Phong Hàn Thần vừa tới trước cửa Cố gia đã vội mở cửa xe đi vào nhà: "Bác trai, Hạ Nghiệp! Có chuyện gì?"
Cố Trường Trung ngồi trên sofa chỉ khẽ gật đầu xem như đáp lời chào của anh.
"Tay cậu?"- Cố Hạ Nghiệp nhìn bàn tay đầy máu của Phong Hàn Thần hỏi.
"Không sao! Vào chuyện chính."- Phong Hàn Thần mất kiên nhẫn.
"Cậu xem!"- Cố Hạ Nghiệp đẩy cái hộp trên bàn qua phía Phong Hàn Thần.
Phong Hàn Thần cau mày cầm cái hộp lên xem. Bên trong là một con búp bê tả tơi, bị nhuộm một màu đỏ chói mắt. Bên dưới còn kèm theo một tấm hình gia đình của Cố Hạ Mẫn bị găm vào một con dao.
"Rốt cuộc...?"- Phong Hàn Thần nhìn Cố Hạ Nghiệp.
"Hắn còn gửi đến một chiếc điện thoại nhưng chưa có liên lạc gì, số gọi cũng đã bị hạn chế."- Cố Hạ Nghiệp đẩy một cái điện thoại đến trước mặt Phong Hàn Thần.
Reng... reng...reng
Cố Hạ Nghiệp vừa dứt lời thì chiếc điện thoại trên bàn đổ chuông. Cố Trường Trung nãy giờ chỉ ngồi yên lặng bây giờ lại nhanh tay cầm lấy cái điện thoại.
Ông nhấn nghe. Đầu giây bên kia mở lời trước: "Cố Trường Trung, lâu rồi không gặp nhỉ!"
Cố Trường Trung đanh giọng: "Rốt cuộc ông muốn gì? Thả con gái tôi ra, muốn gì cứ nhắm vào tôi."
"Haha, ta đang nhắm vào các người đó thôi."- bên kia cười lớn rồi nói.
"Ông muốn thế nào mới tha cho con bé?"- Cố Trường Trung lại hỏi.
"Mày có nửa tiếng đi tới chỗ ta, chỉ một mình mày. Tốt nhất đừng có giở trò, nếu không con gái bảo bối của mày cũng không lành nặn đợi được ba nó đâu."- nói xong bên kia lập tức tắt máy.
"Ba, hắn nói gì vậy?"- Cố Hạ Nghiệp thấy đã tắt máy liền hỏi.
"Ta đi tìm hắn!"- Cố Trường Trung cầm theo chiếc điện thoại đi về phía cửa.
"Tụi con cũng đi."- Cố Hạ Nghiệp và Phong Hàn Thần đồng thanh.
"Không được, hắn muốn một mình ta đi thôi. Tính mạng em gái con còn đang trong tay hắn."- Cố Trường Trung nghiêm giọng nói.
"Nhưng mà..."- Phong Hàn Thần định nói nhưng Cố Hạ Nghiệp đã cản lại.
Cố Trường Trung cũng không nói thêm gì mà trực tiếp rời đi.
Lúc này Cố Hạ Nghiệp mới lên tiếng: "Yên tâm, chúng ta cũng sẽ tới đó. Cứ để ba tôi đi trước đi."
"Tôi bố trí thêm người."- Phong Hàn Thần gật đầu nói.
Sau khi Cố Trường Trung đi khỏi được phút thì bọn họ cũng xuất phát. Thì ra Cố Hạ Nghiệp đã âm thầm cho người theo sau ba mình.
Cố Trường Trung đi theo định vị người kia gửi ra đến ngoại thành. Cuối cùng dừng lại trước một nhà kho cũ. Ông không chút do dự mà bước vào bên trong.
Vừa vào ông đã hốt hoảng giật mình. Cố Hạ Mẫn cả người không chút khí lực bị treo lơ lửng giữa không trung. Xung quanh cũng yên ắng một cách kì lạ.
Cố Trường Trung bước vội đến gần chỗ con gái: " Mẫn nhi, con có sao không? Ba tới đưa con về rồi đây!"
Bốp bốp bốp
Từng tiếng vỗ tay vang lên. Từ bên trong góc khuất Nam Triệu Đình chậm rãi bước ra. Theo sau ông ta là một đám người mặt mày dữ tợn, mình đầy hình xăm.
Nam Triệu Đình nhìn thấy Cố Trường Trung liền nhếch miệng mỉa mai: "Đau lòng rồi sao? Ta còn chưa có bắt đầu kịch hay nữa mà. Hay chúng ta ôn lại chuyện cũ trước nhỉ?"
"Rốt cuộc ông muốn cái gì mới thả người?"- Cố Trường Trung giận dữ.
Nam Triệu Đình cười lớn nói: "Thả người? Nếu dễ như vậy thì hà tất gì tao phải bắt nó?"
Cố Trường Trung giọng đầy chắc nịch nói: "Tôi nói rồi, chuyện năm xưa chỉ một mình tôi có lỗi. Ngày đó ông nhắm vào vợ tôi, tôi còn chưa tìm ông tính nợ cũ. Bây giờ con gái tôi mà có chuyện gì cũng đừng trách tôi cạn tình!"
"Cạn tình? Mày vốn đã như vậy rồi! Năm đó em gái tao yêu mày bao nhiêu, mày lại nhẫn tâm vì con đàn bà kia mà hủy bỏ hôn ước của hai nhà. Nếu không tại mày, thì em gái tao đâu có chết thảm như vậy. Nó có tội sao?"- Nam Đình Triêu căm phẫn nói từng chữ.
Quả thực năm xưa cũng do Cố Trường Trung hủy bỏ hôn sự mà đi đến đại cục ngày hôm nay. Vốn dĩ ông định nghe theo sắp đặt của người lớn rồi. Nhưng sau đó ông lại gặp và yêu người vợ hiện tại của mình.
Cố Trường Trung năm đó đã hạ quyết tâm phải cưới người mình yêu. Nhưng em gái của Nam Triệu Đình vì quá yêu Cố Trường Trung mà sinh ra tâm bệnh.
Sau một năm Nam Triệu Đình cố gắng điều trị cho em gái bác sĩ đã nói tình hình có vẻ đang tốt lên. Chỉ là không ngờ đó là em gái ông ta giả vờ như vậy để anh trai mình không quá chú ý đến mình.
Vào một buổi sáng sớm đẹp trời. Nam Triệu Đình muốn đưa em gái đi dạo lại phát hiện bà đã tự xác bằng cách treo cổ.
Từ hôm đó hình ảnh em gái mình cả người lạnh ngắt lơ lửng giữa không trung luôn ám ảnh Nam Triệu Đình. Vì thế ông ta mới tìm cách trả thù Cố Trường Trung. Mà tai nạn của mẹ Cố Hạ Mẫn năm xưa cũng do ông ta làm ra.
Cố Trường Trung vẫn cố gắng khuyên Nam Triệu Đình: "Vợ con tôi vô tội. Ông thả con gái tôi ra đi."
"Vô tội? Còn không phải vì thứ tiện nhân như mẹ con nó, em gái tao mới chết sao? Vậy thì để nó theo mẹ nó xuống bầu bạn với em gái tao đi."- Nam Triệu Đình dứt lời liền rút một cây súng ngắn từ trong người nhắm vào Cố Hạ Mẫn.
Đoàng!