Phó Hồng Tuyết an ủi Băng Di vài câu, Băng Di vì quá vui khi thấy bọn họ trở về nên mới khóc, rất nhanh thu nước mắt lại, đi chuẩn bị đồ ăn cho bọn hắn.
Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai về phòng mình. Phòng được Băng Di quét tước thập phần sạch sẽ, không có lấy một hạt bụi. Mới đi có mấy tháng mà tựa như đã mấy đời vậy.
Diệp Khai cởi áo khoác, thoải mái ngã người lên giường. Phó Hồng Tuyết cũng bỏ áo khoác, nằm lên giường cùng hắn.
Từng lọn tóc Diệp Khai trải dài trên nệm, Phó Hồng Tuyết ôn nhu gọi, “Diệp Khai.”
Diệp Khai ừ một tiếng, nghiêng người qua đối diện y.
Phó Hồng Tuyết nói, “Lại đây.”
Diệp Khai xích người qua.
Phó Hồng Tuyết ôm hắn vào lòng.
Ôm lấy thân thể ấm áp của người y yêu nhất, chìm vào giấc ngủ.
Phó Hồng Tuyết ngủ non nửa canh giờ thì nghe tiếng Diệp Khai nhẹ giọng gọi dậy ăn cơm. Phó Hồng Tuyết vẫn không mở mắt. Diệp Khai lại gọi thêm một tiếng, Phó Hồng Tuyết như trước không để ý đến hắn. Diệp Khai lo lắng ngồi bên người y, khẩn trương gọi, “Hồng Tuyết.”
Phó Hồng Tuyết đột ngột ra tay, chăn giơ lên lại hạ xuống, đem cả mình và Diệp Khai cùng bao trong bóng tối. Diệp Khai bị y đánh lén, cảm thấy chơi rất vui, cười cười, thuận theo chui vào lòng Phó Hồng Tuyết.
Bọn họ náo loạn một hồi, đang vui vẻ thì nghe Diệp Khai a lên một tiếng, “Đừng để Băng Di chờ sốt ruột.”
Phó Hồng Tuyết xốc chăn lên, Diệp Khai đi ra ngoài lấy áo khoác của mình và Phó Hồng Tuyết. Phó Hồng Tuyết mặc quần áo, Diệp Khai giúp y vấn lại tóc bị rối khi nằm ngủ.
Liễu Thiên kể lại cho Băng Di những chuyện gặp phải trên đường. Hắn chỉ toàn chọn mấy chuyện vui để kể, nào là núi cao sông rộng người tốt. Băng Di nghe bọn hắn một đường bình an, càng thêm vui mừng.
Diệp Khai cầm quả quýt trên bàn lên, để dưới mũi ngửi ngửi, cười nói với Phó Hồng Tuyết, “Lúc đi đào chín, về lại đến lượt quýt, lúc nào cũng có đồ ngon để ăn.”
Mùa hạ đào chín, thu đông quýt đến mùa, đây đều là những chuyện hết sức bình thường, nhưng ở trong mắt Diệp Khai hết thảy đều đáng giá vui vẻ như vậy, hắn trời sinh đã hiểu được cách hưởng thụ nhân sinh.
Diệp Khai nhớ vị quýt nên ăn nhiều, cơm tự nhiên không ăn được bao nhiêu. Phó Hồng Tuyết liếc hắn một cái, Diệp Khai lại làm bộ như không phát hiện. Đến khi tầm mắt Phó Hồng Tuyết một lần nữa chiếu tới đây, có chút đăm chiêu nhìn bộ vị trên ghế của Diệp Khai.
Diệp Khai hiểu được ý của y, nhất thời đỏ mặt, lớn tiếng nói, “Hôm nay đồ ăn ngon thật, Liễu huynh đệ ngươi ăn nhiều một chút.” Vội vàng cúi đầu đem đồ ăn trong bát mình ăn sạch.
Ăn cơm xong Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai ra ôn tuyền tắm rửa, gột rửa bụi đất trên đường. Diệp Khai đã tưởng niệm ôn tuyền này hồi lâu, vừa đi đến bờ ôn tuyền đẵ bắt đầu cởi quần áo, lúc cởi đến trung y thì phát hiện tầm mắt của Phó Hồng Tuyết, mới quay đầu lại nhìn y.
Ánh mắt Phó Hồng Tuyết cực kì nóng bỏng, chỉ cần đối diện liền có thể cảm nhận được mê muội cường liệt. Diệp Khai quay đầu đi tiếp tục cởi trung y, da thịt trên lưng tựa hồ đều bị ánh mắt Phó Hồng Tuyết thiêu cháy. Diệp Khai còn chưa cởi xong, đã bị ánh nhìn chăm chú của Phó Hồng Tuyết khiến cho đỏ bừng mặt, buông lỏng tay ra.
Diệp Khai quay đầu lại hỏi y, “Hồng Tuyết, làm sao vậy?”
Phó Hồng Tuyết thanh âm thoáng ám ách, “Diệp Khai, muốn ta giúp ngươi không?”
Gò má Diệp Khai đã nóng như phát sốt, dùng tốc độ nhanh nhất cởi hết chỗ quần áo còn lại trên người, lao xuống ôn tuyền. Vừa trầm mình trong nước suối trong suốt liền cố sức bơi ra càng xa.
Phó Hồng Tuyết đứng gần bờ tắm rửa, thay quần áo sạch, ung dung chờ Diệp Khai từ ôn tuyền lên. Diệp Khai bỗng có cảm giác bơi ra xa tựa hồ không phải quyết định chính xác. Hoàn hảo Phó Hồng Tuyết không phải vẫn đang nhìn chằm chằm hắn, Diệp Khai chui ra khỏi ôn tuyền, nhanh tay lẹ chân mặc quần áo, bấy giờ mới nhẹ nhàng thở ra.
Trên đường về phòng Phó Hồng Tuyết hỏi hắn, “Diệp Khai, ngươi cảm thấy làm vợ chồng là như thế nào?”
Diệp Khai nói, “Trân trọng nhau, chiếu cố nhau.”
“Vậy khác huynh đệ chỗ nào?”
“Huynh đệ không thể quá thân mật.”
Khóe miệng Phó Hồng Tuyết cong lên.
Thời điểm hai người sắp xếp xong mọi việc nằm lên giường nghỉ ngơi, Phó Hồng Tuyết vuốt lưng Diệp Khai, chầm chậm nói, “Diệp Khai, ngươi cảm thấy vợ chồng có thể thân mật tới trình độ nào?”
Diệp Khai bị y sờ đỏ mặt, tư duy càng khó tập trung,
Phó Hồng Tuyết cúi người ngăn chặn Diệp Khai, cướp lấy môi lưỡi Diệp Khai. Nụ hôn của y bá đạo tùy ý, Diệp Khai bị động thừa nhận, theo thế công của Phó Hồng Tuyết không ngừng thở dốc.
Phó Hồng Tuyết lúc trước còn cố kỵ thương thế của Diệp Khai, chưa bao giờ dám phóng đãng bốc đồng hôn hắn như vậy. Trên đường đi lại có mấy người đồng hành, cũng không tiện cùng Diệp Khai thân thiết, khát vọng của y với Diệp Khai tích tụ từng giờ từng khắc.
Lúc này rốt cuộc có thể vứt bỏ hết mọi băn khoăn, phóng túng chính mình, đối Diệp Khai công thành đoạt đất. Y dùng sức ôm chặt Diệp Khai, áp chế Diệp Khai, vuốt ve Diệp Khai, từ không dám dùng sức cẩn thận khẽ vuốt đến không thể nhịn được nữa mà không kiêng nể gì nhu lộng.
Diệp Khai bị y áp chế hô hấp khó khăn, không ngừng thở dốc dồn dập. Tiếng hít thở đứt quãng, tựa như khẩn trương, lại như bị người khi dễ. Môi bị Phó Hồng Tuyết gặm cắn, Diệp Khai rên rỉ ra tiếng.
Tay Phó Hồng Tuyết mò mẫm tới bên hông Diệp Khai, tháo vạt áo hắn, cởi bỏ trung y trên người Diệp Khai, vuốt ve phần da thịt lộ ra ngoài quần áo. Diệp Khai dưới động tác của y mà run rẩy. Tay Phó Hồng Tuyết lướt dọc theo lưng Diệp Khai, lúc trượt xuống dưới eo, Diệp Khai bắt đầu bất an giãy dụa, nhưng không dùng tới bao nhiêu khí lực.
Phó Hồng Tuyết thở sâu, nhẹ thu hồi tay phủ trên lưng Diệp Khai, an ủi hắn, “Diệp Khai, đừng sợ.”
Diệp Khai khẩn trương tới không nói nên lời, tim hắn không ngừng loạn khiêu, mỗi một tấc da thịt trên người đều đang phát run, rốt cuộc không còn khí lực khống chế chính mình. Hắn loáng thoáng cảm thấy có chuyện gì đó sắp phát sinh, đối với thứ không biết này sinh ra sợ hãi.
Phó Hồng Tuyết kéo chăn qua, che phủ Diệp Khai, để cảm xúc Diệp Khai chậm rãi bình phục. Qua thật lâu sau, y dùng ngữ khí ôn nhu nhưng không thể phản bác tuyên bố với Diệp Khai, “Diệp Khai, ta muốn ngươi trở thành người của ta.”
Nhịp tim Diệp Khai vừa mới hòa hoãn lại bắt đầu trở nên kịch liệt. Diệp Khai thuở nhỏ hoàn cảnh sống đơn giản, thiên tính thuần khiết vô hà. Tình cảm của hắn dành cho Phó Hồng Tuyết không tiếc bất cứ thứ gì. Nhưng đối với việc cùng Phó Hồng Tuyết phát sinh quan hệ càng thêm thân mật, hắn vẫn chưa từng nghĩ tới. Mà cho dù có nghĩ thì hắn đối phương diện này cũng vẫn hoàn toàn ngây thơ không biết chút gì.
Phó Hồng Tuyết vuốt ve mái tóc dài của Diệp Khai, “Ngươi còn chưa chuẩn bị tốt, ta có thể đợi.” Y quấn lọn tóc Diệp Khai giữa những ngón tay mình, nhìn sợi tóc tối đen tản ra quang mang ôn nhu lóng lánh, xa xăm nói, “Chờ vết thương trong tâm mạch ngươi khỏi hẳn, lúc ấy tim ngươi có đập nhanh tới đâu ta cũng sẽ không lưu tình.”
Phó Hồng Tuyết chờ đợi cũng không lâu như trong tưởng tượng của Diệp Khai.
Ngày hôm sau, Phó Hồng Tuyết cùng Liễu Thiên bắt đầu nghiên cứu làm cách nào trị khỏi vết thương cũ trong tâm mạch Diệp Khai. Chuyện này hai người họ đã nghiên cứu qua rất nhiều lần. Liễu Thiên nội công thường thường, không thể giúp được Diệp Khai. Nhưng Phó Hồng Tuyết đối với cách thức truyền chân khí trị liệu tâm mạch Diệp Khai đã rất quen thuộc.
Diệp Khai bị an bài nằm trên giường, nghe Liễu Thiên và Phó Hồng Tuyết ở bên cạnh thảo luận lần cuối về tâm mạch mình.
Liễu Thiên so ra còn có chút nhân từ, “Nội thương của Diệp đại ca vừa mới khỏi, trị liệu tâm mạch rất đau, không bằng để mấy tháng nữa lại trị tiếp. Cứ phải chịu đau liên tục thế này, Diệp đại ca hảo đáng thương a.”
Phó Hồng Tuyết lại nói, “Chờ mấy tháng nữa rồi cũng vẫn phải chịu đau thôi, đau muộn còn không bằng đau sớm.”
“Phó đại ca nói cũng có đạo lý, cha nương ta đều nói, người làm nghề y cứu người phải hiểu được, đau dài không bằng đau ngắn. Nếu có thể rút ngắn được thì không cần kéo dài.”
Diệp Khai ho khan một tiếng muốn mở miệng, Phó Hồng Tuyết quay đầu nhìn hắn, ánh mắt như có đao kiếm. Lời Diệp Khai muốn nói đều bị một cái liếc mắt cường thế này áp trở về, không dám ra hiệu cho Liễu Thiên nữa.
Lúc Phó Hồng Tuyết đưa chân khí vào, Diệp Khai đau đến phát khóc, nước mắt hoàn toàn không chịu sự khống chế của hắn trào lên. Đau đớn quá độ, vậy mà Diệp Khai còn có thể phân thần nghĩ, vợ chồng huynh đệ đúng là có chỗ khác biệt, trước mặt huynh đệ còn muốn chống đỡ cố làm ra vẻ kiên cường, nhưng trước mặt vợ chồng lại có vẻ tự tại hơn.
Thật sự rất đau, đao đâm vào ngực đau bao nhiêu thì giờ còn đau hơn nhiều lần.
Bất đồng là, khi ấy tuyệt vọng còn thống khổ hơn xa đau đớn trên cơ thể, thống khổ tới mức không còn thần trí, chỉ còn lại một cái xác không hồn, không còn cảm giác. Mà giờ lại có thể cảm thụ rõ ràng mỗi một phân khổ sở.
Luồng chân khí hùng hậu của Phó Hồng Tuyết du tẩu trong người Diệp Khai, dọc theo tâm mạch hắn.
Diệp Khai không ngừng rên rỉ, không bao lâu sau hộc ra một ngụm máu.
Phó Hồng Tuyết lau cho hắn.
Diệp Khai thấy đau lòng trong mắt y, không đành lòng.
Lúc ngụm máu thứ hai trào lên yết hầu, Diệp Khai cắn răng nhịn xuống, cố gắng nuốt ngụm máu kia. Mùi vị huyết tinh khó có thể chịu được, nhưng ít ra cũng sẽ không khiến ái nhân đau lòng nữa.
Phó Hồng Tuyết nhíu chặt mày, vẻ mặt tựa hồ có chút không vui.
Ngụm máu thứ ba Diệp Khai vẫn cố cắn chặt răng, huyệt đạo lại bị điểm, không có khí lực nuốt xuống.
Phó Hồng Tuyết cúi người chế trụ môi hắn, hút hết máu trong miệng hắn ra, phun lên khăn tay.
Y ghé sát bên tai Diệp Khai nói, “Diệp Khai, ngươi thành thật một chút.”
Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai về phòng mình. Phòng được Băng Di quét tước thập phần sạch sẽ, không có lấy một hạt bụi. Mới đi có mấy tháng mà tựa như đã mấy đời vậy.
Diệp Khai cởi áo khoác, thoải mái ngã người lên giường. Phó Hồng Tuyết cũng bỏ áo khoác, nằm lên giường cùng hắn.
Từng lọn tóc Diệp Khai trải dài trên nệm, Phó Hồng Tuyết ôn nhu gọi, “Diệp Khai.”
Diệp Khai ừ một tiếng, nghiêng người qua đối diện y.
Phó Hồng Tuyết nói, “Lại đây.”
Diệp Khai xích người qua.
Phó Hồng Tuyết ôm hắn vào lòng.
Ôm lấy thân thể ấm áp của người y yêu nhất, chìm vào giấc ngủ.
Phó Hồng Tuyết ngủ non nửa canh giờ thì nghe tiếng Diệp Khai nhẹ giọng gọi dậy ăn cơm. Phó Hồng Tuyết vẫn không mở mắt. Diệp Khai lại gọi thêm một tiếng, Phó Hồng Tuyết như trước không để ý đến hắn. Diệp Khai lo lắng ngồi bên người y, khẩn trương gọi, “Hồng Tuyết.”
Phó Hồng Tuyết đột ngột ra tay, chăn giơ lên lại hạ xuống, đem cả mình và Diệp Khai cùng bao trong bóng tối. Diệp Khai bị y đánh lén, cảm thấy chơi rất vui, cười cười, thuận theo chui vào lòng Phó Hồng Tuyết.
Bọn họ náo loạn một hồi, đang vui vẻ thì nghe Diệp Khai a lên một tiếng, “Đừng để Băng Di chờ sốt ruột.”
Phó Hồng Tuyết xốc chăn lên, Diệp Khai đi ra ngoài lấy áo khoác của mình và Phó Hồng Tuyết. Phó Hồng Tuyết mặc quần áo, Diệp Khai giúp y vấn lại tóc bị rối khi nằm ngủ.
Liễu Thiên kể lại cho Băng Di những chuyện gặp phải trên đường. Hắn chỉ toàn chọn mấy chuyện vui để kể, nào là núi cao sông rộng người tốt. Băng Di nghe bọn hắn một đường bình an, càng thêm vui mừng.
Diệp Khai cầm quả quýt trên bàn lên, để dưới mũi ngửi ngửi, cười nói với Phó Hồng Tuyết, “Lúc đi đào chín, về lại đến lượt quýt, lúc nào cũng có đồ ngon để ăn.”
Mùa hạ đào chín, thu đông quýt đến mùa, đây đều là những chuyện hết sức bình thường, nhưng ở trong mắt Diệp Khai hết thảy đều đáng giá vui vẻ như vậy, hắn trời sinh đã hiểu được cách hưởng thụ nhân sinh.
Diệp Khai nhớ vị quýt nên ăn nhiều, cơm tự nhiên không ăn được bao nhiêu. Phó Hồng Tuyết liếc hắn một cái, Diệp Khai lại làm bộ như không phát hiện. Đến khi tầm mắt Phó Hồng Tuyết một lần nữa chiếu tới đây, có chút đăm chiêu nhìn bộ vị trên ghế của Diệp Khai.
Diệp Khai hiểu được ý của y, nhất thời đỏ mặt, lớn tiếng nói, “Hôm nay đồ ăn ngon thật, Liễu huynh đệ ngươi ăn nhiều một chút.” Vội vàng cúi đầu đem đồ ăn trong bát mình ăn sạch.
Ăn cơm xong Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai ra ôn tuyền tắm rửa, gột rửa bụi đất trên đường. Diệp Khai đã tưởng niệm ôn tuyền này hồi lâu, vừa đi đến bờ ôn tuyền đẵ bắt đầu cởi quần áo, lúc cởi đến trung y thì phát hiện tầm mắt của Phó Hồng Tuyết, mới quay đầu lại nhìn y.
Ánh mắt Phó Hồng Tuyết cực kì nóng bỏng, chỉ cần đối diện liền có thể cảm nhận được mê muội cường liệt. Diệp Khai quay đầu đi tiếp tục cởi trung y, da thịt trên lưng tựa hồ đều bị ánh mắt Phó Hồng Tuyết thiêu cháy. Diệp Khai còn chưa cởi xong, đã bị ánh nhìn chăm chú của Phó Hồng Tuyết khiến cho đỏ bừng mặt, buông lỏng tay ra.
Diệp Khai quay đầu lại hỏi y, “Hồng Tuyết, làm sao vậy?”
Phó Hồng Tuyết thanh âm thoáng ám ách, “Diệp Khai, muốn ta giúp ngươi không?”
Gò má Diệp Khai đã nóng như phát sốt, dùng tốc độ nhanh nhất cởi hết chỗ quần áo còn lại trên người, lao xuống ôn tuyền. Vừa trầm mình trong nước suối trong suốt liền cố sức bơi ra càng xa.
Phó Hồng Tuyết đứng gần bờ tắm rửa, thay quần áo sạch, ung dung chờ Diệp Khai từ ôn tuyền lên. Diệp Khai bỗng có cảm giác bơi ra xa tựa hồ không phải quyết định chính xác. Hoàn hảo Phó Hồng Tuyết không phải vẫn đang nhìn chằm chằm hắn, Diệp Khai chui ra khỏi ôn tuyền, nhanh tay lẹ chân mặc quần áo, bấy giờ mới nhẹ nhàng thở ra.
Trên đường về phòng Phó Hồng Tuyết hỏi hắn, “Diệp Khai, ngươi cảm thấy làm vợ chồng là như thế nào?”
Diệp Khai nói, “Trân trọng nhau, chiếu cố nhau.”
“Vậy khác huynh đệ chỗ nào?”
“Huynh đệ không thể quá thân mật.”
Khóe miệng Phó Hồng Tuyết cong lên.
Thời điểm hai người sắp xếp xong mọi việc nằm lên giường nghỉ ngơi, Phó Hồng Tuyết vuốt lưng Diệp Khai, chầm chậm nói, “Diệp Khai, ngươi cảm thấy vợ chồng có thể thân mật tới trình độ nào?”
Diệp Khai bị y sờ đỏ mặt, tư duy càng khó tập trung,
Phó Hồng Tuyết cúi người ngăn chặn Diệp Khai, cướp lấy môi lưỡi Diệp Khai. Nụ hôn của y bá đạo tùy ý, Diệp Khai bị động thừa nhận, theo thế công của Phó Hồng Tuyết không ngừng thở dốc.
Phó Hồng Tuyết lúc trước còn cố kỵ thương thế của Diệp Khai, chưa bao giờ dám phóng đãng bốc đồng hôn hắn như vậy. Trên đường đi lại có mấy người đồng hành, cũng không tiện cùng Diệp Khai thân thiết, khát vọng của y với Diệp Khai tích tụ từng giờ từng khắc.
Lúc này rốt cuộc có thể vứt bỏ hết mọi băn khoăn, phóng túng chính mình, đối Diệp Khai công thành đoạt đất. Y dùng sức ôm chặt Diệp Khai, áp chế Diệp Khai, vuốt ve Diệp Khai, từ không dám dùng sức cẩn thận khẽ vuốt đến không thể nhịn được nữa mà không kiêng nể gì nhu lộng.
Diệp Khai bị y áp chế hô hấp khó khăn, không ngừng thở dốc dồn dập. Tiếng hít thở đứt quãng, tựa như khẩn trương, lại như bị người khi dễ. Môi bị Phó Hồng Tuyết gặm cắn, Diệp Khai rên rỉ ra tiếng.
Tay Phó Hồng Tuyết mò mẫm tới bên hông Diệp Khai, tháo vạt áo hắn, cởi bỏ trung y trên người Diệp Khai, vuốt ve phần da thịt lộ ra ngoài quần áo. Diệp Khai dưới động tác của y mà run rẩy. Tay Phó Hồng Tuyết lướt dọc theo lưng Diệp Khai, lúc trượt xuống dưới eo, Diệp Khai bắt đầu bất an giãy dụa, nhưng không dùng tới bao nhiêu khí lực.
Phó Hồng Tuyết thở sâu, nhẹ thu hồi tay phủ trên lưng Diệp Khai, an ủi hắn, “Diệp Khai, đừng sợ.”
Diệp Khai khẩn trương tới không nói nên lời, tim hắn không ngừng loạn khiêu, mỗi một tấc da thịt trên người đều đang phát run, rốt cuộc không còn khí lực khống chế chính mình. Hắn loáng thoáng cảm thấy có chuyện gì đó sắp phát sinh, đối với thứ không biết này sinh ra sợ hãi.
Phó Hồng Tuyết kéo chăn qua, che phủ Diệp Khai, để cảm xúc Diệp Khai chậm rãi bình phục. Qua thật lâu sau, y dùng ngữ khí ôn nhu nhưng không thể phản bác tuyên bố với Diệp Khai, “Diệp Khai, ta muốn ngươi trở thành người của ta.”
Nhịp tim Diệp Khai vừa mới hòa hoãn lại bắt đầu trở nên kịch liệt. Diệp Khai thuở nhỏ hoàn cảnh sống đơn giản, thiên tính thuần khiết vô hà. Tình cảm của hắn dành cho Phó Hồng Tuyết không tiếc bất cứ thứ gì. Nhưng đối với việc cùng Phó Hồng Tuyết phát sinh quan hệ càng thêm thân mật, hắn vẫn chưa từng nghĩ tới. Mà cho dù có nghĩ thì hắn đối phương diện này cũng vẫn hoàn toàn ngây thơ không biết chút gì.
Phó Hồng Tuyết vuốt ve mái tóc dài của Diệp Khai, “Ngươi còn chưa chuẩn bị tốt, ta có thể đợi.” Y quấn lọn tóc Diệp Khai giữa những ngón tay mình, nhìn sợi tóc tối đen tản ra quang mang ôn nhu lóng lánh, xa xăm nói, “Chờ vết thương trong tâm mạch ngươi khỏi hẳn, lúc ấy tim ngươi có đập nhanh tới đâu ta cũng sẽ không lưu tình.”
Phó Hồng Tuyết chờ đợi cũng không lâu như trong tưởng tượng của Diệp Khai.
Ngày hôm sau, Phó Hồng Tuyết cùng Liễu Thiên bắt đầu nghiên cứu làm cách nào trị khỏi vết thương cũ trong tâm mạch Diệp Khai. Chuyện này hai người họ đã nghiên cứu qua rất nhiều lần. Liễu Thiên nội công thường thường, không thể giúp được Diệp Khai. Nhưng Phó Hồng Tuyết đối với cách thức truyền chân khí trị liệu tâm mạch Diệp Khai đã rất quen thuộc.
Diệp Khai bị an bài nằm trên giường, nghe Liễu Thiên và Phó Hồng Tuyết ở bên cạnh thảo luận lần cuối về tâm mạch mình.
Liễu Thiên so ra còn có chút nhân từ, “Nội thương của Diệp đại ca vừa mới khỏi, trị liệu tâm mạch rất đau, không bằng để mấy tháng nữa lại trị tiếp. Cứ phải chịu đau liên tục thế này, Diệp đại ca hảo đáng thương a.”
Phó Hồng Tuyết lại nói, “Chờ mấy tháng nữa rồi cũng vẫn phải chịu đau thôi, đau muộn còn không bằng đau sớm.”
“Phó đại ca nói cũng có đạo lý, cha nương ta đều nói, người làm nghề y cứu người phải hiểu được, đau dài không bằng đau ngắn. Nếu có thể rút ngắn được thì không cần kéo dài.”
Diệp Khai ho khan một tiếng muốn mở miệng, Phó Hồng Tuyết quay đầu nhìn hắn, ánh mắt như có đao kiếm. Lời Diệp Khai muốn nói đều bị một cái liếc mắt cường thế này áp trở về, không dám ra hiệu cho Liễu Thiên nữa.
Lúc Phó Hồng Tuyết đưa chân khí vào, Diệp Khai đau đến phát khóc, nước mắt hoàn toàn không chịu sự khống chế của hắn trào lên. Đau đớn quá độ, vậy mà Diệp Khai còn có thể phân thần nghĩ, vợ chồng huynh đệ đúng là có chỗ khác biệt, trước mặt huynh đệ còn muốn chống đỡ cố làm ra vẻ kiên cường, nhưng trước mặt vợ chồng lại có vẻ tự tại hơn.
Thật sự rất đau, đao đâm vào ngực đau bao nhiêu thì giờ còn đau hơn nhiều lần.
Bất đồng là, khi ấy tuyệt vọng còn thống khổ hơn xa đau đớn trên cơ thể, thống khổ tới mức không còn thần trí, chỉ còn lại một cái xác không hồn, không còn cảm giác. Mà giờ lại có thể cảm thụ rõ ràng mỗi một phân khổ sở.
Luồng chân khí hùng hậu của Phó Hồng Tuyết du tẩu trong người Diệp Khai, dọc theo tâm mạch hắn.
Diệp Khai không ngừng rên rỉ, không bao lâu sau hộc ra một ngụm máu.
Phó Hồng Tuyết lau cho hắn.
Diệp Khai thấy đau lòng trong mắt y, không đành lòng.
Lúc ngụm máu thứ hai trào lên yết hầu, Diệp Khai cắn răng nhịn xuống, cố gắng nuốt ngụm máu kia. Mùi vị huyết tinh khó có thể chịu được, nhưng ít ra cũng sẽ không khiến ái nhân đau lòng nữa.
Phó Hồng Tuyết nhíu chặt mày, vẻ mặt tựa hồ có chút không vui.
Ngụm máu thứ ba Diệp Khai vẫn cố cắn chặt răng, huyệt đạo lại bị điểm, không có khí lực nuốt xuống.
Phó Hồng Tuyết cúi người chế trụ môi hắn, hút hết máu trong miệng hắn ra, phun lên khăn tay.
Y ghé sát bên tai Diệp Khai nói, “Diệp Khai, ngươi thành thật một chút.”