi cùng. Cả hai đều cố không để Grainna đọc được ý nghĩ của mình.
“Chào các cô gái.” Mụ vén gấu váy bước lên trên bục. “Ta tin chắc rằng các ngươi đang rất vui, đúng không?”
“Vâng, rất tuyệt, thưa Lệnh bà Gwen”, Cassy nhanh nhảu.
Grainna nhìn thẳng vào Duncan và khoác lên môi nụ cười giả tạo thường trực. “Ngươi không định giới thiệu bạn mình với ta sao?”
“Ồ có chứ.” Tara hắng giọng, “Duncan và Fin, đây là Lệnh bà Gwen. Người đã ban tặng chúng tôi chức danh cao quý nơi đây.”
Grainna chìa tay ra.
Duncan bắt tay mụ rồi thả ra ngay lập tức.
“Lễ hội rất thú vị. Việc này bà làm được nhiều lần chưa?”, Duncan hỏi.
“Cũng nhiều năm rồi, xin lỗi quý ông là…?”
Anh không định nói cho mụ biết họ của mình. Chẳng thể biết được liệu mụ có chạm trán với ông bà tổ tiên nhà anh trước khi anh ra đời không.
Fin chen vào Duncan đang ngắc ngứ không biết đáp ra sao. “Nhiều năm rồi? Wow, hẳn là rất cực nhọc với một phụ nữ ở độ tuổi như bà đây nhỉ?” Grainna trừng mắt nhìn cậu, tỏ ý bất bình trước câu hỏi khiếm nhã vừa rồi.
Duncan đá vào Fin bên dưới bàn. “Thật ra ý em trai tôi muốn hỏi liệu bà đã có kế hoạch nghỉ ngơi sớm hay chưa? Dù vậy, tôi tin chắc sẽ không có người nào khác đứng ra tổ chức lễ hội này thành công như bà đây.”
“Nếu đạt được ý nguyện của mình thì ta sẽ sớm nghỉ ngơi thôi.” Mụ quay sang Tara nói, “Chúc ngươi buổi tối vui vẻ”, rồi bỏ đi.
Duncan khẽ thở ra nhẹ nhõm.
* * *
Họ đã gọi món vịt quay nhưng thức ăn được dọn ra lại là gà. Mà chuyện này cũng chả quan trọng gì bởi Tara không đụng lấy một miếng. Thi thoảng cô ngước nhìn lên khi ai đó bật cười hơi lớn hay những lúc đột nhiên xuất hiện một vài vị khách say lảo đão ngã trúng vào bàn họ. Buổi tiệc vẫn diễn ra huyên náo nhưng cô không để tâm gì mấy đến nó mà dồn hết sự chú ý vào Duncan.
Tara không muốn trông thấy buổi tối nay kết thúc. Nhưng đến khi mọi người lục tục kéo nhau ra về, và ban nhạc ngừng chơi thì cô đành phải nói lời chúc ngủ ngon.
Duncan đi cùng cô về lều với Sampson theo sát đằng sau.
“Cảm ơn anh vì ngày hôm nay.” Tara lại thấy ngượng ngùng đến khổ sở - lần đầu tiên cô cảm thấy như vậy kể từ lúc leo lên ngựa cùng anh trở lại khu trại.
Duncan cầm lấy bàn tay run rẩy của cô và đặt lên đó nụ hôn tha thiết nhất. “Chúc em ngủ ngon, tiểu thư Tara.”
Anh quay người lướt qua tên cận vệ rồi biến mất trong đêm.
Tara dõi theo anh. Khỉ thật!
* * *
“Cậu có nghĩ anh ấy đã đi rồi không?” Tara nhìn qua tên lính canh tìm kiếm Duncan trong đám đông.
Cassy cười toe toét trong không khí bảng lảng sương mù của buổi sớm mai. “Tớ dám chắc là anh ta vẫn còn đâu đấy quanh nơi này. Có thể vẫn đang ngủ vùi như một nửa số khách ở đây.” Cô cố hết sức kháng cự khi Tara kéo cô ra khỏi giường. “Như bọn mình hiện giờ vậy nè”, Cassy nói thêm.
Tara nghiêng nghiêng đầu. “Chính cậu là người đưa ra ý kiến hay ho đó đấy nhé. Đừng có mà làm trái ý tớ bởi vì tớ đang bắt đầu nhập vai rồi.”
“Ừ, ừ. Cà phê đâu rồi ấy nhỉ?”
* * *
“Anh định làm gì?”, Fin nhìn qua vành cốc đang cầm trên tay hướng về hai cô gái vẫn chưa trông thấy họ.
Duncan không buồn để ý đến câu hỏi của cậu em trai. Anh đang mải quan sát cô.
Fin vẫy vẫy tay trước mặt ông anh. “Trời đất, Duncan, anh phải tập trung vào chứ. Thời gian sắp hết rồi.”
“Sao anh lại không biết chứ.” Anh cố dứt ánh mắt sang hướng khác. “Cô ấy không đáng phải chịu những gì chúng ta đang định làm.”
Fin rất hiểu và thông cảm với anh mình – người lúc nào cũng thấy cắn rứt lương tâm khi phải thực hiện một hành vi không đứng đắn nào đó. “Nếu lúc này mình đang ở nhà, em sẽ khuyên anh cưới cô ấy làm vợ. Nhưng vì không phải thế nên cứ đưa cô ấy lên giường, và thế là nhiệm vụ hoàn thành.”
Duncan chớp mắt. “Nếu cô ấy không chịu thì làm thế nào hả Fin? Khi chưa được phép thì không thể cứ thế mà tiến hành được.”
“Anh còn có cả ngày và tối hôm nay nữa cơ mà. Nếu vẫn còn chưa nên cơm cháo gì thì cuộc tỉ thí ngày mai sẽ mang đến cho cô ấy cơ may được biết anh là người như thế nào.” Fin vỗ vỗ vào lưng anh trai bật cười khùng khục. “Biết đâu em sẽ nhường anh thắng để anh có thể làm lễ đính hôn với cô ấy.”
“Nhường anh thắng?”
“Aye, nhường anh.” Fin cười vang trước sự cạnh tranh luôn diễn ra giữa hai anh em, nhưng cả hai đều không bao giờ có kiểu sát phạt nhau tới cùng.
Cả hai đưa mắt nhìn Tara. Một gã đàn ông ăn bận đỏm dáng đang đứng trước mặt cô. Duncan thấy khó chịu khi Tara mỉm cười với hắn và bật cười khanh khách khi hắn nói điều gì đấy.
Duncan căng cứng người khi trông thấy gã đàn ông nọ khom người bắt tay cô và giữ nguyên tư thế cả phút đồng hồ. Ghen tuông trào lên trong lòng anh. Gã lạ mặt đó nói điều gì khiến cô cười tươi thế không biết? Còn nữa, tại sao gã lại đứng gần cô đến như vậy?
* * *
“Rất hân hạnh được gặp ông, ông Steel.” Tara mỉm cười.
“Cứ gọi tôi là Michael. Sau cuộc tỉ thí ngày mai, ta sẽ quen biết nhau nhiều hơn.”
“Sao cơ?”
“Rất ít đàn ông ở đây có thể đấu thương trên ngựa. Nên thật vui mừng khi nói rằng phần thắng rất có khả năng rơi vào tay tôi.”
Hình ảnh một con công xuất hiện trong tâm trí Tara. Người đàn ông này vênh váo hệt loài chim kiêu ngạo đó.
Cô nhìn xuống, thấy anh ta vẫn còn cầm tay mình nên rụt lại. “Nếu quả thế thì xin chúc mừng ông.”
Cảm giác có ai đó đang nhìn mình, Tara quay lại bắt gặp ánh mắt Duncan. Ngay lập tức mặt anh giãn ra. Cô nói, “Xin ông thứ lỗi.”
Ánh mắt Duncan và Steel giao nhau, khi cô xoay người đi về phía anh. Cằm anh hơi nghếch lên. Tara quay lại nhìn người đàn ông nọ, rồi nhìn Duncan. Anh đang ghen ư?
Trước khi Tara kịp mở miệng chào, Duncan đã cúi xuống áp lên môi cô một nụ hôn nóng bỏng.
Những tiếng hắng giọng vang lên nhắc nhở họ đang ở chốn đông người. Nhưng cô chẳng quan tâm.
“Chào anh.” Tara lảo đảo ngã người ra sau. Ồ, đúng thật rồi. Anh đang ghen đây mà.
Anh cúi xuống và nở nụ cười mê hồn trong khi nắm lấy cánh tay cô. “Hôm nay trời đẹp vô cùng. Hãy xem ta có thể làm gì để tiêu khiển nào.”
Không biết là do anh dùng từ lỗi thời, hay cách anh nhìn như muốn ngấu nghiến lấy cô, nhưng ngay phút giây ấy Tara nghĩ mình có thể đi theo người đàn ông này đến bất kỳ nơi đâu.
Ngay cả khi gã Bruno nhằng nhẵng bám theo sau, họ vẫn tìm được cách vui vẻ bên nhau. Nào là những nghệ sĩ tung hứng, các anh hề, nào là người phu lửa và đám lèo tèo mấy diễn viên hạng bét đang xuyên tạc những vở kịch Shakespeare mua vui cho đám đông.
Bọn trẻ đang trở nên buồn chán. Tara để ý có không ít đứa rịt ở trong lều, và âm thanh của trò chơi điện tử không lẫn vào đâu được phát ra từ đó. Cô chỉ cho Duncan thấy mấy đứa trẻ rồi bâng quơ hỏi, “Chẳng biết ở thời đó trẻ con chơi những trò gì nhỉ?”
“Hầu hết bọn chúng dành phần lớn thời gian trong ngày để làm việc, phụ giúp gia đình và bất kỳ công việc điều gì được giao phó. Trẻ con nhà giàu thì có người giúp việc làm hết những chuyện đó, nên con trai thường bắt tay vào việc luyện tập để trở thành hiệp sĩ từ những năm tháng đầu đời. Con gái thì học cách chăm sóc nhà cửa gia đình.”
“Ồ, anh hẳn là cuốn bách khoa toàn thư về thời trung cổ nhỉ.”
“Tôi chỉ được nghe kể lại thôi.” Anh tránh ánh nhìn dò hỏi của cô. “À… Có vẻ như một vài đàn ông rất muốn thắng cuộc ngày mai đấy.” Anh đưa tay lên chỉ vào đám đám đàn ông đang ở bên trong đấu trường luyện tập chuẩn bị cho cuộc tỉ thí sắp tới.
Tara nhìn họ trên ngựa với vẻ nôn nóng muốn trở thành người thắng cuộc.
“Anh cũng tham gia thi đấu, đúng không?”
Duncan đặt tay lên thắt lưng cô khi hai người đến gần hơn để nhìn cho rõ đám đàn ông đang hăng say luyện tập. “Nay, Tara. Tôi sẽ không tham gia.”
Cô quay sang nhìn anh bất ngờ. “Em cứ tưởng… Ý em là vì chúng mình…”
Nét mặt anh dịu lại với nụ cười tinh nghịch.
“Anh đùa đúng không.” Cô nhẹ nhõm.
“Tôi không tranh tài. Tôi sẽ thắng”, anh tuyên bố với giọng chắc nịch.
Cô thở phào, và đập nhẹ bàn tay mảnh dẻ lên ngực anh. “Đừng làm em hoảng thế chứ.”
“Em lo lắng vì tôi không tranh tài để được đính hôn với em ư?”
“Ở đây anh là người duy nhất em đã hôn đấy! Liệu hồn mà thắng cuộc đi!”
“Tôi rất thích hôn em.”
“Nếu anh thắng em sẽ để anh hôn lần nữa”, cô hứa.
Anh tiến lại gần hơn và làm ra vẻ như sẽ hôn cô ngay lúc đó. Bruno càu nhàu đằng sau, phá hỏng mất giây phút lãng mạn.
Quỷ thật, cô nghĩ, ước gì chỗ này chỉ có hai người.
* * *
Họ sắp sửa dùng xong bữa tối thì Gwen xuất hiện. Tara để ý thấy hai anh em Duncan đưa mắt nhìn nhau nhưng nụ cười giả tạo trên mặt mụ khiến cô quên phắt điều đang nghĩ và cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Sau màn chào hỏi cho đúng phép tắc xong xuôi, Fin bắt chuyện khi Gwen bước tới gần.
“Dùng bữa xong thì đến chương trình gì?”, cậu hỏi.
Thay vì trả lời, Gwen nhìn sang Tara. “Công nương McAllister, ngươi sẽ khiêu vũ với lần lượt những người tham gia cuộc đấu thương ngày mai. Ta hy vọng là ngươi không phản đối.”
“Vâng…”, Tara đứng thẳng người lên.
“Chúng ta không muốn họ nghĩ ngươi đã chọn được người thắng cuộc và chẳng còn có lý do gì để tham gia cuộc tỉ thí nữa.” Grainna nhìn thẳng vào mặt Duncan. “Ta tin chắc rằng bạn ngươi không có ý kiến gì.”
Tara thấy quai hàm Duncan hơi đanh lại. Cô hy vọng anh sẽ phản đối.
Thay vào đó, anh mỉm cười và nói, “Đương nhiên là không rồi.”
“Tốt.” Gwen vỗ thay khiến mấy cái vòng va nhau kêu xủng xoẻng. Ngay lập tức nhạc ngừng và đám đông dồn chú ý vào mụ.
“Thưa quý ông quý bà”, giọng mụ sang sảng, “Đêm trước Điểm chí, và trước cuộc đấu thương đánh đấu dịp này, tôi muốn bày tỏ lòng cảm kích với quý vị đã tham dự buổi tối hôm nay. Như đã cam kết, cả ngày mai sẽ dành cho các trò chơi và kết thúc là cuộc đấu thương trên ngựa.”
Những tiếng reo hò vang lên từ đám đông khi cánh đàn ông chạm cốc nhau.
“Người thắng cuộc sẽ nhận vinh dự được sóng đôi với công nương Tara trong lễ đính hôn.” Những tiếng huýt sáo nổi lên khắp nơi. Một người đàn ông hét vống lên gì đó về đêm tân hôn. “Buổi lễ đính hôn sẽ được tổ chức giống hệt như thời Phục hưng. Hy vọng mọi người sẽ thấy thích thú.”
Nắm chặt ly rượu, Tara uống một ngụm thật lớn. Tay Duncan lần tìm rồi đan chặt lấy tay kia của cô trong lòng bên dưới bàn. Anh bóp nhẹ trấn an.
“Những ai tham gia trận đấu vào ngày mai để dành vinh dự đứng bên cạnh công nương Tara trong lễ đính hôn sẽ được khiêu vũ cùng cô ấy một điệu vào tối nay.” Gwen ra hiêu cho các nhạc công và âm nhạc trỗi lên. “Chúc mọi người vui vẻ.”
Gwen nghiêng đầu bước xuống bục.
Tara thấy khổ sở khi nhìn thấy cánh đàn ông xếp hàng chờ lượt. Nhạc êm dịu và từa tựa như một điệu waltz. Hai đầu gối cô bủn rủn khi người đàn ông đầu tiên tiến lại gần.
Tara mỉm cười với Duncan và trừng mắt nhìn Cassy. Cô bước tới và để bạn nhảy đầu tiên dìu mình ra sàn.
Anh này có khổ người thấp. Tên là Jimmy hay Timmy gì đấy, Tara không thể nào nhớ được. Vì mải đếm trong khi khiêu vũ, nên anh ta chẳng nói được gì cả. Nhảy với người lạ dễ khiến bản thân trở nên vụng về, và Jimmy hay Timmy đây có vẻ cũng không thoải mái hơn gì cô.
Ngoài việc một ngón chân bị đau, Tara không cảm thấy sợ như cô tưởng khi người đàn ông kế tiếp tiến tới gần.
Sau lượt nhảy thứ ba, nỗi lo sợ ban đầu lắng xuống. Ai cũng hỏi những câu giống nhau. “Cô có vui không?”, “Dưới ánh sáng đèn thế này cô thấy thế nào?”. Những người đàn ông vô hại, đa số đã có vợ, hay theo như họ nói là vậy.
Bạn nhảy thứ tư trông quen quen và điển trai. Cô mất một ít phút mới nhận ra. Anh này vào vai một hiệp sĩ Anh quốc, từ giọng nói đến trang phục. Anh ta không phải đếm khi nhảy, nên có cơ hội mở miệng.
“Trông cô thật quyến rũ, công nương Tara”, giọng anh ta mượt như nhung.
Hai má cô nóng bừng. “Cảm ơn, ông Steel.”
“Hãy gọi tôi mà Michael. Cô phép tắc quá làm tôi đau lòng lắm đấy.”
“Tôi thì lại lo làm đau chân anh hơn.” Vừa dứt lời, cô lỡ một nhịp khiến cho người bạn nhảy buộc phải đỡ lấy và cả hai sát vào nhau.
“Cẩn thận đấy, không ai muốn cô bị thương vào trước ngày mai đâu.” Anh ta nhìn xuống mặt cô. “Trừ khi cô muốn tránh xuất hiện trước công chúng.”
Cô bật cười. “Đi nha sĩ tôi còn thấy vui hơn.”
Michael phá lên cười, cô trở nên dễ chịu hẳn.
* * *
Tiếng cười lớn của gã đàn ông nọ khiến Duncan nổi đóa. Anh đặt tay lên chuôi gươm, cơ hàm đanh lại. Gã quàng tay quanh eo Tara với cung cách thoải mái quá trớn, và anh điếng người khi cô tươi cười với gã.
“Bình tĩnh nào anh trai”, Fin trấn an, “Chỉ là một điệu nhảy thôi mà, cô ấy buộc phải làm thế thôi”.
Duncan không rời mắt khỏi hai người khi họ lướt quanh phòng. Điệu nhạc vừa dứt, người đàn ông cầm lấy bàn tay cô và hôn lên đấy. Anh cảm thấy hả hê khi cô vội rụt tay lại ngay sau đó.
“Đến lượt em”, Fin đứng lên.
Fin chen ngang một gã to quá khổ, tướng tá vụng về và nắm lấy tay Tara lướt một vòng thật rộng trước khi kéo cô vào vòng tay cậu, giữ một khoảng cách vừa đủ giữa hai người.
“Làm thế nào cô có thể cầm cự được vậy?”, Fin hỏi, cố ý vừa đủ lớn để Duncan nghe thấy.
“Cậu không tình cờ mang theo một chai rượu bẹt đấy chứ?”, Tara đùa.
Cô thấy dễ chịu hẳn, và Fin dìu cô lướt nhanh ra xa.
Duncan nheo mắt, tự hỏi không hiểu em mình to nhỏ gì với cô gái của anh.
“Tara nói với tôi hai anh sẽ rời khỏi đây khi lễ hội kết thúc.” Cassy chuyển đến ngồi gần Duncan để anh có thể nghe rõ.
“Aye”, anh nói, mắt vẫn không rời lấy một giây nơi chú em đang khiêu vũ cùng Tara.
“Tiếc quá nhỉ.”
“Tiếc điều gì?”, anh quay sang Cassy.
“Thì chuyện hai người rời khỏi đây ấy. Nếu anh và em trai có thể nán lại thêm một ít thời gian nữa, tôi chắc chắn sẽ bảo Tara đưa cả hai đi một vòng Los Angeles độ một tuần lễ gì đấy.”
“Tôi e là không thể được rồi,”
“Đồ lười.” Anh lại đưa mắt về phía Tara và Cassy nói, “Tôi nghĩ anh hợp với cậu ấy đấy.”
“Tại sao cô nói thế?”
“Chả rõ nữa, chỉ là tôi thấy vậy thôi. Nếu không gặp anh, cậu ấy chắc hẳn chẳng đời nào chịu nhập vai đến thế. Đêm qua cậu ấy đã muốn bỏ về rồi, thế mà hôm nay…” Cassy xoay xoay ly rượu trong tay. “Lẽ nào chuyện này không mang nhiều ý nghĩa chứ.”
Anh chú ý cách cô lựa chọn từ để nói. Đó chính xác là cảm giác của anh từ lúc sơ ý ngồi trúng phải Tara. “Nó mang rất nhiều ý nghĩa.” Anh mỉm cười với cô bạn của Tara, cảm thấy trong lòng dấy lên một tình cảm thân thuộc với cô bạn gái người phụ nữ của anh.
Anh nghĩ một lúc về chuyện không biết từ lúc nào trong đầu mình hình thành suy nghĩ Tara là “người phụ nữ của anh.” Tara đâu phải của anh. Có thế nào thì cô cũng không phải là của anh, bất luận anh cảm thấy ra sao về cô.
“Ôi… không!”, Cassy cắt ngang luồng suy nghĩ của Duncan, nhìn về phía bên kia vũ phòng. “Tara sẽ không chịu nổi đâu.”
Nhạc đã chuyển sang bài khác, và thế có nghĩa là Tara tiếp tục có bạn nhảy mới.
Cô đứng mặt đối mặt với gã. Say mèm và nồng nặc mùi rượu. Gã cố kéo Tara sát vào mình trong khi cô cố giằng ra khiến Duncan ngồi bật dậy, mắt ánh lên tia nhìn nguy hiểm.
Anh đúng thật là một hiệp sĩ trung cổ khi hùng dũng đi xuyên qua đám đông mắt hầu như không nhìn vào một ai. Anh trông thấy gã đàn ông nọ quờ tay xuống bên dưới hông cô. Cô vùng ra giữ khoảng cách nhất định giữa hai người, nhưng cứ bị kéo một cách thô bạo vào sát tên cục súc đó.
Duncan không thể nhớ nổi cảm giác như muốn xé xác ai đó trong tất cả những trận đánh nhau của anh là như thế nào. Tên đốn mạt kia nhất định sẽ trả giá vì tội sàm sỡ cô.
* * *
“Tránh ra!”, Tara quát vào mặt gã say miệng lèo phèo rớt dãi. Cô giật tay ra nhưng gã mau chóng chộp lấy trở lại.
“Có chuyện gì thế cô gái nh… nhỏ, tôi biết nhất định em sẽ thích mà.” Gã thè lưỡi liếm chỗ dãi rớt bắt đầu chảy ra ngoài.
Tara chuẩn bị co chân thúc cho gã một cú vào háng thì nghe có tiếng thép va vào nhau lách cách. Trong chớp mắt, cô trông thấy một lưỡi gươm dài gần một mét kê thẳng vào một bên cổ gã say. Tara điếng người, chỉ biết đứng đực ra đó nhìn trân trối.
Xung quanh im phăng phắc. Tiếng ồn ào và tiếng nhạc ngưng bặt, một sự im lặng chết người bao phủ toàn bộ căn phòng khiến cô lạnh toát xương sống.
Chỉ nghe một giọng Scotland rít lên, “Buông cô ấy ra”, Duncan ra lệnh.
Gã say đông cứng người trước lưỡi gươm đang kề cổ, một giọt máu rỉ ra từ đó. Trước sự xấu hổ của gã đàn ông, anh nới lưỡi gươm ra, khiến gã càng thêm nhục nhã. Thật kinh ngạc là không hiểu sao gã vẫn đứng vững được với ánh mắt thảng thốt.
“Tôi không có ý làm hại ai. Chỉ muốn đùa chút thôi, anh bạn.”
Duncan kéo Tara về phía mình.
Lảo đảo lùi lại, gã say ngã vào một cái bàn, cố gượng thẳng dậy rồi chạy tuột một mạch ra khỏi vũ phòng. Duncan tra gươm vào bao.
Khi gã đàn ông nọ biến khỏi tầm mắt, Duncan nhìn sang Tara, “Em không sao chứ?”
Cô há hốc miệng.
“Em muốn đi dạo một lúc không?”
Không nghĩ là mình có thế thốt được lời nào lúc này, cô gật đầu.
Cassy đứng gõ cái muỗng leng keng vào chiếc ly đã uống cạn được một nửa. “Nào, anh chị và các bạn! Buổi biểu diễn đến đây là kết thúc! Xong. Ta trở lại bàn ăn đi thôi.”
Fin dẫn tên lính của Grainna đến chỗ gã say để anh ta xử phần còn lại. Duncan lách khỏi đám đông ra ngoài cùng với Tara trong vòng tay. Chỉ hai người.
* * *
Cô đang cố ‘tiêu hóa’ chuyện xảy ra vừa rồi. Chưa bao giờ, thậm chí trong những giấc mơ điên khùng nhất Tara cũng không hình dung nổi cảnh tượng một người đàn ông rút gươm tấn công một người đàn ông khác để bảo vệ cô. Khoảnh khắc ấy cô không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả nổi – cái khoảng khắc ấy cô thấy sung sướng khi mình là phái yếu. Trái tim cô nhảy nhót khi cảnh tượng ấy diễn lại trong đầu.
Cô không sợ người đàn ông đó. Bực mình thì đúng hơn. Chuyện Duncan ra tay giải cứu mang đến cho cô một sức mạnh cô chưa từng nghĩ tới.
Họ bước đi trong im lặng một lúc rồi Tara lên tiếng, “Cảm ơn anh.”
“Không có gì.”
“Còn không có gì nữa? Gã đó thật biến thái. Em chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra thì anh xuất hiện, cho gã trở về đúng chỗ của mình.” Cô quay sang anh, mỉm cười. “Vậy mà từ hôm gặp anh đến giờ em nghĩ nó là đồ rởm.” Cô sờ vào thanh gươm.
“Đồ rởm là gì?”
“Là đồ giả đó. Là đồ để hóa trang thôi”, cô giải thích.
“Ồ.” Anh đặt lên tay cô. “Nay, cái này không phải đồ rởm đâu.”
“Trông nó chắc là nặng. Đúng không?”, cô nắm lấy chuôi gươm.
Anh rút ra, rồi đặt nó vào tay cô. “Do em bảo đấy nhé.”
Khi anh buông thanh gươm ra, nó chúc hẳn xuống dưới vì sức nặng. “Wow.” Tara cố nhấc lên bằng cả hai tay. “Em không ngờ lại nặng đến thế.”
Vậy mà anh ấy đã vung lên như thể trọng lượng của nó không hơn một gói kẹo dẻo. Tại sao chỉ nghĩ đến thế thôi mà cô lại thấy nhoi nhói đâu đó bên dưới nhỉ?
Ngượng vì ý nghĩ thầm kín đó, cô trao thanh kiếm lại cho anh, ngẩng mặt lên trời cố nối lại cuộc nói chuyện giữa hai người. “Những ngôi sao kia đẹp quá nhỉ.”
“Em mới đẹp. Những ngôi sao sáng nhưng nhiều vô số.”
Anh đăm đăm nhìn vào mắt cô khi cô nhìn anh.
“Em phải làm gì với anh đây?”, cô thì thầm.
Anh quàng tay ôm lấy cô kéo sát vào mình. “Em muốn làm gì với anh nào?”
“Ồ, em muốn làm gì, và em phải làm gì là hai điều hoàn toàn khác.” Hơi thở của cô trở nên gấp gáp khi anh kéo cô sát vào lòng hơn.
Anh ghé môi xuống môi cô cách không đầy một phân. “Nói anh biết em muốn gì đi, Tara.”
Hơi thở anh nồng ấm và phảng phất mùi rượu vang. Thật khó mà nghĩ được gì khi có anh quá gần thế này. Cô mong muốn kinh khủng môi anh khóa môi cô.
Cô vừa mới nghĩ anh sẽ đáp lại niềm mong mỏi đến cháy bỏng đó của mình thôi thì môi anh đã trượt xuống bên dưới cổ cô nơi mạch đang đập loạn nhịp rồi. Anh vén mớ tóc phủ lên cổ cô sang một bên để dễ dàng mơn trớn nơi ấy.
Môi anh đi đến đâu cảm giác nóng rần chạy đến đó. “Nói anh biết em muốn gì đi”, anh lặp lại, không chịu để cô có thời gian suy nghĩ khi không ngừng hôn vào cổ cô.
Một đám cháy, chứ không phải chỉ là một tia lửa nhỏ, đang bùng lên trong Tara. Thân người cô tan chảy hòa nhập vào anh. Anh lần tới dái tai cô nhâm nhi nơi đó, và ngay tức khắc một luồng điện chạy rần rần dọc theo sống lưng. “Anh”, cô thở dốc, “Chúa ơi, em muốn anh”.
Tara thoáng thấy anh mỉm cười trước khi môi anh ập vào môi cô ngấu nghiến.
Hai đôi môi cùng lúc cuống cuồng ngập vào nhau. Không giống như nụ hôn lần trước, lần này, không chờn vờn hay từ tốn, hay nhẩn nha khiêu gợi. Một cảm giác thuần tính nguyên thủy và cuồn cuộn nhục cảm không có chỗ cho việc nghĩ suy hay băn khoăn rằng nó sẽ đưa hai người đến đâu.
“Anh biết người ta thường nói thế nào rồi mà, nếu ta không thắng được họ thì hãy về phe với họ.”
Duncan không hiểu ý cô, nhưng thay vì để lộ sự bối rối, anh gật đầu và bước lùi lại khi cô thông báo đã đến lúc dùng bữa tối.
Duncan bị cuốn vào những câu chuyện về thời đi học của Tara. Anh không ngạc nhiên về việc cô cố học để trở thành bác sĩ, nhưng vì thiếu kiến thức về lĩnh vực này ở thế kỷ hai mốt nên anh không thể góp chuyện. Anh chỉ lắng nghe và thầm nghĩ mẹ mình chắc là thích trò chuyện về những thay đổi của y học lắm.
Cassy và Tara huyên thuyên không ngớt về cuộc sống của họ.
Duncan muốn kể cô nghe về thời thanh niên của anh, những cuộc phiêu lưu anh và Fin đã trải qua. Nhưng điều này không thể. Làm sao anh có thể kể cho cô nghe cái lần anh học cách nhóm lửa mà không cần đến viên đá lửa? Hay lần bị em trai khiêu khích khiến anh suýt chút nữa thiêu rụi mạn đông Pháo đài?
Nay. Anh chỉ có thể lắng nghe thôi. Cốt để cảm thấy gần Tara hơn, anh cầm lấy tay cô. Mặt cô nóng ran, đỏ bừng, mạch đập dồn dập.
Còn nói không bị tác động bởi sức quyến rũ từ mình nữa đi.
Fin khom người thì thầm chỉ để mỗi Duncan nghe thấy. “Mụ ta đến.”
Grainna rảo bước về phía họ, khiến ai nấy đang nói đều ngưng bặt. Những ý nghĩ bên trong của Duncan và Fin lập tức chuyển sang khúc nhạc đang chơi và người con gái đang ngồi cùng. Cả hai đều cố không để Grainna đọc được ý nghĩ của mình.
“Chào các cô gái.” Mụ vén gấu váy bước lên trên bục. “Ta tin chắc rằng các ngươi đang rất vui, đúng không?”
“Vâng, rất tuyệt, thưa Lệnh bà Gwen”, Cassy nhanh nhảu.
Grainna nhìn thẳng vào Duncan và khoác lên môi nụ cười giả tạo thường trực. “Ngươi không định giới thiệu bạn mình với ta sao?”
“Ồ có chứ.” Tara hắng giọng, “Duncan và Fin, đây là Lệnh bà Gwen. Người đã ban tặng chúng tôi chức danh cao quý nơi đây.”
Grainna chìa tay ra.
Duncan bắt tay mụ rồi thả ra ngay lập tức.
“Lễ hội rất thú vị. Việc này bà làm được nhiều lần chưa?”, Duncan hỏi.
“Cũng nhiều năm rồi, xin lỗi quý ông là…?”
Anh không định nói cho mụ biết họ của mình. Chẳng thể biết được liệu mụ có chạm trán với ông bà tổ tiên nhà anh trước khi anh ra đời không.
Fin chen vào Duncan đang ngắc ngứ không biết đáp ra sao. “Nhiều năm rồi? Wow, hẳn là rất cực nhọc với một phụ nữ ở độ tuổi như bà đây nhỉ?” Grainna trừng mắt nhìn cậu, tỏ ý bất bình trước câu hỏi khiếm nhã vừa rồi.
Duncan đá vào Fin bên dưới bàn. “Thật ra ý em trai tôi muốn hỏi liệu bà đã có kế hoạch nghỉ ngơi sớm hay chưa? Dù vậy, tôi tin chắc sẽ không có người nào khác đứng ra tổ chức lễ hội này thành công như bà đây.”
“Nếu đạt được ý nguyện của mình thì ta sẽ sớm nghỉ ngơi thôi.” Mụ quay sang Tara nói, “Chúc ngươi buổi tối vui vẻ”, rồi bỏ đi.
Duncan khẽ thở ra nhẹ nhõm.
* * *
Họ đã gọi món vịt quay nhưng thức ăn được dọn ra lại là gà. Mà chuyện này cũng chả quan trọng gì bởi Tara không đụng lấy một miếng. Thi thoảng cô ngước nhìn lên khi ai đó bật cười hơi lớn hay những lúc đột nhiên xuất hiện một vài vị khách say lảo đão ngã trúng vào bàn họ. Buổi tiệc vẫn diễn ra huyên náo nhưng cô không để tâm gì mấy đến nó mà dồn hết sự chú ý vào Duncan.
Tara không muốn trông thấy buổi tối nay kết thúc. Nhưng đến khi mọi người lục tục kéo nhau ra về, và ban nhạc ngừng chơi thì cô đành phải nói lời chúc ngủ ngon.
Duncan đi cùng cô về lều với Sampson theo sát đằng sau.
“Cảm ơn anh vì ngày hôm nay.” Tara lại thấy ngượng ngùng đến khổ sở - lần đầu tiên cô cảm thấy như vậy kể từ lúc leo lên ngựa cùng anh trở lại khu trại.
Duncan cầm lấy bàn tay run rẩy của cô và đặt lên đó nụ hôn tha thiết nhất. “Chúc em ngủ ngon, tiểu thư Tara.”
Anh quay người lướt qua tên cận vệ rồi biến mất trong đêm.
Tara dõi theo anh. Khỉ thật!
* * *
“Cậu có nghĩ anh ấy đã đi rồi không?” Tara nhìn qua tên lính canh tìm kiếm Duncan trong đám đông.
Cassy cười toe toét trong không khí bảng lảng sương mù của buổi sớm mai. “Tớ dám chắc là anh ta vẫn còn đâu đấy quanh nơi này. Có thể vẫn đang ngủ vùi như một nửa số khách ở đây.” Cô cố hết sức kháng cự khi Tara kéo cô ra khỏi giường. “Như bọn mình hiện giờ vậy nè”, Cassy nói thêm.
Tara nghiêng nghiêng đầu. “Chính cậu là người đưa ra ý kiến hay ho đó đấy nhé. Đừng có mà làm trái ý tớ bởi vì tớ đang bắt đầu nhập vai rồi.”
“Ừ, ừ. Cà phê đâu rồi ấy nhỉ?”
* * *
“Anh định làm gì?”, Fin nhìn qua vành cốc đang cầm trên tay hướng về hai cô gái vẫn chưa trông thấy họ.
Duncan không buồn để ý đến câu hỏi của cậu em trai. Anh đang mải quan sát cô.
Fin vẫy vẫy tay trước mặt ông anh. “Trời đất, Duncan, anh phải tập trung vào chứ. Thời gian sắp hết rồi.”
“Sao anh lại không biết chứ.” Anh cố dứt ánh mắt sang hướng khác. “Cô ấy không đáng phải chịu những gì chúng ta đang định làm.”
Fin rất hiểu và thông cảm với anh mình – người lúc nào cũng thấy cắn rứt lương tâm khi phải thực hiện một hành vi không đứng đắn nào đó. “Nếu lúc này mình đang ở nhà, em sẽ khuyên anh cưới cô ấy làm vợ. Nhưng vì không phải thế nên cứ đưa cô ấy lên giường, và thế là nhiệm vụ hoàn thành.”
Duncan chớp mắt. “Nếu cô ấy không chịu thì làm thế nào hả Fin? Khi chưa được phép thì không thể cứ thế mà tiến hành được.”
“Anh còn có cả ngày và tối hôm nay nữa cơ mà. Nếu vẫn còn chưa nên cơm cháo gì thì cuộc tỉ thí ngày mai sẽ mang đến cho cô ấy cơ may được biết anh là người như thế nào.” Fin vỗ vỗ vào lưng anh trai bật cười khùng khục. “Biết đâu em sẽ nhường anh thắng để anh có thể làm lễ đính hôn với cô ấy.”
“Nhường anh thắng?”
“Aye, nhường anh.” Fin cười vang trước sự cạnh tranh luôn diễn ra giữa hai anh em, nhưng cả hai đều không bao giờ có kiểu sát phạt nhau tới cùng.
Cả hai đưa mắt nhìn Tara. Một gã đàn ông ăn bận đỏm dáng đang đứng trước mặt cô. Duncan thấy khó chịu khi Tara mỉm cười với hắn và bật cười khanh khách khi hắn nói điều gì đấy.
Duncan căng cứng người khi trông thấy gã đàn ông nọ khom người bắt tay cô và giữ nguyên tư thế cả phút đồng hồ. Ghen tuông trào lên trong lòng anh. Gã lạ mặt đó nói điều gì khiến cô cười tươi thế không biết? Còn nữa, tại sao gã lại đứng gần cô đến như vậy?
* * *
“Rất hân hạnh được gặp ông, ông Steel.” Tara mỉm cười.
“Cứ gọi tôi là Michael. Sau cuộc tỉ thí ngày mai, ta sẽ quen biết nhau nhiều hơn.”
“Sao cơ?”
“Rất ít đàn ông ở đây có thể đấu thương trên ngựa. Nên thật vui mừng khi nói rằng phần thắng rất có khả năng rơi vào tay tôi.”
Hình ảnh một con công xuất hiện trong tâm trí Tara. Người đàn ông này vênh váo hệt loài chim kiêu ngạo đó.
Cô nhìn xuống, thấy anh ta vẫn còn cầm tay mình nên rụt lại. “Nếu quả thế thì xin chúc mừng ông.”
Cảm giác có ai đó đang nhìn mình, Tara quay lại bắt gặp ánh mắt Duncan. Ngay lập tức mặt anh giãn ra. Cô nói, “Xin ông thứ lỗi.”
Ánh mắt Duncan và Steel giao nhau, khi cô xoay người đi về phía anh. Cằm anh hơi nghếch lên. Tara quay lại nhìn người đàn ông nọ, rồi nhìn Duncan. Anh đang ghen ư?
Trước khi Tara kịp mở miệng chào, Duncan đã cúi xuống áp lên môi cô một nụ hôn nóng bỏng.
Những tiếng hắng giọng vang lên nhắc nhở họ đang ở chốn đông người. Nhưng cô chẳng quan tâm.
“Chào anh.” Tara lảo đảo ngã người ra sau. Ồ, đúng thật rồi. Anh đang ghen đây mà.
Anh cúi xuống và nở nụ cười mê hồn trong khi nắm lấy cánh tay cô. “Hôm nay trời đẹp vô cùng. Hãy xem ta có thể làm gì để tiêu khiển nào.”
Không biết là do anh dùng từ lỗi thời, hay cách anh nhìn như muốn ngấu nghiến lấy cô, nhưng ngay phút giây ấy Tara nghĩ mình có thể đi theo người đàn ông này đến bất kỳ nơi đâu.
Ngay cả khi gã Bruno nhằng nhẵng bám theo sau, họ vẫn tìm được cách vui vẻ bên nhau. Nào là những nghệ sĩ tung hứng, các anh hề, nào là người phu lửa và đám lèo tèo mấy diễn viên hạng bét đang xuyên tạc những vở kịch Shakespeare mua vui cho đám đông.
Bọn trẻ đang trở nên buồn chán. Tara để ý có không ít đứa rịt ở trong lều, và âm thanh của trò chơi điện tử không lẫn vào đâu được phát ra từ đó. Cô chỉ cho Duncan thấy mấy đứa trẻ rồi bâng quơ hỏi, “Chẳng biết ở thời đó trẻ con chơi những trò gì nhỉ?”
“Hầu hết bọn chúng dành phần lớn thời gian trong ngày để làm việc, phụ giúp gia đình và bất kỳ công việc điều gì được giao phó. Trẻ con nhà giàu thì có người giúp việc làm hết những chuyện đó, nên con trai thường bắt tay vào việc luyện tập để trở thành hiệp sĩ từ những năm tháng đầu đời. Con gái thì học cách chăm sóc nhà cửa gia đình.”
“Ồ, anh hẳn là cuốn bách khoa toàn thư về thời trung cổ nhỉ.”
“Tôi chỉ được nghe kể lại thôi.” Anh tránh ánh nhìn dò hỏi của cô. “À… Có vẻ như một vài đàn ông rất muốn thắng cuộc ngày mai đấy.” Anh đưa tay lên chỉ vào đám đám đàn ông đang ở bên trong đấu trường luyện tập chuẩn bị cho cuộc tỉ thí sắp tới.
Tara nhìn họ trên ngựa với vẻ nôn nóng muốn trở thành người thắng cuộc.
“Anh cũng tham gia thi đấu, đúng không?”
Duncan đặt tay lên thắt lưng cô khi hai người đến gần hơn để nhìn cho rõ đám đàn ông đang hăng say luyện tập. “Nay, Tara. Tôi sẽ không tham gia.”
Cô quay sang nhìn anh bất ngờ. “Em cứ tưởng… Ý em là vì chúng mình…”
Nét mặt anh dịu lại với nụ cười tinh nghịch.
“Anh đùa đúng không.” Cô nhẹ nhõm.
“Tôi không tranh tài. Tôi sẽ thắng”, anh tuyên bố với giọng chắc nịch.
Cô thở phào, và đập nhẹ bàn tay mảnh dẻ lên ngực anh. “Đừng làm em hoảng thế chứ.”
“Em lo lắng vì tôi không tranh tài để được đính hôn với em ư?”
“Ở đây anh là người duy nhất em đã hôn đấy! Liệu hồn mà thắng cuộc đi!”
“Tôi rất thích hôn em.”
“Nếu anh thắng em sẽ để anh hôn lần nữa”, cô hứa.
Anh tiến lại gần hơn và làm ra vẻ như sẽ hôn cô ngay lúc đó. Bruno càu nhàu đằng sau, phá hỏng mất giây phút lãng mạn.
Quỷ thật, cô nghĩ, ước gì chỗ này chỉ có hai người.
* * *
Họ sắp sửa dùng xong bữa tối thì Gwen xuất hiện. Tara để ý thấy hai anh em Duncan đưa mắt nhìn nhau nhưng nụ cười giả tạo trên mặt mụ khiến cô quên phắt điều đang nghĩ và cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Sau màn chào hỏi cho đúng phép tắc xong xuôi, Fin bắt chuyện khi Gwen bước tới gần.
“Dùng bữa xong thì đến chương trình gì?”, cậu hỏi.
Thay vì trả lời, Gwen nhìn sang Tara. “Công nương McAllister, ngươi sẽ khiêu vũ với lần lượt những người tham gia cuộc đấu thương ngày mai. Ta hy vọng là ngươi không phản đối.”
“Vâng…”, Tara đứng thẳng người lên.
“Chúng ta không muốn họ nghĩ ngươi đã chọn được người thắng cuộc và chẳng còn có lý do gì để tham gia cuộc tỉ thí nữa.” Grainna nhìn thẳng vào mặt Duncan. “Ta tin chắc rằng bạn ngươi không có ý kiến gì.”
Tara thấy quai hàm Duncan hơi đanh lại. Cô hy vọng anh sẽ phản đối.
Thay vào đó, anh mỉm cười và nói, “Đương nhiên là không rồi.”
“Tốt.” Gwen vỗ thay khiến mấy cái vòng va nhau kêu xủng xoẻng. Ngay lập tức nhạc ngừng và đám đông dồn chú ý vào mụ.
“Thưa quý ông quý bà”, giọng mụ sang sảng, “Đêm trước Điểm chí, và trước cuộc đấu thương đánh đấu dịp này, tôi muốn bày tỏ lòng cảm kích với quý vị đã tham dự buổi tối hôm nay. Như đã cam kết, cả ngày mai sẽ dành cho các trò chơi và kết thúc là cuộc đấu thương trên ngựa.”
Những tiếng reo hò vang lên từ đám đông khi cánh đàn ông chạm cốc nhau.
“Người thắng cuộc sẽ nhận vinh dự được sóng đôi với công nương Tara trong lễ đính hôn.” Những tiếng huýt sáo nổi lên khắp nơi. Một người đàn ông hét vống lên gì đó về đêm tân hôn. “Buổi lễ đính hôn sẽ được tổ chức giống hệt như thời Phục hưng. Hy vọng mọi người sẽ thấy thích thú.”
Nắm chặt ly rượu, Tara uống một ngụm thật lớn. Tay Duncan lần tìm rồi đan chặt lấy tay kia của cô trong lòng bên dưới bàn. Anh bóp nhẹ trấn an.
“Những ai tham gia trận đấu vào ngày mai để dành vinh dự đứng bên cạnh công nương Tara trong lễ đính hôn sẽ được khiêu vũ cùng cô ấy một điệu vào tối nay.” Gwen ra hiêu cho các nhạc công và âm nhạc trỗi lên. “Chúc mọi người vui vẻ.”
Gwen nghiêng đầu bước xuống bục.
Tara thấy khổ sở khi nhìn thấy cánh đàn ông xếp hàng chờ lượt. Nhạc êm dịu và từa tựa như một điệu waltz. Hai đầu gối cô bủn rủn khi người đàn ông đầu tiên tiến lại gần.
Tara mỉm cười với Duncan và trừng mắt nhìn Cassy. Cô bước tới và để bạn nhảy đầu tiên dìu mình ra sàn.
Anh này có khổ người thấp. Tên là Jimmy hay Timmy gì đấy, Tara không thể nào nhớ được. Vì mải đếm trong khi khiêu vũ, nên anh ta chẳng nói được gì cả. Nhảy với người lạ dễ khiến bản thân trở nên vụng về, và Jimmy hay Timmy đây có vẻ cũng không thoải mái hơn gì cô.
Ngoài việc một ngón chân bị đau, Tara không cảm thấy sợ như cô tưởng khi người đàn ông kế tiếp tiến tới gần.
Sau lượt nhảy thứ ba, nỗi lo sợ ban đầu lắng xuống. Ai cũng hỏi những câu giống nhau. “Cô có vui không?”, “Dưới ánh sáng đèn thế này cô thấy thế nào?”. Những người đàn ông vô hại, đa số đã có vợ, hay theo như họ nói là vậy.
Bạn nhảy thứ tư trông quen quen và điển trai. Cô mất một ít phút mới nhận ra. Anh này vào vai một hiệp sĩ Anh quốc, từ giọng nói đến trang phục. Anh ta không phải đếm khi nhảy, nên có cơ hội mở miệng.
“Trông cô thật quyến rũ, công nương Tara”, giọng anh ta mượt như nhung.
Hai má cô nóng bừng. “Cảm ơn, ông Steel.”
“Hãy gọi tôi mà Michael. Cô phép tắc quá làm tôi đau lòng lắm đấy.”
“Tôi thì lại lo làm đau chân anh hơn.” Vừa dứt lời, cô lỡ một nhịp khiến cho người bạn nhảy buộc phải đỡ lấy và cả hai sát vào nhau.
“Cẩn thận đấy, không ai muốn cô bị thương vào trước ngày mai đâu.” Anh ta nhìn xuống mặt cô. “Trừ khi cô muốn tránh xuất hiện trước công chúng.”
Cô bật cười. “Đi nha sĩ tôi còn thấy vui hơn.”
Michael phá lên cười, cô trở nên dễ chịu hẳn.
* * *
Tiếng cười lớn của gã đàn ông nọ khiến Duncan nổi đóa. Anh đặt tay lên chuôi gươm, cơ hàm đanh lại. Gã quàng tay quanh eo Tara với cung cách thoải mái quá trớn, và anh điếng người khi cô tươi cười với gã.
“Bình tĩnh nào anh trai”, Fin trấn an, “Chỉ là một điệu nhảy thôi mà, cô ấy buộc phải làm thế thôi”.
Duncan không rời mắt khỏi hai người khi họ lướt quanh phòng. Điệu nhạc vừa dứt, người đàn ông cầm lấy bàn tay cô và hôn lên đấy. Anh cảm thấy hả hê khi cô vội rụt tay lại ngay sau đó.
“Đến lượt em”, Fin đứng lên.
Fin chen ngang một gã to quá khổ, tướng tá vụng về và nắm lấy tay Tara lướt một vòng thật rộng trước khi kéo cô vào vòng tay cậu, giữ một khoảng cách vừa đủ giữa hai người.
“Làm thế nào cô có thể cầm cự được vậy?”, Fin hỏi, cố ý vừa đủ lớn để Duncan nghe thấy.
“Cậu không tình cờ mang theo một chai rượu bẹt đấy chứ?”, Tara đùa.
Cô thấy dễ chịu hẳn, và Fin dìu cô lướt nhanh ra xa.
Duncan nheo mắt, tự hỏi không hiểu em mình to nhỏ gì với cô gái của anh.
“Tara nói với tôi hai anh sẽ rời khỏi đây khi lễ hội kết thúc.” Cassy chuyển đến ngồi gần Duncan để anh có thể nghe rõ.
“Aye”, anh nói, mắt vẫn không rời lấy một giây nơi chú em đang khiêu vũ cùng Tara.
“Tiếc quá nhỉ.”
“Tiếc điều gì?”, anh quay sang Cassy.
“Thì chuyện hai người rời khỏi đây ấy. Nếu anh và em trai có thể nán lại thêm một ít thời gian nữa, tôi chắc chắn sẽ bảo Tara đưa cả hai đi một vòng Los Angeles độ một tuần lễ gì đấy.”
“Tôi e là không thể được rồi,”
“Đồ lười.” Anh lại đưa mắt về phía Tara và Cassy nói, “Tôi nghĩ anh hợp với cậu ấy đấy.”
“Tại sao cô nói thế?”
“Chả rõ nữa, chỉ là tôi thấy vậy thôi. Nếu không gặp anh, cậu ấy chắc hẳn chẳng đời nào chịu nhập vai đến thế. Đêm qua cậu ấy đã muốn bỏ về rồi, thế mà hôm nay…” Cassy xoay xoay ly rượu trong tay. “Lẽ nào chuyện này không mang nhiều ý nghĩa chứ.”
Anh chú ý cách cô lựa chọn từ để nói. Đó chính xác là cảm giác của anh từ lúc sơ ý ngồi trúng phải Tara. “Nó mang rất nhiều ý nghĩa.” Anh mỉm cười với cô bạn của Tara, cảm thấy trong lòng dấy lên một tình cảm thân thuộc với cô bạn gái người phụ nữ của anh.
Anh nghĩ một lúc về chuyện không biết từ lúc nào trong đầu mình hình thành suy nghĩ Tara là “người phụ nữ của anh.” Tara đâu phải của anh. Có thế nào thì cô cũng không phải là của anh, bất luận anh cảm thấy ra sao về cô.
“Ôi… không!”, Cassy cắt ngang luồng suy nghĩ của Duncan, nhìn về phía bên kia vũ phòng. “Tara sẽ không chịu nổi đâu.”
Nhạc đã chuyển sang bài khác, và thế có nghĩa là Tara tiếp tục có bạn nhảy mới.
Cô đứng mặt đối mặt với gã. Say mèm và nồng nặc mùi rượu. Gã cố kéo Tara sát vào mình trong khi cô cố giằng ra khiến Duncan ngồi bật dậy, mắt ánh lên tia nhìn nguy hiểm.
Anh đúng thật là một hiệp sĩ trung cổ khi hùng dũng đi xuyên qua đám đông mắt hầu như không nhìn vào một ai. Anh trông thấy gã đàn ông nọ quờ tay xuống bên dưới hông cô. Cô vùng ra giữ khoảng cách nhất định giữa hai người, nhưng cứ bị kéo một cách thô bạo vào sát tên cục súc đó.
Duncan không thể nhớ nổi cảm giác như muốn xé xác ai đó trong tất cả những trận đánh nhau của anh là như thế nào. Tên đốn mạt kia nhất định sẽ trả giá vì tội sàm sỡ cô.
* * *
“Tránh ra!”, Tara quát vào mặt gã say miệng lèo phèo rớt dãi. Cô giật tay ra nhưng gã mau chóng chộp lấy trở lại.
“Có chuyện gì thế cô gái nh… nhỏ, tôi biết nhất định em sẽ thích mà.” Gã thè lưỡi liếm chỗ dãi rớt bắt đầu chảy ra ngoài.
Tara chuẩn bị co chân thúc cho gã một cú vào háng thì nghe có tiếng thép va vào nhau lách cách. Trong chớp mắt, cô trông thấy một lưỡi gươm dài gần một mét kê thẳng vào một bên cổ gã say. Tara điếng người, chỉ biết đứng đực ra đó nhìn trân trối.
Xung quanh im phăng phắc. Tiếng ồn ào và tiếng nhạc ngưng bặt, một sự im lặng chết người bao phủ toàn bộ căn phòng khiến cô lạnh toát xương sống.
Chỉ nghe một giọng Scotland rít lên, “Buông cô ấy ra”, Duncan ra lệnh.
Gã say đông cứng người trước lưỡi gươm đang kề cổ, một giọt máu rỉ ra từ đó. Trước sự xấu hổ của gã đàn ông, anh nới lưỡi gươm ra, khiến gã càng thêm nhục nhã. Thật kinh ngạc là không hiểu sao gã vẫn đứng vững được với ánh mắt thảng thốt.
“Tôi không có ý làm hại ai. Chỉ muốn đùa chút thôi, anh bạn.”
Duncan kéo Tara về phía mình.
Lảo đảo lùi lại, gã say ngã vào một cái bàn, cố gượng thẳng dậy rồi chạy tuột một mạch ra khỏi vũ phòng. Duncan tra gươm vào bao.
Khi gã đàn ông nọ biến khỏi tầm mắt, Duncan nhìn sang Tara, “Em không sao chứ?”
Cô há hốc miệng.
“Em muốn đi dạo một lúc không?”
Không nghĩ là mình có thế thốt được lời nào lúc này, cô gật đầu.
Cassy đứng gõ cái muỗng leng keng vào chiếc ly đã uống cạn được một nửa. “Nào, anh chị và các bạn! Buổi biểu diễn đến đây là kết thúc! Xong. Ta trở lại bàn ăn đi thôi.”
Fin dẫn tên lính của Grainna đến chỗ gã say để anh ta xử phần còn lại. Duncan lách khỏi đám đông ra ngoài cùng với Tara trong vòng tay. Chỉ hai người.
* * *
Cô đang cố ‘tiêu hóa’ chuyện xảy ra vừa rồi. Chưa bao giờ, thậm chí trong những giấc mơ điên khùng nhất Tara cũng không hình dung nổi cảnh tượng một người đàn ông rút gươm tấn công một người đàn ông khác để bảo vệ cô. Khoảnh khắc ấy cô không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả nổi – cái khoảng khắc ấy cô thấy sung sướng khi mình là phái yếu. Trái tim cô nhảy nhót khi cảnh tượng ấy diễn lại trong đầu.
Cô không sợ người đàn ông đó. Bực mình thì đúng hơn. Chuyện Duncan ra tay giải cứu mang đến cho cô một sức mạnh cô chưa từng nghĩ tới.
Họ bước đi trong im lặng một lúc rồi Tara lên tiếng, “Cảm ơn anh.”
“Không có gì.”
“Còn không có gì nữa? Gã đó thật biến thái. Em chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra thì anh xuất hiện, cho gã trở về đúng chỗ của mình.” Cô quay sang anh, mỉm cười. “Vậy mà từ hôm gặp anh đến giờ em nghĩ nó là đồ rởm.” Cô sờ vào thanh gươm.
“Đồ rởm là gì?”
“Là đồ giả đó. Là đồ để hóa trang thôi”, cô giải thích.
“Ồ.” Anh đặt lên tay cô. “Nay, cái này không phải đồ rởm đâu.”
“Trông nó chắc là nặng. Đúng không?”, cô nắm lấy chuôi gươm.
Anh rút ra, rồi đặt nó vào tay cô. “Do em bảo đấy nhé.”
Khi anh buông thanh gươm ra, nó chúc hẳn xuống dưới vì sức nặng. “Wow.” Tara cố nhấc lên bằng cả hai tay. “Em không ngờ lại nặng đến thế.”
Vậy mà anh ấy đã vung lên như thể trọng lượng của nó không hơn một gói kẹo dẻo. Tại sao chỉ nghĩ đến thế thôi mà cô lại thấy nhoi nhói đâu đó bên dưới nhỉ?
Ngượng vì ý nghĩ thầm kín đó, cô trao thanh kiếm lại cho anh, ngẩng mặt lên trời cố nối lại cuộc nói chuyện giữa hai người. “Những ngôi sao kia đẹp quá nhỉ.”
“Em mới đẹp. Những ngôi sao sáng nhưng nhiều vô số.”
Anh đăm đăm nhìn vào mắt cô khi cô nhìn anh.
“Em phải làm gì với anh đây?”, cô thì thầm.
Anh quàng tay ôm lấy cô kéo sát vào mình. “Em muốn làm gì với anh nào?”
“Ồ, em muốn làm gì, và em phải làm gì là hai điều hoàn toàn khác.” Hơi thở của cô trở nên gấp gáp khi anh kéo cô sát vào lòng hơn.
Anh ghé môi xuống môi cô cách không đầy một phân. “Nói anh biết em muốn gì đi, Tara.”
Hơi thở anh nồng ấm và phảng phất mùi rượu vang. Thật khó mà nghĩ được gì khi có anh quá gần thế này. Cô mong muốn kinh khủng môi anh khóa môi cô.
Cô vừa mới nghĩ anh sẽ đáp lại niềm mong mỏi đến cháy bỏng đó của mình thôi thì môi anh đã trượt xuống bên dưới cổ cô nơi mạch đang đập loạn nhịp rồi. Anh vén mớ tóc phủ lên cổ cô sang một bên để dễ dàng mơn trớn nơi ấy.
Môi anh đi đến đâu cảm giác nóng rần chạy đến đó. “Nói anh biết em muốn gì đi”, anh lặp lại, không chịu để cô có thời gian suy nghĩ khi không ngừng hôn vào cổ cô.
Một đám cháy, chứ không phải chỉ là một tia lửa nhỏ, đang bùng lên trong Tara. Thân người cô tan chảy hòa nhập vào anh. Anh lần tới dái tai cô nhâm nhi nơi đó, và ngay tức khắc một luồng điện chạy rần rần dọc theo sống lưng. “Anh”, cô thở dốc, “Chúa ơi, em muốn anh”.
Tara thoáng thấy anh mỉm cười trước khi môi anh ập vào môi cô ngấu nghiến.
Hai đôi môi cùng lúc cuống cuồng ngập vào nhau. Không giống như nụ hôn lần trước, lần này, không chờn vờn hay từ tốn, hay nhẩn nha khiêu gợi. Một cảm giác thuần tính nguyên thủy và cuồn cuộn nhục cảm không có chỗ cho việc nghĩ suy hay băn khoăn rằng nó sẽ đưa hai người đến đâu.