Mọi người lại cùng một chỗ ngồi hàn huyên một hồi, rồi mới tự trở về phòng của mình để nghỉ ngơi. Đêm nay, Mỹ Mỹ và Khiết Văn thân thể không tiện, cũng trở về phòng nghỉ ngơi. Phỉ Phỉ, Ngọc Khanh, San San và Tâm Như đều tới phòng của Vĩ ca.
Trên một cái giường rộng lớn, Vĩ ca và các nàng vẫn chưa nhập vào chánh đề, mà đang nói đâu đâu.
Lúc này, hắn đang ôm San San, ôn nhu hỏi: "San San, nàng nói người nhà của nàng có để nàng gả cho ta không?"
Điều này thật ra cũng chính là tâm bệnh tồn tại đã lâu trong lòng của nàng. Thấy Vĩ ca hỏi liền ngẩn người, suy nghĩ hồi lâu rồi mới yếu ới trả lời: "Thiếp... thiếp cũng không biết."
"Đừng lo, ta ngày mai liền viết một phong thư để cho người mang đến cho phụ thân của nàng, rồi đi gặp phụ thân nàng để cầu hôn. Nếu ông ta không chịu, chờ việc bên này của xong xuôi ta sẽ tự mình tới Giang Nam, đến nhà của nàng và hướng phụ thân nàng cầu hôn để ông ta đáp ứng đem nàng gả cho ta. Ta tin rằng, ông sẽ bị thành ý của ta đả động. Nàng nghĩ như vậy có được không?"
"Vĩ ca...." San San nghe xong, còn có thể nói gì nữa, chỉ là ôm Vĩ ca chặc hơn. Chỉ cần Vĩ ca yêu nàng, nàng cái gì cũng mặc kệ. Đương nhiên, nếu người trong nhà đồng ý, nàng sẽ vui vẻ hơn. Nàng không muốn người nhà không nhận nàng cái nữ nhi này.
"Vậy ngày mai từ trong mười bai nữ sát chọn vài người về Giang Nam đưa tin. Khi có tin tức, lập tức hồi báo! Sính lễ chính là bí kíp Phiêu Miểu thần công. Nàng xem đủ chưa?" Vĩ ca dùng ánh mắt yêu thương nhìn San San.
"A, Vĩ ca, sính lễ này quá lớn rồi." San San bất ngời, bí kíp Phiêu Miểu thần công chính là bảo bối mà mỗi người trong võ lâm đều muốn.
"Tại sao lại lớn, bọn họ là người nhà của nàng, cũng chính là người nhà của ta. Sính lễ này bọn họ phải nhận được. Ta đã cho Thần Binh phục chế một phần, ngày mai liền sẽ kèm với thư đưa trở về." Vĩ ca nói rất nghiêm chỉnh.
"Vĩ ca...." San San thật sự cảm động, được phu quân như thế còn cầu gì nữa. Trong lòng này yên lặng cầu khẩn, hy vọng phụ thân có thể hiểu được một phen khổ tâm của Vĩ ca.
Mấy vị phu nhân khác đều giống như San San, bị hắn làm cảm động. Tất cả đều say mê nhìn khuôn mặt phong thần như ngọc của Vĩ ca, đắm đuối trong đó.
"Tâm Như, ta thấy nàng thường xuyên thất thần. Nàng có tâm sự gì có thể nói ra cho chúng ta được không? Nói không chừng chúng ta có thể giúp nàng." Vĩ ca quay lại nói với Tâm Như.
Tâm Như nghe Vĩ ca nói như vậy, trái tim liền nhảy nhót. Mấy vị phu nhân đồng cảm nhìn nàng. Cái này mọi người sớm đã phát hiện rồi, nhưng nàng không nói, cũng không thể mở miệng đi hỏi. Hiện tại khi nghe Vĩ ca lên tiếng hỏi tất cả đều rất muốn biết trong lòng của Tâm Như rốt cuộc có sự không vui gì.
Tâm Như cúi đầu xuống. Nàng thật sự rất muốn nói toàn bộ, nhưng cảm giác được không ổn, chỉ nói qua loa: "Vĩ ca, thiếp không phải muốn dấu các người cái gì, nhưng thiếp thật sự chẳng biết nên mở miệng như thế nào đây?"
"À, Tâm Như, nàng cảm giác không tiện thì cũng đừng nói ra. Sau này lúc nàng muốn nói thì tùy thời đều có thể nói." Vĩ ca thông cảm nói.
"Vĩ ca, chàng sẽ không trách thiếp ư?" Tâm Như yếu ớt hỏi. Đây là lo lắng nhất của Tâm Như lúc này.
"Ta tại sao lại phải trách nàng. Nàng không muốn nói thì nhất định sẽ có lý do nào đó, đúng không? Nhưng ta hy vọng các nàng bên cạnh ta, mỗi ngày đều có thể vui vui vẻ vẻ, sung sướng sinh sống. Các nàng không vui, ta cũng sẽ không vui." Vĩ ca nói rất động tâm.
Âu Dương Quốc Vĩ là một người yêu sự nghiệp của chính mình, nhưng là một nam nhân càng yêu nữ nhân của chính mình hơn. Nam nhân đang thu được thành công lớn trên đường sự nghiệp, nếu bên cạnh không có người yên mến của mình cùng chia sẽ, thậm chí người yêu của mình rời xa mình, như vậy cái thành công này còn có ý nghĩa và giá trị gì?
Mọi người đều không nói gì nữa, đều đắm chìm trong nhu tình mật ý nồng đậm....
Phỉ Phỉ và Ngọc Khanh đôi bảo vật này từ từ quấn lấy Vĩ ca. Các nàng đều là người không lòng dạ nào khác, chỉ cần Vĩ ca vui, các nàng sẽ vui.
Rất nhanh, Vĩ ca bị các nàng đẩy lên giường, rất ôn nhu xoa bóp tứ chi của hắn. Vĩ ca nhìn thấy các nàng đang xoa bóp, không khỏi nhớ đến tình cảnh lần đầu San San xoa bóp cho hắn, liền nhịn không được mà cười "hắc hắc".
"Vĩ ca... chàng cười gì vậy? Là chúng tỷ muội xoa bóp không được tốt ư?" Phỉ Phỉ mặt hờn dỗi hỏi.
"Không phải, ta nhớ tới lúc San San muội của các nàng lần đầu tiên xoa bóp cho ta...." nói còn chưa dứt lời, liền bị San San bịt miệng lại.
"Vĩ ca, thiếp không cho càng nói ra." San San mặt đỏ sẳng giọng. Vừa nhớ tới màn đó, tim nàng đều đập nhanh hơn. Lần đó bị Vĩ ca làm đến thảm, đến tận mấy ngày bước đi không có tiện lợi.....
"Được, được, được. Ta không không nói, được chưa? Ha ha." Vĩ ca cởi tay của San San ra, cười nói.
Mà ba vị phu nhân khác đều cũng tò mò nhìn bọn họ, chẳng biết tại sao mặt của San San đột nhiên ửng đỏ đến như vậy, bên trong nhất định có cổ quái, sau nay có cơ hội phải gặp riêng San San muội hỏi một chút, a a.
Tay của Vĩ ca đã lên tới ngọn ngọc nữ phong của San San. Chẳng biết có phải nghĩ đến tình cảnh xoa bóp cho Vĩ ca ở Tuệ thành hay không, San San rất nhanh đã động tình, hơi thở càng gấp hơn. Cứu người như cứu hỏa, Vĩ ca quyết định rất nhanh tiến vào bên trong thân thể của San San. Rất nhanh, San San trong lúc cuồng phong bạo vũ với Vĩ ca đạt tới mấy lần cao triều, nằm dưới thân thể của hắn mà thở gấp không ngừng.
Trải qua mấy ngày tiêm nhiễm ma luyện, Tâm Như cũng đã luyện thành, lập tức không hề do dự, xung phong đứng ra nghênh đón. Vĩ ca buông San San ra, cùng Tâm Như lại đại chiến mấy trăm hiệp. Phỉ Phỉ và Ngọc Khanh đôi bảo vậy này, không cam lòng tịch mịch, tự nhiên một người ở sau Vĩ ca mà đẩy thân thể hắn, người kia thì lấy tay đặt lên song phong của Tâm Như mà hoạt động. Tâm Như bị làm đến nỗi rên rỉ "ân..... ân... a..." không ngừng.....
Dưới nhiều mũi công kích, Tâm Như rất nhân toàn quân không phúc, hoàn toàn bại trận.
Lúc này, đến phiên Phỉ Phỉ và Ngọc Khanh đôi bảo vật này thượng trận. Vĩ ca đè lên người của Phỉ Phỉ mà tiến hành động tác, còn tay thì không ngừng hoạt động trên người Ngọc Khanh, mà hoạt động mạnh nhất tại những nơi mẫn cảm của nàng. âm thanh rên rỉ của hai người so với lúc nãy, chỉ có hơn mà không kém.
"A... thiếp không được nữa. Vĩ ca, chàng tha cho thiếp đi. A..... " Ngọc Khanh còn chưa có chính thức lên chiến trường, đã liền đầu hàng rồi.
Lúc này tại sao lại có thể lâm trận bỏ chạy được. Vĩ ca cũng mặc kệ nàng, hai bên đồng thời dùng sức.
"A... nga.... thiếp muốn chết... Nga.." Thanh âm cơ hồ không rõ là của ai.
Tiếng rên rĩ như thể đang cùng với âm thanh của sóng biển không biết mệt mỏi ngoài phòng như muốn trình diễn một khúc tính ái tuyệt xướng giao hưởng của bọn họ trên đảo Thưởng Xuyên. Trong lúc nhất thời, xuân sắc vô biên, ý cảnh trêu người....
Giai điệu chủ đạo rất nhanh kết thú, chỉ có sóng biển còn đang tạo những âm thanh "Dào dạt" ở bên ngoài.
Vĩ ca và bốn vị phu nhân có lẽ đều mệt mỏi, cùng ôm lấy nhau tiến vào mộng đẹp....
HẾT