Phó Hồng Tuyết đi theo sau hắn. Diệp Khai mới đầu đi rất chậm, nhưng dần dà bước chân nhanh dần, tới trước cửa phòng Liễu Thiên thân hình chợt lóe, tiến vào phòng.
Diệp Khai nhìn Liễu Thiên một hồi, dường như đoán được Liễu Thiên bị làm sao. Tối qua công lực của hắn đã được Phó Hồng Tuyết giải phóng, quan sát Liễu Thiên thêm một lát mới vươn tay giải huyệt đạo Liễu Thiên.
Liễu Thiên rên một tiếng tỉnh lại, đầu đau nhức, “Diệp đại ca?”
Diệp Khai ngồi trên giường, một chưởng đè lại Liễu Thiên, từ trên cao nhìn xuống hắn.
Liễu Thiên nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, cảm giác một trận mờ mịt.
Diệp Khai vươn tay còn lại nhặt mấy cây kim châm của Liễu Thiên, cao thấp đánh giá Liễu Thiên. Liễu Thiên trong lòng khiếp sợ, hắn bị Diệp Khai dễ dàng đè lại, giãy kiểu gì cũng không ra.
Diệp Khai quơ quơ châm trước mặt Liễu Thiên, thấy hắn lộ ra thần sắc sợ hãi mới khẽ lắc đầu, hài lòng buông Liễu Thiên ra, không để ý đến hắn nữa.
Trong đầu Liễu Thiên lúc này chỉ còn lại một ý niệm duy nhất: Bị người mang tâm trí hài tử trêu đùa!
Diệp Khai quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, hắn đã thật lâu chưa được thấy ánh mặt trời. Thế giới của hắn bắt đầu từ mấy tháng trước đều chỉ tồn tại trong bóng tối, đâu còn được như ngày đó ngồi trong lòng Phó Hồng Tuyết cưỡi ngựa giữa sắc trời sáng tỏ.
Bình minh tuy không được rực rỡ như ban ngày, nhưng dẫu sao cũng đã thấp thoáng ánh mặt trời, Diệp Khai nhìn một hồi, nước mắt yên lặng chảy xuống.
Liễu Thiên vươn tay nắm Diệp Khai, Diệp Khai quay đầu nhìn hắn, trong mắt toát ra ý hỏi.
Liễu Thiên thấy trên mặt hắn còn đọng nước mắt chưa kịp khô, giờ rõ ràng đã gần sáng, sao Diệp Khai vẫn còn rơi lệ? Chẳng lẽ tối qua mình đột nhiên ngủ gục, Diệp Khai đã khóc suốt một đêm.
Lúc này vừa trông thấy Diệp Khai khóc, Liễu Thiên bỗng cảm thấy mình có thể hiểu được thương tâm của Diệp Khai.
Gương mặt Diệp Khai trắng như tuyết, lông mi dài tối đen, đôi môi vốn đỏ mọng giờ mất đi huyết sắc chỉ còn lại đạm phấn. Hắn thoạt nhìn ưu thương như vậy, ưu thương lại bất lực, mĩ lệ lại yếu ớt, khác hẳn với Diệp Khai ban ngày, cũng không giống Diệp Khai buổi tối luôn chìm trong vui vẻ trước đây.
Liễu Thiên nhìn hắn, bỗng cảm thấy mình không sao có thể nhẫn tâm nhìn hắn khổ sở như vậy nữa, không nguyện nhìn hắn khóc nữa.
Liễu Thiên áy náy nói, “Diệp đại ca, thực xin lỗi, tuy rằng chính ngươi muốn ta làm, nhưng từ giờ trở đi ta sẽ không bao giờ làm vậy với ngươi nữa.”
Diệp Khai cẩn thân đánh giá hắn, như muốn xác định xem lời hắn nói là thật hay giả.
Liễu Thiên vội la lên, “Thật đó, Diệp đại ca, ta sẽ không bao giờ thương tổn ngươi nữa.”
Diệp Khai chậm rãi vươn tay, nắm tay Liễu Thiên.
Liễu Thiên kinh hỉ, “Diệp đại ca, ngươi nếu có chuyện gì phiền não đều có thể nói với ta, ta nhất định sẽ giúp ngươi.”
Diệp Khai nhẹ gật gật đầu, trên mặt phảng phất tiếu ý, nhưng còn chưa kịp xuất hiện, hơi nước mịt mù bao trùm đôi mắt đã dần tán đi, xuất hiện thần thái minh lượng.
Diệp Khai buông tay Liễu Thiên ra, ngạc nhiên hỏi, “Ta đang làm gì vậy?”
Liễu Thiên nột nột đáp, “Ta đang cùng ngươi nói chuyện phiếm, ngươi liền tỉnh.”
Diệp Khai sáng tỏ, ngáp một cái, “Nói tới tận hừng đông? Chả trách sao ta cảm thấy buồn ngủ vậy.”
Hắn mặc áo khoác, khi xỏ hài phát hiện trên chân có vài vết xước nhỏ do bị đá vụn cắt vào, hơi ẩn ẩn đau, nhưng cũng không lưu tâm.
Diệp Khai đẩy cửa phòng đi ra, Phó Hồng Tuyết đang đứng ngoài cửa lớn. Diệp Khai lập tức lộ ra tươi cười đi tới trước mặt Phó Hồng Tuyết. Phó Hồng Tuyết vươn tay cầm tay hắn, kéo hắn vào lòng ôm chặt lấy.
Diệp Khai thấp hơn Phó Hồng Tuyết một chút, đem mặt chôn ở cần cổ Phó Hồng Tuyết. Phó Hồng Tuyết ôm một lát thì buông hắn ra nói, “Đi ăn cơm trước đã, ăn xong mới chuẩn bị xe ngựa, muốn đem cái gì theo thì sắp xếp luôn thể.”
Diệp Khai ừ một tiếng.
Đồ đạc Phó Hồng Tuyết muốn mang theo nhiều hơn rất nhiều so với Diệp Khai dự đoán. Y chọn một cỗ xe ngựa cực rộng, sắp hết đồ lên rồi vẫn còn đủ chỗ kê ba cái giường con, không cần lo trên đường đi tìm không được khách điếm ăn nghỉ.
Phó Hồng Tuyết xếp bốn bộ chăn nệm vào trong xe ngựa.
Diệp Khai nói, “Chúng ta rõ ràng đi du sơn ngoạn thủy, để đỡ trên đường nhàm chán, ta đi mang mấy vò rượu tới.”
Phó Hồng Tuyết nói, “Rượu mua lúc nào cũng được, không cần mang theo.”
“Ngân phiếu của ta đều cất trong tủ trong phòng ngươi, về sau phải chờ Phó đại hiệp mời rượu rồi.”
Phó Hồng Tuyết cười cười, “Dẻo miệng.”
Diệp Khai cùng hắn sắp xếp thu thập hết đồ đạc, cột lại chắc chắn trên xe ngựa, đã mất một buổi chiều.
Phó Hồng Tuyết hôm nay nói chuyện rất ít, Diệp Khai cố tình chọc y, y cũng không đáp lại bao nhiêu.
Diệp Khai ngồi cạnh xe ngựa, hai chân nhẹ nhàng khua khoắng, ý tứ nhàn nhã. Phó Hồng Tuyết ôm vai hắn lâm vào trầm tư.
Diệp Khai gọi, “Hồng Tuyết?”
Phó Hồng Tuyết đáp một tiếng, y dựa người vào xe ngựa, thấp giọng nói, “Diệp Khai, ta muốn nghe chút chuyện trước đây của ngươi. Không phải chuyện sư phụ ngươi, mà là chuyện của chính ngươi. Ngươi trước đây cũng thích khóc như vậy sao, lá gan cũng nhỏ như vậy sao?”
Diệp Khai cười nói, “Ta rất hay khóc hả? Ngông cuồng, hào hiệp, ấy mới là bậc nhân sĩ chân chính, có thể khóc, có thể ca, vượt xa mọi lề thói tầm thường.”Hắn tự tìm cho mình một lý do, khẳng định nói, “Ta trước đây thích khóc, nhưng cũng thực thích cười, có chút nhát gan.”
“Trước đây ngươi còn từng trải qua những chuyện gì, ta đều muốn biết.”
Diệp Khai hồi tưởng một hồi đáp, “Ta hồi nhỏ rất thích ở cùng người lớn, sư phụ nói đó là do ta không có cha mẹ nên trong lòng luôn sợ hãi. Ta khi ấy thích nhất túm tay áo người lớn, nếu lấy ra ta sẽ không vui.”
Phó Hồng Tuyết nghe Diệp Khai chầm chậm kể, dần dần phát hiện Diệp Khai hồi nhỏ với Diệp Khai buổi tối đúng là y hệt, sở thích thói quen sinh hoạt hàng ngày toàn bộ đều giống hệt nhau.
Diệp Khai thấy Phó Hồng Tuyết nghe thực nghiêm túc, đem từng chuyện từng chuyện nhỏ nhặt mình còn nhớ đều kể hết ra, kể tới tận chạng vạng mới khe khẽ thở dài, “Có một lần sư phụ không biết vì sao lại không vui, kì thật cũng chẳng liên quan gì tới ta. Nhưng hài tử đều sẽ nghĩ tâm tình người lớn vì mình mà thay đổi. Ta thương tâm trốn ra ngoài chơi, hài tử trong thôn trang phụ cận không biết ta, nói ta là đứa nhỏ không ai cần. Ta một đường khóc trở về, đi đến bờ sông thì dừng lại nghĩ, sư phụ thấy ta thì không vui, ta lại không cha không mẹ, sao còn có thể dày mặt trở về. Nhưng thiên địa rộng lớn như vậy, ta biết đi về đâu? Ta nơi nào cũng không biết, căn bản không có chỗ để đi. Sau lại sư phụ tìm được ta, nói với ta nước sông cũng vì ta khóc mà đầy lên.”
Diệp Khai nói xong chuyện này, thấy sắc trời đã tối muộn, không nói tiếp nữa. Hắn quan tâm Phó Hồng Tuyết, biết Phó Hồng Tuyết từ nhỏ bị Hoa Bạch Phụng lạnh lùng tàn nhẫn huấn luyện, nhưng nội tâm vẫn chân thành nhiệt tình. Hắn không muốn Phó Hồng Tuyết nghe xong mấy chuyện này không vui, mới nói với y, “Đều là mấy chuyện ngu ngốc hồi nhỏ, lúc ấy khổ sở muốn chết, giờ nhớ lại chỉ cảm thấy buồn cười.”
Phó Hồng Tuyết khẽ lắc đầu, “Thiên địa mờ mịt, không còn chỗ nào để đi, đây không phải chuyện đáng cười.”
Diệp Khai nhìn Liễu Thiên một hồi, dường như đoán được Liễu Thiên bị làm sao. Tối qua công lực của hắn đã được Phó Hồng Tuyết giải phóng, quan sát Liễu Thiên thêm một lát mới vươn tay giải huyệt đạo Liễu Thiên.
Liễu Thiên rên một tiếng tỉnh lại, đầu đau nhức, “Diệp đại ca?”
Diệp Khai ngồi trên giường, một chưởng đè lại Liễu Thiên, từ trên cao nhìn xuống hắn.
Liễu Thiên nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, cảm giác một trận mờ mịt.
Diệp Khai vươn tay còn lại nhặt mấy cây kim châm của Liễu Thiên, cao thấp đánh giá Liễu Thiên. Liễu Thiên trong lòng khiếp sợ, hắn bị Diệp Khai dễ dàng đè lại, giãy kiểu gì cũng không ra.
Diệp Khai quơ quơ châm trước mặt Liễu Thiên, thấy hắn lộ ra thần sắc sợ hãi mới khẽ lắc đầu, hài lòng buông Liễu Thiên ra, không để ý đến hắn nữa.
Trong đầu Liễu Thiên lúc này chỉ còn lại một ý niệm duy nhất: Bị người mang tâm trí hài tử trêu đùa!
Diệp Khai quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, hắn đã thật lâu chưa được thấy ánh mặt trời. Thế giới của hắn bắt đầu từ mấy tháng trước đều chỉ tồn tại trong bóng tối, đâu còn được như ngày đó ngồi trong lòng Phó Hồng Tuyết cưỡi ngựa giữa sắc trời sáng tỏ.
Bình minh tuy không được rực rỡ như ban ngày, nhưng dẫu sao cũng đã thấp thoáng ánh mặt trời, Diệp Khai nhìn một hồi, nước mắt yên lặng chảy xuống.
Liễu Thiên vươn tay nắm Diệp Khai, Diệp Khai quay đầu nhìn hắn, trong mắt toát ra ý hỏi.
Liễu Thiên thấy trên mặt hắn còn đọng nước mắt chưa kịp khô, giờ rõ ràng đã gần sáng, sao Diệp Khai vẫn còn rơi lệ? Chẳng lẽ tối qua mình đột nhiên ngủ gục, Diệp Khai đã khóc suốt một đêm.
Lúc này vừa trông thấy Diệp Khai khóc, Liễu Thiên bỗng cảm thấy mình có thể hiểu được thương tâm của Diệp Khai.
Gương mặt Diệp Khai trắng như tuyết, lông mi dài tối đen, đôi môi vốn đỏ mọng giờ mất đi huyết sắc chỉ còn lại đạm phấn. Hắn thoạt nhìn ưu thương như vậy, ưu thương lại bất lực, mĩ lệ lại yếu ớt, khác hẳn với Diệp Khai ban ngày, cũng không giống Diệp Khai buổi tối luôn chìm trong vui vẻ trước đây.
Liễu Thiên nhìn hắn, bỗng cảm thấy mình không sao có thể nhẫn tâm nhìn hắn khổ sở như vậy nữa, không nguyện nhìn hắn khóc nữa.
Liễu Thiên áy náy nói, “Diệp đại ca, thực xin lỗi, tuy rằng chính ngươi muốn ta làm, nhưng từ giờ trở đi ta sẽ không bao giờ làm vậy với ngươi nữa.”
Diệp Khai cẩn thân đánh giá hắn, như muốn xác định xem lời hắn nói là thật hay giả.
Liễu Thiên vội la lên, “Thật đó, Diệp đại ca, ta sẽ không bao giờ thương tổn ngươi nữa.”
Diệp Khai chậm rãi vươn tay, nắm tay Liễu Thiên.
Liễu Thiên kinh hỉ, “Diệp đại ca, ngươi nếu có chuyện gì phiền não đều có thể nói với ta, ta nhất định sẽ giúp ngươi.”
Diệp Khai nhẹ gật gật đầu, trên mặt phảng phất tiếu ý, nhưng còn chưa kịp xuất hiện, hơi nước mịt mù bao trùm đôi mắt đã dần tán đi, xuất hiện thần thái minh lượng.
Diệp Khai buông tay Liễu Thiên ra, ngạc nhiên hỏi, “Ta đang làm gì vậy?”
Liễu Thiên nột nột đáp, “Ta đang cùng ngươi nói chuyện phiếm, ngươi liền tỉnh.”
Diệp Khai sáng tỏ, ngáp một cái, “Nói tới tận hừng đông? Chả trách sao ta cảm thấy buồn ngủ vậy.”
Hắn mặc áo khoác, khi xỏ hài phát hiện trên chân có vài vết xước nhỏ do bị đá vụn cắt vào, hơi ẩn ẩn đau, nhưng cũng không lưu tâm.
Diệp Khai đẩy cửa phòng đi ra, Phó Hồng Tuyết đang đứng ngoài cửa lớn. Diệp Khai lập tức lộ ra tươi cười đi tới trước mặt Phó Hồng Tuyết. Phó Hồng Tuyết vươn tay cầm tay hắn, kéo hắn vào lòng ôm chặt lấy.
Diệp Khai thấp hơn Phó Hồng Tuyết một chút, đem mặt chôn ở cần cổ Phó Hồng Tuyết. Phó Hồng Tuyết ôm một lát thì buông hắn ra nói, “Đi ăn cơm trước đã, ăn xong mới chuẩn bị xe ngựa, muốn đem cái gì theo thì sắp xếp luôn thể.”
Diệp Khai ừ một tiếng.
Đồ đạc Phó Hồng Tuyết muốn mang theo nhiều hơn rất nhiều so với Diệp Khai dự đoán. Y chọn một cỗ xe ngựa cực rộng, sắp hết đồ lên rồi vẫn còn đủ chỗ kê ba cái giường con, không cần lo trên đường đi tìm không được khách điếm ăn nghỉ.
Phó Hồng Tuyết xếp bốn bộ chăn nệm vào trong xe ngựa.
Diệp Khai nói, “Chúng ta rõ ràng đi du sơn ngoạn thủy, để đỡ trên đường nhàm chán, ta đi mang mấy vò rượu tới.”
Phó Hồng Tuyết nói, “Rượu mua lúc nào cũng được, không cần mang theo.”
“Ngân phiếu của ta đều cất trong tủ trong phòng ngươi, về sau phải chờ Phó đại hiệp mời rượu rồi.”
Phó Hồng Tuyết cười cười, “Dẻo miệng.”
Diệp Khai cùng hắn sắp xếp thu thập hết đồ đạc, cột lại chắc chắn trên xe ngựa, đã mất một buổi chiều.
Phó Hồng Tuyết hôm nay nói chuyện rất ít, Diệp Khai cố tình chọc y, y cũng không đáp lại bao nhiêu.
Diệp Khai ngồi cạnh xe ngựa, hai chân nhẹ nhàng khua khoắng, ý tứ nhàn nhã. Phó Hồng Tuyết ôm vai hắn lâm vào trầm tư.
Diệp Khai gọi, “Hồng Tuyết?”
Phó Hồng Tuyết đáp một tiếng, y dựa người vào xe ngựa, thấp giọng nói, “Diệp Khai, ta muốn nghe chút chuyện trước đây của ngươi. Không phải chuyện sư phụ ngươi, mà là chuyện của chính ngươi. Ngươi trước đây cũng thích khóc như vậy sao, lá gan cũng nhỏ như vậy sao?”
Diệp Khai cười nói, “Ta rất hay khóc hả? Ngông cuồng, hào hiệp, ấy mới là bậc nhân sĩ chân chính, có thể khóc, có thể ca, vượt xa mọi lề thói tầm thường.”Hắn tự tìm cho mình một lý do, khẳng định nói, “Ta trước đây thích khóc, nhưng cũng thực thích cười, có chút nhát gan.”
“Trước đây ngươi còn từng trải qua những chuyện gì, ta đều muốn biết.”
Diệp Khai hồi tưởng một hồi đáp, “Ta hồi nhỏ rất thích ở cùng người lớn, sư phụ nói đó là do ta không có cha mẹ nên trong lòng luôn sợ hãi. Ta khi ấy thích nhất túm tay áo người lớn, nếu lấy ra ta sẽ không vui.”
Phó Hồng Tuyết nghe Diệp Khai chầm chậm kể, dần dần phát hiện Diệp Khai hồi nhỏ với Diệp Khai buổi tối đúng là y hệt, sở thích thói quen sinh hoạt hàng ngày toàn bộ đều giống hệt nhau.
Diệp Khai thấy Phó Hồng Tuyết nghe thực nghiêm túc, đem từng chuyện từng chuyện nhỏ nhặt mình còn nhớ đều kể hết ra, kể tới tận chạng vạng mới khe khẽ thở dài, “Có một lần sư phụ không biết vì sao lại không vui, kì thật cũng chẳng liên quan gì tới ta. Nhưng hài tử đều sẽ nghĩ tâm tình người lớn vì mình mà thay đổi. Ta thương tâm trốn ra ngoài chơi, hài tử trong thôn trang phụ cận không biết ta, nói ta là đứa nhỏ không ai cần. Ta một đường khóc trở về, đi đến bờ sông thì dừng lại nghĩ, sư phụ thấy ta thì không vui, ta lại không cha không mẹ, sao còn có thể dày mặt trở về. Nhưng thiên địa rộng lớn như vậy, ta biết đi về đâu? Ta nơi nào cũng không biết, căn bản không có chỗ để đi. Sau lại sư phụ tìm được ta, nói với ta nước sông cũng vì ta khóc mà đầy lên.”
Diệp Khai nói xong chuyện này, thấy sắc trời đã tối muộn, không nói tiếp nữa. Hắn quan tâm Phó Hồng Tuyết, biết Phó Hồng Tuyết từ nhỏ bị Hoa Bạch Phụng lạnh lùng tàn nhẫn huấn luyện, nhưng nội tâm vẫn chân thành nhiệt tình. Hắn không muốn Phó Hồng Tuyết nghe xong mấy chuyện này không vui, mới nói với y, “Đều là mấy chuyện ngu ngốc hồi nhỏ, lúc ấy khổ sở muốn chết, giờ nhớ lại chỉ cảm thấy buồn cười.”
Phó Hồng Tuyết khẽ lắc đầu, “Thiên địa mờ mịt, không còn chỗ nào để đi, đây không phải chuyện đáng cười.”