Bên trong một thuyền hoa trên kênh đào Kinh Hàng, chạy dưới tiết trời nắng ấm tháng ba.
Tô Hạo một thân y phục bạch sắc đứng ở mũi thuyền, xa xăm nhìn ngắm kênh đào, mơ hồ nhìn thấy Tô Phủ ở Vạn An - Hàng Châu, sừng sững ở trong cảnh xuân Giang Nam.......chợt nhớ tới cũng đã xa quê hương bảy năm................
Trường Ninh chẳng biết lúc nào đi tới bên cạnh, nhìn theo ánh mắt xa xăm của Tô Hạo, nhẹ giọng hỏi.
"Phò mã đang suy nghĩ gì?"
Tô Hạo sâu kín nói, "Năm đó từ Hàng Châu đến Thanh châu, cũng là đi trên đường thủy này..............."
Trường Ninh bên môi nở ra nụ cười ôn nhu, "Khi đó phò mã vẫn chỉ là đứa bé mười năm tuổi."
Tô Hạo cũng cười, "Mười năm tuổi cũng không còn nhỏ rồi."
Trường Ninh cũng không nhượng bộ, "Ở trong mắt Bổn cung vẫn là nhỏ." Dừng một chút, lại nói, "Đến bây giờ vẫn là đứa bé."
Mặt Tô Hạo hơi đỏ lên, "......"
Trường Ninh không đợi đáp lại, quay đầu nhìn về phía Tô Hạo, thấy được gương mặt "Trong Sở Liệu", trên môi nở ra nụ cười, ý cười càng dày đặc, cũng càng ngày càng ôn nhu.
"Mẫu thân, " Tô Nhược từ trong thuyền hoa đi ra, ngẩng lên đầu nhỏ nhìn Trường Ninh, duỗi ra hai cánh tay trắng mịn như ngó sen, "Ôm Ôm."
Tô phu nhân cần khăn tay từ phía sau đuổi tới, "Ai nha, mau trở lại, trên mũi thuyền gió lớn." Ôm lấy tiểu hài tử đi trở vào bên trong.
Tô lão thái gia chống gậy run rẩy run rẩy đi ra ngoài.
"Trong phòng buồn, đi ra ngoài hóng mát một chút, ừ."
Tô phu nhân ôm tiểu nhân nhi đến cản lão tháo gia, "Lão tổ tông, bên ngoài gió lớn." Nhưng thật ra là không muốn hắn đi ra ngoài quấy rối Tô Hạo cùng Trường Ninh.
Tiểu Hạnh nhi cùng Ngọc Cầm vội vàng tiến lên dìu Lão Thái Gia về trên giường nhỏ ngồi xuống.
"Manh Nhi, đến, lão tổ tông ôm."
Tô lão thái gia hướng Tô Nhược giang ra cánh tay.
Tô phu nhân một bên cười một bên đem Tô Nhược nhẹ nhàng phóng tới lồng ngực Lão thái gia, "Đây là Tô Nhược." Chỉ chỉ vào hài tử trong lồng ngực Dung cô cô nói, "Kia là Tô Manh."
Tô lão gia tiếp nhận Tô Nhược, "Manh Nhi, chúng ta về Vạn An, hài lòng không?"
Tô phu nhân, "......"
Không biết sửa bao nhiêu lần, Tô lão thái gia không phân biệt được Tô Manh cùng Tô Nhược, xem ra nàng thực là hết hy vọng.
Ngày kế, thuyền hoa xuống Hàng Châu, Ông ngoại của Tô Hạo là Tri Phủ Hàng Châu - Vương Tịnh dẫn theo quan địa phương tới đón, đều là Tô phu nhân đứng ra xã giao, Tô Hạo cùng Trường Ninh bế hai đứa bé vào trong phủ ông ngoại, khó tránh khỏi gia quyến trong nhà ra ngoài nghênh đón, hàn huyên với nhau một phen.
Bà Ngoại Tô Hạo vô cùng yêu quý hai đứa bé này, một bên ôm ở trên gối tinh tế tỉ mỉ, một bên bởi vì nói buổi tối Tây Hồ có tết hoa đăng, muốn Trường Ninh cùng Tô Hạo lưu lại ít ngày rồi hãng về Vạn An, Tô Hạo không dám tự ý quyết định, đưa mắt dò hỏi Trường Ninh, thấy trên mặt Trường Ninh cũng có vẻ đồng ý, mới cười đồng ý.
Cho đến buổi tối, Tô Hạo ôm Tô Nhược, Trường Ninh ôm Tô Manh, đi tới bên Tây Hồ, thấy thuyền nước tấp nập, ánh đèn sáng sủa, tửu quán san sát nhau, lại có mấy tòa nhà của gia đình giàu có treo đèn đăng sáng lạn, ngũ sắc cẩm tú treo xung quanh, thực hấp dẫn, phi thường náo nhiệt.
Trường Ninh nói, "Ở đây thật là cảnh tượng phồn hoa, nhớ tới buổi tối tháng tại Kinh thành năm đó cũng không thể so sánh nổi."
Tô Hạo có chút ít tự hào nói, "Giang Chiết từ xưa lộng lẫy, lần này lại không bị nhiễm khói lửa chiến tranh, đương nhiên là phồn vinh."
Trường Ninh nhướng nhướng mày, "Nghe khẩu khí của phò mã, rõ ràng là xem thường Kinh Thành rồi a?"
Tô Hạo, "......"
Trường Ninh nhìn Tô Hạo một chút, không khỏi nở nụ cười, duỗi ra một cánh tay, dắt tay Tô Hạo, ôn nhu nói "Đừng đi lạc."
Tô Hạo, "......"
Tô Manh cùng Tô Nhược đều đã hai tuổi, đến bây giờ vẫn coi ta như hài tử....Đợi đến khi ngươi tuổi, ta tuổi, xem ngươi còn chê ta nhỏ không? ------năm tháng nhất định sẽ từ từ hòa tan đi chênh lệch tuổi tác chứ?
Ngay vào lúc này, Tô Nhược vỗ vỗ tay nhỏ bi bô nói, "Đi dạo đèn, đi dạo đèn!"
Nguyên lai cách đó không xa có hàng loạt đèn hình dáng tiểu động vật, có cơ quan chuyển động, sống động như vật sống vậy, rất hấp dẫn ánh mắt Tô Nhược.
Hai người thấy hài tử yêu thích, liền đi về phía trước, mãi cho đến lúc đoàn người đông đúc không thể chen chúc mới dừng lại.
Tô Nhược đang ngắm đèn, Tô Hạo ngắm nhìn Tô Nhược, thấy tiểu nhân nhân chớp chớp mắt đáng yêu không chịu được, không khỏi đặt lên trên má Tô Nhược một nụ hôn.
Chính là tại thời điểm náo nhiệt như vậy, Tô Manh vẫn như cũ yên tĩnh nằm ở trong lòng Trường Ninh, đôi mắt đẹp trong suốt nhìn đèn vẫn không có chút rung động nào, một bên không biết mệt mỏi mút ngón tay út, bộ dạng Trường Ninh phục tùng nhìn, lạnh lùng đưa tay nhỏ từ trong miệng nàng lấy ra, nhưng vừa mới buông tay, Tiểu Nhân Nhân lại tiếp tục đem ngón út ngậm vào trong miệng, Trường Ninh liền lại lấy ra, Tiểu Nhân Nhân lại mút ngón tay...... Như vậy nhiều lần, Trường Ninh rốt cục không kìm được nở ra nụ cười, không trêu nàng nữa.
Trong toàn bộ quá trình, Tô Manh từ đầu đến cuối không cáu kỉnh, cuối cùng Trường Ninh cười, nàng cũng không cười.
"Manh Nhi, " Tô Hạo không nhịn được cười hỏi, "Ngươi mút những ngón tay như vậy có mỹ vị gì không?"
Tô Manh dường như không nghe thấy, cũng chẳng thèm để ý tới Tô Hạo.
Tô Hạo không nhịn được lầu bầu, "Điện hạ ngươi khi còn bé tính khí làm sao lại kì quái như vậy a."
Trường Ninh rất nghiêm túc nói, "Ta khi còn bé tuyệt đối không có thói quen mút ngón tay như vậy."
Nhìn chăm chú Tô Hạo một lát, "Mẹ ngươi nói -- ngươi lúc nhỏ yêu thích mút ngón tay -- điểm ấy căn bản theo ngươi."
"......" Tô Hạo cũng không có ký ức thời còn nhỏ, không biết thực hư, liền đem lời chuyển hướng, "Ta nói không phải là mút ngón tay, ngươi xem nàng từ nhỏ mặt đã lạnh như vậy, trêu hay không trêu cũng không cười, khuôn mặt tươi cười của nàng chưa có người nào nhìn thấy, sau này lớn lên nhất định trò giỏi hơn thầy.........."
Sắc mặt Trường Ninh tối sầm, lạnh lùng thốt, "Làm sao, không tốt sao?"
Tô Hạo, "...... Đương nhiên là tốt a."
Một vị nhân gia đứng ở trước mặt Tô Hạo dừng lại, đưa tay ra đòi tiền.
"Vị quan nhân này, tổng cộng một đồng tiền."
Người nhân gia này hướng tới Tô Nhược trong lòng Tô Hạo chỉ chỉ, "Tiểu công tử nhà ngươi cầm hai đường nhân nhi của tiểu nhân, tính gộp lại là một đồng tiền."
Tô Hạo hướng tới Tô Nhược nhìn một chút, quả thật thấy hai tay tiểu nhân nhân cầm hai viên đường thỏ đang say sưa ăn ngon lành, nguyên lai là nhân gia này cầm hai viên đường cho vào trong một thùng sắt thổi ra sợi tơ đường rồi thu lại thành kẹo, tranh thủ lúc Tô Hạo đang nói chuyện với Trường Ninh giơ ra hai que kẹo cho tiểu nhân nhân.
"Ngươi cũng thật là ra tay bất phàm a." Tô Hạo buông ra tay Trường Ninh, bóp bóp cái mũi nhỏ Tô Nhược, từ trong tay áo lấy ra tiền đồng trả cho nhân gia, Tô Nhược khanh khách cười, đưa từ trong tay ra một que kẹo đường còn chưa ăn đưa tới trước mặt Tô Manh, Tô Manh cũng không khách khí, nắm tay nhỏ nhận, liền thu lại cái miệng nhỏ nhắn ---- rốt cục không mút ngón tay.
Hai người ôm hài tử đi dạo một vòng chợ hoa đăng, Tô Hạo nhẹ nhàng thở dài nói, trong đầu nàng liên tục hiện lên ngày tháng ở kinh thành năm nào. Tiểu Kiều cùng Huyền Tuyết một đường ầm ĩ, tiếng cười cười nói nói không ngừng.
"Nếu như có Tiểu Kiều cùng Huyền Tuyết ở đây thì tốt rồi......"
Trường Ninh vẫn chưa lên tiếng.
Tô Hạo biết nàng nhất định cực kỳ nhớ nhung Huyền Tuyết, chỉ là không nói mà thôi, nhất thời có chút hối hận gây nên tâm sự cho Trường Ninh, để hòa hoãn lại bầu không khí, liền cười nói, "Bây giờ các nàng một làm Hoàng đế, một làm Hoàng hậu, mà ngươi và ta vẫn chỉ là công chúa và Phò mã."
Trường Ninh nhẹ như mây gió nói, "Phò mã nếu không phải cam tâm, liền đi Tây Sở làm Hoàng hậu của Huyền Tuyết, ta tuyệt không ngăn cản."
Tô Hạo, "......"
Trường Ninh ngược lại nắm chặt tay Tô Hạo, ôn nhu nói, "Ta nói đùa, ngươi không nên nghĩ là thật."
Trở lại quý phủ của ông ngoại, Tô Phu nhân không biết là đi đến phòng thân thích nào nữa, hai vị cô cô cũng đi theo, chỉ còn lưu lại nhũ mẫu trong phủ, Tô Hạo cùng Trường Ninh lo lắng một mình nhũ mẫu không chăm được hai đứa bé, ngoài ra cũng không để hài tử của mình cho người khác chạm vào, liền tự tay tắm rửa sạch sẽ cho hai hài tử, lại mang theo đi ngủ.
Lúc đầu là đặt hai đứa bé bên trong giường, hai người ngủ ở rìa ngoài, Tô Manh thật giống như tiểu bò sát, bò qua người Tô Hạo, đem thân thể nhỏ nhắn nằm giữa hai người, làm cho Tô Nhược cũng thích thú bò qua, cùng muội muội sóng vai nằm.
Hai người vốn là nằm nghiêng, tay cầm tay, nhìn nhau chăm chú, chỉ lát nữa là tiến vào "Cảnh Giới", không ngờ bị hai đứa bé đánh gãy.
Sắc mặt Trường Ninh rất khó nhìn.
Tô Hạo ôn nhu nói, "Chờ hài tử ngủ lại......" Câu nói kế tiếp liền cũng không nói gì, bởi vì phải không nói mà là đang dụ dỗ.
Sắc mặt Trường Ninh thoáng chốc trời quang mây tạnh được một chút.
Hai người từng người nhắm mắt lại, muốn lấy mình làm gương, dẫn dắt hai tiểu oa nhi ngủ, Tô Nhược cũng không an phận, lấy tay nhỏ nắm lấy ống tay áo Tô Hạo, muốn nghe Tô Hạo kể chuyện xưa, Tô Hạo rất bất đắc dĩ, liền ho khan một tiếng, lung tung kể một chuyện, Tô Nhược lúc này mới ngủ.
Đến lúc này hai người vẫn không dám kinh động, lại lẳng lặng nằm yên nửa canh giờ, Tô Hạo mở mắt ra, Trường Ninh vẫn đang nhìn nàng, hướng về nàng liếc mắt ra hiệu, ra hiệu nàng ôm hài tử vào bên trong, Tô Hạo tất nhiên là hiểu tâm ý, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm như nhung lụa kia, cẩn thận từng li từng tí đưa vào bên trong, một, lại một, rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Trường Ninh thổi tắt ánh nến bên giường, nằm lên trên người Tô Hạo, tay nhỏ thành thục cởi xuống quần áo ngủ Tô Hạo vứt sang một bên, đồng thời thoát ra hết trói buộc trên người mình.
Hai thân thể trắng mịn không tỳ vết nhẹ nhàng quyện lại cùng nhau, không có bất kể động tác gì cũng khiến cho toàn thân tê dại.
Hô hấp của hai người không khỏi thay đổi gấp gáp, hai tay Trường Ninh nâng lên khuôn mặt Tô Hạo, ôn nhu lại bá đạo hôn lên môi mềm anh đào Tô Hạo, có hôn, có mút, có cắn rồi lại quấn lấy trêu đùa cơ thể Tô Hạo đến phát run rẩy, phát ra tiếng rên nhè nhẹ, lập tức nhiệt tình đáp lại, dần dần chìm đắm vào tám phần mông lung hai phần tỉnh táo triền miên.
Làn môi Trường Ninh chu du khắp trước ngực Tô Hạo, ngậm lấy viên tiểu san hô, cơ thể Tô Hạo cương cứng lên, đồng thời ôm chặt lấy đầu Trường Ninh, ngón tay nhỏ luồn vào trong làn tóc đen bóng mượt của Trường Ninh.......đang đến cao trào thì đình chỉ ------ Bên người bỗng vang lên giọng nói non nớt, "Mẫu Thân?", là Tô Nhược tỉnh.
Chỉ thoáng qua trong lúc đó, mọi khí tức kiều diễm liền theo gió tung bay trong màn đêm, sắc mặt Trường Ninh cực kì khó coi, nằm nhoài trên người Tô Hạo không nhúc nhích, thân thể Tô Hạo cũng đông cứng lại rồi.
Trường Ninh nằm sấp bên tai Tô Hạo nói, "Đem các nàng đưa tới nhũ mẫu ngủ đi." Giọng nói cực thấp, cũng không khó nghe ra là đang nghiến răng nghiến lợi nói.
Tô Hạo trừng mắt nhìn, "Bây giờ sao?"