Phong Linh mất một khắc để tìm thấy Đoạn phủ. Nàng hỏi tên gác cửa xin gặp mặt Đoạn Lãng gia chủ. Một lúc sau, một lão nô chậm rãi đi ra. Nàng đoán đó hẳn là quản gia của nơi đây.
- Cô nương muốn gặp gia chủ chúng ta?
Phong Linh đáp nhẹ:
- Phải, ta là Hoàng Trúc Linh, thứ hỏi Đoạn gia chủ có nhà không?
Lão quản gia gật đầu nhè nhẹ, lão dẫn nàng đến sảnh đường.
- Cô nương, xin hãy đợi gia chủ của chúng ta. Cô nương uống trà...
- Đa tạ.
Một lúc sau, Đoạn Lãng gia chủ đỡ phu nhân cũng đến. Trông họ ân ái vô cùng. Bỗng nhiên nàng nghĩ đến viễn cảnh sau này cùng chàng già đi cũng sẽ như thế, lòng nàng ngọt ngào vô cùng.
- Người là Hoàng Trúc Linh? Thái tử phi Hoả Thánh, thần y chữa trị bệnh cho Phong Thần? Lão tiếp đón muộn mong Hoàng tiểu thư xin lượng thứ cho.
Đoạn phu nhân gấp gáp nói:
- Cô nương có thể xem bệnh cho Lãnh nhi được không?
Phong Linh chỉ xua tay cười:
- Không có gì, bệnh tình của lệnh công tử ta sẽ giúp. Hai vị cứ coi ta là tiểu bối thôi. Hôm nay ta tới đây muốn mua lại sản nghiệp của gia chủ.
Đoạn Lãng nhìn cô nương trước mặt khẽ cảm thán. Tuổi nàng còn trẻ mà thành tựu đã vang danh thiên hạ, tương lai ắt nàng còn rộng mở hơn nữa. Cơ ngơi bao đời của lão dưới sự phát triển của nàng sẽ phát triển hùng mạnh hơn rất rất nhiều. Trong phút chốc lão lại nhớ về tuổi trẻ của mình, cũng đã hăng say đầy quyết tâm dựng nghiệp lớn.
- Vậy tiểu thư định mua lại với giá bao nhiêu?
Đoạn Lãng vuốt râu hồ hởi nói.
- Ngài đưa giá, thực là ta cũng chưa rõ là mua với giá bao nhiêu nữa.
Phong Linh không xiểm nịnh, nhàn nhạt đáp lại. Tiền quả là nàng không có thiếu. Chỉ cần bán đan dược, túi rỗng cũng thành đầy ụ hết. Vả lại có hôn phu là Thái tử Hoả Thánh, có huynh trưởng là Thái tử Phong Thần, nói thiếu tiền xem ra cũng hơi nực cười.
- Tốt, phu nhân nàng nói xem.
Đoạn Lãng cầm tay Châu Nương ân cần. Châu Nương mỉm cười dịu dàng. Cô nương trước mắt thật thông minh và tinh tế mà. Thành ra bà có phần yêu thích nàng.
- Hoàng tiểu thư, lão gia sản nghiệp có 15 cửa hàng. Bao gồm: Thanh lâu, tửu lâu, phường may-dệt, khách sạn. Trong đó có Vạn Chi thanh lâu bậc nhất kinh thành, Thanh Chi tửu lâu nổi tiếng nhất. Hoàng tiểu thư, chúng ta ra giá khoảng 150 vạn ngân tệ.
Phong Linh không khỏi hít sâu. Chỗ đan dược trước nàng bán khoảng 10 vạn ngân tệ thôi, 150 vạn ngân tệ không khéo phải mất kha khá thời gian thu gom đây.
- Hoàng tiểu thư, ta biết số tiền này quá lớn so với khả năng của người. Vậy đi, người cũng có thể trả dần dần, ta không vội. Chỉ là con trai ta,... A, tiểu thư có thể xem bệnh cho con trai ta ngay được không?
Nói đến đây, khoé mắt của Châu Nương đong đầy nước mắt. Nhìn bà như vậy, Phong Linh lại nhớ đến dáng hình không rõ ràng của mẫu hậu nàng. Nàng cầm tay bà, giọng chắc nịch:
- Phu nhân hãy đưa ta đến chỗ công tử. Ta sẽ cố gắng cứu chữa.
Đoạn Lãng chợt cảm thấy nhẹ nhõm. Lãnh nhi từ nhỏ vốn sinh thiếu tháng nên ốm đau triền miên, dạo gần đây trời trở gió lại bị ngã vào nước khiến hắn càng bệnh nặng hơn. Đợt trước, gia nhân có may mắn được tặng một viên tăng khí đan, cho Lãnh nhi ăn vào mới đỡ hơn một chút. Vì vậy phu thê ông cần góp tiền để mua Tăng khí đan về chữa cho con.
Vừa vào đến phòng của Đoạn Lãnh, Phong Linh nhíu mày sâu. Nơi đây nồng nặc mùi thuốc bổ phế. Hẳn là công tử Đoạn gia đã bị phong hàn từ lâu rồi.
- Lãnh nhi, con sao rồi, mẫu thân đây con, hu hu...
Châu Nương nức nở nắm chặt tay hắn. Đoạn Lãng gia chủ, vỗ vỗ vai bà an ủi. Ông hy vọng nhìn Phong Linh.
Phong Linh nhìn nam tử trên giường thoạt 25- 26 tuổi. Do bệnh nặng nên da hắn tái nhợt, và thật gầy gòm. Nàng ngồi bên giường, nâng tay hắn lên để bắt mạch.
- Công tử vốn thể chất suy nhược, nay lại thêm phong hàn nữa khiến hắn thành ra như vậy. Nếu để tiếp tục như vậy ta e không lâu sau hắn sẽ không trụ nổi.
Nghe đến đây, Châu Nương và Đoạn Lãng run rẩy, thoảng thốt nhìn nàng:
- Hoàng tiểu thư, hãy cứu con ta... Xin ngươi hãy cứu lấy con ta...
Phong Linh hết nhìn Đoạn Lãnh lại nhìn Châu Nương, nàng chậm rãi nói:
- Ta sẽ cố hết sức.
Nói rồi, nàng lấy giấy bút viết đơn thuốc cho hắn. Và đưa cho Châu Nương:
- Cứ uống theo thang thuốc này là hắn sẽ ổn thôi. Nhưng kiêng đồ lạnh cùng nước lạnh. Nếu không bệnh sẽ không khỏi.
Phong Linh rút ra bình đan dược duy nhất còn sót lại, đưa cho hai người:
- Còn đây là Tăng khí đan, phu nhân hãy cầm cho công tử dùng dần.
- Hoàng tiểu thư, xin cảm tạ người, Lãng, con chúng ta sẽ khoẻ mạnh. Ta thật kinh hỷ.
Đúng lúc này, Đoạn Lãnh từ từ nhấc mắt mệt mỏi nhìn quanh:
- Mẫu... Thân... Phụ... thân... Nàng...
- Lãnh nhi con có sao không? Nương sai người sắc thuốc cho con ngay.
Đoạn Lãnh cười gượng. Ma ốm như hắn thật làm phiền cha mẹ. Còn nàng, nàng là ai? Chẳng lẽ nàng là thần y mà phụ mẫu hắn mời tới đây sao? Vô ích thôi. Bệnh hắn đã hết thuốc chữa rồi...
- Hoàng tiểu thư, chuyện chuyển nhượng ta chốt giá 5 triệu ngân tệ, số còn lại coi như ta trả công người cứu mạng con ta đi.
Phong Linh lắc đầu:
- Vậy sao được? Tâm huyết của ngài một đời sao bán rẻ được chứ!
- Nhưng con trai ta khỏi bệnh là tốt rồi, ta chỉ mong là vậy. Nó là tài sản vô giá của ta. Thôi ta thăm Lãnh nhi của ta đây. Không lằng nhằng nhé.
Phong Linh dở khóc dở cười, thế này là nàng vụ lợi đi.
Ra khỏi đoạn phủ, nàng phi thân trở về.
Phong Linh mất một khắc để tìm thấy Đoạn phủ. Nàng hỏi tên gác cửa xin gặp mặt Đoạn Lãng gia chủ. Một lúc sau, một lão nô chậm rãi đi ra. Nàng đoán đó hẳn là quản gia của nơi đây.
- Cô nương muốn gặp gia chủ chúng ta?
Phong Linh đáp nhẹ:
- Phải, ta là Hoàng Trúc Linh, thứ hỏi Đoạn gia chủ có nhà không?
Lão quản gia gật đầu nhè nhẹ, lão dẫn nàng đến sảnh đường.
- Cô nương, xin hãy đợi gia chủ của chúng ta. Cô nương uống trà...
- Đa tạ.
Một lúc sau, Đoạn Lãng gia chủ đỡ phu nhân cũng đến. Trông họ ân ái vô cùng. Bỗng nhiên nàng nghĩ đến viễn cảnh sau này cùng chàng già đi cũng sẽ như thế, lòng nàng ngọt ngào vô cùng.
- Người là Hoàng Trúc Linh? Thái tử phi Hoả Thánh, thần y chữa trị bệnh cho Phong Thần? Lão tiếp đón muộn mong Hoàng tiểu thư xin lượng thứ cho.
Đoạn phu nhân gấp gáp nói:
- Cô nương có thể xem bệnh cho Lãnh nhi được không?
Phong Linh chỉ xua tay cười:
- Không có gì, bệnh tình của lệnh công tử ta sẽ giúp. Hai vị cứ coi ta là tiểu bối thôi. Hôm nay ta tới đây muốn mua lại sản nghiệp của gia chủ.
Đoạn Lãng nhìn cô nương trước mặt khẽ cảm thán. Tuổi nàng còn trẻ mà thành tựu đã vang danh thiên hạ, tương lai ắt nàng còn rộng mở hơn nữa. Cơ ngơi bao đời của lão dưới sự phát triển của nàng sẽ phát triển hùng mạnh hơn rất rất nhiều. Trong phút chốc lão lại nhớ về tuổi trẻ của mình, cũng đã hăng say đầy quyết tâm dựng nghiệp lớn.
- Vậy tiểu thư định mua lại với giá bao nhiêu?
Đoạn Lãng vuốt râu hồ hởi nói.
- Ngài đưa giá, thực là ta cũng chưa rõ là mua với giá bao nhiêu nữa.
Phong Linh không xiểm nịnh, nhàn nhạt đáp lại. Tiền quả là nàng không có thiếu. Chỉ cần bán đan dược, túi rỗng cũng thành đầy ụ hết. Vả lại có hôn phu là Thái tử Hoả Thánh, có huynh trưởng là Thái tử Phong Thần, nói thiếu tiền xem ra cũng hơi nực cười.
- Tốt, phu nhân nàng nói xem.
Đoạn Lãng cầm tay Châu Nương ân cần. Châu Nương mỉm cười dịu dàng. Cô nương trước mắt thật thông minh và tinh tế mà. Thành ra bà có phần yêu thích nàng.
- Hoàng tiểu thư, lão gia sản nghiệp có cửa hàng. Bao gồm: Thanh lâu, tửu lâu, phường may-dệt, khách sạn. Trong đó có Vạn Chi thanh lâu bậc nhất kinh thành, Thanh Chi tửu lâu nổi tiếng nhất. Hoàng tiểu thư, chúng ta ra giá khoảng vạn ngân tệ.
Phong Linh không khỏi hít sâu. Chỗ đan dược trước nàng bán khoảng vạn ngân tệ thôi, vạn ngân tệ không khéo phải mất kha khá thời gian thu gom đây.
- Hoàng tiểu thư, ta biết số tiền này quá lớn so với khả năng của người. Vậy đi, người cũng có thể trả dần dần, ta không vội. Chỉ là con trai ta,... A, tiểu thư có thể xem bệnh cho con trai ta ngay được không?
Nói đến đây, khoé mắt của Châu Nương đong đầy nước mắt. Nhìn bà như vậy, Phong Linh lại nhớ đến dáng hình không rõ ràng của mẫu hậu nàng. Nàng cầm tay bà, giọng chắc nịch:
- Phu nhân hãy đưa ta đến chỗ công tử. Ta sẽ cố gắng cứu chữa.
Đoạn Lãng chợt cảm thấy nhẹ nhõm. Lãnh nhi từ nhỏ vốn sinh thiếu tháng nên ốm đau triền miên, dạo gần đây trời trở gió lại bị ngã vào nước khiến hắn càng bệnh nặng hơn. Đợt trước, gia nhân có may mắn được tặng một viên tăng khí đan, cho Lãnh nhi ăn vào mới đỡ hơn một chút. Vì vậy phu thê ông cần góp tiền để mua Tăng khí đan về chữa cho con.
Vừa vào đến phòng của Đoạn Lãnh, Phong Linh nhíu mày sâu. Nơi đây nồng nặc mùi thuốc bổ phế. Hẳn là công tử Đoạn gia đã bị phong hàn từ lâu rồi.
- Lãnh nhi, con sao rồi, mẫu thân đây con, hu hu...
Châu Nương nức nở nắm chặt tay hắn. Đoạn Lãng gia chủ, vỗ vỗ vai bà an ủi. Ông hy vọng nhìn Phong Linh.
Phong Linh nhìn nam tử trên giường thoạt - tuổi. Do bệnh nặng nên da hắn tái nhợt, và thật gầy gòm. Nàng ngồi bên giường, nâng tay hắn lên để bắt mạch.
- Công tử vốn thể chất suy nhược, nay lại thêm phong hàn nữa khiến hắn thành ra như vậy. Nếu để tiếp tục như vậy ta e không lâu sau hắn sẽ không trụ nổi.
Nghe đến đây, Châu Nương và Đoạn Lãng run rẩy, thoảng thốt nhìn nàng:
- Hoàng tiểu thư, hãy cứu con ta... Xin ngươi hãy cứu lấy con ta...
Phong Linh hết nhìn Đoạn Lãnh lại nhìn Châu Nương, nàng chậm rãi nói:
- Ta sẽ cố hết sức.
Nói rồi, nàng lấy giấy bút viết đơn thuốc cho hắn. Và đưa cho Châu Nương:
- Cứ uống theo thang thuốc này là hắn sẽ ổn thôi. Nhưng kiêng đồ lạnh cùng nước lạnh. Nếu không bệnh sẽ không khỏi.
Phong Linh rút ra bình đan dược duy nhất còn sót lại, đưa cho hai người:
- Còn đây là Tăng khí đan, phu nhân hãy cầm cho công tử dùng dần.
- Hoàng tiểu thư, xin cảm tạ người, Lãng, con chúng ta sẽ khoẻ mạnh. Ta thật kinh hỷ.
Đúng lúc này, Đoạn Lãnh từ từ nhấc mắt mệt mỏi nhìn quanh:
- Mẫu... Thân... Phụ... thân... Nàng...
- Lãnh nhi con có sao không? Nương sai người sắc thuốc cho con ngay.
Đoạn Lãnh cười gượng. Ma ốm như hắn thật làm phiền cha mẹ. Còn nàng, nàng là ai? Chẳng lẽ nàng là thần y mà phụ mẫu hắn mời tới đây sao? Vô ích thôi. Bệnh hắn đã hết thuốc chữa rồi...
- Hoàng tiểu thư, chuyện chuyển nhượng ta chốt giá triệu ngân tệ, số còn lại coi như ta trả công người cứu mạng con ta đi.
Phong Linh lắc đầu:
- Vậy sao được? Tâm huyết của ngài một đời sao bán rẻ được chứ!
- Nhưng con trai ta khỏi bệnh là tốt rồi, ta chỉ mong là vậy. Nó là tài sản vô giá của ta. Thôi ta thăm Lãnh nhi của ta đây. Không lằng nhằng nhé.
Phong Linh dở khóc dở cười, thế này là nàng vụ lợi đi.
Ra khỏi đoạn phủ, nàng phi thân trở về.