Diệp Khai cung kính dâng hương, “Cha, nương, các ngươi nhất định phải phù hộ cho ta cùng ca ca. Phù hộ ta có rượu ngon để uống, phù hộ ca ca khoái khoái lạc lạc, phù hộ chúng ta về sau cuộc sống được thuận lợi.”
Phó Hồng Tuyết nói, “Ngươi là đang cùng cha mẹ cáo trạng sao? Nếu mẫu thân còn sống, cam đoan cho ngươi một giọt cũng không uống được.”
Diệp Khai phản bác,“Mới sẽ không đâu.”
Hắn hướng Phó Hồng Tuyết nháy mắt, “Nhất định sẽ có người làm huynh trưởng luyến tiếc ta, trộm mang tới cho ta uống.”
Phó Hồng Tuyết cười cười, xem như cam chịu lời Diệp Khai nói. Y lấy đến hương trong tay Diệp Khai, gộp cùng hương mình đang cầm cắm vào trong lư, lại nâng Diệp Khai dậy, “Đứng lên đi.”
Diệp Khai lắc lắc đầu, “Ta rời đi lâu như vậy, muốn bồi cha mẹ thêm lúc nữa.”
Phó Hồng Tuyết nhìn nét mặt hắn che dấu không được thương nhớ, trong lòng đồng cảm chua xót. Bọn họ là thân nhân huyết mạch tương liên, lại vô số lần cùng nhau vào sinh ra tử, không cần dùng ngôn ngữ cũng có thể hiểu được tâm tình đối phương.
Linh vị cha mẹ tự nhiên chỉ có thể thờ phụng trong nhà mình, Diệp Khai rời nhà đã lâu, nhất định thực tưởng niệm cha mẹ. Hắn vốn tưởng chính mình là cô nhi mà lớn lên, tuy rằng phần lớn thời gian khoái khoái lạc lạc, nhưng nỗi thống khổ mất đi người thân vẫn không thể hoàn toàn giải trừ. Bất đắc dĩ mẫu tử không có duyên, thời điểm thân nhân hòa hảo, lại không có bao nhiêu thời gian ở chung.
Phó Hồng Tuyết đứng bên cạnh Diệp Khai, khẽ vuốt tóc hắn an ủi.
Diệp Khai người này tính tình vẫn phân làm hai nửa.
Một phần dành cho mọi người, chính là một Diệp Khai trẻ con được Tiểu Lý Thám Hoa Lý Tầm Hoan chiếu cố sủng nịnh, không vui sẽ phát giận, nghiêm trọng hơn sẽ nhất định tuyệt thực, không chịu mở miệng nói nửa lời.
Mà phần kia chỉ dành cho Phó Hồng Tuyết, một Diệp Khai thông minh hiểu chuyện, tri kỷ quan tâm hết mực. Phần Diệp Khai này, dù có bị Phó Hồng Tuyết đả thương tới đổ máu, nhiều nhất cũng chỉ là khóc một trận, hỏi một câu ngươi thật sự muốn đả thương ta sao mà thôi, sẽ không đối Phó Hồng Tuyết có nửa lời nói nặng, chỉ cần Phó Hồng Tuyết cần, liền lập tức bay tới bên người Phó Hồng Tuyết.
Ở trước mặt Phó Hồng Tuyết, Diệp Khai vẫn luôn là người dễ dỗ dành, chỉ cần Phó Hồng Tuyết đối hắn ôn nhu một chút, cũng có thể khơi dậy vui vẻ trong lòng hắn.
Phó Hồng Tuyết ôn nhu an ủi, Diệp Khai tâm tình dần bình tĩnh lại, thân thủ ôm lấy hai chân Phó Hồng Tuyết, đem mặt dán tại trên người Phó Hồng Tuyết, trầm ổn hô hấp.
Diệp Khai quỳ trước linh vị cha mẹ tới tận chiều, Phó Hồng Tuyết cũng bồi hắn đứng một buổi chiều. Hai người trong lúc đó đều không nói chuyện, chỉ lẳng lặng dựa sát vào nhau. Lúc Diệp Khai đứng dậy có chút lảo đảo, Phó Hồng Tuyết chiếu cố hắn đã thành thói quen, thuận tay đỡ lấy eo hắn.
Diệp Khai thỏa mãn thở dài, “Có ca ca thật tốt, hai người chúng ta đừng chia tách nữa.”
Phó Hồng Tuyết ghẹo hắn, “Như vậy có cái gì tốt?”
Diệp Khai thành thực nói, “Mỗi ngày thấy ngươi vui vẻ, ta sẽ càng vui vẻ ; thấy ngươi nơi nào cũng tốt, ta cũng sẽ tốt, cái gì phiền não đều không còn.”
Phó Hồng Tuyết sớm quen việc Diệp Khai hết sức chân thành biểu đạt tâm ý. Diệp Khai chính là dùng cường liệt quan tâm như vậy mà thay đổi nhân sinh kẻ vốn bị phong bế trong băng lãnh cừu hận như y.
Lúc ban đầu, y đối tình cảm thân thiết nồng nhiệt của Diệp Khai còn cảm thấy khó hiểu, lần lượt dùng lạnh lùng đáp lại. Y lạnh lùng, lại đổi lấy Diệp Khai liều mình tương trợ. Thẳng đến ai cũng đều nhìn ra được, Diệp Khai là đang đánh cược sinh mệnh để trợ giúp y.
Loại tình nghĩa này, Phó Hồng Tuyết cũng không có biện pháp không cảm động. Trên đời cư nhiên lại có một người như vậy, bất khuất, chấp nhất, vĩnh viễn không hối hận đi theo một người khác. Cho dù là núi băng cũng sẽ thật sự bị hòa tan.
Phó Hồng Tuyết sủng nịch nhéo nhéo hai gò má Diệp Khai, “Bản lĩnh phun ngà voi của ngươi lại tiến bộ.”
Diệp Khai đắc ý, “Công phu của ta cũng có tiến bộ rất lớn, ngươi có muốn thử xem không?”
Phó Hồng Tuyết nhíu mày, “Khinh công?”
Diệp Khai nâng tay vuốt vuốt tóc chính mình, đây là thói quen lúc hắn cảm thấy tự tại, vẻ mặt tràn đầy tự tin, “Khinh công, phi đao, tùy ngươi chọn lựa.”
Phó Hồng Tuyết lần này thật sự nở nụ cười, vô luận là trong tình huống nào y cũng rất hiếm khi cười. Tựa hồ mọi biểu tình Phó Hồng Tuyết y sở hữu đều chỉ dành riêng cho Diệp Khai.
Y trả lời Diệp Khai, “Hảo, là nam nhân liền kiên trì lâu một chút.”
Diệp Khai hai mắt hoa lên, trước mặt đã muốn không còn ai.
Diệp Khai vận khí theo sau Phó Hồng Tuyết bay ra ngoài.
Phó Hồng Tuyết nói, “Ngươi là đang cùng cha mẹ cáo trạng sao? Nếu mẫu thân còn sống, cam đoan cho ngươi một giọt cũng không uống được.”
Diệp Khai phản bác,“Mới sẽ không đâu.”
Hắn hướng Phó Hồng Tuyết nháy mắt, “Nhất định sẽ có người làm huynh trưởng luyến tiếc ta, trộm mang tới cho ta uống.”
Phó Hồng Tuyết cười cười, xem như cam chịu lời Diệp Khai nói. Y lấy đến hương trong tay Diệp Khai, gộp cùng hương mình đang cầm cắm vào trong lư, lại nâng Diệp Khai dậy, “Đứng lên đi.”
Diệp Khai lắc lắc đầu, “Ta rời đi lâu như vậy, muốn bồi cha mẹ thêm lúc nữa.”
Phó Hồng Tuyết nhìn nét mặt hắn che dấu không được thương nhớ, trong lòng đồng cảm chua xót. Bọn họ là thân nhân huyết mạch tương liên, lại vô số lần cùng nhau vào sinh ra tử, không cần dùng ngôn ngữ cũng có thể hiểu được tâm tình đối phương.
Linh vị cha mẹ tự nhiên chỉ có thể thờ phụng trong nhà mình, Diệp Khai rời nhà đã lâu, nhất định thực tưởng niệm cha mẹ. Hắn vốn tưởng chính mình là cô nhi mà lớn lên, tuy rằng phần lớn thời gian khoái khoái lạc lạc, nhưng nỗi thống khổ mất đi người thân vẫn không thể hoàn toàn giải trừ. Bất đắc dĩ mẫu tử không có duyên, thời điểm thân nhân hòa hảo, lại không có bao nhiêu thời gian ở chung.
Phó Hồng Tuyết đứng bên cạnh Diệp Khai, khẽ vuốt tóc hắn an ủi.
Diệp Khai người này tính tình vẫn phân làm hai nửa.
Một phần dành cho mọi người, chính là một Diệp Khai trẻ con được Tiểu Lý Thám Hoa Lý Tầm Hoan chiếu cố sủng nịnh, không vui sẽ phát giận, nghiêm trọng hơn sẽ nhất định tuyệt thực, không chịu mở miệng nói nửa lời.
Mà phần kia chỉ dành cho Phó Hồng Tuyết, một Diệp Khai thông minh hiểu chuyện, tri kỷ quan tâm hết mực. Phần Diệp Khai này, dù có bị Phó Hồng Tuyết đả thương tới đổ máu, nhiều nhất cũng chỉ là khóc một trận, hỏi một câu ngươi thật sự muốn đả thương ta sao mà thôi, sẽ không đối Phó Hồng Tuyết có nửa lời nói nặng, chỉ cần Phó Hồng Tuyết cần, liền lập tức bay tới bên người Phó Hồng Tuyết.
Ở trước mặt Phó Hồng Tuyết, Diệp Khai vẫn luôn là người dễ dỗ dành, chỉ cần Phó Hồng Tuyết đối hắn ôn nhu một chút, cũng có thể khơi dậy vui vẻ trong lòng hắn.
Phó Hồng Tuyết ôn nhu an ủi, Diệp Khai tâm tình dần bình tĩnh lại, thân thủ ôm lấy hai chân Phó Hồng Tuyết, đem mặt dán tại trên người Phó Hồng Tuyết, trầm ổn hô hấp.
Diệp Khai quỳ trước linh vị cha mẹ tới tận chiều, Phó Hồng Tuyết cũng bồi hắn đứng một buổi chiều. Hai người trong lúc đó đều không nói chuyện, chỉ lẳng lặng dựa sát vào nhau. Lúc Diệp Khai đứng dậy có chút lảo đảo, Phó Hồng Tuyết chiếu cố hắn đã thành thói quen, thuận tay đỡ lấy eo hắn.
Diệp Khai thỏa mãn thở dài, “Có ca ca thật tốt, hai người chúng ta đừng chia tách nữa.”
Phó Hồng Tuyết ghẹo hắn, “Như vậy có cái gì tốt?”
Diệp Khai thành thực nói, “Mỗi ngày thấy ngươi vui vẻ, ta sẽ càng vui vẻ ; thấy ngươi nơi nào cũng tốt, ta cũng sẽ tốt, cái gì phiền não đều không còn.”
Phó Hồng Tuyết sớm quen việc Diệp Khai hết sức chân thành biểu đạt tâm ý. Diệp Khai chính là dùng cường liệt quan tâm như vậy mà thay đổi nhân sinh kẻ vốn bị phong bế trong băng lãnh cừu hận như y.
Lúc ban đầu, y đối tình cảm thân thiết nồng nhiệt của Diệp Khai còn cảm thấy khó hiểu, lần lượt dùng lạnh lùng đáp lại. Y lạnh lùng, lại đổi lấy Diệp Khai liều mình tương trợ. Thẳng đến ai cũng đều nhìn ra được, Diệp Khai là đang đánh cược sinh mệnh để trợ giúp y.
Loại tình nghĩa này, Phó Hồng Tuyết cũng không có biện pháp không cảm động. Trên đời cư nhiên lại có một người như vậy, bất khuất, chấp nhất, vĩnh viễn không hối hận đi theo một người khác. Cho dù là núi băng cũng sẽ thật sự bị hòa tan.
Phó Hồng Tuyết sủng nịch nhéo nhéo hai gò má Diệp Khai, “Bản lĩnh phun ngà voi của ngươi lại tiến bộ.”
Diệp Khai đắc ý, “Công phu của ta cũng có tiến bộ rất lớn, ngươi có muốn thử xem không?”
Phó Hồng Tuyết nhíu mày, “Khinh công?”
Diệp Khai nâng tay vuốt vuốt tóc chính mình, đây là thói quen lúc hắn cảm thấy tự tại, vẻ mặt tràn đầy tự tin, “Khinh công, phi đao, tùy ngươi chọn lựa.”
Phó Hồng Tuyết lần này thật sự nở nụ cười, vô luận là trong tình huống nào y cũng rất hiếm khi cười. Tựa hồ mọi biểu tình Phó Hồng Tuyết y sở hữu đều chỉ dành riêng cho Diệp Khai.
Y trả lời Diệp Khai, “Hảo, là nam nhân liền kiên trì lâu một chút.”
Diệp Khai hai mắt hoa lên, trước mặt đã muốn không còn ai.
Diệp Khai vận khí theo sau Phó Hồng Tuyết bay ra ngoài.