Trì Trì tâm tình kích động đẩy cửa ra, vừa nhìn thấy hai người trong phòng khách nụ cười trên mặt lập tức đông cứng.
“Mẹ, anh, sao hai người lại biết con ở đây?”
Sử Trì Trì xách theo một bọc đồ lớn sững sở ở cửa.
“Trong mắt con còn có mẹ sao? Con có biết chúng ta tìm con bao lâu không?”
Mẹ bộ dạng hận thấu xương, anh vẫn bộ dạng buồn rười rượi không nóng không lạnh.
“Ngày mai trở về cùng chúng ta, ngay lập tức kết hôn.” Một năm không thấy, gặp lại vẫn là câu nói
“Con không thể, con trước kia không th
, nay lại càng không thể.” Sử Trì Trì kiên quyết cự tuyệt.
“Mẹ tuyệt đối không chấp nhận con và người đàn ông kia kết hôn. Mẹ đã sớm nói với con, đàn ông có tiền là không thể dựa vào, tại con con lại đi vào vết xe đổ của mẹ? Mẹ dạy dỗ con còn chưa đủ sao?”
Mẹ vẫn là những lời lẽ tầm thường. Hai mươi năm, bà cơ hồ mỗi ngày đều nói những lời này. Để cho cô ban đầu thương hại sau cùng là chán ghét, cho nên rời nhà trốn đi. Cô sợ, cợ cô không hành động, sẽ lấy việc tự sát uy hiếp cô, dùng việc đó để đổi lấy việc mình muốn. Cô có chút hiểu, vì sao ban dầu ba cô lại bỏ đi.
“Nếu con dám không đồng ý, mẹ sẽ chết trước mặt con.”
Mẹ tiếp tục nói. Giang Vãn Vãn ở một bên sợ tới mức mặt trắng bệch. Trì Trì lạnh nhạt ngồi trên ghế salon, cô chán nghe rồi, những vẫn là không thể không nghe, bởi vì lúc đó, bà sẽ thực sự tự sát.
“Được rồi, mẹ để con suy nghĩ thật kỹ.” Trì Trì giống như trước đây qua loa nói.
“Người đàn ông kia làm sao bây giờ?” Mẹ không thuận.
“Sau này hãy nói, mọi việc có chút phức tạp, ngày mai con nói cho hai người biết. Hai người ngồi xe nhất định mệt rồi, con đi dọn phòng cho hai người.” Trì Trì lập tức nói sang chuyện khác.
Mẹ ngủ phòng cho khách, Lại Minh được an bài ở phòng khách. Khi cô đi vào, ánh mắt Lại Minh dính trên người cô, mấy lần muốn nói lại thôi.
“Con hôm nay phải làm thêm giờ.”
Trì Trì thu xếp xong, nói nhăng cuội vài lời liền chui về phòng mình. Cô dùng di động gửi cho Giang Vãn Vãn một tin nhắn: “Ta gần đây rất bận, ngươi giúp ta chăm sóc mẹ và anh ta, làm phiền ngươi rồi.”
Vừa gửi xong tin nhắn, điện thoại di động vang lên, là Phong Lôi: “Sao anh còn chưa ngủ?”
“Anh vừa định ngủ.” Đầu kia giọng nói trầm m
“Nếu mẹ em không đồng ý, chúng ta nên làm gì?” Trì Trì bâng quơ hỏi.
“Đừng tìm cớ với anh.”
Phong Lôi thanh âm trầm thấp lạnh như băng. Trì Trì có chút ủy khuất, hiện tại đấy không phải là ý của cô.
“Sáng sớm mai tới công ty, nhất định phải tới.”
Anh nói xong liền cúp máy, căn bản không cho cô thời gian cự tuyệt.
Trì Trì trằn trọc nửa đêm trên giường, cuối cùng không nhịn được đứng lên uống hết nửa chai rượu vang mới hỗn loạn mà ngủ. Hôm sau Trì Trì nói dối mẹ là phải đi làm, lại nghĩ cách từ chối Lại Minh đưa đi rốt cuộc mới được tự do.
Trì Trì vừa xuống đã nhìn thấy Phong Lôi đang ngồi đọc báo trong xe.
“Anh cố ý tới đón em sao?”
Trì Trì trong lòng hơi cảm động, người này dưới ảnh hưởng của mình thay đổi tốt hơn sao?
“Đừng tưởng bở, anh vừa lúc đi ngang qua.”
Anh vẫn cúi đầu xem báo, từ đầu đến cuối không nhìn cô một cái. Trì Trì ném cho anh cái nhìn xem thường. Phải biết phụ nữ ghét nhất là đàn ông không để mình trong mắt, cô không phải ngoại lệ.
“Em tối qua nói mẹ em phản đối?” Anh lật tiếp một trang báo.
“Đúng.”
“Yên tâm đi, mẹ em vừa nhìn thấy anh sẽ không phản đối nữa.” Người đàn ông này thế nào mà lại tự cao tự đại vậy?
“Em sợ bà mà nhìn thấy anh lại càng phản đối.”
Trì Trì ngồi vào xe, trên mặt thoảng qua hồi ức, Phong Lôi lông mày nhướn lên, tiếp tục rửa tai lắng nghe.
“Ba em là người có tiền, ông bỏ mẹ con em, nên mẹ em hận người có tiền, cho làó tiền không có một người nào tốt.”
“Đó là do bà tìm nhầm người, đàn ông xấu không phụ thuộc vào việc có tiền hay không.”
“Lời này anh giữ lại nói với mẹ em. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng hai ngày bà sẽ đến tìm anh.”
Trì Trì có chút mệt mỏi dựa lưng vào ghế ngồi.
“Em không phải lo lắng, tất cả đã có anh.”
Trì Trì nho nhỏ cảm động, những lời như vậy tăng cho anh không ít điểm.
“Bởi vì em lo lắng cũng chẳng ích gì, đầu óc em toàn là tương hồ.”
Lại bị đả kích, cô không nên ảo tưởng với người đàn ông này.
“Anh biết rõ đầu óc em toàn tương hồ mà còn muốn kết hôn cùng em?” Trì Trì tức giận, Phong Lôi lại lật một trang báo.
Một lúc lâu sau, anh mới nói: “Anh thích tương hồ.”
Thật hết cách với anh.
Đến công ty, anh làm việc, Trì Trì xử lý văn kiện. Nửa giờ sau, Với Như Mộng tới. Lúc này đối với Trì Trì cô nhìn không vừa mắt, nhìn cô không có việc gì lại mơ màng nhìn lão địa lôi bên cạnh cô sẽ bực tức. Còn giọng nói mềm nhũn nũng nịu làm cô siêu khó chịu. Mắt cô có vấn đề sao trước kia cảm thấy cô ta rất tốt!
Với Như Mộng vừa cầm văn kiện đi ra ngoài, Trì Trì liền đến trước mặt Phong Lôi, cực kỳ không hiểu chuyện đòi Phong Lôi chuyển Với Như Mộng điều đến phòng khác.
“Đừng loạn, anh luôn luôn công tư phân minh.” Phong Lôi cười gõ gõ đầu cô.
“Nói càn, em không phải là một ví dụ sẵn có sao?”
“Em là ngoại lệ.” Ngộ nhỡ còn một ngoại lệ khác thì sao?
Trì Trì thấy không cứng rắn được chuyển sang m
“Anh đồng ý với em nhé!”
Trì Trì quyết định hy sinh thân mình, cô chủ động nhào tới ôm cổ anh, dùng kiểu thanh âm như nước nói. Đàn ông không phải đều thích thế này sao? Cô thử một chút xem hiệu quả thế nào.
Phong Lôi toàn thân run lên một cái, anh theo bản năng ngoáy ngoáy lỗ tai, là anh nghe lầm sao? Đây là lần đầu tiên cô chủ động ôm ấp yêu thương, cho nên anh cũng không thể lãng phí, thuận nước đẩy thuyền cắn môi của cô, hai móng vuốt sói cũng không yên phận, lên xuống trái phải sờ loạn, vuốt ve thân thể cô.
Trì Trì không ngờ mình lại tự châm lửa đốt thân, cô rất muốn giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang,
“Phong Lôi, anh buông em ra trước, em đi đóng cửa lại.” Cô muốn chạy ra cửa, cô không muốn hy sinh như thế.
“Muốn chạy? Đã muộn.” Phong Lôi thanh âm trầm thấp cảnh báo.
“Nhưng, nơi này là phòng làm việc.” Trì Trì giảng đạo lý.
“Không ai dám tự ý đi vào.”
Trì Trì người ngày càng nóng, muốn chạy trốn mà không được. Phong Lôi hô hấp ngày càng dồn dập, mắt thấy một bộ phim bị hạn chế chiếu sắp sửa bắt đầu, có người lại xui xẻo xông vào.
Ngoài cửa, Với Như Mộng, thư ký Vương, còn có một đám nhân viên cao cấp của công ty, tất cả đều hóa đá đứng ngoài đó. Phong Lôi áo sơ mi vài cái cúc đã bị cởi, lộ ra lồng ngực màu đồng hấp dẫn, Sử Trì Trì sắc mặt đỏ hồng như hoa đào, cánh tay còn tự nhiên vòng trên cổ Phong Lôi. Sử Trì Trì mắc cỡ vùi vào lồng ngực anh không dám ngẩng đầu.
“Hai người cứ tiếp tục.”
Thư ký Vương mặt mũi tràn đầy nụ cười, nhưng mà anh cười còn khó coi hơn khóc. Anh rõ ràng nghe Tổng giám đốc nói “Đi vào.”
Với Như Mộng sắc mặt tái nhợt như giấy, mặc dù, cô đã sớm nghe chuyện, nhưng tận mắt nhìn thấy làm cô bị đả kích rất lớn. Cô vẫn cho là, thẩm mỹ của Phong Lôi rất cao, sẽ không coi trọng nữ nhân này, cho nên mặc dù cô cảm thấy Phong Lôi đối với nữ nhân này có chăm sóc đặc biệt, nhưng sẽ không thèm để ý đến, bởi vì cô ta không đủ tư cách. Lửa ghen giống như một con rắn độc gặm nhấm cô. Tại sao? Nữ nhân bại bởi nữ nhân không có gì mới mẻ, nhưng bại bởi người kém mình rất nhiều thứ mới làm cho người ta không thể chấp nhận.
Thư ký Vương đóng cửa lại, mọi người mỗi người một vẻ mặt vội vàng bỏ chạy.
“Chúng ta có tiếp tục không?” Phong Lôi tà mị cười một tiếng, lần này thật sự là tà mị, không phải bỉ ổi.
“Dĩ nhiên……….”
“Không cần!” Trì Trì học được chút thông minh, thừa dịp được lơi lỏng lập tức thoát khỏi móng vuốt sói.