Tần Tiêu nói:
- Không sao. Cát đại nhân ngươi đừng vội lấy khai mở đường chính thẩm, trước hết mời các nàng vào nói một chút a, đến tột cùng là chuyện gì, xem các nàng tới làm gì. nói không chừng còn có thể cung cấp một ít đầu mối mới. Chúng ta ở trong đường nghe là được.
Cát Hiển Nghiệp gật đầu đáp ứng:
- Đi, gọi hai phụ nhân tiến đến.
Đám người Tần Tiêu tránh đến bên cạnh đường.
Một lát sau, hai nữ nhân mặc tố trang (* một loại trang phục màu trắng, ở đây chính là áo tang) mập mạp tiến vào, một người trong đó tuổi gần bốn mươi, đoán chừng là chính thê của Mã Thành Kiền. Người còn lại là mẫu thân của Mã Thành Kiền, ước chừng 60 tuổi tóc hoa râm, ăn mặc chỉnh tề, bảo dưỡng nhan sắc không tệ.
Hai nữ nhân tiến vào, thì lập tức vọt tới trước mặt Cát Hiển Nghiệp nhao nhao kêu to.
Thanh âm của chính thê sắc nhọn, ngữ điệu cao vút:
- Huyện úy đại nhân, chúng ta phải báo quan!
Lão mẫu của Mã Thành Kiền cũng trung khí mười phần, liền rống to:
- Cáo tội tiểu tiện nhân Tô Tiểu Liên! Nguyên lai nàng còn đánh cắp bảo bối do con của dân phụ sưu tầm.
Cát Hiển Nghiệp phiền muộn rống to:
- Đừng náo loạn như thế! Chuyện gì chậm rãi nói cho bổn quan nghe. Mã Đại Nương, ngươi nói đi.
Mã Đại Nương cấp thiết nói:
- Trước đó vài ngày, chúng ta còn không biết. Hôm nay mới nghe gã sai vặt tâm phúc con dân phụ nói rằng, nguyên lai con của dân phụ ngày bình thường sưu tầm được một khối bảo ngọc cực kỳ trân quý tên là Thúy Tiên Ngọc, nghe nói giá trị vạn kim! Đáng hận nhi tử ta đây bất hiếu, không nói chuyện này, khoe khoang trước mặt tiện nhân Tô Tiểu Liên. Chúng ta thu thập di vật cùng tồn vật của con dân phụ cũng không có thấy khối bảo ngọc kia, đích thị là Tô Tiểu Liên thấy hơi tiền nổi máu tham, cùng gian phu mưu hại con của dân phụ, còn nghĩ chiếm vật ấy làm của riêng.
Cát Hiển Nghiệp nói:
- Bảo ngọc? Gã sai vặt? Vậy gã sai vặt ở đâu?
- Đang ở bên ngoài công đường.
- Gọi hắn vào đây.
Tần Tiêu ở nội đường nghe thấy thì trong lòng thầm nghĩ: Thúy Tiên Bảo Ngọc? Đầu mối mới đây!
Một lát sau, một gã sai vặt tên là Mã Tam tiến tới quỳ lạy nói:
- Tiểu nhân chính là tùy tùng của Mã Thành Kiền Mã lão gia khi còn sống, quanh năm theo lão gia kinh thương ở các nơi. Lão gia nửa năm trước được một khối bảo ngọc hiếm thấy tên là Thúy Tiên Ngọc, nói là chuẩn bị vụng trộm đưa cho tiểu thiếp Tô Tiểu Liên, muốn tiểu nhân giữ kín không thể để cho đại nương cùng lão thái thái biết.
Cát Hiển Nghiệp nói:
- Nếu là chuẩn bị đưa thì tại sao các ngươi còn tới đây báo quan, nói Tô Tiểu Liên trộm bảo ngọc hả?
Mã Tam nói:
- Bẩm đại lão gia. Mã lão gia nói như thế nhưng hai ngày sau Mã lão gia cũng không đưa, nên tiểu nhân cũng không biết là vì sao. Về sau Mã lão gia cả ngày đem khối bảo ngọc mang bên cạnh, ai cũng không cho nhìn một chút. Còn trịnh trọng dặn dò tiểu nhân, không nói cho bất luận kẻ nào. Kể cả... Tô Tiểu Liên!
- Nghe thật là kỳ quái!
Cát Hiển Nghiệp bên ngoài cùng Tần Tiêu trong nội đường cơ hồ là trăm miệng một lời.
Hai nữ nhân hét to:
- Đại nhân, dâm phụ Tô Tiểu Liên nhất định là đã biết việc này. Mới thấy hơi tiền nổi máu tham, cùng gian phu...
- Im ngay!
Cát Hiển Nghiệp quát một tiếng chói tai:
- Trước mặt bổn quan không cho phép các ngươi ăn nói bừa bãi. Sự tình ta cũng biết rồi, các ngươi lui xuống trước đi, chờ ở bên ngoài để bổn quan suy nghĩ.
Sau đó, Cát Hiển Nghiệp cấp thiết chạy đến hậu đường, vẻ mặt nôn nóng hỏi Tần Tiêu:
- Đại nhân, theo người xem việc này là như thế nào?
Tần Tiêu nói:
- Chỉ dựa vào lí do trước mắt là phỏng đoán lung tung không ra kết quả gì, tiếp tục điều tra, gọi tên Mã Tam một mình vào hậu đường. Bổn quan muốn hỏi hắn vài câu.
Cát Hiển Nghiệp sai người đem Mã Tam vào trong, nói với hắn:
- Mã Tam, vị này chính là quan trên của bổn quan, Tần đại nhân chuyên tư hình luật. Hỏi ngươi nói cái gì thì phải theo tình hình thực tế mà nói, nếu dám lường gạt thì phạt nặng không tha!
Mã Tam đương nhiên là khúm núm, không dám trái lời.
Tần Tiêu đánh giá Mã Tam một hồi, đây là một người đàn ông ba bốn mươi tuổi, tướng mạo bình thường, thân thể rắn chắc, áo khoác bằng vải thô, có mảnh vải vắt trên vai, cách ăn mặc điển hình của một gã sai vặt.
Tần Tiêu nói:
- Mã Tam, ngươi đi theo Mã Thành Kiền đã bao lâu? Hắn đối với ngươi rất là tín nhiệm sao? Ngươi đi theo hắn vào Nam ra Bắc đi buôn bán hàng, có phụ trách một vài sự vụ gì không?
Mã Tam đáp:
- Bẩm đại nhân, tiểu nhân Mã Tam, đi theo Mã lão gia đã có hơn mười năm rồi. Kỳ thật tiểu nhân cũng tính toán ra là bà con xa của Mã lão gia, Mã lão gia đối với tiểu nhân cũng thập phần tín nhiệm, thường thường thu dọn hàng và lấy hàng đều giao cho tiểu nhân quản lý. Ngay cả chi tiêu thông thường tốn hao tiền đều là tiểu nhân quản lý. Thời điểm đi buôn bán, Mã lão gia còn để cho ta xử lý giúp ngài ấy một số khoản giao dịch nhỏ.
Tần Tiêu gật nhẹ đầu:
- Xem ra, Mã Thành Kiền hoàn toàn rất tin tưởng ngươi, ngay cả chuyện tình của Thúy Tiên Ngọc cũng chỉ nói với ngươi. Ngươi còn nhớ rõ, Mã Thành Kiền là như thế nào đạt được khối bảo ngọc đó không?
- Tiểu nhân nhớ rõ, nhưng mà nội tình thì không kỹ càng lắm.
Mã Tam ra vẻ suy nghĩ lại nói:
- Nửa năm trước, tiểu nhân đi theo Mã lão gia đến Sóc Châu biên cảnh của đến Đại Chu cùng Đột Quyết, lão gia một mình đi ra ngoài nửa ngày, lúc trở lại thì nói tìm được một món bảo bối. Lúc ấy lão gia còn nói trở về muốn tặng cho Tô Tiểu Liên. Nhưng cách một ngày sau, Mã lão gia không đưa mà còn dặn dò tiểu nhân, không được đem chuyện của bảo ngọc nói cho bất luận kẻ nào.
Tần Tiêu nhíu nhíu mày, trong lòng nghĩ thầm: xem ra, lai lịch của khối bảo ngọc này cũng có chút ít kỳ quặc! Nói không chừng chính là mấu chốt của sự tình, đơn thân độc mã ra ngoài nửa ngày, được một món bảo bối, hơn nữa còn là khu vực biên cảnh của Đột Quyết cùng Đại Chu...
Tần Tiêu nói:
- Mã Tam, ngươi đã nói rất nhiều khoản Mã Thành Kiền là do ngươi quản lý. Vậy lai lịch của khối bảo ngọc, ngươi biết không? Mã Thành Kiền bỏ ra bao nhiêu tiền để mua được khố ngọc này? Còn có, Mã Thành Kiền đối với Tô Tiểu Liên thập phần sủng ái như thế nào mà hắn lại muốn gạt chính thê cùng lão mẫu đem ngọc đưa cho Tô Tiểu Liên?
Mã Tam nói:
- Bẩm đại nhân, tiểu nhân lúc ấy cũng cảm thấy kỳ quái, bởi vì khối bảo ngọc này không phải là giao dịch có được. Lúc ấy tiểu nhân phải nắm hết tất cả giao dịch của Mã lão gia với một ít thương nhân Đột Quyết như ngựa và trà. Lúc ấy Mã lão gia cũng không có tìm tiểu nhân lấy tiền mua sắm bảo ngọc này. Tô Tiểu Liên là một năm trước, lão gia quen biết ở Sóc Châu, sau đó mua nàng về, thập phần sủng ái yêu thích thường thường thừa dịp có cơ hội đi buôn bán bên ngoài mang lễ vật về tặng nàng.
Tần Tiêu nghe ra được một tí mánh khóe:
- Sao, lại ở Sóc Châu? Lão gia nhà ngươi thường xuyên đi Sóc Châu sao? Tô Tiểu Liên có xuất thân và lai lịch như thế nào?