Hai nữ tử nhìn hắn, Bạch Ngọc Tiên Lộ sắc mặt đỏ tươi, e thẹn động người.
Còn trong mắt Bạch Ngọc Tiên Phi hàm chứa thâm tình, nguýt hắn một cái, phong vận không thể tả, mê nhân dục túy.
Nói thật Vân Vũ cũng thấy mình số hưởng, vừa ra ngoài không lâu đã có hai mỹ nhân làm thê tử, lại còn lần lượt xếp hạng 3, 4 bảng Bách Hoa Phổ một diễm ngộ mà tất cả nam nhân đều muốn đánh đổi.
Tuy hai nàng đã đeo khăn nạng che đi dung nhan tuyệt thế của mình nhưng mà cũng không dấu nổi thân hình bốc lửa của mình, Vân Vũ thấy rất hãnh diễn, hắn luồn tay qua hai eo hai nàng rồi kéo sát vào hắn, hưởng thụ hai cơ thể đầy hương thơm mỹ diệu.
Bạch Ngọc tỷ muội đỏ mặt sau lớp khen che nhưng chỉ dãy vài cái tượng trưng chứ hai nàng cũng rất thích cảm giác này, một cảm giác rất an toàn khi còn ở bên sư phụ. Bạch Ngọc Tiên Lộ nhìn phu quân mình rồi nói.
- Vũ lang, chàng làm thiếu chủ Thiết Kiếm Môn tuyệt tử tuyệt tôn, thiếp e là cha hắn sẽ không để yên chuyện này đâu. Chúng thiếp thì không sao vì hắn không dám dây dưa, chàng thì thiếp rất lo.
Vân Vũ chỉ mỉm cười.
- Hai nàng không phải lo chuyện đó, nếu như hắn muốn tìm thì cứ tìm nhưng dám đụng người thân yêu của ta thì ta sẽ đồ sát hắn.
Một lời nói ra hùng hồn khiến Bạch Ngọc tỷ muội xúc động liền ôm chặt lấy hắn, đôi môi hai nàng chúm chím thơm nhẹ lên má hắn.
- Lộ nhi, chỗ nàng chắc không ít các đệ tử? Thái Bạch tiền bối nổi danh giang hồ chắc môn hạ không hề ít?
- Ưm, đệ tử ngoài thiếp và Phi nhi thì có Mộng Liên, Nghiên Chúc, Thiên Vân tổng có năm người tất cả. Mỗi người các nàng sắc đẹp và thực lực không hề kém cạnh chúng thiếp chỉ là các nàng không hay ra ngoài nên mọi người không biết. Còn thực ra lúc đầu sư phụ không có tính thu nạp đệ tử mà sống quy ẩn. Thiếp nghĩ sau khi đại hội võ lâm tổ chức xong thì thiếp sẽ dẫn chàng đến gặp mọi người.
- Được rồi, giờ ta dẫn hai nàng đi chơi, hiếm khi đến đây nên hãy chơi cho thật thỏa thích.
Bạch Ngọc tỷ muội đã khá lâu không rời Thiên Nhai Cốc nên khi nghe nói đi chơi thì thập phần cao hứng. Người đi như mắc cửi trên đường, những thứ rất hấp dẫn vừa nhiều vừa lạ, khiến hai nàng như hai cô bé, nắm chặt tay hắn, chạy động chạy tây, lộ xuất vẻ khả ái ngây thơ.
Chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ hai nàng như vậy là người đi đường mặt ngây ngốc mồm chảy nước dãi, thầm than sao Vân Vũ lại diễm phúc đến như vậy!
- Vũ lang, nhìn cái này xem, cái kẹp tóc trang sức này đẹp ghê, muội rất thích.
- Đây nữa, muội cũng thích cái trâm này.
Bạch Ngọc Tiên Lộ cùng Bạch Ngọc Tiên Phi đứng trước cửa hàng trang sức, mỗi người lần lượt cầm một cái kẹp tóc và trâm cài giơ trước mặt hắn. Đương nhiên là hai nàng không hề thiếu tiền nhưng là con gái thì chỉ muốn vòi vĩnh tình lang nên Vân Vũ gật đầu liền mua luôn hai cái.
- Được rồi để ta đeo! Chà...phải nói thế nào giờ giống như hai vật này chỉ tạo ra dành cho hai ái thê của ta vậy.
- Miệng lưỡi trơn tru, người ta không tin đâu.
Bạch Ngọc tỷ muội đồng thanh nói nhưng trong lòng thì như ăn mật ngọt, đúng là khi rơi vào lưới tình thì mọi lời nói Vân Vũ rất ngọt như mía lùi.
Khi đến các tòa lâu các ở trong rừng khá ít người, tiếng đàn vọng ra từ đó như hư ảo, lững lờ, hấp dẫn bước chân của Vân Vũ.
Người đi trên đường đột nhiên đông đúc, đều hướng đến chỗ có tiếng đàn mà đi, lại có người nói.
- Như Mộng tiểu thư đang ở Túy Tâm hồ, mau đến xem! A Ngưu, ngươi chạy nhanh chút nếu không lão tử không đợi ngươi đâu!
- Con mẹ nó, ai đạp lên giày của ta thế này.
- Tên kia đừng có xô đẩy. Ê, đây là chỗ của ta.
Thấy bọn nam nhân sốt ruột như vậy Vân Vũ thầm nghĩ "Như Mộng tiểu thư này có thể khiến nam nhân sốt ruột thế kia chắc là mỹ nhân đây".
Bạch Ngọc tỷ muội trước đây đã đến Lâm An, nên hiểu biết tự nhiên là nhiều hơn Vân Vũ, nhìn gã giận dữ bảo
- Túy Tâm hồ chung quanh đều là kỹ lâu. Như Mộng chắc là cô nương của kỹ lâu, xem bọn nam nhân sốt ruột như vậy, đến thần hồn cũng đi đâu mất.
Rồi đột nhiên cười nói
- Đó là chưa nói, xem ra cũng làm chàng mất hồn rồi.
Vân Vũ toát mồ hôi
- Hai người các nàng đối với mình ôn nhu như vậy, sao mà mình vẫn sợ thế?
- Ha ha! Có hai nàng bên cạnh, ta còn đi xem Như Mộng gì đó làm chi!
Bất quá tâm tính của thiếu niên ai cũng rõ, càng bảo là không muốn đi, trong lòng lại nóng ruột muốn được bay đến đó ngay lập tức.
Còn trong mắt Bạch Ngọc Tiên Phi hàm chứa thâm tình, nguýt hắn một cái, phong vận không thể tả, mê nhân dục túy.
Nói thật Vân Vũ cũng thấy mình số hưởng, vừa ra ngoài không lâu đã có hai mỹ nhân làm thê tử, lại còn lần lượt xếp hạng 3, 4 bảng Bách Hoa Phổ một diễm ngộ mà tất cả nam nhân đều muốn đánh đổi.
Tuy hai nàng đã đeo khăn nạng che đi dung nhan tuyệt thế của mình nhưng mà cũng không dấu nổi thân hình bốc lửa của mình, Vân Vũ thấy rất hãnh diễn, hắn luồn tay qua hai eo hai nàng rồi kéo sát vào hắn, hưởng thụ hai cơ thể đầy hương thơm mỹ diệu.
Bạch Ngọc tỷ muội đỏ mặt sau lớp khen che nhưng chỉ dãy vài cái tượng trưng chứ hai nàng cũng rất thích cảm giác này, một cảm giác rất an toàn khi còn ở bên sư phụ. Bạch Ngọc Tiên Lộ nhìn phu quân mình rồi nói.
- Vũ lang, chàng làm thiếu chủ Thiết Kiếm Môn tuyệt tử tuyệt tôn, thiếp e là cha hắn sẽ không để yên chuyện này đâu. Chúng thiếp thì không sao vì hắn không dám dây dưa, chàng thì thiếp rất lo.
Vân Vũ chỉ mỉm cười.
- Hai nàng không phải lo chuyện đó, nếu như hắn muốn tìm thì cứ tìm nhưng dám đụng người thân yêu của ta thì ta sẽ đồ sát hắn.
Một lời nói ra hùng hồn khiến Bạch Ngọc tỷ muội xúc động liền ôm chặt lấy hắn, đôi môi hai nàng chúm chím thơm nhẹ lên má hắn.
- Lộ nhi, chỗ nàng chắc không ít các đệ tử? Thái Bạch tiền bối nổi danh giang hồ chắc môn hạ không hề ít?
- Ưm, đệ tử ngoài thiếp và Phi nhi thì có Mộng Liên, Nghiên Chúc, Thiên Vân tổng có năm người tất cả. Mỗi người các nàng sắc đẹp và thực lực không hề kém cạnh chúng thiếp chỉ là các nàng không hay ra ngoài nên mọi người không biết. Còn thực ra lúc đầu sư phụ không có tính thu nạp đệ tử mà sống quy ẩn. Thiếp nghĩ sau khi đại hội võ lâm tổ chức xong thì thiếp sẽ dẫn chàng đến gặp mọi người.
- Được rồi, giờ ta dẫn hai nàng đi chơi, hiếm khi đến đây nên hãy chơi cho thật thỏa thích.
Bạch Ngọc tỷ muội đã khá lâu không rời Thiên Nhai Cốc nên khi nghe nói đi chơi thì thập phần cao hứng. Người đi như mắc cửi trên đường, những thứ rất hấp dẫn vừa nhiều vừa lạ, khiến hai nàng như hai cô bé, nắm chặt tay hắn, chạy động chạy tây, lộ xuất vẻ khả ái ngây thơ.
Chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ hai nàng như vậy là người đi đường mặt ngây ngốc mồm chảy nước dãi, thầm than sao Vân Vũ lại diễm phúc đến như vậy!
- Vũ lang, nhìn cái này xem, cái kẹp tóc trang sức này đẹp ghê, muội rất thích.
- Đây nữa, muội cũng thích cái trâm này.
Bạch Ngọc Tiên Lộ cùng Bạch Ngọc Tiên Phi đứng trước cửa hàng trang sức, mỗi người lần lượt cầm một cái kẹp tóc và trâm cài giơ trước mặt hắn. Đương nhiên là hai nàng không hề thiếu tiền nhưng là con gái thì chỉ muốn vòi vĩnh tình lang nên Vân Vũ gật đầu liền mua luôn hai cái.
- Được rồi để ta đeo! Chà...phải nói thế nào giờ giống như hai vật này chỉ tạo ra dành cho hai ái thê của ta vậy.
- Miệng lưỡi trơn tru, người ta không tin đâu.
Bạch Ngọc tỷ muội đồng thanh nói nhưng trong lòng thì như ăn mật ngọt, đúng là khi rơi vào lưới tình thì mọi lời nói Vân Vũ rất ngọt như mía lùi.
Khi đến các tòa lâu các ở trong rừng khá ít người, tiếng đàn vọng ra từ đó như hư ảo, lững lờ, hấp dẫn bước chân của Vân Vũ.
Người đi trên đường đột nhiên đông đúc, đều hướng đến chỗ có tiếng đàn mà đi, lại có người nói.
- Như Mộng tiểu thư đang ở Túy Tâm hồ, mau đến xem! A Ngưu, ngươi chạy nhanh chút nếu không lão tử không đợi ngươi đâu!
- Con mẹ nó, ai đạp lên giày của ta thế này.
- Tên kia đừng có xô đẩy. Ê, đây là chỗ của ta.
Thấy bọn nam nhân sốt ruột như vậy Vân Vũ thầm nghĩ "Như Mộng tiểu thư này có thể khiến nam nhân sốt ruột thế kia chắc là mỹ nhân đây".
Bạch Ngọc tỷ muội trước đây đã đến Lâm An, nên hiểu biết tự nhiên là nhiều hơn Vân Vũ, nhìn gã giận dữ bảo
- Túy Tâm hồ chung quanh đều là kỹ lâu. Như Mộng chắc là cô nương của kỹ lâu, xem bọn nam nhân sốt ruột như vậy, đến thần hồn cũng đi đâu mất.
Rồi đột nhiên cười nói
- Đó là chưa nói, xem ra cũng làm chàng mất hồn rồi.
Vân Vũ toát mồ hôi
- Hai người các nàng đối với mình ôn nhu như vậy, sao mà mình vẫn sợ thế?
- Ha ha! Có hai nàng bên cạnh, ta còn đi xem Như Mộng gì đó làm chi!
Bất quá tâm tính của thiếu niên ai cũng rõ, càng bảo là không muốn đi, trong lòng lại nóng ruột muốn được bay đến đó ngay lập tức.