Cho dù sau khi biết được “Thân phận” Lạc Dịch, Đan Yếu Ly như trước cố chấp kiên trì quan điểm của mình. Lạc Dịch và Tiêu Phong Chích hai người thảm bại mà ra về, đã nhiều ngày Lạc Dịch luôn phát sầu làm thế nào cạy mở đầu gỗ Đan kia, không nghĩ tới vài ngày sau, Ngạ Quỷ đạo đạo chủ lại chủ động tìm tới cửa, thỉnh cầu Lạc Dịch đi trị liệu Luân Hồi Giáo giáo chủ.
Lạc Dịch cũng không biết Đan Yếu Ly trước khi đến bên này vẫn luôn đứng bên ngoài thạch thất, trầm mặc cảm thụ được người bên trong điên cuồng – bệnh tình Phong Tỏa Vân ngày càng nghiêm trọng, thường xuyên lâm vào điên cuồng, hơn nữa tính hủy hoại cũng ngày càng cao, vô luận là với tất cả xung quanh, vẫn là với chính mình. Nếu tiếp tục như vậy, thật sự sẽ như lời thanh niên tự xưng là hậu đại kia: Phong Tỏa Vân sống không lâu……
Đan Yếu Ly cảm thấy bất lực và phẫn nộ với chính mình, lại không thể làm gì, Đan Yếu Ly không cứu được Phong Tỏa Vân, những người khác càng không được, chẳng lẽ thật sự chỉ có tên quỷ y kia mới có thể……Đan Yếu Ly ta tuyệt đối sẽ không làm Phong Tỏa Vân chết đi, cho dù người nọ sống trên đời chỉ là một loại thống khổ, cũng tuyệt đối không buông tay. Đan Yếu Ly nhận rõ điều này, không chút do dự bỏ xuống tôn nghiêm đi cầu Lạc Dịch giúp đỡ. Lạc Dịch hiển nhiên đáp ứng, hắn đem phương thuốc sớm chuẩn bị tốt giao cho Đan Yếu Ly. Ngạ Quỷ đạo đạo chủ nghiêm túc đọc phương thuốc kia, phát hiện cũng không có nơi nào khả nghi, liền tự mình đi chuẩn bị.
Uống thuốc chỉ một bước trong trị liệu, cho dù Phong Tỏa Vân hiện tại dùng vitamin khép lại để điều trị, thì cũng chỉ là một loại bổ sung mất chuồng mới làm bò. Toàn bộ đợt trị liệu trọng yếu nhất vẫn là thi châm, này ý nghĩa là Lạc Dịch phải cùng Phong Tỏa Vân tiếp xúc gần gũi, điều này phi thường hung tàn ngược mỗ phiến tử.
“Ta cũng không thể đánh bất tỉnh hùng hài tử……”
“So sánh chênh lệch thực lực của Phong Tỏa Vân cùng player, cộng thêm tỷ lệ mơ hồ ngoài ý muốn, ngươi thành công có thể tính là 2.22%.”
“Ngươi cố ý! ngươi tuyệt đối là cố ý! ngươi muốn nói ta thực ngốc đúng không! ngươi chính là đang nói ta thực ngốc đúng không!”
Công lược bình tĩnh không thèm đếm xỉa. Lạc Dịch nghĩ, mê dược đối với Phong Tỏa Vân đã ăn hồng quả thành trạng thái “Ma miễn” căn bản vô dụng, hơn nữa hai người đẳng cấp khác biệt, để Phong Tỏa Vân không chút áp lực tiến vào trạng thái “Vật miễn”, mỗ phiến tử cũng tan nát. Nói cách khác Lạc Dịch phải đối mặt rõ ràng với Phong Tỏa Vân, hơn nữa là khoảng cách bằng không……
Thiên ngôn vạn ngữ ngưng lại thành một câu: Đi ra lăn lộn, sớm hay muộn cũng phải làm.
Vô luận nội tâm Lạc Dịch rối rắm như thế nào, hắn vẫn bị Đan Yếu Ly dẫn đến trước mặt Phong Tỏa Vân. Lạc Dịch vẫn cos Thiên Giới đạo, trầm mặc theo Đan Yếu Ly rời khỏi, khi ánh mắt Phong Tỏa Vân trống rỗng vọng lại đây, khuôn mặt Lạc Dịch ẩn dưới mặt nạ cứng ngắc đến mức vặn vẹo.
May mà Phong Tỏa Vân rất nhanh liền dời đi ánh mắt, mỗ phiến tử cứng rắn bị bức ra một tầng mồ hôi lạnh.
Không biết Đan Yếu Ly nói gì với Phong Tỏa Vân, Phong Tỏa Vân hoàn toàn không kháng cự Lạc Dịch trị liệu. Lạc Dịch rất dễ dàng liền hoàn thành thi châm lần đầu tiên, sau đó trầm mặc lui ra. Chờ đến khi Lạc Dịch trở lại Thiên Giới đạo, hắn như trước tràn đầy hoảng hốt — rất dễ dàng a! hắn lúc trước chuẩn bị tâm lý nhiều như vậy là muốn làm chi a!
Vì thế trị liệu cứ như vậy triển khai. Lạc Dịch rất nhanh liền phát hiện Phong Tỏa Vân cũng không phải không kháng cự hắn trị liệu, mà là căn bản không quan tâm người khác làm gì. Tuyệt sắc thanh niên cả ngày đều là vẻ mặt hoảng hốt ôm đầu lâu thì thào tự nói, chỉ sống bên trong thế giới của riêng mình. Lạc Dịch nhìn chăm chú vào tất cả, lúc thi châm xong lại một lần nữa trầm mặc lui ra.
Theo thời gian trôi qua, trị liệu hiệu quả quả thực rất rõ ràng, thời gian Phong Tỏa Vân thất thần càng ngày càng ít, trong mắt huyết sát cũng dần dần nhạt đi. Vẻ mặt không còn là hoảng hốt thì thào tự nói, mà là trầm mặc ôm đầu lâu, lẳng lặng suy tư cái gì. Lạc Dịch và Đan Yếu Ly thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiếp tục như thế, Phong Tỏa Vân sớm hay muộn cũng có thể khôi phục bình thường.
Sau đó, Vong phu nhân trở lại.
Tên thật của Vong phu nhân cũng không ai rõ ràng, sau khi Nhân Gian đạo chủ Dung Dương chết đi, nàng đã được Phong Tỏa Vân chỉ định làm tân nhậm Nhân Gian đạo đạo chủ, thủ đoạn độc lạt mà cường thế, nhanh chóng thu nạp Nhân Gian đạo đang loạn thành một đoàn. Hắc sa che giấu tướng mạng và tuổi của nàng, bởi vì nàng luôn là một thân hắc y trang phục quả phụ, người Luân Hồi Giáo đều tôn xưng nàng một tiếng Vong phu nhân. Nhân Gian đạo đạo chủ là một loại tồn tại vì giáo chủ, phụ trợ giáo chủ quản lý Luân Hồi Giáo giáo chúng. Tại mười mấy năm qua, Vong phu nhân không thể nói là không tận tâm tận lực — giáo chủ đương nhiệm điên thành như vậy, Luân Hồi Giáo lớn nhỏ sự vụ cơ bản do Vong phu nhân quản lý. Có được quyền lực to lớn như thế Vong phu nhân lại chưa bao giờ vượt quá phận sự, nàng thủy chung trung thành với chủ nhân Luân Hồi Giáo giáo chủ là Phong Tỏa Vân — thậm chí giết chết những người đề nghị lật đổ Phong Tỏa Vân, đó gần như là loại trung thành quỷ dị.
Luân Hồi Giáo tất cả mọi người biết: Trăm ngàn đừng vọng tưởng chống đối Phong Tỏa Vân, điên cuồng của Vong phu nhân bọn họ gánh vác không nổi.
Trong khoảng thời gian này Vong phu nhân xuống núi xử lí một ít việc nhỏ ở phân đàn Luân Hồi Giáo, cho đến hôm nay mới trở về. Hắc y nữ tử trở về một cái liền đi yết kiến Phong Tỏa Vân, vô luận Phong Tỏa Vân có nghe hay không, nàng đều sẽ tuân thủ nghiêm ngặt chức trách báo cáo kết quả hành trình cho Phong Tỏa Vân.
Trên lương đình trong tiểu viện, Vong phu nhân tìm được giáo chủ của nàng.
Phong Tỏa Vân một thân hồng y, tóc đen cột ở sau lưng, dưới giữa trưa mùa xuân, sâu kín phủ lên một tia sáng lạnh, dáng người tinh tế thon dài được hồng y gói gọn, khiến người ta thầm nghĩ đẩy ra quần áo vướng bận kia để âu yếm thân mình mê người bên dưới. Trước mắt chính là một hồng y yêu nghiệt như vậy, chỉ bằng một cái bóng lưng là có thể câu đi hồn phách con người.
Mà Vong phu nhân lại chần chờ dừng cước bộ, hắc sa che hơn phân nửa khuôn mặt của nàng, chỉ có thể nhìn thấy trong cặp lãnh mâu kia chợt lóe một tia nghi hoặc.
Là ảo giác sao? Huyết sát không có lúc nào là không không lượn lờ xung quang Phong Tỏa Vân, đạm bạc đến mức sắp biến mất.
Vong phu nhân nhìn chằm chằm bóng dáng Phong Tỏa Vân, bỗng dưng mở miệng nói: “Ngươi đang làm gì?”
Phong Tỏa Vân hơi hơi quay đầu, tóc đen che lại hơn phân nửa biểu tình, chỉ có thể nhìn đến đôi môi tái nhợt mềm mại kia tựa hồ hơi nhếch lên.
“Ta đang cùng Lạc Dịch nói chuyện.”
“Nói cái gì?”
“Ta thương hắn.”
Gió nhẹ thổi qua dừng chân trên mặt hồ, phảng phất như cộng hưởng với làn nước, khuếch tán từng căn sóng gợn, khẽ chấn động sâu trong đáy lòng.
Vong phu nhân hàm răng không tự giác nghiến chặt, lại mở miệng, trong thanh âm lạnh lùng lộ vẻ đùa cợt và khó chịu.
“Lạc Dịch đã chết.” Nàng như một tiểu hài tử cố ý đâm chọt một tầng màng giấy trên cửa mà lặp lại: “Bị ngươi giết chết.”
Không khí trong một chốc kia gần như ngưng lại, sau đó cuồn cuộn tăng vọt, giống như hồng thủy sắp vỡ đê bao phủ tất cả. Vong phu nhân ánh mắt không chớp nhìn hồng sắc thân ảnh kia, trong khí tức huyết sát như muốn cắn nuốt tất cả, một đôi lãnh mâu kỳ dị sáng lên.
Áp lực làm người ta hít thở không thông kia trước khi đạt tới đỉnh điểm bỗng dưng biến mất, như là chưa bao giờ xuất hiện. Phong Tỏa Vân tư thế không chút thay đổi, chỉ là ánh mắt kia khiến người ta nghĩ rằng y đã sớm chết, chỉ còn lại có một bộ xác không hồn đang mục nát dần.
“Đúng vậy.” Y cực nhẹ cực nhẹ nói: “Lạc Dịch đã chết, nhưng ta vì cái gì còn sống.”
Vong phu nhân chỉ cảm thấy tay chân băng lãnh.
“…… Ngươi khôi phục?”
Phong Tỏa Vân không nói gì, chỉ nhẹ nhàng mà liếc mắt hắc y nữ tử một cái. Vong phu nhân nhìn hắc ám con ngươi không khác gì người chết kia, rốt cục bắt đầu hoảng loạn.
“Phong Tỏa Vân, ngươi không thể chết được.”
Tuyệt sắc thanh niên không có phản ứng, động tác chậm chạp mà lười nhác cẩu thả lướt qua Vong phu nhân đi ra phía ngoài, tựa như một lão nhân cao tuổi. Tóc màu đen tung lên, huyết sắc tay áo quay vòng, màu đỏ màu đen rõ ràng như vậy tạo ra một loại tử vong điêu tàn cực hạn, thoải mái mà tuyệt vọng.
Vong phu nhân xoay người cao giọng với Phong Tỏa Vân, âm điệu ngân cao gần như bén nhọn: “Ta sẽ không cho ngươi chết!”
Nghe đến người nọ cuối cùng thở dài:
— ta sẽ không chết.
Bởi vì chỉ có khiến Phong Tỏa Vân sống, mới là trừng phạt lớn nhất.
Sắc mặt Vong phu nhân âm tình bất định đứng tại chỗ, trong khoảng thời gian nàng rời đi Tu Du Sơn, đến tột cùng đã xảy ra cái gì? Phong Tỏa Vân lại có chuyển biến lớn như vậy. Nàng phải biết rõ ràng mọi chuyện, về phần nguồn gốc tin tức……
Vong phu nhân nhìn về phía Thanh các, trước mắt không phải vừa đúng lúc có người sao?
Lạc Dịch cũng không biết Đan Yếu Ly trước khi đến bên này vẫn luôn đứng bên ngoài thạch thất, trầm mặc cảm thụ được người bên trong điên cuồng – bệnh tình Phong Tỏa Vân ngày càng nghiêm trọng, thường xuyên lâm vào điên cuồng, hơn nữa tính hủy hoại cũng ngày càng cao, vô luận là với tất cả xung quanh, vẫn là với chính mình. Nếu tiếp tục như vậy, thật sự sẽ như lời thanh niên tự xưng là hậu đại kia: Phong Tỏa Vân sống không lâu……
Đan Yếu Ly cảm thấy bất lực và phẫn nộ với chính mình, lại không thể làm gì, Đan Yếu Ly không cứu được Phong Tỏa Vân, những người khác càng không được, chẳng lẽ thật sự chỉ có tên quỷ y kia mới có thể……Đan Yếu Ly ta tuyệt đối sẽ không làm Phong Tỏa Vân chết đi, cho dù người nọ sống trên đời chỉ là một loại thống khổ, cũng tuyệt đối không buông tay. Đan Yếu Ly nhận rõ điều này, không chút do dự bỏ xuống tôn nghiêm đi cầu Lạc Dịch giúp đỡ. Lạc Dịch hiển nhiên đáp ứng, hắn đem phương thuốc sớm chuẩn bị tốt giao cho Đan Yếu Ly. Ngạ Quỷ đạo đạo chủ nghiêm túc đọc phương thuốc kia, phát hiện cũng không có nơi nào khả nghi, liền tự mình đi chuẩn bị.
Uống thuốc chỉ một bước trong trị liệu, cho dù Phong Tỏa Vân hiện tại dùng vitamin khép lại để điều trị, thì cũng chỉ là một loại bổ sung mất chuồng mới làm bò. Toàn bộ đợt trị liệu trọng yếu nhất vẫn là thi châm, này ý nghĩa là Lạc Dịch phải cùng Phong Tỏa Vân tiếp xúc gần gũi, điều này phi thường hung tàn ngược mỗ phiến tử.
“Ta cũng không thể đánh bất tỉnh hùng hài tử……”
“So sánh chênh lệch thực lực của Phong Tỏa Vân cùng player, cộng thêm tỷ lệ mơ hồ ngoài ý muốn, ngươi thành công có thể tính là 2.22%.”
“Ngươi cố ý! ngươi tuyệt đối là cố ý! ngươi muốn nói ta thực ngốc đúng không! ngươi chính là đang nói ta thực ngốc đúng không!”
Công lược bình tĩnh không thèm đếm xỉa. Lạc Dịch nghĩ, mê dược đối với Phong Tỏa Vân đã ăn hồng quả thành trạng thái “Ma miễn” căn bản vô dụng, hơn nữa hai người đẳng cấp khác biệt, để Phong Tỏa Vân không chút áp lực tiến vào trạng thái “Vật miễn”, mỗ phiến tử cũng tan nát. Nói cách khác Lạc Dịch phải đối mặt rõ ràng với Phong Tỏa Vân, hơn nữa là khoảng cách bằng không……
Thiên ngôn vạn ngữ ngưng lại thành một câu: Đi ra lăn lộn, sớm hay muộn cũng phải làm.
Vô luận nội tâm Lạc Dịch rối rắm như thế nào, hắn vẫn bị Đan Yếu Ly dẫn đến trước mặt Phong Tỏa Vân. Lạc Dịch vẫn cos Thiên Giới đạo, trầm mặc theo Đan Yếu Ly rời khỏi, khi ánh mắt Phong Tỏa Vân trống rỗng vọng lại đây, khuôn mặt Lạc Dịch ẩn dưới mặt nạ cứng ngắc đến mức vặn vẹo.
May mà Phong Tỏa Vân rất nhanh liền dời đi ánh mắt, mỗ phiến tử cứng rắn bị bức ra một tầng mồ hôi lạnh.
Không biết Đan Yếu Ly nói gì với Phong Tỏa Vân, Phong Tỏa Vân hoàn toàn không kháng cự Lạc Dịch trị liệu. Lạc Dịch rất dễ dàng liền hoàn thành thi châm lần đầu tiên, sau đó trầm mặc lui ra. Chờ đến khi Lạc Dịch trở lại Thiên Giới đạo, hắn như trước tràn đầy hoảng hốt — rất dễ dàng a! hắn lúc trước chuẩn bị tâm lý nhiều như vậy là muốn làm chi a!
Vì thế trị liệu cứ như vậy triển khai. Lạc Dịch rất nhanh liền phát hiện Phong Tỏa Vân cũng không phải không kháng cự hắn trị liệu, mà là căn bản không quan tâm người khác làm gì. Tuyệt sắc thanh niên cả ngày đều là vẻ mặt hoảng hốt ôm đầu lâu thì thào tự nói, chỉ sống bên trong thế giới của riêng mình. Lạc Dịch nhìn chăm chú vào tất cả, lúc thi châm xong lại một lần nữa trầm mặc lui ra.
Theo thời gian trôi qua, trị liệu hiệu quả quả thực rất rõ ràng, thời gian Phong Tỏa Vân thất thần càng ngày càng ít, trong mắt huyết sát cũng dần dần nhạt đi. Vẻ mặt không còn là hoảng hốt thì thào tự nói, mà là trầm mặc ôm đầu lâu, lẳng lặng suy tư cái gì. Lạc Dịch và Đan Yếu Ly thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiếp tục như thế, Phong Tỏa Vân sớm hay muộn cũng có thể khôi phục bình thường.
Sau đó, Vong phu nhân trở lại.
Tên thật của Vong phu nhân cũng không ai rõ ràng, sau khi Nhân Gian đạo chủ Dung Dương chết đi, nàng đã được Phong Tỏa Vân chỉ định làm tân nhậm Nhân Gian đạo đạo chủ, thủ đoạn độc lạt mà cường thế, nhanh chóng thu nạp Nhân Gian đạo đang loạn thành một đoàn. Hắc sa che giấu tướng mạng và tuổi của nàng, bởi vì nàng luôn là một thân hắc y trang phục quả phụ, người Luân Hồi Giáo đều tôn xưng nàng một tiếng Vong phu nhân. Nhân Gian đạo đạo chủ là một loại tồn tại vì giáo chủ, phụ trợ giáo chủ quản lý Luân Hồi Giáo giáo chúng. Tại mười mấy năm qua, Vong phu nhân không thể nói là không tận tâm tận lực — giáo chủ đương nhiệm điên thành như vậy, Luân Hồi Giáo lớn nhỏ sự vụ cơ bản do Vong phu nhân quản lý. Có được quyền lực to lớn như thế Vong phu nhân lại chưa bao giờ vượt quá phận sự, nàng thủy chung trung thành với chủ nhân Luân Hồi Giáo giáo chủ là Phong Tỏa Vân — thậm chí giết chết những người đề nghị lật đổ Phong Tỏa Vân, đó gần như là loại trung thành quỷ dị.
Luân Hồi Giáo tất cả mọi người biết: Trăm ngàn đừng vọng tưởng chống đối Phong Tỏa Vân, điên cuồng của Vong phu nhân bọn họ gánh vác không nổi.
Trong khoảng thời gian này Vong phu nhân xuống núi xử lí một ít việc nhỏ ở phân đàn Luân Hồi Giáo, cho đến hôm nay mới trở về. Hắc y nữ tử trở về một cái liền đi yết kiến Phong Tỏa Vân, vô luận Phong Tỏa Vân có nghe hay không, nàng đều sẽ tuân thủ nghiêm ngặt chức trách báo cáo kết quả hành trình cho Phong Tỏa Vân.
Trên lương đình trong tiểu viện, Vong phu nhân tìm được giáo chủ của nàng.
Phong Tỏa Vân một thân hồng y, tóc đen cột ở sau lưng, dưới giữa trưa mùa xuân, sâu kín phủ lên một tia sáng lạnh, dáng người tinh tế thon dài được hồng y gói gọn, khiến người ta thầm nghĩ đẩy ra quần áo vướng bận kia để âu yếm thân mình mê người bên dưới. Trước mắt chính là một hồng y yêu nghiệt như vậy, chỉ bằng một cái bóng lưng là có thể câu đi hồn phách con người.
Mà Vong phu nhân lại chần chờ dừng cước bộ, hắc sa che hơn phân nửa khuôn mặt của nàng, chỉ có thể nhìn thấy trong cặp lãnh mâu kia chợt lóe một tia nghi hoặc.
Là ảo giác sao? Huyết sát không có lúc nào là không không lượn lờ xung quang Phong Tỏa Vân, đạm bạc đến mức sắp biến mất.
Vong phu nhân nhìn chằm chằm bóng dáng Phong Tỏa Vân, bỗng dưng mở miệng nói: “Ngươi đang làm gì?”
Phong Tỏa Vân hơi hơi quay đầu, tóc đen che lại hơn phân nửa biểu tình, chỉ có thể nhìn đến đôi môi tái nhợt mềm mại kia tựa hồ hơi nhếch lên.
“Ta đang cùng Lạc Dịch nói chuyện.”
“Nói cái gì?”
“Ta thương hắn.”
Gió nhẹ thổi qua dừng chân trên mặt hồ, phảng phất như cộng hưởng với làn nước, khuếch tán từng căn sóng gợn, khẽ chấn động sâu trong đáy lòng.
Vong phu nhân hàm răng không tự giác nghiến chặt, lại mở miệng, trong thanh âm lạnh lùng lộ vẻ đùa cợt và khó chịu.
“Lạc Dịch đã chết.” Nàng như một tiểu hài tử cố ý đâm chọt một tầng màng giấy trên cửa mà lặp lại: “Bị ngươi giết chết.”
Không khí trong một chốc kia gần như ngưng lại, sau đó cuồn cuộn tăng vọt, giống như hồng thủy sắp vỡ đê bao phủ tất cả. Vong phu nhân ánh mắt không chớp nhìn hồng sắc thân ảnh kia, trong khí tức huyết sát như muốn cắn nuốt tất cả, một đôi lãnh mâu kỳ dị sáng lên.
Áp lực làm người ta hít thở không thông kia trước khi đạt tới đỉnh điểm bỗng dưng biến mất, như là chưa bao giờ xuất hiện. Phong Tỏa Vân tư thế không chút thay đổi, chỉ là ánh mắt kia khiến người ta nghĩ rằng y đã sớm chết, chỉ còn lại có một bộ xác không hồn đang mục nát dần.
“Đúng vậy.” Y cực nhẹ cực nhẹ nói: “Lạc Dịch đã chết, nhưng ta vì cái gì còn sống.”
Vong phu nhân chỉ cảm thấy tay chân băng lãnh.
“…… Ngươi khôi phục?”
Phong Tỏa Vân không nói gì, chỉ nhẹ nhàng mà liếc mắt hắc y nữ tử một cái. Vong phu nhân nhìn hắc ám con ngươi không khác gì người chết kia, rốt cục bắt đầu hoảng loạn.
“Phong Tỏa Vân, ngươi không thể chết được.”
Tuyệt sắc thanh niên không có phản ứng, động tác chậm chạp mà lười nhác cẩu thả lướt qua Vong phu nhân đi ra phía ngoài, tựa như một lão nhân cao tuổi. Tóc màu đen tung lên, huyết sắc tay áo quay vòng, màu đỏ màu đen rõ ràng như vậy tạo ra một loại tử vong điêu tàn cực hạn, thoải mái mà tuyệt vọng.
Vong phu nhân xoay người cao giọng với Phong Tỏa Vân, âm điệu ngân cao gần như bén nhọn: “Ta sẽ không cho ngươi chết!”
Nghe đến người nọ cuối cùng thở dài:
— ta sẽ không chết.
Bởi vì chỉ có khiến Phong Tỏa Vân sống, mới là trừng phạt lớn nhất.
Sắc mặt Vong phu nhân âm tình bất định đứng tại chỗ, trong khoảng thời gian nàng rời đi Tu Du Sơn, đến tột cùng đã xảy ra cái gì? Phong Tỏa Vân lại có chuyển biến lớn như vậy. Nàng phải biết rõ ràng mọi chuyện, về phần nguồn gốc tin tức……
Vong phu nhân nhìn về phía Thanh các, trước mắt không phải vừa đúng lúc có người sao?