- Ối... Đau chết ta rồi...
Đường Tiểu Đông kêu thảm một tiếng, ôm chân té xuống đất, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt phi thường thống khổ.
- A.
Đường Nhu sợ tới mức vội vàng ngồi xổm người xuống, tay chân luống cuống, vén ống quần hắn l
- Để muội xem... Đau ở chỗ nào?
Một cước kia của biểu muội tuy rằng dốc hết khí lực, nhưng lực lượng chỉ giống như nữ tử phổ thông, không chút nào đau đớn.
Đường Tiểu Đông lần thứ nhất thấy nàng tức giận như thế, trong lòng có chút sợ hãi, đành học theo Vi Tiểu Bảo, giả vờ đau đớn, lừa dối vượt qua kiểm tra. Vẻ mặt thống khổ của hắn cũng không phải là giả trang, mà thực sự là đau đớn. Bởi vì hắn vụng trộm hung hăng véo một cái thực mạnh lên đùi mình, chỉ sợ ngay cả cơ bắp cũng muốn vặn xuống luôn, sao lại không đau cho được?
- A... Tụ huyết rồi... Muội... Muội...
Đường Nhu tràn đầy hoang mang không phát hiện ra đó là vết cấu, còn tưởng rằng do một cước ban nãy của mình.
- Biểu ca... Muội... Muội...
Thấy nàng tràn đầy khẩn trương, thần sắc ánh náy, đôi mắt thấp thoáng lệ quang, Đường Tiểu Đông thầm hổ thẹn, bản thân quả thực là quá vô sỉ rồi! Bất quá, lúc này chỉ có thể cứng rắn chịu đau, hắn chợt ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của biểu muội, kéo thẳng vào trong lòng, miệng hắn nhanh chóng phong bế chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn của nàng.
- A... Nguồn truyện:
Đường Nhu chỉ thoáng giãy dũa một cái, nội tâm tràn đầy bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
- Tỷ tỷ, Đại ca ca khi dễ Nhu tỷ, xấu hổ quá!
Không biết xuất hiện từ lúc nào, Tú nhi chợt lớn tiếng kêu to, còn dùng ngón trỏ thổi mạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ khó xử.
- Ôi...
Đường Nhu mắc cỡ kêu lên một tiếng, đột nhiên đẩy Đường Tiểu Đông ra, chạy trối chết lên trên lầu.
Nghe được tiếng quát tháo của muội muội Vân nhi vội vàng xông tới, chỉ thấy Đường Nhu hai gò má đỏ bừng chạy thẳng lên trên lầu, Đường Tiểu Đông đứng ở một bên khuôn mặt đỏ rực, nội tâm lập tức minh bạch chuyện gì vừa xảy ra, mắc cỡ đỏ cả mặt, vội vàng ôm nàng ra ngoài.
Đường Tiểu Đông dùng sức xoa xoa hai gò má, vừa xấu hổ lại vừa cười trộm, tiểu bất điểm này tới quá đúng lúc rồi. Ít nhất cũng có thể miễn cưỡng vượt qua một kiếp này rồi. Đương nhiên, đợi đến khi Đường Nhu biểu muội nhắc lại việc này, đến lúc đó tức giận trong lòng cũng đã tiêu tán hơn phân nửa. Dù sao đến lúc đó cũng sẽ dễ nói chuyện hơn, hắc hắc. Trong đầu cảm kích tiểu bất điểm đồng thời vô cùng tức giận với trưởng công chúa Ngọc Chân. Chuyện cần biết thì cũng biết rồi, còn thần thần bí bí như vậy, hại mọi người sợ bóng sợ gió một hồi, còn khiến cho Nhu biểu muội tức giận như vậy.
Đều là do tên Trương Lãng chết tiệt!
Trong nội tâm tức giận đang muốn kiếm Trương Lãng tính sổ, bên ngoài chợt truyền đến thanh âm trách móc lớn lối. Đi ra ngoài xem xét, hắn chợt chứng kiến một nhà Thanh Châu Phủ Triệu Liên Đống, không khỏi giật mình.
- Sao Triệu đại nhân lại đến Trường An như thế này?
- Đường công tử.
Triệu Liên Đống phong trần mỏi mệt, lộ ra vẻ cô tịch cùng bất đắc dĩ cười khổ, ôm quyền, thở dài một tiếng.
- Thực sự là một lời khó mà nói hết. Nói thực tại hạ không lăn lộn nổi tại Thanh Châu nữa, mang theo già trẻ một nhà đến nương tựa công tử, xin miếng cơm ăn...
Đứng phía sau hắn là một thiếu phụ có vài phần dung mạo, trên tay bế một đứa trẻ, khẽ thi lễ đối với Đường Tiểu Đông.
- Thiếp thân xin ra mắt Đường công tử!
- Ah, đại tẩu không cần đa lễ.
Đường Tiểu Đông vội vàng đáp lễ, kéo tay Triệu Liên Đống cười ha hả.
- Triệu đại ca đến thực đúng lúc, vừa vặn ta đang vô cùng thiếu nhân thủ đây, ha ha.
Hắn nói cũng là thật tâm, chuỗi cửa hàng chi nhánh của tập đoàn Đường thị vừa mới khai trương ở trong thành Trường An, mới chỉ tạm thợi đứng vững gót chân. Hơn phân nửa công việc đều do Kha Vân Tiên gánh vác, ép nàng không thở nổi, khiến cho hắn vô cùng đau lòng, nếu không phải có Đường Nhu hỗ trợ, nàng đã suy sụp vì mỏi mệt rồi.
Trước kia Triệu Liên Đống có thể coi là quan quân trung cấp, nhưng ngay cả 100 lượng bạc cũng không dành dụm nổi, hiển nhiên là một vị thanh quan. Không có tài năng, có thể chậm rãi học hỏi, nhưng tình tình là do trời sinh! Quan trọng hơn đó là trung thành, mới có thể tin tưởng.
- Đa tạ Đường huynh đệ!
Triệu Liên Đống ôm quyền, mặt mũi tràn đầy cảm kích.
Đường Tiểu Đông cười ha hả.
- Huynh đệ mà, cần gì phải khách khí như vậy? Dù sao ta có cái ăn, thì cả nhà đại ca cũng sẽ có cái ăn, ha ha.
Những lời này vô cùng chân thành, khiến cho phu phụ Triệu Liên Đống cảm động đến chảy nước mắt, sống mũi cay cay, hận không thể mang cả tính mệnh giao luôn cho vị huynh đệ này. Dàn xếp tốt cho hai vợ chồng, nói chuyện một phen, Đường Tiểu Đông mới
biết, bởi vì Triệu Liên Đống làm người quá mức ngay thẳng, không nịnh bợ thái thú đại nhân, cũng không nhận phong bao, cuối cùng vì một chuyện nhỏ mà bị người ta lật đổ.
Dưới giận dữ, hắn từ quan, mang theo vợ con lên Trường An tìm Đường Tiểu Đông nương tựa.
Sau khi an trí cho hai vợ chồng thỏa đáng, an ủi thêm vài câu, Đường Tiểu Đông vội vã đi ra phố.
Trưởng công chúa Ngọc Chân xui khiến đám hài tử đưa tin, khẳng định vẫn còn đang quanh quẩn tại phụ cận, chỉ sợ nàng lại giờ trò quỷ gì đấy, phải mau chóng tìm được nàng. Cũng không biết nàng trốn ở nơi nào, ngay cả đám hộ vệ tinh ranh như vậy, cũng không tìm thấy bóng dáng nàng. Dạo quanh một lượt các con đường gần trung tâm ngu nhạc, hắn vẫn chưa phát hiện ra thân ảnh trưởng công chúa Ngọc Chân, Đường Tiểu Đông chán nản quay về. Trên đường cái, dòng người hối hả như nước chảy, thỉnh thoảng lại có một cỗ xe ngựa chạy qua, cảnh tượng vô cùng phồn thịnh.
Một cỗ xe ngựa phổ thông chạy qua, màn che có chút vén lên, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp vừa vui vừa giận.
Mặc kệ mọi việc, Đường Tiểu Đông chui thẳng vào trong xe.
Một đêm xa cách, trưởng công chúa Ngọc Chân trái ngược hẳn với vẻ đoan trang ngày xưa, chủ động yêu thương nhung nhớ, lộ ra dị thường kích tình. Mỹ nhân trong ngực, đương nhiên phải vuốt ve an ủi một phen.
Cho đến khi mặt đẹp nhộn nhạo xuân tình, hơi thở đứt quãng, trưởng công chúa Ngọc Chân mới dãy dụa ngồi dậy, hung hăng bấu véo đôi ma thủ vẫn còn đang tham lam dò dẫm ở bên trong váy nàng, sẳng giọng.
- Tích Hoa công tử!
Đường Tiểu Đông gượng cười vài tiếng, xem như mặc nhận.
- Mau giao tập 8 ra đây cho ta!
Khuôn mặt của trưởng công chúa Ngọc Chân tràn đầy biểu lộ uy hiếp.
Nhìn như uy nghiêm, nhưng thật ra là làm nũng, còn có vài phần xuân tình rung động tâm hồn.
Nội tâm Đường Tiểu Đông tràn đầy rung động, phía dưới không khỏi rục rịch, ma thủ càng không kiêng nể gì dò dẫm ở dưới váy, đẩy đôi tay của trưởng công chúa Ngọc Chân ra.