Xem ra thiết nô này cũng là nô bộc trung thành với Từ Tiểu Nguyệt ah! Thằng này nhìn thì ngu si, nói không chừng có nhiều chuyện cần nói với Từ Tiểu Nguyệt. Nói thí dụ như ngày đó ở trong chăn cùng tỷ muội Mặc Y tỷ mật đàm.
Từ Tiểu Nguyệt thản nhiên ngồi trong khoang thuyền, ung dung nói ra:
- Tần đại nhân, thiết nô trời sinh có chút ngu dại, nhưng mà lỗ tai của hắn nghe được rất xa. Ngươi và điện hạ mật đàm cái gì thì tốt nhất nên tránh hắn thật xa! Bằng không thì hắn sẽ đem khuê ngôn mật ngữ của các ngươi nói lại với ta, hì hì! Bạn đang đọc chuyện tại
- Dâm phụ!
Tần Tiêu âm thầm tức giận mắng, oán hận nuốt xuống một hơi, rời thuyền đi lên bờ. Thiết nô nhìn cũng không thèm nhìn Tần Tiêu, xoay người máy móc dẫn ở phía trước.
Tần Tiêu dò xét tình cảnh trong mắt một hồi, nơi này là một ngôi vùng đất phạm vi năm sáu trượng ruộng cạn ( hơn trăm m²), trung ương có xây một tòa miếu, tất cả đều do đá xây thành. Nó có cánh cửa sắt rất bắt mắt. Cả ruộng cạn này không có thảm thực vật gì cả, trụi lủi lộ vẻ sỏi đá. Khá tốt bây giờ là thanh minh, chưa tới giữa hè. Nếu không thì nơi này bị mặt trời thiêu đốt chói chan, đoán chừng sẽ nóng chết người ta.
Tần Tiêu đi theo thiết nô tới trước nhà đá, đột nhiên nghe sau lưng có người hô:
- Tần đại nhân, mọi việc bận rộn, ta trước hết cáo từ. Ngày mai lúc này ta lại tới đón đại nhân. Đại nhân nên quý trọng đêm hôm nay đi!
Tần Tiêu giận dữ, xoay người nhìn lại thì thuyền đánh cá đã biến mất trong lau sậy.
- Hỗn đản! Nàng đang tính toán cái gì đây?
Tần Tiêu cảm giác không ổn: rốt cuộc nàng muốn làm cái gì? Chẳng lẽ Thủy Nhạc Sách cũng không cần?
Đúng lúc này thiết nô đẩy cửa sắt ra, sau tiếng vang chói tai thì một âm thanh mềm mại vang lên.
- Tần đại nhân, là ngươi tới sao?
Nghe được thanh âm này thì Tần Tiêu đi tới cửa nhà đá, trong nội tâm an ủi.
Vĩnh Thái quận chúa, Lý Tiên Huệ!!
Lập tức kinh hỉ qua đi, nhìn vào tình cảnh trong mắt thì Tần Tiêu lại giận dữ.
Vĩnh Thái quận chúa ôn nhu hàm xúc khuynh thành lẳng lặng ngồi ở trên một cái ghế đá nhỏ, bên hông lại bị một thiết hoàn lớn buộc ngang hông. Thiết hoàn này nối với một sợi xích thật dài lớn cỡ bàn nắm tay trẻ con! Khóa sắt chia làm ba đầu khảm vào trong vách đường đá cứng rắn.
Lý Tiên Huệ vẫn y quan chỉnh tề như cũ, thần sắc giữa lông mày cũng tự nhiên tiêu sái, không có chút ai oán và sầu não nào. Nhưng mà gương mặt của nàng rất tiều tụy, giống như bệnh nặng mới khỏi.
Tần Tiêu nhìn thấy Lý Tiên Huệ đang mỉm cười với mình, ánh mắt của của nhân như đón chào khách quý, mừng rỡ lộ ra áy náy.
Tâm của Tần Tiêu lại đau một hồi!
Đám gian tặc này đáng chém ngàn đao mà! Lại dùng thủ đoạn này đối phó một nữ tử nhu nhược.
Tần Tiêu đi đến trước mặt của Lý Tiên Huệ, chậm rãi ngồi xổm người xuống nhìn qua nàng, thâm trầm nói ra:
- Nàng phải chịu khổ rồi, Tiên Nhi!
Tần Tiêu lần đầu cảm giác âm thanh của mình khô khan và có cảm giác vô lực như lúc này, giọng nói như biểu hiện đau thương và phẫn uất của hắn.
Lý Tiên Huệ lạnh nhạt lắc đầu, mỉm cười:
- Không sao. Tần đại nhân lâm vào giữa bầy phản tặc kia mới thật sự lo lắng và mệt mỏi không chịu nổi. So sánh thì Tiên Nhi lúc này thanh nhàn vô sự, so với đại nhân thì nhàn nhã nhiều lắm. Đại nhân ở xa tới vất vả, mời ngồi đi.
Cả gian thạch thất này này chỉ có một cái ghế đá. Lý Tiên Huệ đang muốn đứng lên rồi lại chán nản ngồi xuống, lấy tay che eo, cho dù cắn môi thì vẫn đau kêu "Ah" một tiếng.
Tần Tiêu tức giận:
- Làm sao thế, bọn súc sinh này còn đả thương nàng sao?
Thái dương của Lý Tiên Huệ từng giọt mồ hôi lạnh chảy xuống, nhưng vẫn cố tỏ ra vui vẻ:
- Chuyện này thì không có, nhưng mà cái khóa sắt này rất nặng. Bọc ở bên người của ba ngày ba đêm eo bị đau nhức.
Tần Tiêu đi tới sau lưng của Lý Tiên Huệ, xem đoạn cuối của xích sắt này một hồi, thì ra cái thiết hoàn này luôn dính sát vào trong eo của nàng, lúc nào hông cũng phải chống đỡ sức nặng không đau người chết mới là lạ! Đoán chừng da thịt cũng tím xanh rồi.
Sau thiết hoàn là một cái khóa đồng, từ hình dáng và độ nặng của đồng thì đoán chừng cũng phải nặng hơn năm cân!
Tần Tiêu tức giận, chạy ra ngoài nhà đá, nhìn thấy thiết nô đứng si ngốc ở trước cửa thì tức giận quát:
- Thiết nô, lấy chìa khóa ra!
Thiết nô vỗ đầu, nháy mắt mấy cái, làm ra bộ dáng nghi hoặc.
Tần Tiêu quát:
- Chìa khóa mở thiết hoàn cho quận chúa!
Thiết nô lắc đầu, làm ra động tác khoát tay, sau đó chỉa chỉa trên người, ý đại khái là: ta không có, không tin ngươi có thể tìm!
Tần Tiêu hận đến mức nghiến răng ngứa, lập tức hung hăng vỗ trán của mình một cái: ta thật sự là gấp váng đầu! Dùng gian trá tinh tế của Phượng tỷ thì làm sao giao chìa khóa cho thiết nô!
Tần Tiêu lại đi trở lại gian nhà đá, cẩn thận dò xét tình huống trong phòng một hồi, phát hiện trừ cái ghế đá Lý Tiên Huệ ngồi thì còn một ít mảnh đất bên cạnh còn trống, dùng hòn đá cách lên, ẩn ẩn có mùi thúi bay lên. Tần Tiêu không cần nghĩ cũng biết đât là nơi vệ sinh duy nhất. Trừ nơi đó ra thì trong nơi này rốt cuộc không có vật khác. Nếu không phải bên cạnh tường có hai lỗ thoát khí thì đoán chừng đóng cửa sắt lại cùng buồn bực chết người!
Tần Tiêu đứng ở cửa ra vào, kéo thiết nô một cái:
- Đi đổ đi!
Thiết nô đờ đẫn đi vào trong phòng, cầm lấy cái thùng gỗ lớn đi ra ngoài, đi tới bờ sông.
Tần Tiêu đi đến bên người Lý Tiên Huệ ngồi xổm người xuống, hắn nhíu mày, con mắt của hắn nhìn qua thiết hoàn bên hông của nàng.
Lý Tiên Huệ lẳng lặng nhìn Tần Tiêu, chậm rãi duỗi duỗi bàn tay lung linh như ngọc dùng ngón tay như búp măng của mình nhẹ nhàng sờ lên trán của Tần Tiêu.
Tần Tiêu có chút ngẩn ngơ, ngẩng đầu nhìn qua Lý Tiên Huệ.
Trong mắt Lý Tiên Huệ đã có nước mắt, cắn môi, nghẹn ngào nói ra:
- Thực xin lỗi, Tần đại nhân. Đều tại ta vô dụng, mang cho ngươi nhiều phiền toái thế này, mang cho mọi người quá nhiều phức tạp, còn làm cho Lý gia cùng xã tắc bị long đong... Ta sớm nên tự tuyệt cho rồi, sống ở trên đời này chỉ có thể làm kẻ gây tai họa, mang đến cho người khác tai nạn...
Trong nội tâm của Tần Tiêu rung động và sợ hãi, ê ẩm đau nhức nhịn không được bắt lấy tay của Lý Tiên Huệ:
- Chớ nói lung tung, Tiên Nhi. Những tặc tử này cho dù không có nàng cũng sẽ tìm biện pháp làm chuyện xấu. Nàng là người vô tội, nàng chỉ là người bị hại, ngàn vạn lần không nên suy nghĩ bậy bạ. Ta nói rồi, ta sẽ giúp nàng, cũng nhất định không cho chúng thực hiện được.
Rốt cuộc trong mắt của Lý Tiên Huệ có nước mắt lăn dài, từ gương mặt tái nhợt của nàng chảy xuống khóe miệng, cằm, óng ánh sáng long lanh.
Tần Tiêu duỗi một tay ra, dùng ngón tay lau nước mắt cho nàng:
- Đừng khóc! Chúng ta, ta nhất định sẽ thành công!
Lý Tiên Huệ khẳng định gật gật đầu, lông mi thật dài run rẩy, hai hàng nước mắt càng chảy ra nhiều hơn:
- Ta tin tưởng ngươi!