Tần Tiêu người ngựa đều thở gấp rồi, chậm rãi quay trở lại chạy đi. Có tiếng quân Đường hoan hô ầm ầm vang lên, đất rung núi chuyển!
Tần Tiêu trở lại trong trận doanh, thấy Đường quân vui mừng khôn xiết, phiền muộn và cơn tức trong lồng ngực cuối cùng cũng yên tĩnh hơn một ít. Nét mặt biểu lộ một tia mỉm cười.
Đường quân thấy Tần Tiêu trở lại, lại là một trận hô lớn như biển gầm núi hô. Không biết là ai dẫn đầu rống lên một tiếng:
- Tần tướng quân, kim giáp Chiến Thần!
Ở bên cạnh các chiến sĩ cũng đồng thanh hô lên vang dội. Trong thời gian ngắn truyền khắp hai ba vạn người, đến cuối cùng đã thành điên cuồng hô lên:
- Tần tướng quân, kim giáp Chiến Thần!
Loại khí thế hào hùng rung động tâm hồn này khiến trái tim của Tần Tiêu cũng điên cuồng nhảy lên một trận. Tần Tiêu vung lên Phượng Sí Lưu Kim Thang, hướng về phía Đường quân chào hỏi!
Đại quân tựa như thủy triều từ đó dũng mãnh mở ra một con đường, Trương Nhân Nguyện thúc ngựa tiến lên đi đến bên cạnh người Tần Tiêu, mười phần vui mừng nói rằng:
- Tốt, Tần lão đệ! Một trận này hẳn là gần vài chục năm qua, Đại Đường ta giành thắng lợi lớn nhất đối với người Đột Quyết! Sinh thời lão phu có thể tự mình kinh lịch qua đại thắng như thế, thực sự là không uổng phí cuộc đời này!
Tần Tiêu thần kinh kéo căng quá chặt chẽ, đã dần dần trầm tĩnh lại, sắc mặt thư hoãn một chút, đạm nhiên nói rằng:
- Đại soái mới là linh hồn thống suất toàn quân, Tần Tiêu chỉ là dũng phu mà thôi, không coi là có công lao gì.
Đúng lúc này, phía sau Mặc Y rốt cục chi trì không nổi nữa, "oa" Phun ra một ngụm tiên huyết, đã thổ lên miếng lót vai trên áo giáp của Tần Tiêu. Trước mắt tối sầm đã ngất xỉu đi. Một mặt soái kỳ cũng lung lay sắp đổ. Tần Tiêu cảm giác đầu vai phía sau mềm nhũn mát lạnh, vội vã quay đầu nhìn lại, hỏng rồi, Mặc Y đã xảy ra chuyện!
Một cái móng ngựa kia xem ra còn khiến nàng bị chấn thành nội thương!
Trương Nhân Nguyện thấy thế vội vàng nói:
- Mau chóng trở lại quân doanh!
Tần Tiêu cắn răng gật đầu một cái, phi ngựa hướng phía doanh trại chạy vội đi.
Mấy vạn Đường quân vẫn đang liên tục hoan hô, Trương Nhân Nguyện nhìn bóng lưng của Tần Tiêu, lo lắng nhíu mày một cái, rồi vung tay lên:
- Lập tức thu binh, đại quân trở lại quân doanh!
Lúc này Tần Tiêu đã là tim như lửa đốt, một bên cưỡi ngựa bôn đằng, một bên xoay tay lại vỗ vỗ lưng cho Mặc Y, lớn tiếng kêu lên:
- Mặc Y! Mặc Y! Nghìn vạn lần không thể ngủ được, ngươi có nghe không? Có nghe hay không?
Kêu liền hơn mười tiếng, Mặc Y cuối cùng cũng mơ màng tỉnh lại, hữu khí vô lực đáp:
- Không... Ta không có ngủ...
Tần Tiêu cuối cùng cũng an tâm một ít, mạnh mẽ thúc ngựa, bay nhanh chạy về phía trong doanh trại. Nguyên bản đạm kim mã đã bị thương, cực kỳ mệt mỏi. Trong miệng đã phun ra bọt mép. Nhưng vẫn đang liều mạng hướng phía trước chạy nhanh mà đi.
Thật vất vả chạy tới trước doanh trại, đạm kim mã rốt cục chống đỡ không được, móng trước vỡ mất, đã gục ngã xuống phía dưới. Tần Tiêu cấp bách hô lên một tiếng, cầm Phượng Sí Lưu Kim Thang chống một cái trên mặt đất, một tay kia che chở Mặc Y, hai người thất tha thất thểu rơi xuống trên mặt đất.
- Quân y!
Tần Tiêu la lớn:
- Mau truyền quân y đến đây!
Hậu cần binh cuống quít đi ra nghênh đón. Ba chân bốn cẳng tới đỡ Tần Tiêu, đem Mặc Y đưa vào trong soái trướng. Mấy người khác đi tới chiếu cố đạm kim mã ngã trên mặt đất.
Một cổ máu tươi nồng đâm từ trên mái tóc rối tung chảy xuống, che ở trên trán và hai mắt của Tần Tiêu. Hai tay Tần Tiêu chà sát một cái, sải bước chạy vào soái trướng.
Thấy Mặc Y đang nằm ngã vào trên giường. Trên trán mồ hôi lạnh to bằng hạt đậu chảy ra, hai mắt tựa đóng như không đóng. Nguyên bản khuôn mặt nhu mì xinh đẹp, lúc này đã là thê thảm tựa như tờ giấy trắng, khóe miệng tất cả đều là ồ ồ chảy ra tiên huyết.
Tần Tiêu nóng lòng chạy đến bên người Mặc Y, liên tục vuốt ve khuôn mặt của nàng:
- Mặc Y, Mặc Y! Ngươi mau tỉnh lại. Đừng có ngủ đi!
Liên tiếp đánh hơn mười cái tát, Mặc Y vẫn như trước là một bộ dáng kia, chỉ thấy được dưới mí mắt khép hờ, tròng mắt đang liên tục chuyển động.
Tần Tiêu bị dọa sợ! Lẽ nào thực sự bị thương đến tâm mạch rồi? Lần này...muốn chết người?
Nghĩ đến đây, Tần Tiêu rống to một tiếng như lôi đình:
- Mặc Y, ngươi mau tỉnh lại cho lão tử!
Chính vào lúc này, soái trướng bị người mở ra, một sĩ tốt tuổi còn trẻ khiêng một cái rương lớn đi vào, phất tay để mấy người ở bên cạnh đi tới đem Tần Tiêu kéo lui lại. Mấy sĩ tốt kia do dự một hồi, cố lấy dũng khí tiến lên:
- Đại Tướng Quân... Quân y đến, mời Đại Tướng Quân lui lại một chút, để quân y xem bệnh!
Tần Tiêu phảng phất như bắt được một cọng rơm cứu mạng, nhảy lùi lại một chút. Đảo mắt nhìn một cái, phía sau có thanh niên nhân nhã nhặn như tú tài, lưng đeo hòm thuốc. Vì vậy vọt tới trước mặt hắn, ôm lấy ống tay áo của hắn:
- Ngươi ngươi chính là quân y? Mau xem bệnh cho nàng! Nếu là trị không được cho nàng, ta sẽ một đao chém ngươi!
Quân y trẻ tuổi kia bị dọa đến phát ngốc một trận, lập tức khôi phục lại lãnh tĩnh, liên thanh nói rằng:
- Đại Tướng Quân, tiểu nhân nhất định tận hết năng lực cứu trị bệnh nhân, thỉnh Đại Tướng Quân an tâm một chút, chớ nóng vội, mau mau buông ta ra, không nên làm lỡ thời cơ chẩn bệnh!
Tần Tiêu nhất thời phục hồi tinh thần lại, một phát buông hắn ra, ngạc nhiên nói rằng:
- Cái kia... Vậy ngươi mau mau bắt đầu. Chúng ta đều đi ra ngoài, đi ra ngoài!
- Chờ một chút, Đại Tướng Quân!
Quân y kia từ trong rương lấy ra một cái lọ đưa cho Tần Tiêu:
- Trong này là thuốc an thần định tâm, tổ truyển của nhà ta, truyền xuống mật phương phối chế. Đại Tướng Quân thỉnh uống vào đi, thanh tâm minh chí.
Tần Tiêu nghe được những lời này, mới phát hiện chính mình tựa hồ vẫn còn chìm đắm ở trong giết chóc sa trường. Tâm tình cực kỳ hung bạo, lại bởi vì Mặc Y trọng thương, nhất thời gấp gáp đến độ có chút rối loạn tinh thần. Lúc này mới có chút tỉnh táo tinh thần lại.
Vì vậy khẽ thở dài một hơi, đưa tay nhận lấy cái lọ từ quân y kia. Đổ ra một ít thuốc bột uống vào miệng. Mùi hương thoang thoảng mà lại thanh lãnh, một cổ hương vị thấm vào ruột gan từ nước bọt ở yết hầu khô cứng chậm rãi chảy xuống, giống như một trận gió xuân, khẽ làm mát cây cỏ khô. Tần Tiêu nhất thời cảm giác một trận nhẹ nhàng khoan khoái, thư sướng không gì sánh được.
Những sĩ tốt khác ngược lại đều rời khỏi soái trướng, ở bên ngoài lẳng lặng chờ đợi.
Quân y tự mình lấy một cái ghế nhỏ ngồi vào bên cạnh Mặc Y, tự nhủ nói rằng:
- Khí đoản, huyết hư, mắt trợn trắng, co quắp hẳn là thụ nội thương rất nặng, tâm mạch bị hao tổn.
Dứt lời đưa tay phải tới cởi ra áo giáp của Mặc Y.
Tần Tiêu cau mày lại:
- Để ta đến!
Quân y bướng bỉnh mà lại lớn mật ngăn trở Tần Tiêu lại một phát:
- Người thày thuốc tấm lòng như phụ mẫu. Ở trước mặt ta chỉ có bệnh nhân, không có phân biệt nam nữ. Đại Tướng Quân, thỉnh chớ vội lo lắng. Chỉ có cởi ra y giáp của nàng, ta mới có thể châm cứu cho nàng được, trước phong trụ tâm mạch, giảm thiểu đau đớn, mới dễ dùng thuốc.