Hoàn Tử Đan đứng dậy, nét mặt một trận oán hận và tức giận:
- Cha mẹ và người nhà của ta, bị chết quá thảm!
Tần Tiêu đứng dậy vỗ vỗ vai hắn:
- Có cừu oán sẽ có động lực, đây là một mặt có lợi. Nhưng là không nên bị cừu hận làm cho choáng váng đầu óc, làm xằng làm bậy. Đặc Chủng Doanh kỷ luật là thập phần nghiêm ngặt. Đây là Quách Tử Nghi, sư huynh của ngươi. Sau này cùng hắn cùng hắn làm bạn đi sao, có gì không hiểu cứ việc hỏi hắn!
Quách Tử Nghi mặt mày hớn hở tiến lên phias trước ôm quyền thi lễ:
- Sư đệ!
Hoàn Tử Đan vội vàng đáp lễ một cái:
- Xin chào sư huynh!
Quan sát Quách Tử Nghi một cái, lại phát hiện hắn ngày thường tuấn mỹ mà tiêu sái. Hào phóng mà không mất vẻ ổn trọng, trong lòng không khỏi âm thầm khâm phục.
Tần Tiêu nói rằng:
- Ngươi đến muộn hơn so với hắn, phía trước đã lạc hậu một mảng lớn, nhưng ta sẽ không cho ngươi chiếu cố đặc thù gì hết. Bản lĩnh phải do chính mình luyện ra. Không thể dựa vào bất cứ vật gì khác, còn có thể khiến nuông chiều sinh hư. Từ hôm nay trở đi, ngươi cần phải tốn càng nhiều nỗ lực hơn so với người để hi vọng theo kịp. Thẳng đến lúc ngươi có thể đạt được trình độ như binh sĩ Đặc Chủng Doanh mới có tư cách để ta tự mình chỉ dạy cho ngươi. Ngươi có tự tin làm được không?
- Có thể!
Hoàn Tử Đan cắn răng liền ôm quyền:
- Sư phụ ngươi cứ yên tâm đi! Ngay cả là chết còn không sợ, còn có thể sợ chịu khổ sao? Ta lần này đi theo huấn luyện!
- Ừm, đi thôi!
Tần Tiêu nhìn theo bóng lưng của Hoàn Tử Đan, âm thầm suy nghĩ: Hoàn Tử Đan này rất tràn đầy ý chí chiến đấu. Sát khí cũng rất mãnh liệt, thậm chí có thể nói là có một cổ lệ khí khổ đại cừu thâm.
Trong Đặc Chủng Doanh đã thiếu đi tinh thần liều mạng như hắn vậy. Tuy rằng hiện tại hắn là người yếu kém nhất, nhưng chỉ cần có thêm thời gian, hẳn là có thể bộc lộ tài năng...
Buổi chiều thể năng và huấn luyện tài bắn cung, không cần hắn phải làm gì. Tần Tiêu đi dạo đến tiền đường, thấy Thượng Quan Uyển Nhi đang đỡ Lý Tiên Huệ ở dưới tán hoa đi bộ, trong lòng không khỏi khẽ động, đi về phía các nàng.
Nhị nữ đang nhàn nhã bước chậm dạo chơi. Cúi đầu nói chuyện thân mật, thường thường phát sinh một trận cười khẽ. Tần Tiêu nghênh ngang đi qua, cười hì hì nói:
- Nhị vị phu nhân đang nói chuyện gì mà lại hài lòng như vậy?
Lý Tiên Huệ quay đầu nhìn Tần Tiêu một cái, cười hì hì:
- Đi đi, sự tình của nữ hài nhi, ngươi tới nghe cái gì?
Thượng Quan Uyển Nhi cũng phụ họa theo nói:
- Đúng đấy!
Tần Tiêu hơi sửng sốt, tiến đến đứng giữa các nàng, khoác vai hai nàng trái phải:
- Không thể nào, trước mặt lão công còn muốn bảo mật?
- Đó là đương nhiên!
Lý Tiên Huệ cười dài nói rằng:
- Có một số việc là thế, đó là bí mật. Mà đã là bí mật, Uyển nhi ngươi nói thế nào đây?
- Hì hì, đúng.
Thượng Quan Uyển Nhi tiếu ý nồng đậm, hơn nữa cười đến rất quỷ dị, rất ám muội.
Trong lòng Tần Tiêu bừng tỉnh đại ngộ: hai đại nữ nhi này sẽ không phải đang thảo luận chuyện "trên giường" đấy chứ? Cảm tình giao lưu về cảm thụ giữa hai bên nha!
Trên mặt Tần Tiêu một trận hắc ám, cười quái dị:
- Ta biết các ngươi trò chuyện cái gì, ha ha!
Sau đó đưa tay xoa xoa trên cái bụng của Lý Tiên Huệ:
- Di, còn nhỏ như vậy sao?
Lý Tiên Huệ oán trách vỗ lên cái tay của hắn một cái:
- Mới có hai ba tháng, có thể lớn được tới đâu, thực sự là...Cười đến lớn tiếng như vậy, sợ làm kinh hãi đến hài nhi đấy!
Tần Tiêu ngồi xổm người xuống, quấn lấy đem lỗ tai dán vào trên cái bụng của Lý Tiên Huệ, cười trộm hắc hắc một trận.
- Cười cái gì đấy?
Nhị nữ trăm miệng một lời.
- Con ta nói với ta, vừa rồi nha, hai nương của bó đang thảo luận chuyện khuê phòng.
Tần Tiêu cười nói ha hả:
- Ai nha, thực sự là mắc cở chết người!
Nhị nữ nhất thời vẻ mặt ửng nhổ, đồng thời đưa tay làm bộ muốn đánh hắn.
Tần Tiêu cười ha ha né tránh, nhị nữ lập tức đuổi theo Tần Tiêu nhìn bộ dáng cẩn thận của Lý Tiên Huệ, chậm rãi không ngừng dừng lại, chạy tiến lên đỡ lấy nàng:
- A tốt tốt, ta không chạy, tự mình đến tự đầu thú. Ngươi đừng vận động kịch liệt thương hại thai nhi.
Lý Tiên Huệ nhẹ nhàng mà véo cái lỗ tai của hắn:
- Bại hoại, đại phôi đản! Uyển nhi, một hồi buổi tối đem hắn đuổi di ra ngoài, không cho hắn lên giường nữa.
Thượng Quan Uyển Nhi vẻ mặt hơi ửng hồng, khẽ giậm chân oán giận nói:
- Tiên nhi!...
Tần Tiêu cười hắc hắc:
- Vậy ta liền lên giường của Tiên nhi!
- Đừng hòng!
Lý Tiên Huệ lè lưỡi một cái:
- Hiện tại đều là Mặc Y cùng ngủ với ta, nào có chỗ cho ngươi!
- Vậy không phải càng tốt hơn sao! Ba người ngủ cùng một giường.
Tần Tiêu làm ra vẻ mặt dâm tà cười quái dị:
- Phúc lộc tề nhân nha!
- Muốn ăn đòn!
Nhị nữ cùng nhau phát bưu, ngọc thủ phấn quyền đã muốn lao lên tìm đánh.
Cuối mùa xuân hạ sơ, vườn hoa cây cỏ trong Sở Tiên sơn trang đang lộ ra màu sắc tươi đẹp. Ba người trêu đùa tới vui vẻ, trên cầu đá nhỏ cong cong có một người chạy tới. Nhìn kỹ là Địch Quang Viễn từ thư phòng đi ra, vội vã chạy nhanh thoạt nhìn như là có chuyện gì xảy ra.
Tần Tiêu nhìn một cái, đi ra khỏi vườn hoa, ngăn cả Địch Quang Viễn:
- Quang Viễn đại ca, vội vội vàng vàng như vậy là có chuyện gì?
- A, Đại Lang ngươi ở chỗ này nha!
Khi không có người ngoài ở đây, Địch Quang Viễn đều theo thói quen vô cùng thân thiết gọi Tần Tiêu là "Đại Lang".
- Trong trang có khách nhân đến bái phỏng, nói là từ Trường An đến, người của Sở Vương.
Người của Lý Long Cơ? Tần Tiêu trong lòng ngẩn ra:
- Mau mời hắn tiến đến!
Vừa mới tiễn người đưa tin Lô Hoán rời đi, đã lập tức lại phái người truyền tin khác đến. Sẽ không phải là có chuyện trọng yếu gì chứ?
Tần Tiêu đi tới bên người nhị nữ, ở trên mặt mỗi người các nàng hôn một cái:
- Lão bà đại nhân, ty chức muốn đi xử lý công vụ rồi. Nhị vị tiếp tục nhàn nhã đi chơi. Bận rộn xong, ta sẽ hầu hạ được không?
Lý Tiên Huệ và Thượng Quan Uyển Nhi cười khanh khách một trận:
- Nhìn bộ dáng nịnh nọt này của ngươi, đâu còn giống như là Đại Tướng Quân. Mau đi đi, thực sự là...may mắn không có người ngoài, bằng không uy tín đều mất sạch rồi.
Tần Tiêu bát chước làm theo, làm nhiều việc cùng lúc, lại ở trên hai má của hai nàng hôn mỗi người một cái:
- Trước mặt lão bà, ta nào có cái uy tín gì chứ! Ta chỉ sợ buổi tối ngủ khách phòng, thì khổ lắm! Được rồi, các ngươi tiếp tục dạo chơi đi, không khí trong vườn hoa thật đúng là tốt. Ở lại thêm một hồi, sẽ có ích cho thai nhi. Ta đi đây!
Thượng Quan Uyển Nhi khẽ đỡ lấy Lý Tiên Huệ, vẻ mặt quyến luyến và ôn nhu vừa cười vừa nói:
- Tiên nhi, hắn thật đúng là lão công tốt, nam nhân tốt. Đợi đến khi thành thân mới biết được rõ ràng. Ngoại trừ đa tình ra, còn rất cẩn thận săn sóc yêu thương, quá hiếm có! Vốn tưởng rằng đi sao, hắn chỉ là dũng tướng quân cao lớn thô kệch.