- Chuyện này... Hai yêu nhân này...
Tần Tiêu tức giận, cộng thêm cồn còn sót lại trong người, mắng to tại chỗ.
- Chúng còn dám làm chuyện này! Lão tử... Lão tử muốn chém chúng.
Thượng Quan Uyển Nhi gấp lên, ôm cổ của Tần Tiêu:
- Còn không nói nhỏ lại! Ta nói rồi, bảo ngươi không được xằng bậy! Ngươi nhìn ngươi hôm nay làm gì còn bộ dáng ngày thường? Uống chút rượu đã giống như mãng phu Lý Tự Nghiệp rồi, miệng đầy thô tục!
Trong nội tâm của Tần Tiêu kích động, thừa cơ ôm chặt lấy người của Thượng Quan Uyển Nhi, suýt nữa làm cho nàng không thở nổi:
- Uyển Nhi, lão tử thề một ngày nào đó phải đích thân đánh chết hai yêu nhân này, báo thù giải hận cho ngươi! Ngươi đừng về trong cung nữa, ở lại đây đi!
- Đau, đau quá!
Thượng Quan Uyển Nhi giãy dụa ra, lại không chút sứt mẻ, cảm giác cánh tay hơi đau.
- Ngươi nói gì đó, sao ta không quay về cung được? Chạy ra ngoài cùng là kháng chỉ, sẽ bị chém đầu đấy.
Đúng lúc này cổng vòm có hai tiếng " khục, khục " vang lên. Tần Tiêu nghe được rõ ràng, là âm thanh của nha đầu Tử Địch. Thằng tới luc này làm trò quỷ, làm bóng đèn!
Tần Tiêu buông Thượng Quan Uyển Nhi ra, đỡ nàng ngồi xuống ghế, áy náy cười rộ lên:
- Thực xin lỗi Uyển Nhi... Ta cũng nhất thời quá kích động, làm đau ngươi sao? Nhưng mà vừa rồi ta thề nhất định sẽ thực hiện! Về công về tư ta đều làm cho hai yêu nhân này không sống tốt được.
- Về tư sao?
Thượng Quan Uyển Nhi hơi ngẩng đầu, cười nhạt nhìn qua Tần Tiêu, nói:
- Tần đại ca, ngươi chừng nào thì quan tâm tới Uyển Nhi vậy?
Tần Tiêu nhất thời nghẹn lời, kỳ thật thời điểm hắn nói lời này trong nội tâm theo bản năng nhớ tới Lý Tiên Huệ. Lý Tiên Huệ cũng bởi vì đám yêu nhân này nên bị tai nạn. Chính mình sớm đã nghĩ tới giải khẩu ác khí này cho nàng rồi, hiện tại hình như người bên cạnh mình hoặc ít hoặc nhiều đều bị Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông hại? Hơn nữa phải diệt trừ chúng ta thống khoái! Chẳng lẽ ta ở nơi này xúc phạm lợi ích của chúng? Giang Nam hay là Hà Nam?
Ồ, đúng rồi, bọn chúng không phải chuyện ở Hà Nam hay sao?
Tần Tiêu âm thầm sờ sờ bên hông, chỗ đó chính là nơi cất giấu miếng ngọc bội, kinh ngạc thầm nghĩ: sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Chuyện ở Hà Nam có quan hệ gì tới huynh đệ Trương gia đây?
- Này, nghĩ cái gì thế?
Thượng Quan Uyển Nhi bụng đầy nhu tình, Tần Tiêu thì ngây ngốc tiếp, tâm hồn thiếu nữ không vui, thấp thấp giọng mắng:
- Ngươi là đầu gỗ không hiểu phong tình...
- Ah, cái gì?
Tần Tiêu phục hồi tinh thần lại, thấy Thượng Quan Uyển Nhi đang giận dữ, mới nhớ tới mình đường đột với giai nhân, thật có lỗi cười nói.
- Ah, uống chút rượu trong đầu có chút loạn...
Thượng Quan Uyển Nhi trầm thấp " hừ " một tiếng, quay mặt qua chỗ khác, lấy tay chống cằm, nhìn qua chụp đèn mông lung, kinh ngạc nhập thần. Tần Tiêu cũng ngồi ở chỗ kia tinh tế nhớ lại chuyện miếng ngọc bội ở Hà Nam. Trong lúc nhất thời hai người đều không nói chuyện, tràng diện yên tĩnh.
Đúng lúc này, chỗ cổng tròn Tây Khóa Viện có âm thanh truyền tới:
- Không nên đi, Tử Địch, rất thất lễ ngươi biết không?
- Tiên Nhi đần này, thời điểm này còn không đi, phiền toái lớn đấy.
- Nhanh đừng nói...
Tần Tiêu nghe được vậy thì trong nội tâm buồn cười, Tử Địch nha đầu quỷ tinh linh này, vừa mới nhìn thấy minh và Thượng Quan Uyển Nhi ôm nhau thì liên tục không ngừng đem Lý Tiên Huệ mời tới. Như thế nào còn ở chỗ này, đến đấu pháp sao?
Hai nữ chạy tới đình nghỉ mát, Thượng Quan Uyển Nhi đứng dậy, vui mừng nói:
- Tử Địch! Ngươi tới nhé!
- Thượng quan đại nhân tốt!
Tử Địch như tượng đất thi lễ, kéo Lý Tiên Huệ bên người đi tới.
- Vị này là muội tử bà con xa mà Tần đại nhân yêu mến nhất, tên là Tiên Nhi.
Tử Địch đem mấy chữ " yêu mến nhất " nói rất vang dội.
- Ah, Tiên Nhi?
Thượng Quan Uyển Nhi hé miệng cười cười, nói:
- Ngươi khỏe!
Lý Tiên Huệ đeo mặt nạ, Thượng Quan Uyển Nhi không có nhận ra, lúc này đành phải giả như người xa lạ, thi lễ:
- Thượng quan đại nhân khỏe!
- Đừng gọi ta đại nhân a, nghe vậy quá xa lạ.
Thượng Quan Uyển Nhi hào phóng đi tới, dắt tay Tử Địch cùng Lý Tiên Huệ, cùng nhau đi vào trong đình nghỉ mát.
- Các ngươi cũng giống như Tần đại nhân, gọi ta là Uyển Nhi đi, nghe thân thiết hơn.
Tử Địch không có hảo ý đưa mắt nhìn qua Tần Tiêu, bĩu môi:
- Uyển Nhi... Nghe thì thân mật hơn nha.
Tần Tiêu nhìn qua ba nữ nhân hàn huyên tâm sự, trong nội tâm nói thầm: ba nữ nhân này đang nói đùa hay đang đấu nhau đây?
Sáng sớm hôm sau, Tần Tiêu bị tiếng "Soạt soạt" đập cửa làm bừng tỉnh, xoay người lại thay đổi y phục, thuận miệng nói:
- Vào đi Tiên Nhi.
Cửa bị đẩy ra nha đầu Tử Địch chịu trách nhiệm mang theo ấm nước đi vào, tiến vào trong thì quái khang quái điều nói ra:
- Ơ, còn nhớ rõ Tiên Nhi sao, còn tưởng rằng ngươi gặp Thượng Quan đại nhân xinh đẹp đoan trang thì ai cũng quên mất!
Tần Tiêu dở khóc dở cười:
- Sáng sớm nói chuyện phiếm cái gì! Ngày hôm qua các ngươi ngủ ở tây viện sao?
- Đúng nha đúng nha!
Tử Địch nhẹ nhàng nói ra:
- Thượng Quan đại nhân chính là khách quý, nàng mở miệng chúng ta sao dám không nhận lời? Ba người lách vào một cái giường, nếu không phải có quạt tự động của ngươi ta đoán chừng ba người chúng ta sẽ nóng chết.
Tần Tiêu cười ha hả, nói:
- Trong Tây Khóa Viện có nước chảy cho nên kiến tạo quạt này. Nghe khẩu khí của ngươi rất là ghen ghét a? Vậy ngươi có thể mỗi ngày đi cùng Thượng Quan Uyển Nhi ngủ mà, dù sao nàng cũng rất ưa thích ngươi đấy.
- Ta mới không cần đấy!
Tử Địch vừa thu thập quần áo cho Tần Tiêu vừa nói:
- Cùng nàng ở cùng một chỗ luôn có cảm giác không được tự nhiên. Còn ưa thích ở cùng với tỷ tỷ và Tiên Nhi các nàng thôi. Ai, tỷ tỷ không biết khi nào mới đi tới Trường An đây...
Trong nội tâm Tần Tiêu nghĩ thầm: nha đầu Tử Địch kia vì sao lại không hợp với Thượng Quan Uyển Nhi chứ? Xem nàng như người xâm nhập vậy... Mặc Y đi tới đi lui Giang Nam một chuyến, tốt xấu gì cũng được hai tháng. Tính toán thời gian không sai biệt lắm cũng phải một tháng mới về. Cũng không biết nàng đem Dương Ngọc Hoàn dàn xếp thế nào. Nhưng mà Mặc Y làm việc luôn khiến người ta an tâm, còn có Mạc Vân Nhi làm chủ sự. Chắc có lẽ không có vấn đề gì...
Tần Tiêu mặc áo giáp lên người, eo mang trường kiếm, đội giáp trụ chuẩn bị đi ra ngoài. Tử Địch kêu lên:
- Ai, ngươi còn chưa ăn sáng đấy. Làm sao lại chạy đi rồi!
Tần Tiêu quay đầu lại nói:
- Ta thấy ngươi không nói cho rằng không có chuẩn bị đấy. Trước kia Tiên Nhi lúc nào cũng mang vào cả.
- Tiên Nhi. Tiên Nhi! Ngươi còn nhớ rõ Tiên Nhi mới tốt!
Tử Địch bĩu môi.
- Tiên Nhi bị Thượng Quan Uyển Nhi cùng gọi vào phòng bếp rồi. Ngày hôm qua hai nàng nói chuyện phiếm cũng không biết hợp ý thế nào, hơn nửa đêm qua không ngủ trò chuyện ăn điểm tâm cái gì. Tiên Nhi nói nàng biết làm cho bánh ngọt tùng ngọc bách hợp tô nổi danh Lạc Dương. Còn Thượng Quan Uyển Nhi nghe vậy vui cười lên, muốn Tiên Nhi sáng sớm đi vào phòng bếp dạy cho nàng, nói là làm đồ ăn sáng cho ngươi!