Sử Nhan Ngọc đi hai ngày chưa thấy về, đến ngày thứ ba, Trì Trì cũng có chút đứng ngồi không yên. Cô gọi điện thoại di động của mẹ, thấy tắt máy. Cô đi tìm Lại Minh, nhưng cũng không thấy anh ở nhà. Giang Vãn Vãn nói Lại Minh nhận điện thoại xong vội vàng ra ngoài, chỉ nói đi đón mẹ, cũng không kịp nói gì thêm.
“Yên tâm đi, không việc gì đâu, Lại Minh nhìn cũng bình thường thôi.” Giang Vãn Vãn an ủi cô.
Buổi tối, Trì Trì lăn qua lộn lại không ngủ được, lại gọi di động cho mẹ, vẫn tắt máy. Mẹ không sao đâu, Trì Trì không ngừng an ủi mình. Nhưng cô vừa nhắm mắt lại , đã mơ thấy một cảnh máu me cực kỳ chân thật… Trì Trì hoảng sợ ngồi dậy, không cẩn thận ấn lên điện thoại di động. “Này…..” Bên kia truyến đến giọng ngái ngủ của Phong Lôi.
“Phong Lôi, thật xin lỗi, em gọi nhầm.” Trì Trì cuống quýt nói.
“Em làm sao vậy? Trễ thế này còn chưa ngủ?” Phong Lôi tựa hồ nghe thấy giọng nói không bình thường của cô.
“Không có, em ngủ rồi, sau đó định đi vào nhà vệ sinh….” Trì Trì vụn
g về nói dối.
“Nói! Rốt cuộc có chuyện gì?” Phong Lôi không nhịn được quát.
“Mẹ và Lại Minh ra ngoài, đến b còn chưa về, em không biết có chuyện gì xảy ra không?” Trì Trì khóc không ra nước mắt.
“Mẹ em lúc về có biểu hiện gì bất thường không?” Phong Lôi nhỏ giọng kiên nhẫn nói.
“Không có, mẹ chỉ nói nhức đầu, sau đó tự nhốt mình trong phòng. Sau đó mẹ em nói với Vãn Vãn là đi tìm bạn học, mà đi tới bây giờ chưa về. Tối qua Lại Minh cũng đi ra ngoài…..”
“Em nhớ bạn học cũ của mẹ tên gì không?” Phong Lôi đột nhiên hỏi.
“Không nhớ lắm, mẹ kể từ sau khi ly hồn cùng ba liền cắt đứt liên hệ với tất cả người quen cũ.”
“Có phải ở chỗ ba em không?” Phong Lôi mơ hồ vuốt vuốt huyệt thái dương, tối qua uống nhiều rượu quá.
“Em không biết, em chưa từng gặp ba.”
Phong Lôi ngừng một lát lại nói tiếp: “Trì Trì, đừng vội, anh sẽ đến nhà em ngay, chờ anh!” Anh vẫn bá đạo như những lần trước, không đợi Trì Trì trả lời liền cúp điện thoại.
Trì Trì chùm chăn ngồi trên giường, nhìn điện thoại di động chờ trời sáng.
Nửa tiếng sau, chuông cửa vang lên, Trì Trì không kịp chờ đợi mở cửa.
“Nhanh như vậy làm gì, không nhìn một chút rồi mới mở sao?” Phong Lôi tức giận la ầm lên.
“Em không đánh thức anh chứ?” Trì Trì thấy tinh thần anh không tốt nhỏ giọng hỏi.
“Đã đánh thức rồi.” Phong Lôi phất tay một cái, lại nói tiếp: “Tại sao không nói cho anh sớm?”
“Em……..” Phong Lôi lại phất tay ngăn lại, sau đó lấy điện thoại di động bắt đầu gọi điện thoại.
“Giúp tôi tìm một người, chính là Diệp Văn Thông lần trước, xem có ở trong thành phố không…” Phong Lôi vừa nói vừa di chuyển đến ban công, tiếp tục nhỏ giọng cùng người kia nói chuyện.
“Diệp Văn Thông? Không phải ba mình sao?” Trì Trì thầm nghĩ. ChPhong Lôi nói chuyện điện thoại xong quay lại, Trì Trì vẫn còn đứng ngẩn ngơ ở cửa.
“Còn đứng ngây ở đó làm gì? Nhanh lên giường đi.”
Người này hôm nay sao thế? Bị đánh thức nên tức giận sao? Trì Trì cúi đầu nghe lời bò lên giường. Chỉ một phút sau Phong Lôi cũng tiến vào, anh không nói gì, trực tiếp cởi quần áo, chui vào giường.
“Anh…..” Trì Trì đang muốn mở miệng liền nghe anh nói: “Anh còn phải chờ điện thoại, yên tâm đi, hiện tại không có hứng thú với em.”
“Ý em là anh chui vào chăn đi.” Phong Lôi không lên tiếng, vén chăn lên chui vào.
“Sao đắp nhiều như vậy?”
“Bụng em có chút không thoải mái.” Trì Trì ỉu xìu đáp.
Phong Lôi không lên tiếng, kéo cô vào ngực ôm thật chặt. Trì Trì nhắm mắt rúc người vào. Đêm, im ắng yên tĩnh, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc.
“Anh nói mẹ em có thể gặp chuyện không may không?” Trì Trì đột nhiên bất an hỏi.
“Mẹ em có thể không sao.” Phong Lôi nói. Lòng Trì Trì vừa cảm thấy an tâm một chút, ai ngờ Phong Lôi lại nói tiếp: “Có chuyện chính là người khác.”
“Người nào?”
“Mẹ em đi thăm bạn học cũ đụng phải tình địch, liền hắt acid vào mặt đối phương.”
Người Trì Trì run lên, Phong Lôi lại nói: “Đấy cũng chỉ là phỏng đoán ban đầu.”
“Anh đừng dọa em được không?” Nếu như có thể, anh cũng không muốn dọa cô.
“Trì Trì, em nghĩ đi, thật ra đưa bọn họ đến bệnh viện tâm thần là tốt nhất. Bắc Kinh là nơi đứng đầu về điều kiện y tế, không chừng có thể chữa khỏi…….”
“Không cần, nơi đó khi đã đi vào thì không thể ra được.” Trì Trì cố chấp lắc đầu“Không phải tất cả bệnh viện đều như em biết đâu.”
“Thật ra thì họ đa phần đều bình thường……” Trì Trì vô lực thay họ giải thích.
“Người em sao lạnh vậy?” Phong Lôi nghi ngờ nói, bình thường người cô rất ấm.
“Em cứ đến ngày sẽ bị như vậy.” Trì Trì thẹn thùng nhìn anh nói.
“Đèn đỏ?” Phong Lôi rất trực bạch mà hỏi. Trì Trì ở trong bóng tối khẽ gật đầu, trong lòng anh hiểu là được rồi, sao lại còn nói ra.
Phong Lôi với tay bật công tắc đèn bàn, nhanh nhẹn xuống giường. Trì Trì nghĩ là anh vào phòng vệ sinh, vẫn nằm vùi trên giường. Một lát sau Phong Lôi đi vào, hỏi: “Đường đỏ đâu?”
“Trong nhà không có.” Trì Trì muốn hỏi anh cần đường đỏ làm gì, lại nghe anh nói: “Đường đỏ cũng không có! Túi chườm nóng đâu?”
“Cũng không có.”
“Em đúng không phải là phụ nữ.” Phong Lôi phán cô một tiếng.
“Anh hôm nay sao vậy? Sao cứ nổi giận với em? Không phải vì em đánh thức anh chứ? Lần sau…….”
Trì Trì lúc này mỏ nhọn răng sắc không giống thường ngày, đối chọi gay gắt, giọng nói mệt mỏi, mang theo một tia uất ức cùng yếu ớt. Phong Lôi lại chui vào chăn ôm lấy cô, một hồi lâu mới lên tiếng: “Đàn ông thực ra cũng có đèn đỏ.”
“Cái gì?” Sao cô chưa từng nghe nói qua.
“Anh nói về mặt tâm lý, mấy ngày này tâm tình anh không tốt.”
“Vì em sao?” Trì Trì hỏi.
“Dĩ nhiên không phải! Lần tới, có chuyện gì phải cho anh biết đầu tiên.”
Trì Trì vội vàng đồng ý.
“Nếu không, tâm tình anh sẽ không tốt, thật không tốt, hiểu chưa?” Anh nửa câu sau mang theo ý nhàn nhạt đe dọa. Có Phong Lôi ở bên cạnh, lòngTrì Trì bình tĩnh hơn rất nhiều, lúc trời gần sáng cô đã yên tĩnh ngủ.
Hơn năm giờ, bên kia gọi điện tới, đã tìm được người. Sử Nhan Ngọc bị tình nghi cố ý gây thương tích, tạm thời bị cảnh sát giữ. Phong Lôi cúp điện thoại, nhìn Trì Trì ngủ say bên cạnh, không đánh thức cô. Qua ánh sáng mờ mờ, Phong Lôi lẳng lặng quan sát Trì Trì ngủ say. Ngũ quan khéo léo, mặt mập mập trẻ thơ. Khuôn mặt rực rỡ của cô không giống xuất thân từ một gia đình không bình thường. Nếu không tiếp xúc trước với cô, anh sẽ rằng cô là loại con gái chua ngoa tăm tối, giống dạng người sống lâu dài ở nơi âm u. Bản năng của anh bài xích loại người thuộc thế giới đó. Nhưng ngoài dự đoán của anh, cô không phải người như vậy. Cô tựa như ánh mặt trời, từ trong ra ngoài đều rạng rỡ. Nhưng cô lại rất không có cảm giác an toàn. Hơn nữa đối với tình cảm lại có chút….chậm lụt.
Phong Lôi đang trong lúc miên man suy nghĩ, điện thoại lại rung lên. Anh bắt máy, sau đó nhẹ nhàng xuống giường đóng cửa, đầu bên kia truyền đến thanh âm gấp gáp: “Lại Minh đánh một cảnh sát trọng thương, hiện đang lẩn trốn.” Phong Lôi nghe tin, mím chặt môi, trong lòng trầm xuống.
Tên kia, vừa tối tăm vừa ngoan độc, hôm nay hắn ta ra tay khá nặng, nói không chừng lúc nào đó lý trí hỏng cũng sẽ xuống tay với Trì Trì….. Hiện tại có nên mượn cơ hội này nhốt hắn lại….. Phong Lôi trong khoảng thời gian ngắn cũng do dự. Anh thở dài, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa xuống lầu, tìm được người trước rồi quyết định sau.
Phong Lôi chậm rãi lái xe, cau mày suy nghĩ. Đang suy nghĩ, lại suýt đâm vào một người đang vội vã. Người đó chính là Lại Minh, ngay lúc đó cũng đang nhìn anh. Phong Lôi không nghĩ nhiều liền nhanh chóng xuống xe, chặn trước mặt Lại Minh. Anh ta đầu tóc rối bời, mắt hiện tia máu, hiện lên màu đen thẳm, quần áo loang lổ, nghi là vết máu.
“Ngươi từ nhà Trì Trì đi ra?” Lại Minh mở miệng trước.
“Ngươi tốt nhất nên đi tự thú, đừng về nhà làm Trì Trì sợ.” Phong Lôi tâm bình khí hòa khuyên nhủ.
“Tôi sẽ đi tự thú.” Lại Minh nói rõ, thân thể từ từ rời đi.
“Theo tôi lên xe, đi ngay bây giờ.” Phong Lôi biết đánh cảnh sát là chuyện tuy lớn mà nhỏ, theo ý của anh nhưng tạm thời bảo vệ Trì Trì, xem ý kiến của cô một chút rồi quyết định. Anh đang suy tư biện pháp giải quyết, căn bản không đề phòng Lại Minh. Lại Minh nhanh chóng lấy ra một con dao nhỏ hung hăng hướng lưng Phong Lôi đâm tới. Phong Lôi vừa lúc đột nhiên phát hiện có gì đó chợt quay người lại, con dao vừa đâm trúng cánh tay trái của anh. Phong Lôi chịu đau, đá một cước về phía Lại Minh. Hai người đánh nhau, Lại Minh ác độc nói: “Ta cực khổ chăm sóc nuôi dưỡng một đóa hoa hơn chục năm, ngươi không cố gắng gì tại sao lại muốn hái? Ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết! Ngươi đáng chết!.....”
Sử Nhan Ngọc đi hai ngày chưa thấy về, đến ngày thứ ba, Trì Trì cũng có chút đứng ngồi không yên. Cô gọi điện thoại di động của mẹ, thấy tắt máy. Cô đi tìm Lại Minh, nhưng cũng không thấy anh ở nhà. Giang Vãn Vãn nói Lại Minh nhận điện thoại xong vội vàng ra ngoài, chỉ nói đi đón mẹ, cũng không kịp nói gì thêm.
“Yên tâm đi, không việc gì đâu, Lại Minh nhìn cũng bình thường thôi.” Giang Vãn Vãn an ủi cô.
Buổi tối, Trì Trì lăn qua lộn lại không ngủ được, lại gọi di động cho mẹ, vẫn tắt máy. Mẹ không sao đâu, Trì Trì không ngừng an ủi mình. Nhưng cô vừa nhắm mắt lại , đã mơ thấy một cảnh máu me cực kỳ chân thật… Trì Trì hoảng sợ ngồi dậy, không cẩn thận ấn lên điện thoại di động. “Này…..” Bên kia truyến đến giọng ngái ngủ của Phong Lôi.
“Phong Lôi, thật xin lỗi, em gọi nhầm.” Trì Trì cuống quýt nói.
“Em làm sao vậy? Trễ thế này còn chưa ngủ?” Phong Lôi tựa hồ nghe thấy giọng nói không bình thường của cô.
“Không có, em ngủ rồi, sau đó định đi vào nhà vệ sinh….” Trì Trì vụn
g về nói dối.
“Nói! Rốt cuộc có chuyện gì?” Phong Lôi không nhịn được quát.
“Mẹ và Lại Minh ra ngoài, đến b còn chưa về, em không biết có chuyện gì xảy ra không?” Trì Trì khóc không ra nước mắt.
“Mẹ em lúc về có biểu hiện gì bất thường không?” Phong Lôi nhỏ giọng kiên nhẫn nói.
“Không có, mẹ chỉ nói nhức đầu, sau đó tự nhốt mình trong phòng. Sau đó mẹ em nói với Vãn Vãn là đi tìm bạn học, mà đi tới bây giờ chưa về. Tối qua Lại Minh cũng đi ra ngoài…..”
“Em nhớ bạn học cũ của mẹ tên gì không?” Phong Lôi đột nhiên hỏi.
“Không nhớ lắm, mẹ kể từ sau khi ly hồn cùng ba liền cắt đứt liên hệ với tất cả người quen cũ.”
“Có phải ở chỗ ba em không?” Phong Lôi mơ hồ vuốt vuốt huyệt thái dương, tối qua uống nhiều rượu quá.
“Em không biết, em chưa từng gặp ba.”
Phong Lôi ngừng một lát lại nói tiếp: “Trì Trì, đừng vội, anh sẽ đến nhà em ngay, chờ anh!” Anh vẫn bá đạo như những lần trước, không đợi Trì Trì trả lời liền cúp điện thoại.
Trì Trì chùm chăn ngồi trên giường, nhìn điện thoại di động chờ trời sáng.
Nửa tiếng sau, chuông cửa vang lên, Trì Trì không kịp chờ đợi mở cửa.
“Nhanh như vậy làm gì, không nhìn một chút rồi mới mở sao?” Phong Lôi tức giận la ầm lên.
“Em không đánh thức anh chứ?” Trì Trì thấy tinh thần anh không tốt nhỏ giọng hỏi.
“Đã đánh thức rồi.” Phong Lôi phất tay một cái, lại nói tiếp: “Tại sao không nói cho anh sớm?”
“Em……..” Phong Lôi lại phất tay ngăn lại, sau đó lấy điện thoại di động bắt đầu gọi điện thoại.
“Giúp tôi tìm một người, chính là Diệp Văn Thông lần trước, xem có ở trong thành phố không…” Phong Lôi vừa nói vừa di chuyển đến ban công, tiếp tục nhỏ giọng cùng người kia nói chuyện.
“Diệp Văn Thông? Không phải ba mình sao?” Trì Trì thầm nghĩ. ChPhong Lôi nói chuyện điện thoại xong quay lại, Trì Trì vẫn còn đứng ngẩn ngơ ở cửa.
“Còn đứng ngây ở đó làm gì? Nhanh lên giường đi.”
Người này hôm nay sao thế? Bị đánh thức nên tức giận sao? Trì Trì cúi đầu nghe lời bò lên giường. Chỉ một phút sau Phong Lôi cũng tiến vào, anh không nói gì, trực tiếp cởi quần áo, chui vào giường.
“Anh…..” Trì Trì đang muốn mở miệng liền nghe anh nói: “Anh còn phải chờ điện thoại, yên tâm đi, hiện tại không có hứng thú với em.”
“Ý em là anh chui vào chăn đi.” Phong Lôi không lên tiếng, vén chăn lên chui vào.
“Sao đắp nhiều như vậy?”
“Bụng em có chút không thoải mái.” Trì Trì ỉu xìu đáp.
Phong Lôi không lên tiếng, kéo cô vào ngực ôm thật chặt. Trì Trì nhắm mắt rúc người vào. Đêm, im ắng yên tĩnh, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc.
“Anh nói mẹ em có thể gặp chuyện không may không?” Trì Trì đột nhiên bất an hỏi.
“Mẹ em có thể không sao.” Phong Lôi nói. Lòng Trì Trì vừa cảm thấy an tâm một chút, ai ngờ Phong Lôi lại nói tiếp: “Có chuyện chính là người khác.”
“Người nào?”
“Mẹ em đi thăm bạn học cũ đụng phải tình địch, liền hắt acid vào mặt đối phương.”
Người Trì Trì run lên, Phong Lôi lại nói: “Đấy cũng chỉ là phỏng đoán ban đầu.”
“Anh đừng dọa em được không?” Nếu như có thể, anh cũng không muốn dọa cô.
“Trì Trì, em nghĩ đi, thật ra đưa bọn họ đến bệnh viện tâm thần là tốt nhất. Bắc Kinh là nơi đứng đầu về điều kiện y tế, không chừng có thể chữa khỏi…….”
“Không cần, nơi đó khi đã đi vào thì không thể ra được.” Trì Trì cố chấp lắc đầu“Không phải tất cả bệnh viện đều như em biết đâu.”
“Thật ra thì họ đa phần đều bình thường……” Trì Trì vô lực thay họ giải thích.
“Người em sao lạnh vậy?” Phong Lôi nghi ngờ nói, bình thường người cô rất ấm.
“Em cứ đến ngày sẽ bị như vậy.” Trì Trì thẹn thùng nhìn anh nói.
“Đèn đỏ?” Phong Lôi rất trực bạch mà hỏi. Trì Trì ở trong bóng tối khẽ gật đầu, trong lòng anh hiểu là được rồi, sao lại còn nói ra.
Phong Lôi với tay bật công tắc đèn bàn, nhanh nhẹn xuống giường. Trì Trì nghĩ là anh vào phòng vệ sinh, vẫn nằm vùi trên giường. Một lát sau Phong Lôi đi vào, hỏi: “Đường đỏ đâu?”
“Trong nhà không có.” Trì Trì muốn hỏi anh cần đường đỏ làm gì, lại nghe anh nói: “Đường đỏ cũng không có! Túi chườm nóng đâu?”
“Cũng không có.”
“Em đúng không phải là phụ nữ.” Phong Lôi phán cô một tiếng.
“Anh hôm nay sao vậy? Sao cứ nổi giận với em? Không phải vì em đánh thức anh chứ? Lần sau…….”
Trì Trì lúc này mỏ nhọn răng sắc không giống thường ngày, đối chọi gay gắt, giọng nói mệt mỏi, mang theo một tia uất ức cùng yếu ớt. Phong Lôi lại chui vào chăn ôm lấy cô, một hồi lâu mới lên tiếng: “Đàn ông thực ra cũng có đèn đỏ.”
“Cái gì?” Sao cô chưa từng nghe nói qua.
“Anh nói về mặt tâm lý, mấy ngày này tâm tình anh không tốt.”
“Vì em sao?” Trì Trì hỏi.
“Dĩ nhiên không phải! Lần tới, có chuyện gì phải cho anh biết đầu tiên.”
Trì Trì vội vàng đồng ý.
“Nếu không, tâm tình anh sẽ không tốt, thật không tốt, hiểu chưa?” Anh nửa câu sau mang theo ý nhàn nhạt đe dọa. Có Phong Lôi ở bên cạnh, lòngTrì Trì bình tĩnh hơn rất nhiều, lúc trời gần sáng cô đã yên tĩnh ngủ.
Hơn năm giờ, bên kia gọi điện tới, đã tìm được người. Sử Nhan Ngọc bị tình nghi cố ý gây thương tích, tạm thời bị cảnh sát giữ. Phong Lôi cúp điện thoại, nhìn Trì Trì ngủ say bên cạnh, không đánh thức cô. Qua ánh sáng mờ mờ, Phong Lôi lẳng lặng quan sát Trì Trì ngủ say. Ngũ quan khéo léo, mặt mập mập trẻ thơ. Khuôn mặt rực rỡ của cô không giống xuất thân từ một gia đình không bình thường. Nếu không tiếp xúc trước với cô, anh sẽ rằng cô là loại con gái chua ngoa tăm tối, giống dạng người sống lâu dài ở nơi âm u. Bản năng của anh bài xích loại người thuộc thế giới đó. Nhưng ngoài dự đoán của anh, cô không phải người như vậy. Cô tựa như ánh mặt trời, từ trong ra ngoài đều rạng rỡ. Nhưng cô lại rất không có cảm giác an toàn. Hơn nữa đối với tình cảm lại có chút….chậm lụt.
Phong Lôi đang trong lúc miên man suy nghĩ, điện thoại lại rung lên. Anh bắt máy, sau đó nhẹ nhàng xuống giường đóng cửa, đầu bên kia truyền đến thanh âm gấp gáp: “Lại Minh đánh một cảnh sát trọng thương, hiện đang lẩn trốn.” Phong Lôi nghe tin, mím chặt môi, trong lòng trầm xuống.
Tên kia, vừa tối tăm vừa ngoan độc, hôm nay hắn ta ra tay khá nặng, nói không chừng lúc nào đó lý trí hỏng cũng sẽ xuống tay với Trì Trì….. Hiện tại có nên mượn cơ hội này nhốt hắn lại….. Phong Lôi trong khoảng thời gian ngắn cũng do dự. Anh thở dài, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa xuống lầu, tìm được người trước rồi quyết định sau.
Phong Lôi chậm rãi lái xe, cau mày suy nghĩ. Đang suy nghĩ, lại suýt đâm vào một người đang vội vã. Người đó chính là Lại Minh, ngay lúc đó cũng đang nhìn anh. Phong Lôi không nghĩ nhiều liền nhanh chóng xuống xe, chặn trước mặt Lại Minh. Anh ta đầu tóc rối bời, mắt hiện tia máu, hiện lên màu đen thẳm, quần áo loang lổ, nghi là vết máu.
“Ngươi từ nhà Trì Trì đi ra?” Lại Minh mở miệng trước.
“Ngươi tốt nhất nên đi tự thú, đừng về nhà làm Trì Trì sợ.” Phong Lôi tâm bình khí hòa khuyên nhủ.
“Tôi sẽ đi tự thú.” Lại Minh nói rõ, thân thể từ từ rời đi.
“Theo tôi lên xe, đi ngay bây giờ.” Phong Lôi biết đánh cảnh sát là chuyện tuy lớn mà nhỏ, theo ý của anh nhưng tạm thời bảo vệ Trì Trì, xem ý kiến của cô một chút rồi quyết định. Anh đang suy tư biện pháp giải quyết, căn bản không đề phòng Lại Minh. Lại Minh nhanh chóng lấy ra một con dao nhỏ hung hăng hướng lưng Phong Lôi đâm tới. Phong Lôi vừa lúc đột nhiên phát hiện có gì đó chợt quay người lại, con dao vừa đâm trúng cánh tay trái của anh. Phong Lôi chịu đau, đá một cước về phía Lại Minh. Hai người đánh nhau, Lại Minh ác độc nói: “Ta cực khổ chăm sóc nuôi dưỡng một đóa hoa hơn chục năm, ngươi không cố gắng gì tại sao lại muốn hái? Ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết! Ngươi đáng chết!.....”