- A...
Tần Tiêu tỉ mỉ đánh giá quân y tuổi còn trẻ này, gật đầu khen ngợi:
- Vậy ngươi làm đi.
Quân y kia mười phần thành thạo cởi ra ngân giáp trên người Mặc Y, đập vào mắt nhìn thấy trên người nàng mặc một bộ nhuyễn giáp của Đặc Chủng Doanh, thản nhiên nói rằng:
- May mắn có được bảo bối hộ thân như vậy. Bằng không, một cái móng ngựa kia dẫm xuống phía dưới, dù thế nào cũng có thể đem nàng dẫm chết tươi đi nha. Y vật này làm sao cởi ra được?
Tần Tiêu tiến lên, mò lấy cổ áo của Mặc Y, kéo dây kéo xuống, có thể là đã tác động tới vết thương của Mặc Y, lâm vào trong hôn mê, nàng rên rỉ một tiếng, rồi nhíu mày lại.
Quân y không có chút nào bị chiếc "khóa kéo" kỳ quái hấp dẫn, chỉ là liếc mắt nhìn chằm chằm Mặc Y còn mặc một kiện y phục tơ tằm, một đôi tay trắng trẻo đã yếu ớt rủ xuống, nhíu mày nói rằng:
- Đầu vai phải bị lõm, xương tỳ bà vỡ vụn... Chấn thương tới tâm tạng. Đại Tướng Quân, mời giúp ta đem nàng đỡ dậy, khoảng không phía sau lưng ta muốn thi châm.
Dứt lời đã mở cái hòm thuốc ra, lấy một bao ngân châm tới.
Tần Tiêu đem Mặc Y nhẹ nhàng nâng đỡ dậy, đem áo giáp, nhuyễn giáp trên người nàng đều cởi ra. Chỉ còn lại có một kiện nội y, sau đó đem phía sau lưng hở ra. Quân y hai mắt lấp lánh, hai tay mau lẹ mà bay nhanh liên tục cắm bảy cái ngân châm xuống phía dưới. Mặc Y ngửa đầu lên một cái, phun ra một ngụm máu đen như mực. Sau đó quân y lại ở trên đỉnh đầu của nàng, mặt cùng với chỗ đầu vai bị thương liên tục cắm vài cái châm xuống.
Mặc Y nét mặt hiện lên vẻ đau đớn, rõ ràng đã tiêu giảm đi không ít. Tần Tiêu rốt cục âm thầm thở mạnh ra một hơi. Qua một hồi, quân y nhổ ra ngân châm, nắm một đoạn xương của Mặc Y. "Răng rắc" rung động vuốt ve xong một trận, sau đó tự mình xoa mồ hôi lạnh trên trán, thở dài một hơi:
- Còn may vỡ không quá lợi hại. Chỗ xương gãy đều đã được nối lại xong. Sau đó đắp lên loại dược này của ta là được, sẽ có thể khỏi hẳn. Chỉ là thụ một chút nội thương, cần phục nhiều dược vật một chút. Điều dưỡng cẩn thận bằng không dễ lưu lại di chứng.
Tần Tiêu đem Mặc Y chậm rãi đỡ nằm xuống giường. Quân y tiến lên, ở trên lớp da mềm mại của nàng thoa lên dược cao đen kịt mang theo một ít mùi hương thoang thoảng, đem toàn bộ đầu vai của Mặc Y bao phủ, sau đó cẩn thận băng bó lại, thay nàng đắp chăn lên. Lại ngồi vào bên cạnh bàn bắt đầu viết đơn thuốc.
Tần Tiêu vẫn nhìn hắn bận rộn, chờ hắn hạ bút rồi mới lên tiếng hỏi:
- Ta thấy thủ pháp của ngươi, như thế nào lại quen thuộc như vậy? Ngươi tên họ là gì?
Quân y tuổi còn trẻ mà gầy yếu đạm nhiên cười, ôm quyền nói với Tần Tiêu:
- Đại Tướng Quân, tiểu nhân Lưu Địch, ngoại công họ Chung, tên Diễn, hiện nay đang ở quý phủ của Đại Tướng Quân.
- A?
Tần Tiêu không khỏi có chút ngây người:
- Ta cư nhiên đã ngủ lâu như vậy?
- Đúng thế!
Đại mập mạp đưa cơm cười ha hả nói:
- Đại Tướng Quân sợ là đã mệt đến không chịu nổi. Nhanh ăn cơm đi, còn nóng đấy!
Tần Tiêu nhìn cơm tẻ và con gà luộc đang bốc hơi một cái, không khỏi một trận miệng ăn đại động, đã có nước bọt tiết ra, ngồi vào bên cạnh bàn, cầm lấy cơm canh, nói với đại mập mạp rằng:
- Ngươi thật đúng là rất có lòng, biết ta quen ăn cơm canh Giang Nam. A, cô nương dưỡng thương trong soái trướng kia đi đâu rồi?
Đại mập mạp liên thanh nói:
- Đại Tướng Quân là nói, cô nương tên Mặc Y anh thư kia? Vừa mới rồi ta thấy nàng đi ra ngoài rồi.
Tần Tiêu cười:
- Anh thư?
Xem ra Mặc Y đã có thể xuống giường bước đi, hẳn là không có trở ngại gì nữa. Tần Tiêu rốt cuộc yên lòng.
- Không thể như vậy chứ!
Đại mập mạp cười ha hả nói:
- Một trận đánh Đột Quyết tiên phong lúc trước, nàng giết người Đột Quyết cũng không so với các tướng sĩ ra trận thua kém bao nhiêu. Lúc này đây, lại bởi vì thề sống chết hộ vệ soái kỳ thụ thương, toàn quân trên dưới các huynh đệ đều đối với nàng kính ngưỡng không ngớt đấy!
- Ha ha!
Tần Tiêu cười lớn, uống một ngụm canh gà, hương vị ngọt ngào trơn mềm từ miệng đến dạ dày không khỏi mở miệng khen ngợi:
- Vị đạo thật không sai! Ngươi tên là gì? Là đầu bếp sao?
- Đúng vậy! Tiểu nhân tên là Hoàng Trùng, các huynh đệ đều gọi là Hoàng mập mạp.
Hoàng mập mạp vẻ mặt hàm hậu cười ngây ngô nói:
- Tiểu nhân vốn là đầu bếp của Trương đại soái, nhân sĩ Giang Nam. Vì vậy làm được một tay đồ ăn ngon của Giang Nam. Đại soái đem ta đưa qua đây, sau đó đều hầu hạ Đại Tướng Quân, chuyên vì Đại Tướng Quân làm thức ăn.
Tần Tiêu một mặt lang thôn hổ yết, lại vừa nói mơ hồ không rõ rằng:
- Thương thế của đại soái thế nào rồi?
Hoàng mập mạp cười ha hả:
- Lưu Địch đã xem qua cho đại soái, nói là thương ở xương. Không có hỏng đến gân, không bị tàn phế, tĩnh dưỡng một ít ngày sẽ tốt lên.
Đang nói, Lưu Địch lưng đeo cái hòm thuốc lớn tiến đến, hướng về phía Tần Tiêu liền ôm quyền một cái nói:
- Đại Tướng Quân nếu đang dùng bữa, vậy tiểu nhân sẽ trở lại sau.
Trong miệng Tần Tiêu cắn một cái đùi gà hướng về phía hắn ngoắc tay một cái:
- Đến đây, không sao cả, ngồi xuống bên này. Hoàng Trùng, ngươi cũng đừng có đứng như vậy nữa.
Hai người đều nghe lời ngồi vào một bên, khẽ cúi đầu xuống. Lảng tránh không nhìn Tần Tiêu ăn một chút. Tần Tiêu thật sự là đã đói muốn chết, ăn một trận như phong quyển tàn vân, đem một chén lớn cơm tẻ và toàn bộ canh gà đều ăn vào bụng. Ngay cả một giọt canh cũng không có để thừa. Sau đó thở dài một hơi, xoa xao cái bụng:
- Sảng khoái!
Lưu Địch lúc này mới đứng dậy, dáng tươi cười trên mặt nhàn nhạt:
- Đại Tướng Quân, ta là vội tới thay thuốc cho Mặc Y cô nương.
- A, nàng vừa rồi đã tự mình đi ra ngoài.
Tần Tiêu chớp chớp con mắt vài cái, nhìn Lưu Địch:
- Ngày hôm qua ngươi cho ta uống thuốc, là thuốc an thần phải không?
- Không sai.
Lưu Địch mỉm cười nói:
- Hôm qua Đại Tướng Quân mệt nhọc quá độ, tâm hỏa, can hỏa đều quá vượng. Ngũ tạng lục phủ đều đang bị liệt hỏa thiêu đốt. Nếu như không nhanh chóng tĩnh hạ tâm tình, sẽ rất tổn thương thân thể. Do đó, tiểu nhân cả gan cho Đại Tướng Quân uống một liều thuốc an thần này. Thứ nhất đi vào giấc ngủ, thứ hai trừ hỏa. Chỉ bất quá, Đại Tướng Quân quá mức nóng ruột, không đợi ta nói chuyện đã một hơi uống vào sạch. Vốn dĩ một lọ kia là có thể phân làm ba lần, mỗi một lần uống đều có thể ngủ yên một đêm, chuyên vì sĩ tốt bị thương mà chuẩn bị. Đại Tướng Quân một hơi uống hết sạch, vì vậy đã...
- Ha ha!
Tần Tiêu chính mình cũng nhịn không được cười, nghĩ lại một chút rồi nói rằng:
- Ta ngủ một giấc này thật là thoải mái, thế nhưng có một đám người lại bị hại thảm rồi.
Lưu Địch nghi hoặc không giải thích được:
- Là ai?
Hoàng mập mạp đang tới thu thập chén đĩa, Quách Tử Nghi đã tiến vào soái trướng.
Thấy Tần Tiêu, trên mặt tiếu ý nồng đậm:
- Đại Tướng Quân, ngài tỉnh ngủ rồi! Ngươi nếu là còn không tỉnh, các huynh đệ Đặc Chủng Doanh sẽ ở trên đại sa mạc ngủ tiếp một đêm đấy!