Hạ Viễn nhìn chăm chú vào nữ nhân trong lồng, hắn đưa tay chạm vào bàn tay thò ra khỏi lồng của nàng.
"Ta cũng không biết nàng ấy là gì, ta gọi nàng ấy là "Tiểu Tiểu". Tiểu Tiểu là ta nhặt được, nàng ấy không biết nói nhưng rất hiểu ý người, biết lắng nghe ta nói chuyện và cùng ta đọc sách. Đôi khi, nàng ấy còn giúp ta mài mực, lật sách."
Tiểu Tiểu dựa vào lồng chim, nghiêng đầu nhìn Nguyên Diệu, ánh mắt trong trẻo sáng ngời.
Nguyên Diệu thấy Tiểu Tiểu không mặc gì thì không dám nhìn lâu, vội vàng quay đi.
Hạ Viễn lấy từ đĩa bánh trên bàn sách một miếng bánh sen, bẻ một mẩu nhỏ, đưa cho Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu nhận miếng bánh sen, ăn ngon lành.
Hạ Viễn nói: "Nàng ấy chỉ uống nước sạch, thỉnh thoảng ăn một ít bánh hoa. Tuy nhiên, nếu không ăn dường như cũng không bị đói chết."
"Tiến Hiền nhặt được nàng ấy ở đâu thế?"
Hạ Viễn đáp: "Ngày Tiểu Thử ta nhặt được nàng ấy ở bên cầu đá ở phường Bình Khang. Lúc đó trời đang mưa, chân nàng ấy bị thương, trốn dưới một bụi hoa anh túc để tránh mưa."
Khóe miệng Hạ Viễn nở một nụ cười hạnh phúc, lạc vào ký ức.
Trưa hôm đó, Hạ Viễn vì nợ tiền nên bị Di Hoa đuổi ra khỏi “Trường Tương Tư”.
Mây đen dày đặc, gió thổi màn lay động, lập tức mưa rơi rả rích.
Dạ Lai có lòng tốt, lo lắng Hạ Viễn bị ướt mưa sinh bệnh, bèn lén lút ném cho hắn một chiếc ô giấy dầu vẽ hoa đào từ cửa sổ trên lầu hai.
Mặc dù không nỡ rời khỏi chốn tình ái nhưng trong túi Hạ Viễn không còn tiền, không thể ở lại. Hắn chỉ có thể nhận chiếc ô Dạ Lai đưa, buồn bã trở về nhà.
Đây là cơn mưa rào thường thấy vào buổi chiều mùa hè, mưa to và dứt khoát.
Hạ Viễn cầm ô đứng dưới một cây liễu già, định đợi mưa nhỏ bớt rồi mới đi.
Bên cạnh cây liễu già là một cây cầu đá cong, cạnh cầu có vài bụi hoa anh túc đỏ rực, sinh động và nở rộ.
Hạ Viễn đang cúi đầu ngắm những giọt mưa rơi trên cánh hoa anh túc, chợt thấy dưới tán lá xanh có một nữ nhân nhỏ bằng ngón tay đang trốn mưa.
Nữ nhân cả người trần truồng, ngồi nghiêng dưới tán lá tránh mưa. Da nàng trắng như tuyết, môi đỏ thắm như hoa sen, ánh mắt sáng như sao, tóc đen dài như rong biển ướt sũng quấn quanh người.
Nữ nhân nhìn Hạ Viễn, không sợ hãi mà còn mỉm cười.
Giữa cơn mưa to, dưới tán lá xanh, nữ nhân nhỏ bé xinh đẹp như hoa nở nụ cười làm xao động lòng Hạ Viễn.
Hạ Viễn bước tới, ngồi xuống đưa tay che ô trên tán lá hoa anh túc, để nước mưa không làm ướt tiểu mỹ nhân.
Tiểu mỹ nhân thò đầu ra nhìn tiểu thư sinh trẻ bị mưa làm ướt tóc, nụ cười càng rực rỡ.
Trong lòng Hạ Viễn dấy lên một làn sóng nhỏ, trong mắt ngoài nụ cười của tiểu mỹ nhân ra không thấy gì khác.Hạ Viễn đưa tay ra, tiểu mỹ nhân giơ tay chạm vào ngón tay của hắn, nàng thật sự quá nhỏ, tay nàng còn không bằng ngón tay của Hạ Viễn.
Hạ Viễn mở bàn tay, ra hiệu cho tiểu mỹ nhân trèo lên.
Tiểu mỹ nhân rụt rè bước lên lòng bàn tay Hạ Viễn. Chân trái của nàng bị thương, đi khập khiễng. Nhìn từ vết bầm tím sưng tấy ở mắt cá chân, có lẽ là bị ngã.
Tiểu mỹ nhân ngồi trong lòng bàn tay Hạ Viễn, có lẽ là nhiệt độ của bàn tay hắn rất dễ chịu, nàng co mình lại ngủ thiếp đi.
Không lâu sau, mưa tạnh.
Hạ Viễn như bị ma xui quỷ khiến đem tiểu mỹ nhân về nhà.
Tiểu mỹ nhân được Hạ Viễn đặt trong thư phòng, hắn dùng thuốc mỡ chữa thương thoa vào mắt cá chân cho nàng, còn cho nàng uống nước và ăn chút đồ.
Tiểu mỹ nhân chỉ uống chút nước, không ăn bất cứ thứ gì. Tình cờ một lần, Hạ Viễn phát hiện nàng có thể ăn bánh hoa sen bèn cho nàng ăn bánh hoa sen.
Hạ Viễn còn mua cho tiểu mỹ nhân phấn son của Nhược Thủy Ký, tiểu mỹ nhân rất thích các loại kem và phấn son làm từ hoa tươi, nàng không dùng để trang điểm mà để ăn.
Dù Hạ Viễn thích cái đẹp nhưng cũng là người biết lễ nghĩa, hắn thấy tiểu mỹ nhân cả ngày trần truồng không được đẹp bèn cắt một miếng vải mềm làm thành quần áo cho nàng mặc.
Tiểu mỹ nhân không phải con người, không quen với quần áo che thân, nàng luôn cởi miếng vải ra, vứt sang một bên.
Hạ Viễn cũng đành để nàng tùy ý.
Hạ Viễn không nói với ai, kể cả A Vũ về sự tồn tại của tiểu mỹ nhân. Từ khi đem nàng về, Hạ Viễn đã dặn A Vũ, ngoài việc mang nước và cơm, không được tùy tiện vào thư phòng.
Hạ Viễn cũng không biết tại sao mình lại làm vậy, có lẽ là sợ A Vũ nhìn thấy tiểu mỹ nhân sẽ hoảng sợ, hoặc lo A Vũ không kín miệng, sự tồn tại khác thường của tiểu mỹ nhân bị hàng xóm biết sẽ gây rắc rối.
Tiểu mỹ nhân thực sự quá nhỏ, Hạ Viễn lo nàng đi lại lung tung sẽ bị ngã, hoặc vô tình bị mình giẫm phải bèn mua một chiếc lồng chim bằng tre xanh tinh xảo, đặt nàng vào trong.
Tiểu mỹ nhân không biết nói nhưng rất hiểu lòng người.
Khi Hạ Viễn chăm chỉ học, hắn đặt tiểu mỹ nhân lên bàn sách để nàng ở bên cạnh.
Ban ngày, khi Hạ Viễn đọc sách, tiểu mỹ nhân yên lặng ở trên bàn sách. Khi Hạ Viễn mệt mỏi đọc sách và nghỉ ngơi, nàng nhảy múa dưới ánh mặt trời cho hắn xem, điệu múa của ngươi rất uyển chuyển, tóc dài tung bay, lả lướt như hoa.
Ban đêm, khi Hạ Viễn ngắm trăng qua cửa sổ, đầy cảm hứng thơ ca, tiểu mỹ nhân giã mực, cắt đèn cười nhìn hắn vung bút lên giấy.
Ngày qua ngày ở bên nhau, Hạ Viễn đã nảy sinh tình cảm và yêu mến tiểu mỹ nhân, đặt tên nàng là Tiểu Tiểu.
Từ khi có Tiểu Tiểu, Hạ Viễn không còn đi đến phường Bình Khang nữa, ngoài việc mua son phấn và bánh hoa sen cho Tiểu Tiểu, cũng rất ít ra ngoài. Hắn ở bên Tiểu Tiểu mỗi ngày, sống cuộc sống đầy đủ và hạnh phúc.
Hạ Viễn đọc thơ và văn cho Tiểu Tiểu nghe, đọc cho nàng nghe câu "Quan quan thư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu", đọc cho nàng nghe câu "Thanh thanh tử câm, du du ngã tâm". Dù Tiểu Tiểu không hiểu và không thể đáp lại nhưng nàng luôn mỉm cười với hắn.
Hạ Viễn lo lắng về kỳ thi khoa cử năm tới, tâm sự với Tiểu Tiểu về sự tự ti của mình, nàng luôn đưa tay vuốt ve ngón tay của hắn, giúp hắn lấy lại tự tin và yên tâm hơn.
Hạ Viễn sống tạm ở Trường An, không tránh khỏi nhớ nhà và phụ mẫu, nàng luôn âm thầm dịu dàng bên hắn, an ủi nỗi cô đơn nơi đất khách quê người.
Tiểu Tiểu đẹp đẽ như tinh linh hoa rơi xuống trần gian. Tiểu Tiểu dịu dàng như gió xuân tháng ba và ánh nắng ấm áp mùa đông.
Hạ Viễn say đắm trong vẻ đẹp và sự dịu dàng của Tiểu Tiểu, chỉ mong mãi mãi được bên nàng.
Nguyên Diệu nhìn khuôn mặt vàng vọt, gầy gò của Hạ Viễn, và ánh mắt say mê cuồng nhiệt của hắn, trong lòng cảm thấy lo lắng.
"Tiến Hiền, nếu ngươi không muốn người khác biết về sự tồn tại của Tiểu Tiểu cô nương, tại sao hôm nay lại cho tiểu sinh thấy nàng?"
Hạ Viễn do dự một lúc rồi nói: "Hiên Chi, không giấu gì ngươi, có một chuyện kỳ lạ làm ta bối rối. Kể từ khi Tiểu Tiểu đến, ta bắt đầu có những cơn ác mộng đáng sợ. Ta mơ thấy một số cô nương đã chết, họ xõa tóc, mặt mày tái nhợt, luôn nhìn ta lạnh lẽo. Thật sự quá đáng sợ. Ban đầu chỉ thỉnh thoảng mơ thấy nhưng gần đây tần suất ngày càng nhiều. Những nữ quỷ ban đầu chỉ có một hai người, sau đó dần dần tăng lên, bây giờ có tới sáu bảy người. Luôn thấy những cơn ác mộng này khiến ta kinh hãi, không được yên ổn."
Nguyên Diệu kinh ngạc nói: "Đây rốt cuộc là lý do gì? Vừa rồi, A Vũ nói với tiểu sinh, hắn ấy cũng mơ thấy nữ quỷ."
Hạ Viễn nói: "Không chỉ A Vũ. Vương bá cũng vì bị ác mộng kinh sợ mà về quê dưỡng bệnh."
Nguyên Diệu nói: "Thế còn bà Lưu? Tiểu sinh từng nói chuyện với bà ấy, bà ấy nói tận mắt thấy nữ quỷ trong thư phòng của ngươi."
Hạ Viễn cười khổ nói: "Hiên Chi luôn là người tinh tường, ngươi thấy trong phòng này có nữ quỷ không?"
Nguyên Diệu nhìn xung quanh, thư phòng sáng sủa, sạch sẽ và rộng rãi, không có vẻ gì là có quỷ.
Hạ Viễn nói: "Hôm đó A Vũ có việc, bà Lưu thay A Vũ mang cơm tối vào thư phòng, bà ấy không biết sao lại bị trúng tà làm rơi khay thức ăn rồi chạy, sau đó còn đi nói với hàng xóm rằng Hạ gia có quỷ. Ta, A Vũ, Vương bá đều không thấy nữ quỷ, ta lo bà Lưu nói lung tung sẽ làm Tiểu Tiểu bị người ta phát hiện nên đuổi bà ấy đi."
Nguyên Diệu gãi đầu, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hạ Viễn thận trọng hỏi: "Hiên Chi có biết Tiểu Tiểu là gì không? Những nữ quỷ trong giấc mơ của ta có liên quan gì đến nàng không?"
Nguyên Diệu nhìn Tiểu Tiểu trong lồng chim, lắc đầu nói: "Tiểu sinh kiến thức hạn hẹp, không biết Tiểu Tiểu cô nương là gì, cũng không biết nàng có liên quan đến những cơn ác mộng của Tiến Hiền hay không. Nhưng có một người chắc chắn biết, tiểu sinh sẽ đi tìm nàng ngay!"
Hạ Viễn tò mò hỏi: "Ai?"
"Bạch Cơ."
"Bạch Cơ là ai? Sao nàng lại biết?"
"Bạch Cơ là chủ nhân của Phiêu Miểu Các, nàng kiến thức rộng, tài nghệ dị thường, trên đời rất ít thứ nàng không biết."
"Thật sao?"
"Tiểu sinh tuyệt đối không nói dối. Tiến Hiền đợi đây, tiểu sinh sẽ đi mời Bạch Cơ đến xem."
Nguyên Diệu bảo Hạ Viễn chờ rồi cáo từ rời đi.
*
Trường An, chợ Tây.
Nguyên Diệu vội vàng trở về Phiêu Miểu Các, vừa vào cửa, con mèo đen đã ngậm cá khô thơm ngon chạy đến chân hắn.
"Mọt sách! Miệng của gia được người giấy tìm về rồi! Có miệng thật tốt! Có thể ăn cá khô thơm ngon rồi! Ha ha ha ha!"
Nguyên Diệu cũng vui mừng cho Ly Nô, nói: "Tốt quá! Miệng đã về, Ly Nô lão đệ cũng có thể yên tâm rồi. Nhưng ngươi vẫn nên ăn ít đi, giữ dáng thon gọn sẽ càng có tiên phong đạo cốt."
Mèo đen nói: "Thật sao? Nhưng bây giờ không phải lấy mập làm đẹp sao? Gia còn tưởng rằng ăn cho tròn trĩnh thì càng anh tuấn! Thư sinh, lâu rồi không nói chuyện, gia có cả bụng chuyện muốn nói với ngươi đấy!"
Nguyên Diệu vừa đi vào bên trong vừa cười nói: "Tiểu sinh còn có việc gấp, đợi lúc rảnh sẽ nói chuyện với ngươi. Bạch Cơ đâu? nàng ở đâu thế? Tai của nàng đã về chưa?"
Mèo đen nói: "Chủ nhân ra ngoài tìm tai rồi. Miệng của gia đã về, tai của nàng còn chưa về, nàng sốt ruột, tức giận đốt người giấy, tự mình ra ngoài tìm."
Nguyên Diệu lo lắng hỏi: "Nàng đi đâu tìm? Khi nào sẽ về?"
Mèo đen nói: "Đi đâu tìm thì không chắc, chủ nhân cũng không nói. Có lẽ một lát nữa sẽ về."
Nguyên Diệu thở dài, nói: "Vậy, tiểu sinh sẽ đợi một chút."
Nguyên Diệu ngồi xuống bên bàn ngọc xanh, chờ Bạch Cơ trở về.
Mèo đen ngạc nhiên hỏi: “Mọt sách, không phải ngươi có việc gấp sao? Sao lại ngồi xuống nghỉ?"
Nguyên Diệu nói: "Việc gấp này không thể thiếu Bạch Cơ, phải đợi nàng về."
"Ồ." Mèo đen cười nói: "Dù sao cũng nhàn rỗi, mọt sách hãy nói chuyện với gia đi."
Nguyên Diệu buồn chán, nói: "Cũng được."
Mèo đen mở lời, lảm nhảm không ngừng, nói hết những chuyện tích tụ mấy ngày nay.
Con mèo đen có trí nhớ rất tốt, mặc dù những ngày qua nó không có miệng để nói chuyện nhưng ngày nào Nguyên Diệu lười biếng, chuyện gì xúc phạm nó, nó đều ghi nhớ trong lòng.
Con mèo đen lôi ra những chuyện cũ kỹ để nhai lại, Nguyên Diệu không thể nhịn được, cãi nhau với nó rồi gây gổ lên.
Con mèo càng cãi càng hăng, Nguyên Diệu càng cãi càng tức giận, hắn hầu như quên mất chuyện của Hạ Viễn. Thời gian trôi qua không hay biết, đến chiều tối, Bạch Cơ vẫn chưa trở về, một người một mèo ăn xong bữa tối rồi lại tiếp tục cãi nhau.
Trăng lên đến đỉnh đầu, Bạch Cơ vẫn chưa về.
Đoán chừng Bạch Cơ tối nay sẽ không về, Nguyên Diệu thất vọng đi ngủ, nghĩ rằng đã để Hạ Viễn chờ đợi cả buổi chiều, hắn dự định ngày mai sẽ đến Hạ gia để xin lỗi Hạ Viễn.
Con mèo đen tràn đầy năng lượng còn nhiều chuyện chưa nói hết, Nguyên Diệu lại đã ngủ, nó đành phải ra sân sau nói chuyện với mặt trăng suốt đêm.
(dễ huông)