Cuộc trò chuyện giữa Phong và Aokiji, những người bên cạnh tất nhiên có nghe thấy nhưng bọn họ lựa chọn im lặng, vấn đề nhạy cảm như vậy không đến phiên họ được phép có ý kiến.
Phong chính là không để tâm đến mấy người đó có biết hay không, dù biết thì làm sao?? Báo lại với Sengoku? Kong? Hoặc thậm chí cao hơn nữa là Ngũ Lão Tinh? Nếu nói Phong ngại thì quả thật hắn có ngại, tuy nhiên còn lâu hắn mới sợ, mà đã không sợ thì việc quái gì phải cố kỵ?? Có một vài thứ không nên thay đổi, bởi vì một khi thay đổi sẽ làm bản thân mình tụt dốc.
Tengu đã có lần nói qua với Phong, tính cách hoặc con người hắn có thể thay đổi, nhưng đạo tâm "Vô Địch" của hắn tuyệt đối không thể. Việc này có quan hệ rất lớn tới Khí trong người Phong, không phải vô duyên vô cớ người ta lại cảm thấy áp lực nặng nề khi đối diện với hắn, đây còn là do bản chất con người hắn bộc phát nên mới có tác dụng như vậy.
Nhìn vẻ mặt bối rối không biết nên làm thế nào của Aokiji, Phong khẽ mỉm cười nhẹ giọng nói.
- Ngài không nên đau đầu vì vấn đề đó nữa, sẽ đến lúc ngài tìm ra đáp án thôi, hiện tại chúng ta cần phải nhanh chóng lên đảo hỗ trợ cho đám người kia nếu không sẽ không kịp mất.
- Thật xin lỗi, tôi làm mất thời gian quá!!
Aokiji chậm rãi khôi phục vẻ lãnh tĩnh, gã hơi trầm ngâm sau đó hướng Phong lẩm bẩm một câu mà chỉ hai người có thể nghe thấy.
- Nếu có một ngày tôi nhận ra những gì cậu nói là đúng thì lúc đó tôi sẽ đi tìm cậu.
- Chắc chắn rồi!
Phong mỉm cười thần bí gật đầu, sự tình xem như thành công bước đầu, chỉ cần chờ gió Đông nữa là mọi việc sẽ êm xuôi.
Cảm thấy vấn đề giữa mình với Phong đã xong, Aokiji tạm thời cất giấu suy nghĩ vào sâu trong lòng, gã phất tay ra hiệu.
- Chúng ta đi thôi!!!
Đoàn quân viện trợ do Phong và Aokiji dẫn đầu theo đó nhanh chóng tiến về phía hòn đảo.
...
Thời điểm đoàn người đến nơi thì trận chiến đang diễn ra cực kỳ ác liệt.
Ở vị trí trung tâm là trận chiến giữa Tadashi và Kaido "ảo ảnh", xung quanh hai người không một ai dám đứng gần, cả một vùng không gian rộng lớn liên tục vặn vẹo biến dạng, áp lực cùng với sóng xung kích lan tỏa đủ sức chấn bay hàng trăm tên hải tặc.
Cuộc đối đầu chỉ là sự va chạm giữa hai nắm đấm, hết đợt này tới đợt khác, trông vô cùng đơn giản nhưng ai cũng hiểu rõ, chỉ cần một người bị đẩy lùi thì ngay lập tức sẽ bị đối phương hủy diệt.
Đến đẳng cấp của họ thì uy lực trong một chiêu đã không thể dùng từ ngữ bình thường để hình dung nữa rồi.
Bên cạnh cuộc chiến kinh thiên động địa đó là một trận thư hùng không kém phần đáng sợ, Ryo không biết từ lúc nào rời bỏ chiến trường ngoài bờ biển để vào trong đây đối kháng với Big Mom "ảo ảnh".
Nếu Tadashi và Kaido "ảo ảnh" so về sức mạnh thì Ryo lại sử dụng kỹ năng thuần thục dồn ép Big Mom "ảo ảnh". Hai thế cực hoàn toàn khác biệt đã đẩy chiến trường lên đến cao trào, thực lực của Tứ Hoàng quả thật quá kinh khủng, Fill Honor chỉ cần thiếu một trong hai người Tadashi hay Ryo thì đã sớm thất thủ rồi.
Không phải Kuro, Shiro không đủ sức ngăn cản một Tứ Hoàng "ảo ảnh" mà bởi vì hai người bọn họ đang phải chật vật chiến đấu với sáu Binh Vương cùng lúc, dù có là bộ đôi phối hợp hùng mạnh nhất trên thế giới cũng không thể một lúc đương đầu với nhiều quái vật như vậy được.
Hải Thần Kuro chấp nhận chịu đựng thương tổn đứng trong vòng vây của sáu Binh Vương, giúp Shiro bay lượn trên cao tận dụng cơ hội công kích, cố gắng gây ra nhiều sát thương nhất có thể.
Bất quá sự hung hãn của đám người Scorpion cũng không phải chuyện đùa, mỗi một lần vũ khí của chúng hạ xuống đều lưu lại trên người Hải Thần không ít vết thương lớn nhỏ.
Scorpion, con người này thật sự quá tài giỏi, đang lúc chiến đấu với hai người Kuro, Shiro mà hắn vẫn có thể chỉ huy đám thuộc hạ đông đảo phía sau trợ giúp, một mặt nghiền ép binh lính hải quân, một mặt tấn công vào cánh cổng công lý sau lưng Kuro, khiến ông phải phân tâm ăn nhiều trái đắng hơn so với dự tính.
Chưa hết, những lúc Hải Thần động thân muốn làm gì đó, Scorpion đều đoán trước được và đưa ra mệnh lệnh ngăn cản kịp thời. Sau khi quan sát Aries chiến đấu với Kuro cách đây vài canh giờ thì Scorpion đã bắt bài được ông, bộ não thiên tài đã khiến hắn trở nên đáng sợ nhất trong vòng chiến, thậm chí không ít lần Shiro không tiếc trả giá đắt lao xuống với ý đồ triệt hạ Scorpion, nhưng chưa một lần nào ông thành công cả.
Xa xa về phía bên trái cổng công lý, khu vực căn cứ hải quân giờ đã đổ nát đến không còn hình dạng cũng là chiến trường nảy lửa.
Lực lượng Cp9 do Lucci cầm đầu đang bị quần công bởi 28 Phán Quan, đặc biệt là năm tên chỉ huy Đại Phán Quan, thực lực tên nào tên nấy đều không dưới Lucci bao nhiêu, một gã vừa mới vào ăn ngay một đòn Rokuougan toàn lực của hắn mà vẫn không gục hoàn toàn, điều này làm đám người Lucci kinh hãi không thôi.
Sự hùng mạnh của Hải Tặc Vũ Trụ một lần nữa được thể hiện rõ nét hơn bao giờ hết.
Thời điểm Phong và Aokiji dẫn theo quân lính viện trợ tới thì mọi người ở vị trí trung tâm đồng loạt biến sắc, các trận chiến ở bốn mặt trận vì vậy mà dừng lại.
Shiro bay trên cao trông thấy những người mới đến đều là hải quân thì vui mừng hô to.
- Là viện quân!!! A...Đô đốc Kuzan, Phó Đô đốc Momonga, Phó Đô đốc Strawberry, Phó Đô đốc Vergo...còn một người nữa...hình như là một Đô đốc hoàn toàn mới thì phải.
Nói xong câu cuối cùng Shiro nghi hoặc nhìn xuống chỗ Kuro, đây là lần đầu họ thấy mặt vị Tân Đô đốc trẻ tuổi cho nên có chút không dám khẳng định.
- Là Tân Đô đốc sao??
Nhóm Lucci có vẻ kích động hơn cả, họ gấp gáp muốn ra xem thử liệu có đúng là vị "đội trưởng" trong quá khứ kia không, tuy nhiên kẻ địch vây quanh làm bọn họ không dám nới lỏng cảnh giác quá nhiều.
- Lucci này!! Mặc dù tôi không thấy mặt anh ta nhưng loại áp lực này thực khiến tôi muốn rời khỏi đây ngay lập tức, không lẽ trước đây Phong cũng đáng sợ như vậy à??
Blueno quệt mồ hôi trán lẩm bẩm dò hỏi Lucci, trong ấn tượng của gã chưa bao giờ gặp người nào có khí tức đáng sợ như thế này, cho dù là Đô đốc cũng không bì được.
Lucci đương nhiên cảm nhận được, có điều sức chịu đựng của hắn cao hơn Blueno nên không gặp vấn đề gì quá lớn cả. Trầm ngâm giây lát, Lucci khẽ lắc đầu.
- Không!! Có lẽ tám năm qua, đội trưởng đã thay đổi rất nhiều...
- Được rồi, hai người không cần bàn tán, anh ấy đã tới đây rồi, lát nữa chúng ta sẽ biết thực hư thế nào thôi mà.
Kalifa cố gắng che dấu nội tâm bồn chồn can ngăn cuộc nghị luận mà nàng xem là vô bổ.
Nghe lời Kalifa, Lucci và Blueno gật đầu không nói gì thêm, tất cả cùng nhau tập trung chú ý khu vực phía sau biển hải tặc đông đúc.
Ở bên kia, ngoại trừ năm người, hai Đô đốc, ba Phó Đô đốc ra thì đám hải quân còn lại đều có chút hoảng sợ trước số lượng đông đảo của phe địch.
Đối với biểu hiện của họ Phong làm như không thấy, hắn xỏ tay vào túi quần ung dung bước lên phía trước.
- Hình như quân số hai bên không đều thì phải...
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người Phong chợt nói một câu khó hiểu, nhưng ngay sau đó bọn họ đã chứng kiến một cảnh tượng khó quên trong đời...
Xoẹt!...
Chỉ một cái trừng mắt đơn giản gần 30.000 hải tặc mất đi ý thức đổ gục xuống, thậm chí kể cả mặt đất dưới chân Phong cũng ầm ầm tan vỡ, không gian quanh người hắn điên cuồng vặn vẹo như thể vũng nước bị một bàn tay khuấy động lên vậy, kinh diễm vô cùng.
- Bây giờ thì cân bằng rồi đấy!!
Phong nhếch miệng cười cười đồng thời thu hồi Haki Bá Vương của mình lại.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, người nào người nấy trợn ngược hai mắt không ngừng nuốt nước bọt ừng ực. Nhất là mấy tên hải tặc may mắn vẫn còn sống sót, mồ hôi lạnh của chúng chảy ướt hết quần áo, nước mưa vốn không lạnh nhưng chúng lại cảm thấy bản thân mình giống như đang được chôn dưới hầm băng vạn năm, cả người run lên bần bật.
- Vừa rồi là Vương Khí??
Momonga nhịn không được nhẹ giọng hỏi.
Aokiji đứng bên cạnh vẻ mặt nghiêm trọng lắc đầu.
- Không!! Nó còn hơn Vương Khí rất nhiều, Vương Khí tuy rất bá đạo nhưng nó chỉ uy hiếp đến tinh thần đối phương, gây tê liệt và đình trệ hoạt động của não bộ dẫn đến ngất xỉu trong khoảng thời gian dài. Thứ mà cậu ấy vừa sử dụng đúng là Vương Khí, có điều bản chất đã bị thay đổi hoàn toàn, nó như một loại vũ khí đáng sợ không nên tồn tại mới đúng.
- Ý ngài là??
- Toàn bộ đám hải tặc kia đều chết hết rồi...
Aokiji nặng nề phun ra một câu khiến Momonga và những người còn lại toàn thân cứng ngắt, miệng há to không dám tin.
Đằng xa, chỗ chiến trường... Cp9, 28 Phán Quan, Tadashi, Ryo, Kuro Shiro, sáu Binh Vương, tất cả đều kinh hoàng liên tục hít vài hơi khí lạnh để lấy lại bình tĩnh.
Trận chiến ngày hôm nay không cần biết bên nào thắng, bên nào thua, chỉ có một điều duy nhất khẳng định là Phong đã để lại một nỗi ám ảnh khắc sâu vào tâm trí toàn bộ những người có mặt, tham gia trận chiến này.
Phong chính là không để tâm đến mấy người đó có biết hay không, dù biết thì làm sao?? Báo lại với Sengoku? Kong? Hoặc thậm chí cao hơn nữa là Ngũ Lão Tinh? Nếu nói Phong ngại thì quả thật hắn có ngại, tuy nhiên còn lâu hắn mới sợ, mà đã không sợ thì việc quái gì phải cố kỵ?? Có một vài thứ không nên thay đổi, bởi vì một khi thay đổi sẽ làm bản thân mình tụt dốc.
Tengu đã có lần nói qua với Phong, tính cách hoặc con người hắn có thể thay đổi, nhưng đạo tâm "Vô Địch" của hắn tuyệt đối không thể. Việc này có quan hệ rất lớn tới Khí trong người Phong, không phải vô duyên vô cớ người ta lại cảm thấy áp lực nặng nề khi đối diện với hắn, đây còn là do bản chất con người hắn bộc phát nên mới có tác dụng như vậy.
Nhìn vẻ mặt bối rối không biết nên làm thế nào của Aokiji, Phong khẽ mỉm cười nhẹ giọng nói.
- Ngài không nên đau đầu vì vấn đề đó nữa, sẽ đến lúc ngài tìm ra đáp án thôi, hiện tại chúng ta cần phải nhanh chóng lên đảo hỗ trợ cho đám người kia nếu không sẽ không kịp mất.
- Thật xin lỗi, tôi làm mất thời gian quá!!
Aokiji chậm rãi khôi phục vẻ lãnh tĩnh, gã hơi trầm ngâm sau đó hướng Phong lẩm bẩm một câu mà chỉ hai người có thể nghe thấy.
- Nếu có một ngày tôi nhận ra những gì cậu nói là đúng thì lúc đó tôi sẽ đi tìm cậu.
- Chắc chắn rồi!
Phong mỉm cười thần bí gật đầu, sự tình xem như thành công bước đầu, chỉ cần chờ gió Đông nữa là mọi việc sẽ êm xuôi.
Cảm thấy vấn đề giữa mình với Phong đã xong, Aokiji tạm thời cất giấu suy nghĩ vào sâu trong lòng, gã phất tay ra hiệu.
- Chúng ta đi thôi!!!
Đoàn quân viện trợ do Phong và Aokiji dẫn đầu theo đó nhanh chóng tiến về phía hòn đảo.
...
Thời điểm đoàn người đến nơi thì trận chiến đang diễn ra cực kỳ ác liệt.
Ở vị trí trung tâm là trận chiến giữa Tadashi và Kaido "ảo ảnh", xung quanh hai người không một ai dám đứng gần, cả một vùng không gian rộng lớn liên tục vặn vẹo biến dạng, áp lực cùng với sóng xung kích lan tỏa đủ sức chấn bay hàng trăm tên hải tặc.
Cuộc đối đầu chỉ là sự va chạm giữa hai nắm đấm, hết đợt này tới đợt khác, trông vô cùng đơn giản nhưng ai cũng hiểu rõ, chỉ cần một người bị đẩy lùi thì ngay lập tức sẽ bị đối phương hủy diệt.
Đến đẳng cấp của họ thì uy lực trong một chiêu đã không thể dùng từ ngữ bình thường để hình dung nữa rồi.
Bên cạnh cuộc chiến kinh thiên động địa đó là một trận thư hùng không kém phần đáng sợ, Ryo không biết từ lúc nào rời bỏ chiến trường ngoài bờ biển để vào trong đây đối kháng với Big Mom "ảo ảnh".
Nếu Tadashi và Kaido "ảo ảnh" so về sức mạnh thì Ryo lại sử dụng kỹ năng thuần thục dồn ép Big Mom "ảo ảnh". Hai thế cực hoàn toàn khác biệt đã đẩy chiến trường lên đến cao trào, thực lực của Tứ Hoàng quả thật quá kinh khủng, Fill Honor chỉ cần thiếu một trong hai người Tadashi hay Ryo thì đã sớm thất thủ rồi.
Không phải Kuro, Shiro không đủ sức ngăn cản một Tứ Hoàng "ảo ảnh" mà bởi vì hai người bọn họ đang phải chật vật chiến đấu với sáu Binh Vương cùng lúc, dù có là bộ đôi phối hợp hùng mạnh nhất trên thế giới cũng không thể một lúc đương đầu với nhiều quái vật như vậy được.
Hải Thần Kuro chấp nhận chịu đựng thương tổn đứng trong vòng vây của sáu Binh Vương, giúp Shiro bay lượn trên cao tận dụng cơ hội công kích, cố gắng gây ra nhiều sát thương nhất có thể.
Bất quá sự hung hãn của đám người Scorpion cũng không phải chuyện đùa, mỗi một lần vũ khí của chúng hạ xuống đều lưu lại trên người Hải Thần không ít vết thương lớn nhỏ.
Scorpion, con người này thật sự quá tài giỏi, đang lúc chiến đấu với hai người Kuro, Shiro mà hắn vẫn có thể chỉ huy đám thuộc hạ đông đảo phía sau trợ giúp, một mặt nghiền ép binh lính hải quân, một mặt tấn công vào cánh cổng công lý sau lưng Kuro, khiến ông phải phân tâm ăn nhiều trái đắng hơn so với dự tính.
Chưa hết, những lúc Hải Thần động thân muốn làm gì đó, Scorpion đều đoán trước được và đưa ra mệnh lệnh ngăn cản kịp thời. Sau khi quan sát Aries chiến đấu với Kuro cách đây vài canh giờ thì Scorpion đã bắt bài được ông, bộ não thiên tài đã khiến hắn trở nên đáng sợ nhất trong vòng chiến, thậm chí không ít lần Shiro không tiếc trả giá đắt lao xuống với ý đồ triệt hạ Scorpion, nhưng chưa một lần nào ông thành công cả.
Xa xa về phía bên trái cổng công lý, khu vực căn cứ hải quân giờ đã đổ nát đến không còn hình dạng cũng là chiến trường nảy lửa.
Lực lượng Cp9 do Lucci cầm đầu đang bị quần công bởi 28 Phán Quan, đặc biệt là năm tên chỉ huy Đại Phán Quan, thực lực tên nào tên nấy đều không dưới Lucci bao nhiêu, một gã vừa mới vào ăn ngay một đòn Rokuougan toàn lực của hắn mà vẫn không gục hoàn toàn, điều này làm đám người Lucci kinh hãi không thôi.
Sự hùng mạnh của Hải Tặc Vũ Trụ một lần nữa được thể hiện rõ nét hơn bao giờ hết.
Thời điểm Phong và Aokiji dẫn theo quân lính viện trợ tới thì mọi người ở vị trí trung tâm đồng loạt biến sắc, các trận chiến ở bốn mặt trận vì vậy mà dừng lại.
Shiro bay trên cao trông thấy những người mới đến đều là hải quân thì vui mừng hô to.
- Là viện quân!!! A...Đô đốc Kuzan, Phó Đô đốc Momonga, Phó Đô đốc Strawberry, Phó Đô đốc Vergo...còn một người nữa...hình như là một Đô đốc hoàn toàn mới thì phải.
Nói xong câu cuối cùng Shiro nghi hoặc nhìn xuống chỗ Kuro, đây là lần đầu họ thấy mặt vị Tân Đô đốc trẻ tuổi cho nên có chút không dám khẳng định.
- Là Tân Đô đốc sao??
Nhóm Lucci có vẻ kích động hơn cả, họ gấp gáp muốn ra xem thử liệu có đúng là vị "đội trưởng" trong quá khứ kia không, tuy nhiên kẻ địch vây quanh làm bọn họ không dám nới lỏng cảnh giác quá nhiều.
- Lucci này!! Mặc dù tôi không thấy mặt anh ta nhưng loại áp lực này thực khiến tôi muốn rời khỏi đây ngay lập tức, không lẽ trước đây Phong cũng đáng sợ như vậy à??
Blueno quệt mồ hôi trán lẩm bẩm dò hỏi Lucci, trong ấn tượng của gã chưa bao giờ gặp người nào có khí tức đáng sợ như thế này, cho dù là Đô đốc cũng không bì được.
Lucci đương nhiên cảm nhận được, có điều sức chịu đựng của hắn cao hơn Blueno nên không gặp vấn đề gì quá lớn cả. Trầm ngâm giây lát, Lucci khẽ lắc đầu.
- Không!! Có lẽ tám năm qua, đội trưởng đã thay đổi rất nhiều...
- Được rồi, hai người không cần bàn tán, anh ấy đã tới đây rồi, lát nữa chúng ta sẽ biết thực hư thế nào thôi mà.
Kalifa cố gắng che dấu nội tâm bồn chồn can ngăn cuộc nghị luận mà nàng xem là vô bổ.
Nghe lời Kalifa, Lucci và Blueno gật đầu không nói gì thêm, tất cả cùng nhau tập trung chú ý khu vực phía sau biển hải tặc đông đúc.
Ở bên kia, ngoại trừ năm người, hai Đô đốc, ba Phó Đô đốc ra thì đám hải quân còn lại đều có chút hoảng sợ trước số lượng đông đảo của phe địch.
Đối với biểu hiện của họ Phong làm như không thấy, hắn xỏ tay vào túi quần ung dung bước lên phía trước.
- Hình như quân số hai bên không đều thì phải...
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người Phong chợt nói một câu khó hiểu, nhưng ngay sau đó bọn họ đã chứng kiến một cảnh tượng khó quên trong đời...
Xoẹt!...
Chỉ một cái trừng mắt đơn giản gần 30.000 hải tặc mất đi ý thức đổ gục xuống, thậm chí kể cả mặt đất dưới chân Phong cũng ầm ầm tan vỡ, không gian quanh người hắn điên cuồng vặn vẹo như thể vũng nước bị một bàn tay khuấy động lên vậy, kinh diễm vô cùng.
- Bây giờ thì cân bằng rồi đấy!!
Phong nhếch miệng cười cười đồng thời thu hồi Haki Bá Vương của mình lại.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, người nào người nấy trợn ngược hai mắt không ngừng nuốt nước bọt ừng ực. Nhất là mấy tên hải tặc may mắn vẫn còn sống sót, mồ hôi lạnh của chúng chảy ướt hết quần áo, nước mưa vốn không lạnh nhưng chúng lại cảm thấy bản thân mình giống như đang được chôn dưới hầm băng vạn năm, cả người run lên bần bật.
- Vừa rồi là Vương Khí??
Momonga nhịn không được nhẹ giọng hỏi.
Aokiji đứng bên cạnh vẻ mặt nghiêm trọng lắc đầu.
- Không!! Nó còn hơn Vương Khí rất nhiều, Vương Khí tuy rất bá đạo nhưng nó chỉ uy hiếp đến tinh thần đối phương, gây tê liệt và đình trệ hoạt động của não bộ dẫn đến ngất xỉu trong khoảng thời gian dài. Thứ mà cậu ấy vừa sử dụng đúng là Vương Khí, có điều bản chất đã bị thay đổi hoàn toàn, nó như một loại vũ khí đáng sợ không nên tồn tại mới đúng.
- Ý ngài là??
- Toàn bộ đám hải tặc kia đều chết hết rồi...
Aokiji nặng nề phun ra một câu khiến Momonga và những người còn lại toàn thân cứng ngắt, miệng há to không dám tin.
Đằng xa, chỗ chiến trường... Cp9, 28 Phán Quan, Tadashi, Ryo, Kuro Shiro, sáu Binh Vương, tất cả đều kinh hoàng liên tục hít vài hơi khí lạnh để lấy lại bình tĩnh.
Trận chiến ngày hôm nay không cần biết bên nào thắng, bên nào thua, chỉ có một điều duy nhất khẳng định là Phong đã để lại một nỗi ám ảnh khắc sâu vào tâm trí toàn bộ những người có mặt, tham gia trận chiến này.