Nữ tử lăng lăng nhìn chén trà trong tay, sau đó mạnh phục hồi tinh thần lại, hơi xin lỗi nhìn về phía huyền y thiếu niên bên người:”…… Xin lỗi, vừa rồi thất thần.”
“Tỷ!” Huyền y thiếu niên không thể không kêu một tiếng: “Những lời này ngươi đã nói với ta năm lần!”
“…… Xin lỗi.”
“Không cần giải thích với ta, ngươi nên nói với ta chuyện gì đã xảy ra.” Toàn nhi nhìn tỷ tỷ, trang điểm tỉ mỉ cũng không che được gương mặt tiều tụy mang u sầu của nữ tử, thiếu niên có chút tức giận bất bình nói: “Có phải bởi vì Hoàng Thượng hay không? Hắn lại nạp phi!?…… Tỷ, ta đã sớm nói cho ngươi là không đáng a, chỉ cần, chỉ cần hắn vẫn là Hoàng đế, tỷ tỷ liền không thể là nữ nhân duy nhất của hắn.”
Huyền phi si ngốc nhìn nước trà, không biết nàng nghe vào bao nhiêu. Toàn nhi thấy thế càng bực mình, tỷ tỷ cái gì cũng tốt, chỉ là quá mức bướng bỉnh. Nhà y là một đại thế gia trong chốn võ lâm, chuyên nghiên cứu ẩn giấu và cơ quan thuật, lấy điều kiện nhà bọn họ cái dạng gì nam nhân mà không có, nhưng tỷ tỷ lại cố tình, cố tình nhận định Sở Hà Kỷ– vua của Bắc Sở, không để ý gia đình phản đối mà dứt khoát gả vào hoàng cung. Toàn nhi không chỉ một lần thuyết phục tỷ tỷ của mình: Gần vua như gần hổ, lấy thân phận người nọ mà nói, nữ nhân cũng chỉ là lợi thế để sử dụng, cho dù có sủng ái, cũng có thể chia cách, hơn nữa có thời gian hạn chế. Nhưng mỗi một lần Toàn nhi đều thất bại mà về, y nghĩ không ra, cái nam nhân kia rốt cuộc có cái gì hấp dẫn tỷ tỷ như thế, dùng tình sâu như thế?
Huyền phi rốt cục không nhìn chén trà nữa, nàng nhìn về phía một phương hướng khác, thanh âm nhu nhược gần như nỉ non:
“Vô danh các xây xong…… Hắn…… Thật lâu cũng không đến đây.”
“Cái gì –?”
“Toàn nhi, ta mệt mỏi.” Huyền phi buông chén trà trong tay, vẻ mặt mỏi mệt: “Lần sau trò chuyện tiếp.”
Toàn nhi lúc rời đi Hiên Vụ Uyển rất không cam lòng, y không lập tức rời đi hoàng cung, mà là ẩn núp xung quanh tìm hiểu tin tức.
Vô danh các mới được được xây lên là đề tài phổ biến nhất hiện giờ, các thái giám cung nữ đều đang thảo luận về các mới xây: Không có tên, không biết tác dụng gì, chỉ biết là Hoàng đế sau khi trở về từ buổi săn mùa xuân liền dốc sức xây dựng một tiểu lâu, ngay bên cạnh tẩm cung hoàng đế. Hoàng đế cơ hồ mỗi ngày đều lưu lại bên trong một đoạn thời gian, chỉ cho phép một lão thái giám vừa điếc vừa câm không biết chữ đi vào quét tước, bất luận kẻ nào đi vào giết không cần hỏi. Có người nói Hoàng đế ở bên trong ẩn dấu một danh giai nhân, Hoàng đế quá mức yêu thích cho nên không cho phép bất luận kẻ nào mơ ước mĩ sắc của nàng, lý do là sau khi xây dựng các, Hoàng đế cũng không gọi người thị tẩm nữa Còn có người nói nơi đó có một báu vật vô giá, Hoàng đế mỗi ngày đều muốn ngắm một phen mới thỏa mãn, bởi vì chưa từng có ngươi đưa cơm gì vào vô danh các, cho nên bên trong không có khả năng là người, chỉ có thể là dị bảo kì vật.
Toàn nhi suy tư một phen, dựa vào dũng khí nghé con mới sinh không sợ hổ, y hỏi thăm phướng hướng của vô danh các rồi chạy đi.
Vật thể trong suốt trong bóng tối sâu kín tản ra một quầng sáng, huyền y nam tử bị băng đông lại kia thời gian như dừng lại một khắc trước, vô cơ ánh mắt cầu xin nhìn phía trước. Một đôi tay cách tinh thể sờ lên ánh mắt khẩn cầu kia, Sở Hà Kỷ si mê phủ lên, thì thào hỏi: “Ngươi đang nhìn ai?”
“Ngươi đang cầu ai?”
Người bị đóng băng không thể trả lời, Sở Hà Kỷ lấy tay vuốt ve theo hình dáng nam tử một lần lại một lần — cho dù chỉ có thể đụng đến một mảnh tinh thể mềm mại ôn nhuận.
“Mặc kệ trước kia ngươi đang nhìn ai, hiện tại ngươi chỉ có thể nhìn ta.”
Tinh thể trơn mềm như đâm một cái cũng sẽ phá vỡ, Sở Hà Kỷ lại hoàn toàn không dám phá hư dù chỉ một chút — bởi vì hắn căn bản không biết, mất đi tinh thể bao vây, đến tột cùng sẽ nghênh đón tân sinh kỳ tích nào, hay là hoàn toàn mục nát. Một khi đã như vậy, liền cứ như thế này, chỉ cần có thể nhìn thấy người này, Sở Hà Kỷ liền cảm thấy thỏa mãn.
Thời khắc xử lý công vụ sắp đến, Sở Hà Kỷ cuối cùng nhớ nhung nhìn thoáng qua huyền y nam tử bên trong tinh thể, xoay người ra khỏi vô danh các.
Một lúc sau, cửa phòng chi nha một tiếng bị đẩy ra, một thân ảnh nho nhỏ màu đen nhanh chóng tiến vào. Toàn nhi sờ soạng cái trán đầy mồ hôi một phen, hơi có chút tự đắc, chỉ bằng cơ quan loại khóa này căn bản không thể ngăn cản y. May mắn Hoàng đế đã đuổi mọi người ra khỏi vô danh các, nếu không muốn trà trộn vào còn phải tốn một phen công phu.
Toàn nhi nheo mắt, bắt đầu đánh giá vô danh các được truyền đi là vô cùng kỳ dị này, y muốn tìm ra nguyên nhân khiến tỷ tỷ của mình bị vắng vẻ. Chờ đến khi Toàn nhi nhìn thấy tinh thể trong căn phòng, y triệt để ngây ngốc.
Lạc Dịch tốn đi một phen khí lực mới hống được Tỏa Vân ngủ, trên thực tế Lạc Dịch càng cảm thấy như Tỏa Vân là hôn mê, cho dù như vậy, Phong Tỏa Vân vẫn cầm lấy tay Lạc Dịch không có chút lơi lỏng.
Một khắc trước khi mê mang, người nọ còn đang không ngừng mà cầu xin:
Lạc Dịch, đừng rời khỏi ta, không cần rời khỏi ta……
“Ngươi bắt ta, ta sẽ không chạy.”
Lạc Dịch nằm nghiêng, thanh âm mơ hồ. Hắn nằm trong lòng Phong Tỏa, nhìn hai tay vòng trên người hắn, không biết là quá mức dùng sức hay là vì nguyên nhân gì khác, hiện ra tái nhợt khác thường.
Hô hấp phía sau dần dần nhẹ xuống, trở nên vững vàng hơn. Lạc Dịch có chút không buồn ngủ, hắn cảm thấy hắn đang suy nghĩ rất nhiều việc, trên thực tế lại không nghĩ cái gì, chỉ có thể ngẩn người nhìn chằm chằm hư không trước mặt.
“Ta tỏ vẻ player quyết định ở lại chỗ này.” Lúc này công lược xuất hiện, thanh tuyến không chút nhịp điệu đột nhiên vang lên trong đầu Lạc Dịch: “plyaer không muốn trở về thời không ban đầu sao? Ta tỏ vẻ nghi vấn.”
Ta sẽ ở lại chỗ này, cũng sẽ trở lại thời không ban đầu.
“…… Ta tỏ vẻ không hiểu.”
Lạc Dịch vô thanh nở nụ cười: Có dịch vụ “Trọng sinh”, ca là có thể không già không chết — ta vẫn sẽ ở cùng với Phong Tỏa Vân, cho đến khi y không cần ca nữa, ca sẽ trở về thời không ban đầu.
“Ta tỏ vẻ khó hiểu.” Công lược trầm mặc một trận: “Trải qua kiểm tra đo lường sóng não tình cảm, player cũng không hy vọng sống, vì cái gì chấp nhất quay lại thời không ban đầu chết đi?”
Lạc Dịch không lập tức trả lời nghi vấn của công lược, hắn trầm mặc một lát, sau đó đảo khách thành chủ đưa ra một vấn đề khác: Lúc trước xuyên việt nói cho ta biết, cùng thời gian tiết điểm không cho phép tồn tại hai thân thể giống nhau. Nói cách khác, ta không thể xuyên việt đến nơi trong khoảng thời gian “Đã có Lạc Dịch tồn tại”, đúng không?
“Không sai.”
Là “Không cho phép”, mà không phải “Không có khả năng”, đúng không?
“Không sai.”
Lạc Dịch nở nụ cười, tựa hồ rốt cục yên tâm bỏ xuống tảng đá trong lòng.
Vì sao không cho phép? Để ca đoán nha…… Là vì “Lịch sử chỉ tiêu” Đúng không? Đây là thứ ngươi nói cho ta biết. Lạc Dịch trừng mắt nhìn, hắn vô thanh hỏi: Như vậy, “Lịch sử chỉ tiêu” rốt cuộc là cái gì?
Công lược thật lâu không có đáp lại, không biết là vì vấn đề ngoài dự liệu của Lạc Dịch, hay là vấn đề về ngôn ngữ, lại hoặc là bởi vì đây là một đề tài cấm kỵ.
Mà lúc này xuyên việt xuất hiện.
“player, ngươi nghe nói qua ‘Gaia’ sao? Mễ sách.” Xuyên việt nhẹ nhàng mà nói: “-đó chính là ‘Lịch sử chỉ tiêu’ nga mễ sách.”
Lạc Dịch sửng sốt.
“Còn nhớ rõ phân chia nền văn minh sao? Mễ sách.” Xuyên việt dùng âm điệu thong thả từng chút một nói tiếp: “Mỗi thời không đều có một ký hiệu văn minh riêng, trình độ nền văn minh càng cao, ký hiệu của nó càng nhỏ, mễ sách, còn nhớ rõ không? Kỳ thật, trong vũ trụ nền văn minh tối cao là nền văn minh thứ 2, mà không phải nền văn minh nhứ nhất nga mễ sách……Nền văn minh thứ hai, đã đến gần chân lý vô cùng, mễ sách.”
“Ở phía trên nền văn minh thứ hai, chúng ta xưng là: Nguyên tố thứ nhất. Nó cũng không phải một nền văn minh, mà là một cấu thành của thế giới, một trật tự, một quy tắc, một chân lý, cũng chính là ‘Lịch sử chỉ tiêu’ nga mễ sách. Theo cách nói gần nhất trong quê hương của player, chính là ‘Thiên Đạo’, chúng nó chính là một cái tồn tại tương đương như vậy, ở bất đồng thời không bất đồng thời gian và địa điểm có bất đồng xưng hô mễ sách yêu: Thế giới căn nguyên, vương đạo, đại xà, tổ tiên…… Từng thời không đều có lịch sử chỉ tiêu thuộc về riêng nó, Gaia chính là một tập hợp của lịch sử, một thế giới ý thức, mễ sách. Chúng nó liên tục quan sát lịch sử, tu chỉnh lịch sử, gạt bỏ tồn tại không thuộc về lịch sử — chúng nó chính là một tồn tại như vậy nga mễ sách.”
Chờ một chút — Lạc Dịch đánh gãy lời xuyên việt, có chút dồn dập hỏi: Nói như vậy, ta không thuộc về thời không này tại sao lại không bị gạt bỏ?!
“Bởi vì có xuyên việt.” Công lược lại lộ đầu, không chứa một tia tình cảm tiếp lời: “Căn cứ vào định nghĩa giám sát mới nhất của nền văn minh thứ hai, ‘Xuyên việt’ có hai tác dụng: Thứ nhất, là vật liệu để xuyên qua thời không Thứ hai, công năng che giấu, giảm nhỏ tỷ lệ bị lịch sử chỉ tiêu phát hiện. Trong những tình huống sau tuyệt đối sẽ bị lịch sử chỉ tiêu phát hiện: Sử dụng năng lực vượt quá thời không vốn có sửa đổi lịch sử và nhân quả trên diện rộng trong cùng một thời tồn tại hai thân thể giống nhau. Khi Gaia phát hiện nhân quả khác biệt, sẽ tiến hành tu chỉnh. Trên đây, là định luật thứ hai gắn liền với thời gian trong tam đại định luật — Gaia luận, biệt danh tu chỉnh luận.”
Tùng vì cái gì lại bị hạn chế, công lược nói, là vì nhận ràng buộc của “Lịch sử chỉ tiêu”.
Diệp Chu vì cái gì lại bị vây ở Thần Mộc, Diệp Chu nói, là vì sẽ bị “Chúng nó” phát hiện.
Cùng thời gian tiết điểm vì sao không cho phép tồn tại hai thân thể giống nhau, xuyên việt nói, là vì không cho phép.
Lịch sử vì sao khó có thể thay đổi, lịch sử chỉ tiêu nói, là vì chúng nó đang nhìn.
…… Cho nên lúc này thời không chính là một cái máy tính, Gaia là phần mềm diệt virus, ta và Tùng, còn có Diệp Chu chính là virus xâm nhập vào máy tính, cần phải trốn thật cẩn thận phòng ngừa bị tìm ra…… Rất khí phách nha. Lạc Dịch muốn cười, lại phát hiện hắn chỉ có thể cười khổ: Trước có luật nhân quả, còn thêm Gaia tu chỉnh luận…… Vì thế lịch sử thật sự không thể sửa đổi…… Sao……
Công lược tựa hồ có chút chần chờ, lần đầu tiên thanh âm không còn liên tục: “player…… Muốn biết định luật thứ ba về thời gian không?”
Lạc Dịch có chút kinh ngạc gật đầu.
Thanh âm công lược lại khôi phục cứng ngắc, thanh âm làu làu không chút trầm bổng du dương: “Định luật thứ ba về thời gian là khác biệt: Nếu lặp lại sửa đổi một đoạn lịch sử, chỉ cần có một điểm khác biệt không bị Gaia tu chỉnh, sẽ đạt được một tương lai hoàn toàn bất đồng — có thể đạt tới mục đích sửa chữa quá khứ, nhưng là bởi vì luật nhân quả tồn tại, tương lai sửa đổi sau diễn sinh thành một thế giới song song khác, một thời không mới. Nên định luật chỉ là giả thuyết, chưa có được chứng cứ xác thực.”
Lạc Dịch kinh ngạc nhìn công lược, sau đó lộ ra một biểu tình không biết là khóc hay là đang cười.
Vậy là đủ rồi……Như vậy là đủ rồi……
Chỉ cần lịch sử có thể sửa đổi, là đủ rồi.
Lạc Dịch tựa cằm lên cổ tay trái, nhẹ nhàng dựa vào hắc hoàn như đang lặng lẽ nói.
Ta muốn trở lại quá khứ trong thời không ban đầu, để làm một việc.
Đêm đã khuya, ngoài cửa sổ ẩn ẩn có dế mèn kêu. Lạc Dịch vùi mình trong lòng Phong Tỏa Vân, nhắm mắt lại làm như muốn ngủ. Thật lâu sau, một thanh âm rất nhỏ nhẹ nhàng vang lên, nháy mắt bị bóng tối nuốt hết.
“Ngươi muốn đi giết chết ‘Lạc Dịch’ sao, mễ sách.”
Bên ngoài cách Tu Du Sơn khoảng mười trượng, một thanh y nam tử đang giục ngựa mà chạy, mồ hôi trên trán chảy xuống như sắp bịt kín đôi mắt của nam tử, nhưng nam tử căn bản không quẹt đi, mà càng quất ngựa đi nhanh hơn.
Nhanh! Nhanh! phải nhanh hơn nữa – nhanh báo tin cho đầu khỉ —
— người chính đạo tấn công lại đây!
Chợt một trận hàn quang kéo tới, tiếng vó ngựa dần dần đi xa, để lại đầu của thanh y nam tử đang lăn vòng, trong đôi mắt trợn to tràn đầy kinh ngạc. Ba thân ảnh từ hai bên nhảy xuống, một người trong đó một nhặt lên cái đầu, chậc chậc nói.
“So với trên tình báo giống nhau như đúc, gia hỏa này quả nhiên là người của ma giáo.”
Ba người đều ngẩng đầu nhìn về phía Tu Du Sơn, người đi đầu cười quái dị:
“Tu Du Sơn sao? Đại gia cũng muốn đến dạo chơi một cái!”
“Tỷ!” Huyền y thiếu niên không thể không kêu một tiếng: “Những lời này ngươi đã nói với ta năm lần!”
“…… Xin lỗi.”
“Không cần giải thích với ta, ngươi nên nói với ta chuyện gì đã xảy ra.” Toàn nhi nhìn tỷ tỷ, trang điểm tỉ mỉ cũng không che được gương mặt tiều tụy mang u sầu của nữ tử, thiếu niên có chút tức giận bất bình nói: “Có phải bởi vì Hoàng Thượng hay không? Hắn lại nạp phi!?…… Tỷ, ta đã sớm nói cho ngươi là không đáng a, chỉ cần, chỉ cần hắn vẫn là Hoàng đế, tỷ tỷ liền không thể là nữ nhân duy nhất của hắn.”
Huyền phi si ngốc nhìn nước trà, không biết nàng nghe vào bao nhiêu. Toàn nhi thấy thế càng bực mình, tỷ tỷ cái gì cũng tốt, chỉ là quá mức bướng bỉnh. Nhà y là một đại thế gia trong chốn võ lâm, chuyên nghiên cứu ẩn giấu và cơ quan thuật, lấy điều kiện nhà bọn họ cái dạng gì nam nhân mà không có, nhưng tỷ tỷ lại cố tình, cố tình nhận định Sở Hà Kỷ– vua của Bắc Sở, không để ý gia đình phản đối mà dứt khoát gả vào hoàng cung. Toàn nhi không chỉ một lần thuyết phục tỷ tỷ của mình: Gần vua như gần hổ, lấy thân phận người nọ mà nói, nữ nhân cũng chỉ là lợi thế để sử dụng, cho dù có sủng ái, cũng có thể chia cách, hơn nữa có thời gian hạn chế. Nhưng mỗi một lần Toàn nhi đều thất bại mà về, y nghĩ không ra, cái nam nhân kia rốt cuộc có cái gì hấp dẫn tỷ tỷ như thế, dùng tình sâu như thế?
Huyền phi rốt cục không nhìn chén trà nữa, nàng nhìn về phía một phương hướng khác, thanh âm nhu nhược gần như nỉ non:
“Vô danh các xây xong…… Hắn…… Thật lâu cũng không đến đây.”
“Cái gì –?”
“Toàn nhi, ta mệt mỏi.” Huyền phi buông chén trà trong tay, vẻ mặt mỏi mệt: “Lần sau trò chuyện tiếp.”
Toàn nhi lúc rời đi Hiên Vụ Uyển rất không cam lòng, y không lập tức rời đi hoàng cung, mà là ẩn núp xung quanh tìm hiểu tin tức.
Vô danh các mới được được xây lên là đề tài phổ biến nhất hiện giờ, các thái giám cung nữ đều đang thảo luận về các mới xây: Không có tên, không biết tác dụng gì, chỉ biết là Hoàng đế sau khi trở về từ buổi săn mùa xuân liền dốc sức xây dựng một tiểu lâu, ngay bên cạnh tẩm cung hoàng đế. Hoàng đế cơ hồ mỗi ngày đều lưu lại bên trong một đoạn thời gian, chỉ cho phép một lão thái giám vừa điếc vừa câm không biết chữ đi vào quét tước, bất luận kẻ nào đi vào giết không cần hỏi. Có người nói Hoàng đế ở bên trong ẩn dấu một danh giai nhân, Hoàng đế quá mức yêu thích cho nên không cho phép bất luận kẻ nào mơ ước mĩ sắc của nàng, lý do là sau khi xây dựng các, Hoàng đế cũng không gọi người thị tẩm nữa Còn có người nói nơi đó có một báu vật vô giá, Hoàng đế mỗi ngày đều muốn ngắm một phen mới thỏa mãn, bởi vì chưa từng có ngươi đưa cơm gì vào vô danh các, cho nên bên trong không có khả năng là người, chỉ có thể là dị bảo kì vật.
Toàn nhi suy tư một phen, dựa vào dũng khí nghé con mới sinh không sợ hổ, y hỏi thăm phướng hướng của vô danh các rồi chạy đi.
Vật thể trong suốt trong bóng tối sâu kín tản ra một quầng sáng, huyền y nam tử bị băng đông lại kia thời gian như dừng lại một khắc trước, vô cơ ánh mắt cầu xin nhìn phía trước. Một đôi tay cách tinh thể sờ lên ánh mắt khẩn cầu kia, Sở Hà Kỷ si mê phủ lên, thì thào hỏi: “Ngươi đang nhìn ai?”
“Ngươi đang cầu ai?”
Người bị đóng băng không thể trả lời, Sở Hà Kỷ lấy tay vuốt ve theo hình dáng nam tử một lần lại một lần — cho dù chỉ có thể đụng đến một mảnh tinh thể mềm mại ôn nhuận.
“Mặc kệ trước kia ngươi đang nhìn ai, hiện tại ngươi chỉ có thể nhìn ta.”
Tinh thể trơn mềm như đâm một cái cũng sẽ phá vỡ, Sở Hà Kỷ lại hoàn toàn không dám phá hư dù chỉ một chút — bởi vì hắn căn bản không biết, mất đi tinh thể bao vây, đến tột cùng sẽ nghênh đón tân sinh kỳ tích nào, hay là hoàn toàn mục nát. Một khi đã như vậy, liền cứ như thế này, chỉ cần có thể nhìn thấy người này, Sở Hà Kỷ liền cảm thấy thỏa mãn.
Thời khắc xử lý công vụ sắp đến, Sở Hà Kỷ cuối cùng nhớ nhung nhìn thoáng qua huyền y nam tử bên trong tinh thể, xoay người ra khỏi vô danh các.
Một lúc sau, cửa phòng chi nha một tiếng bị đẩy ra, một thân ảnh nho nhỏ màu đen nhanh chóng tiến vào. Toàn nhi sờ soạng cái trán đầy mồ hôi một phen, hơi có chút tự đắc, chỉ bằng cơ quan loại khóa này căn bản không thể ngăn cản y. May mắn Hoàng đế đã đuổi mọi người ra khỏi vô danh các, nếu không muốn trà trộn vào còn phải tốn một phen công phu.
Toàn nhi nheo mắt, bắt đầu đánh giá vô danh các được truyền đi là vô cùng kỳ dị này, y muốn tìm ra nguyên nhân khiến tỷ tỷ của mình bị vắng vẻ. Chờ đến khi Toàn nhi nhìn thấy tinh thể trong căn phòng, y triệt để ngây ngốc.
Lạc Dịch tốn đi một phen khí lực mới hống được Tỏa Vân ngủ, trên thực tế Lạc Dịch càng cảm thấy như Tỏa Vân là hôn mê, cho dù như vậy, Phong Tỏa Vân vẫn cầm lấy tay Lạc Dịch không có chút lơi lỏng.
Một khắc trước khi mê mang, người nọ còn đang không ngừng mà cầu xin:
Lạc Dịch, đừng rời khỏi ta, không cần rời khỏi ta……
“Ngươi bắt ta, ta sẽ không chạy.”
Lạc Dịch nằm nghiêng, thanh âm mơ hồ. Hắn nằm trong lòng Phong Tỏa, nhìn hai tay vòng trên người hắn, không biết là quá mức dùng sức hay là vì nguyên nhân gì khác, hiện ra tái nhợt khác thường.
Hô hấp phía sau dần dần nhẹ xuống, trở nên vững vàng hơn. Lạc Dịch có chút không buồn ngủ, hắn cảm thấy hắn đang suy nghĩ rất nhiều việc, trên thực tế lại không nghĩ cái gì, chỉ có thể ngẩn người nhìn chằm chằm hư không trước mặt.
“Ta tỏ vẻ player quyết định ở lại chỗ này.” Lúc này công lược xuất hiện, thanh tuyến không chút nhịp điệu đột nhiên vang lên trong đầu Lạc Dịch: “plyaer không muốn trở về thời không ban đầu sao? Ta tỏ vẻ nghi vấn.”
Ta sẽ ở lại chỗ này, cũng sẽ trở lại thời không ban đầu.
“…… Ta tỏ vẻ không hiểu.”
Lạc Dịch vô thanh nở nụ cười: Có dịch vụ “Trọng sinh”, ca là có thể không già không chết — ta vẫn sẽ ở cùng với Phong Tỏa Vân, cho đến khi y không cần ca nữa, ca sẽ trở về thời không ban đầu.
“Ta tỏ vẻ khó hiểu.” Công lược trầm mặc một trận: “Trải qua kiểm tra đo lường sóng não tình cảm, player cũng không hy vọng sống, vì cái gì chấp nhất quay lại thời không ban đầu chết đi?”
Lạc Dịch không lập tức trả lời nghi vấn của công lược, hắn trầm mặc một lát, sau đó đảo khách thành chủ đưa ra một vấn đề khác: Lúc trước xuyên việt nói cho ta biết, cùng thời gian tiết điểm không cho phép tồn tại hai thân thể giống nhau. Nói cách khác, ta không thể xuyên việt đến nơi trong khoảng thời gian “Đã có Lạc Dịch tồn tại”, đúng không?
“Không sai.”
Là “Không cho phép”, mà không phải “Không có khả năng”, đúng không?
“Không sai.”
Lạc Dịch nở nụ cười, tựa hồ rốt cục yên tâm bỏ xuống tảng đá trong lòng.
Vì sao không cho phép? Để ca đoán nha…… Là vì “Lịch sử chỉ tiêu” Đúng không? Đây là thứ ngươi nói cho ta biết. Lạc Dịch trừng mắt nhìn, hắn vô thanh hỏi: Như vậy, “Lịch sử chỉ tiêu” rốt cuộc là cái gì?
Công lược thật lâu không có đáp lại, không biết là vì vấn đề ngoài dự liệu của Lạc Dịch, hay là vấn đề về ngôn ngữ, lại hoặc là bởi vì đây là một đề tài cấm kỵ.
Mà lúc này xuyên việt xuất hiện.
“player, ngươi nghe nói qua ‘Gaia’ sao? Mễ sách.” Xuyên việt nhẹ nhàng mà nói: “-đó chính là ‘Lịch sử chỉ tiêu’ nga mễ sách.”
Lạc Dịch sửng sốt.
“Còn nhớ rõ phân chia nền văn minh sao? Mễ sách.” Xuyên việt dùng âm điệu thong thả từng chút một nói tiếp: “Mỗi thời không đều có một ký hiệu văn minh riêng, trình độ nền văn minh càng cao, ký hiệu của nó càng nhỏ, mễ sách, còn nhớ rõ không? Kỳ thật, trong vũ trụ nền văn minh tối cao là nền văn minh thứ 2, mà không phải nền văn minh nhứ nhất nga mễ sách……Nền văn minh thứ hai, đã đến gần chân lý vô cùng, mễ sách.”
“Ở phía trên nền văn minh thứ hai, chúng ta xưng là: Nguyên tố thứ nhất. Nó cũng không phải một nền văn minh, mà là một cấu thành của thế giới, một trật tự, một quy tắc, một chân lý, cũng chính là ‘Lịch sử chỉ tiêu’ nga mễ sách. Theo cách nói gần nhất trong quê hương của player, chính là ‘Thiên Đạo’, chúng nó chính là một cái tồn tại tương đương như vậy, ở bất đồng thời không bất đồng thời gian và địa điểm có bất đồng xưng hô mễ sách yêu: Thế giới căn nguyên, vương đạo, đại xà, tổ tiên…… Từng thời không đều có lịch sử chỉ tiêu thuộc về riêng nó, Gaia chính là một tập hợp của lịch sử, một thế giới ý thức, mễ sách. Chúng nó liên tục quan sát lịch sử, tu chỉnh lịch sử, gạt bỏ tồn tại không thuộc về lịch sử — chúng nó chính là một tồn tại như vậy nga mễ sách.”
Chờ một chút — Lạc Dịch đánh gãy lời xuyên việt, có chút dồn dập hỏi: Nói như vậy, ta không thuộc về thời không này tại sao lại không bị gạt bỏ?!
“Bởi vì có xuyên việt.” Công lược lại lộ đầu, không chứa một tia tình cảm tiếp lời: “Căn cứ vào định nghĩa giám sát mới nhất của nền văn minh thứ hai, ‘Xuyên việt’ có hai tác dụng: Thứ nhất, là vật liệu để xuyên qua thời không Thứ hai, công năng che giấu, giảm nhỏ tỷ lệ bị lịch sử chỉ tiêu phát hiện. Trong những tình huống sau tuyệt đối sẽ bị lịch sử chỉ tiêu phát hiện: Sử dụng năng lực vượt quá thời không vốn có sửa đổi lịch sử và nhân quả trên diện rộng trong cùng một thời tồn tại hai thân thể giống nhau. Khi Gaia phát hiện nhân quả khác biệt, sẽ tiến hành tu chỉnh. Trên đây, là định luật thứ hai gắn liền với thời gian trong tam đại định luật — Gaia luận, biệt danh tu chỉnh luận.”
Tùng vì cái gì lại bị hạn chế, công lược nói, là vì nhận ràng buộc của “Lịch sử chỉ tiêu”.
Diệp Chu vì cái gì lại bị vây ở Thần Mộc, Diệp Chu nói, là vì sẽ bị “Chúng nó” phát hiện.
Cùng thời gian tiết điểm vì sao không cho phép tồn tại hai thân thể giống nhau, xuyên việt nói, là vì không cho phép.
Lịch sử vì sao khó có thể thay đổi, lịch sử chỉ tiêu nói, là vì chúng nó đang nhìn.
…… Cho nên lúc này thời không chính là một cái máy tính, Gaia là phần mềm diệt virus, ta và Tùng, còn có Diệp Chu chính là virus xâm nhập vào máy tính, cần phải trốn thật cẩn thận phòng ngừa bị tìm ra…… Rất khí phách nha. Lạc Dịch muốn cười, lại phát hiện hắn chỉ có thể cười khổ: Trước có luật nhân quả, còn thêm Gaia tu chỉnh luận…… Vì thế lịch sử thật sự không thể sửa đổi…… Sao……
Công lược tựa hồ có chút chần chờ, lần đầu tiên thanh âm không còn liên tục: “player…… Muốn biết định luật thứ ba về thời gian không?”
Lạc Dịch có chút kinh ngạc gật đầu.
Thanh âm công lược lại khôi phục cứng ngắc, thanh âm làu làu không chút trầm bổng du dương: “Định luật thứ ba về thời gian là khác biệt: Nếu lặp lại sửa đổi một đoạn lịch sử, chỉ cần có một điểm khác biệt không bị Gaia tu chỉnh, sẽ đạt được một tương lai hoàn toàn bất đồng — có thể đạt tới mục đích sửa chữa quá khứ, nhưng là bởi vì luật nhân quả tồn tại, tương lai sửa đổi sau diễn sinh thành một thế giới song song khác, một thời không mới. Nên định luật chỉ là giả thuyết, chưa có được chứng cứ xác thực.”
Lạc Dịch kinh ngạc nhìn công lược, sau đó lộ ra một biểu tình không biết là khóc hay là đang cười.
Vậy là đủ rồi……Như vậy là đủ rồi……
Chỉ cần lịch sử có thể sửa đổi, là đủ rồi.
Lạc Dịch tựa cằm lên cổ tay trái, nhẹ nhàng dựa vào hắc hoàn như đang lặng lẽ nói.
Ta muốn trở lại quá khứ trong thời không ban đầu, để làm một việc.
Đêm đã khuya, ngoài cửa sổ ẩn ẩn có dế mèn kêu. Lạc Dịch vùi mình trong lòng Phong Tỏa Vân, nhắm mắt lại làm như muốn ngủ. Thật lâu sau, một thanh âm rất nhỏ nhẹ nhàng vang lên, nháy mắt bị bóng tối nuốt hết.
“Ngươi muốn đi giết chết ‘Lạc Dịch’ sao, mễ sách.”
Bên ngoài cách Tu Du Sơn khoảng mười trượng, một thanh y nam tử đang giục ngựa mà chạy, mồ hôi trên trán chảy xuống như sắp bịt kín đôi mắt của nam tử, nhưng nam tử căn bản không quẹt đi, mà càng quất ngựa đi nhanh hơn.
Nhanh! Nhanh! phải nhanh hơn nữa – nhanh báo tin cho đầu khỉ —
— người chính đạo tấn công lại đây!
Chợt một trận hàn quang kéo tới, tiếng vó ngựa dần dần đi xa, để lại đầu của thanh y nam tử đang lăn vòng, trong đôi mắt trợn to tràn đầy kinh ngạc. Ba thân ảnh từ hai bên nhảy xuống, một người trong đó một nhặt lên cái đầu, chậc chậc nói.
“So với trên tình báo giống nhau như đúc, gia hỏa này quả nhiên là người của ma giáo.”
Ba người đều ngẩng đầu nhìn về phía Tu Du Sơn, người đi đầu cười quái dị:
“Tu Du Sơn sao? Đại gia cũng muốn đến dạo chơi một cái!”