Xem ra, ta có nên hoài nghi, Quả Đào có lẽ cũng là xuyên đến đây không, bất quá ta là từ hiện đại, còn nàng có lẽ là từ cái thời đại mà so với triều đại này còn lạc hậu hơn. Nhất định là người tối cổ!
Không quan tâm đến nàng nữa, ta dẫn đầu đi vào Dược Các mà xét theo hoàn cảnh bây giờ thì nó là của ta.
Toàn bộ phòng ốc rất sáng sủa, nhưng các góc phòng đã có chút tro bụi. Đối với điểm ấy ta cũng không lấy làm lạ, sợ là Doãn Hiếu Ân tiền nhiệm lúc trước đã từng đặc biệt dặn dò, không cho bất cứ kẻ nào bước vào trong Dược Các này.
Dù sao thêm một chuyện chi bằng ít một chuyện, đều là chuyện liên quan đến mạng người, dặn dò kỹ lưỡng vẫn hơn.
Ta nhìn xung quanh đánh giá một phen, kết quả rất là vừa lòng, nơi này thậm chí có một lò luyện đan còn cao hơn ta, vô cùng có khí thế. Vả lại còn có cả dược quỹ*, dược liệu nơi đó nhiều không kể xiết, đều là những nguyên liệu độc.
(*Phòng chứa thảo dược, kho thuốc.)
Bên cạnh dược quỹ còn đặt một lồng sắt cao khoảng một thước, lồng sắt này được chia làm rất nhiều gian nhỏ, bên trong đều là những độc vật* còn sống, nhưng vì hơn một tháng nay không có người cho ăn và chăm sóc nên đa phần bọn chúng đều đã chết, hư thối, hoặc trở thành cái xác khô cả rồi.
(*Những động vật mà trong cơ thể có chứa nọc độc.)
Mấy thứ này thật hợp khẩu vị của ta nên bất tri bất giác cũng nhìn lâu một chút, đến khi hạ nhân đến thúc giục, ta mới giật mình ý thức được, trời đã sắp tối đen.
Thật ra nếu theo như bình thường, ai dám đến thúc giục ta?
Nhưng hôm nay thật sự là không giống như bình thường, ta tới nơi này hơn mười ngày, lần đầu tiên thật sự có cảm giác tai vạ đến nơi.
Bởi vì không bao lâu sau, ta phải dùng bữa tối cùng công chúa, sau đó sẽ cùng nàng ngủ chung giường.
Ta phải lấy lấy cớ gì cự tuyệt đây? Nàng có thể nào vào ban đêm khuya khoắt đột nhiên biến hóa nhanh chóng thành đủ loại phong tao, quyến rũ hay không? Sao đó rúc vào bên cạnh ta, bảo ta xin hãy cởi áo tháo thắt lưng? Sau đó thấy hai tòa núi nhỏ trước ngực ta, sau đó...
...
Phi phi phi.
Chuyện này làm sao mà xảy ra được?! Ta còn có tâm tình ở đây tưởng tượng ra tình tiết mấy chuyện abczxy không đâu sao.
Không lẽ đạo đức của chòm sao Song Ngư đều giống như ta vậy sao?
Có đôi khi thật đúng là chịu không nổi chính mình.
Cả người ta uể oải không có một chút phấn chấn, dọc theo đường đi chỉ đi theo phía sau hạ nhân, lấy tốc độ của ốc sên đi đến chính sảnh.
Đây là ta lần thứ hai dùng cơm ở chính sảnh, so với lần đầu tiên thì lần này trong lòng lại tràn đầy thấp thỏm không yên.
Công chúa cũng vừa mới đến, nàng đoan chính ngồi trên bàn cơm, nhìn không chớp mắt, lại phối hợp với chút hương vị cổ điển đặc biệt trên người nàng, lúc này nhìn lại càng giống hình tượng khuê phòng oán phụ đêm khuya chờ trượng phu về nhà.
Nghĩ đến điều này, ngay lập tức chuông báo động trong đầu ta liền rung lên mãnh liệt, theo bản năng nhéo vào đùi một phát, trong lòng nói thầm hôm nay ta bị làm sao thế này, sao mà nãy giờ ta nghĩ cái gì cũng liên quan đến tràng cảnh tượng đêm khuya vậy.
Nếu cứ tiếp tục như thế này, e rằng không cần tới đại hình của Cửu công chúa hầu hạ, mà ta sẽ chết vì tế bào não bị suy kiệt mất thôi.
Trong lúc ta đang xuất thần suy nghĩ, Cửu công chúa dĩ nhiên đã thấy ta đứng ngây ngốc trước cửa phòng, khóe miệng nàng bất giác vẽ ra một nụ cười tà mị, tay phải đặt trên bàn chống đỡ cái trán, một đôi mắt mê ly gắt gao nhìn chằm chằm vào ta, nháy mắt làm cho ta có loại cảm giác nhân vi đao trở, ngã vi ngư nhục (người là đao phủ, còn ta là miếng thịt cá).
“Hắc hắc.” Ta xấu hổ ngây ngô cười, đi lên cũng không đúng mà lui về phía sau cũng không phải.
Cửu công chúa đem thân thể ngồi thẳng lại, nhìn ta một hồi lâu lười biếng nói: “Còn đừng bên ngoài làm gì? Không lẽ ngươi muốn đứng ở cửa nhìn bản cung dùng bữa?”
Ta ngẩn ra, bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ, vội vã ba bước chạy tới ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn tử đàn. “Dược Các còn vừa lòng không?” Lão Cửu không chút để ý hỏi ta.
Ta gật đầu lia lịa, ánh mắt lại thủy chung đều ở những món ngon trên bàn. Ta đói a, nhưng Lão Cửu chưa nói ăn, ta cũng không dám động đũa.
Hôm nay cũng không biết ta bị cái gì nữa, đột nhiên lá gan thật nhỏ a.
Cửu công chúa thấy nước miếng của ta đều sắp chảy xuống mặt bàn cũng đoán được, cũng không tiếp tục hỏi ta cái gì nữa, dẫn đầu cầm đũa lên gắp khối thịt bỏ vào trong bát. Động tác này của nàng vừa xong, đôi đũa của ta cũng theo sát phía sau bắt đầu như cuồng phong quét ngang toàn bộ bàn ăn.
Đợi đến ta ăn cũng đã năm phần no, động tác dần dần chậm lại, lúc này mới phát hiện trong bát Lão Cửu vẫn là khối thịt kia, nàng một miếng cũng chưa ăn?
Ta chậm rãi nhấm nuốt một miệng đồ ăn, lại đột nhiên cảm thấy không thoải mái. Cái này giống như việc ngươi ở một bên trang điểm, mà bạn trai ngươi lại nhìn ngươi chằm chằm không dời mắt, ngươi sẽ luôn cảm thấy bị nhìn đến không tự nhiên.
Ta gắp một chút rau xanh bỏ vào bát của nàng, mơ hồ không rõ hỏi nàng: “Sao ngươi không ăn?”
Nàng nhìn ta, thản nhiên nói: “Bình thường, buổi tối bản cung đều không ăn cơm.”
“Vì sao?”
“Bảo trì thân hình.”
Phốc, câu trả lời này thật sự làm ta bị nghẹn, ta cầm chung trà lên uống một ngụm, vuốt xuống vuốt xuống, thế này mới khó tin nói: “Ngươi như vậy còn giảm béo?!” Nàng thân thể nhỏ nhắn, vóc dáng cũng có vẻ là một mét năm một mét sáu, nhìn nhiều lắm cũng chỉ bốn mươi kí, còn giảm nữa không phải là thành bạch cốt tinh sao!
“Giảm béo là sao?” Nàng nghi hoặc liếc mắt nhìn ta một cái.
Ta bị nàng hỏi đến á khẩu, chớp chớp ánh mắt, không biết phải trả lời như thế nào, xem ra ngần này thời gian vẫn là không thể nào dung nhập vào triều đại này, dù sao một ít danh từ hiện đại thỉnh thoảng vẫn thuận miệng mà thốt ra.
“Chính là bảo trì thân hình mà ngươi nói đó.” Ta miễn cưỡng trả lời có lệ như vậy với nàng.
Nàng cũng không truy đến cùng, chỉ nói tiếp: “Bản cung buổi tối đều không dùng bữa.”
“Không được!” Ta không nghĩ ngợi gì liền lập tức thốt ra: “Không ăn cơm sao được, người là sắt cơm là thép, phương pháp này của ngươi vốn là sai lầm. Từ hôm nay ngươi một ngày ba bữa không được thiếu, muốn giảm béo thì đi ra ngoài chạy bộ luyện công, tuyệt đối có hiệu quả hơn so với cách ngươi sử dụng hiện giờ!”
Lời này thốt lên, ta thật sự hận không thể cắt cái đầu lưỡi của mình, trong lòng nói trí nhớ của cái đầu này thật là, công chúa người ta không ăn cơm liên quan gì đến ngươi, ngươi ăn của ngươi không phải được rồi sao, hiện tại hay rồi, lỡ như chọc cho tiểu vương bát đản này mất hứng, không phải tự bản thân mình chịu thiệt sao!
Ngu ngốc, thật sự là ngu ngốc!
Trong lòng ta run sợ, chiếc đũa cầm trong tay cũng không dám tiếp tục gắp rau nữa, cứ giằng co như vậy.
Yên tĩnh.
Nhưng nửa ngày cũng không thấy công chúa làm khó dễ, lòng hiếu kỳ thúc đẩy ta chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt cứ như kẻ trộm liếc liếc quan sát tình trạng sắc mặt của công chúa. Ánh mắt vừa động, nháy mắt cùng ánh mắt của tiểu vương bát đản kia chạm vào nhau.
Trên mặt ta không hiểu sao tự dưng nóng rực liền vội vã dời đi tầm mắt.
Nhưng thật ra Cửu công chúa lại không sợ chút nào, trong mắt tất cả đều là ý cười. Bất quá trong chốc lát, chỉ nghe nàng làm như không thể tin được nói: “Hiếu Ân đây là quan tâm bản cung sao?”
Trên mặt ta càng nóng hơn, há mồm liền kêu: “Ai, ai quan tâm ngươi!”
“Nhưng bản cung nhớ rõ, lúc trước, khi Hiếu Ân chưa mất trí nhớ, đối với cách làm này của bản cung chính là làm như không thấy, cứ như thế cũng đã nhiều năm trôi qua, tại sao đột nhiên hôm nay lại đứng ra ngăn cản?”
Ta vẫn cố sống chết giãy dụa, “Ngươi cũng đã nói ta hiện tại là mất trí nhớ.”
“Nhưng mất trí nhớ thật sự sẽ làm tính tình thay đổi chênh lệch lớn như vậy sao.” Công chúa nhìn ta, giống như nói với ta, lại giống như thì thào tự nói.
Mà ta nhìn nàng, chung quy vẫn cảm thấy kỳ quái.
Đúng rồi, tổng cảm giác công chúa đối đãi với ta bây giờ so với lúc vừa mới tỉnh có chút bất đồng, ban đầu sự hơi hơi độc ác của nàng thật sự làm ta e ngại, nhưng dần dần lại phát hiện độc ác của nàng chỉ là ở đầu miệng cùng hành động không bỏ qua cho người khác, nhiều nhất cũng chỉ là chịu chút đâu khổ da thịt thôi.
Bất quá ta không dám kết luận bừa, ai biết nàng là phúc hắc thật sự, hay là ta từ đầu tới cuối cũng chưa làm nàng nổi điên mà thôi.
Bữa cơm này, xem như trong hữu kinh vô hiểm* vượt qua.
(*có kinh ngạc, kinh sợ nhưng không có nguy hiểm.)
Nhưng một đêm này đã định trước vẫn còn dài, sau khi dùng cơm xong ta liền được Quả Đào hầu hạ tắm rửa, chờ trong chốc lát cùng Cửu công chúa ngủ chung một giường.
Ta ngồi ở bên trong dục trì, nhìn bề ngoài như nhắm mắt hưởng thụ sung sướng như thế đó, kì thực thống khổ không chịu nổi. Quả Đào đã ở bên cạnh ta thúc giục nhiều lần, thế nhưng ta vẫn lằng nhằng, chính là không muốn rời khỏi dục trì này.
Trong lòng ta nổi trống vang trời, chấn động đến hoảng hốt. Liếc mắt nhìn Quả Đào một cái, lại không dám chắc hỏi nàng: “Lúc trước ta thực cùng công chúa cùng ngủ chung phòng?!”
Quả Đào vừa nghe, trên mặt có vẻ vô cùng kỳ quái, nhưng nàng vẫn kiên nhẫn trả lời ta: “Đúng vậy Gia, lúc ngài chưa mất trí nhớ trước giờ đều cùng công chúa ngủ chung phòng, đây là ngài hỏi lần thứ năm rồi, ta còn có thể lừa ngài sao.”
Được rồi được rồi, tiểu nha đầu này xem ra còn chê ta dong dài, may mà ta không phải người cổ đại, nếu không khẳng định sẽ làm cho nàng chịu không nổi. Bất quá nghĩ đến lúc trước cũng cùng Cửu công chúa ngủ chung lâu như vậy cũng chưa có việc gì, bất an trong lòng cũng xem như thoáng buông xuống.
Ta lại ổn định tâm thần, nhẹ giọng nói với Quả Đào: “Vậy thay quần áo đi.”
Một đêm này cũng là trốn không thoát, không bằng đơn giản đối mặt, nàng cùng với ta ngủ cũng tốt, cởi hết quần áo ta cũng được, cùng lắm thì chính là rơi đầu thôi, mất một trái ‘dừa khô’ thôi mà.
Xem ra, ta có nên hoài nghi, Quả Đào có lẽ cũng là xuyên đến đây không, bất quá ta là từ hiện đại, còn nàng có lẽ là từ cái thời đại mà so với triều đại này còn lạc hậu hơn. Nhất định là người tối cổ!
Không quan tâm đến nàng nữa, ta dẫn đầu đi vào Dược Các mà xét theo hoàn cảnh bây giờ thì nó là của ta.
Toàn bộ phòng ốc rất sáng sủa, nhưng các góc phòng đã có chút tro bụi. Đối với điểm ấy ta cũng không lấy làm lạ, sợ là Doãn Hiếu Ân tiền nhiệm lúc trước đã từng đặc biệt dặn dò, không cho bất cứ kẻ nào bước vào trong Dược Các này.
Dù sao thêm một chuyện chi bằng ít một chuyện, đều là chuyện liên quan đến mạng người, dặn dò kỹ lưỡng vẫn hơn.
Ta nhìn xung quanh đánh giá một phen, kết quả rất là vừa lòng, nơi này thậm chí có một lò luyện đan còn cao hơn ta, vô cùng có khí thế. Vả lại còn có cả dược quỹ, dược liệu nơi đó nhiều không kể xiết, đều là những nguyên liệu độc.
(Phòng chứa thảo dược, kho thuốc.)
Bên cạnh dược quỹ còn đặt một lồng sắt cao khoảng một thước, lồng sắt này được chia làm rất nhiều gian nhỏ, bên trong đều là những độc vật còn sống, nhưng vì hơn một tháng nay không có người cho ăn và chăm sóc nên đa phần bọn chúng đều đã chết, hư thối, hoặc trở thành cái xác khô cả rồi.
(Những động vật mà trong cơ thể có chứa nọc độc.)
Mấy thứ này thật hợp khẩu vị của ta nên bất tri bất giác cũng nhìn lâu một chút, đến khi hạ nhân đến thúc giục, ta mới giật mình ý thức được, trời đã sắp tối đen.
Thật ra nếu theo như bình thường, ai dám đến thúc giục ta?
Nhưng hôm nay thật sự là không giống như bình thường, ta tới nơi này hơn mười ngày, lần đầu tiên thật sự có cảm giác tai vạ đến nơi.
Bởi vì không bao lâu sau, ta phải dùng bữa tối cùng công chúa, sau đó sẽ cùng nàng ngủ chung giường.
Ta phải lấy lấy cớ gì cự tuyệt đây? Nàng có thể nào vào ban đêm khuya khoắt đột nhiên biến hóa nhanh chóng thành đủ loại phong tao, quyến rũ hay không? Sao đó rúc vào bên cạnh ta, bảo ta xin hãy cởi áo tháo thắt lưng? Sau đó thấy hai tòa núi nhỏ trước ngực ta, sau đó...
...
Phi phi phi.
Chuyện này làm sao mà xảy ra được?! Ta còn có tâm tình ở đây tưởng tượng ra tình tiết mấy chuyện abczxy không đâu sao.
Không lẽ đạo đức của chòm sao Song Ngư đều giống như ta vậy sao?
Có đôi khi thật đúng là chịu không nổi chính mình.
Cả người ta uể oải không có một chút phấn chấn, dọc theo đường đi chỉ đi theo phía sau hạ nhân, lấy tốc độ của ốc sên đi đến chính sảnh.
Đây là ta lần thứ hai dùng cơm ở chính sảnh, so với lần đầu tiên thì lần này trong lòng lại tràn đầy thấp thỏm không yên.
Công chúa cũng vừa mới đến, nàng đoan chính ngồi trên bàn cơm, nhìn không chớp mắt, lại phối hợp với chút hương vị cổ điển đặc biệt trên người nàng, lúc này nhìn lại càng giống hình tượng khuê phòng oán phụ đêm khuya chờ trượng phu về nhà.
Nghĩ đến điều này, ngay lập tức chuông báo động trong đầu ta liền rung lên mãnh liệt, theo bản năng nhéo vào đùi một phát, trong lòng nói thầm hôm nay ta bị làm sao thế này, sao mà nãy giờ ta nghĩ cái gì cũng liên quan đến tràng cảnh tượng đêm khuya vậy.
Nếu cứ tiếp tục như thế này, e rằng không cần tới đại hình của Cửu công chúa hầu hạ, mà ta sẽ chết vì tế bào não bị suy kiệt mất thôi.
Trong lúc ta đang xuất thần suy nghĩ, Cửu công chúa dĩ nhiên đã thấy ta đứng ngây ngốc trước cửa phòng, khóe miệng nàng bất giác vẽ ra một nụ cười tà mị, tay phải đặt trên bàn chống đỡ cái trán, một đôi mắt mê ly gắt gao nhìn chằm chằm vào ta, nháy mắt làm cho ta có loại cảm giác nhân vi đao trở, ngã vi ngư nhục (người là đao phủ, còn ta là miếng thịt cá).
“Hắc hắc.” Ta xấu hổ ngây ngô cười, đi lên cũng không đúng mà lui về phía sau cũng không phải.
Cửu công chúa đem thân thể ngồi thẳng lại, nhìn ta một hồi lâu lười biếng nói: “Còn đừng bên ngoài làm gì? Không lẽ ngươi muốn đứng ở cửa nhìn bản cung dùng bữa?”
Ta ngẩn ra, bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ, vội vã ba bước chạy tới ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn tử đàn. “Dược Các còn vừa lòng không?” Lão Cửu không chút để ý hỏi ta.
Ta gật đầu lia lịa, ánh mắt lại thủy chung đều ở những món ngon trên bàn. Ta đói a, nhưng Lão Cửu chưa nói ăn, ta cũng không dám động đũa.
Hôm nay cũng không biết ta bị cái gì nữa, đột nhiên lá gan thật nhỏ a.
Cửu công chúa thấy nước miếng của ta đều sắp chảy xuống mặt bàn cũng đoán được, cũng không tiếp tục hỏi ta cái gì nữa, dẫn đầu cầm đũa lên gắp khối thịt bỏ vào trong bát. Động tác này của nàng vừa xong, đôi đũa của ta cũng theo sát phía sau bắt đầu như cuồng phong quét ngang toàn bộ bàn ăn.
Đợi đến ta ăn cũng đã năm phần no, động tác dần dần chậm lại, lúc này mới phát hiện trong bát Lão Cửu vẫn là khối thịt kia, nàng một miếng cũng chưa ăn?
Ta chậm rãi nhấm nuốt một miệng đồ ăn, lại đột nhiên cảm thấy không thoải mái. Cái này giống như việc ngươi ở một bên trang điểm, mà bạn trai ngươi lại nhìn ngươi chằm chằm không dời mắt, ngươi sẽ luôn cảm thấy bị nhìn đến không tự nhiên.
Ta gắp một chút rau xanh bỏ vào bát của nàng, mơ hồ không rõ hỏi nàng: “Sao ngươi không ăn?”
Nàng nhìn ta, thản nhiên nói: “Bình thường, buổi tối bản cung đều không ăn cơm.”
“Vì sao?”
“Bảo trì thân hình.”
Phốc, câu trả lời này thật sự làm ta bị nghẹn, ta cầm chung trà lên uống một ngụm, vuốt xuống vuốt xuống, thế này mới khó tin nói: “Ngươi như vậy còn giảm béo?!” Nàng thân thể nhỏ nhắn, vóc dáng cũng có vẻ là một mét năm một mét sáu, nhìn nhiều lắm cũng chỉ bốn mươi kí, còn giảm nữa không phải là thành bạch cốt tinh sao!
“Giảm béo là sao?” Nàng nghi hoặc liếc mắt nhìn ta một cái.
Ta bị nàng hỏi đến á khẩu, chớp chớp ánh mắt, không biết phải trả lời như thế nào, xem ra ngần này thời gian vẫn là không thể nào dung nhập vào triều đại này, dù sao một ít danh từ hiện đại thỉnh thoảng vẫn thuận miệng mà thốt ra.
“Chính là bảo trì thân hình mà ngươi nói đó.” Ta miễn cưỡng trả lời có lệ như vậy với nàng.
Nàng cũng không truy đến cùng, chỉ nói tiếp: “Bản cung buổi tối đều không dùng bữa.”
“Không được!” Ta không nghĩ ngợi gì liền lập tức thốt ra: “Không ăn cơm sao được, người là sắt cơm là thép, phương pháp này của ngươi vốn là sai lầm. Từ hôm nay ngươi một ngày ba bữa không được thiếu, muốn giảm béo thì đi ra ngoài chạy bộ luyện công, tuyệt đối có hiệu quả hơn so với cách ngươi sử dụng hiện giờ!”
Lời này thốt lên, ta thật sự hận không thể cắt cái đầu lưỡi của mình, trong lòng nói trí nhớ của cái đầu này thật là, công chúa người ta không ăn cơm liên quan gì đến ngươi, ngươi ăn của ngươi không phải được rồi sao, hiện tại hay rồi, lỡ như chọc cho tiểu vương bát đản này mất hứng, không phải tự bản thân mình chịu thiệt sao!
Ngu ngốc, thật sự là ngu ngốc!
Trong lòng ta run sợ, chiếc đũa cầm trong tay cũng không dám tiếp tục gắp rau nữa, cứ giằng co như vậy.
Yên tĩnh.
Nhưng nửa ngày cũng không thấy công chúa làm khó dễ, lòng hiếu kỳ thúc đẩy ta chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt cứ như kẻ trộm liếc liếc quan sát tình trạng sắc mặt của công chúa. Ánh mắt vừa động, nháy mắt cùng ánh mắt của tiểu vương bát đản kia chạm vào nhau.
Trên mặt ta không hiểu sao tự dưng nóng rực liền vội vã dời đi tầm mắt.
Nhưng thật ra Cửu công chúa lại không sợ chút nào, trong mắt tất cả đều là ý cười. Bất quá trong chốc lát, chỉ nghe nàng làm như không thể tin được nói: “Hiếu Ân đây là quan tâm bản cung sao?”
Trên mặt ta càng nóng hơn, há mồm liền kêu: “Ai, ai quan tâm ngươi!”
“Nhưng bản cung nhớ rõ, lúc trước, khi Hiếu Ân chưa mất trí nhớ, đối với cách làm này của bản cung chính là làm như không thấy, cứ như thế cũng đã nhiều năm trôi qua, tại sao đột nhiên hôm nay lại đứng ra ngăn cản?”
Ta vẫn cố sống chết giãy dụa, “Ngươi cũng đã nói ta hiện tại là mất trí nhớ.”
“Nhưng mất trí nhớ thật sự sẽ làm tính tình thay đổi chênh lệch lớn như vậy sao.” Công chúa nhìn ta, giống như nói với ta, lại giống như thì thào tự nói.
Mà ta nhìn nàng, chung quy vẫn cảm thấy kỳ quái.
Đúng rồi, tổng cảm giác công chúa đối đãi với ta bây giờ so với lúc vừa mới tỉnh có chút bất đồng, ban đầu sự hơi hơi độc ác của nàng thật sự làm ta e ngại, nhưng dần dần lại phát hiện độc ác của nàng chỉ là ở đầu miệng cùng hành động không bỏ qua cho người khác, nhiều nhất cũng chỉ là chịu chút đâu khổ da thịt thôi.
Bất quá ta không dám kết luận bừa, ai biết nàng là phúc hắc thật sự, hay là ta từ đầu tới cuối cũng chưa làm nàng nổi điên mà thôi.
Bữa cơm này, xem như trong hữu kinh vô hiểm vượt qua.
(có kinh ngạc, kinh sợ nhưng không có nguy hiểm.)
Nhưng một đêm này đã định trước vẫn còn dài, sau khi dùng cơm xong ta liền được Quả Đào hầu hạ tắm rửa, chờ trong chốc lát cùng Cửu công chúa ngủ chung một giường.
Ta ngồi ở bên trong dục trì, nhìn bề ngoài như nhắm mắt hưởng thụ sung sướng như thế đó, kì thực thống khổ không chịu nổi. Quả Đào đã ở bên cạnh ta thúc giục nhiều lần, thế nhưng ta vẫn lằng nhằng, chính là không muốn rời khỏi dục trì này.
Trong lòng ta nổi trống vang trời, chấn động đến hoảng hốt. Liếc mắt nhìn Quả Đào một cái, lại không dám chắc hỏi nàng: “Lúc trước ta thực cùng công chúa cùng ngủ chung phòng?!”
Quả Đào vừa nghe, trên mặt có vẻ vô cùng kỳ quái, nhưng nàng vẫn kiên nhẫn trả lời ta: “Đúng vậy Gia, lúc ngài chưa mất trí nhớ trước giờ đều cùng công chúa ngủ chung phòng, đây là ngài hỏi lần thứ năm rồi, ta còn có thể lừa ngài sao.”
Được rồi được rồi, tiểu nha đầu này xem ra còn chê ta dong dài, may mà ta không phải người cổ đại, nếu không khẳng định sẽ làm cho nàng chịu không nổi. Bất quá nghĩ đến lúc trước cũng cùng Cửu công chúa ngủ chung lâu như vậy cũng chưa có việc gì, bất an trong lòng cũng xem như thoáng buông xuống.
Ta lại ổn định tâm thần, nhẹ giọng nói với Quả Đào: “Vậy thay quần áo đi.”
Một đêm này cũng là trốn không thoát, không bằng đơn giản đối mặt, nàng cùng với ta ngủ cũng tốt, cởi hết quần áo ta cũng được, cùng lắm thì chính là rơi đầu thôi, mất một trái ‘dừa khô’ thôi mà.