Mười bảy nhìn căn phòng không phải của mình này, lại một lần nữa tự hỏi liệu mình có làm sai hay không.
Yêu cầu của Roy rất đơn giản: Hai người bọn họ trao đổi thân phận, cùng lừa gạt những người xung quanh, không được để lộ ra, kỳ hạn là đến đêm khuya ngày sinh nhật Roy. Roy ngụy trang thành mười bảy đã rất thuần thục, mà mười bảy thì chưa từng ngụy trang thành Roy, vì thế Roy phi thường thoải mái để mười bảy quan sát toàn bộ hành động của y trong vài ngày. Cơ sở ngụy trang vẫn phải có, rất nhanh mười bảy liền cơ bản nắm giữ một ít quy luật biểu hiện hàng ngày của Roy. Sau đó, bọn họ liền từ hôm nay trở đi bắt đầu “Thay thế” đối phương.
Mười bảy nghĩ tới nghĩ lui sau phát hiện cũng không có sai lầm gì lớn, nếu đây là quà sinh nhật Roy muốn, thì hắn lần này liền phối hợp với Roy, để Roy chơi đùa vui vẻ. Mười bảy qua loa liếc mắt nhìn gian phòng của Roy một cái, bắt đầu dùng công cụ biến mình thành “Roy”– đây là lần hóa trang đơn giản nhất của hắn, chỉ cần biến đổi tóc và ánh mắt một chút, là được.
Mười bảy xuyên thấu qua gương nhìn gương mặt xa lạ mà quen thuộc kia, tay không tự giác sờ lên. Người trong gương mặt vô biểu tình, bộ dạng này phối hợp với biểu tình kia, khiến mười bảy cảm thấy khác thường và kỳ lạ không nói nên lời. Mười bảy nhẹ nhàng nhéo mặt, lại nhéo nhéo, thiếu niên tóc vàng trong gương từng chút một nở nụ cười, thủy chung sáng lạn.
Mười bảy không tự chủ được lấy tay che khuất khuôn mặt kia, hắn vẫn biết, hắn vì cái gì mà đáp ứng “Trò chơi” này của Roy.
Thay thế.
Hắn chỉ có chút tò mò, cảm giác sinh động như ánh mặt trời, mà thôi.
“yo người nào đó cư nhiên không dính chặt mười bảy, ngươi xuyên việt sao?” Nhãn nói.
“Tiểu khốn kiếp, nhìn thấy da đen đừng nói cho tên đó lão tử ở trong này!” Thiết nam nói.
“Roy, có nhìn thấy thiết nam không? Đúng rồi, đây là món ta mới làm, ngươi muốn thử không?” Da đen nói.
“zzz……” Bạch Khách ngủ say.
Liên tục vài ngày, không biết là vì biểu hiện của hắn quá tốt, hay là bởi vì hình tương ngoan ngoãn quá khứ sẽ không bao giờ nháo mấy trò này, mười bảy chưa một lần bị lộ ra. Theo thời gian trôi qua, mười bảy càng ngày càng cảm thấy luống cuống. Rõ ràng là gương mặt giống nhau, cùng với khả năng bắt chước tính cách, mọi người trong căn cứ lại hoàn toàn là một thái độ khác. Hắn như là tên khất cái bị nhận sai là vương tử trong [vương tử và tên khất cái], đột nhiên có được tất cả của vương tử, lại chột dạ không dám đi hưởng thụ, chỉ cảm thấy kinh hãi.
Náo nhiệt là thuộc về bọn họ, mà hắn nguyên bản là mười bảy cái gì cũng không có.
Loại quan hệ trộm được này khiến mười bảy cảm thấy khó chịu và chột dạ, hắn theo bản năng đi về phía phòng ngủ của mình, muốn tìm Roy dừng lại trò chơi này. Dọc theo đường đi rất nhiều người hướng hắn chào hỏi, mười bảy đeo lên tươi cười sáng lạn kia mà đáp lại – tất cả đều bởi vì hắn khoác lên thân phận của người nọ.
Vừa tới, cửa liền từ bên trong mở ra, người đi ra chính là đội trưởng của bọn họ, Hắc Toàn, phía sau chính là Roy đang giả dạng làm mười bảy, một bộ dáng tiễn khách. Hoắc Toàn nhìn thấy “Roy” trước cửa liền ngẩn người, trong mắt chợt lóe một tia mất tự nhiên. Mười bảy thoáng nhìn qua Roy đang không ngừng nháy mắt, hắn dừng một chút, sau đó bày ra một tươi cười như chó ngửi thấy mùi xương vọt lên.
“Đội trưởng –” Mười bảy mặt đầy chờ đợi nhìn Hoắc Toàn: “Tìm mười bảy? Có nhiệm vụ sao có nhiệm vụ sao?”
Roy sắc mặt có chút biến đổi, tựa hồ chú ý tới chuyện không ổn nào đó, mười bảy phát hiện, nhưng không có cơ hội đi hỏi hắn vừa rồi có phải hay không nói sai cái gì.
Bị ánh mắt sáng ngời hữu thần của “Roy” nhìn chăm chú, Hoắc Toàn không tự chủ được bước lùi một bước, đem một tia cổ quái vừa mới cảm thấy kia để tại sau đầu. Hoắc Toàn khụ một cái, lắc lắc túi tư liệu trong tay: “Ta chỉ là tới lấy báo cáo của mười bảy. Ta còn có việc, đi trước.”
Hoắc Toàn nhanh chóng ly khai, sợ bị thiếu niên tóc vàng trước mắt cuốn lấy đòi nhiệm vụ. Mười bảy nhìn theo hành động gần như chạy trối chết của đội trưởng, sau đó bị Roy kéo vào phòng ngủ.
Vừa đóng cửa, biểu tình hai thiếu niên trong phòng liền hoàn toàn thay đổi. Thiếu niên tóc đen mắt đen cười hì hì ngã lên giường, ngửa đầu nhìn thiếu niên tóc vàng mặt không chút thay đổi, cười vô cùng sáng lạn.
“Phốc ha ha ha khuôn mặt này phối hợp với biểu cảm kia, ca hhp() nhanh bị nổ tung.”
() HHP = Ha ha point: huyệt cười
Mười bảy bình tĩnh nhìn Roy lăn lộn trên giường: “Đội trưởng tới tìm ta có chuyện gì?”
“Thân ái vừa rồi không phải nghe được sao? Tới lấy bảng báo cáo.” Roy dừng một chút, tựa hồ nghĩ tới cái gì: “Nói mới nhớ hồi nãy cậu suýt nữa bị lộ nha.”
Mười bảy cũng nhớ đến Roy vừa rồi biến sắc, hắn ngẫm lại tình hình lúc đó, cũng không hiểu được mình đã làm sai chỗ nào.
“Là xưng hô! xưng hô a!” Roy bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Thân ái chẳng lẽ chưa từng chú ý tới sao?”
Một câu bừng tỉnh người trong mộng, mười bảy lúc này mới phát hiện, thiếu niên đối diện có chung một diện mạo với hắn, từ trước đến nay đều không kêu hắn là “Mười bảy”. Cùng là những cô nhi được căn cứ thu dưỡng, ngay từ đầu để cho tiện quản lý, nên đều dùng cách đánh số phân chia. Sau khi lớn lên bởi vì thân phận không rõ ràng, bọn họ cho đến khi về hưu thì ZF mới để cho bọn họ đăng kí chứng minh thư chính thức, thừa nhận tồn tại hợp pháp của bọn họ. Còn trước khi có được thân phận chính thức, căn cứ có vài người sẽ tự đặt cho mình danh hiệu, liên quan đến công việc của chính mình, giống như Nhãn phụ trách ngắm bắn, thiết nam làm việc với súng đạn, bạo điểm thích đánh bom, Bạch Khách am hiểu đột nhập, bình thường giữa bọn họ cũng có thói quen dùng danh hiệu xưng hô. Mười bảy không tự mình đặt danh hiệu, không phải bởi vì sợ phiền toái, mà là cảm thấy không cần thiết. Số hiệu ban đầu của hắn là 17, mọi người để tiện mà trực tiếp gọi hắn là “Mười bảy”.
Roy không kêu hắn là “Mười bảy”. Y sẽ gọi hắn là “Thân ái “,”baby” mấy cái xưng hô lộn xộn nào đó, nhưng chưa từng kêu hắn là “Mười bảy”.
“Nga.” Mười bảy yên lặng ghi nhớ điểm này: “Lần sau ta sẽ chú ý……” Mười bảy đột nhiên nhớ lại, lần này hắn đến không phải là vì ngừng lại “Trò chơi” này sao?
“Roy, lần ‘Thay thế’ này……”
“Rất vui!” Roy hưng phấn mà đánh gãy lời mười bảy: “Ca chưa từng COS lâu như vậy nga ngao ngao ngao — ta đời này, đáng giá!”
Đôi mắt thiếu niên sáng ngời trong suốt nhìn qua, mặt đầy chờ đợi: “Còn ba ngày nữa! cách mạng chưa thành công, đồng chí còn cần cố gắng! Cùng nhau cố gắng nga thân ”
Mười bảy đột nhiên cảm thấy mình không thể nói thêm được gì.
“Thân ái.” Roy nằm ngửa trên giường, vươn tay đè gáy mười bảy, hơi dùng sức khiến cho mười bảy cúi đầu nhìn thẳng y, trong đôi mắt đen là một tia sáng khó có thể hình dung: “Trừ khi ta đồng ý, ngươi không được bị lộ nha.”
Y nhẹ nhàng mà, gằn từng chữ nói:
“Tuyệt đối không thể.”
Mười bảy trở lại ký túc xá của Roy, ngày hôm sau, hắn có chút ngoài ý muốn nhìn thấy đội trưởng.
Hoắc Toàn giao cho “Roy” một nhiệm vụ nhỏ. Nhiệm vụ kia phi thường đơn giản — nhiệm vụ phức tạp tuyệt đối sẽ không dừng trên người Roy, mười bảy tính toán một chút, cơ bản có thể trở về vào đúng ngày sinh nhật của Roy. Roy sau khi biết chuyện liền bắt đầu kêu rên, nhưng lại thập phần kiên trì tiếp tục duy trì trao đổi thân phận, để mười bảy thay thế Roy hoàn thành nhiệm vụ kia — dù sao nhiệm vụ kia cũng vô cùng đơn giản.
Roy lưu luyến đưa mười bảy tới cửa căn cứ, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của thủ vệ, mặt không chút thay đổi gắt gao túm chặt góc áo của mười bảy.
“Thân ái, gặp nguy hiểm phải trực tiếp kêu cứu, dù sao ca cũng không sợ mất mặt.” Roy chỉa vào gương mặt đầy lạnh nhạt của mười bảy: “Anh anh anh, ca luyến tiếc a.”
Mười bảy liếc mắt nhìn thủ vệ phía xa một cái, sau đó buông ba lô ôm thiếu niên tóc đen một cái, tóc vàng như khiêu vũ dưới ánh mặt trời.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, thiếu niên tóc vàng mặt đầy sáng lạn mỉm cười, lớn tiếng tuyên cáo: “Chờ ta trở lại nga, thân ái.”
Tóc đen thiếu niên tựa hồ có chút chần chờ vươn tay, ôm chặt thiếu niên tóc vàng, phi thường nghiêm túc nhận lời.
“Ân, ta sẽ chờ ngươi……Vô luận ở đâu, bất cứ lúc nào.”
Nhiệm vụ lần này thật sự vô cùng đơn giản, chủ yếu là cần một nhân sĩ chuyên nghiệp đi lừa dối một mục tiêu, so với lẻn vào dụ địch bên trong, ăn cắp tình báo, lừa gạt tín nhiệm và trọng trách, đây quả thực đơn giản như tiểu hài tử đi về nhà. Mười bảy tiêu phí không đến một ngày liền hoàn thành nhiệm vụ, mà đi đường lại dùng đến 2 ngày, chờ đến khi trở lại căn cứ, đã là chiều tối ngày sinh nhật Roy.
Mới từ trên xe xuống dưới, mười bảy liền nhận được hoan nghênh nhiệt liệt.
“Sinh nhật vui vẻ a tiểu khốn kiếp.” Thiết nam một phen kéo cánh tay mười bảy liền tha về phía nhà ăn: “Nữ vương điện hạ của chúng ta phân phó, nhất định phải mang ngươi tới địa điểm chỉ định.”
Thì ra thân phận Roy còn chưa bại lộ sao?
“Cảm tạ…….” Mười bảy có chút không được tự nhiên mở miệng: “Đúng rồi, thân ái ở đâu –”
Mười bảy còn chưa nói xong đã bị kéo vào phòng cùng với những dải dây, tiếng vang to như chấn rung lỗ tai hắn. Thiết nam đã sớm tránh sang một bên, nhìn mười bảy bị dây mảnh bám thành một đoàn mà cười ha ha, đầu sỏ gây nên cầm bình xịt rỗng mặt đầy đắc ý bay đến trước mặt mười bảy.
“Già thêm một tuổi, Roy.” Nhãn cười hì hì sờ cằm mười bảy: “Cậu xem râu cũng có.”
“Roy, sinh nhật vui vẻ.” Bạo điểm thổi kẹo cao su trong miệng, lấy một món quà mở ra trước mặt mười bảy: “Đây là quà.”
Mười bảy cảm thấy cánh tay bỗng dưng chạm vào một chỗ mềm mại, vừa muốn quay đầu liền thấy một thứ mềm mại tản ra hương vị ngọt ngào dán lên gương mặt hắn.
“Sinh nhật vui vẻ, thân ái.” Người tới dịu dàng cười, đó là nữ tử một trong những người đặc cách, là người gần đây khá thân cận với Roy, nàng đồng dạng đến từ “Bên ngoài”, có một cái tên rất dễ nghe, Lâm Lệ Mai.
Mười bảy cứng ngắc bước lùi một bước, rút cánh tay từ trong lòng Lâm Lệ Mai ra. Hắn nhìn quét qua một phen, nhà ăn được bố trí thành hội trường tổ chức tiệc sinh nhật, những người quen thuộc, không quen thuộc đều lộ ra khuôn mặt tươi cười nhiệt tình với hắn, nhưng là, giữa những người này, nhưng không có “Hắn”-người kia vốn nên ở nơi này, chân chính, nhân vật chính.
Mười bảy bỗng dưng cảm thấy bất an, hắn cố không để lộ ra, lớn tiếng hỏi: “Mười bảy đâu?”
Biểu tình mọi người đều chợt lóe lên một tia mất tự nhiên, thiết nam khụ một tiếng: “Tiểu khốn kiếp, mười bảy ra ngoài làm nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ?” Mười bảy có chút không thể tin lập lại một lần: “Cậu ta cư nhiên nhận nhiệm vụ?”
Ánh mắt tựa hồ hiểu lầm khiếp sợ của tóc vàng thiếu niên, hừ một tiếng: “Bên trên hạ lệnh, mười bảy sao có thể cự tuyệt a, chúng ta tân tân khổ khổ chuẩn bị cho ngươi như vậy, còn ngại không đủ?”
“Cậu ta nhận nhiệm vụ gì?”
“Không rõ ràng.” Lần này là bạo điểm trả lời: “Hội nghị bí mật, chỉ có đội trưởng cơ bản biết một chút.”
Sắc mặt mười bảy đột nhiên trắng bệch, nhiệm vụ trong hội nghị bảo mật…… Mười bảy không dám tưởng tượng.
“……Khi nào đi.”
Như gương mặt quá mức tái nhợt của mười bảy dọa sợ, ánh mắt không lớn tiếng nữa, nhanh chóng trả lời: “Hai ngày trước, mười bảy đi rất gấp.”
Trên mặt mười bảy rốt cuộc không còn một tia huyết sắc, hắn nhìn mọi người, thanh âm run rẩy.
“Ta không phải Roy, ta là mười bảy.”
Đợi đến khi mọi người ý thức được sự sai lầm này thì, tất cả đã không còn có thể vãn hồi. Hoắc Toàn sợ hãi liên hệ với bên ngoài, khi trở về sắc mặt một mảnh xám trắng, im lặng nhìn thiếu niên tóc đen không một chút tiếng động, như thế nào cũng không thể nói ra lời trách cứ.
“Nói cho ta biết, nhiệm vụ lần này là gì?”
Hoắc Toàn nhìn chằm chằm mười bảy một trận, cuối cùng nặng nề mà thở dài. Hắc Toàn lấy một chồng tư liệu ra từ trong ngăn kéo, mười bảy liếc mắt một cái liền nhìn thấy một tấm hình rất lớn của mình trên mặt giấy, thoạt nhìn là chụp nhanh: trong hình hắn đang ở trên xe buýt, tựa hồ có chút cảm ứng mà nhìn về phía sau, vừa lúc lộ ra gương mặt năm 23 tuổi. Mười bảy ẩn ẩn nhớ tới, hình như là lúc kết thúc nhiệm vụ thứ hai.
“Cậu bị treo thưởng, bên ta theo con đường nào đó biết được.” Hoắc toàn đem tư liệu bày ra trước mặt mười bảy: “Người treo giải là một mục tiêu rất nguy hiểm, từng liên quan đến vụ mất trộm số 101, bên ta vẫn luôn muốn tìm cơ hội bắt lấy hành tung của tên đó, lần này không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, tên đó treo giải thưởng cậu.”
Hoắc Toàn lộ ra cười khổ: “Bên ta cảm thấy đây là một cơ hội, vì thế liền lại đây hỏi cậu có đồng ý nhận nhiệm vụ hay không — chỉ sợ khi đó ngươi và Roy đã trao đổi thân phận rồi đi.” Đội trưởng tức giận đấm bàn: “Đáng chết! Khi đó ta rõ ràng đã nhấn mạnh độ nguy hiểm và khó khống chế của nhiệm vụ, tiểu khốn kiếp kia vì sao không cự tuyệt, cậu ta nghĩ đây là trò đùa sao!?”
“…… Là lúc nào?”
“Ba ngày trước khi ta đưa tin.” Hoắc toàn nhìn mười bảy, trong mắt không thể ngăn lại lộ ra một tia phẫn nộ và trách cứ: “Ta lúc ấy nhìn thấy ‘Roy’ ở cửa là ngươi đúng không, loại trò đùa này rất thú vị sao!? Hiện tại tốt lắm, tất cả mọi người bị các ngươi đùa giỡn một lần!”
Mười bảy không có ý định biện bạch cho mình, hắn không nói được một lời ngồi trong bóng tối, gần như tĩnh mịch.
“Ta nói tiểu khốn kiếp kia ba ngày trước vì sao sống chết đòi ta giao nhiệm vụ, mục đích là vì tống ngươi ra ngoài đi — tiểu khốn kiếp kia đều đã lên tốt kế hoạch!”
Đúng vậy, đã bày lên kế hoạch tốt lắm. Y đã sớm biết người kia lợi hại, lại hết lần này đến lần khác không chút để tâm, nhìn người kia dường như không có việc gì ngụy trang – khi người nọ cường điệu tuyệt đối không thể bại lộ, khi người nọ vì hắn đưa tiễn. Này rõ ràng là một kế hoạch trăm ngàn chỗ hở, lại bởi vì mọi người phối hợp chiếm được hiện thực hoàn mỹ.
Hoắc Toàn rên rỉ: “Đến lúc đó công đạo thế nào với thủ trưởng……”
Tất cả mọi người đương nhiên cho rằng đây là nhầm lẫn, bởi vì đi chấp hành nhiệm vụ hẳn là mười bảy, mà không phải Roy — bởi vì đây vốn chính là nhiệm vụ của mười bảy. Nhưng mà tất cả mọi người tựa hồ đều quên, cho dù là không có mười bảy, bọn họ cũng sẽ không lựa chọn Roy đi chấp hành nhiệm vụ này. Bọn họ không phải không tin vào tài năng của Roy, chỉ là theo bản năng cảm thấy không nên, này tuyệt đối không nên. Ngay cả mười bảy, cũng cho rằng như thế — kia là Roy a, Roy được mọi người yêu thích.
Hoắc toàn mệt mỏi phất tay, để mười bảy rời đi.
“Bên ta và hắn đã mất đi liên hệ, vì để không gây trở ngại cho hắn, hiện tại chỉ có thể chờ đợi hắn chủ động liên hệ với chúng ta.”
— ân, ta sẽ chờ ngươi…… Vô luận ở đâu, bất cứ lúc nào.
Thiếu niên ngẩng đầu, ánh mắt đen kịt không có một tia sáng.
“Đội trưởng, ta xin trở thành tiếp viện chờ lệnh nhiệm vụ lần này.”
Yêu cầu của Roy rất đơn giản: Hai người bọn họ trao đổi thân phận, cùng lừa gạt những người xung quanh, không được để lộ ra, kỳ hạn là đến đêm khuya ngày sinh nhật Roy. Roy ngụy trang thành mười bảy đã rất thuần thục, mà mười bảy thì chưa từng ngụy trang thành Roy, vì thế Roy phi thường thoải mái để mười bảy quan sát toàn bộ hành động của y trong vài ngày. Cơ sở ngụy trang vẫn phải có, rất nhanh mười bảy liền cơ bản nắm giữ một ít quy luật biểu hiện hàng ngày của Roy. Sau đó, bọn họ liền từ hôm nay trở đi bắt đầu “Thay thế” đối phương.
Mười bảy nghĩ tới nghĩ lui sau phát hiện cũng không có sai lầm gì lớn, nếu đây là quà sinh nhật Roy muốn, thì hắn lần này liền phối hợp với Roy, để Roy chơi đùa vui vẻ. Mười bảy qua loa liếc mắt nhìn gian phòng của Roy một cái, bắt đầu dùng công cụ biến mình thành “Roy”– đây là lần hóa trang đơn giản nhất của hắn, chỉ cần biến đổi tóc và ánh mắt một chút, là được.
Mười bảy xuyên thấu qua gương nhìn gương mặt xa lạ mà quen thuộc kia, tay không tự giác sờ lên. Người trong gương mặt vô biểu tình, bộ dạng này phối hợp với biểu tình kia, khiến mười bảy cảm thấy khác thường và kỳ lạ không nói nên lời. Mười bảy nhẹ nhàng nhéo mặt, lại nhéo nhéo, thiếu niên tóc vàng trong gương từng chút một nở nụ cười, thủy chung sáng lạn.
Mười bảy không tự chủ được lấy tay che khuất khuôn mặt kia, hắn vẫn biết, hắn vì cái gì mà đáp ứng “Trò chơi” này của Roy.
Thay thế.
Hắn chỉ có chút tò mò, cảm giác sinh động như ánh mặt trời, mà thôi.
“yo người nào đó cư nhiên không dính chặt mười bảy, ngươi xuyên việt sao?” Nhãn nói.
“Tiểu khốn kiếp, nhìn thấy da đen đừng nói cho tên đó lão tử ở trong này!” Thiết nam nói.
“Roy, có nhìn thấy thiết nam không? Đúng rồi, đây là món ta mới làm, ngươi muốn thử không?” Da đen nói.
“zzz……” Bạch Khách ngủ say.
Liên tục vài ngày, không biết là vì biểu hiện của hắn quá tốt, hay là bởi vì hình tương ngoan ngoãn quá khứ sẽ không bao giờ nháo mấy trò này, mười bảy chưa một lần bị lộ ra. Theo thời gian trôi qua, mười bảy càng ngày càng cảm thấy luống cuống. Rõ ràng là gương mặt giống nhau, cùng với khả năng bắt chước tính cách, mọi người trong căn cứ lại hoàn toàn là một thái độ khác. Hắn như là tên khất cái bị nhận sai là vương tử trong [vương tử và tên khất cái], đột nhiên có được tất cả của vương tử, lại chột dạ không dám đi hưởng thụ, chỉ cảm thấy kinh hãi.
Náo nhiệt là thuộc về bọn họ, mà hắn nguyên bản là mười bảy cái gì cũng không có.
Loại quan hệ trộm được này khiến mười bảy cảm thấy khó chịu và chột dạ, hắn theo bản năng đi về phía phòng ngủ của mình, muốn tìm Roy dừng lại trò chơi này. Dọc theo đường đi rất nhiều người hướng hắn chào hỏi, mười bảy đeo lên tươi cười sáng lạn kia mà đáp lại – tất cả đều bởi vì hắn khoác lên thân phận của người nọ.
Vừa tới, cửa liền từ bên trong mở ra, người đi ra chính là đội trưởng của bọn họ, Hắc Toàn, phía sau chính là Roy đang giả dạng làm mười bảy, một bộ dáng tiễn khách. Hoắc Toàn nhìn thấy “Roy” trước cửa liền ngẩn người, trong mắt chợt lóe một tia mất tự nhiên. Mười bảy thoáng nhìn qua Roy đang không ngừng nháy mắt, hắn dừng một chút, sau đó bày ra một tươi cười như chó ngửi thấy mùi xương vọt lên.
“Đội trưởng –” Mười bảy mặt đầy chờ đợi nhìn Hoắc Toàn: “Tìm mười bảy? Có nhiệm vụ sao có nhiệm vụ sao?”
Roy sắc mặt có chút biến đổi, tựa hồ chú ý tới chuyện không ổn nào đó, mười bảy phát hiện, nhưng không có cơ hội đi hỏi hắn vừa rồi có phải hay không nói sai cái gì.
Bị ánh mắt sáng ngời hữu thần của “Roy” nhìn chăm chú, Hoắc Toàn không tự chủ được bước lùi một bước, đem một tia cổ quái vừa mới cảm thấy kia để tại sau đầu. Hoắc Toàn khụ một cái, lắc lắc túi tư liệu trong tay: “Ta chỉ là tới lấy báo cáo của mười bảy. Ta còn có việc, đi trước.”
Hoắc Toàn nhanh chóng ly khai, sợ bị thiếu niên tóc vàng trước mắt cuốn lấy đòi nhiệm vụ. Mười bảy nhìn theo hành động gần như chạy trối chết của đội trưởng, sau đó bị Roy kéo vào phòng ngủ.
Vừa đóng cửa, biểu tình hai thiếu niên trong phòng liền hoàn toàn thay đổi. Thiếu niên tóc đen mắt đen cười hì hì ngã lên giường, ngửa đầu nhìn thiếu niên tóc vàng mặt không chút thay đổi, cười vô cùng sáng lạn.
“Phốc ha ha ha khuôn mặt này phối hợp với biểu cảm kia, ca hhp() nhanh bị nổ tung.”
() HHP = Ha ha point: huyệt cười
Mười bảy bình tĩnh nhìn Roy lăn lộn trên giường: “Đội trưởng tới tìm ta có chuyện gì?”
“Thân ái vừa rồi không phải nghe được sao? Tới lấy bảng báo cáo.” Roy dừng một chút, tựa hồ nghĩ tới cái gì: “Nói mới nhớ hồi nãy cậu suýt nữa bị lộ nha.”
Mười bảy cũng nhớ đến Roy vừa rồi biến sắc, hắn ngẫm lại tình hình lúc đó, cũng không hiểu được mình đã làm sai chỗ nào.
“Là xưng hô! xưng hô a!” Roy bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Thân ái chẳng lẽ chưa từng chú ý tới sao?”
Một câu bừng tỉnh người trong mộng, mười bảy lúc này mới phát hiện, thiếu niên đối diện có chung một diện mạo với hắn, từ trước đến nay đều không kêu hắn là “Mười bảy”. Cùng là những cô nhi được căn cứ thu dưỡng, ngay từ đầu để cho tiện quản lý, nên đều dùng cách đánh số phân chia. Sau khi lớn lên bởi vì thân phận không rõ ràng, bọn họ cho đến khi về hưu thì ZF mới để cho bọn họ đăng kí chứng minh thư chính thức, thừa nhận tồn tại hợp pháp của bọn họ. Còn trước khi có được thân phận chính thức, căn cứ có vài người sẽ tự đặt cho mình danh hiệu, liên quan đến công việc của chính mình, giống như Nhãn phụ trách ngắm bắn, thiết nam làm việc với súng đạn, bạo điểm thích đánh bom, Bạch Khách am hiểu đột nhập, bình thường giữa bọn họ cũng có thói quen dùng danh hiệu xưng hô. Mười bảy không tự mình đặt danh hiệu, không phải bởi vì sợ phiền toái, mà là cảm thấy không cần thiết. Số hiệu ban đầu của hắn là 17, mọi người để tiện mà trực tiếp gọi hắn là “Mười bảy”.
Roy không kêu hắn là “Mười bảy”. Y sẽ gọi hắn là “Thân ái “,”baby” mấy cái xưng hô lộn xộn nào đó, nhưng chưa từng kêu hắn là “Mười bảy”.
“Nga.” Mười bảy yên lặng ghi nhớ điểm này: “Lần sau ta sẽ chú ý……” Mười bảy đột nhiên nhớ lại, lần này hắn đến không phải là vì ngừng lại “Trò chơi” này sao?
“Roy, lần ‘Thay thế’ này……”
“Rất vui!” Roy hưng phấn mà đánh gãy lời mười bảy: “Ca chưa từng COS lâu như vậy nga ngao ngao ngao — ta đời này, đáng giá!”
Đôi mắt thiếu niên sáng ngời trong suốt nhìn qua, mặt đầy chờ đợi: “Còn ba ngày nữa! cách mạng chưa thành công, đồng chí còn cần cố gắng! Cùng nhau cố gắng nga thân ”
Mười bảy đột nhiên cảm thấy mình không thể nói thêm được gì.
“Thân ái.” Roy nằm ngửa trên giường, vươn tay đè gáy mười bảy, hơi dùng sức khiến cho mười bảy cúi đầu nhìn thẳng y, trong đôi mắt đen là một tia sáng khó có thể hình dung: “Trừ khi ta đồng ý, ngươi không được bị lộ nha.”
Y nhẹ nhàng mà, gằn từng chữ nói:
“Tuyệt đối không thể.”
Mười bảy trở lại ký túc xá của Roy, ngày hôm sau, hắn có chút ngoài ý muốn nhìn thấy đội trưởng.
Hoắc Toàn giao cho “Roy” một nhiệm vụ nhỏ. Nhiệm vụ kia phi thường đơn giản — nhiệm vụ phức tạp tuyệt đối sẽ không dừng trên người Roy, mười bảy tính toán một chút, cơ bản có thể trở về vào đúng ngày sinh nhật của Roy. Roy sau khi biết chuyện liền bắt đầu kêu rên, nhưng lại thập phần kiên trì tiếp tục duy trì trao đổi thân phận, để mười bảy thay thế Roy hoàn thành nhiệm vụ kia — dù sao nhiệm vụ kia cũng vô cùng đơn giản.
Roy lưu luyến đưa mười bảy tới cửa căn cứ, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của thủ vệ, mặt không chút thay đổi gắt gao túm chặt góc áo của mười bảy.
“Thân ái, gặp nguy hiểm phải trực tiếp kêu cứu, dù sao ca cũng không sợ mất mặt.” Roy chỉa vào gương mặt đầy lạnh nhạt của mười bảy: “Anh anh anh, ca luyến tiếc a.”
Mười bảy liếc mắt nhìn thủ vệ phía xa một cái, sau đó buông ba lô ôm thiếu niên tóc đen một cái, tóc vàng như khiêu vũ dưới ánh mặt trời.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, thiếu niên tóc vàng mặt đầy sáng lạn mỉm cười, lớn tiếng tuyên cáo: “Chờ ta trở lại nga, thân ái.”
Tóc đen thiếu niên tựa hồ có chút chần chờ vươn tay, ôm chặt thiếu niên tóc vàng, phi thường nghiêm túc nhận lời.
“Ân, ta sẽ chờ ngươi……Vô luận ở đâu, bất cứ lúc nào.”
Nhiệm vụ lần này thật sự vô cùng đơn giản, chủ yếu là cần một nhân sĩ chuyên nghiệp đi lừa dối một mục tiêu, so với lẻn vào dụ địch bên trong, ăn cắp tình báo, lừa gạt tín nhiệm và trọng trách, đây quả thực đơn giản như tiểu hài tử đi về nhà. Mười bảy tiêu phí không đến một ngày liền hoàn thành nhiệm vụ, mà đi đường lại dùng đến 2 ngày, chờ đến khi trở lại căn cứ, đã là chiều tối ngày sinh nhật Roy.
Mới từ trên xe xuống dưới, mười bảy liền nhận được hoan nghênh nhiệt liệt.
“Sinh nhật vui vẻ a tiểu khốn kiếp.” Thiết nam một phen kéo cánh tay mười bảy liền tha về phía nhà ăn: “Nữ vương điện hạ của chúng ta phân phó, nhất định phải mang ngươi tới địa điểm chỉ định.”
Thì ra thân phận Roy còn chưa bại lộ sao?
“Cảm tạ…….” Mười bảy có chút không được tự nhiên mở miệng: “Đúng rồi, thân ái ở đâu –”
Mười bảy còn chưa nói xong đã bị kéo vào phòng cùng với những dải dây, tiếng vang to như chấn rung lỗ tai hắn. Thiết nam đã sớm tránh sang một bên, nhìn mười bảy bị dây mảnh bám thành một đoàn mà cười ha ha, đầu sỏ gây nên cầm bình xịt rỗng mặt đầy đắc ý bay đến trước mặt mười bảy.
“Già thêm một tuổi, Roy.” Nhãn cười hì hì sờ cằm mười bảy: “Cậu xem râu cũng có.”
“Roy, sinh nhật vui vẻ.” Bạo điểm thổi kẹo cao su trong miệng, lấy một món quà mở ra trước mặt mười bảy: “Đây là quà.”
Mười bảy cảm thấy cánh tay bỗng dưng chạm vào một chỗ mềm mại, vừa muốn quay đầu liền thấy một thứ mềm mại tản ra hương vị ngọt ngào dán lên gương mặt hắn.
“Sinh nhật vui vẻ, thân ái.” Người tới dịu dàng cười, đó là nữ tử một trong những người đặc cách, là người gần đây khá thân cận với Roy, nàng đồng dạng đến từ “Bên ngoài”, có một cái tên rất dễ nghe, Lâm Lệ Mai.
Mười bảy cứng ngắc bước lùi một bước, rút cánh tay từ trong lòng Lâm Lệ Mai ra. Hắn nhìn quét qua một phen, nhà ăn được bố trí thành hội trường tổ chức tiệc sinh nhật, những người quen thuộc, không quen thuộc đều lộ ra khuôn mặt tươi cười nhiệt tình với hắn, nhưng là, giữa những người này, nhưng không có “Hắn”-người kia vốn nên ở nơi này, chân chính, nhân vật chính.
Mười bảy bỗng dưng cảm thấy bất an, hắn cố không để lộ ra, lớn tiếng hỏi: “Mười bảy đâu?”
Biểu tình mọi người đều chợt lóe lên một tia mất tự nhiên, thiết nam khụ một tiếng: “Tiểu khốn kiếp, mười bảy ra ngoài làm nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ?” Mười bảy có chút không thể tin lập lại một lần: “Cậu ta cư nhiên nhận nhiệm vụ?”
Ánh mắt tựa hồ hiểu lầm khiếp sợ của tóc vàng thiếu niên, hừ một tiếng: “Bên trên hạ lệnh, mười bảy sao có thể cự tuyệt a, chúng ta tân tân khổ khổ chuẩn bị cho ngươi như vậy, còn ngại không đủ?”
“Cậu ta nhận nhiệm vụ gì?”
“Không rõ ràng.” Lần này là bạo điểm trả lời: “Hội nghị bí mật, chỉ có đội trưởng cơ bản biết một chút.”
Sắc mặt mười bảy đột nhiên trắng bệch, nhiệm vụ trong hội nghị bảo mật…… Mười bảy không dám tưởng tượng.
“……Khi nào đi.”
Như gương mặt quá mức tái nhợt của mười bảy dọa sợ, ánh mắt không lớn tiếng nữa, nhanh chóng trả lời: “Hai ngày trước, mười bảy đi rất gấp.”
Trên mặt mười bảy rốt cuộc không còn một tia huyết sắc, hắn nhìn mọi người, thanh âm run rẩy.
“Ta không phải Roy, ta là mười bảy.”
Đợi đến khi mọi người ý thức được sự sai lầm này thì, tất cả đã không còn có thể vãn hồi. Hoắc Toàn sợ hãi liên hệ với bên ngoài, khi trở về sắc mặt một mảnh xám trắng, im lặng nhìn thiếu niên tóc đen không một chút tiếng động, như thế nào cũng không thể nói ra lời trách cứ.
“Nói cho ta biết, nhiệm vụ lần này là gì?”
Hoắc Toàn nhìn chằm chằm mười bảy một trận, cuối cùng nặng nề mà thở dài. Hắc Toàn lấy một chồng tư liệu ra từ trong ngăn kéo, mười bảy liếc mắt một cái liền nhìn thấy một tấm hình rất lớn của mình trên mặt giấy, thoạt nhìn là chụp nhanh: trong hình hắn đang ở trên xe buýt, tựa hồ có chút cảm ứng mà nhìn về phía sau, vừa lúc lộ ra gương mặt năm 23 tuổi. Mười bảy ẩn ẩn nhớ tới, hình như là lúc kết thúc nhiệm vụ thứ hai.
“Cậu bị treo thưởng, bên ta theo con đường nào đó biết được.” Hoắc toàn đem tư liệu bày ra trước mặt mười bảy: “Người treo giải là một mục tiêu rất nguy hiểm, từng liên quan đến vụ mất trộm số 101, bên ta vẫn luôn muốn tìm cơ hội bắt lấy hành tung của tên đó, lần này không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, tên đó treo giải thưởng cậu.”
Hoắc Toàn lộ ra cười khổ: “Bên ta cảm thấy đây là một cơ hội, vì thế liền lại đây hỏi cậu có đồng ý nhận nhiệm vụ hay không — chỉ sợ khi đó ngươi và Roy đã trao đổi thân phận rồi đi.” Đội trưởng tức giận đấm bàn: “Đáng chết! Khi đó ta rõ ràng đã nhấn mạnh độ nguy hiểm và khó khống chế của nhiệm vụ, tiểu khốn kiếp kia vì sao không cự tuyệt, cậu ta nghĩ đây là trò đùa sao!?”
“…… Là lúc nào?”
“Ba ngày trước khi ta đưa tin.” Hoắc toàn nhìn mười bảy, trong mắt không thể ngăn lại lộ ra một tia phẫn nộ và trách cứ: “Ta lúc ấy nhìn thấy ‘Roy’ ở cửa là ngươi đúng không, loại trò đùa này rất thú vị sao!? Hiện tại tốt lắm, tất cả mọi người bị các ngươi đùa giỡn một lần!”
Mười bảy không có ý định biện bạch cho mình, hắn không nói được một lời ngồi trong bóng tối, gần như tĩnh mịch.
“Ta nói tiểu khốn kiếp kia ba ngày trước vì sao sống chết đòi ta giao nhiệm vụ, mục đích là vì tống ngươi ra ngoài đi — tiểu khốn kiếp kia đều đã lên tốt kế hoạch!”
Đúng vậy, đã bày lên kế hoạch tốt lắm. Y đã sớm biết người kia lợi hại, lại hết lần này đến lần khác không chút để tâm, nhìn người kia dường như không có việc gì ngụy trang – khi người nọ cường điệu tuyệt đối không thể bại lộ, khi người nọ vì hắn đưa tiễn. Này rõ ràng là một kế hoạch trăm ngàn chỗ hở, lại bởi vì mọi người phối hợp chiếm được hiện thực hoàn mỹ.
Hoắc Toàn rên rỉ: “Đến lúc đó công đạo thế nào với thủ trưởng……”
Tất cả mọi người đương nhiên cho rằng đây là nhầm lẫn, bởi vì đi chấp hành nhiệm vụ hẳn là mười bảy, mà không phải Roy — bởi vì đây vốn chính là nhiệm vụ của mười bảy. Nhưng mà tất cả mọi người tựa hồ đều quên, cho dù là không có mười bảy, bọn họ cũng sẽ không lựa chọn Roy đi chấp hành nhiệm vụ này. Bọn họ không phải không tin vào tài năng của Roy, chỉ là theo bản năng cảm thấy không nên, này tuyệt đối không nên. Ngay cả mười bảy, cũng cho rằng như thế — kia là Roy a, Roy được mọi người yêu thích.
Hoắc toàn mệt mỏi phất tay, để mười bảy rời đi.
“Bên ta và hắn đã mất đi liên hệ, vì để không gây trở ngại cho hắn, hiện tại chỉ có thể chờ đợi hắn chủ động liên hệ với chúng ta.”
— ân, ta sẽ chờ ngươi…… Vô luận ở đâu, bất cứ lúc nào.
Thiếu niên ngẩng đầu, ánh mắt đen kịt không có một tia sáng.
“Đội trưởng, ta xin trở thành tiếp viện chờ lệnh nhiệm vụ lần này.”