Buổi chiều ngày hôm sau.
Càn cùng cung Ngự Thư Phòng.
Hoàng đế long nhan tức giận, chắp hai tay sau lưng ở trước án thư đi qua đi lại, "Thanh Thành vương hôm nay liền muốn rời kinh, trẫm chẳng lẽ lại thả hổ về rừng ? Thái tử ngươi thấy thế nào ?"
Hoàng Thái Tử nói, "Hồi phụ hoàng, nhi thần cho rằng, thủ hạ của Thanh Thành Vương tụ tập đông đảo Võ Lâm Cao Thủ, nhà tù tuy nhiều binh lính canh gác cũng khó phòng cướp ngục, giết chết thì lại sẽ chấn động Thanh Hà Vương cùng Thanh Xuyên Vương, không thể bắt giam cũng không thể giết, hiện nay chỉ tạm thời tha một con đường sống, ngày sau lại tính sau."
"Trẫm làm sao lại không nghĩ ra được như thế, nhưng là," Hoàng đế chuyển đề tài, "Hắn lại dám giữa thanh thiên bạch nhật lẻn vào phò mã phủ cướp người, tuy là cướp nhầm người, nhưng tâm có thể giết, không thể nhẫn nhục như thế được."
"Việc này nhi thần đến nay vẫn khó chịu trong lòng, Độc Cô hắn hâm mộ mỹ danh của phò mã, buổi tối lén lút đến xem một chút còn chưa tính, há có thể giữa thanh thiên bạch nhật làm ra việc cướp người, há trong mắt còn có thiên tử ? Nhưng tuy là như vậy, hắn đến cùng vẫn chưa cướp đi chân chính Phò mã, phụ hoàng nếu là bởi vậy giết chết, chỉ sợ thần dân thiên hạ nói phụ hoàng mượn cớ giết người."
"Ừ, thái tử nói có lý, " Hoàng đế gật gù, trong lòng hắn kỳ thực sớm có đáp án, chỉ có điều muốn thử thái tử mà thôi, "Thái tử có biết người bị nhận nhầm là phò mã bị cướp đi là người nào ? Nói vậy cũng là khuôn mặt đẹp phi phàm."
Thái tử nói, "Phụ hoàng anh minh, người bị cướp đi chính là thiên kim Chu Tiểu kiều của Kinh Triệu Duẫn Chu Thế An ---- thiên hạ đệ nhất mỹ nữ."
"Chu Thế An?" Trong lòng Hoàng đế hơi động, "Không phải là biểu thúc phụ của Phò mã sao?" Lúc trước cũng bởi vì biết Chu Thế An cùng gia tộc Phò mã có quan hệ mới thăng chức hắn đến Kinh Thành nhận chức .
Thái tử cười nói, "Không sai, Chu Tiểu kiều chính là biểu tỷ Phò mã." Liền đem truyền thuyết trong dân gian nói Chu Tiểu Kiều đối với Tô Hạo nhất kiến chung tình nói với Hoàng Đế, Tô Hạo làm sao lại đi theo phụ thân đến Thanh Châu từng cái nói, "Chu Tiểu kiều bởi vì nghe nói Phò mã ốm đau liền nữ giả nam trang đến phò mã phủ thăm viếng, liền có chuyện sau đó ."
"A ha ha ha, " Hoàng đế vuốt râu cười to, "Chu Thế An so với trẫm càng cưng chiều nữ nhi hơn, đem một đứa nữ nhi cưng chiều vô pháp vô thiên, lại dám nữ cải nam trang, giả bộ lén xông vào phò mã phủ, phen này đụng phải Thanh Thành Vương quả thật không phải người đơn giản."
Thái tử cười nói, "Chu Tiểu kiều đụng phải người của Thanh Thành vương , ngược lại lại làm Hoàng Đế miễn đi không ít việc phiền phức a."
Sau đó phụ tử đồng thời cười ha hả.
Lúc chạng vạng, Thanh Thành Vương rời kinh thành.
Ánh dương chiếu rọi vào trong, Thanh Thành vương quay đầu lại nhìn thành lầu hùng vĩ một chút, cắn răng lập lời thề nói, "Tề Minh Đế, bản vương sẽ còn trở lại!" Quay đầu trở lại, trong lòng có chút thất lạc, tự nhủ, "Hi vọng đến lúc đó bệnh Phò mã có thể khỏi hẳn. . . . . ."
Cận Ngọc nghe xong không khỏi ghen ghét dữ dội, trong lỗ mũi hừ một tiếng nói, "Bệnh kia mang từ trong bụng mẹ, cả đời đều không chữa khỏi."
Thanh Thành vương nghe xong không khỏi cười ha ha, "Cận Ngọc của bản vương bất cứ lúc lúc nào cũng chua ngoa phần a."
Lúc này phò mã phủ, Tô Hạo cùng Trường Ninh đang trong thư phòng.
Thư phòng này của Trường Ninh, nàng chưa từng dùng đến, ngược lại đều là Tô Hạo dùng, vì lẽ đó có thể nói đây là Tô Hạo Thư Phòng.
Trường Ninh nhìn về hướng giá sách, nhưng thấy sách của Tô Hạo không lành lặn cũng không đề tên tác giả, sắp lại kỹ càng, hợp thành một bộ, tên lại đề "Kế giản tàn biên" tranh hư hỏng, dùng giấy dán lại, rách ở nhiều nơi, toàn bộ hợp thành một bộ "Khí dư tập thưởng" .
Khóe môi Trường Ninh nở ra một nụ cười nhạt, cố ý nói, "Làm sao? Đồ hồi môn của bổn cung không đủ cho phò mã dùng sao ? Phò mã lại mang những bộ sách hỏng này cố ý bày lên giá sách."
Tô Hạo khẽ mỉm cười nói, "Tổ tiên thi họa đều xuất phát từ trong suy nghĩ, qua cái thời khắc đó đều không có lại nữa, mỗi quyển sách này đây đều là Hậu Vô Lai Giả có một không hai, lại càng phải quý trọng mới phải."
"Thì ra là như vậy, " Trường Ninh khẽ nói, ánh mắt ngược lại rơi xuống giá bút, nhìn thấy mặt trên từ nhỏ đến to treo mấy chục cái bút lông, to lớn nhất là tra bút, cán bút so với miệng chén còn to hơn, nói ít cũng phải mấy chục cân, Trường Ninh sờ sờ cán bút này," Bút này đều là phò mã dùng sao ?" Nói xong nhìn tay nhỏ của Tô Hạo một chút.
Trên khuôn mặt của Tô Hạo hiện lên một tầng ửng đỏ giải thích, "Ta vốn là chỉ dùng chữ Khải vừa, tiểu Khải, những chữ Khải viết tay, trường Phong, đề đấu, tra bút đều là Lão Sư Phụ vì ta mua thêm ."
"Lão Sư Phụ?"
"Ta khi còn bé thân thể không tốt, như ấm sắc thuộc vậy, quanh năm ốm đau, sau đó mời một vị Lão Sư Phụ dạy ta phương pháp Lưu thông khí huyết, thân thể mới ngày càng khá lên, chính là vị lão sư này kêu ta luyện tập sử dụng bút lớn, vừa có thể luyện viết đại tự, thứ hai tăng cường lực cánh tay, cường thân kiện thể."
"Ân, " Trường Ninh gật gù, cũng không hỏi lại, chỉ nói, "Thân thể Phò mã phải cố gắng luyện một chút."
Khuôn mặt Tô Hạo không khỏi đỏ hơn.
"Mau nhìn mau nhìn, mặt Phò mã lại đỏ."
Tiểu Hạnh nhi đứng ở một bên kéo kéo ống tay Ngọc Cầm nói. Ngày hôm nay hai người đứng hầu hạ trong thư phòng .
Ngọc Cầm dựng thẳng lên ngón tay che lấy môi Tiểu Hạnh Nhi, "Xuỵt, ngươi nhỏ giọng một chút."
"Ta đã rất nhỏ giọng a." Tiểu Hạnh nhi bất mãn nói.
"Đấy là ngươi nghĩ thế thôi, " Ngọc Cầm bám vào bên tai Tiểu Hạnh nhi nhẹ giọng nói, "Công chúa của chúng ta tự nhỏ đã luyện võ công, phàm những người biết võ công thính lực rất nhạy, ngươi nhất định phải đè thấp giọng nói mới được."
"Gật gật." Tiểu Hạnh nhi đem đầu gật như bổ củi.
Không chỉ có Tiểu Hạnh nhi cùng Ngọc Cầm, thị nữ phò mã phủ, mama ... không một người nào không thích lén nhìn diễn biến tâm tình của phò mã cùng công chúa, thậm chí ngay cả Tô Phu nhân cũng không phải là ngoại lệ.
Mấy ngày liền xem ra, tuy nói ánh mắt công chúa tuy như Thu Thủy trong suốt không có gợn sóng, im lặng, đều cực kì ít nói, nhưng cả ngày cũng chưa nhìn thấy được một tia giận dữ, mỗi khi Tô Hạo nói chuyện, nếu như không đáp lại cũng ném ánh mắt dò hỏi, hai người vành tai và tóc mai chạm vào nhau, hôn cùng hình bóng, càng xem càng như có chuyện vậy.
Tô phu nhân trong lòng vui mừng, lại là buồn cười không hiểu vì sao, thật có thể nói là ngũ vị phức tạp.
Ngày hôm đó mọi người lại trốn ở góc tường đằng sau nhìn lén công chúa cùng phò mã đi tản bộ.
Chỉ thấy công chúa và Phò mã cũng không nói chuyện, công chúa nắm một thanh tố sa quạt tròn, trên cán quạt xuyên một viên San Hô Châu màu đỏ nhỏ, nhẹ nhàng quạt trước ngực, nhìn về phía hồ nước, Phò mã nhìn công chúa giống như đọc sách si ngốc , ánh mắt đắm chìm không ra.
Hai người chính là như vậy đi thẳng, đi thẳng, bỗng nhiên Phò mã "Ai nha!" Một tiếng, không biết dẫm lên cái gì, thân thể mất đi cân bằng chỉ lát nữa là ngã chổng vó ra phía sau, thân hình công chúa lóe lên, đi tới trước mặt phò mã, duỗi ra cánh tay ngọc đỡ lấy vai phò mã, ôm phò mã, phò mã cũng biết chân của chính mình không đứng vững được rồi, chỉ đem đôi mắt đẹp nhìn công chúa, công chúa cũng không buông Phò mã ra, cũng đem đôi mắt Thu Thủy đến xem Phò mã, hai người liền như vậy nhìn nhau chăm chú một lúc lâu.
"Trời ơi, cảnh tượng này, người làm nhẹ như ta còn thấy thế nào ?"
Tô phu nhân trong lòng nhẹ thán một tiếng, một bên trợn tròn đôi mắt phượng mà xem.
"Ôi chao ! ! ! !"
Tiểu Hạnh nhi đột nhiên kêu lên một tiếng, so với lúc Phò mã ngã chổng vó còn muốn lớn tiếng hơn.
Ngọc Cầm không nhịn được mắng nàng, "Gọi lớn tiếng như vậy, ngươi tìm đường chết a? !" Là sợ công chúa và Phò mã không biết chúng ta ở đây nhìn lén các nàng hay sao ?
Tiểu Hạnh nhi không để ý tới lời Ngọc Cầm vừa nói, chỉ nói một tràng, "Các ngươi xem! Các ngươi xem! Các ngươi mau nhìn! -- chiếc quạt tròn trong tay Công chúa không thấy đâu nữa rồi."
Ngọc Cầm nghe xong càng giận không chỗ phát tiết, "Ngươi đến cùng có biết nên nhìn cái gì hay không ? Công chúa và Phò mã không thể so với phiến quạt kia sao?"
"Chậm đã, " Tô phu nhân như là nghe rõ , "Các ngươi nói Phò mã vừa nãy dẫm lên cái gì mà ngã chổng vó đây ? Bên trong Hậu hoa viên này, mỗi ngày sớm muộn đều quét tước một lần, trên đường coi như là viên hòn đá nhỏ cũng không thể có."
Tô phu nhân nói xong, mọi người nhất thời chớp mắt hiểu ra sự tình, "Phu nhân ý là nói ?"
Tô phu nhân nói, "Cũng không phải, là ý kia."
Mọi người không khỏi đồng loạt cười lên. Mặc dù không nói ra khỏi miệng, mọi người đều rõ ràng trong lòng rồi.
Chỉ có Ngọc Cầm có chút không cho là đúng nói "Cũng có thể chỉ là trùng hợp, nói không chừng chiếc quạt của công chúa là tự gãy a."
Mọi người đang định phản bác nàng, nhưng cảm giác lạnh cả sống lưng, xoay người lại nhìn lên , Thi mẫu không biết từ lúc nào đứng sau mọi người.
"Các ngươi đến tột cùng có hiểu quy củ hay không ?"
Thi mẫu nói một cách lạnh lùng.
Tô Phu nhân đỏ mặt thẹn thùng, đang muốn nói chút áy náy chịu tội, Thấy Thi mẫu nói như vậy, liền hết muốn nói nữa.
"Phiến xuyết của Công chúa rất rắn chắc, người bình thường xé không nổi."
Thi mẫu nhẹ nhàng nói, giọng nói tựa như từ nơi xa xôi truyền tới.
Tác giả có lời muốn nói: mọi người nói phiến xuyết đến tột cùng là làm sao đây? o(n_n)o
【Xuỵt, thiên cơ bất khả lộ lộ 】