Nghe thấy Phó Hồng Tuyết kêu mình chuyển sang phòng khác, Diệp Khai khó hiểu, “Vì cái gì?” vừa hỏi vừa đem khăn lụa đưa cho Phó Hồng Tuyết lau miệng.
Phó Hồng Tuyết nói, “Hai người ở cùng một chỗ có chút bất tiện.”
Diệp Khai càng thêm khó hiểu, “Có cái gì bất tiện?”
Hắn cùng Phó Hồng Tuyết chia tách lâu như vậy, chỉ cảm thấy bên nhau mỗi ngày đều ngại không đủ, thật không cảm thấy có cái gì bất tiện, ngược lại còn cảm thấy nếu tách ra mới thực sự là bất tiện ấy.
Phó Hồng Tuyết trầm mặc.
Diệp Khai đã quen nhìn y trầm mặc, không tiếp tục truy vấn, “Ta đi thu dọn đồ.”
Phó Hồng Tuyết vỗ vỗ vai hắn.
Liễu Thiên cảm thấy không khí yên bình ngày hôm này thực không giống mọi khi.
Diệp Khai nằm trên giường, từ nãy tới giờ vẫn không nói gì.
Kim châm đâm vào huyệt đạo mang theo đau đớn, hắn cũng chỉ hơi hơi nhíu mi. Nếu là bình thường khẳng định đã trêu chọc y thuật của Liễu Thiên rồi.
Liễu Thiên nghi hoặc hỏi hắn, “Diệp đại hiệp, hôm nay xảy ra chuyện gì sao?”
Diệp Khai vẫn trầm mặc không nói.
Liễu Thiên cẩn thận châm từng châm.
Diệp Khai bỗng nhiên lại thở dài.
Liễu Thiên bị dọa hoảng sợ, “Rất đau sao? Sẽ không nha.”
Cảm xúc Diệp Khai rõ ràng chìm xuống.
Bệnh nhân tâm tình không thoải mái sẽ ảnh hưởng tới dược hiệu*.
*dược hiệu: hiệu quả của thuốc (chứ không phải dược liệu nha)
Nhất đại thần y Liễu Thiên lâm vào đau khổ suy tư, rốt cuộc tìm được một đề tài, “Diệp đại hiệp, ngươi vì sao lại đổi phòng?”
Diệp Khai quyệt miệng, “Liên quan gì tới ngươi?!”
Cuối cùng cũng chịu mở miệng, nhưng ngữ khí thực không tốt.
Mục tiêu của Liễu Thiên là trở thành hạnh lâm thánh thủ*. Đối phương dù có là bệnh nhân khó ở chung khó cứu trị cỡ nào đều có thể diệu thủ hồi xuân dưới tay mình.
*hạnh lâm thánh thủ: hạnh lâm ở đây là rừng hạnh, ý chỉ thầy thuốc rất giỏi
Bất khuất là tu vi cơ bản của một thần y.
Qua nửa canh giờ, hắn đem kim châm trên người Diệp Khai từng cái nhổ xuống, mở miệng đề nghị, “Diệp đại hiệp, chúng ta đi câu cá, thế nào?”
Vốn tưởng rằng sẽ bị Diệp Khai cự tuyệt, ai ngờ Diệp Khai lại đáp ứng rồi.
Diệp Khai nằm dài trên thuyền nhỏ trên mặt hồ, Liễu Thiên ngồi trên bờ buông cần câu cá.
Trong miệng Diệp Khai ngậm một nhánh cỏ thật dài.
Xuân phong nhẹ phất, thuyền nhỏ khẽ khàng chao động trên mặt nước.
Bên người có cảnh đẹp, có mỹ nhân, vận khí câu cá của Liễu Thiên ngày hôm nay cũng đặc biệt hảo. Đem cá câu được bỏ vào giỏ sau, hắn vẫn kiềm không được hiếu kì.
“Diệp đại hiệp, ngươi ngày hôm qua vẫn hoàn hảo, như thế nào bỗng nhiên lại không vui như vậy?”
Diệp Khai hỏi ngược lại hắn, “Ngươi có ca ca không?”
Liễu Thiên lắc đầu,“Ta không có.”
Diệp Khai lại hỏi,“Vậy ngươi có đệ đệ không?”
Liễu Thiên tiếp tục lắc đầu,“Cũng không có.”
Diệp Khai nói,“Vậy ngươi sẽ không biết.”
Liễu Thiên vốn chỉ say mê y thuật, tâm tư kì thực rất đơn thuần. Hắn tuổi không lớn mà đã đạt được thành tựu như vậy, tự nhiên thông minh thiên phú. Hắn mở miệng an ủi Diệp Khai, “Ta không có huynh đệ, nhưng có tỷ muội. Huynh đệ tỷ muội ở chung cũng không khác biệt lắm, ngươi thử kể chút xem, có khi ta lại biết.”
Diệp Khai nghe tới đây hứng thú, “Kia nếu tỷ tỷ ngươi đột nhiên đối ngươi khác lạ, muốn ngươi tránh xa nàng một chút, như vậy thường là vì nguyên nhân gì?”
Liễu Thiên trầm tư, từ trong hồi ức tìm tòi những lần ít ỏi tỷ tỷ không để ý tới hắn.
Hắn là con trai độc nhất của Liễu gia, thiên phú kinh người, thông minh hiểu chuyện, luôn là niềm kiêu ngạo của tỷ tỷ, loại tình trạng này tự nhiên không nhiều lắm.
Sau một lúc lâu mới nói, “Thời điểm ta đem châu thoa tỷ phu tương lai tặng cho tỷ tỷ hủy đi, nghiền thành trân châu phấn, đại tỷ liền đuổi ta ra xa.”
Diệp Khai nhíu mày, trong lòng tự hỏi, mình cũng chưa từng phá hủy đồ vật gì của Phó Hồng Tuyết, linh cơ chợt lóe, nhớ tới phương diện chính mình luôn bỏ qua.
Thời điểm thanh tỉnh dĩ nhiên sẽ không chọc Phó Hồng Tuyết sinh khí, mà lúc thần trí mơ hồ hắn cũng không cách nào khống chế bản thân. Chẳng lẽ mình thật sự nghịch hỏng đồ vật gì đó Phó Hồng Tuyết quý trọng?
Trước mắt Liễu Thiên hoa lên, trên thuyền nhỏ đã muốn không còn bóng dáng Diệp Khai, bốn phía xung quanh cũng trống rỗng. Hắn xách theo giỏ cá, đưa cho Băng Di cất vào bếp, sau đó mới đi thư khố trong Vô Gian Địa Ngục tìm Lạc Thiếu Tân.
“Chưởng môn, ngươi có phát hiện thấy không, Phó đại hiệp thoạt nhìn lạnh như băng, kì thật tính tình tốt lắm. Mà Diệp đại hiệp bề ngoài luôn cười tủm tỉm, lại không được tốt tính như Phó đại hiệp. Hắn chỉ khi ở trước mặt Phó đại hiệp tính tình mới tốt đẹp được một chút thôi.”
Lạc Thiếu Tân khinh bỉ nói, “Này còn cần ngươi nói sao, ta từ ngày đầu tiên nhận thức bọn họ đã phát hiện ra.” Đối mặt ánh mắt không tin tưởng của Liễu Thiên, sửa lời nói, “Là đêm đầu tiên đi.”
Hắn lại nói, “Phó đại ca thực sự là một người tốt, hắn thoạt nhìn lạnh mạc, kì thực tấm lòng rất ấm áp. Diệp Khai cũng không phải tính tình tồi tệ gì, nhưng hắn đối tốt với tất cả mọi người, liền biến thành đối với ai cũng không sai biệt lắm. Những người không liên quan tới Phó Hồng Tuyết, hắn đều không để ý tới. Nếu có người quan tâm Phó Hồng Tuyết, tự nhiên cũng trở thành bằng hữu của hắn, ngược lại đối Phó Hồng Tuyết không tốt, dù có là thân nương hắn cũng không thèm nhận.”
Liễu Thiên tặc lưỡi, “Cảm tình bọn họ vì sao lại tốt tới vậy? Tỷ tỷ ta cũng không tốt với ta như vậy đâu.”
Diệp Khai đối tốt với Phó Hồng Tuyết, đối với Lạc Thiếu Tân mà nói là một chuyện thực bình thường, quả thật chưa từng cẩn thận tự hỏi là vì cái gì, thuận miệng đáp, “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn đi.”
Phó Hồng Tuyết luyện công xong trở về phòng, đẩy cửa ra liền thấy Diệp Khai ngồi trước bàn.
Diệp Khai nghe tiếng y trở về, kinh hỉ quay đầu, “Hồng Tuyết, ta đã muốn sửa tốt lắm.”
Phó Hồng Tuyết hỏi, “Sửa cái gì tốt?”
Diệp Khai thật cẩn thận nâng mũ phượng hoàng kim trong tay, bảo thạch trên mặt sáng bóng, kim sí nhẹ nhàng lay động, “Là do ta nghịch ngợm ném hỏng sao?”
Phó Hồng Tuyết cơ hồ đã quên mũ phượng này. Thứ kia là y mang từ đỉnh Vân Thiên về, là mũ phượng đội trong hôn lễ của y cùng Diệp Khai, vốn dĩ bị y tùy tay vứt ngoài cửa sổ, không nghĩ tới thế nhưng lại được Diệp Khai nhặt trở về.
Hồi ức ngày đó theo mũ phượng nhất loạt ào về. Diệp Khai mặc hôn phục đỏ rực, công lực tiêu tán, chậm rãi quỳ trước mặt y. Diệp Khai suy yếu tới vậy, thực khiến lòng y đau như đao cắt.
“Không phải do ngươi lộng hỏng.”
Diệp Khai nga một tiếng, hắn liếc nhìn một lượt phòng Phó Hồng Tuyết, thực sự tìm không ra có thứ gì bị phá hỏng.
Tốt nhất trực tiếp hỏi Phó Hồng Tuyết, “Hồng Tuyết, ta có phá hư cái gì của ngươi không?”
Phó Hồng Tuyết đi qua nhu nhu tóc Diệp Khai, “Không có, ngươi suy nghĩ linh tinh cái gì vậy.”
Bữa tối là cơm hấp lá sen, cá hấp cùng vài đạo rau xanh.
Cá là do Liễu Thiên câu được, hương vị không tồi.
Diệp Khai dùng đũa tách ra từng cái xương cá, một bên lọc thịt cá, một bên tranh cãi với Liễu Thiên vấn đề xưng hô.
“Ngươi so với ta lớn tuổi hơn nên không chịu gọi ta Diệp đại ca? Thế nhưng ngươi lại kêu Hồng Tuyết là đại ca, chẳng lẽ ngươi không biết Hồng Tuyết sinh cùng tháng cùng năm với ta sao? Mà Lạc Thiếu Tân còn lớn hơn ngươi, cũng vẫn gọi Hồng Tuyết là đại ca đấy thôi.”
Liễu Thiên lắc đầu, “Nhưng Phó đại ca đích thực giống huynh trưởng trong nhà, mà ngươi thì không giống. Chưởng môn kêu Phó đại ca là đại ca nhưng cũng đâu gọi ngươi là đại ca đâu.”
Lạc Thiếu Tân bất đắc dĩ bị sư đệ lôi kéo vào cuộc tranh luận, “Sư đệ ta là người thành thật. Diệp Khai, người thành thật một khi đã nhận định sự tình gì, ngươi dù có nói thế nào cũng không thay đổi được.”
Phó Hồng Tuyết mở miệng dập tắt tranh luận, “Muốn gọi thế nào liền gọi thế ấy. Diệp Khai, đừng làm khó Liễu huynh đệ.”
Diệp Khai lập tức đáp ứng, hướng Liễu Thiên nói, “Hảo, vậy về sau ngươi cứ gọi ta là Diệp Khai.”
Động tác trên tay Diệp Khai vẫn không đình chỉ, ngón tay hắn thon dài linh động, chỉ pháp tuyệt vời, đũa trên tay hắn tựa một đóa hoa lay động trong không khí, chỉ một lát đã muốn đem toàn bộ xương cá tách ra.
Hắn gắp thịt cá đã lọc xương bỏ vào trong bát Phó Hồng Tuyết, tự rót cho mình một chén rượu.
Phó Hồng Tuyết đè lại tay hắn, “Ăn cơm trước đã.”
Băng Di vội tiếp lời, “Đúng vậy hài tử, ngươi còn yếu, nên ăn nhiều cơm. Rượu cũng không thể uống thay cơm a.”
Diệp Khai cùng Phó Hồng Tuyết cò kè mặc cả, “Uống một chén thôi rồi sẽ ăn cơm.”
Phó Hồng Tuyết liếc nhìn hắn, tựa tiếu phi tiếu, nâng chén rượu kề lên miệng, uống một nửa chén rồi mới đưa lại cho Diệp Khai, “Nửa chén.”
Dù chỉ nửa chén Diệp Khai cũng đã thỏa mãn, khép mắt, thận trọng ngửa đầu uống cạn, một bên uống một bên còn khẽ lắc đầu, biểu tình thập phần say mê.
Liễu Thiên tò mò nói, “Rượu uống cũng được, nhưng đâu có ngon tới vậy a.”
Diệp Khai phản bác, “Đó là bởi ngươi vẫn là tiểu nam hài, còn chưa biết phẩm rượu.”
Liễu Thiên khó chịu, “Không biết ai nhỏ hơn ai.”
Lạc Thiếu Tân mở miệng trợ giúp sư đệ, “Nghe nói Lý Thám Hoa thường thích uống rượu thay cơm, cơm có thể không ăn nhưng rượu nhất định phải uống.”
Diệp Khai gật đầu, “Đúng vậy, lão nhân gia hắn quả thực như vậy.”
Lạc Thiếu Tân lại nói, “Nhưng tửu lượng Diệp Khai ngươi cũng không phải cao.”
Diệp Khai bị đánh trúng chỗ đau, một lát sau mới nói, “Rượu ngon còn cần người biết phẩm rượu, so trình độ thưởng thức không cần bản lĩnh.”
Phó Hồng Tuyết thấy Diệp Khai đem bát cơm gảy đến gảy đi, chính là không chịu ăn mới cầm lấy bát Diệp Khai, san một nửa cơm sang bát mình, lại gắp đồ ăn vào đầy bát mới trả lại cho Diệp Khai.
Diệp Khai lần này cuối cùng đem đồ ăn trong bát ăn hết, hắn đứng lên nói, “Ta ra hồ tắm rửa.”
Liễu Thiên gọi, “Diệp Khai, chờ ta chút, ta cũng đang định xuống hồ.”
Phó Hồng Tuyết thoáng siết chặt đôi đũa trong tay, nói với Diệp Khai, “Sắc trời không còn sớm, không cần ra hồ, ngươi qua ôn tuyền bên kia mà tắm rửa.”
Liễu Thiên cũng chợt nhớ tới công lực của Diệp Khai, vạn nhất lúc hắn thần trí mơ hồ không cẩn thận xuống tay với mình, mình cũng không phải là Phó Hồng Tuyết, khẳng định chịu không nổi một kích.
Phó Hồng Tuyết chưa từng để Diệp Khai ở một mình vào buổi tối, đêm đầu tiên vô luận thế nào cũng không yên lòng, đuổi theo hắn gọi, “Diệp Khai, ta đi cùng ngươi.”
Phó Hồng Tuyết nói, “Hai người ở cùng một chỗ có chút bất tiện.”
Diệp Khai càng thêm khó hiểu, “Có cái gì bất tiện?”
Hắn cùng Phó Hồng Tuyết chia tách lâu như vậy, chỉ cảm thấy bên nhau mỗi ngày đều ngại không đủ, thật không cảm thấy có cái gì bất tiện, ngược lại còn cảm thấy nếu tách ra mới thực sự là bất tiện ấy.
Phó Hồng Tuyết trầm mặc.
Diệp Khai đã quen nhìn y trầm mặc, không tiếp tục truy vấn, “Ta đi thu dọn đồ.”
Phó Hồng Tuyết vỗ vỗ vai hắn.
Liễu Thiên cảm thấy không khí yên bình ngày hôm này thực không giống mọi khi.
Diệp Khai nằm trên giường, từ nãy tới giờ vẫn không nói gì.
Kim châm đâm vào huyệt đạo mang theo đau đớn, hắn cũng chỉ hơi hơi nhíu mi. Nếu là bình thường khẳng định đã trêu chọc y thuật của Liễu Thiên rồi.
Liễu Thiên nghi hoặc hỏi hắn, “Diệp đại hiệp, hôm nay xảy ra chuyện gì sao?”
Diệp Khai vẫn trầm mặc không nói.
Liễu Thiên cẩn thận châm từng châm.
Diệp Khai bỗng nhiên lại thở dài.
Liễu Thiên bị dọa hoảng sợ, “Rất đau sao? Sẽ không nha.”
Cảm xúc Diệp Khai rõ ràng chìm xuống.
Bệnh nhân tâm tình không thoải mái sẽ ảnh hưởng tới dược hiệu*.
*dược hiệu: hiệu quả của thuốc (chứ không phải dược liệu nha)
Nhất đại thần y Liễu Thiên lâm vào đau khổ suy tư, rốt cuộc tìm được một đề tài, “Diệp đại hiệp, ngươi vì sao lại đổi phòng?”
Diệp Khai quyệt miệng, “Liên quan gì tới ngươi?!”
Cuối cùng cũng chịu mở miệng, nhưng ngữ khí thực không tốt.
Mục tiêu của Liễu Thiên là trở thành hạnh lâm thánh thủ*. Đối phương dù có là bệnh nhân khó ở chung khó cứu trị cỡ nào đều có thể diệu thủ hồi xuân dưới tay mình.
*hạnh lâm thánh thủ: hạnh lâm ở đây là rừng hạnh, ý chỉ thầy thuốc rất giỏi
Bất khuất là tu vi cơ bản của một thần y.
Qua nửa canh giờ, hắn đem kim châm trên người Diệp Khai từng cái nhổ xuống, mở miệng đề nghị, “Diệp đại hiệp, chúng ta đi câu cá, thế nào?”
Vốn tưởng rằng sẽ bị Diệp Khai cự tuyệt, ai ngờ Diệp Khai lại đáp ứng rồi.
Diệp Khai nằm dài trên thuyền nhỏ trên mặt hồ, Liễu Thiên ngồi trên bờ buông cần câu cá.
Trong miệng Diệp Khai ngậm một nhánh cỏ thật dài.
Xuân phong nhẹ phất, thuyền nhỏ khẽ khàng chao động trên mặt nước.
Bên người có cảnh đẹp, có mỹ nhân, vận khí câu cá của Liễu Thiên ngày hôm nay cũng đặc biệt hảo. Đem cá câu được bỏ vào giỏ sau, hắn vẫn kiềm không được hiếu kì.
“Diệp đại hiệp, ngươi ngày hôm qua vẫn hoàn hảo, như thế nào bỗng nhiên lại không vui như vậy?”
Diệp Khai hỏi ngược lại hắn, “Ngươi có ca ca không?”
Liễu Thiên lắc đầu,“Ta không có.”
Diệp Khai lại hỏi,“Vậy ngươi có đệ đệ không?”
Liễu Thiên tiếp tục lắc đầu,“Cũng không có.”
Diệp Khai nói,“Vậy ngươi sẽ không biết.”
Liễu Thiên vốn chỉ say mê y thuật, tâm tư kì thực rất đơn thuần. Hắn tuổi không lớn mà đã đạt được thành tựu như vậy, tự nhiên thông minh thiên phú. Hắn mở miệng an ủi Diệp Khai, “Ta không có huynh đệ, nhưng có tỷ muội. Huynh đệ tỷ muội ở chung cũng không khác biệt lắm, ngươi thử kể chút xem, có khi ta lại biết.”
Diệp Khai nghe tới đây hứng thú, “Kia nếu tỷ tỷ ngươi đột nhiên đối ngươi khác lạ, muốn ngươi tránh xa nàng một chút, như vậy thường là vì nguyên nhân gì?”
Liễu Thiên trầm tư, từ trong hồi ức tìm tòi những lần ít ỏi tỷ tỷ không để ý tới hắn.
Hắn là con trai độc nhất của Liễu gia, thiên phú kinh người, thông minh hiểu chuyện, luôn là niềm kiêu ngạo của tỷ tỷ, loại tình trạng này tự nhiên không nhiều lắm.
Sau một lúc lâu mới nói, “Thời điểm ta đem châu thoa tỷ phu tương lai tặng cho tỷ tỷ hủy đi, nghiền thành trân châu phấn, đại tỷ liền đuổi ta ra xa.”
Diệp Khai nhíu mày, trong lòng tự hỏi, mình cũng chưa từng phá hủy đồ vật gì của Phó Hồng Tuyết, linh cơ chợt lóe, nhớ tới phương diện chính mình luôn bỏ qua.
Thời điểm thanh tỉnh dĩ nhiên sẽ không chọc Phó Hồng Tuyết sinh khí, mà lúc thần trí mơ hồ hắn cũng không cách nào khống chế bản thân. Chẳng lẽ mình thật sự nghịch hỏng đồ vật gì đó Phó Hồng Tuyết quý trọng?
Trước mắt Liễu Thiên hoa lên, trên thuyền nhỏ đã muốn không còn bóng dáng Diệp Khai, bốn phía xung quanh cũng trống rỗng. Hắn xách theo giỏ cá, đưa cho Băng Di cất vào bếp, sau đó mới đi thư khố trong Vô Gian Địa Ngục tìm Lạc Thiếu Tân.
“Chưởng môn, ngươi có phát hiện thấy không, Phó đại hiệp thoạt nhìn lạnh như băng, kì thật tính tình tốt lắm. Mà Diệp đại hiệp bề ngoài luôn cười tủm tỉm, lại không được tốt tính như Phó đại hiệp. Hắn chỉ khi ở trước mặt Phó đại hiệp tính tình mới tốt đẹp được một chút thôi.”
Lạc Thiếu Tân khinh bỉ nói, “Này còn cần ngươi nói sao, ta từ ngày đầu tiên nhận thức bọn họ đã phát hiện ra.” Đối mặt ánh mắt không tin tưởng của Liễu Thiên, sửa lời nói, “Là đêm đầu tiên đi.”
Hắn lại nói, “Phó đại ca thực sự là một người tốt, hắn thoạt nhìn lạnh mạc, kì thực tấm lòng rất ấm áp. Diệp Khai cũng không phải tính tình tồi tệ gì, nhưng hắn đối tốt với tất cả mọi người, liền biến thành đối với ai cũng không sai biệt lắm. Những người không liên quan tới Phó Hồng Tuyết, hắn đều không để ý tới. Nếu có người quan tâm Phó Hồng Tuyết, tự nhiên cũng trở thành bằng hữu của hắn, ngược lại đối Phó Hồng Tuyết không tốt, dù có là thân nương hắn cũng không thèm nhận.”
Liễu Thiên tặc lưỡi, “Cảm tình bọn họ vì sao lại tốt tới vậy? Tỷ tỷ ta cũng không tốt với ta như vậy đâu.”
Diệp Khai đối tốt với Phó Hồng Tuyết, đối với Lạc Thiếu Tân mà nói là một chuyện thực bình thường, quả thật chưa từng cẩn thận tự hỏi là vì cái gì, thuận miệng đáp, “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn đi.”
Phó Hồng Tuyết luyện công xong trở về phòng, đẩy cửa ra liền thấy Diệp Khai ngồi trước bàn.
Diệp Khai nghe tiếng y trở về, kinh hỉ quay đầu, “Hồng Tuyết, ta đã muốn sửa tốt lắm.”
Phó Hồng Tuyết hỏi, “Sửa cái gì tốt?”
Diệp Khai thật cẩn thận nâng mũ phượng hoàng kim trong tay, bảo thạch trên mặt sáng bóng, kim sí nhẹ nhàng lay động, “Là do ta nghịch ngợm ném hỏng sao?”
Phó Hồng Tuyết cơ hồ đã quên mũ phượng này. Thứ kia là y mang từ đỉnh Vân Thiên về, là mũ phượng đội trong hôn lễ của y cùng Diệp Khai, vốn dĩ bị y tùy tay vứt ngoài cửa sổ, không nghĩ tới thế nhưng lại được Diệp Khai nhặt trở về.
Hồi ức ngày đó theo mũ phượng nhất loạt ào về. Diệp Khai mặc hôn phục đỏ rực, công lực tiêu tán, chậm rãi quỳ trước mặt y. Diệp Khai suy yếu tới vậy, thực khiến lòng y đau như đao cắt.
“Không phải do ngươi lộng hỏng.”
Diệp Khai nga một tiếng, hắn liếc nhìn một lượt phòng Phó Hồng Tuyết, thực sự tìm không ra có thứ gì bị phá hỏng.
Tốt nhất trực tiếp hỏi Phó Hồng Tuyết, “Hồng Tuyết, ta có phá hư cái gì của ngươi không?”
Phó Hồng Tuyết đi qua nhu nhu tóc Diệp Khai, “Không có, ngươi suy nghĩ linh tinh cái gì vậy.”
Bữa tối là cơm hấp lá sen, cá hấp cùng vài đạo rau xanh.
Cá là do Liễu Thiên câu được, hương vị không tồi.
Diệp Khai dùng đũa tách ra từng cái xương cá, một bên lọc thịt cá, một bên tranh cãi với Liễu Thiên vấn đề xưng hô.
“Ngươi so với ta lớn tuổi hơn nên không chịu gọi ta Diệp đại ca? Thế nhưng ngươi lại kêu Hồng Tuyết là đại ca, chẳng lẽ ngươi không biết Hồng Tuyết sinh cùng tháng cùng năm với ta sao? Mà Lạc Thiếu Tân còn lớn hơn ngươi, cũng vẫn gọi Hồng Tuyết là đại ca đấy thôi.”
Liễu Thiên lắc đầu, “Nhưng Phó đại ca đích thực giống huynh trưởng trong nhà, mà ngươi thì không giống. Chưởng môn kêu Phó đại ca là đại ca nhưng cũng đâu gọi ngươi là đại ca đâu.”
Lạc Thiếu Tân bất đắc dĩ bị sư đệ lôi kéo vào cuộc tranh luận, “Sư đệ ta là người thành thật. Diệp Khai, người thành thật một khi đã nhận định sự tình gì, ngươi dù có nói thế nào cũng không thay đổi được.”
Phó Hồng Tuyết mở miệng dập tắt tranh luận, “Muốn gọi thế nào liền gọi thế ấy. Diệp Khai, đừng làm khó Liễu huynh đệ.”
Diệp Khai lập tức đáp ứng, hướng Liễu Thiên nói, “Hảo, vậy về sau ngươi cứ gọi ta là Diệp Khai.”
Động tác trên tay Diệp Khai vẫn không đình chỉ, ngón tay hắn thon dài linh động, chỉ pháp tuyệt vời, đũa trên tay hắn tựa một đóa hoa lay động trong không khí, chỉ một lát đã muốn đem toàn bộ xương cá tách ra.
Hắn gắp thịt cá đã lọc xương bỏ vào trong bát Phó Hồng Tuyết, tự rót cho mình một chén rượu.
Phó Hồng Tuyết đè lại tay hắn, “Ăn cơm trước đã.”
Băng Di vội tiếp lời, “Đúng vậy hài tử, ngươi còn yếu, nên ăn nhiều cơm. Rượu cũng không thể uống thay cơm a.”
Diệp Khai cùng Phó Hồng Tuyết cò kè mặc cả, “Uống một chén thôi rồi sẽ ăn cơm.”
Phó Hồng Tuyết liếc nhìn hắn, tựa tiếu phi tiếu, nâng chén rượu kề lên miệng, uống một nửa chén rồi mới đưa lại cho Diệp Khai, “Nửa chén.”
Dù chỉ nửa chén Diệp Khai cũng đã thỏa mãn, khép mắt, thận trọng ngửa đầu uống cạn, một bên uống một bên còn khẽ lắc đầu, biểu tình thập phần say mê.
Liễu Thiên tò mò nói, “Rượu uống cũng được, nhưng đâu có ngon tới vậy a.”
Diệp Khai phản bác, “Đó là bởi ngươi vẫn là tiểu nam hài, còn chưa biết phẩm rượu.”
Liễu Thiên khó chịu, “Không biết ai nhỏ hơn ai.”
Lạc Thiếu Tân mở miệng trợ giúp sư đệ, “Nghe nói Lý Thám Hoa thường thích uống rượu thay cơm, cơm có thể không ăn nhưng rượu nhất định phải uống.”
Diệp Khai gật đầu, “Đúng vậy, lão nhân gia hắn quả thực như vậy.”
Lạc Thiếu Tân lại nói, “Nhưng tửu lượng Diệp Khai ngươi cũng không phải cao.”
Diệp Khai bị đánh trúng chỗ đau, một lát sau mới nói, “Rượu ngon còn cần người biết phẩm rượu, so trình độ thưởng thức không cần bản lĩnh.”
Phó Hồng Tuyết thấy Diệp Khai đem bát cơm gảy đến gảy đi, chính là không chịu ăn mới cầm lấy bát Diệp Khai, san một nửa cơm sang bát mình, lại gắp đồ ăn vào đầy bát mới trả lại cho Diệp Khai.
Diệp Khai lần này cuối cùng đem đồ ăn trong bát ăn hết, hắn đứng lên nói, “Ta ra hồ tắm rửa.”
Liễu Thiên gọi, “Diệp Khai, chờ ta chút, ta cũng đang định xuống hồ.”
Phó Hồng Tuyết thoáng siết chặt đôi đũa trong tay, nói với Diệp Khai, “Sắc trời không còn sớm, không cần ra hồ, ngươi qua ôn tuyền bên kia mà tắm rửa.”
Liễu Thiên cũng chợt nhớ tới công lực của Diệp Khai, vạn nhất lúc hắn thần trí mơ hồ không cẩn thận xuống tay với mình, mình cũng không phải là Phó Hồng Tuyết, khẳng định chịu không nổi một kích.
Phó Hồng Tuyết chưa từng để Diệp Khai ở một mình vào buổi tối, đêm đầu tiên vô luận thế nào cũng không yên lòng, đuổi theo hắn gọi, “Diệp Khai, ta đi cùng ngươi.”