Tần Tiêu nhếch miệng cười lạnh:
- Như vậy đã có thể khai đường rồi. Đem ba kẻ trong cùng một phòng đó phân biệt mang ra. Chỉ cần thẩm tra liền biết!
Huyện nha Trường An khai đường công thẩm. Tần Tiêu ngồi trên nha đường vỗ kinh mộc:
- Dẫn người phạm, Lý Tự Nghiệp, Hổ Tử Địch, Lưu Vân Hải.
Đây là lần đầu tiên Tần Tiêu gọi tên đầy đủ của Tử Địch, thật đúng là có cảm giác khó đọc. Lưu Vân Hải chính là một trong những tên Thiên Kỵ Vệ Sĩ bị giam. Tần Tiêu cố ý mang bọn chúng tách ra thẩm vấn.s
Ba người bị đưa đến, đủ dưới công đường.
Tần Tiêu mở miệng hạ phán, Phùng Niên Hỉ sau lưng vội vàng múa bút.
- Hôm qua giờ Mùi, bọn người Lý Tự Nghiệp cùng mười hai tên Thiên Kỵ Vệ Sĩ đánh nhau tại Thiên Tân Lâu phía tây chợ Trường An. Trải qua kiểm chứng chính là người của Thiên Kỵ Vệ Sĩ say rượu nháo sự, bọn người Lý Tự Nghiệp tiến lên ngăn cản, song phương phát sinh xung đột vì vậy bắt đầu ẩu đả. Bổn quan theo như Vĩnh Huy Luật phán: Thiên Ky Vệ Sĩ bồi thường tổn thất cho Thiên Tân Lâu, mỗi người phải chịu hình bốn mươi trương, hoặc đồng chuộc bốn quan; Lý Tự Nghiệp, si hình năm mươi côn, hoặc đồng chuộc năm quan; Hổ Tử Địch, phạt hình năm mươi côn, hoặc đồng chuộc năm quan. (Đồng chuộc chính là nộp phạt)
Lời này vừa ra chẳng qua chỉ là mở màn mà thôi. Kể cả Thiên Kỵ Vệ Sĩ trừ phi chính thức muôn chết, nếu không không có người nào nguyện ý chịu hình. Lý Tự Nghiệp là mệnh quan của triều đình, sửa trượng thành si hình. Năm quan tiền là chút lòng thành a. Hai người này vốn không có phạm tội gì, nếu không phải phát sinh tử án chết bất đắc kỳ thì hôm qua đã được thả về nhà.
Không có biện pháp, đây chính là luật pháp đời Đường. Kẻ có tiền chuyện gì cũng dễ dàng. Nhưng có chút người phạm trọng tội, hoặc là không có hậu trường, đắc tội quan viện hiện quản dù đồng ý đồng chuộc, chết sống cũng phải đánh ngươi, đây là chuyện không có biện pháp a.
Lưu Vân Hải lập tức kêu to lên:
- Tiểu nhân không phục! Chúng ta có ba huynh đệ đều bị bọn chúng đánh chết. Sao có thể phán phạt như vậy? Đại nhân rõ ràng là thiên vị người nhà mà!
Tần Tiêu cười lạnh, vỗ kinh mộc một cái, nói:
- Im ngay! Ngày hôm qua có án mạng nguyên nhân cái chết bổn quan đã sớm điều tra qua rồi, ngươi cũng đừng có ở chỗ này gào thét trên công đường, nếu không hiện tại đã kéo ngươi ra ngoài đánh mười bảng rồi.
Lưu Vân Hải cả kinh:
- Nguyên nhân cái chết như thế nào?
Tần Tiêu cười nói:
- Nghe khẩu khí của ngươi hình như ngươi mới là quan viên thẩm án? Lưu Vân Hải. Ta hỏi ngươi ngày hôm qua thời điểm có người chết ngươi đang làm gì?
Lưu Vân Hải nuốt một ngụm nước bọt:
- Hôm qua tiểu nhân uống rất nhiều rượu. Đến nhà lao huyện nha không bao lâu thì ngủ. Đột nhiên nghe huynh đệ bên cạnh kêu to nói có người chết mới thức dậy, khi đó phát hiện huynh đệ bị nhốt cùng nhà lao với ta mũi đầy máu! Đồng thời trong hai gian nhà giam bên cạnh cũng có người chết!
- Ngủ?
Tần Tiêu nói ra.
- Vừa mới đánh nhau xong kích động phấn khởi như vậy còn ngủ được? Ta nhìn ngươi đang nói xạo thì đúng hơn! Bổn quan tra rất rõ ràng. Hung thủ giết người chính là đám người các ngươi.
- Ah!
Lưu Vân Hải lúc này đã hơi sợ, nói:
- Tiểu nhân không có nói dối. Việc này chắc chắn mười phần! Tiểu nhân quả thực đang ngủ!
Tần Tiêu quát chói tai:
- Có chứng cớ gì?
Lưu Vân Hải tranh luận nói:
- Lúc ấy, huynh đệ trong lao có thể làm chứng!
- Vậy được rồi, bổn quan, tạm thời tin tưởng ngươi! Bổn quan hỏi ngươi, trước khi nhập ngũ ngươi làm nghề gì?
- Tiểu nhân là người mổ heo. Bởi vì có chút công phu cỡi ngựa bắn cung nên năm trước được gia nhập Thiên Kỵ Vệ Sĩ.
Tần Tiêu từ trên bàn cầm một cái khăn vuông chậm rãi mở ra, bên trong có bao một kim châm nhỏ dài:
- Vật này ngươi có từng nhận ra không?
Lưu Vân Hải nhìn kỹ:
- Không biết, chưa thấy qua.
Tần Tiêu nhìn kỹ thần sắc hắn, không có gì chút chột dạ bối rối, nói:
- Dẫn đi. Giam một mình và canh giữ cẩn thận.
Quay đầu còn nói thêm.
- Lý Tự Nghiệp, Hổ Tử Địch, hai người các ngươi nguyện ý đồng chuộc hay là thụ hình?
Lý Tự Nghiệp cùng Hổ Tử Địch hai người nhìn nhau cười rộ lên:
- Đương nhiên là giao chuộc đồng!
Tần Tiêu cố nén cười:
- Dẫn xuống dưới, giải quyết theo trình tự thủ tục. Hình đầu mục bắt người mở cùm tay chân cho bọn họ.
Hai người vui mừng chạy ra ngoài, Lý Trọng Tuấn cũng âm thầm chạy ra bên ngoài theo. Tần Tiêu đang thẩm án cũng chẳng muốn đi quản những việc vặt này. Trở lại án đường thét ra lệnh dẫn tên khác lên, tên này là Chu Bát Cân Thiên Kỵ Vệ Sĩ.
Chu Bát Cân lớn lên cao cao cường tráng, một thân cơ bắp cường hãn và gương mặt tam giác, trong mắt lộ hung quang.
Sau các câu hỏi thông lệ, Tần Tiêu hỏi:
- Chu Bát Cân bổn quan hỏi ngươi, trước khi nhập ngũ ngươi dựa vào nghề nghiệp gì kiếm sống?
Chu Bát Cân nhìn Tần Tiêu thả Lý Tự Nghiệp cùng Tử Địch, đã sớm có chút bất mãn, run rẩy già mồm nói một hồi, lúc này tức giận nói ra:
- Nghề nghiệp tiểu nhân trước khi nhập ngũ có quan hệ gì với đại nhân? Có quan hệ gì tới bản án?
Tần Tiêu quát:
- Bổn quan hỏi ngươi thì trả lời là được. Tại sao nói nhiều thế.
Chu Bát Cân tràn đầy không phục nói ra:
- Bán thuốc dán. Học được đánh côn nên nhập ngũ sung quân. Đánh nhau thắng được qua mấy người, trên chiến trường chém được vài đầu người, vì vậy tiến vào Thiên Kỵ làm vệ sĩ.
Tần Tiêu cười lạnh:
- Thì ra là lang trung đi diễn kỹ dạo...
Tần Tiêu đi tới trước mặt của hắn, xuất ra một cây kim châm.
- Bổn quan hỏi ngươi, có nhận ra vật này không?
Chu Bát Cân liếc mắt nhìn, lập tức thần sắc đại biến, trừng to mắt, nhưng lập tức miễn cưỡng trấn định lại, không sao cả nói ra:
- Không biết.
Tần Tiêu nói một tiếng:
- Đã bán thuốc dán thì làm sao không biết kim châm châm cứu! Ngươi đang nói dối!
- Không biết chính là không biết! Bán thuốc dán thì cần phải nghiên cứu châm cứu sao?
Tần Tiêu tùy tiện kêu một nha dịch lại, nói:
- Vị đại ca này, có nhận ra vật gì không?
Nha dịch gật đầu:
- Đại nhân vừa mới nói đây chính là kim châm châm cứu. Suy nghĩ một chút thì đã nhìn thấy qua, đúng là cái dạng này, xem như nhận ra.
Tần Tiêu nói ra:
- Chu Bát Cân, ngươi vừa thấy kim châm thì thần sắc đại biến, hiện tại lại nói không nhận biết kim châm châm cứu, đây không phải giấu đầu hở đuôi sao?
Chu Bát Cân khinh thường cười lạnh:
- Cho dù là như vậy, ngươi không hề có chứng cớ, chỉ dựa vào sắc mặt phỏng đoán cũng muốn định tội của ta hay sao?
Tần Tiêu nói ra:
- Ngươi nói không sai, trên tay của ta hiện giờ không có chứng cớ. Nhưng mà sắp có ròi. Bổn quan hỏi ngươi, hôm qua trở lại nhà giam và khi phát hiện có người chết, trong khoảng thời gian này ngươi làm gì?
- Ngủ.
Chu Bát Cân đáp được dứt khoát.
- Ngủ bao lâu?
- Ngủ cho tới khi có người hét lên có người chết.
- Vậy những huynh đệ bên cạnh của ngươi lúc đó đã làm những gì?
- Bọn họ đương nhiên cũng ngủ!
- Tốt cho Chu Bát Cân lớn mật.