Thoại phong Ngô Hải Phong vừa chuyển, thậm chí còn đem đầu mâu chỉ thẳng sang phía mình, Cao Thiên Hà biết có làm gì cứu vãn cũng muộn rồi, hơn nữa hắn ngờ không thấu đến cùng giữa Thẩm Hoài và Đàm Khải Bình định phối hợp đến đâu, cũng không phỏng đoán được quyết tâm đánh áp sự kiện của tỉnh ủy lớn đến mức nào, lúc này hắn chỉ còn nước bỏ xe giữ soái.
Lại nói hắn đã phủ sạch trách nhiệm bản thân rồi, chỉ cần Cát Vĩnh Thu, Bành Dũng giữ mồm mép cho cẩn thận, chuyện này sẽ chỉ có Ngô Hải Phong đứng mũi chịu sào chứ bản thân không bị liên can, nào phải khổ sở đi dò xét giới hạn trên tỉnh?
Đối mặt với chỉ trách của Ngô Hải Phong, Cao Thiên Hà chày cối, dày mặt nói: “Công tác của nhà khách Nam viên thiếu sót rất nghiêm trọng, sau khi đồng chí Minh Đức nhắc nhở vẫn không kịp thời sửa đổi, tội trách càng nặng. Tôi đại biểu cho thị chính phủ nhận trách nhiệm, xin được làm kiểm điểm trước thị ủy, tỉnh ủy, tỉnh chính phủ…”
Lúc Cao Thiên Hà nói những lời này, ánh mắt sắc như dao cạo liếc một cái về phía Cát Vĩnh Thu.
Lúc này hắn đánh giá không ra trong đầu Cát Vĩnh Thu đang nghĩ gì, nhưng ngẫm lại thì thấy chắc Cát Vĩnh Thu sẽ không bán rẻ mình, bởi làm thế hắn cũng không được chỗ tốt nào cả.
Cát Vĩnh Thu bị Cao Thiên Hà nhìn một cái, sống lưng lạnh toát, cả người mềm nhũn như con chi chi…
Lúc này Cát Vĩnh Thu có thể đã đoán ra, nhiều khả năng khi hắn gọi điện cho Cao Thiên Hà đã bị Thẩm Hoài nghe trộm… Nhưng điều này giờ không quan trọng nữa rồi, hắn có thể cầm ra chứng cứ đưa cho Ngô Hải Phong, chứng minh rằng không phải hắn đào hố ư?
Cũng như đất vàng dính trong đũng quần, không phải *** cũng là ***, hắn chỉ có thể làm kẻ câm ăn hoàng liên, có khổ nói không ra.
Đối với thái độ cam chịu của Cao Thiên Hà, Ngô Hải Phong không chút lĩnh tình, thậm chí còn hận không được đem Cao Thiên Hà giẫm chết dưới lòng bàn chân.
Người báo cáo tin Trần Minh Đức chết lên trên tỉnh là hắn, kẻ hàm hồ khi thuyết minh nguyên nhân cái chết của Trần Minh Đức cũng là hắn.
Bề ngoài chuyện này xem như đã xong. Nhưng biện pháp xử lý của tỉnh ủy đối với Đông Hoa tuyệt sẽ không dừng lại, mà đối tượng bị thu thập đầu tiên, không phải ai khác mà chính là hắn – Ngô Hải Phong!
Nghĩ đến sự nghiệp chính trị của bản thân rất có thể vì chuyện này mà đi tong, nghĩ đến bảo tọa bí thư thị ủy bị Cao Thiên Hà đoạt đi, hận ý của Ngô Hải Phong sao có thể nhỏ cho được?
Đối với Thẩm Hoài - kẻ chân chính nhảy ra quấy nước đục, Ngô Hải Phong lại không có hận ý mấy; trong mắt hắn, Thẩm Hoài có thể nhảy ra bảo vệ chủ cũ, phẩm tính không sai, có trách chỉ trách vừa rồi mình đã xem nhẹ sự tồn tại của hắn.
Còn với Cát Vĩnh Thu, Ngô Hải Phong cũng hận không đạp một phát chết mẹ nó đi: Vừa rồi lúc Thẩm Hoài không ra, chính Cát Vĩnh Thu cướp lời nói rõ trước bàn dân thiên hạ, rằng chính Ngô Hải Phong đã đem Thẩm Hoài đá sang một bên.
Chính câu nói ấy đã triệt để lấp chết cơ hội cho Ngô Hải Phong biện giải, làm sao Ngô Hải Phong không tin tưởng đây là bẫy rập đám Cao Thiên Hà, Cát Vĩnh Thu giăng sẵn cho được?
************************
Vợ Trần Minh Đức bước vào phòng ngủ, vừa nhìn thi thể dưới tấm chăn, nàng liền ngã vật xuống đất, kêu gào khóc lớn….
Lần này Thẩm Hoài không bị đuổi ra như trước, sự tình nghịch chuyển theo đúng dự kiến, nhưng hung hiểm trong đó chỉ riêng mình hắn là rõ ràng.
Còn sau này sẽ khiến Ngô Hải Phong, Cao Thiên Hà chuyển giận lên đầu, Thẩm Hoài đã không quản được nhiều vậy rồi. Hắn đứng trước giường, gió lạnh từ cửa sổ thổi tới tấm lưng đã ướt lạnh mồ hôi khiến hắn từng trận phát run.
Mấy ngày nay chịu quá nhiều đả kích khiến tâm lực kiệt quệ, lại thêm không được nghỉ ngơi tử tế, giới hạn thể lực xuống thấp nghiêm trọng, giờ có thể đứng vững ở đây đã là kỳ tích.
Ngô Hải Phong, Cao Thiên Hà chuyển khẩu phong, nguyên nhân cái chết được định tính lại, đám chuyên viên cấp cứu tự nhiên cũng biết gặp gió sử đà, đứng trước cửa phòng ngủ báo cáo với đại biểu tỉnh ủy tỉnh chính phủ Đàm Khải Bình:
“Trời thu chuyển lạnh, tắm nước mát rất dễ khiến tim bị kích thích, đây cũng là nguyên nhân chính dẫn đến cái chết của Trần thị trưởng. Chúng tôi không cấp cứu kịp thời, cô phụ sự tín nhiệm của tổ chức, của chính quyền…”
Lúc này xấp khăn tắm xếp chỉnh tề trong gian rửa mặt ai cũng xem như vô hình, chỉ với xấp khăn đó cũng không thể thuyết minh được cái gì.
Tuy đã qua mấy giờ, nhưng còn có thể nhìn thấy vết tích nước đọng lưu lại trên thảm sàn và nền phòng tắm. Đây là chứng cứ không thể chối cãi, dù Cát Vĩnh Thu, Bành Dũng có làm tay chân thế nào đều vô phương.
Chỉ cần xác thực Trần Minh Đức chết vì bệnh tim phát tác, Đàm Khải Bình cũng không muốn truy cứu quá sâu. Sự tình được định xuống, chắc trong tỉnh cũng không hy vọng gây thêm chuyện.
Để lỡ mất cơ hội cứu chữa, làm sao cũng không thể oán trách bác sỹ cấp cứu không tận lực khi mà đã thông báo quá muộn?
Đàm Khải Bình nắm tay đám bác sỹ tham gia cứu chữa, an ủi mấy câu: “Xảy ra chuyện thế này ai cũng không ngờ được, mọi người không cần quá tự trách…” Sự tình có thể chuyển ngoặt nhanh như vậy, chính hắn cũng phải ngấm ngầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn không quá quen thuộc Trần Minh Đức, càng không quan tâm Trần Minh Đức sống hay chết, cái hắn quan tâm là không thể để cái chết của Trần Minh Đức khiến tỉnh ủy sa vào bị động, thế này cũng tính là có câu trả lời thỏa đáng cho Tống Kiều Sinh rồi…
Đàm Khải Bình liếc nhìn Thẩm Hoài sắc mặt tái nhợt, đầu trán lấm tấm mồ hôi bên cạnh, quan tâm hỏi rằng: “Thẩm thư ký, cậu không được khỏe? Cần nghỉ ngơi một lát hay không?”
Tạm không nói Thẩm Hoài là con cháu nhà họ Tống, là cháu ruột Tống Kiều Sinh, chỉ với tư cách là nhân số then chốt giúp sự việc chuyển biến, Đàm Khải Bình đều không thể xem nhẹ tên thư ký của Trần Minh Đức này.
Đồng thời Đàm Khải Bình lại cảm thấy kỳ quái: Mới trẻ vậy mà đã xử lý sự việc gọn gàng, nắm bắt thời cơ chuẩn xác, nhân vật như thế sao Tống gia không trọng điểm bồi dưỡng, lại ném đến chỗ chim không thèm ỉa như cái đất Đông Hoa này?
Mà trong điện thoại hình như Tống Kiều Sinh cũng không coi trọng đứa cháu trai này cho lắm…
“Không có gì, cảm ơn Đàm bộ trưởng quan tâm” Thẩm Hoài nhanh nhẩu đáp lời, tay sờ lên nắn nắn vai trái còn ê ẩm, như để biểu thị vì vết thương trên vai mới trông yếu ớt như vậy. Thấy bí thư thị ủy Ngô Hải Phong cũng nhìn qua, thần tình kiên trì nói: “Cũng cảm ơn Ngô bí thư quan tâm. Trần thị trưởng xảy ra chuyện như vậy, là do tôi không tận hết trách nhiệm, cô phụ sự tín nhiệm của thị ủy thị chính phủ. Phụ lòng Ngô bí thư từng dặn dò tôi phải chăm sóc, chiếu cố Trần thị trưởng cho tốt. Giờ Ngô thư ký có cho tôi nghỉ ngơi, tôi cũng không thể nào yên tâm tĩnh dưỡng. Hy vọng Ngô bí thư có thể để tôi tiễn Trần thị trưởng đi chặng cuối cùng…”
Ngô Hải Phong hơi nhướng mày lên: Mới đầu hắn đem Thẩm Hoài đuổi đi là vì không tín nhiệm tên “thanh danh bại hoại, tác phong bất chính” này, sợ hắn gây chuyện không hay. Nhưng Thẩm Hoài lảm nhảm một hồi, ý tứ lại chuyển ngoặt, hình như có ý giúp mình xoay vần thế cuộc.
Tâm lý Ngô Hải Phong chợt sinh nghi: Tên Thẩm Hoài này ăn nói chặt chẽ, không sơ hở mảy ra, đây còn là tên thư ký không đầu óc của Trần Minh Đức trước kia ư? Hay do mình có thành kiến với hắn, nên để phong thanh đánh lừa cảm quan?
Lúc này Ngô Hải Phong càng có xu hướng tin vào khả năng đằng sau.
Trước đây Thẩm Hoài chỉ là thư ký do Trần Minh Đức mang theo từ trong tỉnh, là một thằng oắt hỉ mũi chưa sạch, còn mình là bí thư thị ủy, bình thời không khả năng quá để ý đến hắn, vậy ấn tượng tốt xấu trước đây với hắn, tất nhiên là từ trong mồm người khác mà ra, chứ thực tế hắn không hề có cơ hội chân chính nhận thức Thẩm Hoài…
Ngô Hải Phong thừa hiểu toàn bộ sự kiện sẽ mang đến cho hắn hậu quả tai hại đến thế nào.
Đồng thời càng nhận thức mấy lời tưởng như lảm nhảm vừa rồi của Thẩm Hoài quan trọng đến đâu, với nó hoặc nhiều hoặc ít có thể khiến Đàm Khải Bình tin tưởng: Mình là vì quan tâm mới để Thẩm Hoài tránh sang một bên, chứ hoàn toàn không hề có ác ý.
Việc này nếu Thẩm Hoài không mở miệng đỡ lời, Ngô Hải Phong sao thể chùi mông sạch sẽ.
Sắc mặt Ngô Hải Phong hơi hoãn, đốc định nói: “Thẩm thư ký, cậu cứ về nghỉ ngơi trước đi, làm người đứng đầu thị ủy, chiếu cố tốt hạ thuộc là trách nhiệm của ta. Không thể vì hậu sự của đồng chí Trần Minh Đức mà khiến thân thể cậu chịu thêm gánh nặng được… Cứ vậy đi, cậu về nghỉ ngơi trước, không cần quá miễn cưỡng bản thân, còn chuyện của đồng chí Minh Đức cậu cứ chờ thông báo, nghe thị ủy thị chính phủ điều động là được.”
Ngô Hải Phong xuất thân quân nhân, không cong cong thẳng thẳng quá nhiều, chính bởi vậy mới để Cao Thiên Hà, Cát Vĩnh Thu trước đó dắt mũi. Nhưng không có nghĩa Thẩm Hoài chủ động bắc thang cho hắn hắn lại không biết thuận thế mà xuống.
Trong lòng Đàm Khải Bình cũng tràn đầy nghi hoặc.
Ở trọn cả sự việc, rõ ràng Ngô Hải Phong là kẻ phải gánh trách nhiệm lớn nhất.
Đặc biệt là mới đầu Ngô Hải Phong hàm hồ về nguyên nhân cái chết của Trần Minh Đức, tính chất của vấn đề phi thường nghiêm trọng, cơ hồ trong tỉnh rất khó dung nhẫn Ngô Hải Phong tiếp tục ở lại Đông Hoa làm bí thư thị ủy nữa, nhưng theo như lời Thẩm Hoài, tựa hồ sau lưng còn có ẩn tình khác.
Đàm Khải Bình một mực không có cơ hội nói chuyện riêng tư với Thẩm Hoài, tuy vụ việc đã được nghịch chuyển, nhưng vẫn chưa thăm dò rõ dòng ngầm bên trong, lúc này hắn cũng biết chưa thể hạ kết luận quá sớm được.
Có điều trong tỉnh một mực quan chú sự việc tiến triển, Đàm Khải Bình tất phải báo cáo chi tiết trong thời gian ngắn nhất.
Đàm Khải Bình suy nghĩ một chút, quay sang nói với Ngô Hải Phong: “Hậu sự cho đồng chí Minh Đức giao cho thị ủy thị chính phủ Đông Hoa lo liệu. Ngoài ra tôi phải nhanh chóng báo cáo sự vụ cho tỉnh ủy. Đối với Nam viên này tôi không quen thuộc, có cần để Thẩm thư ký dẫn tôi một đoạn trước khi đi nghỉ không?”
“Được…” Ngô Hải Phong thấy Đàm Khải Bình hy vọng có thể đơn độc nói chuyện với Thẩm Hoài liền gật đầu đồng ý.
Ngô Hải Phong cũng biết lời nói của Thẩm Hoài đối với hắn cực kỳ trọng yếu, đặc biệt là thoại phong Thẩm Hoài vừa rồi rõ ràng đối với hắn rất có lợi, tất nhiên sẽ không ngăn trở.
Ngô Hải Phong bước gần lại, vỗ lên vai Thẩm Hoài, ôn tồn nói: “Cậu dẫn Đàm bộ trưởng đi nghỉ ngơi trước, sau đó cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe…”
“Vâng, cảm ơn Ngô bí thư.” Thẩm Hoài có thể cảm nhận rõ lực độ cái đặt tay lên bả vai của Ngô Hải Phong, điều này là một loại ám thị không thể nghi ngờ.
Tuy lần này Thẩm Hoài âm thầm đâm Cát Vĩnh Thu một đao, song kẻ gánh hậu quả nặng nhất lại là người trực tiếp báo cáo với tỉnh ủy – bí thư thị ủy Ngô Hải Phong.
Hai người Ngô Hải Phong, Cao Thiên Hà, Thẩm Hoài không ưa thích một ai. Nhưng nếu Ngô Hải Phong bị đá khỏi ghế bí thư thị ủy, để Cao Thiên Hà từ trong được lợi, đó cũng không phải cái đích mà Thẩm Hoài muốn nhìn thấy. Thế nên hắn mới thử đỡ lời cho Ngô Hải Phong, hết khả năng giúp y vãn hồi ảnh hưởng, cũng tính là bán ra nhân tình.
Hơn nữa Cao Thiên Hà và Ngô Hải Phong sớm hay muộn đều sẽ nghĩ rõ ràng sự việc hôm nay.
Vừa bắt đầu Ngô Hải Phong đã bị đám Cao Thiên Hà, Cát Vĩnh Thu dắt mũi, có thể nói ban đầu Cao Thiên Hà đã không có ý tốt với Ngô Hải Phong… Cho dù Ngô Hải Phong nghĩ rõ ràng mọi chuyện, kẻ đầu tiên hắn muốn đối phó cũng là đám Cao Thiên Hà.
Nếu để Ngô Hải Phong trực tiếp rớt đài, chỗ tốt lại rành rành dành cho họ Cao, họ Cao cũng không có khả năng quay sang cảm tạ hắn… Quan trường chính là như thế, không phải cứ thi ân là được báo đền. Thẩm Hoài rất rõ ràng, để Cao Thiên Hà được thế, ngược lại sẽ khiến mình bất lợi.
Lại nói hắn đã phủ sạch trách nhiệm bản thân rồi, chỉ cần Cát Vĩnh Thu, Bành Dũng giữ mồm mép cho cẩn thận, chuyện này sẽ chỉ có Ngô Hải Phong đứng mũi chịu sào chứ bản thân không bị liên can, nào phải khổ sở đi dò xét giới hạn trên tỉnh?
Đối mặt với chỉ trách của Ngô Hải Phong, Cao Thiên Hà chày cối, dày mặt nói: “Công tác của nhà khách Nam viên thiếu sót rất nghiêm trọng, sau khi đồng chí Minh Đức nhắc nhở vẫn không kịp thời sửa đổi, tội trách càng nặng. Tôi đại biểu cho thị chính phủ nhận trách nhiệm, xin được làm kiểm điểm trước thị ủy, tỉnh ủy, tỉnh chính phủ…”
Lúc Cao Thiên Hà nói những lời này, ánh mắt sắc như dao cạo liếc một cái về phía Cát Vĩnh Thu.
Lúc này hắn đánh giá không ra trong đầu Cát Vĩnh Thu đang nghĩ gì, nhưng ngẫm lại thì thấy chắc Cát Vĩnh Thu sẽ không bán rẻ mình, bởi làm thế hắn cũng không được chỗ tốt nào cả.
Cát Vĩnh Thu bị Cao Thiên Hà nhìn một cái, sống lưng lạnh toát, cả người mềm nhũn như con chi chi…
Lúc này Cát Vĩnh Thu có thể đã đoán ra, nhiều khả năng khi hắn gọi điện cho Cao Thiên Hà đã bị Thẩm Hoài nghe trộm… Nhưng điều này giờ không quan trọng nữa rồi, hắn có thể cầm ra chứng cứ đưa cho Ngô Hải Phong, chứng minh rằng không phải hắn đào hố ư?
Cũng như đất vàng dính trong đũng quần, không phải *** cũng là ***, hắn chỉ có thể làm kẻ câm ăn hoàng liên, có khổ nói không ra.
Đối với thái độ cam chịu của Cao Thiên Hà, Ngô Hải Phong không chút lĩnh tình, thậm chí còn hận không được đem Cao Thiên Hà giẫm chết dưới lòng bàn chân.
Người báo cáo tin Trần Minh Đức chết lên trên tỉnh là hắn, kẻ hàm hồ khi thuyết minh nguyên nhân cái chết của Trần Minh Đức cũng là hắn.
Bề ngoài chuyện này xem như đã xong. Nhưng biện pháp xử lý của tỉnh ủy đối với Đông Hoa tuyệt sẽ không dừng lại, mà đối tượng bị thu thập đầu tiên, không phải ai khác mà chính là hắn – Ngô Hải Phong!
Nghĩ đến sự nghiệp chính trị của bản thân rất có thể vì chuyện này mà đi tong, nghĩ đến bảo tọa bí thư thị ủy bị Cao Thiên Hà đoạt đi, hận ý của Ngô Hải Phong sao có thể nhỏ cho được?
Đối với Thẩm Hoài - kẻ chân chính nhảy ra quấy nước đục, Ngô Hải Phong lại không có hận ý mấy; trong mắt hắn, Thẩm Hoài có thể nhảy ra bảo vệ chủ cũ, phẩm tính không sai, có trách chỉ trách vừa rồi mình đã xem nhẹ sự tồn tại của hắn.
Còn với Cát Vĩnh Thu, Ngô Hải Phong cũng hận không đạp một phát chết mẹ nó đi: Vừa rồi lúc Thẩm Hoài không ra, chính Cát Vĩnh Thu cướp lời nói rõ trước bàn dân thiên hạ, rằng chính Ngô Hải Phong đã đem Thẩm Hoài đá sang một bên.
Chính câu nói ấy đã triệt để lấp chết cơ hội cho Ngô Hải Phong biện giải, làm sao Ngô Hải Phong không tin tưởng đây là bẫy rập đám Cao Thiên Hà, Cát Vĩnh Thu giăng sẵn cho được?
************************
Vợ Trần Minh Đức bước vào phòng ngủ, vừa nhìn thi thể dưới tấm chăn, nàng liền ngã vật xuống đất, kêu gào khóc lớn….
Lần này Thẩm Hoài không bị đuổi ra như trước, sự tình nghịch chuyển theo đúng dự kiến, nhưng hung hiểm trong đó chỉ riêng mình hắn là rõ ràng.
Còn sau này sẽ khiến Ngô Hải Phong, Cao Thiên Hà chuyển giận lên đầu, Thẩm Hoài đã không quản được nhiều vậy rồi. Hắn đứng trước giường, gió lạnh từ cửa sổ thổi tới tấm lưng đã ướt lạnh mồ hôi khiến hắn từng trận phát run.
Mấy ngày nay chịu quá nhiều đả kích khiến tâm lực kiệt quệ, lại thêm không được nghỉ ngơi tử tế, giới hạn thể lực xuống thấp nghiêm trọng, giờ có thể đứng vững ở đây đã là kỳ tích.
Ngô Hải Phong, Cao Thiên Hà chuyển khẩu phong, nguyên nhân cái chết được định tính lại, đám chuyên viên cấp cứu tự nhiên cũng biết gặp gió sử đà, đứng trước cửa phòng ngủ báo cáo với đại biểu tỉnh ủy tỉnh chính phủ Đàm Khải Bình:
“Trời thu chuyển lạnh, tắm nước mát rất dễ khiến tim bị kích thích, đây cũng là nguyên nhân chính dẫn đến cái chết của Trần thị trưởng. Chúng tôi không cấp cứu kịp thời, cô phụ sự tín nhiệm của tổ chức, của chính quyền…”
Lúc này xấp khăn tắm xếp chỉnh tề trong gian rửa mặt ai cũng xem như vô hình, chỉ với xấp khăn đó cũng không thể thuyết minh được cái gì.
Tuy đã qua mấy giờ, nhưng còn có thể nhìn thấy vết tích nước đọng lưu lại trên thảm sàn và nền phòng tắm. Đây là chứng cứ không thể chối cãi, dù Cát Vĩnh Thu, Bành Dũng có làm tay chân thế nào đều vô phương.
Chỉ cần xác thực Trần Minh Đức chết vì bệnh tim phát tác, Đàm Khải Bình cũng không muốn truy cứu quá sâu. Sự tình được định xuống, chắc trong tỉnh cũng không hy vọng gây thêm chuyện.
Để lỡ mất cơ hội cứu chữa, làm sao cũng không thể oán trách bác sỹ cấp cứu không tận lực khi mà đã thông báo quá muộn?
Đàm Khải Bình nắm tay đám bác sỹ tham gia cứu chữa, an ủi mấy câu: “Xảy ra chuyện thế này ai cũng không ngờ được, mọi người không cần quá tự trách…” Sự tình có thể chuyển ngoặt nhanh như vậy, chính hắn cũng phải ngấm ngầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn không quá quen thuộc Trần Minh Đức, càng không quan tâm Trần Minh Đức sống hay chết, cái hắn quan tâm là không thể để cái chết của Trần Minh Đức khiến tỉnh ủy sa vào bị động, thế này cũng tính là có câu trả lời thỏa đáng cho Tống Kiều Sinh rồi…
Đàm Khải Bình liếc nhìn Thẩm Hoài sắc mặt tái nhợt, đầu trán lấm tấm mồ hôi bên cạnh, quan tâm hỏi rằng: “Thẩm thư ký, cậu không được khỏe? Cần nghỉ ngơi một lát hay không?”
Tạm không nói Thẩm Hoài là con cháu nhà họ Tống, là cháu ruột Tống Kiều Sinh, chỉ với tư cách là nhân số then chốt giúp sự việc chuyển biến, Đàm Khải Bình đều không thể xem nhẹ tên thư ký của Trần Minh Đức này.
Đồng thời Đàm Khải Bình lại cảm thấy kỳ quái: Mới trẻ vậy mà đã xử lý sự việc gọn gàng, nắm bắt thời cơ chuẩn xác, nhân vật như thế sao Tống gia không trọng điểm bồi dưỡng, lại ném đến chỗ chim không thèm ỉa như cái đất Đông Hoa này?
Mà trong điện thoại hình như Tống Kiều Sinh cũng không coi trọng đứa cháu trai này cho lắm…
“Không có gì, cảm ơn Đàm bộ trưởng quan tâm” Thẩm Hoài nhanh nhẩu đáp lời, tay sờ lên nắn nắn vai trái còn ê ẩm, như để biểu thị vì vết thương trên vai mới trông yếu ớt như vậy. Thấy bí thư thị ủy Ngô Hải Phong cũng nhìn qua, thần tình kiên trì nói: “Cũng cảm ơn Ngô bí thư quan tâm. Trần thị trưởng xảy ra chuyện như vậy, là do tôi không tận hết trách nhiệm, cô phụ sự tín nhiệm của thị ủy thị chính phủ. Phụ lòng Ngô bí thư từng dặn dò tôi phải chăm sóc, chiếu cố Trần thị trưởng cho tốt. Giờ Ngô thư ký có cho tôi nghỉ ngơi, tôi cũng không thể nào yên tâm tĩnh dưỡng. Hy vọng Ngô bí thư có thể để tôi tiễn Trần thị trưởng đi chặng cuối cùng…”
Ngô Hải Phong hơi nhướng mày lên: Mới đầu hắn đem Thẩm Hoài đuổi đi là vì không tín nhiệm tên “thanh danh bại hoại, tác phong bất chính” này, sợ hắn gây chuyện không hay. Nhưng Thẩm Hoài lảm nhảm một hồi, ý tứ lại chuyển ngoặt, hình như có ý giúp mình xoay vần thế cuộc.
Tâm lý Ngô Hải Phong chợt sinh nghi: Tên Thẩm Hoài này ăn nói chặt chẽ, không sơ hở mảy ra, đây còn là tên thư ký không đầu óc của Trần Minh Đức trước kia ư? Hay do mình có thành kiến với hắn, nên để phong thanh đánh lừa cảm quan?
Lúc này Ngô Hải Phong càng có xu hướng tin vào khả năng đằng sau.
Trước đây Thẩm Hoài chỉ là thư ký do Trần Minh Đức mang theo từ trong tỉnh, là một thằng oắt hỉ mũi chưa sạch, còn mình là bí thư thị ủy, bình thời không khả năng quá để ý đến hắn, vậy ấn tượng tốt xấu trước đây với hắn, tất nhiên là từ trong mồm người khác mà ra, chứ thực tế hắn không hề có cơ hội chân chính nhận thức Thẩm Hoài…
Ngô Hải Phong thừa hiểu toàn bộ sự kiện sẽ mang đến cho hắn hậu quả tai hại đến thế nào.
Đồng thời càng nhận thức mấy lời tưởng như lảm nhảm vừa rồi của Thẩm Hoài quan trọng đến đâu, với nó hoặc nhiều hoặc ít có thể khiến Đàm Khải Bình tin tưởng: Mình là vì quan tâm mới để Thẩm Hoài tránh sang một bên, chứ hoàn toàn không hề có ác ý.
Việc này nếu Thẩm Hoài không mở miệng đỡ lời, Ngô Hải Phong sao thể chùi mông sạch sẽ.
Sắc mặt Ngô Hải Phong hơi hoãn, đốc định nói: “Thẩm thư ký, cậu cứ về nghỉ ngơi trước đi, làm người đứng đầu thị ủy, chiếu cố tốt hạ thuộc là trách nhiệm của ta. Không thể vì hậu sự của đồng chí Trần Minh Đức mà khiến thân thể cậu chịu thêm gánh nặng được… Cứ vậy đi, cậu về nghỉ ngơi trước, không cần quá miễn cưỡng bản thân, còn chuyện của đồng chí Minh Đức cậu cứ chờ thông báo, nghe thị ủy thị chính phủ điều động là được.”
Ngô Hải Phong xuất thân quân nhân, không cong cong thẳng thẳng quá nhiều, chính bởi vậy mới để Cao Thiên Hà, Cát Vĩnh Thu trước đó dắt mũi. Nhưng không có nghĩa Thẩm Hoài chủ động bắc thang cho hắn hắn lại không biết thuận thế mà xuống.
Trong lòng Đàm Khải Bình cũng tràn đầy nghi hoặc.
Ở trọn cả sự việc, rõ ràng Ngô Hải Phong là kẻ phải gánh trách nhiệm lớn nhất.
Đặc biệt là mới đầu Ngô Hải Phong hàm hồ về nguyên nhân cái chết của Trần Minh Đức, tính chất của vấn đề phi thường nghiêm trọng, cơ hồ trong tỉnh rất khó dung nhẫn Ngô Hải Phong tiếp tục ở lại Đông Hoa làm bí thư thị ủy nữa, nhưng theo như lời Thẩm Hoài, tựa hồ sau lưng còn có ẩn tình khác.
Đàm Khải Bình một mực không có cơ hội nói chuyện riêng tư với Thẩm Hoài, tuy vụ việc đã được nghịch chuyển, nhưng vẫn chưa thăm dò rõ dòng ngầm bên trong, lúc này hắn cũng biết chưa thể hạ kết luận quá sớm được.
Có điều trong tỉnh một mực quan chú sự việc tiến triển, Đàm Khải Bình tất phải báo cáo chi tiết trong thời gian ngắn nhất.
Đàm Khải Bình suy nghĩ một chút, quay sang nói với Ngô Hải Phong: “Hậu sự cho đồng chí Minh Đức giao cho thị ủy thị chính phủ Đông Hoa lo liệu. Ngoài ra tôi phải nhanh chóng báo cáo sự vụ cho tỉnh ủy. Đối với Nam viên này tôi không quen thuộc, có cần để Thẩm thư ký dẫn tôi một đoạn trước khi đi nghỉ không?”
“Được…” Ngô Hải Phong thấy Đàm Khải Bình hy vọng có thể đơn độc nói chuyện với Thẩm Hoài liền gật đầu đồng ý.
Ngô Hải Phong cũng biết lời nói của Thẩm Hoài đối với hắn cực kỳ trọng yếu, đặc biệt là thoại phong Thẩm Hoài vừa rồi rõ ràng đối với hắn rất có lợi, tất nhiên sẽ không ngăn trở.
Ngô Hải Phong bước gần lại, vỗ lên vai Thẩm Hoài, ôn tồn nói: “Cậu dẫn Đàm bộ trưởng đi nghỉ ngơi trước, sau đó cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe…”
“Vâng, cảm ơn Ngô bí thư.” Thẩm Hoài có thể cảm nhận rõ lực độ cái đặt tay lên bả vai của Ngô Hải Phong, điều này là một loại ám thị không thể nghi ngờ.
Tuy lần này Thẩm Hoài âm thầm đâm Cát Vĩnh Thu một đao, song kẻ gánh hậu quả nặng nhất lại là người trực tiếp báo cáo với tỉnh ủy – bí thư thị ủy Ngô Hải Phong.
Hai người Ngô Hải Phong, Cao Thiên Hà, Thẩm Hoài không ưa thích một ai. Nhưng nếu Ngô Hải Phong bị đá khỏi ghế bí thư thị ủy, để Cao Thiên Hà từ trong được lợi, đó cũng không phải cái đích mà Thẩm Hoài muốn nhìn thấy. Thế nên hắn mới thử đỡ lời cho Ngô Hải Phong, hết khả năng giúp y vãn hồi ảnh hưởng, cũng tính là bán ra nhân tình.
Hơn nữa Cao Thiên Hà và Ngô Hải Phong sớm hay muộn đều sẽ nghĩ rõ ràng sự việc hôm nay.
Vừa bắt đầu Ngô Hải Phong đã bị đám Cao Thiên Hà, Cát Vĩnh Thu dắt mũi, có thể nói ban đầu Cao Thiên Hà đã không có ý tốt với Ngô Hải Phong… Cho dù Ngô Hải Phong nghĩ rõ ràng mọi chuyện, kẻ đầu tiên hắn muốn đối phó cũng là đám Cao Thiên Hà.
Nếu để Ngô Hải Phong trực tiếp rớt đài, chỗ tốt lại rành rành dành cho họ Cao, họ Cao cũng không có khả năng quay sang cảm tạ hắn… Quan trường chính là như thế, không phải cứ thi ân là được báo đền. Thẩm Hoài rất rõ ràng, để Cao Thiên Hà được thế, ngược lại sẽ khiến mình bất lợi.