Sau khi trở lại Phò Mã phủ, ta đem mọi chuyện đại khái nói lại cho tiểu Cửu nghe. Nàng nghe xong gật gật đầu, lại bỗng nhiên than thở một cái, ta khó hiểu, liền hỏi nàng sao vậy.
Tiểu Cửu nói: “Hôm nay xem như qua ải, nhưng chung quy cũng không phải là kế sách lâu dài.”
Ta gật đầu đồng ý, nhưng trước mắt quả thật là không có biện pháp khác.
“Quên đi.” Tiểu Cửu hướng ta cười cười. “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đến lúc đó chuyện gì đến thì tính tiếp, cho dù là xấu thì đó cũng là kết quả.”
“Ta sẽ không để nàng gặp chuyện không may.” Ta nắm lấy tay tiểu Cửu, chân thành nói. Tuy rằng ta biết khả năng của ta không cường đại nhưng cho dù có phải liều mạng, ta cũng sẽ không để nàng xảy ra chuyện. Huống hồ nàng không giống ta, nàng là công chúa, mặc kệ đến lúc đó ai là Hoàng đế, tóm lại cũng đều là ca ca của tiểu Cửu, hẳn sẽ không đuổi tận giết tuyệt.
Cứ tự an ủi bản thân như thế, ta cũng thoáng an tâm.
Hai ngày tiếp theo cũng coi như trôi qua yên ổn.
Hai ngày này, phần lớn thời gian ta đều ở Dược Các, sau chuyến đi Nam hạ vừa rồi, số độc mà lúc trước ta luyện cũng không còn bao nhiêu, mà chiến tranh sẽ nhanh chóng xảy ra, tất nhiên ta phải luyện nhiều độc hơn nữa, đề phòng cho bất kỳ tình huống nào. Tất nhiên, ngoại trừ luyện độc, buổi chiều tiểu Cửu sẽ cùng ta luyện kiếm pháp một chút.
Chỉ là lúc xưa ta quá nhàn hạ, đã sớm đem kiếm thuật quăng lên chín tầng mây, bây giờ luyện lại cũng không biết có thể vào bao nhiêu.
Mặt khác, mâu thuẫn giữa Thái tử cùng Nhị hoàng tử ngày càng cao. Nhưng vì không có binh quyền trong tay, bọn họ chung quy vẫn không thể chân chính loại bỏ bên còn lại. Đấu đi đấu lại, có thắng có thua. Chịu khổ chỉ có lê dân bá tánh, lại không biết ai là người có lợi.
...
Rốt cuộc có một ngày, Phò Mã phủ lại đón tiếp thêm một người nữa.
Nhìn thấy người nọ, thân thể ta bỗng chốc liền trở nên lạnh xuống, trong lòng rốt cuộc cũng hiểu được, thất bại không riêng gì ta, có lẽ cũng là Thái tử cùng Nhị hoàng tử.
Vì người đến lúc này, chính là Tam hoàng tử.
Đi theo sau hắn còn có ca ca ta.
Tiểu Cửu cũng không khá hơn ta bao nhiêu, thông minh như nàng, giờ phút này làm sao có thể không biết người chân chính đứng sau hết thảy mọi chuyện là Tam hoàng tử. Một chiêu nhất tiễn tam điêu* này của hắn quá lợi hại. Lúc trước mặc dù Doãn Quốc Bình có hoài nghi hắn nhưng người này ẩn quá sâu, không có thế lực của mình, cũng không có biểu hiện muốn tạo phản.
(*Một mũi tên hạ ba con chim.)
Lúc này bộ dáng của hắn rất đắc ý, vẻ mặt mang đầy xuân phong nhìn ta cùng tiểu Cửu, mặc dù không nói gì nhưng cũng ngầm ám chỉ cho chúng ta biết trận này chúng ta đã thua. Hơn nữa còn thua đến ngay cả một cơ hội chuyển bại thành thắng cũng không có. Mà người đứng phía sau hắn – ca ca của ta lại lộ ra vẻ cuồng vọng cùng khinh thường. Hắn nhìn ta, ánh mắt mang đầy ý tứ, duy chỉ có chuyện ta là đệ đệ của hắn lại hoàn toàn không có.
“Không ngờ rằng hôm nay ta đến sao.” Tam hoàng tử đi ngang qua hai chúng ta, trực tiếp ngồi ở ghế trên, đảo mắt nhìn cả hai, ý cười trong suốt.
Tiểu Cửu hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu đi, không trả lời. Ta lại không biết nói gì.
Tam hoàng tử cũng không bực mình, cầm chén trà mà hạ nhân bưng đến, nhấp một ngụm, nói: “Như vậy, hôm nay tại sao ta đến các ngươi cũng không biết sao?”
Ta cùng tiểu Cửu vẫn không nói lời nào.
Ai ngờ lúc này ca ca của ta lại bước từng bước về phía trước, hơi ngẩng đầu, lãnh khí quanh thân bắn ra bốn phía, nói:
“Hiếu Ân, đem hổ phù giao ra đây.”
Oanh một tiếng, ta cảm thấy tai mình ong ong.
Thân thể đứng ngây tại chỗ, ta lăng lăng nhìn ca ca, thầm nghĩ ‘Đừng hoảng hốt, đừng hoảng hốt, hắn chỉ là đang hù ta thôi, hắn căn bản không thể xác định hổ phù đang ở trong tay ta.’
Lúc này, tiểu Cửu đột nhiên nắm lấy tay ta. Ta nhìn sang, phát hiện thân thể nàng cũng cương cứng không nhúc nhích, nhưng sắc mặt cũng xem như trấn định, chưa từng lộ vẻ kích động.
Thấy vậy ta cũng cưỡng ép mình phải trấn định, lại nhìn về phía hắn, cười nói: “Ngươi đùa cái gì vậy?”
“Ta lặp lại lần nữa, đem hổ phù giao ra đây.”
Cố giữ vẻ tươi cười, ta vẫn ương ngạnh nói: “Hổ phù không có ở chỗ ta, phụ thân làm sao có thể giao hổ phù cho ta.” Nói xong, lòng ta khẽ động, lại nói tiếp.
“Bất quá còn phải nói ngươi. Ngươi rốt cuộc là đi theo ai? Hôm qua là Nhị hoàng tử, hôm nay lại chạy đến chỗ Tam hoàng tử. Tam hoàng tử, ngươi phải cẩn thận một chút, ở trong nhà, ca ca có địa vị cao hơn ta, nói không chừng hổ phù hiện giờ đang ở trong tay hắn.”
Ta vốn nghĩ có thể dùng cách này để châm ngòi ly gián một chút, không ngờ Tam hoàng tử nghe thấy lại bật cười ha ha.
Lúc này, ta liền nhíu mày, xem ra chiêu này không dùng được.
Ca ca cũng cong khóe miệng, nói: “Ta vốn chính là người của Tam hoàng tử, lúc trước ta làm việc ở chỗ Nhị hoàng tử bất quá là để giám thị hắn thôi.”
Ta xuy một tiếng, nghĩ thầm những chuyện này ta tất nhiên đã nhìn ra, ta cũng không phải kẻ ngốc.
Lắc lắc thân mình, ta không để ý nói: “Mặc kệ thế nào cũng được, tóm lại hổ phù không có ở chỗ ta.”
Tam hoàng tử lên tiếng.
“Hôm nay đến đây tất nhiên là đã nắm chắc mười phần, hổ phù đang ở trên tay ngươi!”
Tam hoàng tử khẳng định mười phần như vậy thật làm ta bất an, hắn biết hổ phù ở chỗ của ta. Nhưng mà từ đâu hắn biết được, người biết được ta có hổ phù chỉ có ta, tiểu Cửu, Doãn Quốc Bình, Bát công chúa...
Bát công chúa.
Đùng rồi. Bát công chúa.
Tam hoàng tử đột nhiên nói: “Dáng vẻ như vậy hẳn là ngươi cũng đã đoán được.”
Lúc này tiểu Cửu đột nhiên lùi lại một bước nhỏ, lẩm bẩm nói: “Không thể nào.”
“Muội muội tốt của ta, ngươi nói cái gì không thể?” Tam hoàng tử cười yếu ớt nói.
“Là hổ phù không thể ở trên người Hiếu Ân hay là Bát tỷ của muội không thể bán đứng hai người?” Dừng một chút, không chờ tiểu Cửu trả lời, hắn lại nói tiếp.
“Không có gì là không thể, tuy rằng nàng là thân tỷ tỷ của ngươi cũng không có nghĩ là không có khả năng.”
Câu trả lời này hoàn toàn làm ta chết tâm, cũng dập tắt hy vọng của tiểu Cửu. Xem ra Tam hoàng tử hôm nay là phải đoạt đi hổ phù trong tay ta. Nên làm gì đây? Hổ phù không thể đưa, tiểu Cửu không thể xảy ra chuyện. Giờ phút này, làm sao có thể lưỡng toàn đây?
Tam hoàng tử thấy ta vẫn bất vi sở động, ý cười thong dong thoáng chốc không còn, hắn trừng mắt nhìn ta, trong mắt hiện lên sát khí, lãnh thanh nói: “Ta đã nói đến dễ hiểu như thế, Hiếu Ân ngươi đừng có không biết thức thời như thế.”
Thời gian không còn nhiều lắm, ta phải nghĩ ra một biện pháp lưỡng toàn mới được. Nhưng nói thì nói vậy, nhưng đầu óc ta lúc này lại không nghĩ được cái gì, trong đầu loạn thành một đống như tương hồ thì làm sao có thể nghĩ ra cách.
Lúc này ca ta đột nhiên hướng ta nói: “Nếu ngươi còn muốn lưu một cái mạng nhỏ thì nhanh chóng đem hổ phù giao ra, ta có thể giúp ngươi cầu tình với Tam hoàng tử, sau này ngươi cùng Cửu công chúa còn có thể tiếp tục tiêu dao giống bây giờ. Nhưng nếu ngươi cứ khăng khăng cố chấp, hậu quả như thế nào, ngươi là người rõ ràng nhất.”
“Ta sẽ như thế nào?” Ta biết rõ còn cố hỏi. Cũng là để kéo dài thời gian.
Bất quá lời này là ta hỏi Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử liếc mắt nhìn ta một cái, lại chuyển mắt sang tiểu Cửu vẫn đang trầm mặc, nói: “Ngươi là muốn hỏi tiểu Cửu sao? Vậy ta liền nói cho ngươi biết, ngươi như thế nào, tiểu Cửu sẽ như thế đó.”
“Nàng là muội muội của ngươi!” Ta tức giận.
Tam hoàng tử lại cười ha ha.
“Thì sao? Phụ hoàng ta cũng không để ý, huống chi là muội muội.”
Người này nhất định là điên rồi. Mà kẻ điên này cũng nhất định là kẻ thắng. Hắn lấy tiểu Cửu uy hiếp ta, hắn làm đúng rồi.
Nhắm mắt lại, khí thế ban đầu cũng mất đi.
Tiểu Cửu nhìn thấy vội nói với ta: “Không thể đưa cho hắn, ta không sợ chết.”
Ta thê lương cười cười, nói thầm "Ta sợ. Thế nhưng ta sợ."
Thở sâu một hơi để đầu óc tỉnh táo, ta nói với Tam hoàng tử: “Hiện nay hổ phù không có trên người ta. Nếu ngươi muốn lấy thì cứ đi theo ta.”
��~"Rl