Sau khi Tống Hồng Quân lái xe đưa cô út về, liền quay đầu xe chạy thẳng về hướng Thành Nam, chạy đến khác sạn Đông Hoa.
Tống Hồng Quân bước vào phòng nhìn thấy Trần Binh, Chử Cường, Thiệu Chinh, Trần Đồng đều ở đó, còn Thẩm Hoài ngồi trên sopha trong góc phòng nói chuyện điện thoại, từ sắc mặt hắn có thể biết được hắn đã biết thêm một số chuyện sự cố ở tập đoàn thép thành phố.
Mai Cương và tập đoàn thép thành phố có muôn vàn mối liên hệ, Triệu Đông, Từ Khê Đình, Phan Thành, Từ Văn Đao và một số người khác thuộc tầng lớp cao ở Mai Cương, đều là xuất thân từ tập đoàn thép thành phố, nếu tập đoàn thép thành phố có động tĩnh nhỏ gì, trên cơ bản Mai Cương cũng nhận được tin tức đầu tiên.
Hai tháng trước tập đoàn thép thành phố giấu diếm sự cố nghiêng đổ lò gang, bên Thẩm Hoài cũng đã sớm nắm được tình hình cụ thể.
Chỉ là từ năm 95 từ trung ương đến địa phương, không coi trọng an toàn trong sản xuất, nhà nước quản lí ngành sản xuất công nghiệp nặng có phần buông lỏng, cục giám sát chất lượng trong nước cũng không được coi trọng, địa vị tương đối thấp. Như việc giấu diếm sự cố vừa rồi có thể coi là phất phổ biến. Cho dù có báo cáo lên cấp trên, bên trên cũng không nghiêm túc sử lí sự việc, duy chỉ có sự cố xảy ra gây thương vong từ 10 người trở lên, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sản xuất mới bị truy cứu trách nhiệm.
Thấy Thẩm Hoài để điện thoại xuống, Tống Hồng Quân liền hỏi:
- Lần này Đàm Khải bình có bị sao không?
Tống Hồng Quân không có cảm tình gì với Đông Hoa và tập đoàn thép thành phố, nếu anh vì sự cố lần này khiến 10 công nhân thương vong mà cảm thấy thương cảm thì không thực tế tí nào.
Con người luôn thờ ơ, cả nước mỗi năm tai nạn giao thông gây thương vong mấy vạn người, nếu như lúc nào cũng vì người khác mà buồn phiền cũng không được
Tống Hồng Quân quan tâm đến là vì sự cố lần này có khiến Đàm Khải Bình rối rắm, thậm trí cảm thấy trong cái rủi có cái may đều cũng là việc bình thường.
Chỉ là sự cố lần này xảy ra ở dây truyền đúc thép, là nơi Thẩm Hoài làm việc bốn năm, trong sự cố lần này có 11 người thương vong, thậm trí có ba người do hắn tuyển vào dây truyền đúc thép.
Trong lòng có tâm sự nhưng Thẩm Hoài không nói với mọi người được.
Thấy Tống Hồng Quân quan tâm sự cố lần này ảnh hưởng như thế nào đến Đàm Khải Bình khiến Thẩm Hoài thấy hụt hẫng, bỏ tai nghe xuống, giải thích cụ thể và tỉ mỉ về sự cố cho bọn Trần Binh nghe.
- Xưởng đúc thép của tập đoàn trong sáu tháng cuối năm nhận được đơn đặt hàng đúc tua-bin nước vòng bằng kim loại cho những hạng mục của nhà máy thủy điện Trường Giang. Những khối đúc này riêng vòng ngoài đã lên đến hơn 80 tấn, cần áp dụng kĩ thuật tứ hộp hợp lại rất khó, vượt qua cả trình độ kĩ thuật hiện giờ của tập đoàn Thị Cương. Nhưng vài năm gần đây lợi nhuận của tập đoàn Thị Cương rất thấp, đến cuối năm có tiền để trả lương cho công nhân hay không chủ yếu dựa vào đơn đặt hàng ở xưởng đúc gang thép. Một đơn đặt hàng lớn như vậy, từ trên xuống dưới đều không muốn tuột mất, cố gắng tiếp nhận đơn đặt hàng và tổ chức sản xuất. Cả đơn đặt hàng vẫn chưa hoàn thành một phần ba, ca làm việc ban ngày đã hoàn thành bộ phận đúc kim loại bên trên, ca thứ hai bắt đầu đúc vòng bên dưới, đến 8h26 đã xảy ra sự cố. Vẫn chưa điều tra được nguyên nhân, nhưng trong lúc xảy ra vụ nổ, hiện trường trong xưởng đúc có hơn 30 công nhân, bao gồm hai nhân viên bên A đang giám sát tiến độ đứng đối diện với khoang đúc chụp ảnh thì xảy ra sự cố. Cùng lúc đó đã tiến hành cứu hỏa dập tắt lửa, số người chết hiện giờ đã lên đến 11 người, trên tỉnh phái La Thành Huy, Trần Bảo Kỳ từ Từ Thành đến Đông Hoa nắm bắt tình hình và tìm phương hướng giải quyết. Hơn nữa hai tháng trước đã xảy ra sự cố nghiêng đổ lò thép gây thương vong, cũng đã báo cáo lên tỉnh đợi điều tra và truy cứu trách nhiệm.
Trần Binh thở dài nói:
- Vài năm lại đây, trốn quan trường ở Đông Hoa cũng biến đổi khôn lường, Cố Đồng lại luôn đứng vững, không biết lần này hắn có bị lật đổ hay không.
Sau Hùng Văn Bân, Cố Đồng thay mặt tiếp quản nhà máy Thị Cương, sau khi tập đoàn Thị Cương cải cách chế độ, y vẫn nắm vững quyền lực ở tập đoàn, không cho phép người khác nhúng tay vào. Từ một cán bộ phó phòng đến bây giờ là ủy biên thường vụ, phó chủ tịch mặt trận
Tổ Quốc, thành viên ban mặt trận tổ quốc tỉnh, cũng có thể nói trong chốn quan trường ở Đông Hoa vị trí của y vẫn chưa bị lung lay.
Nhưng mà sự cố lần này rất nghiêm trọng, lại thêm sự cố hai tháng trước đã giấu diếm không báo cáo lên cấp trên nữa. Bên thành phố không có cách nào giúp đỡ, đùn đẩy trách nhiệm giúp Cố Đồng nữa. Nhưng, nếu như lần này đem Cố Đồng ra luận tội, vì sự cố nghiêm trọng này mà phải có một lời giải thích thỏa đáng với toàn bộ mọi người từ cấp trên xuống cấp dưới, vậy thì việc sản xuất ở tập đoàn Thị Cương làm sao duy trì được?
Thẩm Hoài ngồi ở ghế sô pha nói:
- Cố Đồng đã kinh doanh nhiều năm ở Thị Cương, ghế ngồi đã ấm chỗ. Nếu loại trừ hắn, người không được trọng dụng, hầu như đều ra khỏi Thị Cương, người ở lại hầu như là những tầng lớp quản lý, bao gồm tầng lớp quản lý điều động nhà máy hợp kim thép đều là tay chân của Cố Đồng. Nếu như một lần nữa thành phố cắt chức hắn, cả một trật tự kinh doanh sản xuất ở tập đoàn Thị Cương, thì Thị Cương có lẽ sẽ phải bị ngừng trệ một thời gian, nhưng qua lần ngừng trệ này không biết Thị Cương có còn đứng lên được nữa không.
Ngoại trừ Tống Hồng Quân ra, mọi người trong phòng đều nắm rõ mọi tình hình ở tập đoàn Thị Cương
Vấn đề ở tập đoàn Thị Cương đã vượt ra khỏi sự nghiêm trọng của nó, giống như là một tệ nạn nghiêm trọng kéo dài lâu ngày, hành động chậm chạp này căn bản chịu không được sự đả kích từ bên ngoài, sự cố lần này có lẽ là chất xúc tác khiến Thị Cương xụp đổ nhanh chóng.
Là một xí nghiệp có quy mô lớn nhất Đông Hoa, tập đoàn Thị Cương (thép thành phố) có gần 7000 người kể cả công nhân viên và người về hưu, ngoài việc chủ yếu luyện thép ra, đồng thời cũng nắm trong tay hơn 10 công ty ba xưởng sản xuất, tính cả những xí nghiệp nhỏ thì hệ lụy của nó càng nghiêm trọng, một khi tập đoàn Thị Cương bị sụp đổ, ảnh hưởng đến Đông Hoa còn nghiêm trọng hơn cả sự cố nghiêm trọng lần này.
Trần Binh nghĩ ra một khả năng liền hỏi Thẩm Hoài:
- Thành phố có yêu cầu Mai Cương tiếp nhận Thị Cương hay khồn?
Thẩm Hoài trầm tư nghĩ một lúc rồi nói:
- Chưa chắc Đàm Khải Bình đã cúi đầu thừa nhận, nhưng hệ lụy của tập đoàn Thị Cương rất lớn, làm sao để giải quyết những vấn đề ở Thị Cương hội nghị thường vụ thành phố ắt sẽ có phân công. Nhưng cục diện ở Thị Cương rất rối rắm, không dễ dàng gì tiếp nhận.
Tống Hồng Quân nói:
- Nếu Thị Cương đã hỗn loạn như thế, chỉ còn lại một cái khung rỗng chi bằng thông báo phá sản không tốt hơn à.
- Dù cho nhà máy có mục có nát đến đâu thì trong mấy năm nay thành phố cũng đã hao công tốn sức và bỏ ra một số tiền lớn với nó rồi, đồng thời lại là xí nghiệp thí điểm đầu tiên trong cuộc cải cách chế độ xí nghiệp nhà nước ở Đông Hoa ---- Dựa vào những lời bịa đặt này làm sao thành phố có thể chủ động đập phá nó? Hơn nữa sự sụp đổ của tập đoàn Thị Cương sẽ liên lụy đến hàng ngàn gia đình công nhân, thành phố tuyệt đối không dám làm liều đâu. Dựa vào suy nghĩ của tôi thì nên giải quyết một cách nhanh chóng là tốt nhất, nhưng thành phố sẽ không bao giờ thông qua, vả lại chúng ta hãy cứ chờ thử xem.
Bây giờ Thẩm Hoài cũng không thể phán đoán chuẩn xác sự cố đấy được, nó sẽ ảnh hưởng đến Đông Hoa như thế nào, có một số việc cần thời gian mới biết được.
Tuy nhiên tình hình trước mắt chỉ khiến Đàm Khải Bình rối trí hơn, hắn có thể đứng một bên quan sát tình hình.
Tống Hồng Quân hỏi:
- Phát sinh chuyện lớn như thế này, tôi nghĩ bọn họ có thể ép buộc anh làm bản kiểm điểm, sau đó xin từ chức ở Mai Cương thì sao?
Hiện tại Thị Cương đã xảy phát sinh ra chuyện này, Đàm Khải Bình đang rối trí, cho dù Thẩm Hoài có cúi đầu nhận lỗi, y cũng không còn thì giờ gây phiền toái cho Thẩm Hoài nữa
Huống chi, bọn họ cũng không nắm rõ sự cố ở Thị Cương sẽ ảnh hưởng thế nào đến toàn cục diện ở Đông Hoa, càng không thể lại ép buộc Thẩm Hoài lần nữa, khiến mọi phương diện đều khó khăn.
Thẩm Hoài cười và nói:
- Không, hai ngày nữa tôi cũng về lại Đông Hoa, bản kiểm điểm nhất định phải làm, chức vụ ở Mai Cương cũng phải từ bỏ, tôi còn muốn đến Du Sơn lăn lộn một thời gian nữa. Tôi đã nhận tội rồi sẽ không bao giờ bỏ cuộc giữa chừng.
Tống Hồng Quân bĩu môi, Thẩm Hoài không muốn hòa giải với Đàm Khải Bình nữa rồi.
Thẩm Hoài lại hỏi Tống Hồng Quân:
- Anh đến đây rồi còn cô út đâu rồi?
Tống Hồng Quân nói:
- Chắc là về ngủ rồi, sáng mai cô ấy phải dậy sớm lên máy bay nữa. Anh còn chuyện gì tìm cô ấy sao?
Thẩm Hoài nói:
- Tôi hy vọng cô út sẽ đảm nhiệm chức chủ tịch hội đồng quản trị Hoài Năng.
Tống Hồng Quân nghi ngờ, không hiểu liền hỏi:
- Tại sao?
Lúc này Tống Văn Huệ đã là phó tổng giám đốc thường vụ tập đoàn xây dựng điện lực Đông Nam. Mục tiêu của cô ấy có lẽ là chỉ đạo những công việc ở Đông Điện, chứ không phải là một chức vụ quản lí nhỏ trong xí nghiệp.
- Chiều nay ông cụ nói chuyện một mình với tôi, không hy vọng nhiều vào chúng ta sẽ nhanh tróng ổn định mọi việc, những ý này tôi nghĩ ông cụ và cô út đã thảo luận qua. Ngoài ra, tôi cũng nắm rõ một số tài liệu cải cách bên bộ điện lực, chủ trương của Vương Nguyên là muốn xóa bỏ bộ điện lực, tổ chức thành một công ty có mạng lưới điện quốc gia. Nếu như không thể thay đổi được chủ trương của Vương Nguyên, vậy khi điện lực ở Đông điện cải cách, sẽ suy yếu nghiêm trọng. Cô út cũng biết khả năng này có thể xảy ra, chỉ ra vẫn chưa có quyết định đi như thế nào mà thôi.
Tống Hồng Quân hỏi:
- Anh muốn nói Đông điện sẽ sửa đổi chế độ thành xí nghiệp cấp hai phụ trách xây dựng những mạng lưới điện lực cơ bản.?
Thẩm Hoài nói:
- Sau khi công ty mạng lưới điện quốc gia được thành lập, những xí nghiệp cấp dưới như cấp hai cấp 3 và những bộ phận quản lí ở địa phương đều bắt buộc phải dựa vào tính chất nghiệp vụ và từng khu vực tiến hành điều chỉnh lại quy mô. Đông điện được thành lập là để phục vụ xây dựng ngành điện trong sáu tỉnh Đông Nam, một khi đã tiến hành cải cách, mục tiêu này sẽ để cho cường hóa, những nghiệp vụ khác và tài sản rất có khả năng sẽ bị cắt bỏ, phân chia cho những xí nghiệp trung ương khác, hoặc là địa phương trực tiếp tiếp nhận. Nhưng đồng thời sau khi các bộ phận ở các tỉnh đổi thành công ty mạng lưới điện tỉnh, chưa chắc đã chịu bỏ những nghiệp vụ xây dựng căn bản, cuối cùng là sẽ tăng cường mạng lưới điện toàn tỉnh, còn toàn thể Đông điện sẽ suy yếu, thậm trí còn bị sụp đổ, mọi khả năng đều có thể diễn ra.
- Tôi lại nghĩ việc đó nếu kéo dài về sau, để tập đoàn cắt bỏ những nghiệp vụ ở Đông điện không bằng chủ động cắt bỏ những nghiệp vụ trên, tăng cường cho tập đoàn Hoài Năng. Còn một phương diện khác, đó là chủ động chào đón bộ điện lực cải cách, nắm bắt một số quyền chủ động.
Tống Hồng Quân nói:
- Cái này phải để cô út tìm ông cụ rồi cùng Đới Thành Quốc thảo luận cụ thể. Cục diện bộ điện lực bây giờ có thể duy trì, nhưng Vương Nguyên là người sáng giá cho chức thủ tướng, muộn nhất đến là đến năm 98 khi chính phủ thay đổi nhiệm kì, bộ điện lực không muốn cải cách có lẽ cũng khó mà kéo dãn được.
Khi tập đoàn Hoài Năng mới thành lấp, sau khi tiếp nhận một phần tài sản Đông điện cắt bớt xong, đăng kí tài sản đã lên đến 4 trăm triệu --- kinh tế của tập đoàn Hoài Năng phát triển nếu so sánh với thành phố Đông Hoa có thể nói là rất mạnh, nhưng nếu để vào bối cảnh Bộ điện lực bấy giờ có thể nói là rất bé nhỏ không đáng kể gì.
Năm 95, cả nước từ trung ương đến địa phương, những doanh nghiệp nhà nước đã lên đến hơn 1 vạn, tổng tài sản và quy mô sản xuất lên đến gần ba ngàn tỷ.
Bộ điện lực, bao gồm mạng lưới điện địa phương và tài sản phát điện, tổng quy mô tài sản lên đến mấy trăm trăm tỉ, cán bộ công nhân viên chức hơn một triệu, tổng tài sản của tập đoàn Hoài Năng không qua bốn năm trăm triệu, ở Bộ điện lực có thể nói là không đáng kể.
Nhưng mà, nhìn thấy toàn bộ bối cảnh ngành điện lực thay đổi chế độ, tập đoàn Hoài Năng có thể có một tí gọi là, tập đoàn xây dựng điện lực Đông Nam còn có mấy tỉ không liên quan gì đến nghiệp vụ xây dựng điện lực phải bỏ đi.
Nếu như có thể đạt được một phần tài sản nghiệp vụ này, tập đoàn Hoài Năng đã có thể phát triển nhanh chóng.
Thẩm Hoài cảm thấy trong 20 -30 năm sau, trước sau gì trong nước cũng dựa vào xây dựng địa phương, kinh tế phát triển làm trọng tâm, cấp trên cạnh tranh lúc được lúc mất, nhà họ Tống ở bên trung ương làm gì có đường đi nào tốt hơn để đi, không bằng nhẫn nhịn, tránh những thế mạnh ngầm, tranh giành nhiều điều thực tế như thế mới tốt.
Tống Hồng Quân bước vào phòng nhìn thấy Trần Binh, Chử Cường, Thiệu Chinh, Trần Đồng đều ở đó, còn Thẩm Hoài ngồi trên sopha trong góc phòng nói chuyện điện thoại, từ sắc mặt hắn có thể biết được hắn đã biết thêm một số chuyện sự cố ở tập đoàn thép thành phố.
Mai Cương và tập đoàn thép thành phố có muôn vàn mối liên hệ, Triệu Đông, Từ Khê Đình, Phan Thành, Từ Văn Đao và một số người khác thuộc tầng lớp cao ở Mai Cương, đều là xuất thân từ tập đoàn thép thành phố, nếu tập đoàn thép thành phố có động tĩnh nhỏ gì, trên cơ bản Mai Cương cũng nhận được tin tức đầu tiên.
Hai tháng trước tập đoàn thép thành phố giấu diếm sự cố nghiêng đổ lò gang, bên Thẩm Hoài cũng đã sớm nắm được tình hình cụ thể.
Chỉ là từ năm 95 từ trung ương đến địa phương, không coi trọng an toàn trong sản xuất, nhà nước quản lí ngành sản xuất công nghiệp nặng có phần buông lỏng, cục giám sát chất lượng trong nước cũng không được coi trọng, địa vị tương đối thấp. Như việc giấu diếm sự cố vừa rồi có thể coi là phất phổ biến. Cho dù có báo cáo lên cấp trên, bên trên cũng không nghiêm túc sử lí sự việc, duy chỉ có sự cố xảy ra gây thương vong từ 10 người trở lên, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sản xuất mới bị truy cứu trách nhiệm.
Thấy Thẩm Hoài để điện thoại xuống, Tống Hồng Quân liền hỏi:
- Lần này Đàm Khải bình có bị sao không?
Tống Hồng Quân không có cảm tình gì với Đông Hoa và tập đoàn thép thành phố, nếu anh vì sự cố lần này khiến 10 công nhân thương vong mà cảm thấy thương cảm thì không thực tế tí nào.
Con người luôn thờ ơ, cả nước mỗi năm tai nạn giao thông gây thương vong mấy vạn người, nếu như lúc nào cũng vì người khác mà buồn phiền cũng không được
Tống Hồng Quân quan tâm đến là vì sự cố lần này có khiến Đàm Khải Bình rối rắm, thậm trí cảm thấy trong cái rủi có cái may đều cũng là việc bình thường.
Chỉ là sự cố lần này xảy ra ở dây truyền đúc thép, là nơi Thẩm Hoài làm việc bốn năm, trong sự cố lần này có 11 người thương vong, thậm trí có ba người do hắn tuyển vào dây truyền đúc thép.
Trong lòng có tâm sự nhưng Thẩm Hoài không nói với mọi người được.
Thấy Tống Hồng Quân quan tâm sự cố lần này ảnh hưởng như thế nào đến Đàm Khải Bình khiến Thẩm Hoài thấy hụt hẫng, bỏ tai nghe xuống, giải thích cụ thể và tỉ mỉ về sự cố cho bọn Trần Binh nghe.
- Xưởng đúc thép của tập đoàn trong sáu tháng cuối năm nhận được đơn đặt hàng đúc tua-bin nước vòng bằng kim loại cho những hạng mục của nhà máy thủy điện Trường Giang. Những khối đúc này riêng vòng ngoài đã lên đến hơn 80 tấn, cần áp dụng kĩ thuật tứ hộp hợp lại rất khó, vượt qua cả trình độ kĩ thuật hiện giờ của tập đoàn Thị Cương. Nhưng vài năm gần đây lợi nhuận của tập đoàn Thị Cương rất thấp, đến cuối năm có tiền để trả lương cho công nhân hay không chủ yếu dựa vào đơn đặt hàng ở xưởng đúc gang thép. Một đơn đặt hàng lớn như vậy, từ trên xuống dưới đều không muốn tuột mất, cố gắng tiếp nhận đơn đặt hàng và tổ chức sản xuất. Cả đơn đặt hàng vẫn chưa hoàn thành một phần ba, ca làm việc ban ngày đã hoàn thành bộ phận đúc kim loại bên trên, ca thứ hai bắt đầu đúc vòng bên dưới, đến 8h26 đã xảy ra sự cố. Vẫn chưa điều tra được nguyên nhân, nhưng trong lúc xảy ra vụ nổ, hiện trường trong xưởng đúc có hơn 30 công nhân, bao gồm hai nhân viên bên A đang giám sát tiến độ đứng đối diện với khoang đúc chụp ảnh thì xảy ra sự cố. Cùng lúc đó đã tiến hành cứu hỏa dập tắt lửa, số người chết hiện giờ đã lên đến 11 người, trên tỉnh phái La Thành Huy, Trần Bảo Kỳ từ Từ Thành đến Đông Hoa nắm bắt tình hình và tìm phương hướng giải quyết. Hơn nữa hai tháng trước đã xảy ra sự cố nghiêng đổ lò thép gây thương vong, cũng đã báo cáo lên tỉnh đợi điều tra và truy cứu trách nhiệm.
Trần Binh thở dài nói:
- Vài năm lại đây, trốn quan trường ở Đông Hoa cũng biến đổi khôn lường, Cố Đồng lại luôn đứng vững, không biết lần này hắn có bị lật đổ hay không.
Sau Hùng Văn Bân, Cố Đồng thay mặt tiếp quản nhà máy Thị Cương, sau khi tập đoàn Thị Cương cải cách chế độ, y vẫn nắm vững quyền lực ở tập đoàn, không cho phép người khác nhúng tay vào. Từ một cán bộ phó phòng đến bây giờ là ủy biên thường vụ, phó chủ tịch mặt trận
Tổ Quốc, thành viên ban mặt trận tổ quốc tỉnh, cũng có thể nói trong chốn quan trường ở Đông Hoa vị trí của y vẫn chưa bị lung lay.
Nhưng mà sự cố lần này rất nghiêm trọng, lại thêm sự cố hai tháng trước đã giấu diếm không báo cáo lên cấp trên nữa. Bên thành phố không có cách nào giúp đỡ, đùn đẩy trách nhiệm giúp Cố Đồng nữa. Nhưng, nếu như lần này đem Cố Đồng ra luận tội, vì sự cố nghiêm trọng này mà phải có một lời giải thích thỏa đáng với toàn bộ mọi người từ cấp trên xuống cấp dưới, vậy thì việc sản xuất ở tập đoàn Thị Cương làm sao duy trì được?
Thẩm Hoài ngồi ở ghế sô pha nói:
- Cố Đồng đã kinh doanh nhiều năm ở Thị Cương, ghế ngồi đã ấm chỗ. Nếu loại trừ hắn, người không được trọng dụng, hầu như đều ra khỏi Thị Cương, người ở lại hầu như là những tầng lớp quản lý, bao gồm tầng lớp quản lý điều động nhà máy hợp kim thép đều là tay chân của Cố Đồng. Nếu như một lần nữa thành phố cắt chức hắn, cả một trật tự kinh doanh sản xuất ở tập đoàn Thị Cương, thì Thị Cương có lẽ sẽ phải bị ngừng trệ một thời gian, nhưng qua lần ngừng trệ này không biết Thị Cương có còn đứng lên được nữa không.
Ngoại trừ Tống Hồng Quân ra, mọi người trong phòng đều nắm rõ mọi tình hình ở tập đoàn Thị Cương
Vấn đề ở tập đoàn Thị Cương đã vượt ra khỏi sự nghiêm trọng của nó, giống như là một tệ nạn nghiêm trọng kéo dài lâu ngày, hành động chậm chạp này căn bản chịu không được sự đả kích từ bên ngoài, sự cố lần này có lẽ là chất xúc tác khiến Thị Cương xụp đổ nhanh chóng.
Là một xí nghiệp có quy mô lớn nhất Đông Hoa, tập đoàn Thị Cương (thép thành phố) có gần 7000 người kể cả công nhân viên và người về hưu, ngoài việc chủ yếu luyện thép ra, đồng thời cũng nắm trong tay hơn 10 công ty ba xưởng sản xuất, tính cả những xí nghiệp nhỏ thì hệ lụy của nó càng nghiêm trọng, một khi tập đoàn Thị Cương bị sụp đổ, ảnh hưởng đến Đông Hoa còn nghiêm trọng hơn cả sự cố nghiêm trọng lần này.
Trần Binh nghĩ ra một khả năng liền hỏi Thẩm Hoài:
- Thành phố có yêu cầu Mai Cương tiếp nhận Thị Cương hay khồn?
Thẩm Hoài trầm tư nghĩ một lúc rồi nói:
- Chưa chắc Đàm Khải Bình đã cúi đầu thừa nhận, nhưng hệ lụy của tập đoàn Thị Cương rất lớn, làm sao để giải quyết những vấn đề ở Thị Cương hội nghị thường vụ thành phố ắt sẽ có phân công. Nhưng cục diện ở Thị Cương rất rối rắm, không dễ dàng gì tiếp nhận.
Tống Hồng Quân nói:
- Nếu Thị Cương đã hỗn loạn như thế, chỉ còn lại một cái khung rỗng chi bằng thông báo phá sản không tốt hơn à.
- Dù cho nhà máy có mục có nát đến đâu thì trong mấy năm nay thành phố cũng đã hao công tốn sức và bỏ ra một số tiền lớn với nó rồi, đồng thời lại là xí nghiệp thí điểm đầu tiên trong cuộc cải cách chế độ xí nghiệp nhà nước ở Đông Hoa ---- Dựa vào những lời bịa đặt này làm sao thành phố có thể chủ động đập phá nó? Hơn nữa sự sụp đổ của tập đoàn Thị Cương sẽ liên lụy đến hàng ngàn gia đình công nhân, thành phố tuyệt đối không dám làm liều đâu. Dựa vào suy nghĩ của tôi thì nên giải quyết một cách nhanh chóng là tốt nhất, nhưng thành phố sẽ không bao giờ thông qua, vả lại chúng ta hãy cứ chờ thử xem.
Bây giờ Thẩm Hoài cũng không thể phán đoán chuẩn xác sự cố đấy được, nó sẽ ảnh hưởng đến Đông Hoa như thế nào, có một số việc cần thời gian mới biết được.
Tuy nhiên tình hình trước mắt chỉ khiến Đàm Khải Bình rối trí hơn, hắn có thể đứng một bên quan sát tình hình.
Tống Hồng Quân hỏi:
- Phát sinh chuyện lớn như thế này, tôi nghĩ bọn họ có thể ép buộc anh làm bản kiểm điểm, sau đó xin từ chức ở Mai Cương thì sao?
Hiện tại Thị Cương đã xảy phát sinh ra chuyện này, Đàm Khải Bình đang rối trí, cho dù Thẩm Hoài có cúi đầu nhận lỗi, y cũng không còn thì giờ gây phiền toái cho Thẩm Hoài nữa
Huống chi, bọn họ cũng không nắm rõ sự cố ở Thị Cương sẽ ảnh hưởng thế nào đến toàn cục diện ở Đông Hoa, càng không thể lại ép buộc Thẩm Hoài lần nữa, khiến mọi phương diện đều khó khăn.
Thẩm Hoài cười và nói:
- Không, hai ngày nữa tôi cũng về lại Đông Hoa, bản kiểm điểm nhất định phải làm, chức vụ ở Mai Cương cũng phải từ bỏ, tôi còn muốn đến Du Sơn lăn lộn một thời gian nữa. Tôi đã nhận tội rồi sẽ không bao giờ bỏ cuộc giữa chừng.
Tống Hồng Quân bĩu môi, Thẩm Hoài không muốn hòa giải với Đàm Khải Bình nữa rồi.
Thẩm Hoài lại hỏi Tống Hồng Quân:
- Anh đến đây rồi còn cô út đâu rồi?
Tống Hồng Quân nói:
- Chắc là về ngủ rồi, sáng mai cô ấy phải dậy sớm lên máy bay nữa. Anh còn chuyện gì tìm cô ấy sao?
Thẩm Hoài nói:
- Tôi hy vọng cô út sẽ đảm nhiệm chức chủ tịch hội đồng quản trị Hoài Năng.
Tống Hồng Quân nghi ngờ, không hiểu liền hỏi:
- Tại sao?
Lúc này Tống Văn Huệ đã là phó tổng giám đốc thường vụ tập đoàn xây dựng điện lực Đông Nam. Mục tiêu của cô ấy có lẽ là chỉ đạo những công việc ở Đông Điện, chứ không phải là một chức vụ quản lí nhỏ trong xí nghiệp.
- Chiều nay ông cụ nói chuyện một mình với tôi, không hy vọng nhiều vào chúng ta sẽ nhanh tróng ổn định mọi việc, những ý này tôi nghĩ ông cụ và cô út đã thảo luận qua. Ngoài ra, tôi cũng nắm rõ một số tài liệu cải cách bên bộ điện lực, chủ trương của Vương Nguyên là muốn xóa bỏ bộ điện lực, tổ chức thành một công ty có mạng lưới điện quốc gia. Nếu như không thể thay đổi được chủ trương của Vương Nguyên, vậy khi điện lực ở Đông điện cải cách, sẽ suy yếu nghiêm trọng. Cô út cũng biết khả năng này có thể xảy ra, chỉ ra vẫn chưa có quyết định đi như thế nào mà thôi.
Tống Hồng Quân hỏi:
- Anh muốn nói Đông điện sẽ sửa đổi chế độ thành xí nghiệp cấp hai phụ trách xây dựng những mạng lưới điện lực cơ bản.?
Thẩm Hoài nói:
- Sau khi công ty mạng lưới điện quốc gia được thành lập, những xí nghiệp cấp dưới như cấp hai cấp 3 và những bộ phận quản lí ở địa phương đều bắt buộc phải dựa vào tính chất nghiệp vụ và từng khu vực tiến hành điều chỉnh lại quy mô. Đông điện được thành lập là để phục vụ xây dựng ngành điện trong sáu tỉnh Đông Nam, một khi đã tiến hành cải cách, mục tiêu này sẽ để cho cường hóa, những nghiệp vụ khác và tài sản rất có khả năng sẽ bị cắt bỏ, phân chia cho những xí nghiệp trung ương khác, hoặc là địa phương trực tiếp tiếp nhận. Nhưng đồng thời sau khi các bộ phận ở các tỉnh đổi thành công ty mạng lưới điện tỉnh, chưa chắc đã chịu bỏ những nghiệp vụ xây dựng căn bản, cuối cùng là sẽ tăng cường mạng lưới điện toàn tỉnh, còn toàn thể Đông điện sẽ suy yếu, thậm trí còn bị sụp đổ, mọi khả năng đều có thể diễn ra.
- Tôi lại nghĩ việc đó nếu kéo dài về sau, để tập đoàn cắt bỏ những nghiệp vụ ở Đông điện không bằng chủ động cắt bỏ những nghiệp vụ trên, tăng cường cho tập đoàn Hoài Năng. Còn một phương diện khác, đó là chủ động chào đón bộ điện lực cải cách, nắm bắt một số quyền chủ động.
Tống Hồng Quân nói:
- Cái này phải để cô út tìm ông cụ rồi cùng Đới Thành Quốc thảo luận cụ thể. Cục diện bộ điện lực bây giờ có thể duy trì, nhưng Vương Nguyên là người sáng giá cho chức thủ tướng, muộn nhất đến là đến năm 98 khi chính phủ thay đổi nhiệm kì, bộ điện lực không muốn cải cách có lẽ cũng khó mà kéo dãn được.
Khi tập đoàn Hoài Năng mới thành lấp, sau khi tiếp nhận một phần tài sản Đông điện cắt bớt xong, đăng kí tài sản đã lên đến 4 trăm triệu --- kinh tế của tập đoàn Hoài Năng phát triển nếu so sánh với thành phố Đông Hoa có thể nói là rất mạnh, nhưng nếu để vào bối cảnh Bộ điện lực bấy giờ có thể nói là rất bé nhỏ không đáng kể gì.
Năm 95, cả nước từ trung ương đến địa phương, những doanh nghiệp nhà nước đã lên đến hơn 1 vạn, tổng tài sản và quy mô sản xuất lên đến gần ba ngàn tỷ.
Bộ điện lực, bao gồm mạng lưới điện địa phương và tài sản phát điện, tổng quy mô tài sản lên đến mấy trăm trăm tỉ, cán bộ công nhân viên chức hơn một triệu, tổng tài sản của tập đoàn Hoài Năng không qua bốn năm trăm triệu, ở Bộ điện lực có thể nói là không đáng kể.
Nhưng mà, nhìn thấy toàn bộ bối cảnh ngành điện lực thay đổi chế độ, tập đoàn Hoài Năng có thể có một tí gọi là, tập đoàn xây dựng điện lực Đông Nam còn có mấy tỉ không liên quan gì đến nghiệp vụ xây dựng điện lực phải bỏ đi.
Nếu như có thể đạt được một phần tài sản nghiệp vụ này, tập đoàn Hoài Năng đã có thể phát triển nhanh chóng.
Thẩm Hoài cảm thấy trong 20 -30 năm sau, trước sau gì trong nước cũng dựa vào xây dựng địa phương, kinh tế phát triển làm trọng tâm, cấp trên cạnh tranh lúc được lúc mất, nhà họ Tống ở bên trung ương làm gì có đường đi nào tốt hơn để đi, không bằng nhẫn nhịn, tránh những thế mạnh ngầm, tranh giành nhiều điều thực tế như thế mới tốt.