Diệp Khai thấy Phó Hồng Tuyết khổ sở, nói với y, “Ta không sợ bọn họ.”
Phó Hồng Tuyết cảm thấy ngoài ý muốn, y biết Diệp Khai nhất định rất sợ hãi, sủng ái xoa xoa đầu Diệp Khai.
Diệp Khai thấy Phó Hồng Tuyết vô sự trở về, đã quên sạch mấy ngày thống khổ vừa rồi. Phó Hồng Tuyết giúp hắn cởi áo khoác, Diệp Khai nhìn y cười vui. Lúc hai người đều đã nằm lên giường, Diệp Khai không ngừng lăn lộn bên người Phó Hồng Tuyết. Từ bên trái lăn sang bên phải, rồi lại từ bên phải lăn qua bên trái. Lăn đến trên người Phó Hồng Tuyết còn dùng lực đè a đè, áp a áp.
Diệp Khai lăn vài vòng, động đến nội thương, thấp giọng kêu au một tiếng, đang cười vui chuyển thành khóc, nằm bên người Phó Hồng Tuyết bất động.
Phó Hồng Tuyết truyền chân khí cho hắn, giúp hắn chống đỡ đau đớn. Diệp Khai qua một hồi mới đỡ, vẻ mặt uể oải, đã không còn hoạt bát mới rồi.
Phó Hồng Tuyết đau lòng Diệp Khai, ôm hắn nhẹ nhàng hôn hôn. Diệp Khai thực thích được y hôn, nhưng giờ không có khí lực đáp lại, trên mặt lộ ra một loại biểu tình ưu thương lại ai oán. Phó Hồng Tuyết vốn đang thương tiếc hắn, thấy vẻ mặt hắn thập phần thú vị, khác xa lúc ban ngày, suýt nữa bật cười.
Phó Hồng Tuyết thích nhìn Diệp Khai khóc, nhưng lại không nỡ thấy hắn rớt nước mắt, muốn dỗ Diệp Khai nín khóc mỉm cười, lại cảm thấy bộ dạng bất đắc dĩ vô lực của Diệp Khai thập phần khả ái, còn chưa có xem đủ.
Phó Hồng Tuyết dỗ Diệp Khai một hồi, Diệp Khai mệt mỏi, hai mắt cơ hồ muốn sụp xuống. Phó Hồng Tuyết yên lặng nhìn hắn, Diệp Khai cảm giác được ánh mắt y, lại mở to mắt nhìn y.
Diệp Khai cùng y tách ra rồi gặp lại, hết ngóng lại nhìn, không biết đến khi nào mới có thể ngủ. Phó Hồng Tuyết thổi tắt đèn, Diệp Khai ở trong hôn môi cùng ôm ấp của y chìm vào giấc ngủ.
Phó Hồng Tuyết khẽ vuốt ve da thịt bóng loáng trên tay Diệp Khai, nhớ tới lúc Diệp Khai cầu y làm vợ chồng. Y không làm cho có lệ với Diệp Khai, mà từng chuyện nhỏ nhặt nhất cũng muốn làm tới hoàn hảo. Lúc ấy chỉ cảm thấy vì đã thương tổn Diệp Khai nên nhất định phải thỏa mãn tâm nguyện hắn, khiến cho hắn vui vẻ hạnh phúc.
Phó Hồng Tuyết chưa từng cẩn thận nghĩ tới chuyện này. Lúc này đêm dài tĩnh lặng, mới bỗng nhiên nghĩ đến, kỳ thật ta đã sớm yêu Diệp Khai, chứ cũng chẳng phải mới phát sinh gần đây. Ta thích ngắm Diệp Khai nhất nhăn mày cười, hỉ nộ ái ố. Trừ hắn ra, ta chưa từng cẩn thận để tâm tới bất kì kẻ nào như vậy cả.
Hoa vũ lộ điều chế thành nước thuốc chỉ hơi hơi đắng chát. Diệp Khai uống năm ngày thì không cần uống nữa, chỉ cần chậm rãi điều dưỡng nội thương sẽ có thể khỏi hẳn. Bốn cây hoa vũ lộ chỉ dùng có một, ba cây còn lại được Liễu Thiên cẩn thận bảo tồn trong hộp ngọc.
Vách Hoa Sơn thẳng đứng, gió mạnh rít gào, thập phần hiểm trở. Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai là vì hái thuốc mà đến, không có tâm tình thưởng thức. Nay chẳng những hái được thuốc, tâm nguyện đạt thành, còn thổ lộ tình cảm với nhau, vô hạn hoan hỉ. Sắp phải rời khỏi Hoa Sơn, hai người nắm tay đi dạo.
Du ngoạn tới tận giữa trưa, tiết trời bỗng chuyển lạnh, hoa tuyết bay lả tả khắp trời. Diệp Khai đang chuẩn bị về thì thấy trên vách núi cao vạn trượng phía xa có một thân ảnh. Hắn huých Phó Hồng Tuyết, “Hồng Tuyết, ngươi xem trên vách núi kia có phải có người không?”
Phó Hồng Tuyết ngưng thần nhìn lại, gật gật đầu.
Diệp Khai nói, “Đứng trên vách núi không biết làm gì nữa. Hồng Tuyết, chúng ta qua xem thử xem.”
Lần này tới Hoa Sơn gặp rất nhiều hung hiểm. Thương thế Diệp Khai rốt cuộc cũng chuyển biến tốt, Phó Hồng Tuyết không muốn cản hắn. Y biết Diệp Khai có tâm hiệp nghĩa, nghĩ bất quá cũng chỉ là việc nhỏ mà thôi, liền mang theo Diệp Khai bay qua đó.
Tốc độ của hai người cũng không chậm, nhưng lúc miễn cưỡng thấy rõ thân ảnh kia là một nữ tử khoác đạo bào, người nọ cũng đã ngã xuống vách núi.
Diệp Khai giật mình, hắn theo bản năng cứu người, kiệt lực bay qua, như một đám mây bị gió cuốn đi, nhẹ nhàng xà vào vách núi, túm lấy lưng nữ đạo sĩ, từ chỗ hoàn toàn không có khả năng mà đem nàng kia cứu lên.
Nội thương trên người Diệp Khai tuy rằng đã chuyển biến tốt, nhưng dù sao cũng vẫn chưa khỏi hẳn, lần này đại động chân khí, vừa lên tới chỗ an toàn liền ho khan vài tiếng, nghẹn một hơi, mặt cũng đều đỏ lên.
Phó Hồng Tuyết đứng trước mặt hắn, giương tay, muốn đánh hắn lại không đành lòng xuống tay, cả giận mắng, “Diệp Khai, ngươi điên rồi.”
Diệp Khai bị y tức giận dọa sợ run một trận, lui về phía sau một bước. Sau lưng hắn là vách núi, thập phần nguy hiểm.
Phó Hồng Tuyết ra tay nhanh như chớp, kéo hắn lại, lạnh nhạt nói, “Diệp đại hiệp cũng nghĩ không thông, muốn ở trước mặt ta tự sát sao?”
Khinh công của Diệp Khai là thiên hạ vô song. Nếu là quãng đường dài, Phó Hồng Tuyết tự nhiên có thể dựa vào nội lực hùng hậu vượt qua hắn. Nhưng trong khoảng cách ngắn ngủi như này, tất cả đều được quyết định bằng bản lĩnh khinh công.
Diệp Khai muốn giải thích cho Phó Hồng Tuyết, nhưng ngại có người ngoài, nhất thời không biết mở miệng sao cho đúng. Diệp Khai nhìn Phó Hồng Tuyết cầu xin tha thứ, trong mắt Phó Hồng Tuyết đều là lửa giận, quay đầu tránh ánh mắt hắn.
Nữ tử được cứu lên kia si ngốc đứng đó một lúc lâu, một người cho dù ý chí muốn chết có kiên định tới đâu, một khi được cứu, khát vọng sống cũng sẽ dần tăng lên. Nàng quan sát tình hình Diệp Khai cùng Phó Hồng Tuyết, biết y vì mình nên mới sinh khí, vội vàng quỳ xuống nói, “Đa tạ ân cứu mạng của Diệp đại hiệp.”
Diệp Khai thấy nàng đầy mặt nước mắt, hiển nhiên có chuyện thương tâm rất lớn, mới có thể tới nơi này tự sát. Nếu không phải hắn và Phó Hồng Tuyết đúng lúc đi ngang qua, nữ tử đang độ thanh xuân này sẽ táng thân dưới vực thẳm.
Diệp Khai hỏi, “Ngươi gặp phải chuyện gì?”
Nữ đạo sĩ kia nói, “Ta…..ta là nữ đệ tử của Đông Hải Ngọc Tiêu, tên gọi Thôi Ngọc Chân. Ngày đó…..ngày đó trên đỉnh núi ta cũng từng gặp qua Diệp đại hiệp.”
Đông Hải Ngọc Tiêu thèm khát Diệp Khai, đối với Diệp Khai nói những lời vũ nhục. Diệp Khai vừa nhớ tới người này, không khỏi lộ ra biểu tình chán ghét.
Thôi Ngọc Chân hiểu lầm là Diệp Khai chán ghét nàng, đôi mắt mĩ lệ dần hiện ra lệ quang.
Diệp Khai hỏi, “Ngươi là vì Đông Hải Ngọc Tiêu?”
Thôi Ngọc Chân dùng sức lắc đầu, trong mắt toát ra oán hận, cắn môi nói, “Cha nương ta rất nghèo khó, ta là nữ tử được hắn bỏ tiền ra mua. Hắn tuy là sư phụ ta, nhưng lại đối ta….. Ta đã sớm hy vọng hắn chết, sao có thể vì hắn mà tự sát được.”
Nàng nói tới đây cúi đầu, “Ta cùng một sư hyunh trộm có tình cảm với nhau. Sau khi Diệp đại hiệp giết Ngọc Tiêu, ta thầm nghĩ cùng sư hyunh lặng lẽ rời đi, nhưng đến khi đi tìm hắn, lại phát hiện hắn đã cùng người khác….”
Nàng không nói thêm gì nữa, nhưng chỉ cần nói tới đây cũng đủ để Diệp Khai hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Một nữ hài tử có thân thế đáng thương, bị cha mẹ mình coi như hàng hóa mà bán đi, bị một lão nhân vũ nhục, vốn nghĩ đã tìm được tình yêu để an ủi trong cuộc sống thống khổ này, lại phát hiện hết thảy chỉ là một hồi âm mưu.
Diệp Khai vội vàng muốn được Phó Hồng Tuyết tha thứ, nhưng lại không đành lòng mặc kệ người đáng thương như vậy. Hắn hỏi Thôi Ngọc Chân, “Giờ ngươi muốn đi đâu?”
Thôi Ngọc Chân cúi đầu nói, “Ta không còn chỗ nào để đi.”
Diệp Khai vì số phận nàng mà thở dài, “Nếu không ngươi trước theo chúng ta về Vô Gian Địa Ngục ở một thời gian. Dần dà ngươi sẽ phát hiện có rất nhiều chỗ để đi.”
Thôi Ngọc Chân kinh hỉ hỏi lại, “Diệp đại hiệp, ngươi nói thật sao?”
Diệp Khai gật đầu, “Đương nhiên.”
Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai dẫn theo Thôi Ngọc Chân trở về, để Thôi Ngọc Chân ngụ tại gian phòng trước đây Diệp Khai và Liễu Thiên ở. Diệp Khai an bài cho Thôi Ngọc Chân ổn thỏa, thấy Phó Hồng Tuyết tựa hồ không còn quá tức giận nữa, trong lòng mới an tâm hơn chút. Hắn muốn lấy lòng Phó Hồng Tuyết, tự mình nấu đồ ăn cho Phó Hồng Tuyết, lúc tắm rửa lại giúp Phó Hồng Tuyết đưa quần áo tới, thập phần ân cần.
Phó Hồng Tuyết thờ ơ lạnh nhạt, không hé môi lấy nửa lời.
Diệp Khai lo sợ bất an, ngồi trên giường do dự một hồi mới lại gần Phó Hồng Tuyết gọi, “Hồng Tuyết.”
Phó Hồng Tuyết chợt vươn tay, đè hắn lên nệm, ngữ khí nguy hiểm nói, “Diệp Khai, ngươi thật là thiếu quản giáo.”
Phó Hồng Tuyết gia tăng lực độ khiến Diệp Khai không giãy ra được, lại không đến mức thương tổn tới hắn.
Diệp Khai áy náy nói, “Hồng Tuyết, là ta không tốt.”
Phó Hồng Tuyết chăm chú nhìn hắn, trong mắt hàm chứa tức giận, còn có yêu thương. Diệp Khai biết Phó Hồng Tuyết nhất định lo cho mình tới cực điểm, hắn theo bản năng đi cứu người, căn bản không kịp tự hỏi, tự đáy lòng cũng hối hận chính mình lỗ mãng.
Phó Hồng Tuyết nhìn một hồi lâu, giống như muốn xác nhận mỗi một chỗ trên người Diệp Khai đều không có vấn đề gì, dần dà trong mắt toàn bộ đều là đau lòng, lo lắng cho Diệp Khai. Diệp Khai thấy được ánh mắt y, trong lòng cảm động, cái mũi chua xót.
Phó Hồng Tuyết buông hắn ra nói, “Xoay người lại, nằm sấp xuống giường.”
Diệp Khai khó hiểu xoay người. Lưng hắn thon dài, vòng eo tinh tế, cái mông căng tròn xinh đẹp. Từ lưng xuống đến mông, phần eo tạo thành đường cong vô cùng mĩ lệ.
Phó Hồng Tuyết ấn lên đường cong trên eo hắn, nhấc vạt áo trung y của hắn lên, lại kéo quần xuống đến bắp đùi. (ô ô ~ hảo đỏ mặt a ~ hảo ngượng ngùng a ~~~)
Diệp Khai hoảng sợ, xấu hổ không chịu được, vội vươn tay che, lại bị Phó Hồng Tuyết gắt gao đè lại, muốn giãy cũng giãy không được.
Phó Hồng Tuyết lạnh nhạt nói, “Ngươi không cần ta quản giáo?”
Diệp Khai hé môi nói, “Không phải.”
“Vậy đừng có che.”
Diệp Khai thu tay lại, mặt đã đỏ bừng.
Phó Hồng Tuyết cũng không lập tức quản giáo hắn. Diệp Khai cảm giác được ánh mắt Phó Hồng Tuyết quan sát phần da thịt lộ ra trên người hắn, thân thể hơi hơi phát run. Diệp Khai đem mặt hung hăng chôn tại gối đầu, hận không thể chui vào ván giường trốn. Diệp Khai không sợ bị thương, nhưng cái loại thể nghiệm vừa thẹn thùng vừa e ngại này hắn lại rất sợ hãi. Hoàn hảo Phó Hồng Tuyết cũng không khiến hắn phải sợ hãi lâu.
Phó Hồng Tuyết thực nghiêm túc, mỗi một chưởng hạ trên người Diệp Khai đều rất đau, da thịt Diệp Khai chậm rãi sưng đỏ lên. Mỗi lần bàn tay đánh lên, lại càng thêm đau.
Diệp Khai mới đầu nghĩ y đánh vài cái sẽ dừng tay, sau mới biết hóa ra không được may mắn như vậy.
Phó Hồng Tuyết quản giáo xong xuôi, giúp Diệp Khai kéo quần, chỉnh lại trung y.
Diệp Khai cảm giác mình cơ hồ đã đau tới chết lặng, hắn vừa muốn xoay người, chỗ bị đánh đã truyền tới đau đớn nóng rát khó có thể chịu được.
Phó Hồng Tuyết ôn nhu ôm hắn, hôn lên hàng mi sũng nước của hắn, ghé sát lỗ tai hắn nói, “Diệp Khai, ta sẽ không lưu tình.”
Phó Hồng Tuyết cảm thấy ngoài ý muốn, y biết Diệp Khai nhất định rất sợ hãi, sủng ái xoa xoa đầu Diệp Khai.
Diệp Khai thấy Phó Hồng Tuyết vô sự trở về, đã quên sạch mấy ngày thống khổ vừa rồi. Phó Hồng Tuyết giúp hắn cởi áo khoác, Diệp Khai nhìn y cười vui. Lúc hai người đều đã nằm lên giường, Diệp Khai không ngừng lăn lộn bên người Phó Hồng Tuyết. Từ bên trái lăn sang bên phải, rồi lại từ bên phải lăn qua bên trái. Lăn đến trên người Phó Hồng Tuyết còn dùng lực đè a đè, áp a áp.
Diệp Khai lăn vài vòng, động đến nội thương, thấp giọng kêu au một tiếng, đang cười vui chuyển thành khóc, nằm bên người Phó Hồng Tuyết bất động.
Phó Hồng Tuyết truyền chân khí cho hắn, giúp hắn chống đỡ đau đớn. Diệp Khai qua một hồi mới đỡ, vẻ mặt uể oải, đã không còn hoạt bát mới rồi.
Phó Hồng Tuyết đau lòng Diệp Khai, ôm hắn nhẹ nhàng hôn hôn. Diệp Khai thực thích được y hôn, nhưng giờ không có khí lực đáp lại, trên mặt lộ ra một loại biểu tình ưu thương lại ai oán. Phó Hồng Tuyết vốn đang thương tiếc hắn, thấy vẻ mặt hắn thập phần thú vị, khác xa lúc ban ngày, suýt nữa bật cười.
Phó Hồng Tuyết thích nhìn Diệp Khai khóc, nhưng lại không nỡ thấy hắn rớt nước mắt, muốn dỗ Diệp Khai nín khóc mỉm cười, lại cảm thấy bộ dạng bất đắc dĩ vô lực của Diệp Khai thập phần khả ái, còn chưa có xem đủ.
Phó Hồng Tuyết dỗ Diệp Khai một hồi, Diệp Khai mệt mỏi, hai mắt cơ hồ muốn sụp xuống. Phó Hồng Tuyết yên lặng nhìn hắn, Diệp Khai cảm giác được ánh mắt y, lại mở to mắt nhìn y.
Diệp Khai cùng y tách ra rồi gặp lại, hết ngóng lại nhìn, không biết đến khi nào mới có thể ngủ. Phó Hồng Tuyết thổi tắt đèn, Diệp Khai ở trong hôn môi cùng ôm ấp của y chìm vào giấc ngủ.
Phó Hồng Tuyết khẽ vuốt ve da thịt bóng loáng trên tay Diệp Khai, nhớ tới lúc Diệp Khai cầu y làm vợ chồng. Y không làm cho có lệ với Diệp Khai, mà từng chuyện nhỏ nhặt nhất cũng muốn làm tới hoàn hảo. Lúc ấy chỉ cảm thấy vì đã thương tổn Diệp Khai nên nhất định phải thỏa mãn tâm nguyện hắn, khiến cho hắn vui vẻ hạnh phúc.
Phó Hồng Tuyết chưa từng cẩn thận nghĩ tới chuyện này. Lúc này đêm dài tĩnh lặng, mới bỗng nhiên nghĩ đến, kỳ thật ta đã sớm yêu Diệp Khai, chứ cũng chẳng phải mới phát sinh gần đây. Ta thích ngắm Diệp Khai nhất nhăn mày cười, hỉ nộ ái ố. Trừ hắn ra, ta chưa từng cẩn thận để tâm tới bất kì kẻ nào như vậy cả.
Hoa vũ lộ điều chế thành nước thuốc chỉ hơi hơi đắng chát. Diệp Khai uống năm ngày thì không cần uống nữa, chỉ cần chậm rãi điều dưỡng nội thương sẽ có thể khỏi hẳn. Bốn cây hoa vũ lộ chỉ dùng có một, ba cây còn lại được Liễu Thiên cẩn thận bảo tồn trong hộp ngọc.
Vách Hoa Sơn thẳng đứng, gió mạnh rít gào, thập phần hiểm trở. Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai là vì hái thuốc mà đến, không có tâm tình thưởng thức. Nay chẳng những hái được thuốc, tâm nguyện đạt thành, còn thổ lộ tình cảm với nhau, vô hạn hoan hỉ. Sắp phải rời khỏi Hoa Sơn, hai người nắm tay đi dạo.
Du ngoạn tới tận giữa trưa, tiết trời bỗng chuyển lạnh, hoa tuyết bay lả tả khắp trời. Diệp Khai đang chuẩn bị về thì thấy trên vách núi cao vạn trượng phía xa có một thân ảnh. Hắn huých Phó Hồng Tuyết, “Hồng Tuyết, ngươi xem trên vách núi kia có phải có người không?”
Phó Hồng Tuyết ngưng thần nhìn lại, gật gật đầu.
Diệp Khai nói, “Đứng trên vách núi không biết làm gì nữa. Hồng Tuyết, chúng ta qua xem thử xem.”
Lần này tới Hoa Sơn gặp rất nhiều hung hiểm. Thương thế Diệp Khai rốt cuộc cũng chuyển biến tốt, Phó Hồng Tuyết không muốn cản hắn. Y biết Diệp Khai có tâm hiệp nghĩa, nghĩ bất quá cũng chỉ là việc nhỏ mà thôi, liền mang theo Diệp Khai bay qua đó.
Tốc độ của hai người cũng không chậm, nhưng lúc miễn cưỡng thấy rõ thân ảnh kia là một nữ tử khoác đạo bào, người nọ cũng đã ngã xuống vách núi.
Diệp Khai giật mình, hắn theo bản năng cứu người, kiệt lực bay qua, như một đám mây bị gió cuốn đi, nhẹ nhàng xà vào vách núi, túm lấy lưng nữ đạo sĩ, từ chỗ hoàn toàn không có khả năng mà đem nàng kia cứu lên.
Nội thương trên người Diệp Khai tuy rằng đã chuyển biến tốt, nhưng dù sao cũng vẫn chưa khỏi hẳn, lần này đại động chân khí, vừa lên tới chỗ an toàn liền ho khan vài tiếng, nghẹn một hơi, mặt cũng đều đỏ lên.
Phó Hồng Tuyết đứng trước mặt hắn, giương tay, muốn đánh hắn lại không đành lòng xuống tay, cả giận mắng, “Diệp Khai, ngươi điên rồi.”
Diệp Khai bị y tức giận dọa sợ run một trận, lui về phía sau một bước. Sau lưng hắn là vách núi, thập phần nguy hiểm.
Phó Hồng Tuyết ra tay nhanh như chớp, kéo hắn lại, lạnh nhạt nói, “Diệp đại hiệp cũng nghĩ không thông, muốn ở trước mặt ta tự sát sao?”
Khinh công của Diệp Khai là thiên hạ vô song. Nếu là quãng đường dài, Phó Hồng Tuyết tự nhiên có thể dựa vào nội lực hùng hậu vượt qua hắn. Nhưng trong khoảng cách ngắn ngủi như này, tất cả đều được quyết định bằng bản lĩnh khinh công.
Diệp Khai muốn giải thích cho Phó Hồng Tuyết, nhưng ngại có người ngoài, nhất thời không biết mở miệng sao cho đúng. Diệp Khai nhìn Phó Hồng Tuyết cầu xin tha thứ, trong mắt Phó Hồng Tuyết đều là lửa giận, quay đầu tránh ánh mắt hắn.
Nữ tử được cứu lên kia si ngốc đứng đó một lúc lâu, một người cho dù ý chí muốn chết có kiên định tới đâu, một khi được cứu, khát vọng sống cũng sẽ dần tăng lên. Nàng quan sát tình hình Diệp Khai cùng Phó Hồng Tuyết, biết y vì mình nên mới sinh khí, vội vàng quỳ xuống nói, “Đa tạ ân cứu mạng của Diệp đại hiệp.”
Diệp Khai thấy nàng đầy mặt nước mắt, hiển nhiên có chuyện thương tâm rất lớn, mới có thể tới nơi này tự sát. Nếu không phải hắn và Phó Hồng Tuyết đúng lúc đi ngang qua, nữ tử đang độ thanh xuân này sẽ táng thân dưới vực thẳm.
Diệp Khai hỏi, “Ngươi gặp phải chuyện gì?”
Nữ đạo sĩ kia nói, “Ta…..ta là nữ đệ tử của Đông Hải Ngọc Tiêu, tên gọi Thôi Ngọc Chân. Ngày đó…..ngày đó trên đỉnh núi ta cũng từng gặp qua Diệp đại hiệp.”
Đông Hải Ngọc Tiêu thèm khát Diệp Khai, đối với Diệp Khai nói những lời vũ nhục. Diệp Khai vừa nhớ tới người này, không khỏi lộ ra biểu tình chán ghét.
Thôi Ngọc Chân hiểu lầm là Diệp Khai chán ghét nàng, đôi mắt mĩ lệ dần hiện ra lệ quang.
Diệp Khai hỏi, “Ngươi là vì Đông Hải Ngọc Tiêu?”
Thôi Ngọc Chân dùng sức lắc đầu, trong mắt toát ra oán hận, cắn môi nói, “Cha nương ta rất nghèo khó, ta là nữ tử được hắn bỏ tiền ra mua. Hắn tuy là sư phụ ta, nhưng lại đối ta….. Ta đã sớm hy vọng hắn chết, sao có thể vì hắn mà tự sát được.”
Nàng nói tới đây cúi đầu, “Ta cùng một sư hyunh trộm có tình cảm với nhau. Sau khi Diệp đại hiệp giết Ngọc Tiêu, ta thầm nghĩ cùng sư hyunh lặng lẽ rời đi, nhưng đến khi đi tìm hắn, lại phát hiện hắn đã cùng người khác….”
Nàng không nói thêm gì nữa, nhưng chỉ cần nói tới đây cũng đủ để Diệp Khai hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Một nữ hài tử có thân thế đáng thương, bị cha mẹ mình coi như hàng hóa mà bán đi, bị một lão nhân vũ nhục, vốn nghĩ đã tìm được tình yêu để an ủi trong cuộc sống thống khổ này, lại phát hiện hết thảy chỉ là một hồi âm mưu.
Diệp Khai vội vàng muốn được Phó Hồng Tuyết tha thứ, nhưng lại không đành lòng mặc kệ người đáng thương như vậy. Hắn hỏi Thôi Ngọc Chân, “Giờ ngươi muốn đi đâu?”
Thôi Ngọc Chân cúi đầu nói, “Ta không còn chỗ nào để đi.”
Diệp Khai vì số phận nàng mà thở dài, “Nếu không ngươi trước theo chúng ta về Vô Gian Địa Ngục ở một thời gian. Dần dà ngươi sẽ phát hiện có rất nhiều chỗ để đi.”
Thôi Ngọc Chân kinh hỉ hỏi lại, “Diệp đại hiệp, ngươi nói thật sao?”
Diệp Khai gật đầu, “Đương nhiên.”
Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai dẫn theo Thôi Ngọc Chân trở về, để Thôi Ngọc Chân ngụ tại gian phòng trước đây Diệp Khai và Liễu Thiên ở. Diệp Khai an bài cho Thôi Ngọc Chân ổn thỏa, thấy Phó Hồng Tuyết tựa hồ không còn quá tức giận nữa, trong lòng mới an tâm hơn chút. Hắn muốn lấy lòng Phó Hồng Tuyết, tự mình nấu đồ ăn cho Phó Hồng Tuyết, lúc tắm rửa lại giúp Phó Hồng Tuyết đưa quần áo tới, thập phần ân cần.
Phó Hồng Tuyết thờ ơ lạnh nhạt, không hé môi lấy nửa lời.
Diệp Khai lo sợ bất an, ngồi trên giường do dự một hồi mới lại gần Phó Hồng Tuyết gọi, “Hồng Tuyết.”
Phó Hồng Tuyết chợt vươn tay, đè hắn lên nệm, ngữ khí nguy hiểm nói, “Diệp Khai, ngươi thật là thiếu quản giáo.”
Phó Hồng Tuyết gia tăng lực độ khiến Diệp Khai không giãy ra được, lại không đến mức thương tổn tới hắn.
Diệp Khai áy náy nói, “Hồng Tuyết, là ta không tốt.”
Phó Hồng Tuyết chăm chú nhìn hắn, trong mắt hàm chứa tức giận, còn có yêu thương. Diệp Khai biết Phó Hồng Tuyết nhất định lo cho mình tới cực điểm, hắn theo bản năng đi cứu người, căn bản không kịp tự hỏi, tự đáy lòng cũng hối hận chính mình lỗ mãng.
Phó Hồng Tuyết nhìn một hồi lâu, giống như muốn xác nhận mỗi một chỗ trên người Diệp Khai đều không có vấn đề gì, dần dà trong mắt toàn bộ đều là đau lòng, lo lắng cho Diệp Khai. Diệp Khai thấy được ánh mắt y, trong lòng cảm động, cái mũi chua xót.
Phó Hồng Tuyết buông hắn ra nói, “Xoay người lại, nằm sấp xuống giường.”
Diệp Khai khó hiểu xoay người. Lưng hắn thon dài, vòng eo tinh tế, cái mông căng tròn xinh đẹp. Từ lưng xuống đến mông, phần eo tạo thành đường cong vô cùng mĩ lệ.
Phó Hồng Tuyết ấn lên đường cong trên eo hắn, nhấc vạt áo trung y của hắn lên, lại kéo quần xuống đến bắp đùi. (ô ô ~ hảo đỏ mặt a ~ hảo ngượng ngùng a ~~~)
Diệp Khai hoảng sợ, xấu hổ không chịu được, vội vươn tay che, lại bị Phó Hồng Tuyết gắt gao đè lại, muốn giãy cũng giãy không được.
Phó Hồng Tuyết lạnh nhạt nói, “Ngươi không cần ta quản giáo?”
Diệp Khai hé môi nói, “Không phải.”
“Vậy đừng có che.”
Diệp Khai thu tay lại, mặt đã đỏ bừng.
Phó Hồng Tuyết cũng không lập tức quản giáo hắn. Diệp Khai cảm giác được ánh mắt Phó Hồng Tuyết quan sát phần da thịt lộ ra trên người hắn, thân thể hơi hơi phát run. Diệp Khai đem mặt hung hăng chôn tại gối đầu, hận không thể chui vào ván giường trốn. Diệp Khai không sợ bị thương, nhưng cái loại thể nghiệm vừa thẹn thùng vừa e ngại này hắn lại rất sợ hãi. Hoàn hảo Phó Hồng Tuyết cũng không khiến hắn phải sợ hãi lâu.
Phó Hồng Tuyết thực nghiêm túc, mỗi một chưởng hạ trên người Diệp Khai đều rất đau, da thịt Diệp Khai chậm rãi sưng đỏ lên. Mỗi lần bàn tay đánh lên, lại càng thêm đau.
Diệp Khai mới đầu nghĩ y đánh vài cái sẽ dừng tay, sau mới biết hóa ra không được may mắn như vậy.
Phó Hồng Tuyết quản giáo xong xuôi, giúp Diệp Khai kéo quần, chỉnh lại trung y.
Diệp Khai cảm giác mình cơ hồ đã đau tới chết lặng, hắn vừa muốn xoay người, chỗ bị đánh đã truyền tới đau đớn nóng rát khó có thể chịu được.
Phó Hồng Tuyết ôn nhu ôm hắn, hôn lên hàng mi sũng nước của hắn, ghé sát lỗ tai hắn nói, “Diệp Khai, ta sẽ không lưu tình.”