Thẩm Hoài vừa ấn phím nghe, đầu dây bên kia Tống Hồng Quân đã ồn ào: “Cậu chạy đi đâu, sáng nay về BK rồi đúng không? Sao xuống máy bay lại lặn mất tăm không thấy bóng dáng đâu hết? Gọi điện thoại cũng im như thóc, thế giờ đang ở đâu?”
“Anh đến sân bay đón tôi?” Thẩm Hoài hỏi lại.
“Ừ! Giờ tôi vẫn đang ở sân bay này!” Tống Hồng Quân nói.
“Sao tôi xuống đại sảnh lại không thấy anh?” Thẩm Hoài kỳ quái hỏi lại, Tống Hồng Quân biết chuyến bay hắn ngồi, Tống Hồng Quân không khả năng lỡ giờ hạ cánh được. Mà lại lúc ở trong sảnh hai người Lưu Phúc Long và Trương Bật Cường ẩu đả phải tới mấy phút, động tĩnh lớn thế, chẳng lẽ Tống Hồng Quân không chú ý thấy?
“Ai rỗi vào trong đó ngồi đợi làm cái gì? Tôi dừng xe ngay trước cửa ra vào, chờ mãi mà có thấy cậu đâu!” Tống Hồng Quân nói.
Thẩm Hoài cười khổ, đây là hậu quả từ sự lạm dụng đặc quyền của Tống Hồng Quân mà ra.
Nếu Tống Hồng Quân thành thực vào trong đại sảnh ngồi đợi thì đã gặp được nhau rồi, khăng khăng hắn lại chạy thẳng xe đến trước cửa ôm cây đợi thỏ… Mấy người bọn hắn lại không đi theo đường đó mà theo cửa phụ tới đồn cảnh sát sân bay, lại từ đồn đi vào nội thành, đương nhiên hai bên không gặp được nhau.
Thẩm Hoài không tiện giải thích rõ ràng với Tống Hồng Quân trên điện thoại, trực tiếp bảo hắn lái xe đến nhà khách Thanh Hà gặp mặt rồi nói chuyện sau; cũng không quản Tống Hồng Quân lầu bà lầu bầu phàn nàn, chủ động cúp điện thoại trước.
Kỷ Thành Hi cười cười, hắn biết khá rõ tính cách của Tống Hồng Quân, có thể lái xe đến sân bay đón Thẩm Hoài, chứng tỏ nhân duyên Thẩm Hoài trong Tống gia không hề kém như người ngoài đồn thổi.
Phải chờ một lát, đợi Tống Hồng Quân đến mời bắt đầu nhập tiệc, Kỷ Thành Hi tận dụng thời gian hỏi qua về chuyện xung đột giữa Thẩm Hoài, Trương Bật Cường và Lưu Phúc Long, lại giới thiệu về phụ thân Lưu Phúc Long, Lưu Truyền Đông cho Thẩm Hoài nghe.
“Mấy năm trước Lưu Truyền Đông là trưởng ban tổ chức thị ủy Thanh Hà, năm rồi mới thăng lên phó bí thư phân quản công tác tuyên truyền, tổ chức; Đầu năm thị trưởng Thanh Hà điều lên Chính hiệp tỉnh, Lưu Truyền Đông tạm thời làm quyền thị trưởng… Đúng rồi, tôi nhớ quê của Thành Di cũng ở Thanh Hà, hẳn Thành bí thư biết khá rõ tình hình ở đó…”
Trong ban bệ thường ủy Đông Hoa quyền lực không chồng chéo nhau thế này, nếu trưởng ban tổ chức, trưởng ban tuyên truyền đều là thành viên thường ủy, vậy không tồn tại cái chuyện phó bí thư phân quản tuyên truyền, tổ chức; như thế mới có thể bảo đảm được cân bằng quyền lực trong hội nghị thường ủy, đảm bảo quyết sách tập thể không thành thùng rỗng kêu to.
Phó bí thư thị ủy Thanh Hà được phân quản công tác tổ chức, tuyên truyền, chứng tỏ quyền lực trong thị ủy thành phố chủ yếu tập trung hết ở văn phòng bí thư. Kỷ Thành Hi mào đầu bằng cái câu Lưu Truyền Đông từng giữ chức trưởng ban tổ chức là có ý ám thị quyền thế của Lưu Truyền Đông ở Thanh Hà khá thâm căn cố đế.
Thanh Hà là một thành phố có cơ sở kinh tế khá mạnh của tỉnh Ký, tuy không thuộc cấp phó tỉnh nhưng thường thường bí thư thị ủy Thanh Hà đều kiêm nhiệm ghế thường ủy tỉnh.
Bất luận là cấp chính sảnh thực quyền trong tỉnh hay cán bộ hậu bị mà TW chuẩn bị, ghế chính chức ở Thanh Hà trước nay đều là miếng ngon trong mắt rất nhiều người. Lưu Truyền Đông đi lên từ hệ thống tổ chức, không thể tính là nhân tuyển thị trưởng thích hợp nhất; nhưng lúc ấy trên tỉnh lại muốn dùng Lưu Truyền Đông tiếp nhiệm thị trưởng, nói rõ ở phía trên Lưu Truyền Đông còn có ô dù lớn hơn nữa.
Hiện tại Thẩm Hoài không rõ ràng lắm về quan hệ giữa Lưu Truyền Đông và Thành Văn Quang, nhưng hắn hiểu tình cảnh khó xử khi phải đối mặt với dạng địa đầu xà như Lưu Truyền Đông của Kỷ Thành Hi hiện thời.
Còn chuyện xung đột giữa bản thân với Lưu Phúc Long, Thẩm Hoài căn bản không hề bận tâm; lý nằm ở bên hắn, dù quan hệ giữa Lưu Truyền Đông và Thành Văn Quang có mật thiết thì cũng nên là Lưu Truyền Đông về “dạy dỗ” lại đứa con không nên nết kia, bảo y chạy đến xin lỗi mình mới đúng.
************************************************
Tống Hồng Quân còn chưa đến nơi, Thẩm Hoài và Kỷ Thành Hi đang tán chuyện rôm rả, đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, Tiêu Dục Kiệt ló đầu đi vào, báo với Kỷ Thành Hi: “Kỷ bí thư, Úc tổng cũng có việc ở BK, muốn sang đây bắt chuyện với anh và Thẩm khu trưởng…”
Ở quan trường Thanh Hà tư lịch của Tiêu Dục Kiệt hơi cạn, nhưng tốt xấu vẫn là chính xứ mới thăng nhiệm, Kỷ Thành Hi không quá lãnh đạm với y, chủ động đứng lên hỏi: “Úc tổng cũng ở đây? Mau mời sang đây, tôi đang muốn giới thiệu Thẩm khu trưởng cho ông ta…”
Thẩm Hoài là khách, hắn và Thành Di đều ngồi yên, nghiêng người ngó ra cửa mới nhìn thấy một trung niên mặt chữ quốc đeo kính đứng ngay sau lưng Tiêu Dục Kiệt, thầm đoán chắc người này là “Úc tổng” đây?
Thành Di nhỏ giọng nhắc: “Úc tổng là ba Bồi Lệ, giám đốc một xí nghiệp tư nhân khá có tiếng ở Thanh Hà…”
Thẩm Hoài thầm nhủ: Lưu Phúc Long là con trai phó bí thư, quyền thị trưởng Thanh Hà, Úc Bồi Lệ là con gái giám đốc một công ty lớn ở đây; đúng là một cuộc “nhân duyên” tốt; khó trách ngay trước mặt Úc Bồi Lệ mà Lưu Phúc Long dám “buông thả” đến vậy.
Úc Văn Phi đi vào, tươi cười chắp tay với Kỷ Thành Hi nói: “Kỷ bí thư tới BK mà đến giờ tôi mới biết tin, đúng là không phải!”
“Úc tổng công việc bộn bề, anh nói thế này quá xa lạ rồi!” Kỷ Thành Hi vừa cười nói vừa mời Úc Văn Phi và Tiêu Dục Kiệt ngồi xuống, giới thiệu Thẩm Hoài cho hai người bọn họ quen: “Úc tổng là đại xí nghiệp gia của Thanh Hà chúng ta, tập đoàn Cảnh Thụy mỗi năm nộp thuế lên tới mấy chục triệu, trước khi xuống Ký Hà tôi đã nghe tiếng tăm ông ấy rồi. Thẩm khu trưởng, cậu và Úc tổng hẳn sẽ có nhiều tiếng nói chung.”
“Úc Văn Phi, về sau còn mong Thẩm khu trưởng chỉ giáo nhiều hơn.” Úc Văn Phi rướn người vươn tay lại.
Thẩm Hoài đứng lên bắt, ngắn gọn nói: “Chào anh, hân hạnh!” Nhìn trong mắt Úc Văn Phi lánh qua một tia nghi hoặc, xác nhận Úc Văn Phi không phải không biết thân phận cụ thể của mình, vươn tay mời Úc Văn Phi ngồi xuống trước, mắt liếc qua Lưu Phúc Long, Úc Bồi Lệ còn đang đứng ngoài cửa, không nói gì thêm.
Úc Văn Phi ngồi xuống, rướn người, tiếp tục tư thái khiêm tốn nói: “Sau khi biết chuyện khuyện không thoải mái hôm nay, Lưu thị trưởng rất bực mình với hành vi của Phúc Long, trong điện thoại cũng đã mắng cậu ấy một trận, muốn cậu ấy và Bồi Lệ cùng sang đây bồi lễ xin lỗi Thẩm khu trưởng; Lưu thị trưởng để tôi đại diện cho ông ấy chuyển lời xin lỗi tới Thẩm khu trưởng”
“Chuyện bao lớn đâu, tôi còn so đo với hắn làm gì?” Thẩm Hoài không nhìn ra Lưu Phúc Long ngoài cửa mà chỉ cười nhạt, nói: “Úc tổng, anh và Tiêu chủ nhiệm ngồi xuống đi, mọi người cùng đứng thế này khó coi lắm!”
Úc Văn Phi đánh mắt với con gái và Lưu Phúc Long ngoài cửa, thúc bọn hắn vào phòng công khai xin lỗi Thẩm Hoài. Lưu Phúc Long đẩy cửa đi vào, thấy Thẩm Hoài căn bản không thèm ngẩng đầu lên nhìn mình lấy một lần, bực đến đầu bốc khói xanh, lại không thể không cúi mình, khép nép lên tiếng: “Chuyện hôm nay là tôi tuổi trẻ xung động, không hiểu chuyện… Thẩm khu trưởng đại nhân đại lượng, anh muốn đánh muốn mắng tôi đều nhận…”
Thẩm Hoài lại vẫn âm dương quái khí nói với Úc Văn Phi: “Úc tổng, chuyện có gì đâu, anh làm thế này tôi nhận sao được?”
Nhìn tư thái Thẩm Hoài như thế, Úc Văn Phi đành chịu, đành để Lưu Phúc Long và con gái rời đi trước…
Trương Bật Cường ngồi bên cạnh, tâm tạng đập nhảy liên hồi; tất nhiên là hắn hy vọng mọi người cùng hi hi ha ha, chuyện hôm nay xem như chưa từng xảy ra, như thế là tốt nhất, hắn cũng không cần bận tâm sau này sẽ bị Lưu Phúc Long tìm thù.
Có điều Thẩm Hoài căn bản không nhận lời xin lỗi của họ Lưu, Trương Bật Cường lại không thể làm sao.
Nghĩ kỹ thì hình như trong chuyện hôm nay Thẩm Hoài không chịu thiệt tí ti nào a? Trong lòng lại đoán, có lẽ nhân vật lớn bị mạo phạm, nếu không làm ra chút tư thái, ngược lại sẽ khiến người ta xem thường?
Lúc ở Anh, quan hệ giữa Thành Di và Úc Bồi Lệ khá mật thiết; rốt cuộc lúc nàng mới sang đó cũng không quen biết, tiếp xúc được với mấy người; Giờ thấy Úc Bồi Lệ và Lưu Phúc Long đồng thời rời đi, nhiều ít cảm giác Thẩm Hoài hơi bất cận nhân tình; nhưng hôm nay đúng là người ta mạo phạm hắn trước, có bất cận nhân tình thì cũng có cái lý của nó.
Kỷ Thành Hi thủy chung vẫn quan sát Thẩm Hoài, trước khi Tiêu Dục Kiệt dẫn Úc Văn Phi vào đây hắn đã ám thị một ít cho Thẩm Hoài, cũng cố ý không giới thiệu cụ thể thân phận và chức vụ Thẩm Hoài cho Úc Văn Phi; nhưng đến cùng vẫn phải xem Thẩm Hoài có đủ mẫn cảm, phản ứng đủ nhanh, cầm nắm đủ phân tấc hay không!
Nhìn Thẩm Hoài căn bản không để ý đến thái độ “thành khẩn” của Lưu Phúc Long, Kỷ Thành Hi cười cười, nói: “Việc nhỏ mà thôi, mọi người đừng nhắc nữa!” Lại hỏi Thẩm Hoài: “Đợi Hồng Quân sang, mọi người phải nếm thử rượu của Ký Hà chúng ta!”
Thẩm Hoài có thể nhận ra Thành Hi có vẻ không thích hắn bất cận nhân tình thế này, nhưng tư thái này hắn tất phải làm… Mấy người tán chuyện trong phòng thêm nửa giờ, trong nửa giờ này hẳn Lưu Phúc Long đã đem chuyện vừa phát sinh báo với lão cha Lưu Truyền Đông rồi!
Lưu Truyền Đông không trực tiếp liên hệ với Thành Văn Quang để xin lỗi, thậm chí còn không biết thân phận cụ thể của hắn, Thẩm Hoài gần như có thể khẳng định, quan hệ giữa hai nhà Lưu Thành không hề đặc biệt mật thiết.
Kỷ Thành Hi có việc đến BK, ở trong nhà khách Thanh Hà, Úc Văn Phi không khả năng không biết.
Trước đó họ Úc không lộ mặt bắt chuyện với Kỷ Thành Hi, quá nửa là muốn giữ trạng thái nước sông không phạm nước giếng, hắn theo Lưu Truyền Đông lăn lộn, không mạo phạm Kỷ Thành Hi, cũng không cần quá để ý sắc mặt Kỷ Thành Hi làm gì.
Xem ra, độ nắm giữ của Lưu Truyền Đông với chính cục Thanh Hà khá là bền chắc.
Kỷ gia ấn Kỷ Thành Hi xuống Thanh Hà, bắt đầu từ chủ chính một huyện, là muốn hắn có thể đâm chồi nảy lộc ở Thanh Hà; Tương lai giữa Kỷ Thành Hi và phái đương quyền địa phương Thanh Hà chưa hẳn sẽ bộc phát xung đột quá kịch liệt, nhưng mâu thuẫn khó mà điều hòa là điều hiển nhiên sẽ xảy ra.
Nếu quan hệ giữa Thành và Lưu không quá mật thiết, vậy hẳn nên nhân cơ hội này quả đoán quăng đứt tầng quan hệ kia đi; không nhất thiết để Thành Văn Quang, để Tống hệ bị phái đương quyền địa phương như Lưu Truyền Đông lợi dụng… Rốt cuộc trên tầng thứ chính trị cao hơn nữa, Tống hệ và Kỷ hệ hẳn nên bảo trì lợi ích tương đối nhất trí.
Lợi hại trong này Thẩm Hoài không cách nào nói kỹ với Thành Hi, nhưng chuyện hôm nay nhất định sẽ đến tai Thành Văn Quang, ông ta tự nhiên cũng sẽ không tùy tiện chấp nhận lời xin lỗi từ Lưu Phúc Long… Lời xin lỗi của Lưu Phúc Long đáng giá mấy đồng tiền?
Do mọi người đều như mắc xương trong họng, sau khi Tống Hồng Quân đến nơi, tiệc rượu rất nhanh đã qua quít ăn xong.
Kỷ Thành Hi đặt một phòng nghỉ ngơi khác, cùng Thẩm Hoài, Tống Hồng Quân sang đó tán gẫu; Úc Văn Phi và Tiêu Dục Kiệt cáo từ trước, không sang đó quấy nhiễu mấy người nói chuyện… Nghe xong Thẩm Hoài kể lại xung đột ở sân bay, thái độ của Tống Hồng Quân càng rõ ràng: “Tiểu nha nội dưới quê mà thôi, lời xin lỗi của hắn thì đáng mấy đồng?”
Nghe Tống Hồng Quân nói trắng trợn thế này, Thẩm Hoài chỉ có thể cười khổ; đứa này căn bản chỉ muốn giữ tính thuần khiết trong vòng tròn mới có ý kiến với Lưu Phúc Long đến vậy; chẳng qua lời này mà đến tai Thành Văn Quang, về cơ bản đủ để đứt mối liên hệ giữa Tống hệ và phái đương quyền Thanh Hà!
Trong lòng Thành Văn Quang có vừa ý với chuyện này hay không, Thẩm Hoài không biết.
Nếu Thành Văn Quang nhất tâm nhất ý với Tống hệ, hôm nay Thẩm Hoài lại vô duyên vô cớ bị Lưu Phúc Long mạo phạm, Lưu Phúc Long lại có ý “không tưởng” với con gái ông ta; quả đoán cắt đứt liên hệ với Lưu Truyền Đông hẳn không thành vấn đề.
Nếu Thành Văn Quang không hề một lòng muốn cột chặt vào ngọn cây Tống hệ này, vậy đám quan viên thực quyền ở Thanh Hà kia về sau có khả năng sẽ được hắn chiêu lãm, tự nhiên không cao hứng khi cứ thế đứt mất liên hệ.
Nghĩ đến những vướng víu lợi ích chằng chịt trong này, Thẩm Hoài không khỏi đau đầu.
“Anh đến sân bay đón tôi?” Thẩm Hoài hỏi lại.
“Ừ! Giờ tôi vẫn đang ở sân bay này!” Tống Hồng Quân nói.
“Sao tôi xuống đại sảnh lại không thấy anh?” Thẩm Hoài kỳ quái hỏi lại, Tống Hồng Quân biết chuyến bay hắn ngồi, Tống Hồng Quân không khả năng lỡ giờ hạ cánh được. Mà lại lúc ở trong sảnh hai người Lưu Phúc Long và Trương Bật Cường ẩu đả phải tới mấy phút, động tĩnh lớn thế, chẳng lẽ Tống Hồng Quân không chú ý thấy?
“Ai rỗi vào trong đó ngồi đợi làm cái gì? Tôi dừng xe ngay trước cửa ra vào, chờ mãi mà có thấy cậu đâu!” Tống Hồng Quân nói.
Thẩm Hoài cười khổ, đây là hậu quả từ sự lạm dụng đặc quyền của Tống Hồng Quân mà ra.
Nếu Tống Hồng Quân thành thực vào trong đại sảnh ngồi đợi thì đã gặp được nhau rồi, khăng khăng hắn lại chạy thẳng xe đến trước cửa ôm cây đợi thỏ… Mấy người bọn hắn lại không đi theo đường đó mà theo cửa phụ tới đồn cảnh sát sân bay, lại từ đồn đi vào nội thành, đương nhiên hai bên không gặp được nhau.
Thẩm Hoài không tiện giải thích rõ ràng với Tống Hồng Quân trên điện thoại, trực tiếp bảo hắn lái xe đến nhà khách Thanh Hà gặp mặt rồi nói chuyện sau; cũng không quản Tống Hồng Quân lầu bà lầu bầu phàn nàn, chủ động cúp điện thoại trước.
Kỷ Thành Hi cười cười, hắn biết khá rõ tính cách của Tống Hồng Quân, có thể lái xe đến sân bay đón Thẩm Hoài, chứng tỏ nhân duyên Thẩm Hoài trong Tống gia không hề kém như người ngoài đồn thổi.
Phải chờ một lát, đợi Tống Hồng Quân đến mời bắt đầu nhập tiệc, Kỷ Thành Hi tận dụng thời gian hỏi qua về chuyện xung đột giữa Thẩm Hoài, Trương Bật Cường và Lưu Phúc Long, lại giới thiệu về phụ thân Lưu Phúc Long, Lưu Truyền Đông cho Thẩm Hoài nghe.
“Mấy năm trước Lưu Truyền Đông là trưởng ban tổ chức thị ủy Thanh Hà, năm rồi mới thăng lên phó bí thư phân quản công tác tuyên truyền, tổ chức; Đầu năm thị trưởng Thanh Hà điều lên Chính hiệp tỉnh, Lưu Truyền Đông tạm thời làm quyền thị trưởng… Đúng rồi, tôi nhớ quê của Thành Di cũng ở Thanh Hà, hẳn Thành bí thư biết khá rõ tình hình ở đó…”
Trong ban bệ thường ủy Đông Hoa quyền lực không chồng chéo nhau thế này, nếu trưởng ban tổ chức, trưởng ban tuyên truyền đều là thành viên thường ủy, vậy không tồn tại cái chuyện phó bí thư phân quản tuyên truyền, tổ chức; như thế mới có thể bảo đảm được cân bằng quyền lực trong hội nghị thường ủy, đảm bảo quyết sách tập thể không thành thùng rỗng kêu to.
Phó bí thư thị ủy Thanh Hà được phân quản công tác tổ chức, tuyên truyền, chứng tỏ quyền lực trong thị ủy thành phố chủ yếu tập trung hết ở văn phòng bí thư. Kỷ Thành Hi mào đầu bằng cái câu Lưu Truyền Đông từng giữ chức trưởng ban tổ chức là có ý ám thị quyền thế của Lưu Truyền Đông ở Thanh Hà khá thâm căn cố đế.
Thanh Hà là một thành phố có cơ sở kinh tế khá mạnh của tỉnh Ký, tuy không thuộc cấp phó tỉnh nhưng thường thường bí thư thị ủy Thanh Hà đều kiêm nhiệm ghế thường ủy tỉnh.
Bất luận là cấp chính sảnh thực quyền trong tỉnh hay cán bộ hậu bị mà TW chuẩn bị, ghế chính chức ở Thanh Hà trước nay đều là miếng ngon trong mắt rất nhiều người. Lưu Truyền Đông đi lên từ hệ thống tổ chức, không thể tính là nhân tuyển thị trưởng thích hợp nhất; nhưng lúc ấy trên tỉnh lại muốn dùng Lưu Truyền Đông tiếp nhiệm thị trưởng, nói rõ ở phía trên Lưu Truyền Đông còn có ô dù lớn hơn nữa.
Hiện tại Thẩm Hoài không rõ ràng lắm về quan hệ giữa Lưu Truyền Đông và Thành Văn Quang, nhưng hắn hiểu tình cảnh khó xử khi phải đối mặt với dạng địa đầu xà như Lưu Truyền Đông của Kỷ Thành Hi hiện thời.
Còn chuyện xung đột giữa bản thân với Lưu Phúc Long, Thẩm Hoài căn bản không hề bận tâm; lý nằm ở bên hắn, dù quan hệ giữa Lưu Truyền Đông và Thành Văn Quang có mật thiết thì cũng nên là Lưu Truyền Đông về “dạy dỗ” lại đứa con không nên nết kia, bảo y chạy đến xin lỗi mình mới đúng.
************************************************
Tống Hồng Quân còn chưa đến nơi, Thẩm Hoài và Kỷ Thành Hi đang tán chuyện rôm rả, đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, Tiêu Dục Kiệt ló đầu đi vào, báo với Kỷ Thành Hi: “Kỷ bí thư, Úc tổng cũng có việc ở BK, muốn sang đây bắt chuyện với anh và Thẩm khu trưởng…”
Ở quan trường Thanh Hà tư lịch của Tiêu Dục Kiệt hơi cạn, nhưng tốt xấu vẫn là chính xứ mới thăng nhiệm, Kỷ Thành Hi không quá lãnh đạm với y, chủ động đứng lên hỏi: “Úc tổng cũng ở đây? Mau mời sang đây, tôi đang muốn giới thiệu Thẩm khu trưởng cho ông ta…”
Thẩm Hoài là khách, hắn và Thành Di đều ngồi yên, nghiêng người ngó ra cửa mới nhìn thấy một trung niên mặt chữ quốc đeo kính đứng ngay sau lưng Tiêu Dục Kiệt, thầm đoán chắc người này là “Úc tổng” đây?
Thành Di nhỏ giọng nhắc: “Úc tổng là ba Bồi Lệ, giám đốc một xí nghiệp tư nhân khá có tiếng ở Thanh Hà…”
Thẩm Hoài thầm nhủ: Lưu Phúc Long là con trai phó bí thư, quyền thị trưởng Thanh Hà, Úc Bồi Lệ là con gái giám đốc một công ty lớn ở đây; đúng là một cuộc “nhân duyên” tốt; khó trách ngay trước mặt Úc Bồi Lệ mà Lưu Phúc Long dám “buông thả” đến vậy.
Úc Văn Phi đi vào, tươi cười chắp tay với Kỷ Thành Hi nói: “Kỷ bí thư tới BK mà đến giờ tôi mới biết tin, đúng là không phải!”
“Úc tổng công việc bộn bề, anh nói thế này quá xa lạ rồi!” Kỷ Thành Hi vừa cười nói vừa mời Úc Văn Phi và Tiêu Dục Kiệt ngồi xuống, giới thiệu Thẩm Hoài cho hai người bọn họ quen: “Úc tổng là đại xí nghiệp gia của Thanh Hà chúng ta, tập đoàn Cảnh Thụy mỗi năm nộp thuế lên tới mấy chục triệu, trước khi xuống Ký Hà tôi đã nghe tiếng tăm ông ấy rồi. Thẩm khu trưởng, cậu và Úc tổng hẳn sẽ có nhiều tiếng nói chung.”
“Úc Văn Phi, về sau còn mong Thẩm khu trưởng chỉ giáo nhiều hơn.” Úc Văn Phi rướn người vươn tay lại.
Thẩm Hoài đứng lên bắt, ngắn gọn nói: “Chào anh, hân hạnh!” Nhìn trong mắt Úc Văn Phi lánh qua một tia nghi hoặc, xác nhận Úc Văn Phi không phải không biết thân phận cụ thể của mình, vươn tay mời Úc Văn Phi ngồi xuống trước, mắt liếc qua Lưu Phúc Long, Úc Bồi Lệ còn đang đứng ngoài cửa, không nói gì thêm.
Úc Văn Phi ngồi xuống, rướn người, tiếp tục tư thái khiêm tốn nói: “Sau khi biết chuyện khuyện không thoải mái hôm nay, Lưu thị trưởng rất bực mình với hành vi của Phúc Long, trong điện thoại cũng đã mắng cậu ấy một trận, muốn cậu ấy và Bồi Lệ cùng sang đây bồi lễ xin lỗi Thẩm khu trưởng; Lưu thị trưởng để tôi đại diện cho ông ấy chuyển lời xin lỗi tới Thẩm khu trưởng”
“Chuyện bao lớn đâu, tôi còn so đo với hắn làm gì?” Thẩm Hoài không nhìn ra Lưu Phúc Long ngoài cửa mà chỉ cười nhạt, nói: “Úc tổng, anh và Tiêu chủ nhiệm ngồi xuống đi, mọi người cùng đứng thế này khó coi lắm!”
Úc Văn Phi đánh mắt với con gái và Lưu Phúc Long ngoài cửa, thúc bọn hắn vào phòng công khai xin lỗi Thẩm Hoài. Lưu Phúc Long đẩy cửa đi vào, thấy Thẩm Hoài căn bản không thèm ngẩng đầu lên nhìn mình lấy một lần, bực đến đầu bốc khói xanh, lại không thể không cúi mình, khép nép lên tiếng: “Chuyện hôm nay là tôi tuổi trẻ xung động, không hiểu chuyện… Thẩm khu trưởng đại nhân đại lượng, anh muốn đánh muốn mắng tôi đều nhận…”
Thẩm Hoài lại vẫn âm dương quái khí nói với Úc Văn Phi: “Úc tổng, chuyện có gì đâu, anh làm thế này tôi nhận sao được?”
Nhìn tư thái Thẩm Hoài như thế, Úc Văn Phi đành chịu, đành để Lưu Phúc Long và con gái rời đi trước…
Trương Bật Cường ngồi bên cạnh, tâm tạng đập nhảy liên hồi; tất nhiên là hắn hy vọng mọi người cùng hi hi ha ha, chuyện hôm nay xem như chưa từng xảy ra, như thế là tốt nhất, hắn cũng không cần bận tâm sau này sẽ bị Lưu Phúc Long tìm thù.
Có điều Thẩm Hoài căn bản không nhận lời xin lỗi của họ Lưu, Trương Bật Cường lại không thể làm sao.
Nghĩ kỹ thì hình như trong chuyện hôm nay Thẩm Hoài không chịu thiệt tí ti nào a? Trong lòng lại đoán, có lẽ nhân vật lớn bị mạo phạm, nếu không làm ra chút tư thái, ngược lại sẽ khiến người ta xem thường?
Lúc ở Anh, quan hệ giữa Thành Di và Úc Bồi Lệ khá mật thiết; rốt cuộc lúc nàng mới sang đó cũng không quen biết, tiếp xúc được với mấy người; Giờ thấy Úc Bồi Lệ và Lưu Phúc Long đồng thời rời đi, nhiều ít cảm giác Thẩm Hoài hơi bất cận nhân tình; nhưng hôm nay đúng là người ta mạo phạm hắn trước, có bất cận nhân tình thì cũng có cái lý của nó.
Kỷ Thành Hi thủy chung vẫn quan sát Thẩm Hoài, trước khi Tiêu Dục Kiệt dẫn Úc Văn Phi vào đây hắn đã ám thị một ít cho Thẩm Hoài, cũng cố ý không giới thiệu cụ thể thân phận và chức vụ Thẩm Hoài cho Úc Văn Phi; nhưng đến cùng vẫn phải xem Thẩm Hoài có đủ mẫn cảm, phản ứng đủ nhanh, cầm nắm đủ phân tấc hay không!
Nhìn Thẩm Hoài căn bản không để ý đến thái độ “thành khẩn” của Lưu Phúc Long, Kỷ Thành Hi cười cười, nói: “Việc nhỏ mà thôi, mọi người đừng nhắc nữa!” Lại hỏi Thẩm Hoài: “Đợi Hồng Quân sang, mọi người phải nếm thử rượu của Ký Hà chúng ta!”
Thẩm Hoài có thể nhận ra Thành Hi có vẻ không thích hắn bất cận nhân tình thế này, nhưng tư thái này hắn tất phải làm… Mấy người tán chuyện trong phòng thêm nửa giờ, trong nửa giờ này hẳn Lưu Phúc Long đã đem chuyện vừa phát sinh báo với lão cha Lưu Truyền Đông rồi!
Lưu Truyền Đông không trực tiếp liên hệ với Thành Văn Quang để xin lỗi, thậm chí còn không biết thân phận cụ thể của hắn, Thẩm Hoài gần như có thể khẳng định, quan hệ giữa hai nhà Lưu Thành không hề đặc biệt mật thiết.
Kỷ Thành Hi có việc đến BK, ở trong nhà khách Thanh Hà, Úc Văn Phi không khả năng không biết.
Trước đó họ Úc không lộ mặt bắt chuyện với Kỷ Thành Hi, quá nửa là muốn giữ trạng thái nước sông không phạm nước giếng, hắn theo Lưu Truyền Đông lăn lộn, không mạo phạm Kỷ Thành Hi, cũng không cần quá để ý sắc mặt Kỷ Thành Hi làm gì.
Xem ra, độ nắm giữ của Lưu Truyền Đông với chính cục Thanh Hà khá là bền chắc.
Kỷ gia ấn Kỷ Thành Hi xuống Thanh Hà, bắt đầu từ chủ chính một huyện, là muốn hắn có thể đâm chồi nảy lộc ở Thanh Hà; Tương lai giữa Kỷ Thành Hi và phái đương quyền địa phương Thanh Hà chưa hẳn sẽ bộc phát xung đột quá kịch liệt, nhưng mâu thuẫn khó mà điều hòa là điều hiển nhiên sẽ xảy ra.
Nếu quan hệ giữa Thành và Lưu không quá mật thiết, vậy hẳn nên nhân cơ hội này quả đoán quăng đứt tầng quan hệ kia đi; không nhất thiết để Thành Văn Quang, để Tống hệ bị phái đương quyền địa phương như Lưu Truyền Đông lợi dụng… Rốt cuộc trên tầng thứ chính trị cao hơn nữa, Tống hệ và Kỷ hệ hẳn nên bảo trì lợi ích tương đối nhất trí.
Lợi hại trong này Thẩm Hoài không cách nào nói kỹ với Thành Hi, nhưng chuyện hôm nay nhất định sẽ đến tai Thành Văn Quang, ông ta tự nhiên cũng sẽ không tùy tiện chấp nhận lời xin lỗi từ Lưu Phúc Long… Lời xin lỗi của Lưu Phúc Long đáng giá mấy đồng tiền?
Do mọi người đều như mắc xương trong họng, sau khi Tống Hồng Quân đến nơi, tiệc rượu rất nhanh đã qua quít ăn xong.
Kỷ Thành Hi đặt một phòng nghỉ ngơi khác, cùng Thẩm Hoài, Tống Hồng Quân sang đó tán gẫu; Úc Văn Phi và Tiêu Dục Kiệt cáo từ trước, không sang đó quấy nhiễu mấy người nói chuyện… Nghe xong Thẩm Hoài kể lại xung đột ở sân bay, thái độ của Tống Hồng Quân càng rõ ràng: “Tiểu nha nội dưới quê mà thôi, lời xin lỗi của hắn thì đáng mấy đồng?”
Nghe Tống Hồng Quân nói trắng trợn thế này, Thẩm Hoài chỉ có thể cười khổ; đứa này căn bản chỉ muốn giữ tính thuần khiết trong vòng tròn mới có ý kiến với Lưu Phúc Long đến vậy; chẳng qua lời này mà đến tai Thành Văn Quang, về cơ bản đủ để đứt mối liên hệ giữa Tống hệ và phái đương quyền Thanh Hà!
Trong lòng Thành Văn Quang có vừa ý với chuyện này hay không, Thẩm Hoài không biết.
Nếu Thành Văn Quang nhất tâm nhất ý với Tống hệ, hôm nay Thẩm Hoài lại vô duyên vô cớ bị Lưu Phúc Long mạo phạm, Lưu Phúc Long lại có ý “không tưởng” với con gái ông ta; quả đoán cắt đứt liên hệ với Lưu Truyền Đông hẳn không thành vấn đề.
Nếu Thành Văn Quang không hề một lòng muốn cột chặt vào ngọn cây Tống hệ này, vậy đám quan viên thực quyền ở Thanh Hà kia về sau có khả năng sẽ được hắn chiêu lãm, tự nhiên không cao hứng khi cứ thế đứt mất liên hệ.
Nghĩ đến những vướng víu lợi ích chằng chịt trong này, Thẩm Hoài không khỏi đau đầu.