Vì chênh lệch múi giờ, nên Thẩm Hoài lên máy bay ở sân bay quốc tế Yến Kinh vào buổi trưa, lúc hạ cánh ở Luân Đôn cũng là lúc giữa trưa, giống như là chỉ ngồi máy bay gần hai tiếng thôi vậy.
Trong ấn tượng của Thẩm Hoài, mùa đông ở Luân Đôn ẩm ướt và mưa nhiều, nhưng khi hắn xuống máy bay trên trời đầy những đám mây muôn hình vạn trạng, mặt trời chiều lấp lánh như khắp nơi đều được nạm vàng khảm ngọc.
Sân bay quốc tế ở Luân Đôn rất đông, Thẩm Hoài và những hành khách đi cùng phải xếp hàng dài trước cửa kiểm tra hải quan.
Người xếp hàng ngay trước Thẩm Hoài cũng là người đi cùng chuyến bay với hắn từ Yến Kinh. Đôi vợ chồng trẻ này đến nước Anh để tìm người thân, họ chỉ biết nói vài câu tiếng Anh đơn giản. Khi nhân viên hải quan hỏi, họ vừa nghe không hiểu, nói cũng không nói được, nên cuống cuồng đỏ hết cả mặt lên.
Thẩm Hoài đến dùng tiếng Anh chào hỏi nhân viên hải quan, sau đó lấy vé máy bay phản hồi của đôi vợ chồng trẻ này, rồi nói với họ để phòng tránh việc di dân phi pháp nên đối với người lần đầu tới nước Anh, nhân viên hải quan sẽ phải kiểm tra rất nghiêm khắc.
Sau khi thấy đôi vợ chồng trẻ này xuất trình vé may bay phản hổi, nhân viên hải quan mới kiểm tra rộng rãi hơn, vì vậy họ rất nhanh đã được thông qua.
Thẩm Hoài cũng không mất nhiều thời gian ở khu vực kiểm tra này, sau khi được thông qua hắn xách hành lý đi tới khu vực kiểm tra hành lý.
Tại khu vực kiểm tra hành lý, đôi vợ chồng trẻ kia ngôn ngữ thì không thông thạo cộng thêm trong hành lý lại mang thức ăn như lạp xưởng, thịt, nên đã bị kẹt lại, mặt đều đỏ hết lên. Khi nhìn thấy Thẩm Hoài đi tới, họ liền đi đến vui vẻ chào hỏi Thẩm Hoài, rồi nhờ hắn đến dịch cho.
Thẩm Hoài làm phiên dịch, đã giúp họ và nhân viên hải quan có thể hiều nhau, rồi sau đó nhìn họ đi ra ngoài sân bay, rồi mới bắt đầu kiểm tra hành lý của mình.
Thẩm Hoài cầm hành lý đi ra ngoài, nhìn thấy Thành Di mặc áo khoác màu nâu, nổi bất trong đám người đứng đón ở sân bay.
Thành Di nhìn thấy Thẩm Hoài trên vai đeo một cái ba lô lớn đơn giản, đi theo lối ra bước ra, cười và vẫy tay với hắn, sợ hắn không nhìn thấy mình.
Cô gái lần trước đi cùng máy bay từ Luân Đôn về Yến Kinh Úc Lệ, lần này cũng đến đón với Thành Di.
Chuyến bay lần trước xảy ra nhiều chuyện không vui, Thành Di tin rằng Thẩm Hoài sẽ không muốn gặp lại Lưu Phúc Long. Nhưng sợ hắn có thành kiến gì với Úc Lệ, nên chờ Thẩm Hoài đi tới, rồi giải thích:
-Ở Luân Đôn tôi không có xe vì vậy không còn cách nào đành phải nhờ Lệ làm lái xe.
Ở Luân Đôn có hai người quen, người bạn mà có thể đặt niềm tin thì thật sự không dễ dàng gì. Thẩm Hoài cùng hiểu được mối quan hệ của Thành Di và Úc Lệ, và cũng không thể vì Lưu Phúc Long mà lạnh nhạt như vậy.
Ấn tượng của mọi người về Úc Lệ, đó là một cô gái lớn lên trong gia đình khá giả, xinh đẹp và kheó léo. Mối quan hệ của cô và Lưu Phúc Thành cũng chỉ là vật hy sinh để duy trì mối quan hệ cả hai gia đình Úc gia và Lưu gia.
Về điển này, Thẩm Hoài nghĩ Thành Di cũng cùng chung cảnh ngộ.
Mặt khác, Thẩm Hoài cũng chỉ là đang duy trì mối quan hệ bề ngoài với Thành Di, chỉ là để đối phó với áp lực của cả hai bên gia đình. Thành Di không thể can thiệp vào cuộc sống của hắn, cũng như hắn cũng không thể can thiệp được vào cuộc sống của Thành Di.
Thấy Úc Lệ chủ động đưa tay ra, Thẩm Hoài cũng vui vẻ bắt tay, nói:
-Được Úc tiểu thư ra sân bay đón thể này, chuyến đi lần này tôi thật sự là thấy tự hào hơn mọi người rồi
Rồi quay sang nói với Thành Di:
-Chuyến bay của Tôn Á Lâm khoảng nửa tiếng nữa sẽ tới nơi, chúng ta có nên đi tìm chỗ nào ngồi nghỉ một lúc không?
Tôn Á Lâm bay từ Pari tới Luân Đôn nên rất thuận tiện. Trước khi Thẩm Hoài lên máy bay đã gọi điện cho Tôn Á Lâm, nên mới biết lúc đó cô quyết định tới Luân Đôn, cũng chưa kịp thông báo với Thành Di.
Thành Di cũng biết lần này Thẩm Hoài đến Luân Đôn gặp mặt cô ấy chỉ là lý do trong mắt người khác, thật ra có một việc khác cần phải xử lý.
Thẩm Hoài hẹn Tôn Á Lâm gặp mặt ở Luân Đôn, cứ nghĩ đây là mục đích chính của Thẩm Hoài đến lần này, Thành Di cũng không thấy có gì bất ngờ cả. Xem rõ thời gian hạ cánh chuyến bay của Tăng Á Lâm, Thẩm Hoài cùng Thành Di và Úc Lệ đi tới uống café tại quán café trong sân bay.
Có lẽ là để bù đắp chuyện không vui trong chuyến trở về nước lần trước, ngồi trong quán café Úc Lệ rất nhiệt tình đón tiếp Thẩm Hoài:
-Cũng may mắn là lần này anh đến, nếu không chúng tôi đã phải đi ra ký túc xá ở vùng ngoại ô để viết bài luận trong thời gian tết này, thật là thê thảm.
-Những người ở phố người Hoa và những lưu học sinh ở Luân Đôn không tổ chức hoạt động gì vào dịp tết hay sao?
Thẩm Hoài nghi hoặc hỏi.
Những người Hoa ỏ nước ngoài trên thế giới có khoảng hơn 40 50 triệu người, nhưng có 80% trong số họ tập trung tại Đông Nam Á, sau đó tới người Hoa ở nước Mỹ tại các khu định cư ở châu Âu, cũng là do dân chạy nạn vào những năm 60 70, vì vậy số lượng càng lúc càng tăng nhanh. Hiện nay số người chủ yếu tập trung định cư tại hai nước Anh và Pháp ước tính có khoảng 10 nghìn người.
Tuy không thể so sánh được với ở Pari, nhưng khu vực người Hoa ở Luân Đôn cũng rất quy mô, có khoảng 7, 8 nghìn người, chiếm 1/3 số người Hoa định cư tại nước Anh, những lưu học sinh Trung Quốc ở Luân Đôn cũng không ít, nên sẽ có rất nhiều hoạt động được tổ chức trong thời gian tết.
Thành Di nói:
-Những lưu học sinh Trung Quốc ở Luân Đôn đa phần là sinh viên của Hông Kong, bây giờ bầu không khí cũng lạ lẫm, và có gì đó không thích ứng được, nên có đến đó tự họp cũng chẳng vui, còn không bằng ở ký túc xá viết bài luận.
Không cần Thành Di giải thích nhiều, Thẩm Hoài cũng hiểu được cái bầu không khí lạ lẫm mà Thành Di muốn nói là gì, nên chỉ cười, không nói đến những chuyện không vui kia.
Hông Kong còn nửa năm nữa là chính thức trả về với tổ quốc, nên mỗi người HongKong đều vui vẻ thì đó chính là ý nghĩ của một bên thôi.
Mấy năm gần đây, vì ngày trả về sắp tới gần, nên ở Hông Kong đang dấy lên phong trào di dân, vì vậy người Hông Kong chủ yếu di dân sang nước Anh cũng là vì mối quan hệ lịch sử lâu đời của nước Anh và Hông Kong, nên trước giờ những lưu học sinh Trung Quốc tại Luân Đôn chủ yếu là lưu học sinh Hong Kong, vì vậy những người Hoa và lưu học sinh định cư ở nước Anh rất đông, không có nhận thức gì về tổ quốc.
Thành Di đến từ trong Đại Lục, xuất thân của cô ấy lại đặc biệt, nên rất khó để hòa nhập vào cùng với những cộng đồng người Hoa ở Luân Đôn.
-Nghe Tôn Á Lâm nói, tối nay hội liên hiệp Hoa Thương sẽ tổ chức đêm giao thừa, cũng là tiệc buffer, họ sẽ không đếm số người đâu, nên chúng ta sẽ trà trộn vào đó chơi, thế nào?
Thẩm Hoài hỏi.
-Được thôi, tuy nhiên nếu như bị đuổi ra ngoài thì anh phải chịu trách nhiệm đó
Thành Di cười trả lời, cô ấy cũng không muốn thời gian tết này ngồi ở ký túc xá viết bài luận.
Tuy nhận thức của những kiều bào người Hoa với tổ quôc còn có những chênh lệch rất lớn, nhưng những nhà doanh nghiệp, thương đoàn trong cộng đồng người Hoa rất chú ý tới những ưu thế vế kinh tế và chính trị khi mang quốc tịch của tổ quốc, tận dụng nguồn vốn đặc biệt do những mối quan hệ tạo lên để đầu tư phát triển sự nghiệp, thăng quan tiến chức.
Trải qua mười mấy năm cải cách mở cửa, Đại Lục coi trọng trọng điểm thu hút vốn đầu tư với Hoa Thương được đặt tại khu vực Hongkong, Quảng Tây, Đài Loan và khu vực Đông Nam Á, việc khai thác mối quan hệ của Tây Âu với Hoa Thương vẫn chưa đạt được như mong đợi.
Tuy thế lực của Hoa Thương ở Tây Âu không mạnh bằng ở Đông Nam Á, nhưng có những gia đình Hoa Thương kiệt xuất như Tôn gia ở Pari, Ngũ gia ở Luân Đôn, Đan gia ở Liverpool, họ không chỉ là những nhà lãnh đạo của người Hoa ở vùng đất đó, mà tầm ảnh hưởng cũng rất lớn, và liên kết với nhau cũng rất chặt chẽ.
Tôn Á Lâm lúc đó quyết định trước tiên sẽ đến nước Anh để gặp Thẩm Hoài, cũng chủ yếu là để cùng Thẩm Hoài tham gia bữa tiệc giao thừa tối nay do hội liên hiệp Hoa Thương tổ chức.
…
Tôn Á Lâm bay từ Pari sang nên thủ tục hải quan làm cũng đơn giản hơn Thẩm Hoài đi đến từ đại lục.
Bọn Thẩm Hoài đứng ở khu đón người thân không bao lâu thì nhìn thấy thân hình cao gầy của Tôn Á Lâm và bố cô ấy Tôn Khải Thiện cùng một nhân viên đi theo, vui vẻ đi ra.
-Cậu cũng qua đây ạ?
Thẩm Hoài thấy Tôn Khải Thiện rời khỏi Pari ngay trong đêm giao thừa để đến Luân Đôn nên thấy rất bất ngờ, cười và hỏi.
-Trước đây cháu ném bom, Pari cũng bị liên lụy.
Tôn Khải Thiện cười nói.
-Thực ra cậu dự định cuối năm sẽ gặp Ngũ Hùng của Ngũ gia ở Luân Đôn, nhưng nghe tin cháu cũng đang ở Luân Đôn, nên đi tới trước một chút, để có thể giới thiệu cháu với Ngũ Hùng. Buổi tối cậu sẽ quay lại Pari.
Luân Đôn cách Pari cũng không xa, ngồi tàu hỏa cũng chỉ mất 3, 4 tiếng, Tôn Khải Thiện và Tôn Á Lâm cùng đến Luân Đôn, sau đó buổi tối trở lại Pari cũng không có gì bất tiện.
Không biết Tôn Á Lâm vất vả như thế nào, nhưng lần này Tôn Khải Thiện đích thân đến, Thẩm Hoài rất cảm kích.
Tuy trong bữa tiệc tối nay, Thẩm Hoài cũng có ý định tiếp xúc với người của Ngũ gia, nhưng lần này do Tôn Á Lâm và Tôn Khải Thiện giới thiệu nên hiệu quả hoàn toàn khác.
Tôn Á Lâm tuy là người kế thừa xuất sắc của Tôn Khải Thiện, những sức ảnh hưởng của cô trong cộng đồng Hoa Thương ở Tây Âu còn kém xa so với bố cô.
Thẩm Hoài giới thiệu Thành Di với Úc Lệ với Tôn Khải Thiện.
Úc Lệ xuất thân khá giả, nhưng tập đoàn Cảnh Thụy là doanh nghiệp nội địa vừa nổi lên, thì không thể so sánh được với Tôn gia Tập đoàn tài chính Hoa Thương đã vững chắc từ hơn nửa thế kỷ nay. Đặc biệt là tương lai phía trước còn chưa biết thế nào, nên vẫn phải có chút câu nệ trước cây kỳ cựu của Hoa Thương Tôn Á Lâm và Tôn Khải Thiện.
Thành Di xuất thân cũng là gia đình khá giả, bố cô là ủy viên trung ương dự bị, đi tới đâu cũng không ai bảo là gia đình có trọng lượng nhẹ. Lúc trước cô cũng đã từng gặp mặt Tôn Á Lâm, chỉ là không hiểu Thẩm Hoài ném bom gì mà tập đoàn tài chính Hoa Thương ở Pari cũng bị chấn động.
Nhưng Thành Di nghĩ sẽ duy trì mối quan hệ của cô với Thẩm Hoài ở mức bạn bè bình thường, cùng đối phó với những áp lực từ phía gia đình, trong lòng cũng có chút tò mò, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều.
Tôn gia thông qua quỹ tiền tệ gia tộc đã trực tiếp thu mua 25% số cổ phần của tập đoàn Trường Thanh, số tài khoản cổ phần đó trị giá lên tới 2 tỷ USD, cả thế lực tài chính của tập đoàn Trường Thanh ở Tây Âu cũng có thể xem là doanh nghiệp Hoa Thương mô hình tập đoàn tài chính có thế lực lớn.
Nhà máy điện Mai Khê và cảng bến tàu Mai Khê cũng là do tập đoàn Trường Thanh đầu tư. Theo lý mà nói thì sẽ không có chấn động gì lớn, quy mô đầu tư lần này so với thế lực lớn của tập đoàn Trường Thanh thì vẫn còn là nhỏ.
Quan trọng vẫn là Tôn Khải Nghĩa trước đây chịu trách nhiệm công việc Á Thái coi thường Mai Cương, nên dẫn đến tập đoàn Trường Thanh trong sự việc Á Thái có chút hỗn loạn, sau đó không thể không uốn cong thành thẳng, tập trung tăng cường cơ hội đầu tư cho Mai Khê.
Cộng thêm cả sự khuyến khích của Tôn Á Lâm, Tôn Khải Thiện và ngân hàng Nghiệp Tín, khiến cho cơ hội đầu tư của Mai Khê trong bố cục đầu tư Á Thái của tập đoàn Trường Thanh nhiều lên trông thấy.
Đây là hàng loạt những họat động mà trước đây Thẩm Hoài yêu cầu đạt được hiệu quả.
Cho dù trong lòng Tôn Khải Nghĩa vẫn ghét Thẩm Hoài như trước đây, nhưng vì bảo vệ chức chủ tịch Á Thái tránh khỏi những sai lầm và những yếu điểm cho người khác nắm bắt, cũng không thể không coi trọng cơ hội đầu tư mà lần này Thẩm Hoài đưa cho.
Trong ấn tượng của Thẩm Hoài, mùa đông ở Luân Đôn ẩm ướt và mưa nhiều, nhưng khi hắn xuống máy bay trên trời đầy những đám mây muôn hình vạn trạng, mặt trời chiều lấp lánh như khắp nơi đều được nạm vàng khảm ngọc.
Sân bay quốc tế ở Luân Đôn rất đông, Thẩm Hoài và những hành khách đi cùng phải xếp hàng dài trước cửa kiểm tra hải quan.
Người xếp hàng ngay trước Thẩm Hoài cũng là người đi cùng chuyến bay với hắn từ Yến Kinh. Đôi vợ chồng trẻ này đến nước Anh để tìm người thân, họ chỉ biết nói vài câu tiếng Anh đơn giản. Khi nhân viên hải quan hỏi, họ vừa nghe không hiểu, nói cũng không nói được, nên cuống cuồng đỏ hết cả mặt lên.
Thẩm Hoài đến dùng tiếng Anh chào hỏi nhân viên hải quan, sau đó lấy vé máy bay phản hồi của đôi vợ chồng trẻ này, rồi nói với họ để phòng tránh việc di dân phi pháp nên đối với người lần đầu tới nước Anh, nhân viên hải quan sẽ phải kiểm tra rất nghiêm khắc.
Sau khi thấy đôi vợ chồng trẻ này xuất trình vé may bay phản hổi, nhân viên hải quan mới kiểm tra rộng rãi hơn, vì vậy họ rất nhanh đã được thông qua.
Thẩm Hoài cũng không mất nhiều thời gian ở khu vực kiểm tra này, sau khi được thông qua hắn xách hành lý đi tới khu vực kiểm tra hành lý.
Tại khu vực kiểm tra hành lý, đôi vợ chồng trẻ kia ngôn ngữ thì không thông thạo cộng thêm trong hành lý lại mang thức ăn như lạp xưởng, thịt, nên đã bị kẹt lại, mặt đều đỏ hết lên. Khi nhìn thấy Thẩm Hoài đi tới, họ liền đi đến vui vẻ chào hỏi Thẩm Hoài, rồi nhờ hắn đến dịch cho.
Thẩm Hoài làm phiên dịch, đã giúp họ và nhân viên hải quan có thể hiều nhau, rồi sau đó nhìn họ đi ra ngoài sân bay, rồi mới bắt đầu kiểm tra hành lý của mình.
Thẩm Hoài cầm hành lý đi ra ngoài, nhìn thấy Thành Di mặc áo khoác màu nâu, nổi bất trong đám người đứng đón ở sân bay.
Thành Di nhìn thấy Thẩm Hoài trên vai đeo một cái ba lô lớn đơn giản, đi theo lối ra bước ra, cười và vẫy tay với hắn, sợ hắn không nhìn thấy mình.
Cô gái lần trước đi cùng máy bay từ Luân Đôn về Yến Kinh Úc Lệ, lần này cũng đến đón với Thành Di.
Chuyến bay lần trước xảy ra nhiều chuyện không vui, Thành Di tin rằng Thẩm Hoài sẽ không muốn gặp lại Lưu Phúc Long. Nhưng sợ hắn có thành kiến gì với Úc Lệ, nên chờ Thẩm Hoài đi tới, rồi giải thích:
-Ở Luân Đôn tôi không có xe vì vậy không còn cách nào đành phải nhờ Lệ làm lái xe.
Ở Luân Đôn có hai người quen, người bạn mà có thể đặt niềm tin thì thật sự không dễ dàng gì. Thẩm Hoài cùng hiểu được mối quan hệ của Thành Di và Úc Lệ, và cũng không thể vì Lưu Phúc Long mà lạnh nhạt như vậy.
Ấn tượng của mọi người về Úc Lệ, đó là một cô gái lớn lên trong gia đình khá giả, xinh đẹp và kheó léo. Mối quan hệ của cô và Lưu Phúc Thành cũng chỉ là vật hy sinh để duy trì mối quan hệ cả hai gia đình Úc gia và Lưu gia.
Về điển này, Thẩm Hoài nghĩ Thành Di cũng cùng chung cảnh ngộ.
Mặt khác, Thẩm Hoài cũng chỉ là đang duy trì mối quan hệ bề ngoài với Thành Di, chỉ là để đối phó với áp lực của cả hai bên gia đình. Thành Di không thể can thiệp vào cuộc sống của hắn, cũng như hắn cũng không thể can thiệp được vào cuộc sống của Thành Di.
Thấy Úc Lệ chủ động đưa tay ra, Thẩm Hoài cũng vui vẻ bắt tay, nói:
-Được Úc tiểu thư ra sân bay đón thể này, chuyến đi lần này tôi thật sự là thấy tự hào hơn mọi người rồi
Rồi quay sang nói với Thành Di:
-Chuyến bay của Tôn Á Lâm khoảng nửa tiếng nữa sẽ tới nơi, chúng ta có nên đi tìm chỗ nào ngồi nghỉ một lúc không?
Tôn Á Lâm bay từ Pari tới Luân Đôn nên rất thuận tiện. Trước khi Thẩm Hoài lên máy bay đã gọi điện cho Tôn Á Lâm, nên mới biết lúc đó cô quyết định tới Luân Đôn, cũng chưa kịp thông báo với Thành Di.
Thành Di cũng biết lần này Thẩm Hoài đến Luân Đôn gặp mặt cô ấy chỉ là lý do trong mắt người khác, thật ra có một việc khác cần phải xử lý.
Thẩm Hoài hẹn Tôn Á Lâm gặp mặt ở Luân Đôn, cứ nghĩ đây là mục đích chính của Thẩm Hoài đến lần này, Thành Di cũng không thấy có gì bất ngờ cả. Xem rõ thời gian hạ cánh chuyến bay của Tăng Á Lâm, Thẩm Hoài cùng Thành Di và Úc Lệ đi tới uống café tại quán café trong sân bay.
Có lẽ là để bù đắp chuyện không vui trong chuyến trở về nước lần trước, ngồi trong quán café Úc Lệ rất nhiệt tình đón tiếp Thẩm Hoài:
-Cũng may mắn là lần này anh đến, nếu không chúng tôi đã phải đi ra ký túc xá ở vùng ngoại ô để viết bài luận trong thời gian tết này, thật là thê thảm.
-Những người ở phố người Hoa và những lưu học sinh ở Luân Đôn không tổ chức hoạt động gì vào dịp tết hay sao?
Thẩm Hoài nghi hoặc hỏi.
Những người Hoa ỏ nước ngoài trên thế giới có khoảng hơn 40 50 triệu người, nhưng có 80% trong số họ tập trung tại Đông Nam Á, sau đó tới người Hoa ở nước Mỹ tại các khu định cư ở châu Âu, cũng là do dân chạy nạn vào những năm 60 70, vì vậy số lượng càng lúc càng tăng nhanh. Hiện nay số người chủ yếu tập trung định cư tại hai nước Anh và Pháp ước tính có khoảng 10 nghìn người.
Tuy không thể so sánh được với ở Pari, nhưng khu vực người Hoa ở Luân Đôn cũng rất quy mô, có khoảng 7, 8 nghìn người, chiếm 1/3 số người Hoa định cư tại nước Anh, những lưu học sinh Trung Quốc ở Luân Đôn cũng không ít, nên sẽ có rất nhiều hoạt động được tổ chức trong thời gian tết.
Thành Di nói:
-Những lưu học sinh Trung Quốc ở Luân Đôn đa phần là sinh viên của Hông Kong, bây giờ bầu không khí cũng lạ lẫm, và có gì đó không thích ứng được, nên có đến đó tự họp cũng chẳng vui, còn không bằng ở ký túc xá viết bài luận.
Không cần Thành Di giải thích nhiều, Thẩm Hoài cũng hiểu được cái bầu không khí lạ lẫm mà Thành Di muốn nói là gì, nên chỉ cười, không nói đến những chuyện không vui kia.
Hông Kong còn nửa năm nữa là chính thức trả về với tổ quốc, nên mỗi người HongKong đều vui vẻ thì đó chính là ý nghĩ của một bên thôi.
Mấy năm gần đây, vì ngày trả về sắp tới gần, nên ở Hông Kong đang dấy lên phong trào di dân, vì vậy người Hông Kong chủ yếu di dân sang nước Anh cũng là vì mối quan hệ lịch sử lâu đời của nước Anh và Hông Kong, nên trước giờ những lưu học sinh Trung Quốc tại Luân Đôn chủ yếu là lưu học sinh Hong Kong, vì vậy những người Hoa và lưu học sinh định cư ở nước Anh rất đông, không có nhận thức gì về tổ quốc.
Thành Di đến từ trong Đại Lục, xuất thân của cô ấy lại đặc biệt, nên rất khó để hòa nhập vào cùng với những cộng đồng người Hoa ở Luân Đôn.
-Nghe Tôn Á Lâm nói, tối nay hội liên hiệp Hoa Thương sẽ tổ chức đêm giao thừa, cũng là tiệc buffer, họ sẽ không đếm số người đâu, nên chúng ta sẽ trà trộn vào đó chơi, thế nào?
Thẩm Hoài hỏi.
-Được thôi, tuy nhiên nếu như bị đuổi ra ngoài thì anh phải chịu trách nhiệm đó
Thành Di cười trả lời, cô ấy cũng không muốn thời gian tết này ngồi ở ký túc xá viết bài luận.
Tuy nhận thức của những kiều bào người Hoa với tổ quôc còn có những chênh lệch rất lớn, nhưng những nhà doanh nghiệp, thương đoàn trong cộng đồng người Hoa rất chú ý tới những ưu thế vế kinh tế và chính trị khi mang quốc tịch của tổ quốc, tận dụng nguồn vốn đặc biệt do những mối quan hệ tạo lên để đầu tư phát triển sự nghiệp, thăng quan tiến chức.
Trải qua mười mấy năm cải cách mở cửa, Đại Lục coi trọng trọng điểm thu hút vốn đầu tư với Hoa Thương được đặt tại khu vực Hongkong, Quảng Tây, Đài Loan và khu vực Đông Nam Á, việc khai thác mối quan hệ của Tây Âu với Hoa Thương vẫn chưa đạt được như mong đợi.
Tuy thế lực của Hoa Thương ở Tây Âu không mạnh bằng ở Đông Nam Á, nhưng có những gia đình Hoa Thương kiệt xuất như Tôn gia ở Pari, Ngũ gia ở Luân Đôn, Đan gia ở Liverpool, họ không chỉ là những nhà lãnh đạo của người Hoa ở vùng đất đó, mà tầm ảnh hưởng cũng rất lớn, và liên kết với nhau cũng rất chặt chẽ.
Tôn Á Lâm lúc đó quyết định trước tiên sẽ đến nước Anh để gặp Thẩm Hoài, cũng chủ yếu là để cùng Thẩm Hoài tham gia bữa tiệc giao thừa tối nay do hội liên hiệp Hoa Thương tổ chức.
…
Tôn Á Lâm bay từ Pari sang nên thủ tục hải quan làm cũng đơn giản hơn Thẩm Hoài đi đến từ đại lục.
Bọn Thẩm Hoài đứng ở khu đón người thân không bao lâu thì nhìn thấy thân hình cao gầy của Tôn Á Lâm và bố cô ấy Tôn Khải Thiện cùng một nhân viên đi theo, vui vẻ đi ra.
-Cậu cũng qua đây ạ?
Thẩm Hoài thấy Tôn Khải Thiện rời khỏi Pari ngay trong đêm giao thừa để đến Luân Đôn nên thấy rất bất ngờ, cười và hỏi.
-Trước đây cháu ném bom, Pari cũng bị liên lụy.
Tôn Khải Thiện cười nói.
-Thực ra cậu dự định cuối năm sẽ gặp Ngũ Hùng của Ngũ gia ở Luân Đôn, nhưng nghe tin cháu cũng đang ở Luân Đôn, nên đi tới trước một chút, để có thể giới thiệu cháu với Ngũ Hùng. Buổi tối cậu sẽ quay lại Pari.
Luân Đôn cách Pari cũng không xa, ngồi tàu hỏa cũng chỉ mất 3, 4 tiếng, Tôn Khải Thiện và Tôn Á Lâm cùng đến Luân Đôn, sau đó buổi tối trở lại Pari cũng không có gì bất tiện.
Không biết Tôn Á Lâm vất vả như thế nào, nhưng lần này Tôn Khải Thiện đích thân đến, Thẩm Hoài rất cảm kích.
Tuy trong bữa tiệc tối nay, Thẩm Hoài cũng có ý định tiếp xúc với người của Ngũ gia, nhưng lần này do Tôn Á Lâm và Tôn Khải Thiện giới thiệu nên hiệu quả hoàn toàn khác.
Tôn Á Lâm tuy là người kế thừa xuất sắc của Tôn Khải Thiện, những sức ảnh hưởng của cô trong cộng đồng Hoa Thương ở Tây Âu còn kém xa so với bố cô.
Thẩm Hoài giới thiệu Thành Di với Úc Lệ với Tôn Khải Thiện.
Úc Lệ xuất thân khá giả, nhưng tập đoàn Cảnh Thụy là doanh nghiệp nội địa vừa nổi lên, thì không thể so sánh được với Tôn gia Tập đoàn tài chính Hoa Thương đã vững chắc từ hơn nửa thế kỷ nay. Đặc biệt là tương lai phía trước còn chưa biết thế nào, nên vẫn phải có chút câu nệ trước cây kỳ cựu của Hoa Thương Tôn Á Lâm và Tôn Khải Thiện.
Thành Di xuất thân cũng là gia đình khá giả, bố cô là ủy viên trung ương dự bị, đi tới đâu cũng không ai bảo là gia đình có trọng lượng nhẹ. Lúc trước cô cũng đã từng gặp mặt Tôn Á Lâm, chỉ là không hiểu Thẩm Hoài ném bom gì mà tập đoàn tài chính Hoa Thương ở Pari cũng bị chấn động.
Nhưng Thành Di nghĩ sẽ duy trì mối quan hệ của cô với Thẩm Hoài ở mức bạn bè bình thường, cùng đối phó với những áp lực từ phía gia đình, trong lòng cũng có chút tò mò, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều.
Tôn gia thông qua quỹ tiền tệ gia tộc đã trực tiếp thu mua 25% số cổ phần của tập đoàn Trường Thanh, số tài khoản cổ phần đó trị giá lên tới 2 tỷ USD, cả thế lực tài chính của tập đoàn Trường Thanh ở Tây Âu cũng có thể xem là doanh nghiệp Hoa Thương mô hình tập đoàn tài chính có thế lực lớn.
Nhà máy điện Mai Khê và cảng bến tàu Mai Khê cũng là do tập đoàn Trường Thanh đầu tư. Theo lý mà nói thì sẽ không có chấn động gì lớn, quy mô đầu tư lần này so với thế lực lớn của tập đoàn Trường Thanh thì vẫn còn là nhỏ.
Quan trọng vẫn là Tôn Khải Nghĩa trước đây chịu trách nhiệm công việc Á Thái coi thường Mai Cương, nên dẫn đến tập đoàn Trường Thanh trong sự việc Á Thái có chút hỗn loạn, sau đó không thể không uốn cong thành thẳng, tập trung tăng cường cơ hội đầu tư cho Mai Khê.
Cộng thêm cả sự khuyến khích của Tôn Á Lâm, Tôn Khải Thiện và ngân hàng Nghiệp Tín, khiến cho cơ hội đầu tư của Mai Khê trong bố cục đầu tư Á Thái của tập đoàn Trường Thanh nhiều lên trông thấy.
Đây là hàng loạt những họat động mà trước đây Thẩm Hoài yêu cầu đạt được hiệu quả.
Cho dù trong lòng Tôn Khải Nghĩa vẫn ghét Thẩm Hoài như trước đây, nhưng vì bảo vệ chức chủ tịch Á Thái tránh khỏi những sai lầm và những yếu điểm cho người khác nắm bắt, cũng không thể không coi trọng cơ hội đầu tư mà lần này Thẩm Hoài đưa cho.