Kha Vân Tiên cười rất mềm mại đáng yêu, ngọt ngào nói:
- Người ta biết mà, nàng ta có võ công, người ta làm sao dám chọc vào nha…
- Mệt mỏi sao, trước tiên lên lầu nghỉ tạm.
Nàng đỡ Đường Tiểu Đông lên lầu, vốn định dìu hắn vào trong phòng của chính mình, lại lo lắng Lôi Mị bị kích thích quá lớn, vạn nhất chọc nàng nóng nảy, trong lúc ghen tuông dữ dội đâm mình một đam thì thảm rồi.
Kỳ thực điểm này cũng không tính là thương thế gì gì đó, chỉ là đau đớn giống như đi đường bị va chạm vào góc bàn hay là bức tường nào đó mà thôi, còn nữa, có Lôi Mị bôi thuốc cho hắn, đã sớm không còn đau đớn, Kha Vân Tiên lại muốn hắn nằm trên giường nghỉ ngơi, ăn thêm một bát cháo g
à thơm nồng, cẩn thận tỉ mỉ một ngụm một ngụm bón cho hắn, lại thêm vuốt xe xoa bóp.
Rõ ràng cảm nhận được nhu tình của nàng, Đường Tiểu Đông mừng rỡ nhắm mắt hưởng thụ, thỉnh thoảng còn động tay động chân, khiến xuân tâm của Kha Vân Tiên nhộn nhạo khó có thể giữ, nghĩ tới Lôi Mị rất có khả năng tùy thời tiến đến, nàng chỉ có thể cố nén xuân triều đang lan tràn.
Sau mấy ngày triền miên, nàng phát hiện chính mình rất không tự giác được đã yêu người nam nhân nhìn tư tục tằng không cẩn thận, nhưng thực tế vô cùng tỉ mỉ ôn nhu này, trong xã hội nam tôn nữ ti hiện tại, nữ nhân chỉ là trang sức của nam nhân, là công cụ tiết dục mà thôi.
Tất cả các nam nhân, trước khi lên giường thì dỗ ngon dỗ ngọt, xong việc thì nhắm mắt ngủ vùi, mà Đường Tiểu Đông sau khi xong việc vẫn ôn nhu mềm giọng với nàng, để nàng hưởng thụ cao trào cao nhất chưa bao giờ có, cũng cảm thụ được hạnh phúc ngọt ngào được nam nhân thương yêu che chở.
Xác thực đúng như lời các tỷ muội, nam nhân tốt thì nên sớm giữ chắc trong lòng bàn tay, để tránh khỏi nữ nhân khác nhanh chân tới trước. Nàng tự cảm thấy may mắn tự mình tiên hạ thủ vi cường, giành trước Lôi Mị một bước, trong lòng cũng rất khẩn trương, chính mình chẳng qua là chủ động đưa tới cửa, lo lắng Đường Tiểu Đông sẽ khinh thường nàng, càng lo lắng hắn chỉ là gặp dịp chơi đùa một chút mà thôi.
Luận dung mạo khí thế, Lôi Mị mạnh hơn nàng trăm nghìn lần, càng khiến nàng lo lắng là Lôi Mị có thân thể thuần khiết, là thiên kiêm danh môn danh đúng với thực, là khuê nữ hoa cúc chính quy. Tự mình xuất thân thanh lâu, từ sớm đã là thân tàn bại liễu, làm sao có thể so sánh được với Lôi Mị.
Lúc này nàng không dám nghĩa có danh phận gì đó, chỉ ngóng trông vào một điểm giữ lấy nhỏ nhoi trong lòng Đường Tiểu Đông, như vậy mới có hi vọng xa vời vào thân phận kia.
Điểm ưu thế duy nhất của nàng chính là đã có chút quan hệ phu thê với Đường Tiểu Đông, có danh nghĩa phu thê, có thể toàn diện thi triển ôn nhu đặc biệt của nữ nhân, để mị hoặc Đường Tiểu Đông.
Mấy ngày qua, nàng có thể nói là nữ nhân ôn nhu hết mức trong bận bịu, giống như thê tử hiền lành săn sóc, cẩn thận tỉ mỉ quán xuyến cuộc sống hàng ngày của Đường Tiểu Đông, nếu như không phải e ngại Lôi Mị ở một bên, từ lâu nàng đã quang minh chính đại ở cùng một phòng với Đường Tiểu Đông.
Đường Tiểu Đông ôm Kha Vân Tiên giở trò, nhiệt hỏa bùng lên dữ dội, thấy nàng mị nhãn như tơ, xuân triều lan tràn, đang muốn cởi quần áo của nàng, phía trước đột nhiên truyền tới tiếng nhốn nháo, tựa hồ có người tranh cãi ầm ĩ, còn có vẻ động tay động chân.
Chết tiệt!
Hắn đầy đầu dục niệm lập tức tiêu tán, oán hận chửi bới một tiếng, mặc áo giáp chống đạn, súng lục cài thắt lưng, mở khóa khẩu súng tự động MP5, nổi giận dùng dùng chạy xuống lầu, Kha Vân Tiên từ lâu đã chỉnh lý xong quần áo, cũng bước theo.
Dưới cửa lớn có hơn mười người, tay chân hộ viện lão Trương và Tiểu Lục đều có mặt, hai người đều là người có võ công cao nhất, lúc này một người ôm bụng, một người ôm cánh tay, vẻ mặt biểu tình thống khổ, vừa nhìn đã biết là bị người đánh rồi.
Ghê tởm, người nào kiêu ngạo như vậy, dĩ nhiên đánh tới tận cửa?
Đường Tiểu Đông vô cùng tức giận, ngón trỏ đặt vào cò khẩu súng tự động MP5, họng súng tối om quay về phía năm người vạm vỡ gây hấn nháo sự.
- Kha lão bản, nguyên lai tìm được một c, hắc hắc…
Người vạm vỡ dẫn đầu âm trầm nhìn Đường Tiểu Đông, trong mắt để lộ hết vẻ hung quang khiếp người.
- Ai, trần gia ngài đại nhân có đại lượng, vì sao lại tính toán với bọn hạ nhân không hiểu chuyện đây? Mau mời ngồi…
Vẻ mặt Kha Vân Tiên cười làm lành:
- Các cô nương, mau mang trà, hầu hạ Trần gia cho tốt. Trần gia, thỉnh mời ngồi, ta lên lầu lấy bạc.
Trần gia nghênh ngang ngồi xuống, ánh mắt hung ác độc địa nhìn chằm chằm vào Đường Tiểu Đông, tràn ngập vị đạo khiêu khích.
Mày kiếm của Đường Tiểu Đông giương lên, trực tiếp kéo lấy Kha Vân Tiên đang bước lên lầu:
- Chuyện gì xảy ra?
Kha Vân Tiên lắc đầu, thấp giọng nói:
- Đợi chút nữa, việc này để Vân Tiên xử lý.
Một cô nương bước lên lầu, nhẹ nhàng tới gần Đường Tiểu Đông, thấp giọng giải thích:
- Đường công tử, bọn họ tới thu phí bảo bộ!
Ta kháo, thu phí bảo hộ dĩ nhiên dám thu trên đầu lão tử!
Ánh mắt Đường Tiểu Đông đột niên lạnh, sát khí xuất hiện.
Rõ ràng cảm nhận được sát khí dày đặc tập trung trên người chính mình, Trần gia nhảy dựng lên, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào Đường Tiểu Đông, mười ngón tay khẽ nhếch, hơi uốn lượn thành trảo, gân xanh mù bàn tay nổi lên như rắn, thể hiện lực đạo siêu cường.
Chỉ cần người học được một chút da lông liền biết được, tu vi toàn thân của Trần gia hoàn toàn tập trung vào đôi trảo này, chí ít cũng ngâm thuốc trong thời gian không dưới hai mươi năm, phá đá cũng không nói chơi.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên truyền tới một vật thể phi hành cắt không khí, trong nháy mắt ngưng trệ toàn bộ Di Tình Lâu.
Ánh mắt của mọi người đều bị hai vật thể tròn tròn đen xì cấp tốc đảo quanh hấp dẫn.
Đường Tiểu Đông cùng với các cô nương Di Tình Viện không biết thứ này là gì, nhưng sắc mặt của Trần gia thì biến đổi, giống như gặp phải quỷ, vẻ mặt kinh khủng thất sắc, hoảng sợ nhảy dựng sang một bên, tránh thật xa.
Không biết Lôi Mị hiện thân từ khi nào, chớp mắt đã thấy cười cười đứng bên cạnh Đường Tiểu Đông, hai vật thể tròn tròn xoay chuyển trên mặt đất càng từ khi nào trở về tay của nàng, còn đang tiếp tục xoay chuyển.
- Kinh Thiên Lôi…
Trần gia với sắc mặt tái nhợt không còn một chút huyết sắc kinh hô một tiếng.
- Cô nương là Giang Nam Phích Lịch Đường?
Đôi con mắt của hắn chăm chú nhìn vào hai vật thể hình tròn xoay chuyển trong lòng bàn tay Lôi Mị, biểu tình sợ hãi bất an hiện rõ trên gương mặt.
Lôi Mị mỉm cười, thản nhiên nói:
- Lôi Châu là địa bàn của Trần gia, lấy phí địa đầu cũng đúng, chỉ là ngày hôm nay bản cô nương không mang theo tiền, phiền phức Trần gia ngày khác tới Phích Lịch Đường, đệ tử bản đường nhất định sẽ chuẩn bị sẵn ngân lượng dâng lên.