Phó Hồng Tuyết mở tủ quần áo, lấy hôn phục bên trong ra. Diệp Khai nhìn y, lại nhìn nhìn quần áo trên tay y, hai mắt oánh oánh chớp động, phảng phất như chứa đựng một hồ thu thủy.
Phó Hồng Tuyết giúp Diệp Khai mặc một bộ trong đó, lại thay hắn thặt chặt vạt áo, cuối cùng vuốt phẳng vạt áo. Diệp Khai ngồi trên giường, Phó Hồng Tuyết thay hắn tháo hài miệt*, hai chân Diệp Khai trắng noãn, Phó Hồng Tuyết nhẹ nắm mắt cá chân hắn, Diệp Khai lập tức bật cười.
*hài miệt: giày tất
Phó Hồng Tuyết tò mò hỏi hắn, “Ngươi thích?”
Diệp Khai mờ mịt, không hiểu y hỏi mình cái gì.
Phó Hồng Tuyết nhẹ nhàng vuốt phẳng chân hắn.
Diệp Khai cúi đầu nhìn nhìn chân mình, lại nhìn về phía Phó Hồng Tuyết, hiểu được ý tứ Phó Hồng Tuyết, lập tức gật gật đầu.
Phó Hồng Tuyết giúp hắn đổi một đôi tất mới, lại xỏ vào giày đỏ hôn phục.
Diệp Khai thả chân xuống đất, ngồi một bên xem Phó Hồng Tuyết thay quần áo, hắn nhìn một hồi, đi đến gần cài áo cho Phó Hồng Tuyết. Ngón tay linh hoạt ở trên hôn phục của Phó Hồng Tuyết kết một cái kết khấu xinh đẹp.
Hai người mặc hôn phục, trong phòng ý vui mừng càng đậm. Diệp Khai đánh giá bốn phía, ánh mắt chuyển đến chỗ Phó Hồng Tuyết, lập tức cúi đầu. Cúi một hồi, lại nhịn không được ngẩng lên nhìn Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết mỉm cười lắc đầu, không nhìn Diệp Khai nữa. Y cầm một chiếc hộp lúc nãy lấy đến, giờ đang đặt trên bàn lên, cười nói, “Tặng cho ngươi.”
Diệp Khai nhẹ nhàng sờ sờ nắp hộp, hỏi Phó Hồng Tuyết,“Ca ca, đây là cái gì?”
Những chuyện tối nay Phó Hồng Tuyết làm đều là vì hống hắn vui vẻ.
Y không làm cho có lệ với Diệp Khai, những gì có thể làm được đều cố gắng hoàn tất, nghe ra vấn đề của Diệp Khai, nếu đã muốn thú hắn, vậy cũng rất nghiêm túc đáp, “Ta đưa sính lễ cho ngươi.”
Diệp Khai khó hiểu.
Phó Hồng Tuyết giải thích, “Làm vợ chồng phải trao lễ vật.”
Y giúp Diệp Khai mở nắp hộp ra, bên trong là một ống tiêu làm bằng bạch ngọc. Phó Hồng Tuyết cầm ống tiêu lên, nhẹ nhàng xoay động, chỉ Diệp Khai xem mặt có khắc chữ ‘Phó’, nhẹ giọng nói, “Phó, là từ đầu tiên trong tên của ca ca, ta khắc, tặng cho ngươi.”
Diệp Khai thật cẩn thận tiếp nhận, ngón tay vuốt ve nét chữ khắc trên thân tiêu, bỗng nhiên nhớ đến cái gì, vươn tay sờ soạng trên người mình. Hắn đã đổi một thân hôn phục, bên trong tự nhiên cái gì cũng không có.
Phó Hồng Tuyết đã dần dần lý giải hành động của hắn, thấy hắn giống như muốn kiếm cái gì, nhớ đến lúc ban ngày hắn có nói qua ngân phiếu đều cất trong tủ mới đứng dậy tìm, không phí bao nhiêu sức đã moi ra được gia sản của Diệp Khai. Bên trong có mấy tờ ngân phiếu vạn lượng hoàng kim, cùng một túi da dê khéo léo tinh xảo.
Phó Hồng Tuyết thấy ngân phiếu này lại nhớ trước kia Diệp Khai từng đồng ý với Chu Đình, chỉ cần Chu Đình có thể khiến mình yêu nàng, sẽ cho nàng một vạn lượng hoàng kim. Phó Hồng Tuyết lúc nghe kể chỉ cảm thấy Diệp Khai cùng Chu Đình đều vớ vẩn đáng cười, không thể tưởng được Diệp Khai thật sự tài phú như vậy, không phải chỉ là lời nói ba hoa khoác lác. Gia tài lớn tới vậy, đại khái là sư phụ hắn để lại cho hắn đi.
Phó Hồng Tuyết thả lại ngân phiếu vào trong ngăn tủ, đem túi da dê đến cho Diệp Khai. Diệp Khai nhãn tình sáng lên, đổ thứ trong túi da dê ra. Đó là một thanh gỗ khắc thành hình phi đao, ôn nhuận trơn bóng, đã bị vuốt ve nhiều tới mức phẳng lì, nhẵn nhụi sáng bóng.
Diệp Khai dùng hai tay dâng phi đao lên cho Phó Hồng Tuyết. Phó Hồng Tuyết cầm đến nhìn thật kỹ, phát hiện trên phi đao có khắc một chữ ‘Diệp’. Nét chữ hàm xúc tú dật, có phong lưu, có khí độ, hẳn không phải Diệp Khai tự mình khắc, mà là bút tích của sư phụ hắn.
Phó Hồng Tuyết để phi đao cùng ngọc tiêu lại cùng một chỗ, đậy nắp hộp lên, hướng Diệp Khai nói, “Ca ca đều cất hết đi.”
Diệp Khai gật gật đầu.
Phó Hồng Tuyết mở cơ quan sau tủ quần áo, làm lộ ra một cái tráp mạ vàng tinh xảo, bên trong lưu giữ túi gấm kết tóc* của y và Diệp Khai. Phó Hồng Tuyết bỏ chiếc hộp vào, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy thế gian thực bất khả tư nghị. Trên đỉnh Vân Thiên kết hôn với Diệp Khai là do tình thế bức bách, giờ vì muốn dỗ dành Diệp Khai buổi tối, lại một lần nữa tiếp tục hôn lễ này.
*túi gấm kết tóc: theo phong tục, trong hôn lễ tân lang tân nương cắt một lọn tóc, đan vào nhau đặt trong túi gấm. Túi gấm của tiểu Diệp tiểu Tuyết này là từ hôn lễ trên đỉnh Vân Thiên ngày đó (ko nhớ thỉnh nghía lại c5 để biết thêm chi tiết).
Y cất dọn gọn gàng, mới từ trong ngăn tủ lấy ra mũ phượng đã được Diệp Khai tu hảo. Nhẹ nhàng lay động, kim sí trên mũ phượng đong đưa, phát ra âm thanh thanh thúy. Tiểu hài tử rất thích đồ vật lấp lánh phát ra thanh âm, Diệp Khai ban đêm tâm trí tuy đã đôi chút trưởng thành, nhưng vẫn mang dáng dấp hài tử, lập tức bị vật này hấp dẫn.
Phó Hồng Tuyết vấn tóc Diệp Khai lên, tùy tiện cột lại, đặt mũ phượng lên đỉnh đầu hắn.
Diệp Khai cầm quyển sách đối diện lên xem, vươn tay chỉ chỉ búi tóc phức tạp trên đầu nữ nhân trong bức họa, Phó Hồng Tuyết nhìn thoáng qua đã biết mình tuyệt đối không búi được, hướng Diệp Khai nói, “Nàng là nữ nhân, ngươi là nam nhân, nam nhân không cần búi như vậy.”
Diệp Khai lộ ra biểu tình ‘hóa ra là vậy’, ném quyển sách lên bàn, cười vui vẻ chạy quanh phòng hai vòng. Dáng người hắn nhẹ nhàng thanh thoát, phảng phất giống như hồng điệp bay múa. Hồ điệp dừng bên người Phó Hồng Tuyết, ôm lấy cổ, dán trong lòng y.
Phó Hồng Tuyết châm nến đỏ trên bàn, ý bảo Diệp Khai cùng mình đối diện nhau quỳ xuống.
Diệp Khai quỳ xong ngước đầu nhìn y, chờ y phân phó bước kế tiếp.
Phó Hồng Tuyết nói, “Vái ba lượt.”
Diệp Khai gật đầu.
Phó Hồng Tuyết hướng dẫn Diệp Khai, chầm chậm vái ba vái.
Diệp Khai thần thái kính cẩn, thập phần nghiêm túc.
Vái xong lại nhìn về phía Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết cười cười, chứa đầy ôn nhu.
Phó Hồng Tuyết ôm Diệp Khai ngồi lên giường, ra hiệu cho Diệp Khai bắt chước mình cầm chén rượu bện tơ hồng trên bàn lên, cánh tay giao triền, cùng cúi đầu uống cạn.
Diệp Khai trông theo y thả chén lại bàn, chờ y tiếp tục phân phó.
Phó Hồng Tuyết ôn nhu nói, “Tốt lắm, giờ chúng ta đã là vợ chồng.”
Y giúp Diệp Khai cởi hôn phục, cũng thoát hôn phục của mình, dưới ánh nhìn chăm chú của Diệp Khai, cất cả hai bộ đi, sau đó trở về giường đỡ Diệp Khai nằm xuống, nhẹ nhàng vỗ hắn, ôn nhu nói, “Ngủ đi.”
Chúc ảnh diêu hồng chiếu trên gương mặt tuyết trắng của Diệp Khai, minh diễm vô song. Nội tâm Phó Hồng Tuyết xao động, sách nói mỹ nam đẹp nhất thiên hạ, có Hà lang mặt như thoa phấn. Hà Yến màu da tái nhợt như thoa phấn, hoàng đế lệnh hắn uống canh nóng, mồ hôi rơi nhiều như mưa mùa hạ, nhưng màu da vẫn không hề thay đổi, có thể thấy được đoan trang trời sinh. Không biết Hà Yến kia xinh đẹp bao nhiêu, nhưng hẳn không thể bằng được Diệp Khai. Phó Hồng Tuyết nghĩ đến đây lắc lắc đầu, không hiểu vì sao mình lại nghĩ đến loại chuyện này.
Phó Hồng Tuyết khẽ kéo dây buộc màn, màn chầm chậm rủ xuống, bao quanh người y cùng Diệp Khai. Trong màn khuyết thiếu ánh sáng, Diệp Khai rúc vào người y.
Phó Hồng Tuyết ôm hắn vào trong ngực, Diệp Khai nở nụ cười, thập phần hoan hỉ.
Tiếng cười của hắn rất đẹp, Phó Hồng Tuyết vẫn luôn thích nghe, cảm thấy vô cùng khả ái. Lúc này nghe xong nội tâm hơi chao đảo, không khỏi nghĩ, nếu Diệp Khai là một nữ tử, vậy có thể lấy hắn làm vợ hẳn là chuyện sung sướng nhất trần đời.
Diệp Khai sáng sủa hoạt bát, vui vẻ tiêu sái, tình cảm đối với y chân thành tha thiết, liều mình tướng tùy. Hơn nữa, Diệp Khai cùng y tri tâm, trên đời không một ai có thể so sánh với. Nếu có được một thê tử như vậy, cuộc đời há còn có gì tiếc nuối.
Diệp Khai nằm trong lòng y một lúc, nhẹ nhàng cọ cọ phía trước, nhìn Phó Hồng Tuyết, vươn người qua đặt một nụ hôn lên đôi mắt y, trượt dần xuống dưới, cuối cùng dừng trên môi y.
Phó Hồng Tuyết cả kinh, suy nghĩ xa xôi mới rồi đều bị dọa bay biến hết. Y muốn đẩy Diệp Khai ra, lại nghĩ đến Diệp Khai mấy ngày nay đã bị mình tra tấn. Chính là mình khiến cho Diệp Khai cũng cảm nhận được loại bi thống khắp thiên hạ không còn chốn dung thân như mình trước kia. Đến mức Diệp Khai phải nói với Liễu Thiên câu nói kia, đau sắp chết.
Hai tay Phó Hồng Tuyết mềm nhũn, không còn muốn đẩy Diệp Khai ra nữa, thay vào đó nhẹ nhàng hoàn trụ Diệp Khai, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Diệp Khai hôn thực chậm, thực chân thành, hắn dùng bản năng thân cận Phó Hồng Tuyết, đôi môi nhu nhuận ma sát môi Phó Hồng Tuyết. Diệp Khai hôn một hồi thì ngừng lại, chầm chậm nằm lên giường, lôi kéo Phó Hồng Tuyết, vươn tay chỉ chỉ chính mình.
Phó Hồng Tuyết hiểu được ý hắn, cười khổ. Thấy trong mắt Diệp Khai đã vì nụ cười khổ này của y mà lộ ra thần sắc nghi hoặc, Phó Hồng Tuyết không muốn tiếp tục xúc phạm tới hắn, cúi người ngăn chặn Diệp Khai, không do dự hôn xuống.
Môi Diệp Khai hồng nhuận non mềm, Phó Hồng Tuyết sợ hắn nghĩ mình chỉ làm cho có lệ, hôn thực nghiêm túc. Diệp Khai nóng bỏng đáp lại, hơi hé môi, lộ ra đầu lưỡi nho nhỏ mặc Phó Hồng Tuyết hôn. Phó Hồng Tuyết cảm nhận được hắn ấm áp mềm mại, trong lòng càng thêm bất an.
Diệp Khai khẽ liếm môi y, ngậm đầu lưỡi Phó Hồng Tuyết hút. Lúc Diệp Khai còn bị thương nặng không thể động, Phó Hồng Tuyết dùng miệng uy hắn nước thuốc cùng thức ăn, Diệp Khai đã dưỡng thành thói quen ở trong miệng y hút đòi lấy. Phó Hồng Tuyết cả người cứng ngắc không dám động, chỉ hy vọng Diệp Khai đã mệt mỏi cả đêm, mau mau ngủ đi.
Động tác Diệp Khai dần chậm lại, cúi đầu rên rỉ một tiếng, sắc mặt hơi hơi phiếm hồng. Phó Hồng Tuyết kề sát thân thể hắn, cảm nhận được hắn biến hóa, biến hóa không thuộc về hài tử mà thuộc về thiếu niên nam tử. Thân thể Diệp Khai dần dần căng thẳng, ở dưới thân Phó Hồng Tuyết vặn vẹo, đôi chân thon dài dán lên người Phó Hồng Tuyết khẽ run rẩy.
Phó Hồng Tuyết bất đắc dĩ, vươn tay phải, vận Cửu âm tuyết phách công. Y từng dùng công phu này làm đông lạnh mái tóc vừa gội sạch sẽ của Diệp Khai buổi tối. Lúc ấy tâm trí Diệp Khai còn nhỏ hơn bây giờ nhiều, lập tức bị dọa khóc. Phó Hồng Tuyết phân thần nhớ tới sự kiện này, không khỏi do dự một chút.
Diệp Khai cọ cọ cơ thể vào người Phó Hồng Tuyết, bỗng nhiên yên lặng bất động, hai tay leo lên lưng Phó Hồng Tuyết, hai chân trắng noãn banh thẳng, thân thể kịch liệt rung vài cái, sau đó chuyển thành run rẩy nhè nhẹ, phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp nửa như khóc nửa như khoái hoạt. Thân thể Diệp Khai khôi phục mềm mại, nhắm mặt nằm dưới thân Phó Hồng Tuyết không ngừng run nhẹ.
Phó Hồng Tuyết thu hồi Cửu âm tuyết phách công, trong lòng thở dài một tiếng. Y sợ Diệp Khai sáng dậy xấu hổ, thoáng cởi hạ y Diệp Khai, lấy khăn mặt chà lau cho Diệp Khai.
Diệp Khai sắc mặt ửng hồng, bị y chạm vào đùi liền phát run một trận, cư nhiên có vẻ thập phần thẹn thùng. Phó Hồng Tuyết chiếu cố hắn lâu như vậy, thay quần áo lau người đều là chuyện bình thường, thấy Diệp Khai lộ ra biểu tình xấu hổ, nghi hoặc hỏi, “Làm sao vậy?”
Diệp Khai khẽ lắc đầu.
Phó Hồng Tuyết vỗ nhẹ Diệp Khai hống hắn ngủ. Diệp Khai mở to mắt, ôn nhu thuận theo trong mắt càng nồng đậm. Hắn không nói gì, chỉ nhìn Phó Hồng Tuyết một hồi, rốt cuộc nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Khi Diệp Khai tỉnh lại đã là giữa trưa. Dương quang len qua màn hắt lên giường, ý vui vẻ tràn đầy. Diệp Khai mở to mắt nhìn nhìn, cho rằng mình còn đang mơ hồ, nhắm mắt vào rồi lại mở ra, phát hiện quả thực đúng vậy, thật là màn đỏ.
Hắn quay đầu nhìn Phó Hồng Tuyết. Phó Hồng Tuyết vẫn còn đang ngủ, tóc dài rối tung xõa trên gối, lông mi dày khép chặt. Diệp Khai rất ít khi thấy Phó Hồng Tuyết ngủ, Phó Hồng Tuyết trừ lúc bị thương bị bệnh, còn lại đều sẽ không sáng bảnh mắt rồi còn ngủ.
Diệp Khai kéo màn ra, cả người ngây dại. Trên bàn đặt hai chén rượu tinh xảo quấn tơ hồng, còn thêm nến đỏ long phượng, cạnh nến đỏ là mũ phượng. Này đều là những đồ vật dùng cho đêm động phòng hoa chúc. Diệp Khai đời này vẫn là lần đầu tiên tỉnh dậy giữa màn đỏ, cũng là lần đầu tiên thấy mấy thứ này, nhất thời không thể tin dùng sức lắc đầu.
Diệp Khai xoay người nhìn Phó Hồng Tuyết. Hắn vừa nhổm dậy đã kinh động tới Phó Hồng Tuyết, y thoáng nhíu mày, mở to mắt.
Diệp Khai ngạc nhiên hỏi,“Hồng tuyết, này đó là cái gì?”
Phó Hồng Tuyết nói,“Ngọn nến, chén rượu.”
“Ta là nói, sao mấy thứ này lại ở đây?”
Phó Hồng Tuyết thấy khóe môi hắn có một tia phân không ra có phải tiếu ý không, ung dung nhàn nhã nói, “Ngươi cầu ta lấy đến.”
Y vì hống Diệp Khai buổi tối vui vẻ, đối với những yêu cầu của Diệp Khai không gì là không đáp ứng, quả thực đúng là ngàn y trăm thuận. Hiện tại đã là ban ngày, quan hệ giữa hai người lập tức đổi lại, từ trước đến nay vẫn đều là Diệp Khai đối y ngàn y trăm thuận.
Phó Hồng Tuyết giúp Diệp Khai mặc một bộ trong đó, lại thay hắn thặt chặt vạt áo, cuối cùng vuốt phẳng vạt áo. Diệp Khai ngồi trên giường, Phó Hồng Tuyết thay hắn tháo hài miệt*, hai chân Diệp Khai trắng noãn, Phó Hồng Tuyết nhẹ nắm mắt cá chân hắn, Diệp Khai lập tức bật cười.
*hài miệt: giày tất
Phó Hồng Tuyết tò mò hỏi hắn, “Ngươi thích?”
Diệp Khai mờ mịt, không hiểu y hỏi mình cái gì.
Phó Hồng Tuyết nhẹ nhàng vuốt phẳng chân hắn.
Diệp Khai cúi đầu nhìn nhìn chân mình, lại nhìn về phía Phó Hồng Tuyết, hiểu được ý tứ Phó Hồng Tuyết, lập tức gật gật đầu.
Phó Hồng Tuyết giúp hắn đổi một đôi tất mới, lại xỏ vào giày đỏ hôn phục.
Diệp Khai thả chân xuống đất, ngồi một bên xem Phó Hồng Tuyết thay quần áo, hắn nhìn một hồi, đi đến gần cài áo cho Phó Hồng Tuyết. Ngón tay linh hoạt ở trên hôn phục của Phó Hồng Tuyết kết một cái kết khấu xinh đẹp.
Hai người mặc hôn phục, trong phòng ý vui mừng càng đậm. Diệp Khai đánh giá bốn phía, ánh mắt chuyển đến chỗ Phó Hồng Tuyết, lập tức cúi đầu. Cúi một hồi, lại nhịn không được ngẩng lên nhìn Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết mỉm cười lắc đầu, không nhìn Diệp Khai nữa. Y cầm một chiếc hộp lúc nãy lấy đến, giờ đang đặt trên bàn lên, cười nói, “Tặng cho ngươi.”
Diệp Khai nhẹ nhàng sờ sờ nắp hộp, hỏi Phó Hồng Tuyết,“Ca ca, đây là cái gì?”
Những chuyện tối nay Phó Hồng Tuyết làm đều là vì hống hắn vui vẻ.
Y không làm cho có lệ với Diệp Khai, những gì có thể làm được đều cố gắng hoàn tất, nghe ra vấn đề của Diệp Khai, nếu đã muốn thú hắn, vậy cũng rất nghiêm túc đáp, “Ta đưa sính lễ cho ngươi.”
Diệp Khai khó hiểu.
Phó Hồng Tuyết giải thích, “Làm vợ chồng phải trao lễ vật.”
Y giúp Diệp Khai mở nắp hộp ra, bên trong là một ống tiêu làm bằng bạch ngọc. Phó Hồng Tuyết cầm ống tiêu lên, nhẹ nhàng xoay động, chỉ Diệp Khai xem mặt có khắc chữ ‘Phó’, nhẹ giọng nói, “Phó, là từ đầu tiên trong tên của ca ca, ta khắc, tặng cho ngươi.”
Diệp Khai thật cẩn thận tiếp nhận, ngón tay vuốt ve nét chữ khắc trên thân tiêu, bỗng nhiên nhớ đến cái gì, vươn tay sờ soạng trên người mình. Hắn đã đổi một thân hôn phục, bên trong tự nhiên cái gì cũng không có.
Phó Hồng Tuyết đã dần dần lý giải hành động của hắn, thấy hắn giống như muốn kiếm cái gì, nhớ đến lúc ban ngày hắn có nói qua ngân phiếu đều cất trong tủ mới đứng dậy tìm, không phí bao nhiêu sức đã moi ra được gia sản của Diệp Khai. Bên trong có mấy tờ ngân phiếu vạn lượng hoàng kim, cùng một túi da dê khéo léo tinh xảo.
Phó Hồng Tuyết thấy ngân phiếu này lại nhớ trước kia Diệp Khai từng đồng ý với Chu Đình, chỉ cần Chu Đình có thể khiến mình yêu nàng, sẽ cho nàng một vạn lượng hoàng kim. Phó Hồng Tuyết lúc nghe kể chỉ cảm thấy Diệp Khai cùng Chu Đình đều vớ vẩn đáng cười, không thể tưởng được Diệp Khai thật sự tài phú như vậy, không phải chỉ là lời nói ba hoa khoác lác. Gia tài lớn tới vậy, đại khái là sư phụ hắn để lại cho hắn đi.
Phó Hồng Tuyết thả lại ngân phiếu vào trong ngăn tủ, đem túi da dê đến cho Diệp Khai. Diệp Khai nhãn tình sáng lên, đổ thứ trong túi da dê ra. Đó là một thanh gỗ khắc thành hình phi đao, ôn nhuận trơn bóng, đã bị vuốt ve nhiều tới mức phẳng lì, nhẵn nhụi sáng bóng.
Diệp Khai dùng hai tay dâng phi đao lên cho Phó Hồng Tuyết. Phó Hồng Tuyết cầm đến nhìn thật kỹ, phát hiện trên phi đao có khắc một chữ ‘Diệp’. Nét chữ hàm xúc tú dật, có phong lưu, có khí độ, hẳn không phải Diệp Khai tự mình khắc, mà là bút tích của sư phụ hắn.
Phó Hồng Tuyết để phi đao cùng ngọc tiêu lại cùng một chỗ, đậy nắp hộp lên, hướng Diệp Khai nói, “Ca ca đều cất hết đi.”
Diệp Khai gật gật đầu.
Phó Hồng Tuyết mở cơ quan sau tủ quần áo, làm lộ ra một cái tráp mạ vàng tinh xảo, bên trong lưu giữ túi gấm kết tóc* của y và Diệp Khai. Phó Hồng Tuyết bỏ chiếc hộp vào, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy thế gian thực bất khả tư nghị. Trên đỉnh Vân Thiên kết hôn với Diệp Khai là do tình thế bức bách, giờ vì muốn dỗ dành Diệp Khai buổi tối, lại một lần nữa tiếp tục hôn lễ này.
*túi gấm kết tóc: theo phong tục, trong hôn lễ tân lang tân nương cắt một lọn tóc, đan vào nhau đặt trong túi gấm. Túi gấm của tiểu Diệp tiểu Tuyết này là từ hôn lễ trên đỉnh Vân Thiên ngày đó (ko nhớ thỉnh nghía lại c5 để biết thêm chi tiết).
Y cất dọn gọn gàng, mới từ trong ngăn tủ lấy ra mũ phượng đã được Diệp Khai tu hảo. Nhẹ nhàng lay động, kim sí trên mũ phượng đong đưa, phát ra âm thanh thanh thúy. Tiểu hài tử rất thích đồ vật lấp lánh phát ra thanh âm, Diệp Khai ban đêm tâm trí tuy đã đôi chút trưởng thành, nhưng vẫn mang dáng dấp hài tử, lập tức bị vật này hấp dẫn.
Phó Hồng Tuyết vấn tóc Diệp Khai lên, tùy tiện cột lại, đặt mũ phượng lên đỉnh đầu hắn.
Diệp Khai cầm quyển sách đối diện lên xem, vươn tay chỉ chỉ búi tóc phức tạp trên đầu nữ nhân trong bức họa, Phó Hồng Tuyết nhìn thoáng qua đã biết mình tuyệt đối không búi được, hướng Diệp Khai nói, “Nàng là nữ nhân, ngươi là nam nhân, nam nhân không cần búi như vậy.”
Diệp Khai lộ ra biểu tình ‘hóa ra là vậy’, ném quyển sách lên bàn, cười vui vẻ chạy quanh phòng hai vòng. Dáng người hắn nhẹ nhàng thanh thoát, phảng phất giống như hồng điệp bay múa. Hồ điệp dừng bên người Phó Hồng Tuyết, ôm lấy cổ, dán trong lòng y.
Phó Hồng Tuyết châm nến đỏ trên bàn, ý bảo Diệp Khai cùng mình đối diện nhau quỳ xuống.
Diệp Khai quỳ xong ngước đầu nhìn y, chờ y phân phó bước kế tiếp.
Phó Hồng Tuyết nói, “Vái ba lượt.”
Diệp Khai gật đầu.
Phó Hồng Tuyết hướng dẫn Diệp Khai, chầm chậm vái ba vái.
Diệp Khai thần thái kính cẩn, thập phần nghiêm túc.
Vái xong lại nhìn về phía Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết cười cười, chứa đầy ôn nhu.
Phó Hồng Tuyết ôm Diệp Khai ngồi lên giường, ra hiệu cho Diệp Khai bắt chước mình cầm chén rượu bện tơ hồng trên bàn lên, cánh tay giao triền, cùng cúi đầu uống cạn.
Diệp Khai trông theo y thả chén lại bàn, chờ y tiếp tục phân phó.
Phó Hồng Tuyết ôn nhu nói, “Tốt lắm, giờ chúng ta đã là vợ chồng.”
Y giúp Diệp Khai cởi hôn phục, cũng thoát hôn phục của mình, dưới ánh nhìn chăm chú của Diệp Khai, cất cả hai bộ đi, sau đó trở về giường đỡ Diệp Khai nằm xuống, nhẹ nhàng vỗ hắn, ôn nhu nói, “Ngủ đi.”
Chúc ảnh diêu hồng chiếu trên gương mặt tuyết trắng của Diệp Khai, minh diễm vô song. Nội tâm Phó Hồng Tuyết xao động, sách nói mỹ nam đẹp nhất thiên hạ, có Hà lang mặt như thoa phấn. Hà Yến màu da tái nhợt như thoa phấn, hoàng đế lệnh hắn uống canh nóng, mồ hôi rơi nhiều như mưa mùa hạ, nhưng màu da vẫn không hề thay đổi, có thể thấy được đoan trang trời sinh. Không biết Hà Yến kia xinh đẹp bao nhiêu, nhưng hẳn không thể bằng được Diệp Khai. Phó Hồng Tuyết nghĩ đến đây lắc lắc đầu, không hiểu vì sao mình lại nghĩ đến loại chuyện này.
Phó Hồng Tuyết khẽ kéo dây buộc màn, màn chầm chậm rủ xuống, bao quanh người y cùng Diệp Khai. Trong màn khuyết thiếu ánh sáng, Diệp Khai rúc vào người y.
Phó Hồng Tuyết ôm hắn vào trong ngực, Diệp Khai nở nụ cười, thập phần hoan hỉ.
Tiếng cười của hắn rất đẹp, Phó Hồng Tuyết vẫn luôn thích nghe, cảm thấy vô cùng khả ái. Lúc này nghe xong nội tâm hơi chao đảo, không khỏi nghĩ, nếu Diệp Khai là một nữ tử, vậy có thể lấy hắn làm vợ hẳn là chuyện sung sướng nhất trần đời.
Diệp Khai sáng sủa hoạt bát, vui vẻ tiêu sái, tình cảm đối với y chân thành tha thiết, liều mình tướng tùy. Hơn nữa, Diệp Khai cùng y tri tâm, trên đời không một ai có thể so sánh với. Nếu có được một thê tử như vậy, cuộc đời há còn có gì tiếc nuối.
Diệp Khai nằm trong lòng y một lúc, nhẹ nhàng cọ cọ phía trước, nhìn Phó Hồng Tuyết, vươn người qua đặt một nụ hôn lên đôi mắt y, trượt dần xuống dưới, cuối cùng dừng trên môi y.
Phó Hồng Tuyết cả kinh, suy nghĩ xa xôi mới rồi đều bị dọa bay biến hết. Y muốn đẩy Diệp Khai ra, lại nghĩ đến Diệp Khai mấy ngày nay đã bị mình tra tấn. Chính là mình khiến cho Diệp Khai cũng cảm nhận được loại bi thống khắp thiên hạ không còn chốn dung thân như mình trước kia. Đến mức Diệp Khai phải nói với Liễu Thiên câu nói kia, đau sắp chết.
Hai tay Phó Hồng Tuyết mềm nhũn, không còn muốn đẩy Diệp Khai ra nữa, thay vào đó nhẹ nhàng hoàn trụ Diệp Khai, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Diệp Khai hôn thực chậm, thực chân thành, hắn dùng bản năng thân cận Phó Hồng Tuyết, đôi môi nhu nhuận ma sát môi Phó Hồng Tuyết. Diệp Khai hôn một hồi thì ngừng lại, chầm chậm nằm lên giường, lôi kéo Phó Hồng Tuyết, vươn tay chỉ chỉ chính mình.
Phó Hồng Tuyết hiểu được ý hắn, cười khổ. Thấy trong mắt Diệp Khai đã vì nụ cười khổ này của y mà lộ ra thần sắc nghi hoặc, Phó Hồng Tuyết không muốn tiếp tục xúc phạm tới hắn, cúi người ngăn chặn Diệp Khai, không do dự hôn xuống.
Môi Diệp Khai hồng nhuận non mềm, Phó Hồng Tuyết sợ hắn nghĩ mình chỉ làm cho có lệ, hôn thực nghiêm túc. Diệp Khai nóng bỏng đáp lại, hơi hé môi, lộ ra đầu lưỡi nho nhỏ mặc Phó Hồng Tuyết hôn. Phó Hồng Tuyết cảm nhận được hắn ấm áp mềm mại, trong lòng càng thêm bất an.
Diệp Khai khẽ liếm môi y, ngậm đầu lưỡi Phó Hồng Tuyết hút. Lúc Diệp Khai còn bị thương nặng không thể động, Phó Hồng Tuyết dùng miệng uy hắn nước thuốc cùng thức ăn, Diệp Khai đã dưỡng thành thói quen ở trong miệng y hút đòi lấy. Phó Hồng Tuyết cả người cứng ngắc không dám động, chỉ hy vọng Diệp Khai đã mệt mỏi cả đêm, mau mau ngủ đi.
Động tác Diệp Khai dần chậm lại, cúi đầu rên rỉ một tiếng, sắc mặt hơi hơi phiếm hồng. Phó Hồng Tuyết kề sát thân thể hắn, cảm nhận được hắn biến hóa, biến hóa không thuộc về hài tử mà thuộc về thiếu niên nam tử. Thân thể Diệp Khai dần dần căng thẳng, ở dưới thân Phó Hồng Tuyết vặn vẹo, đôi chân thon dài dán lên người Phó Hồng Tuyết khẽ run rẩy.
Phó Hồng Tuyết bất đắc dĩ, vươn tay phải, vận Cửu âm tuyết phách công. Y từng dùng công phu này làm đông lạnh mái tóc vừa gội sạch sẽ của Diệp Khai buổi tối. Lúc ấy tâm trí Diệp Khai còn nhỏ hơn bây giờ nhiều, lập tức bị dọa khóc. Phó Hồng Tuyết phân thần nhớ tới sự kiện này, không khỏi do dự một chút.
Diệp Khai cọ cọ cơ thể vào người Phó Hồng Tuyết, bỗng nhiên yên lặng bất động, hai tay leo lên lưng Phó Hồng Tuyết, hai chân trắng noãn banh thẳng, thân thể kịch liệt rung vài cái, sau đó chuyển thành run rẩy nhè nhẹ, phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp nửa như khóc nửa như khoái hoạt. Thân thể Diệp Khai khôi phục mềm mại, nhắm mặt nằm dưới thân Phó Hồng Tuyết không ngừng run nhẹ.
Phó Hồng Tuyết thu hồi Cửu âm tuyết phách công, trong lòng thở dài một tiếng. Y sợ Diệp Khai sáng dậy xấu hổ, thoáng cởi hạ y Diệp Khai, lấy khăn mặt chà lau cho Diệp Khai.
Diệp Khai sắc mặt ửng hồng, bị y chạm vào đùi liền phát run một trận, cư nhiên có vẻ thập phần thẹn thùng. Phó Hồng Tuyết chiếu cố hắn lâu như vậy, thay quần áo lau người đều là chuyện bình thường, thấy Diệp Khai lộ ra biểu tình xấu hổ, nghi hoặc hỏi, “Làm sao vậy?”
Diệp Khai khẽ lắc đầu.
Phó Hồng Tuyết vỗ nhẹ Diệp Khai hống hắn ngủ. Diệp Khai mở to mắt, ôn nhu thuận theo trong mắt càng nồng đậm. Hắn không nói gì, chỉ nhìn Phó Hồng Tuyết một hồi, rốt cuộc nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Khi Diệp Khai tỉnh lại đã là giữa trưa. Dương quang len qua màn hắt lên giường, ý vui vẻ tràn đầy. Diệp Khai mở to mắt nhìn nhìn, cho rằng mình còn đang mơ hồ, nhắm mắt vào rồi lại mở ra, phát hiện quả thực đúng vậy, thật là màn đỏ.
Hắn quay đầu nhìn Phó Hồng Tuyết. Phó Hồng Tuyết vẫn còn đang ngủ, tóc dài rối tung xõa trên gối, lông mi dày khép chặt. Diệp Khai rất ít khi thấy Phó Hồng Tuyết ngủ, Phó Hồng Tuyết trừ lúc bị thương bị bệnh, còn lại đều sẽ không sáng bảnh mắt rồi còn ngủ.
Diệp Khai kéo màn ra, cả người ngây dại. Trên bàn đặt hai chén rượu tinh xảo quấn tơ hồng, còn thêm nến đỏ long phượng, cạnh nến đỏ là mũ phượng. Này đều là những đồ vật dùng cho đêm động phòng hoa chúc. Diệp Khai đời này vẫn là lần đầu tiên tỉnh dậy giữa màn đỏ, cũng là lần đầu tiên thấy mấy thứ này, nhất thời không thể tin dùng sức lắc đầu.
Diệp Khai xoay người nhìn Phó Hồng Tuyết. Hắn vừa nhổm dậy đã kinh động tới Phó Hồng Tuyết, y thoáng nhíu mày, mở to mắt.
Diệp Khai ngạc nhiên hỏi,“Hồng tuyết, này đó là cái gì?”
Phó Hồng Tuyết nói,“Ngọn nến, chén rượu.”
“Ta là nói, sao mấy thứ này lại ở đây?”
Phó Hồng Tuyết thấy khóe môi hắn có một tia phân không ra có phải tiếu ý không, ung dung nhàn nhã nói, “Ngươi cầu ta lấy đến.”
Y vì hống Diệp Khai buổi tối vui vẻ, đối với những yêu cầu của Diệp Khai không gì là không đáp ứng, quả thực đúng là ngàn y trăm thuận. Hiện tại đã là ban ngày, quan hệ giữa hai người lập tức đổi lại, từ trước đến nay vẫn đều là Diệp Khai đối y ngàn y trăm thuận.