Diệp Khai cúi người, ở bên tai nàng dùng truyền âm nhập mật, “Ta muốn biết tình trạng Phó Hồng Tuyết.”
Thu Mộng Địch cũng dùng truyền âm nhập mật trả lời, “Người của Khổng Tước sơn trang phát hiện ngươi cùng Phó Hồng Tuyết tới Hoa Sơn hái thuốc. Nam Cung Linh lấy bí mật bất truyền của gia tộc là thiên nữ phi ti ra làm điều kiện hợp tác với Ma giáo, muốn mấy vị hộ pháp cùng công chúa của Ma giáo ra tay trừ khử Phó Hồng Tuyết. Theo ta được biết, nàng còn thuê thêm năm sát thủ nổi tiếng nhất giang hồ hiện nay.”
Diệp Khai hỏi, “Tứ đại hộ pháp cùng tứ đại công chúa, có bao nhiêu người đến đây?”
Thu Mộng Địch đáp, “Sáu người, ngoại trừ Đông Hải Ngọc Tiêu đang ở chỗ ngươi, bốn người đã đuổi theo Phó Hồng Tuyết, còn lại một người ta cũng không biết đang ở đâu. Nam Cung Linh lấy thiên nữ phi ti ra trao đổi, điều kiện là Phó Hồng Tuyết phải chết trước còn ngươi không hề hấn gì. Đông Hải Ngọc Tiêu lại muốn bắt ngươi trước.”
Tâm Diệp Khai dần trùng xuống, nghĩ một lát mới nói, “Ngươi dẫn theo bao nhiêu người?”
“Nếu tính cao thủ thì chỉ có ba người.”
“Ma giáo muốn cả đại bi phú và thiên nữ phi ti, còn ngươi lại chỉ cần đại bi phú?”
Thu Mộng Địch gật đầu.
Diệp Khai nói, “Ta có thể thay mặt Phó Hồng Tuyết tặng đại bi phú cho ngươi.”
Thu Mộng Địch hiểu được ý hắn, thở dài nói, “Võ công của Phó Hồng Tuyết đã có thể xem như đạt tới cảnh giới vô địch, nếu hắn cùng Ma giáo lưỡng bại câu thương, ta có thể đứng giữa ‘trai sò đánh nhau ngư ông đắc lợi’. Lực lượng ta mang theo người chỉ đủ để đánh thọc sườn. Nếu có chút vọng động, chẳng khác nào nhóm lửa trên thân.”
Diệp Khai hỏi, “Trì Vũ là người của ngươi?”
Thu Mộng Địch gật đầu.
Diệp Khai lại nói, “Ngươi hợp tác với Ma giáo, khác nào bảo hổ lột da*.”
*ý nói chắc chắn không thể thành công, cũng giống như bàn với hổ về việc lột da nó vậy.
“Đây là nguy hiểm, nhưng cũng là cơ hội, người đạt được thắng lợi cuối cùng chưa chắc đã là ta.”
“Ngươi vẫn thầm nghĩ muốn đoạt đại bi phú, sao không bắt ta tới uy hiếp Phó Hồng Tuyết?”
Trong mắt Thu Mộng Địch chớp động tình ý, “Chẳng lẽ ngươi còn không rõ tâm ý của ta? Ta đối với ngươi như vậy mà ngươi vẫn không trả thù ta. Ta không thể đành lòng thương tổn ngươi nữa.”
Diệp Khai tâm loạn như ma. Cho dù vào lúc tính mạng bị đe dọa tâm hắn cũng sẽ không loạn, nhưng chính tai nghe được Phó Hồng Tuyết đang gặp nguy hiểm, nội tâm lập tức kinh sợ tới cực điểm.
Thu Mộng Địch an ủi hắn, “Đỉnh cao nhất của Hoa Sơn khó lên tới cỡ nào. Mấy người kia đều đã tách ra tìm Phó Hồng Tuyết. Nội bộ Ma giáo cũng đang lục đục với nhau, lão giáo chủ đã chẳng còn sống được mấy năm nữa. Cho dù có là hộ pháp hay là công chúa cũng đều muốn trở thành tân giáo chủ, độc chiếm đại bi phú. Mấy người này gặp nhau, người chết chưa chắc đã là Phó Hồng Tuyết.”
Diệp Khai lại hỏi, “Nam Cung Linh vì sao lại đến đây?”
“Đương nhiên là muốn cùng ngươi nối lại tiền duyên. Nếu nối không thành, ngươi liền gặp nguy hiểm.”
Diệp Khai khẽ lắc đầu, “Biết đâu nàng có cùng chủ ý với ngươi, muốn chờ ngươi cùng Ma giáo lưỡng bại câu thương.”
“Ai sợ nàng chứ. Cái vị Đinh đại tiểu thư ngươi quen trên đường kia đã đoán được chủ ý của nàng, đem ám cọc nàng bố trí hủy hết rồi. Hữu tâm toán vô tâm. Nói không chừng vài ngày nữa sẽ đánh đến tận đây cũng nên.” Thu Mộng Địch nói tới đây thở dài, “Nữ nhân thích ngươi nhiều như vậy, vất vả cho vị Nam Cung đại tiểu thư này rồi. Nếu nàng cảm thấy đời này đều chiếm không được, vậy đành trực tiếp giết ngươi là xong chuyện.”
Nàng nhẹ nhàng lay lay Diệp Khai, “Diệp Khai, coi như là ta cầu ngươi được không, ngươi uống thuốc đi. Thiện có thiện báo, đây là điều ngươi xứng đáng có được.”
Diệp Khai nghĩ đến Phó Hồng Tuyết, vươn tay về phía Liễu Thiên. Liễu Thiên trong lòng hoan hỉ, đem thuốc trị thương vừa rồi Thu Mộng Địch cho đưa cho hắn.
Thu Mộng Địch ôm chân Diệp Khai, Diệp Khai cúi người cùng nàng thủ thỉ, thoạt nhìn vành tai tóc mai hai người gần như chạm vào nhau. Bàn tay giấu trong ống tay áo Nam Cung Linh nắm chặt thành quyền. Liễu Thiên thấy một giọt máu theo từ trong tay áo nàng rớt xuống đất, không biết nàng sao lại tự làm mình bị thương, càng thêm đề phòng.
Nam Cung Linh run giọng nói, “Diệp đại ca, ngươi bị thương nặng như vậy, cùng Linh nhi trở về dưỡng thương được không? Đừng khiến Linh nhi khổ sở thêm nữa.”
Nàng vốn đã chuẩn bị rất nhiều lời hay ý đẹp để thuyết phục Diệp Khai, khiến Diệp Khai áy náy rồi dần mềm lòng, nhưng đột nhiên bị Thu Mộng Địch xen vào, hết thảy đều chệch khỏi dự tính.
Thu Mộng Địch tự nhận Diệp Khai là nam nhân đầu tiên của nàng, Nam Cung Linh không hề nghi ngờ, bị đả kích mạnh, lời nói ra ngay đến chính nàng cũng cảm thấy không có sức thuyết phục.
Diệp Khai uống xong thuốc, từ đan điền dâng lên một luồng khí ấm áp, đau đớn vẫn hoành hành trong cơ thể dưới tác dụng của dược lực dần bình ổn xuống.
Hắn đối với lời nói của Nam Cung Linh một bộ như không nghe thấy, yên lặng thúc giục chân khí hóa giải dược lực. Thu Mộng Địch thấy hắn vận công, vươn một chưởng đưa thêm chân khí vào giúp Diệp Khai một tay. Nội công của nàng hơn xa Liễu Thiên, mới một lát đã giúp Diệp Khai tách máu tụ ra khỏi tâm mạch. Thu Mộng Địch thu tay lại, nàng biết làm thế này chỉ có thể giúp Diệp Khai khôi phục được chút sức lực, đối với nội thương trên người Diệp Khai mà nói không có bao nhiêu tác dụng, đứng một bên bảo vệ Diệp Khai.
Nam Cung Linh nhìn không nổi hai người họ thân mật như vậy nữa, lớn tiếng nói, “Thu Mộng Địch, ngươi hại Diệp đại ca ra nông nỗi này còn có mặt mũi xuất hiện ở đây sao?”
Thu Mộng Địch thản nhiên đáp, “Ta không còn mặt mũi, vậy không biết ai còn đây.”
Nam Cung Linh nói, “Linh nhi vì cha vì anh mà bất đắc dĩ phải làm vậy, còn ngươi vì tư lợi của bản thân mà hại người, ngươi không có liêm sỉ.”
Thu Mộng Địch thản nhiên cười, “Vì cha vì anh? Lần này Nam Cung Tường khuyên ngươi không cần khó xử Diệp Khai, ngươi có nghe không? Năm đó Nam Cung Bác nói với ngươi, Diệp Khai không thích ngươi đâu, chẳng phải ngươi đã nói với Nam Cung Bác là, ‘Cha, nếu cha yêu con gái, cha sẽ không nhắc tới chuyện này.’ không phải sao? Giờ lại đổ hết tội lỗi lên người cha anh ngươi, ngươi đến bao giờ mới học được dám làm dám chịu đây?”
“Ngươi thám thính chuyện gia đình người khác, hạ lưu đê tiện.”
“Phải phải, ta hạ lưu đê tiện. Ta cùng một chỗ với Diệp Khai không biết còn đê tiện tới đâu nữa. Diệp Khai thật sự là nam nhân tốt nhất trần đời, hắn anh tuấn như vậy, lại ôn nhu nhường ấy, hắn săn sóc ta cẩn thận không để đâu cho hết. Cái đêm ta trở thành người của hắn, ta cả đời này đều không quên được.”
Thu Mộng Địch cùng Nam Cung Linh là tình địch, thập phần chán ghét Nam Cung Linh. Nàng không giống nữ hài tử bình thường thẹn thùng mất tự nhiên, nói năng không chút kiêng kị, từng câu từng chữ đều kích thích Nam Cung Linh.
Nam Cung Linh lắc đầu, “Diệp đại ca, Linh nhi không tin, nàng đang nói dối có đúng hay không?”
Thu Mộng Địch biết Diệp Khai đang phải yên lặng khuyếch tán dược lực, không thể mở miệng, cười càng thêm vui vẻ, “Ngươi truy vấn một nam nhân loại chuyện này, bảo hắn phải trả lời ngươi thế nào?”
Nam Cung Linh khóc nói, “Diệp đại ca, ta đang nói chuyện với ngươi a, ngươi nói cho Linh nhi biết, nói cho Linh nhi biết đi.”
Tiếng khóc của nàng còn chưa ngừng lại, từ trong tay áo đã bay ra năm sợi chỉ màu, cấp tốc hướng về phía Thu Mông Địch.
Diễn biến quá nhanh, Liễu Thiên hoàn toàn không phản ứng kịp, Thu Mộng Địch lại như sớm đã có phòng bị, bay lên trên, rút nhuyễn kiếm bên hông ra, huy kiếm chặt đặt năm đạo chỉ màu kia.
Thu Mộng Địch hạ xuống mặt đất, cười lạnh, “Tâm tư ngươi so với cô cô ngươi ngoan độc hơn, nhưng đầu óc lại không bằng được nàng.”
Nam Cung Linh nói, “Linh nhi nên vì Diệp đại ca diệt trừ yêu nữ vũ nhục hắn.”
Thu Mộng Địch phốc xích bật cười, “Ngươi thích thì cứ tới a. Ngươi muốn làm Nam Cung Hiệp, đáng tiếc ta cũng không phải là Hoa Bạch Vân.”
Bạch Vân tiên tử Hoa Bạch Vân vì có một đoạn tình cảm mười tám ngày với Dương Thường Phong mà bị Nam Cung Hiệp, cô cô của Nam Cung Linh vào hai mươi năm sau dùng thiên nữ phi ti siết làm vài đoạn, chết vô cùng thê thảm.
Thu Mộng Địch trên mặt mang cười, ra chiêu lại cực kì tàn nhẫn. Tình địch đối mặt, vốn chính là như thế này, hận đến đỏ mắt.
Liễu Thiên không để tâm tới hai người bọn họ, chỉ quan tâm Diệp Khai. Diệp Khai sau khi hấp thu dược lực xong, sắc mặt khôi phục chút, nhìn hai người trước mặt tranh đấu.
Kiếm khí tung hoành, chỉ màu tung bay, đem vách lều xuyên thành rất nhiều động.
Hai người đấu từ trong lều ra đến ngoài lều, chiêu thức kì ảo, nhất thời khó phân cao thấp. Ngày hôm nay tiết trời ấm áp hơn hôm qua một chút, ánh mặt trời giữa trưa đã đem chỗ tuyết ít ỏi còn đọng lại tan chảy hết. Tuyết tan xóa đi phần nào tung tích Phó Hồng Tuyết, nội tâm Diệp Khai cũng thoáng thư thả hơn.
Các nàng đấu tới loạn thành một đoàn, xa xa truyền đến một trận tiếng tiêu, lại là tà âm của Ngọc Tiêu đạo nhân. Loại nhiếp tâm tuật này đối với người từng trải qua chuyện nam nữ có tác dụng mê hồn. Thế công của Nam Cung Linh dần yếu đi, nhưng Thu Mộng Địch lại vẫn chưa bị ảnh hưởng.
Diệp Khai sau khi uống thuốc công lực hơi hơi khôi phục, trước mặt là hai vị kiêu nữ giang hồ đang vì hắn mà tranh đấu, hắn lại chỉ một lòng lo lắng cho Phó Hồng Tuyết, làm như không thấy. Diệp Khai thầm nghĩ, Tuyết đọng đã tan gần hết, ta không thể cứ ở trong này chờ chết được, ta còn muốn mang Liễu huynh đệ chạy đi.
Diệp Khai nhấc Liễu Thiên lên, phi thân xuống núi. Liễu Thiên cảm giác gió núi gào thét bên tai, vội la lên, “Diệp đại ca, ngươi không cần lo cho ta. Bọn họ với ta không oán không thù, sẽ không giết ta đâu.”
Diệp Khai cũng không ngây thơ như liễu Thiên vậy, cố gắng chống đỡ một phen, dẫn theo Liễu Thiên băng qua núi rừng. Diệp Khai lướt đi hơn một canh giờ, đã đến được sườn núi. Khinh công của hắn tuyệt diệu vô song, nhưng tiêu hao sức lực trong thời gian dài như vậy, cho dù không có nội thương cũng khó mà chống đỡ nổi.
Ở một chỗ sườn núi khuất gió, có một khu tiểu ốc của thợ săn, ước chừng hơn ba mươi hộ. Đây đều là của những thợ săn dưới chân núi lên núi săn bắn dùng. Cả một khu này đều do mọi người chung tay kiến tạo, không thuộc sở hữu của riêng ai cả.
Diệp Khai vội vàng chạy tới đó, chọn một nhà bất kì đẩy cửa vào, bên trong không người, phủ một tầng mạng nhện. Diệp Khai buông Liễu Thiên xuống, động tác của hắn tác động đến nội thương trong người, lại nôn ra một búng máu, hướng Liễu Thiên phân phó, “Ngươi đi quét mạng nhện, rồi xem xem trong phòng có bộ nữ trang nào không, nếu không có thì sang phòng khác trộm một bộ cho ta.”
Liễu Thiên kinh ngạc ‘a’ lên một tiếng, nhưng cũng không dám chần chờ, quét sạch mạng nhện, rồi từ trong phòng đào ra mấy bộ quần áo, nam có nữ có, đều thập phần giản dị thô ráp.
Liễu Thiên đem đồ nữ ném cho Diệp Khai, chính mình thay một thân thợ săn nam trang*. Hắn châm lửa bếp lò trong phòng, không bao lâu sau, căn phòng liền ấm lên.
*nữ trang, nam trang: quần áo của nữ, của nam.
Diệp Khai mặc xong nữ trang, ngồi trước gương vấn tóc. Diệp Khai lúc còn trên đỉnh Vân Thiên từng phẫn nữ trang để trốn tránh các cao thủ ám khí đuổi giết. Lần này là lần thứ hai, đã thuần thục hơn nhiều.
Diệp Khai nói, “Khổng Tước sơn trang là một trong tam đại thế gia võ lâm, nền tảng thâm hậu. Ma giáo nhân lực lại đông đảo. Bọn họ liên thủ với nhau, chúng ta chắc chắn không thể trốn xuống núi được. Cứ ở trên núi trốn thêm vài ngày, bọn họ tất sẽ lơi lòng, nghĩ chúng ta đã rời khỏi núi rồi. Khi đó chúng ta sẽ tìm cơ hội rời đi.”
“Nhưng mấy căn phòng này dễ thấy như vậy, bọn họ nhất định sẽ tới đây lục soát đầu tiên.”
“Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Bởi vì sẽ lục soát nơi này đầu tiên, nên ngược lại sẽ không quá cẩn thận.” Đạo lý hắn nói ra cũng không phức tạp, nhưng thường thường đạo lý đơn giản nhất, lại dễ bị người bỏ qua nhất.
Diệp Khai đi đến chỗ bếp lò lấy ít tàn tro, hòa với nước, bôi lên mặt Liễu Thiên.
Liễu Thiên tìm được ít gao, lại từ trên gác bếp tháo xuống thịt xông khói, rửa sạch nồi, bỏ cả gạo cùng thịt xông khói vào nấu lên. Chờ cho cháo dần bốc lên hương khí, Liễu Thiên múc ra hai bát, đưa một bát cho Diệp Khai.
Đồ hắn cùng Diệp Khai mặc đều rách tung tóe, trên váy Diệp Khai còn dính ít dầu mỡ vừa thấy liền biết có giặt cũng không sạch, cũng coi như giống một đôi vợ chồng thợ săn ở trên núi.
Thu Mộng Địch cũng dùng truyền âm nhập mật trả lời, “Người của Khổng Tước sơn trang phát hiện ngươi cùng Phó Hồng Tuyết tới Hoa Sơn hái thuốc. Nam Cung Linh lấy bí mật bất truyền của gia tộc là thiên nữ phi ti ra làm điều kiện hợp tác với Ma giáo, muốn mấy vị hộ pháp cùng công chúa của Ma giáo ra tay trừ khử Phó Hồng Tuyết. Theo ta được biết, nàng còn thuê thêm năm sát thủ nổi tiếng nhất giang hồ hiện nay.”
Diệp Khai hỏi, “Tứ đại hộ pháp cùng tứ đại công chúa, có bao nhiêu người đến đây?”
Thu Mộng Địch đáp, “Sáu người, ngoại trừ Đông Hải Ngọc Tiêu đang ở chỗ ngươi, bốn người đã đuổi theo Phó Hồng Tuyết, còn lại một người ta cũng không biết đang ở đâu. Nam Cung Linh lấy thiên nữ phi ti ra trao đổi, điều kiện là Phó Hồng Tuyết phải chết trước còn ngươi không hề hấn gì. Đông Hải Ngọc Tiêu lại muốn bắt ngươi trước.”
Tâm Diệp Khai dần trùng xuống, nghĩ một lát mới nói, “Ngươi dẫn theo bao nhiêu người?”
“Nếu tính cao thủ thì chỉ có ba người.”
“Ma giáo muốn cả đại bi phú và thiên nữ phi ti, còn ngươi lại chỉ cần đại bi phú?”
Thu Mộng Địch gật đầu.
Diệp Khai nói, “Ta có thể thay mặt Phó Hồng Tuyết tặng đại bi phú cho ngươi.”
Thu Mộng Địch hiểu được ý hắn, thở dài nói, “Võ công của Phó Hồng Tuyết đã có thể xem như đạt tới cảnh giới vô địch, nếu hắn cùng Ma giáo lưỡng bại câu thương, ta có thể đứng giữa ‘trai sò đánh nhau ngư ông đắc lợi’. Lực lượng ta mang theo người chỉ đủ để đánh thọc sườn. Nếu có chút vọng động, chẳng khác nào nhóm lửa trên thân.”
Diệp Khai hỏi, “Trì Vũ là người của ngươi?”
Thu Mộng Địch gật đầu.
Diệp Khai lại nói, “Ngươi hợp tác với Ma giáo, khác nào bảo hổ lột da*.”
*ý nói chắc chắn không thể thành công, cũng giống như bàn với hổ về việc lột da nó vậy.
“Đây là nguy hiểm, nhưng cũng là cơ hội, người đạt được thắng lợi cuối cùng chưa chắc đã là ta.”
“Ngươi vẫn thầm nghĩ muốn đoạt đại bi phú, sao không bắt ta tới uy hiếp Phó Hồng Tuyết?”
Trong mắt Thu Mộng Địch chớp động tình ý, “Chẳng lẽ ngươi còn không rõ tâm ý của ta? Ta đối với ngươi như vậy mà ngươi vẫn không trả thù ta. Ta không thể đành lòng thương tổn ngươi nữa.”
Diệp Khai tâm loạn như ma. Cho dù vào lúc tính mạng bị đe dọa tâm hắn cũng sẽ không loạn, nhưng chính tai nghe được Phó Hồng Tuyết đang gặp nguy hiểm, nội tâm lập tức kinh sợ tới cực điểm.
Thu Mộng Địch an ủi hắn, “Đỉnh cao nhất của Hoa Sơn khó lên tới cỡ nào. Mấy người kia đều đã tách ra tìm Phó Hồng Tuyết. Nội bộ Ma giáo cũng đang lục đục với nhau, lão giáo chủ đã chẳng còn sống được mấy năm nữa. Cho dù có là hộ pháp hay là công chúa cũng đều muốn trở thành tân giáo chủ, độc chiếm đại bi phú. Mấy người này gặp nhau, người chết chưa chắc đã là Phó Hồng Tuyết.”
Diệp Khai lại hỏi, “Nam Cung Linh vì sao lại đến đây?”
“Đương nhiên là muốn cùng ngươi nối lại tiền duyên. Nếu nối không thành, ngươi liền gặp nguy hiểm.”
Diệp Khai khẽ lắc đầu, “Biết đâu nàng có cùng chủ ý với ngươi, muốn chờ ngươi cùng Ma giáo lưỡng bại câu thương.”
“Ai sợ nàng chứ. Cái vị Đinh đại tiểu thư ngươi quen trên đường kia đã đoán được chủ ý của nàng, đem ám cọc nàng bố trí hủy hết rồi. Hữu tâm toán vô tâm. Nói không chừng vài ngày nữa sẽ đánh đến tận đây cũng nên.” Thu Mộng Địch nói tới đây thở dài, “Nữ nhân thích ngươi nhiều như vậy, vất vả cho vị Nam Cung đại tiểu thư này rồi. Nếu nàng cảm thấy đời này đều chiếm không được, vậy đành trực tiếp giết ngươi là xong chuyện.”
Nàng nhẹ nhàng lay lay Diệp Khai, “Diệp Khai, coi như là ta cầu ngươi được không, ngươi uống thuốc đi. Thiện có thiện báo, đây là điều ngươi xứng đáng có được.”
Diệp Khai nghĩ đến Phó Hồng Tuyết, vươn tay về phía Liễu Thiên. Liễu Thiên trong lòng hoan hỉ, đem thuốc trị thương vừa rồi Thu Mộng Địch cho đưa cho hắn.
Thu Mộng Địch ôm chân Diệp Khai, Diệp Khai cúi người cùng nàng thủ thỉ, thoạt nhìn vành tai tóc mai hai người gần như chạm vào nhau. Bàn tay giấu trong ống tay áo Nam Cung Linh nắm chặt thành quyền. Liễu Thiên thấy một giọt máu theo từ trong tay áo nàng rớt xuống đất, không biết nàng sao lại tự làm mình bị thương, càng thêm đề phòng.
Nam Cung Linh run giọng nói, “Diệp đại ca, ngươi bị thương nặng như vậy, cùng Linh nhi trở về dưỡng thương được không? Đừng khiến Linh nhi khổ sở thêm nữa.”
Nàng vốn đã chuẩn bị rất nhiều lời hay ý đẹp để thuyết phục Diệp Khai, khiến Diệp Khai áy náy rồi dần mềm lòng, nhưng đột nhiên bị Thu Mộng Địch xen vào, hết thảy đều chệch khỏi dự tính.
Thu Mộng Địch tự nhận Diệp Khai là nam nhân đầu tiên của nàng, Nam Cung Linh không hề nghi ngờ, bị đả kích mạnh, lời nói ra ngay đến chính nàng cũng cảm thấy không có sức thuyết phục.
Diệp Khai uống xong thuốc, từ đan điền dâng lên một luồng khí ấm áp, đau đớn vẫn hoành hành trong cơ thể dưới tác dụng của dược lực dần bình ổn xuống.
Hắn đối với lời nói của Nam Cung Linh một bộ như không nghe thấy, yên lặng thúc giục chân khí hóa giải dược lực. Thu Mộng Địch thấy hắn vận công, vươn một chưởng đưa thêm chân khí vào giúp Diệp Khai một tay. Nội công của nàng hơn xa Liễu Thiên, mới một lát đã giúp Diệp Khai tách máu tụ ra khỏi tâm mạch. Thu Mộng Địch thu tay lại, nàng biết làm thế này chỉ có thể giúp Diệp Khai khôi phục được chút sức lực, đối với nội thương trên người Diệp Khai mà nói không có bao nhiêu tác dụng, đứng một bên bảo vệ Diệp Khai.
Nam Cung Linh nhìn không nổi hai người họ thân mật như vậy nữa, lớn tiếng nói, “Thu Mộng Địch, ngươi hại Diệp đại ca ra nông nỗi này còn có mặt mũi xuất hiện ở đây sao?”
Thu Mộng Địch thản nhiên đáp, “Ta không còn mặt mũi, vậy không biết ai còn đây.”
Nam Cung Linh nói, “Linh nhi vì cha vì anh mà bất đắc dĩ phải làm vậy, còn ngươi vì tư lợi của bản thân mà hại người, ngươi không có liêm sỉ.”
Thu Mộng Địch thản nhiên cười, “Vì cha vì anh? Lần này Nam Cung Tường khuyên ngươi không cần khó xử Diệp Khai, ngươi có nghe không? Năm đó Nam Cung Bác nói với ngươi, Diệp Khai không thích ngươi đâu, chẳng phải ngươi đã nói với Nam Cung Bác là, ‘Cha, nếu cha yêu con gái, cha sẽ không nhắc tới chuyện này.’ không phải sao? Giờ lại đổ hết tội lỗi lên người cha anh ngươi, ngươi đến bao giờ mới học được dám làm dám chịu đây?”
“Ngươi thám thính chuyện gia đình người khác, hạ lưu đê tiện.”
“Phải phải, ta hạ lưu đê tiện. Ta cùng một chỗ với Diệp Khai không biết còn đê tiện tới đâu nữa. Diệp Khai thật sự là nam nhân tốt nhất trần đời, hắn anh tuấn như vậy, lại ôn nhu nhường ấy, hắn săn sóc ta cẩn thận không để đâu cho hết. Cái đêm ta trở thành người của hắn, ta cả đời này đều không quên được.”
Thu Mộng Địch cùng Nam Cung Linh là tình địch, thập phần chán ghét Nam Cung Linh. Nàng không giống nữ hài tử bình thường thẹn thùng mất tự nhiên, nói năng không chút kiêng kị, từng câu từng chữ đều kích thích Nam Cung Linh.
Nam Cung Linh lắc đầu, “Diệp đại ca, Linh nhi không tin, nàng đang nói dối có đúng hay không?”
Thu Mộng Địch biết Diệp Khai đang phải yên lặng khuyếch tán dược lực, không thể mở miệng, cười càng thêm vui vẻ, “Ngươi truy vấn một nam nhân loại chuyện này, bảo hắn phải trả lời ngươi thế nào?”
Nam Cung Linh khóc nói, “Diệp đại ca, ta đang nói chuyện với ngươi a, ngươi nói cho Linh nhi biết, nói cho Linh nhi biết đi.”
Tiếng khóc của nàng còn chưa ngừng lại, từ trong tay áo đã bay ra năm sợi chỉ màu, cấp tốc hướng về phía Thu Mông Địch.
Diễn biến quá nhanh, Liễu Thiên hoàn toàn không phản ứng kịp, Thu Mộng Địch lại như sớm đã có phòng bị, bay lên trên, rút nhuyễn kiếm bên hông ra, huy kiếm chặt đặt năm đạo chỉ màu kia.
Thu Mộng Địch hạ xuống mặt đất, cười lạnh, “Tâm tư ngươi so với cô cô ngươi ngoan độc hơn, nhưng đầu óc lại không bằng được nàng.”
Nam Cung Linh nói, “Linh nhi nên vì Diệp đại ca diệt trừ yêu nữ vũ nhục hắn.”
Thu Mộng Địch phốc xích bật cười, “Ngươi thích thì cứ tới a. Ngươi muốn làm Nam Cung Hiệp, đáng tiếc ta cũng không phải là Hoa Bạch Vân.”
Bạch Vân tiên tử Hoa Bạch Vân vì có một đoạn tình cảm mười tám ngày với Dương Thường Phong mà bị Nam Cung Hiệp, cô cô của Nam Cung Linh vào hai mươi năm sau dùng thiên nữ phi ti siết làm vài đoạn, chết vô cùng thê thảm.
Thu Mộng Địch trên mặt mang cười, ra chiêu lại cực kì tàn nhẫn. Tình địch đối mặt, vốn chính là như thế này, hận đến đỏ mắt.
Liễu Thiên không để tâm tới hai người bọn họ, chỉ quan tâm Diệp Khai. Diệp Khai sau khi hấp thu dược lực xong, sắc mặt khôi phục chút, nhìn hai người trước mặt tranh đấu.
Kiếm khí tung hoành, chỉ màu tung bay, đem vách lều xuyên thành rất nhiều động.
Hai người đấu từ trong lều ra đến ngoài lều, chiêu thức kì ảo, nhất thời khó phân cao thấp. Ngày hôm nay tiết trời ấm áp hơn hôm qua một chút, ánh mặt trời giữa trưa đã đem chỗ tuyết ít ỏi còn đọng lại tan chảy hết. Tuyết tan xóa đi phần nào tung tích Phó Hồng Tuyết, nội tâm Diệp Khai cũng thoáng thư thả hơn.
Các nàng đấu tới loạn thành một đoàn, xa xa truyền đến một trận tiếng tiêu, lại là tà âm của Ngọc Tiêu đạo nhân. Loại nhiếp tâm tuật này đối với người từng trải qua chuyện nam nữ có tác dụng mê hồn. Thế công của Nam Cung Linh dần yếu đi, nhưng Thu Mộng Địch lại vẫn chưa bị ảnh hưởng.
Diệp Khai sau khi uống thuốc công lực hơi hơi khôi phục, trước mặt là hai vị kiêu nữ giang hồ đang vì hắn mà tranh đấu, hắn lại chỉ một lòng lo lắng cho Phó Hồng Tuyết, làm như không thấy. Diệp Khai thầm nghĩ, Tuyết đọng đã tan gần hết, ta không thể cứ ở trong này chờ chết được, ta còn muốn mang Liễu huynh đệ chạy đi.
Diệp Khai nhấc Liễu Thiên lên, phi thân xuống núi. Liễu Thiên cảm giác gió núi gào thét bên tai, vội la lên, “Diệp đại ca, ngươi không cần lo cho ta. Bọn họ với ta không oán không thù, sẽ không giết ta đâu.”
Diệp Khai cũng không ngây thơ như liễu Thiên vậy, cố gắng chống đỡ một phen, dẫn theo Liễu Thiên băng qua núi rừng. Diệp Khai lướt đi hơn một canh giờ, đã đến được sườn núi. Khinh công của hắn tuyệt diệu vô song, nhưng tiêu hao sức lực trong thời gian dài như vậy, cho dù không có nội thương cũng khó mà chống đỡ nổi.
Ở một chỗ sườn núi khuất gió, có một khu tiểu ốc của thợ săn, ước chừng hơn ba mươi hộ. Đây đều là của những thợ săn dưới chân núi lên núi săn bắn dùng. Cả một khu này đều do mọi người chung tay kiến tạo, không thuộc sở hữu của riêng ai cả.
Diệp Khai vội vàng chạy tới đó, chọn một nhà bất kì đẩy cửa vào, bên trong không người, phủ một tầng mạng nhện. Diệp Khai buông Liễu Thiên xuống, động tác của hắn tác động đến nội thương trong người, lại nôn ra một búng máu, hướng Liễu Thiên phân phó, “Ngươi đi quét mạng nhện, rồi xem xem trong phòng có bộ nữ trang nào không, nếu không có thì sang phòng khác trộm một bộ cho ta.”
Liễu Thiên kinh ngạc ‘a’ lên một tiếng, nhưng cũng không dám chần chờ, quét sạch mạng nhện, rồi từ trong phòng đào ra mấy bộ quần áo, nam có nữ có, đều thập phần giản dị thô ráp.
Liễu Thiên đem đồ nữ ném cho Diệp Khai, chính mình thay một thân thợ săn nam trang*. Hắn châm lửa bếp lò trong phòng, không bao lâu sau, căn phòng liền ấm lên.
*nữ trang, nam trang: quần áo của nữ, của nam.
Diệp Khai mặc xong nữ trang, ngồi trước gương vấn tóc. Diệp Khai lúc còn trên đỉnh Vân Thiên từng phẫn nữ trang để trốn tránh các cao thủ ám khí đuổi giết. Lần này là lần thứ hai, đã thuần thục hơn nhiều.
Diệp Khai nói, “Khổng Tước sơn trang là một trong tam đại thế gia võ lâm, nền tảng thâm hậu. Ma giáo nhân lực lại đông đảo. Bọn họ liên thủ với nhau, chúng ta chắc chắn không thể trốn xuống núi được. Cứ ở trên núi trốn thêm vài ngày, bọn họ tất sẽ lơi lòng, nghĩ chúng ta đã rời khỏi núi rồi. Khi đó chúng ta sẽ tìm cơ hội rời đi.”
“Nhưng mấy căn phòng này dễ thấy như vậy, bọn họ nhất định sẽ tới đây lục soát đầu tiên.”
“Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Bởi vì sẽ lục soát nơi này đầu tiên, nên ngược lại sẽ không quá cẩn thận.” Đạo lý hắn nói ra cũng không phức tạp, nhưng thường thường đạo lý đơn giản nhất, lại dễ bị người bỏ qua nhất.
Diệp Khai đi đến chỗ bếp lò lấy ít tàn tro, hòa với nước, bôi lên mặt Liễu Thiên.
Liễu Thiên tìm được ít gao, lại từ trên gác bếp tháo xuống thịt xông khói, rửa sạch nồi, bỏ cả gạo cùng thịt xông khói vào nấu lên. Chờ cho cháo dần bốc lên hương khí, Liễu Thiên múc ra hai bát, đưa một bát cho Diệp Khai.
Đồ hắn cùng Diệp Khai mặc đều rách tung tóe, trên váy Diệp Khai còn dính ít dầu mỡ vừa thấy liền biết có giặt cũng không sạch, cũng coi như giống một đôi vợ chồng thợ săn ở trên núi.