Trời quang, mây tạnh.
Ly Nô sáng sớm thức dậy thì thấy Bạch Cơ đã về, vui mừng khôn xiết.
“Chủ nhân, ngài cuối cùng đã về! Ngài đi rồi, mọt sách ngày ngày trốn việc, cả Phiêu Miểu các đều dựa vào Ly Nô bận rộn, mệt chết đi được. Ly Nô ngày nào cũng bận từ sáng tới tối, chẳng nghỉ ngơi phút nào. Ngài xem, Ly Nô mệt đến phát ốm rồi.”
Nguyên Diệu nghe thấy, tức giận nói: “Ly Nô lão đệ... ngươi...”
Mèo đen nhe răng nói: “Ngươi gì ngươi, mọt sách mau đi làm việc đi?”
Nguyên Diệu không dám cãi lại, đành im lặng chịu đựng.
Để thể hiện mình cần cù chịu khó hoặc là vì nói dối mà thấy áy náy, Ly Nô kéo thân thể bệnh tật vào bếp nấu một nồi cháo làm bữa sáng cho ba người.
Bạch Cơ ăn xong bữa sáng, định đi đến Vi phủ, Nguyên Diệu lo lắng, cũng đi cùng nàng. Hai người chưa đến phố Sùng Nhân, Nguyên Diệu đã thấy trên không Vi phủ hiện ra dâu Đế Nữ.
Nguyên Diệu phát hiện dâu Đế Nữ dường như lớn hơn hôm qua, cây cổ thụ vươn cao trời, tán lá xòe rộng như che trời, gần như bao phủ toàn bộ phố Sùng Nhân.
Bạch Cơ dừng chân lại, nàng nhìn cây cổ thụ yêu dị, trong mắt hiện ra ánh nhìn khác lạ.
“Chuyện này không ổn rồi...”
Bạch Cơ vội bước về phía phố Sùng Nhân.
Nguyên Diệu vội đi theo sau.
Phố Sùng Nhân, Vi phủ.
Vi Ngạn vì chuyện dâu Đế Nữ mà lo lắng, mất ngủ cả đêm, đến sáng sớm mới vừa ngủ, đang mơ màng thì bị Nam Phong gọi dậy.
“Công tử, tỉnh dậy, Bạch Cơ và Nguyên công tử đến rồi!”
Vi Ngạn vốn đang đầy bụng lửa giận nhưng nghe Nam Phong báo rằng Bạch Cơ và Nguyên Diệu đến. Cơn giận bèn tan biến, vui mừng khôn xiết, chẳng kịp mang giày đã chạy chân trần xuống lầu Nhiên Tê, ra cửa lớn đón tiếp.
Bạch Cơ mặc một chiếc váy dài hoa văn tuyết, khoác áo choàng màu ánh trăng thêu một đóa hồng mai, đứng yên lặng trước cửa Vi phủ. Mái tóc đen như ngọc của nàng búi thành búi như ý, cài một cây trâm ngọc lục bảo, tua rủ xuống những sợi dây kim loại nhỏ và chuỗi hạt cườm bạc.
Bạch Cơ ngước nhìn dâu Đế Nữ che trời trên Vi phủ, không biết đang nghĩ gì.
Nguyên Diệu thấy Vi Ngạn mặc áo ngủ, chân trần chạy ra, không khỏi há hốc mồm.
“Đan Dương không lạnh à?”
Vi Ngạn không để ý đến Nguyên Diệu, hắn nắm lấy tay Bạch Cơ, chỉ vào dâu Đế Nữ phía sau, tức giận nói: “Bạch Cơ nhìn xem ngươi đã bán cho ta thứ quỷ quái gì, ngươi hại chết ta rồi!”
Bạch Cơ tỉnh lại, cười nói: “Vi công tử, lời này của ngươi nghe kỳ quá. Ta không có hại ngươi, ngươi luôn thích những vật kỳ quái không bình thường, ta đã bán thứ theo ý ngươi muốn. Ngươi nhìn dâu Đế Nữ này đi, khắp thành Trường An không có thứ gì kỳ quái hơn nó đâu!”Vi Ngạn nói: “Cái này thì kỳ quái quá mức rồi! Nó cứ làm loạn thế này, Vi phủ nhà ta ai cũng sẽ mất mạng. Bạch Cơ, mau giúp ta giải quyết chuyện này!”
Bạch Cơ rút tay khỏi tay Vi Ngạn, cười nói: “Ta đến đây là để giúp ngươi giải quyết chuyện này. À, Vi công tử, chân ngươi đã đỏ lên vì lạnh rồi, ngươi không thấy lạnh sao?”
Lúc này Vi Ngạn mới cảm thấy chân mình lạnh buốt, hắn bị Bạch Cơ rút tay, mất đi điểm tựa, chợt đứng không vững, Nguyên Diệu vội vàng tiến tới đỡ hắn. Đúng lúc đó, Nam Phong mang áo choàng và giày đuổi theo ra ngoài thì thấy Vi Ngạn lạnh run cầm cập bèn vội giúp hắn mặc giày và khoác áo choàng lên.
Bạch Cơ bước vào trong Vi phủ, Vi Ngạn, Nguyên Diệu và Nam Phong vội theo sau.
Mặt đất phủ đầy tuyết, trắng xóa một màu, cây dâu khổng lồ đứng sừng sững trước lầu Nhiên Tê, màu xanh lục pha lẫn với những điểm đỏ rực trông thật chói mắt.
Bạch Cơ dừng lại trên khoảng đất trống, ngước nhìn dâu Đế Nữ.
Nguyên Diệu, Vi Ngạn và Nam Phong cũng dừng bước khi thấy Bạch Cơ dừng lại.
Bạch Cơ nói với dâu Đế Nữ: “Phu nhân, đừng ngang bướng nữa, hãy về lại Phiêu Miểu các cùng ta đi.”
Dâu Đế Nữ lặng yên không tiếng động.
Bạch Cơ nói: “Phu nhân nhất định phải quay về cùng ta.”
Dâu Đế Nữ vẫn lặng yên không tiếng động.
Không có gió nhưng mặt đất bỗng nổi lên một cơn lốc xoáy, tuyết còn sót lại bay tán loạn.
Bạch Cơ nhìn dâu Đế Nữ, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng, tay áo của nàng tự động phất phơ trong gió, đầu ngón tay lóe lên một tia sáng.
Đột nhiên, cây dâu khổng lồ rung chuyển dữ dội, cành lá xanh biếc dường như sống lại, mọc dài ra và lan rộng. Từ giữa những cành lá xuất hiện vô số xúc tu sắc bén như lưỡi dao, chúng vung vẩy trong gió, trông thật dữ tợn.
Cây dâu biến thành yêu quái, tiếng cười rùng rợn vang lên từ trong thân cây.
“Ha ha ha ha ha…”
Nguyên Diệu, Vi Ngạn và Nam Phong chứng kiến cảnh tượng này, chợt sững sờ.
Bạch Cơ thở dài nói: “Có vẻ như phu nhân đã quyết tâm, không muốn quay đầu lại rồi.”
Từ trong cây dâu, vọng ra một giọng nói âm u.
“Ta không thể quay lại. Nguyện vọng của ta sắp thành hiện thực rồi!”
Bạch Cơ nhìn dâu Đế Nữ đã hóa yêu, nói: “Phàm mọi sự trên đời đều là hư ảo, tất cả những pháp hữu vi đều như giấc mộng như bọt nước như bóng sương như ánh điện, phải nhìn nhận chúng như thế. Phu nhân, đời người vốn dĩ là hư ảo, ngươi đã chết từ lâu, cớ sao còn chấp niệm vào mối hận thù lúc sinh thời?”
Dâu Đế Nữ nói: “Đối với ta, sống là hư ảo, chết cũng là hư ảo, từ khi sống đến lúc chết, ta không thể quên được hận thù, không thể thoát khỏi nỗi đau đớn của hận thù. Ta hận lắm…”
Bạch Cơ nói: “Phu nhân, buông bỏ hận thù, quay đầu là bờ.”
“Ha ha ha ha...” Tiếng cười rùng rợn vang lên từ dâu Đế Nữ, hàng ngàn xúc tu giương lên trên không, mang theo những giọt chất độc màu đỏ thẫm.
“Không xong rồi! Hiên Chi, mau chạy!” Bạch Cơ hét lớn.
Trong khoảnh khắc chớp nhoáng, hàng trăm xúc tu của cây dâu yêu đồng loạt quấn lấy Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Vi Ngạn và Nam Phong, định cuốn họ vào đống tuyết mà giết chết.
Nguyên Diệu, Vi Ngạn và Nam Phong vội vàng bỏ chạy nhưng ba người cũng không chạy được xa thì thấy có một đám núi giả gần đó, họ đành ôm nhau trốn vào đám núi giả.
Tay áo trắng của Bạch Cơ bay lên, một luồng lửa màu vàng đỏ bùng lên, hóa thành một tấm lưới khổng lồ chắn lấy các xúc tu đang tấn công.
Lưới lửa và xúc tu chạm nhau, các xúc tu bị thiêu cháy thành than, tan thành tro bụi.
Nhưng sinh mệnh của dâu Đế Nữ vô cùng mạnh mẽ, từ cành cây khổng lồ lại mọc ra vô số xúc tu như hàng ngàn mũi tên nhọn, lao vút đến.
Bạch Cơ niệm chú, ngọn lửa trong tay nàng biến thành một thanh kiếm khổng lồ, chém tới các xúc tu đang lao tới nàng.
Xúc tu bị chém đứt, máu đỏ bắn tung tóe.
“Aaaaa...” dâu Đế Nữ phát ra tiếng kêu đau đớn.
Giữa màn máu đỏ, hàng ngàn xúc tu lại ngọ nguậy.
Bạch Cơ niệm chú, ngọn lửa trong tay nàng càng lớn, nàng nhảy lên, bay về phía dâu Đế Nữ.
Bạch Cơ như xé toạc không gian, dùng thanh kiếm lửa chém đứt tất cả các xúc tu cản đường.
Bạch Cơ nhanh chóng tiến gần đến dâu Đế Nữ, nàng dùng toàn lực, muốn chém đôi cây cổ thụ khổng lồ.
“Ầm ầm...” Tiếng nổ như sấm rền vang lên, dâu Đế Nữ đột nhiên bùng nổ.
Cây cổ thụ khổng lồ đột ngột nứt ra như một đóa hoa xanh nở rộ trên bầu trời phố Sùng Nhân.
Bạch Cơ dừng bước, kinh ngạc nhìn những gì đang diễn ra trước mắt.
Như một ảo ảnh, các xúc tu dữ tợn đều khô héo rồi biến mất. Dần dần, dâu Đế Nữ cũng khô héo, màu xanh lá biến thành màu đen tro tàn rồi từ từ biến mất khỏi không trung của Vi phủ.
Phố Sùng Nhân không còn bóng cây xanh mát, Vi phủ cũng không còn bị bao trùm bởi nỗi kinh hoàng màu xanh, trước lầu Nhiên Tê trên nền tuyết trắng chỉ còn lại một cây dâu khô héo, bị chặt đứt.
Trên cây dâu khô héo, bay xuống một tờ bùa màu vàng viết đầy chú ngữ.
Lá bùa theo gió bay lượn, rơi xuống nền tuyết.
Cùng lúc đó, một con thú sư tử chở theo một đạo sĩ trung niên từ trên tường rào nhảy xuống, vài bước đã đứng trên đỉnh núi giả.
Thú sư tử trông như một con sư tử đực, mạnh mẽ và uy nghi, bờm tóc bay phấp phới. Đạo sĩ mặc áo bào tím, đầu đội mũ ngọc trắng, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi, râu ria lởm chởm nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, tự tại.
Nguyên Diệu đang trốn trong núi giả, nghe thấy bên ngoài không còn động tĩnh, thò đầu ra nhìn, vừa đúng lúc chạm mắt với đôi mắt to như quả chuông đồng của thú sư tử.
“Trời ơi!” Nguyên Diệu suýt nữa hồn lìa khỏi xác.
Thú sư tử thấy Nguyên Diệu, lại cười nói: “Cô phụ, đã lâu không gặp!”
Người đến là Quang Tạng và Sư Hỏa.
“Tiểu Hống, đừng có gọi bậy!” Nguyên Diệu lúng túng nói.
Quang Tạng và Sư Hỏa đã đến, Nguyên Diệu đoán bên ngoài không còn nguy hiểm bèn kéo Vi Ngạn và Nam Phong từ trong núi giả đi ra. Vi Ngạn và Nam Phong thấy cây dâu khổng lồ đã biến mất, không khỏi vui mừng khôn xiết.
Nguyên Diệu thấy Bạch Cơ đang đứng ngẩn ngơ trước dâu Đế Nữ, vội vàng chạy tới.
“Bạch Cơ không sao chứ? Không bị thương chứ?”
Bạch Cơ thấy Nguyên Diệu thì mới hoàn hồn lại.
“Ta không sao. Hiên Chi đừng lo lắng.” Bạch Cơ quay đầu nhìn về phía Quang Tạng, cười nói: “Quang Tạng quốc sư, ngươi thật là âm hồn bất tán.”
Quang Tạng ho khan một tiếng, nói: “Rồng yêu, ngươi càng ngày càng không tiến bộ. Đối phó với một oán hồn nhập vào cây mà đánh mãi không xong, tốn biết bao nhiêu thời gian còn không mau đi tìm Ngọc Tỷ truyền quốc. Ngươi đừng quên, nếu thua, ngươi phải cạo trọc đầu đấy!”
Bạch Cơ cười nói: “Nói đến chuyện đánh cược, ta phải hỏi thêm một câu. Quốc sư, từ khi cược trước mặt Võ Hậu, ngươi đã luôn theo dõi ta, từ Trường An đến Vân Mộng Trạch rồi lại theo ta về Trường An. Hôm nay ta đến Vi phủ để xử lý chút chuyện riêng, đấu pháp với yêu quái cây dâu ngươi cũng đến xen vào. Ngươi dùng bùa Thiên Lôi đánh chết cây dâu này, ta còn phải bồi thường cho Vi công tử một cây dâu nữa. Bây giờ ngươi đã xuất hiện, ta phải hỏi ngươi một câu, ngươi theo dõi ta mãi rốt cuộc là có ý đồ gì?”
Quang Tạng lớn tiếng nói: “Ngươi nghĩ quốc sư ta muốn theo dõi ngươi sao? Theo dõi ngươi rất mệt đấy, ngươi đi đường, quốc sư ta cũng phải đi đường, ngươi ngủ, quốc sư ta không dám nhắm mắt, sợ ngươi trốn mất. Ngươi về Phiêu Miểu các, quốc sư ta không thấy được Phiêu Miểu các, phải nhìn chằm chằm vào tám hướng của chợ Tây, mệt mỏi vô cùng, khổ không thể tả.”
Bạch Cơ nói: “Vậy ngươi hà tất phải theo dõi ta rồi làm khó chính mình?”
Quang Tạng nhíu đôi mày như ngọn lửa, nói: “Quốc sư ta có dự cảm, chỉ có theo dõi ngươi mới có thể tìm ra Ngọc Tỷ truyền quốc thật sự.”
Bạch Cơ chột dạ, xoa mũi, nói: “Quốc sư nói đùa rồi. Nếu ta biết Ngọc Tỷ truyền quốc ở đâu ta đã sớm dâng lên cho Võ Hậu rồi. Ngươi biết đấy, ta luôn yêu tiền, không bao giờ bỏ qua một vạn lượng vàng. Trời đất rộng lớn, biên cương bao la, Ngọc Tỷ truyền quốc có thể ở bất cứ nơi nào. Quốc sư thay vì lãng phí thời gian theo dõi ta, chi bằng nhìn ra bốn phương tám hướng để tìm Ngọc Tỷ đi.”
Quang Tạng đang trầm ngâm, Sư Hỏa đã mở miệng nói: “Quốc sư, ta thấy cô cô nói đúng, chúng ta ngày đêm theo dõi cô cô lâu như vậy, cô cô cũng chưa tìm thấy Ngọc Tỷ, có lẽ thật sự không biết. Chi bằng chúng ta đi tìm chỗ khác. Trời đất có bốn biển, không chừng Ngọc Tỷ ở dưới biển, ngươi theo ta về Đông Hải tìm, một năm không tìm được thì tìm mười năm, mười năm không được thì tìm trăm năm. Dù sao Đông Hải là nhà ta, chúng ta có thể ở mãi đó…”
“Câm miệng! Ai muốn theo ngươi về Đông Hải chứ!” Quang Tạng cắt ngang lời Sư Hỏa, quay đầu nhìn Bạch Cơ, nói: “Ngươi thật sự không biết Ngọc Tỷ truyền quốc ở đâu sao?”
Bạch Cơ liên tục xua tay, nói: “Không biết, ta hoàn toàn không biết.”
Quang Tạng không tin Bạch Cơ, hắn cười gằn nói: “Ngươi càng nói như vậy, càng đáng nghi. Theo dõi ngươi, chắc chắn không sai.”
Bạch Cơ trong lòng khổ sở.
Nguyên Diệu mồ hôi như mưa.