Thiết Nô cười càng lớn hơn nữa, lộ ra hàm răng trắng bóng, sau đó hắn dắt ngựa rời đi.
Đúng lúc này trong hành lang có tiếng reo vui mừng.
- Tần đại ca, là ngươi trở về sao?
Tần Tiêu bước nhanh vào trong đại sảnh, trông thấy Lý Tiên Huệ đang tựa vào cửa mừng rỡ nhìn qua hắn. Tần Tiêu tiến lên bắt lấy tay của Lý Tiên Huệ:
- Tiên Nhi, là ta!
Lý Tiên Huệ nửa vui nửa buồn nhìn qua Tần Tiêu:
- Tại sao ngươi trở nên đen và gầy như vậy, mới ba ngày ngươi ở bên ngoài làm cái gì?
Tần Tiêu cười ha hả, nói:
- Không có gì. Huấn luyện sĩ tốt thì cùng đen rám nắng rồi. Ân, Thượng Quan Uyển Nhi cùng Tử Địch đâu. Tại sao không thấy ai? Trong nhà mấy ngày nay coi như không tồi, có khách đến thăm sao?
Lý Tiên Huệ lôi kéo tay của Tần Tiêu, đi đến đại đường ngồi xuống ghế, hắn uống một ngụm nước trà:
- Nha đầu Tử Địch kia quấn quít lấy Uyển Nhi đến Tây Khóa Viện kể chuyện xưa nghe, nói là nghe câu chuyện Thanh Xà Bạch Xà, ngay đêm hôm qua còn không có nghe đủ đấy! Ngày hôm qua đầu mục bắt người của huyện nha Trường An tới đây nói là bái phỏng ngươi, kết quả ngươi không ở đây nên lưu lại thiếp mời.
Dứt lời Lý Tiên Huệ đưa cho Tần Tiêu một tấm thiệp.
- Bái: Đại tướng quân Tần công khải.
Tần Tiêu thì thầm.
- Thằng này lần trước hãm hại ta có lẽ cũng có phần, hiện tại đến bái cái gì mà bái? Ân, có lẽ không phải là đầu mục bắt người rồi, nói là vì chuyện của ta nên bất hòa với Bùi Tụng Hành nên từ nhiệm rồi. Muốn bái vào làm nhà ta, muốn làm đầy tớ... Tại sao có thể như vậy được?
Lý Tiên Huệ khẽ cười nói:
- Tần đại ca, ta thấy hắn cũng là người trung thực, rất giữ bổn phận. Hắn thấy ngươi không ở nhà cũng không chịu tiến vào trong đại viện, đứng tại cửa ra vào viết bái thiếp này. Ta lúc ấy cũng không có hỏi nhiều, chỉ nói với hắn ngươi rời khỏi kinh thành một thời gian ngắn, thỉnh hắn lần sau lại tới. Sau đó hắn nói hắn sẽ ở kinh thành chờ ngươi, hiện tại sẽ ngụ ở trong Kim Tiên Lâu trong khu chợ tây.
Tần Tiêu gật đầu mỉm cười, trong nội tâm cân nhắc nói: Hình Trường Phong, đầu mục bất người của huyện nha Trường An này có lẽ cũng có chút bổn sự. Nếu có thể thu cho mình dùng thì đó là nhân tài hiếm có. Xem ra phải đi tới Kim Tiên Lâu rồi.
- Úc, còn nữa!
Lý Tiên Huệ giống như nhớ tới cái gì đó.
- Từ Kinh Châu mới tới tướng quân gì đó, buổi sáng hôm nay mới vừa tới đây, thấy ngươi không ở đây nên cũng đi rồi. Nói là cố ý bái tạ ngươi đưa hắn từ phủ Kinh Châu điều tới kinh thành Tả Vệ Suất. Hiện tại vừa đi Binh Bộ đưa tin, đi còn chưa được một giờ.
Tần Tiêu vui mừng cười ha hả, nói:
- Ah, đây không phải là Vạn Lôi sao, hắn cũng tới? Còn rất nhanh nha! Vừa vặn hiện tại đang lúc dùng người, tới vừa vặn!
Lý Tiên Huệ thản nhiên nói:
- Đáng tiếc ta thân là thế hệ nữ lưu, cũng không giúp ngươi được cái gì. Ngược lại hai tỷ muội Mặc Y cùng Tử Địch này có thể thường xuyên ở bên người của ngươi, với thân thủ của các nàng có lẽ cũng giúp được ngươi nhiều việc.
Tần Tiêu nắm tay của Lý Tiên Huệ, lạnh nhạt cười nói:
- Mặc Y cùng Tử Địch sao, ta vốn có ý định rồi, thỉnh các nàng đến Tả Vệ Suất làm giáo viên dạy " khinh công ", " kiếm thuật " cùng " ám sát " cho bộ đội đặc chủng đấy, các nàng từ chỗ Vi Đình có lẽ học được không ít kỹ nghệ giang hồ, dùng rất tốt. Nhưng mà trong khoảng thời gian này ta còn phải cho các nàng ở bên cạnh ngươi, bảo hộ ngươi. Như vậy ta mới yên tâm ở trong Tả Vệ Suất mà làm việc. Không lâu sau Mặc Y có lẽ sẽ trở về, ngươi bảo hai tỷ muội các nàng có rảnh thì ở cùng với ngươi nhiều hơn. Dù sao ba các ngươi ở chung nhiều năm cũng rất quen thuộc.
Lý Tiên Huệ mỉm cười gật đầu:
- Loại chuyện này ngươi quyết định đi. Kỳ thật Tiên Nhi cũng không phải là hạng người trói gà không chặt, nhưng ta hiểu khổ tâm của ngươi. Công việc trong nhà ngươi cứ yên tâm đi, an tâm làm việc trong Tả Vệ Suất là được.
- Tần đại ca, ngươi quả thực đã về rồi!
Thượng Quan Uyển Nhi ở cửa đại sảnh vui mừng chạy vào. Bói vừa nhìn thấy Tần Tiêu cùng Lý Tiên Huệ nắm tay nhau nên hơi có chút xấu hổ, hạ giọng:
- Quả thực là trở về rồi.
Lý Tiên Huệ đứng dậy rút tay khỏi tay của Tần Tiêu về, nhìn Thượng Quan Uyển Nhi mỉm cười nói:
- Uyển Nhi tỷ tỷ, Tần đại ca biết rõ ngày nghỉ của ngươi hết nên sợ ngươi đã hồi cung, vừa vào cửa đã hỏi ngươi đấy! Ngươi mau tới đây tâm sự với Tần đại ca đi, Tử Địch, chúng ta cùng vào nhà bếp một chút, Tần đại ca ở bên ngoài vất vả trở về chúng ta đi chuẩn bị một ít món ngon bồi bổ cho hắn đi.
Tử Địch ờ lấy miệng. Trợn tròn con mắt:
- Tối quá a, mang Thiết Nô cùng đi... Trong phòng bếp không phải có đầu bếp cùng nha hoàn sao. Chúng ta bận việc làm cái gì.
Lý Tiên Huệ tiến lên kéo tay của Tử Địch đi ra ngoài, thấp giọng nói:
- Ai nha, đi thôi...
Hai nữ đi rồi Thượng Quan Uyển Nhi hơi có chút xấu hổ ngồi xuống bên người của Tần Tiêu, nhìn qua gương mặt ngăm đen của Tần Tiêu, che miệng cười rộ lên:
- Ngươi đi làm cái gì, mặt của ngươi phơi nắng đen như thiên lôi rồi này, là cố ý trở về thăm ta sao?
Tần Tiêu cười cười:
- Hẳn là vậy!
Thượng Quan Uyển Nhi cười khổ có chút lắc đầu:
- Ngươi thật là. Nói dối không được sao? Hống cho ta vui cũng tốt.
Tần Tiêu cười nói:
- Ta chỉ không muốn lừa gạt ngươi thôi. Lần này từ trong quân doanh chạy về chính là muốn đi Tương Tác Giam làm ít chuyện, thứ hai chính là về nhà thăm ngươi một chút. Hôm nay không phải ngày nghỉ cuối cùng của ngươi sao. Ta còn lo lắng ngươi đã về cung đấy.
Thượng Quan Uyển Nhi cười rộ lên lộ ra hai má lúng đồng tiền, nói:
- Ngươi có phần tâm ý này ta cũng thoả mãn. Đi Tương Tác Giam làm chuyện gì thế?
Tần Tiêu nói:
- Tự mình thiết kế một ít vũ khí mà thôi, cần thợ rèn trong Tương Tác Giam chế tác. Cho nên phải đi nhờ bọn họ làm mà thôi.
- Binh khí sao?
Thượng Quan Uyển Nhi nghi ngờ nói:
- Tương Tác Giam dễ thỉnh như vậy sao? Không có Hộ Bộ cùng Binh Bộ phê lệnh bọn chúng sẽ lười biếng cả ngày cũng không thèm làm việc đấy, ngay cả vương công hậu duệ quý tộc cũng khó mời được! Trừ phi là hoàng đế muốn cái gì thì ngay lập tức động thủ chế tạo. Nhưng mà Uyển Nhi ở nơi đó còn có chút tình mọn, dường như có thể giúp ngươi một chút đấy.
- Ah, thực?
Tần Tiêu kinh hỉ nói:
- Uyển Nhi, có thể dọn dẹp những tên thợ kia được không?
- Cái gì gọi là " dọn dẹp " chứ! Phải mời mới được.
Thượng Quan Uyển Nhi đắc ý cười nói:
- Uyển Nhi đã từng nhiều lần phụng lệnh của hoàng đế đi Tương Tác Giam làm việc, cho nên bất kể thế nào thì những tên thợ tam phẩm kia chỉ là thợ thủ công mà thôi, đều phải bán cho ta vài phần mặt mũi. Nhưng mà ngươi muốn ta đi Tương Tác Giam làm cái gì?
- Tốt!
Tần Tiêu mừng rỡ, nói:
- Đúng là niềm vui ngoài ý muốn a, đúng là đa tạ ngươi rồi, Uyển Nhi!
- Xem như vậy đi, đừng khách khí.