Trần gia sợ tới mức run cả người, hai tay xua loạn:
- Không dám không dám, tại hạ cũng chỉ là phụng lệnh hành sự, không biết Di Tình Viện là sản nghiệp của Phích Lịch Đường Lôi gia, nhất thời lỗ mang, thỉnh cô nương thứ tội.
Thấy hai tay Kha Vân Tiêm cầm bạc đưa qua, vội vã lui về phía sau vài bước, phe phẩy tay cười gượng vài tiếng:
- Khụ, nguyên lai Kha lão bản là người của Phích Lịch Đường, trước đây Trần mỗ đắc tội nhiều, xin lỗi tại đây!
Hắn trịnh trọng ôm quyền cúi người, mang theo thủ hạ vội vã rời đi.
- Đa tạ Lôi tiểu thư.
Kha Vân Tiên biết được đầu đuôi lập
tức nói lời cảm tạ, trong lòng lại nở hoa, từng tháng phải nộp phí địa đầu hai mươi lượng bạc, một năm chính là hai trăm bốn mươi lượng bạc trắng óng ánh nha.
Lôi Mị thản nhiên cười:
- Không cần khách khí. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Nói xong liền vội vã chạy lên lầu, vùi đầu vào phòng vẽ loạn cấu tạo hỏa khí các loại.
Kha Vân Tiên liếc mắt nhìn Đường Tiểu Đông, bất an hỏi:
- Thế nào? Tức giận?
Sắc mặt Đường Tiểu Đông nhăn nhó, biểu tình vô cùng không vui.
Tuy rằng chuyện này có Lôi Mị giải quyết, người của Trần gia tự nhiên sẽ không tới thu phí địa đầu gì đó, nhưng trong lòng hắn cảm giác rất không vui, nói thế nào chính mình cũng là xã hội đen hỗn qua một năm rưỡi, bình thường đều là bọn hắn đi thu phí bảo hộ của người khác, lần này có người tới khi dễ trên đầu, trong lòng không thể vui nổi.
Vốn trông cậy vào cao thủ hộ viện lão trương và Tiểu Lục Tử có chút tác dụng, ai biết được ngay cả một người của Trần gia tới thu phí bảo hộ cũng không đánh lại được, không khỏi khiến hắn thất vọng hoàn toàn, trong lòng phiền muộn tới cực điểm.
Hắn hiểu rõ, đây là một xã hội phong kiến khoa học kỹ thuật vô cùng lạc hậu, không có thế lực sẽ bị người khác khi dễ, chỉ là hiện nay quá nghèo, chỉ có thể tạm thời nhẫn nại vì đại cục.
Tương lai có tiền, nhất định phải kiếm mấy cao thủ thân thể tốt như Lôi Mị làm hộ vệ, hơn nữa còn phải trung tâm đối với chính mình, mặc dù võ công của Lôi Mị rất cao, thế nhưng sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi hắn, tuy rằng bản thân hắn có súng đạn, thế nhưng đạn thiếu tới thương cảm, dùng một ít đi một, không tới lức vạn bất đắc dĩ không thể sử dụng.
Trong lòng khẽ động, hắn nghĩ tới cung nỏ của chính mình, thứ này còn chưa thử qua, không biết uy lực như thế nào, chờ khi qua đoạn thời gian này, tới cửa hàng rèn đúc thử xem sao.
- Đông ca, chàng… Mất hứng…
Rõ ràng cảm giác được vẻ không đồng ý của Đường Tiểu Đông, trong lòng Kha Vân Tiên bắt đầu khẩn trương.
Đường Tiểu Đông mỉm cười:
- Không có gì…
Đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa ầm ầm cắn đứt lời hắn nói, hai hộ vệ nổi giận đùng đùng mở cửa lớn, nhưng thấy mấy người xông vào, sắc mặt trắng bệnh, lập tức lui lại nhường đường.
Mấy người vào mặc y phục nha dịch, dẫn đầu là một người vóc dáng nhỏ gầy, khiến người khác có ấn tượng gian xảo.
- A, Lâm đại nhân, mời ngồi, các cô nương, mau mang trà…
Kha Vân Tiên kéo Đường, vẻ mặt tươi cười đón nhận.
Bàn tay to của Lâm đại nhân vốn biểu tình nghiêm túc xua xua, cắt đứt lời của nàng:
- Kha lão bản, tiền thuế tháng này, ngươi còn chưa nộp đúng không?
Kha Vân Tiên lộ vẻ khó xử:
- Lâmnhân, Di Tình Viện gần một tháng nay không khai trương, cái này…
Lâm đại nhân lắc đầu, trầm giọng nói:
- Kha lão bản, điều này ta không rõ ràng lắm, nói chung chúng ta phụng mệnh tới đây thu tiền thuế, tháng nay chung quy Di Tình Viện có mở cửa mấy ngày đúng không?
Kha Vân Tiên bấm bấm ngón tay, nở nụ cười chuyên nghiệp, nhẹ nhàng nói:
- Lâm đại nhân, tháng này, Di Tình Viện chỉ mở ba ngày, ngài xem có thể…
- Xin lỗi, bản quan chỉ là phụng mệnh hành sự!
Lâm đại nhân lãnh khốc không có một điểm nhân tình, trong lòng Đường Tiểu Đông rất không vui, hơn nữa, biểu tình yêu mị tận lực lấy lòng đối phương của Kha Vân Tiên để trong lòng hắn rất không phải tư vị.
Không có chỗ thương lượng, Kha Vân Tiên bất đắc dĩ thở dài, cười khổ liếc mắt nhìn Đường Tiểu Đông, móc ra năm mươi lượng bạc, hai tay dâng lên.
Lâm đại nhân liếc mắt nhìn bạc trên tay nàng, lắc đầu, lạnh giọng nói:
- Kha lão bản, ngươi nghĩ sai rồi, không phải năm mươi lượng, là hai trăm lượng!
- Cái gì?
Không chỉ có Kha Vân Tiên cả kinh nhảy dựng lên, thạm chí ngay cả các cô nương đang đứng một bên cũng cả kinh, hai gò má tái nhợt.
- Hai… Hai trăm lượng?
Kha Vân Tiên tái nhợt run run, nụ cười cứng đờ trên mặt so với khóc còn khó coi hơn nhiều, nửa ngày mới thốt lên một câu:
- Lâm đại nhân… Không phải ngài nói giỡn sao?
Một tháng năm mươi lượng, hiện tại tăng lên gấp bốn lần! Kháo, so với thuế vụ công thương còn đen hơn.
Đường Tiểu Đông thầm chửi bới một tiếng, híp mắt quan sát Lâm đại nhân, ánh mắt hai người gặp nhau, đánh ra tia lửa ma sát.
Thấy trong mắt Lâm đại nhân hiện lên một tia sát khí sắc bén, trong lòng hắn trầm xuống, đã hiểu được mục đích của đối phương tới đây.
Chuyện này xem ra không đơn giản là đối phương mua được quan phủ, cố ý bức bách Di Tình Viện đóng cửa, đối phương cố ý muốn đưa hắn vào chỗ chết.
Trong lòng hắn khẽ động, không phải là đám hắc y nhân thần bí?
Ánh mắt thâm trầm của Lâm đại nhân nhìn chằm chằm vào Đường Tiểu Đông,
- Ngươi xem ta giống như nói giỡn sao? Hai trăm lượng tiền thuế, giao không được thì toàn bộ theo ta tới nha môn đi!
Sắc mặt Kha Vân Tiên tái nhợt, bất lực nhìn về phía Đường Tiểu Đông, mong chờ hắn có biện pháp nào đó có thể giải quyết được nan đề trước mắt.
Một tháng hai trăm lượng bạc tiền thuế, Di Tình Viện tuyệt đối đóng cửa.
Chuyện tình trước mắt, trong thời gian ngắn Đường Tiểu Đông thực đúng là không nghĩ được biện pháp giải quyết.
Muốn giết người chỉ là chuyện dễ dàng, thế nhưng hậu quả dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ được, dân không đấu với quan, bản thân hiện tại không có tiền, không có thế lực, càng không có chỗ dựa vững chắc, dựa vào cái gì đấu với Lâm đại nhân muốn đưa chính mình vào chỗ chết trước mắt?
Thế nhưng sự nghiệp mới đi bước đầu tiên, bản thân đã đầu tư vào không ít tinh lực, Kha Vân Tiên càng dốc hết toàn bộ gia sản, nếu như buông tha ở đây, hắn không cam lòng a!
Di Tình Viện gióng trống khua chiêng tuyên truyền, chuẩn bị ba ngày sau khai trương một lần nữa, ngoài cửa đã sớm chật ních người tới tìm hiểu tin tức, lúc này toàn bộ đứng ngoài xem náo nhiệt.
- Tránh ra tránh ra!
Vài gã quan binh đẩy đoàn người chật chội, một gã quan binh đeo bội kiếm chậm rì rì tiến vào trong.
Đường Tiểu Đông chưa kịp phát sầu vì chuyện trước mắt, nhìn thấy hắn tiến vào, nhãn thần sáng lên, đón nhận, hai tay ôm quyền, cười ha ha nói:
- Đồng đại nhân.