Phân tán thì có thể bị các bộ tộc thế lực lớn từng bước xâm chiếm, chỉ có kết minh, đoàn kết chặt chẽ mới có thể bảo toàn. Đại thảo nguyên là thế giới cá lớn nuốt cá bé, không có thực lực, chỉ có thể bị cường giả ức hiếp.
Vương Ngạo Phong suất lĩnh người của hắn lại tiếp tục phục kích một lần thành công, cướp được không ít chiến lợi phẩm.
Hắn vốn là tới nơi này truyát cuồng phong mã tặc, cũng định chỉ ở một thời gian, cũng mặc kệ các bộ tộc khác. Tuy nhiên, nếu đã kết thù hận không đội trời chung với Đồ Lỗ Tộc, vậy thì mọi người cùng chơi đùa đi.
Đối với chiến tranh du kích, hắn vô cùng thuận buồm xuôi gió, đánh đông né tây, hành tung phiêu hốt bất định, khiến đối thủ không thể nắm bắt. Gặp đại đội thiết kỵ thì tránh né, gặp bộ tộc nhỏ thì tuyệt đối không khách khí, giết hết không tha.
Hiện tại, hơn một trăm sáu mươi cao thủ của hắn, người người đều trang bị cường cung, tên đồng, người người đều là cao thủ. Kình tiễn được quán chú chân khí nội gia, không chỉ có tầm bắn xa hơn, còn có thể xuyên qua trọng giáp dễ dàng như dùng đao chém lên đậu
hũ vậy.
Chịu đả kích và tổn thất liên tiếp, khiến tộc nhân Đồ Lỗ Tộc đều muốn phát điên. Là một trong hai đại gia tộc thượng đẳng của thảo nguyên, tôn nghiêm đã bị người ngoại tộc vũ nhục, cục tức này ai có thể nuốt trôi? Tộc trưởng Đồ Lỗ Tộc huy động lực lượng toàn gia tộc, thề không giết chết Vương Ngạo Phong không cam tâm.
Chuyện tình nghiêm trọng như vậy, Đột Lợi Khả Hãn thân là vua của đại thảo nguyên cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Dù sao, hắn có thể leo lên ngôi vị Khả Hãn, hơn phân nửa công lao đều là của Đồ Lỗ Tộc. Hơn nữa, thiết kỵ tinh thuệ của hắn, cũng có một nửa là dũng sĩ Đồ Lỗ Tộc.
Vua của thảo nguyên tuyên bố tập sát lệnh, đám người Vương Ngạo Phong đã chính thức trở thành công địch của tất cả các bộ tộc trên đại thảo nguyên.
Trong danh sách cũng có đám người Đường Tiểu Đông. Tuy nhiên, hắn cùng người của mình không ngờ biến mất một đoạn thời gian, rất có khả năng đã quay về Trung Nguyên.
Dù sao đi nữa, lực chú ý của các bộ tộc đều đặt trên người Vương Ngạo Phong, mà quên mất Đường Tiểu Đông.
Vương Ngạo Phong ở bên ngoài hứng chịu sóng gió, Đường Tiểu Đông mừng rõ trốn ở trong rừng rậm, vùi đầu chế tạo hỏa khí, mỗi ngày phái ra mấy tiểu đội, ngoại trừ tìm hiểu tình hình tình báo, còn tiện thể mua thực vật, cùng các loại tài liệu chế tác thổ lôi…
Đám người Tần Thiên Bảo vẫn không có nửa điểm tin tức. Điều này làm cho Đường Tiểu Đông chờ đợi mấy ngày trở nên lo lắng.
Người mặc dù nhàn nhã thong dong, nhưng cũng có một chút phiền muộn, rắc rối.
Nhiều ngày không tắm rửa, trên người đều có một cỗ mùi lạ. Nam nhân còn có thể qua loa, nhưng Lôi Mị, Phượng Cô Cô và Ngả Cổ Lệ thì đều có
Nữ nhân trời sinh ưa sạch sẽ, một ngày một đêm không tắm đã khó chịu muốn chết.
Tuy nhiên, trong thời kỳ đặc biệt, hơn nữa các nàng là người trong giang hồ, mới bước chân vào giang hồ, màn trời chiếu đất đã quen, cá biệt một ngày không tẩy rửa cũng coi như bình thường. Nhưng liên tiếp vài ngày, vậy cũng không thể chịu nổi.
Đã nghỉ ngơi đến độ có chút lười biếng, cũng nên đi ra ngoài hoạt động gân cốt một chút.
Trong rừng cất giấu rất nhiều hỏa khí, Đường Tiểu Đông cho những hỏa khí này vào những bao vải dầu không thấm nước, phân ra giấu ở hai nơi gần nhau trong rừng tậm, sau đó lên đường đi vượt qua sông băng.
Trên đường thỉnh thoảng có vài người các bộ tộc đang đi bộ, không biết là cơ sở ngầm của thần thánh phương nào. Để đảm bảo hành tung ẩn mật, bất kể là cơ sở ngầm của ai, cũng không quản có thực sự là cơ sở ngầm hay không, đám thiếu niên lãnh huyết phụ trách đi trước trinh sát mở đường, đều giết hết, ném thi thể vào trong bụi cỏ.
Nhớ lại ngọn núi trước kia bọn họ cắm trại, phía sau còn có một tòa núi nhỏ, trên núi có một dòng suối trong suốt. Mục tiêu lần này chính là nơi đó, trước tiên giải quyết vấn đề tắm rửa rồi tính tiếp.
Dạo một vòng lớn, cuối cùng cũng tới nơi. Ngọn núi đối diện, nơi đã từng cháy đen một khoảng, có chỗ đã bắt đầu mọc lên những vạt cỏ nhỏ xanh nhạt.
Một trận đại hỏa, tựa hồ toàn bộ thực vật, sinh vật xung quanh đều bị tiêu hủy. Cũng may, đúng lúc gặp trời mưa to, bằng không, không biết còn cháy tới bao lâu nữa.
Đại hỏa không tràn tới ngọn núi này, rừng cây vẫn xanh mướt, vừa vặn che đi ánh nắng quái ác.
Mọi người tản ra bốn phía cảnh giới, Lôi Mị cùng tam nữ xuống suối tắm rửa, sau đó những người còn lại cũng thay phiên nhau tắm.
Qua nhiều ngày không tắm, ngâm mình dưới dòng suối trong mát, thực sự là sảng khoái không cách nào diễn tả được.
Giặt hết y phục bẩn, đang chuẩn bị lên đường trở về, thình lình mọi người nghe trước núi mơ hồ truyền đến từng đợt tiếng rống giết.
Phía trước núi có một đội nhân mã đang đánh giết.
Từ thanh âm phân tích, chính là nơi lúc trước bọn họ cắm trại. Nơi đó dễ thủ khó công. Người có thể lựa chọn nơi đó phòng thủ, rõ ràng là vừa mới tới.
Mọi người kéo chiến mã vào trong rừng cây ẩn giấu, để lại một vài người trô giữ đề phòng, Đường Tiểu Đông mang theo vũ khí tiến lên.
Đội của Tần Thiên Bảo vẫn không có tin tức, cũng không thấy bọn họ để lại ám hiệu liên lạc gì, mọi người vẫn rất lo lắng.
Nói không chừng đây chính là bọn họ đang đánh nhau với người của bộ tộc.
Mới đến giữa sườn núi, thình lình nghe xa xa truyền đến tiếng gót sắt ù ù. Nhìn bụi đất cuộn lên, tựa hồ có một đại đội thiết kỵ đang phi tới nơi này.
Không cần đoán, đây chắc chắc là thiết kỵ của bộ tộc trên thảo nguyên.
Mọi người vội vàng nằm úp sấp phục xuống, ra hiệu với người dưới chân núi, ý bảo mọi người canh giữ ở phía dưới, mau rút lui vào sâu trong rừng rậm.
Rất nhanh, tiếng gót sắt đã biến mất. Một đoàn người đông nghịt xuất hiện ở thung lũng, đang lùng sục về phía đám người Đường Tiểu Đông.
Xem ra là muốn tập kích người trên núi từ phía sau.
Không biết đám người trấn giữ ở trên núi có phải đội của Tần Thiên Bảo hay không?
…
Thấy rõ trang phục của binh sĩ bộ tộc này, Đường Tiểu Đông hít vào một hơi khí lạnh.
Là quân Huyết Lang Đột Kỵ và Phi Hổ Thiết Kỵ, là đội quân thủ hạ tinh nhuệ nhất của Tây Đột Quyết Đột Lợi Khả Hãn. Mỗi một binh sĩ đều là lão chiến sĩ thân trải trăm trận, là dũng sĩ của các bộ tộc tinh tuyển ra.
Những binh sĩ này thuần một màu áo giáp đen, đầu đội miếng hộ tâm, chính là dấu hiệu lớn nhất của Phi Hổ Thiết Kỵ, khiến người khác vừa nhìn liền nhận ra ngay.
Phu phụ Thạch Sùng Vũ đều là người địa phương sinh trưởng ở đây, trước khi hắn tiến vào đại thảo nguyên cũng đã từng lưu ý qua với hắn.
Binh sĩ Phi Hổ Thiết Kỵ cầm các loại vũ khí thuẫn mỏng, loan đao, cung cấp tốc bò lên trên. Mấy trăm người cùng bò lên một lượt mà không phát ra một chút âm thanh, đủ thấy được huấn luyện tốt thế nào.
Đường Tiểu Đông rất muốn nhìn một chút xem người đang chiến đấu ở bên trên có phải là đội của Tần Thiên Bảo hay không. Tuy nhiên lại sợ gây ra động tĩnh khiến đám binh sĩ Phi Hổ Thiết Kỵ đang bò phía trên phát giác.
Dù sao đi nữa cũng khó tránh khỏi phải đợi chờ một hồi, mọi người nấp vào trong bụi cỏ hoặc ẩn phía sau tảng đá, chuẩn bị sẵn hỏa khí mang theo có thể tùy thời phóng ra.
May là ngọn núi này không bị trận đại hỏa kia lan đến, vẫn còn nhiều cây lớn xanh mướt, bằng không cũng không thể nấp vào những cây cỏ đã bị cháy thành tro bụi kia.
Binh sĩ Phi Hổ Thiết Kỵ đại thể đã bò lên tới giữa sườn núi, mấy binh sĩ ở phía trước chợt thấy trong bụi cỏ trên cao chợt bốc lên từng sợi khói trắng, đều không khỏi giật mình.
Người còn chưa kịp có phản ứng, từng trận tiếng rít xé rách không khí đột nhiên vang lên. Đỉnh đầu đau nhức làm bọn chúng kinh hãi bừng tỉnh, nhịn không được phát ra tiếng kêu thảm kinh thiên động địa.
Đồng bạn đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm tê tâm liệt phế, các binh sĩ đang bò tới giữa sườn núi đều không khỏi giật mình.
- Xảy ra chuyện gì?
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, toàn bộ ánh mắt đều dồn về phía đội quan quân.
- Trên núi có phục binh!
Đội quân đầu lĩnh phản ứng cũng không chậm, vội rút đại đao, đang muốn thét ra lệnh binh sĩ thủ hạ xung phong, đột nhiên trên núi lăn xuống hơn mười tảng lớn đen ngòm, còn tỏa ra khói trắng cùng tiếng xuy xuy.
Một tảng đen ngòm trong đó lăn tới trước mặt hắn.
Tên quan quân lĩnh đội hét lớn một tiếng, loan đao trong tay hóa thành một đạo hàn mang, chuẩn xác bổ vào vật kia.
"Oanh!", một tiếng nổ rung trời vang lên, khói thuốc súng tràn ngập. Tên quan quân biến mất, hơn mười binh sĩ ở xung quanh kêu thảm một tiếng, như đống cỏ khô lăn xuống núi.
Rầm rầm rầm rầm…
Hơn mười tiếng nổ kinh thiên động địa hầu như đồng thời vang lên, cùng với vô số tiếng kêu thảm thiết thê lương. Vô số binh sĩ bị oanh tạc, huyết nhục văng tứ tán vô cùng thê thảm.
Đây là vũ khí gì mà lợi hại kinh khủng như vậy?
Tiếng nổ vang bên tai như tiếng sấm giữa trời quang. Thấy thảm trạng của chiến hữu thân thiết hàng ngày, đám chiến sĩ chưa bị oanh tạc sợ hãi đến mặt cắt không còn chút máu, kinh hồn táng đởm.
Lại một trận tiếng rít gió cấp tốc như xé rách không gian vang lên, không ít binh sĩ kêu thảm rồi ngã xuống.
- Có mai phục…
- Chúng ta trúng kế rồi…
- Ôi, cháy rồi! Chạy mau…
Hơn mười ngọn lửa ở các nơi đồng thời bốc lên, mau chóng tràn ra, khiến đ binh sĩ trốn chạy xung quanh bị đốt thành người lửa, chết thảm lăn xuống núi.
Dưới thung lũng, đám quan quân lớn tiếng hét to, ra lệnh cho cung thủ bắn chết những tên bị đốt đang giãy dụa kêu rên này.
Cung tiễn thủ rưng rưng bắn ra kình tiễn, giúp đỡ chiến hữu kết thúc sự thống khổ vô biên này.
Thống lĩnh đại nhân và mấy quan quân cao cấp ngồi xổm bên thi thể những người bị đốt lăn từ trên sườn núi xuống, nhìn thảm trạng thi thể huyết nhục không rõ, không khỏi rung mình một trận.
Đây là vũ khí gì? Lại có lực sát thương kinh khủng như vậy?
Mấy quan quân cao cấp cùng tụ lại một chỗ, đưa mắt nhìn nhau.
Trong rừng rậm hai bên trái phải bọn họ, đột nhiên tung lên mấy tảng lớn đen ngòm, tỏa ra khói trắng cùng tiếng "xuy xuy", rơi xuống bên cạnh bọn họ.
Phản ứng bản năng của đám quan quân là rút bội đao.
Phản ứng của bọn họ rất nhanh. Từ tốc độ bọn họ rút loan đao ra khỏi vỏ đều có thể thấy là cao thủ nhất lưu. Đáng tiếc bọn họ không biết những vật lớn tỏa ra khói trắng này là cái gì.
Rầm rầm oanh…
Lại những tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, cùng với đó là tiếng kêu thảm tê tâm liệt phế…
Khói bụi tan hết, đám binh sĩ kinh hoàng thất thố phát hiện mấy quan trên của bọn họ đều không còn nữa, trên mặt đất chỉ còn lại tay đứt thịt nát.
- Thống lĩnh đại nhân đã chết…
Có người kinh hoảng hét rầm lên.
Thống lĩnh đại nhân của bọn họ văng tới một tảng đá cách đó không xa, cánh tay phải không còn, chân trái cũng không thấy đâu, chỉ còn lại một bên đầu, máu đỏ cùng não trắng thấm ướt một mảng lớn, khiến người khác nhìn vào phát buồn nôn.
Không biết là ai bỏ chạy đầu tiên, các binh sĩ còn lại cũng kêu lớn một tiếng, toàn bộ chạy hết.
Tuy những binh sĩ này là dũng sĩ thân trải trăm trận, nhưng địch nhân có vũ khí kinh khủng chưa từng thấy khiến bọn hắn tâm sợ mật run. Mấy quan quân lĩnh đội cũng đã chết hết toàn bộ, không còn ai chỉ huy, sĩ khí giảm xuống cực điểm. Không chạy lẽ nào ở đây chờ chết sao?
Đại hỏa hừng hực theo gió tràn ra xung quanh, đám người trông coi chiến mã giấu trong rừng rậm cũng bị lan đến, bất đắc dĩ phải mạo hiểm
Đánh bừa mà trúng, một quả thổ lôi bay trúng vào đám quan quân cao cấp của Phi Hổ Thiết Kỵ, binh sĩ không người chỉ huy liền lập tức giải tán.
Địch nhân bỏ chạy, khiến mọi người đang trốn trong rừng rậm liền cuống quít đuổi chiến mã ra, tránh khỏi đại hỏa.
Trên núi cũng là lửa cháy tận trời, khói đặc cuồn cuộn che hết mặt trời. Đám người Đường Tiểu Đông trên đỉnh núi cũng cuống quít lui lại, chạy tới ngọn núi đã bị cháy
sạch tụi lủi trước mặt.
Cứ mỗi bước đi, khói bụi trên mặt đất lại tung cao lên, khiến mọi người ho khan không ngớt.
Mới chạy tới giữa sườn núi, trên đỉnh núi đột nhiên hiện ra hơn mười người. Hơn mười tiếng rít lạnh lẽo sắc nhọn bắn về phía bọn họ.
Nhìn rõ những người đột nhiên xuất hiện trên đỉnh núi, đám người Đường Tiểu Đông đều cười ha ha. Tuy nhiên sau đó đều ho khan kịch liệt thẳng cho tới khi hai mắt đều trợn trắng.
Tro than bay khắp nơi, cười như vậy, há lại không hút đầy bụi vào trong phổi?
Bọn họ bị một cú thảm như vậy, mà đám người xuất hiện trên đỉnh núi so với họ còn thảm hại hơn. Khuôn mặt đen như đáy nồi, người da đen cũng không thể đen hơn, thảo nào đám người Đường Tiểu Đông cười đến khom lưng, chảy cả nước mắt.
- Ha ha ha… Vương Tam công tử… Ngươi… Ha ha ha…
Đường Tiểu Đông cười đến gập cả bụng, thắt lưng cong lại đến không thể dậy nổi.
Đám người Vương Ngạo Phong này quả thực là thê thảm, từ đầu đến chân không chỗ nào trắng, đương nhiên, ngoại trừ hai con mắt.
Hai gò má Vương Ngạo Phong giật giật, ôm quyền nói:
- Đa tạ, lại thiếu ngươi một nhân tình.
Hắn ở trên núi chỉ huy thủ hạ công kích đám chiến sĩ Đồ Lỗ Tộc đang leo lên, căn bản không nghĩ tới đây là một cái bẫy, thẳng đến khi phía sau núi truyền đến tiếng nổ kinh thiên động địa mới bừng tỉnh ngộ.