Ba ngày sau.
Cỗ xe ngựa chở Tô Hạo cùng ba người trong nhà đi đến trong một ngọn núi chợt dừng lại.
Mấy ngày liền ngựa không dừng vó, đi cả ngày lẫn đêm tạm thời có thể dừng lại.
Trong ba ngày này chỉ mình Tô Hạo là tỉnh táo, Tô phu nhân, Tô lão thái gia cùng mọi người đều bị Vũ Lương điểm huyệt đạo, một đường ngủ thẳng tới đây.
Bên trong quân sĩ hộ tống, có một đầu bếp phụ trách nấu cơm, Vũ Lương giải trừ huyệt đạo cho từng người.
"Ồ? Đây là nơi nào? Chúng ta về Vạn An sao?"
"Về Vạn An? Ngươi hãy nằm mơ đi."
Tiểu Hạnh nhi cùng Ngọc Cầm từ trong xe đi ra đã líu ríu rùm beng lên.
Tô lão thái gia được Ngô Tương nâng đỡ cũng đang run rẩy đứng dậy đi xuống, nhìn đông nhìn tây, trong miệng thì thào, "Ừ, lão nhân gia ta chẳng lẽ đang nằm mơ ?"
Nói xong lắc lắc đầu, "Không đúng, không đúng," vuốt râu trầm ngâm chốc lát, lại nói, "Không đúng, nếu như ở trong mơ phải có tiểu huyền tôn - Tô Manh của ta mới đúng" nhìn chung quanh nhìn xung quanh, hô vài tiếng, "Tô Manh! Tô Manh!"
Không có ai đáp lại, liền kiên định suy đoán của chính mình, "Không phải đang nằm mơ, không phải đang nằm mơ."
Tô phu nhân một tay đỡ eo, một tay cầm khăn gấm đỡ trán, nhũ mẫu cùng hai cô cô liền đi đến đỡ nàng.
Tô Hạo cũng đi lên phía trước, một bên thay Tô phu nhân đấm lưng, một bên tiếng gọi "Mẫu thân" , đem sự tình "Ngọn nguồn" đơn giản thuật lại.
Phu nhân cũng thập phần vui vẻ, "Ai nha, đây thật là cố tình trồng hoa hoa không phát, vô tâm chọc liễu liễu thành âm." Lần trước không thể thừa dịp hỗn loạn mang Tô Hạo trốn đi, trong lòng nàng vẫn luôn canh cánh, lần này cuối cùng coi như thoải mái rồi.
Vũ Lương chắp tay lẳng lặng đứng ở một bên, ánh mắt vẫn đặt ở trên người Ngô Tương, Ngô Tương cũng chỉ cùng lão thái gia nói chuyện, cũng không liếc hắn một cái.
Hai quân sĩ đi săn được vài con thỏ rừng về, làm sạch da lông cùng nội tạng, Tô phu nhân liền lệnh hai cô cô tiến lên phụ một tay, lấy nước suối, hỗ trợ nấu nướng, nhất thời vị thơm tràn ngập, mọi người không khỏi nuốt nước bọt trong miệng, tâm tình nhảy nhót.
Cho đến khi cơm nước xong xuôi, Tô phu nhân như một quản gia trong nghề, cầm khăn trong tay đi khắp nơi thu xếp, hơn mười tên quân sĩ mỗi người đều do một tay nàng chăm sóc chu đáo, không có cảm giác lạnh nhạt, nhất thời kéo gần lại được quan hệ hai bên, như người một nhà, không hề ngăn cách.
Dọc theo đường đi chính là như vậy, ngày đêm chạy đi, cách hai, ba ngày lại nghỉ ngơi một lần, đảo mắt tầm khoảng mười ngày, vào hoàng hôn một ngày, xe ngựa đi vào một kênh nước xa xa, chia đôi thâm cốc dày đặc, từ xưa đã có tên "Cửu Châu Chi Điểm" ---- là địa phận của Tần Lĩnh.
Tô Hạo lấy ra bản đồ, cách Thái Sơn chỉ còn trăm dặm. liền lệnh quân sĩ dừng lại, nấu cơm, ăn uống no nê, chuẩn bị kĩ càng nước cùng lương khô, tranh thủ khích lệ tinh thần cho mọi người lên đường, thẳng tới Thái Sơn.
Tô phu nhân dẫn mọi người vội vàng bếp núc , Tô Hạo tìm đường leo núi, Vũ Lương phía trước mở đường, Ngô Tương thì lại đi phía sau Tô Hạo.
Tô Hạo leo lên đỉnh núi hướng tới núi Thái Bạch cũng nằm trong dãy núi của Tần Lĩnh mà nhìn, chỉ thấy núi non trùng điệp, mây mù bốc lên, tuyết trắng mênh mông, hào quang vạn trượng, vô cùng đồ sộ, tức cảnh sinh tình, xuất khẩu thành thơ "Hồng nhật y sơn tận, bạch tuyết điểm thúy bình. Tận tâm báo quân vương, giang hà vạn cổ lưu."
Phía trước hai câu chính là tả cảnh, mặt sau hai câu như là trữ tình, chủ yếu là làm cho Vũ Lương nghe.
Hoàng đế tuy rằng luôn miệng nói để Vũ Lương bảo vệ Tô Hạo, kì thực là để giám sát Tô Hạo, một khi phát hiện Tô Hạo có dị tâm, lập tức lấy đi tính mạng, Tô Hạo tuệ chất linh tâm, tự nhiên biết điểm này.
Quả nhiên, liền nghe Vũ Lương khen, "Được lắm ' Tận tâm báo Quân Vương, Giang Hà vạn cổ chảy '."
Ngô Tương thì lại một bên nói, "Lão phu lại cảm thấy ' mặt trời đỏ Y Sơn tận, Bạch Tuyết điểm Thúy Bình ' ý cảnh thêm sâu xa."
Vũ Lương nhìn Ngô Tương một chút, cũng không để ý, chỉ cùng Tô Hạo nói, "Xem ra Phò mã đã biết Thái Sơn kỳ thực chính là bên cạnh núi Thái Bạch."
Tô Hạo nói, "Ta là nhìn bản đồ mới biết , " ngược lại hỏi Vũ Lương, "Không biết Võ thánh vệ là như thế nào biết được đây?"
Vũ Lương nói, "Lão phu năm đó từng theo tiên đế cải trang đến Thái Sơn, cũng đã lưu lại nơi này một thời gian."
Tô Hạo gật gù, "Thì ra là như vậy."
Ba người từng người đưa mắt nhìn núi Thái Bạch, nhất thời rơi vào trầm mặc.
Liền ở đây, chỉ thấy trong núi rừng cách đó không xa bỗng bay lên một cánh diều giấy, nhìn kĩ một lúc, bên dưới con diều có một lão nhân râu bạc, lại nhìn kỹ lúc, mới thấy lão nhân bị quấn vào ghế cầm diều trong tay, bên dưới ghế tựa có mấy chục đống lửa nhỏ đang nhen nhóm, không ngừng phun ra ngọn lửa thật dài.
"Oa a a a a a --"
Lão nhân nhắm mắt lại, tiếng kêu gào phát ra vang đến tận chân trời, cái ghế dựa bay về phía ba người đang đứng, lúc sắp tới trên đỉnh ngọn núi chợt thấy hỏa dược cháy hết, ba người thấy lão nhân liền như muốn rơi vào thung lũng, chính là trong nháy mắt có ngọn gió núi thổi qua, nâng lên cánh diều, làm cho thân thể lão nhân trong nháy mắt bay lên cao, bay bồng bềnh trên đỉnh đầu ba người, xoay quanh chốc lát, lại rơi thẳng xuống, "Ầm!" một tiếng rơi xuống đất.
". . . . . ."
Tô Hạo mở ra môi anh đào, nhìn trợn mắt ngoác mồm.
Không chỉ Tô Hạo, chính là người từng trải qua sóng gió như Ngô Tương cùng Vũ Lương cũng nhìn sững sờ tại chỗ.
Tô Hạo lấy lại tinh thần, vội vàng đi lên phía trước, "Lão, lão nhân gia. . . . . . Ngươi, ngươi không sao chứ?"
Vũ Lương tiến lên một bước, bới ra lão nhân từ trong chiếc diều , lão nhân nhìn thấy ba người, trong miệng quang quác quang quác nói ra một hồi, nghe như từ ngữ địa phương, ba người dựng thẳng lỗ tai nghe nửa ngày, vẫn một chữ nghe cũng không hiểu, nhưng thấy lão nhân lắc đầu, liền đoán hắn cũng không bị thương tích gì.
Không biết lão nhân gia này là tự mình làm thí nghiệm. Vận dụng mồi lửa với hỏa dược giúp mình bay lên cao....
Tô Hạo xúc động trong lòng, lệnh Vũ Lương cõng lão nhân gia xuống núi, cùng ăn cơm.
Một lúc sau, có một lão phu nhân tìm đến, nhéo lấy lỗ tai lão nhân, kì kì oa oa mắng một trận, đem lão nhân kéo mang đi.
Tất cả mọi người cũng không biết lão phu nhân này mắng cái gì, có một quân sĩ đứng ra, nói tổ phụ của mình cũng là người bản địa, cũng có thể nghe hiểu lời lão phu nhân nói, liền ngay lập tức giải thích một phen, "Người này là Phong lão lâu, cả ngày như con thiêu thân, cả ngày làm những chuyện khác thường, cầm cờ, đeo kiếm trên lưng, đeo Cửu Thiên huyền nữ phù, đạp Phong Hỏa Luân của Na Tra thái tử, suốt ngày học theo thần tiên, nhưng cả ngày cái bụng không đủ no, tranh thủ thời gian theo ta trở về đốn củi mới là việc đúng."
Mọi người nghe xong đều cười.
Tô Hạo cũng không cảm giác buồn cười, thay lão nhân cảm thấy oan ức.
Cơm nước xong, mọi người lại lên đường, thẳng đến hướng Thái Sơn mà đi.
Tô Hạo lúc này mới cùng Tô phu nhân cùng hai cô cô ngồi trên xe ngựa, Tô phu nhân cùng các nàng cười nói, bởi vì Tô Hạo có tâm sự, chỉ ngồi một bên yên lặng, cũng không nói chuyện.
Buổi tối hai ngày sau, rốt cục đi đến hết đoạn đường gập ghềnh, đi tới thôn xóm dưới chân Thái Sơn.
Vũ Lương bởi vì đã tới một lần, cho nên đối với tình huống ở bên này tương đối quen thuộc, lập tức dẫn Tô Hạo đi tới một nhà trong rừng trúc, đi tới nội viện ngôi nhà nói, "Tiên đế trước đây đến chính là ở lại nơi này, xin mời Phò mã lưu lại đây an giấc."
Tô Hạo đi vào sân, chỉ thấy trong viện toàn trúc, sâu thẳm Vô Trần, đống núi đá Thái Hồ cao thấp , tinh xảo đặc sắc, núi đá cao chót vót, bên trái là một đình bằng rơm, bên trong bày một bộ bàn ghế, bên phải là một chiếc vại sứ xanh biếc, tràn đầy nước trong veo, nuôi một đôi rùa nhỏ mắt đỏ, đang bơi bơi trên mặt nước.
Tô Hạo trong lòng vô cùng yêu thích, không khỏi mặt giãn ra mà cười, cho đến khi đi vào trong nhà, thấy có giá sách được sắp xếp chỉnh tề, màu sắc cổ xưa sặc sỡ, ở giữa có một chiếc bàn được làm bằng trúc, Thanh Nhã tố khiết, mọi thứ đều hợp tâm Tô Hạo.
Vũ Lương nói, "Phò mã luôn luôn cơm ngon áo đẹp chỉ sợ nhất thời khó có thể quen thuộc."
Tô Hạo nói "Thánh vệ nói sai rồi, ta lại cảm thấy nơi này hết thảy đều đặc biệt thân thiết, dường như nhìn thấy trong mộng."
Vũ Lương gật gù, cũng không đưa ra lời bình.
Buổi tối, Tô Hạo nằm trên giường trúc, ngoài cửa sổ treo nửa vầng trăng, nhìn ánh nến trước giường, suy nghĩ xuất thần.
Chỗ này thanh u yên lặng, nơi nào cũng tốt, chỉ là không có Điện hạ bên cạnh.
Nếu như có Điện hạ bên cạnh, cái gì thiên hạ, cái gì giang sơn, cái gì Quân Vương, nàng đều không để ý tới.
Nhưng là bây giờ. . . . . . Là vô luận như thế nào cũng Tiêu Dao không đứng lên rồi. . . . . .
Tô Hạo bỗng hiểu được tâm ý của Hoàng đế, nói cái gì mà Điện hạ đi quá mức làm người khác chú ý, chỉ sợ đều là lý do.
Lúc này trong phòng ngủ ở Phò mã phủ, Trường Ninh một tay gối đầu, nằm nghiêng trên giường nhỏ, quay về hướng trống không Tô Hạo hay nằm mà xuất thần.
Ngày đó sau khi nghe phụ hoàng nói lại chuyện về Tô Hạo, Trường Ninh chỉ nhàn nhạt nói một câu, "Phụ hoàng coi trọng Phò mã như thế, nhi thần cũng được vinh dự."
Ngoài ra đều không nói gì khác, chỉ là mười ngày liền không có tiến cung thỉnh an.
Nàng không muốn ở trước mặt trưởng bối biểu lộ quá nhiều cảm tình, cũng không phải trong lòng nàng không có oan ức phẫn hận.
Có điều, những tâm tình bất mãn này liền nhanh chóng bị thay thế bằng cảm xúc nhớ nhung khắc cốt ghi tâm, hòa tan hết thảy những tâm tình khác.
Nàng không biết tình cảm này đối với phò mã là như thế nào phát sinh ra, hay là do phò mã từ Hoa Dương Hoa Ảnh đã trực tiếp đi vào trong lòng nàng, đây cũng không phải là không có khả năng, cổ nhân lưu lại rất nhiều giai thoại vừa nhìn đã yêu là có thật.....về sau tình tiết mập mờ lại càng tăng nhanh, nhưng vì có luân thường đạo đức trói buộc tình cảm của mình, rốt cục đến lúc lấy được dũng khí vứt bỏ đi luân thường đạo lí kia để đối diện với tình cảm của mình....thì hiện tại phò mã cách nàng mà đi.....
"Tự quân chi xuất hĩ, minh kính ám bất trị. Tư quân như lưu thủy, hà hữu cùng dĩ thì."
Một giọng nói lanh lảnh vang lên bên tai.
Trường Ninh nghe tiếng ngước mắt, chỉ thấy Huyền Tuyết chẳng biết lúc nào đứng ở trước giường.
"Hoa mai tiêu ném đi rồi ?"
Trường Ninh nhàn nhạt hỏi.
Huyền Tuyết cười nói, "Hoa mai tiêu là không ném, chỉ là hồn phách tiểu cung phấn đã theo Phò mã đi rồi, sư tỷ ta nếu như một tiêu bay tới, Tiểu Cung Phấn ngươi còn mạng sao ?"
Trường Ninh cũng không phủ nhận, chỉ nói, "Ngươi tìm ta có việc?"
"Có việc, có đại sự, " Huyền Tuyết nói xong ngồi xuống trước mặt Trường Ninh, vỗ vỗ bả vai của chính mình nói rằng, "Ta đến cho ngươi mượn vai dùng, nếu như ngươi muốn khóc, cũng có thể nằm nhoài lên vai của ta mà khóc."
Trường Ninh cũng không để ý đến nàng, "Thanh Hà vương có tin tức rồi sao?"
Huyền Tuyết thở dài, "Ta cùng sư phụ ngàn dặm truy sát, vẫn là để cho hắn trốn về Huy Châu."
Huyền Tuyết nói tới chỗ này trong con ngươi toát ra nụ cười long lanh, "Chỉ có điều cao thủ của Ma Môn cũng chết gần hết rồi, sư phụ lần này thực sự bị Thanh Hà Vương chọc giận."
Tác giả có lời muốn nói: canh hai, hai tay dâng (n_n)
【Lão nhân râu bạc là có nguyên hình ơ, xin mời chúng bạn đọc xem Bách Độ"Vạn hộ" liền biết】
【Ho khan một cái, tuy rằng tách ra, nhưng quả táo nhất định sẽ cắt ống kính qua lại bảo đảm công chúa và Phò mã ngàn dặm cùng xuất hiện o(n_n)o】( mọi mười: ai muốn cách xa ngàn dặm vẫn có thể cùng xuất hiện? Nhân gia muốn thịt thịt! Thịt thịt! Hiểu mị? ! Đá bay! ! ! )