Tần Tiêu vỗ kinh mộc, nói:
- Ngươi đã ngủ thì làm sao biết người khác cũng ngủ? Đã là người bán thuốc dán dạo thì có thể nói là không biết kim châm châm cứu sao? Còn cố ý giấu diếm, lường gạt công đường!
Chu Bát Cân đã giật mình:
- Ngươi... Ngươi đang lừa dối ta?
- Hừ!
Tần Tiêu tức giận quát:
- Tốt cho Chu Bát Cân giảo hoạt. Chuyện cho tới bây giờ còn không dám nhận tội? Ngươi dùng mê hương mê đảo các Thiên Kỵ Vệ Sĩ khác, sau đó dùng ngân châm đâm vào huyệt Bách Hội của ba người kia, giết người khác là người nào sai sử ngươi, còn không mau khai ra!
Chu Bát Cân không nhịn. Cãi chày cãi cối nói:
- Tiểu nhân không có giết người, không có gì để khai cả!
Tần Tiêu nhìn chằm chằm vào Chu Bát Cân yên lặng hồi lâu không nói tiếng nào, ung dung nói ra:
- Chu Bát Cân. Ta thấy ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà. Nói thiệt cho ngươi biết, cây ngân châm này chính là tìm được trong gian phòng giam của ngươi. Ngươi giấu rất cẩn thận. Cũng không thể nuốt sống nó nha? Đúng là vẫn bị ta tìm được!
- Không có khả năng!
Chu Bát Cân kêu lên, nói:
- Trong gian phòng của ta căn bản không có ngân châm!
- Bởi vì ngươi đã đem nó ném tới một phòng giam khác đúng không?
Tần Tiêu nhanh chóng nghiêm nghị nói ra.
- Chu Bát Cân lớn mật! Chuyện cho tới bây giờ ngươi còn lời gì để nói? Người tới! Điều tra nhà giam, mỗi một chỗ nào cỏ chồng chất hoặc khe hở cũng không được buông tha!
Chu Bát Cân giận dữ:
- Ngươi lại lừa dối!
Tần Tiêu vỗ kinh đường mộc:
- Đem Chu Bát Cân dẫn đi, mang gông cùm trọng tỏa, canh giữ nghiêm ngặt.
Sau đó Hình Trường Phong báo lại, quả nhiên là trong bụi cỏ trong nhà giam phát hiện một cây ngân châm!
Kế tiếp Tần Tiêu theo thứ tự gọi mỗi một tên Thiên Kỵ Vệ Sĩ mang vào, đều hỏi vấn đề như nhau: Chu Bát Cân có biết y thuật hay không.
Mấy Thiên Kỵ Vệ Sĩ miệng mồm như một:
- Tên này là người bán thuốc dạo trên giang hồ, từng làm qua lang trung, gãy xương, bắt mạch và biết châm cứu. Ngày hôm qua mấy huynh đệ bị đánh gãy xương chính là hắn giúp đỡ nối xương.
Tần Tiêu gọi những người này vào và cung cấp chứng từ khai nhận lời khai, lại đem Chu Bát Cân gọi vào, nói:
- Chu Bát Cân ngươi cực lực che dấu chính mình không hiểu y thuật, không nhận biết kim châm châm cứu. Nhưng mà có chứng từ đồng bạn ngươi ký kết đều chứng minh ngươi đang nói xạo. Chuyện cho tới bây giờ ta nhìn ngươi còn chiêu gì miễn nổi khổ da thịt.
Chu Bát Cân liều chết chống cự:
- Ta không có giết người, không có gì để khai cả.
Tần Tiêu vỗ kinh mộc:
- Người tới, quất ba mươi roi.
- Vâng!
Mấy nha dịch đem Chu Bát Cân kéo trở mình trên mặt đất, nhấc cái quần của hắn lên, cầm lấy trúc bản đánh lên mông, liên tục đánh xuống.
Trúc bản này đã được đặc chế, vô cùng cứng cỏi, đánh rất hung ác, đủ để lột một tầng da mông. Chu Bát Cân cắn chặt hàm răng không rên một tiếng, đánh một hồi không đánh hắn chết được.
Sau một loạt gậy thì trán của Chu Bát Cân đầy mồ hôi lạnh, thở hổn hển.
Tần Tiêu nói ra:
- Chu Bát Cân, ngươi khai hay không khai? Ngươi phải biết rằng, bổn quan bây giờ dụng hình với ngươi là hoàn toàn phù hợp luật pháp. Ngươi đừng nghĩ sau đó tìm ai tính sổ với ta. Cho dù làm đơn kiện lên hoàng đế bổn quan cũng là lẽ phải. Cho nên ta khuyên ngươi nên ít chịu nổi khổ da thịt, nên khai đi. Tranh thủ lấy công chuộc tội bổn quan có lẽ sẽ xử nhẹ cho ngươi.
Chu Bát Cân vô cùng đau đớn, tức giận đứng lên, quát mắng:
- Cẩu quan! Lão tử không giết người! Ngươi lạm dụng hình phạt còn vu oan giá họa cho ta, không có cửa đâu!
Tần Tiêu giận dữ:
- Lớn mật, dám nhục mạ bổn quan, coi rẻ vương pháp! Người tới, kéo hắn dánh lưng hắn hai mươi gậy cho ta!
Vài tên nha dịch đem Chu Bát Cân kéo trên mặt đất, cởi áo của hắn ra, hung hăng đánh xuống.
Chu Bát Cân bị đánh kêu khổ thấu trời.
Tần Tiêu nói:
- Khai hay không khai?
Chu Bát Cân thở dài một hơi:
- Khai, ta khai...
Tần Tiêu khoát khoát tay, ý bảo nha dịch không nên đánh. Không ngờ "Ba" một tiếng, một nha dịch cầm gậy nện vào ót của Chu Bát Cân!
Chu Bát Cân lập tức mở to mắt ầm ầm té xuống mặt đất.
Tần Tiêu kinh sợ quát nha dịch kia:
- Ngươi làm gì?
Tên nha dịch kia sợ tới mức ném bổng quỳ xuống đất:
- Tiểu nhân... Tiểu nhân đánh quá hăng say. Không thấy được thủ thế của đại nhân, nhất thời... Quên dừng lại!
Tần Tiêu, Phùng Niên Hỉ cùng Bùi Tụng Hành đều chạy tới bên người của Chu Bát Cân. Nâng hắn lên xem xét, hơi thở cũng không có, mắt trợn trắng mà chết!
Phùng Niên Hỉ run rẩy nói:
- Đại... Đại nhân, chết rồi!
Trong nội tâm Tần Tiêu xuất hiện nhiều dấu chấm than, hắn hiểu phiền toái rồi! Xem ra nha dịch này là cố tình!
Bùi Tụng Hành nuốt một ngụm nước bọt, thấp giọng nói:
- Đại nhân, thi hình quá độ khiến phạm nhân chết đi, theo như luật Đại Chu thì có thể bãi chức quan, đi lưu vong ba năm, đi phải đạt hai ngàn dặm, không đáng đồng chuộc...
Tần Tiêu lạnh lùng nhìn Bùi Tụng Hành, nói:
- Bổn quan biết rõ. Trong Vĩnh Huy Luật đúng là ghi lại như thế. Không nghĩ tới Bùi đại nhân đọc rất quen thuộc, xem ra rất quen nha.
Bùi Tụng Hành ngoảnh mặt làm ngơ. Tự lo đứng lên, ngồi qua một bên một bộ dạng không liên quan tới mình. Nhàn nhã tự đắc.
Phùng Niên Hỉ lau mồ hôi lạnh trên trán:
- Đại nhân, làm sao bây giờ?
Tần Tiêu chậm rãi đứng dậy. Trong lòng nói thầm: hiểu rồi, xem ra chuyện này chính là một cái bẫy, hơn nữa là cái bẫy thuộc về mình.
Bùi Tụng Hành, Chu Bát Cân, nha dịch thi hình đều có người sai sử, xem ra là thời khắc này đều cố tình hãm hại ta! Trách không được Vũ Ý Tông đáng chết kia không ngăn cản ta tới đây thẩm tra xử án, thì ra mục đích của hắn là như vậy, náo tới mức tai nạn chết người trong ngục dẫn ta đi thăm dò, sau đó thừa cơ hãm hại ta.
Trong nội tâm của Tần Tiêu mắng to, tên quy nô đáng chết, thật là âm hiểm, thủ đoạn thật ngoan độc! Lão tử không đào mồ tổ tiên nhà ngươi lên, đáng giá hại ta sao?
Nhưng mà chuyện cho tới bây giờ có mắng cũng không giải quyết được vấn đề. Tần Tiêu cảm giác từ khi mình bắt đầu quá phớt lờ, bởi vì sốt ruột rửa oan cho Lý Tự Nghiệp cùng Tử Địch nên quên xem xét một phen mới rơi vào gian kế bẩy rập như vậy, thật đúng là sai lầm cấp thấp!
Đúng lúc lúc này Lý Trọng Tuấn đang vui vẻ đi vào trong công đường, nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì cả kinh, chạy đến bên người của Tần Tiêu hỏi hắn chuyện gì xảy ra.
Tần Tiêu nói ra:
- Điện hạ, nhất thời giải thích không rõ ràng lắm. Thỉnh ngươi mang người tới đây, đem tất cả người trong công đường hôm nay toàn bộ bắt giữ mang tới Ngự Sử đài giúp ta.
- Được, không thành vấn đề.
Lý Trọng Tuấn lập tức đánh nhịp, nói:
- Cái khác không có, nhưng binh lính chuyên giết người phóng hỏa thì tùy thời có thể gọi tới một đống.
Dứt lời liền chạy ra ngoài.
Tần Tiêu lại nhìn Phùng Niên Tân nói ra:
- Phùng đại nhân, vừa rồi quá trình thẩm tra đã ghi nhớ rõ chứ.
- Đều ghi nhớ. Nhớ rất kỹ, nha dịch này một trượng quất chết Chu Bát Cân.