Đám khách nhân vừa nghỉ ngơi ăn uống trong nhà cỏ đều đồng loạt té lăn trên mặt đất bất tỉnh. Có nhiều người khi ngã xuống đụng trúng bàn làm hàng loạt bát đĩa rơi vỡ loảng xoảng. Thủ hạ của mình cũng ngã xuống hơn phân nửa, chỉ có mấy người vừa tiến vào chưa kịp ăn uống là còn tỉnh táo, nhưng cũng bị tràng cảnh trước mặt dọa cho choáng váng
"Tranh!" một tiếng, Thất Xích Thanh Phong của Công Tôn Diễm ra khỏi vỏ, dưới ánh dương quang lóe ra hàn mang lạnh lẽo kinh người.
Hai điếm tiểu nhị châm trà bưng thức ăn đột nhiên rút chủy thủ trong lòng ra, đồng thời xuất thủ.
Mấy tên thủ hạ của Công Tôn Diễm còn chưa kịp có phản ứng đã kêu thảm rồi ngã xuống hai người.
Hai điếm tiểu nhị kia sau khi xuất thủ giết chết hai người đối phương, lại tiếp tục công kích.
Năm thanh niên nam nữ vừa tiến vào kia cũng đồng thời rút kiếm tấn công.
Cùng lúc đó, một đám người bị mặt cầm vũ khí lợi hại trong tay đột nhiên từ bốn phía lao ra, bao vây toàn bộ nhà cỏ.
Công Tôn Diễm thối lui đến bên cạnh thủ hạ, cao giọng quát lên:
- Kết trận!
Năm tên thủ hạ còn sót lại đều rút ra vũ khí tùy thân, tạo thành một viên trận phòng ngự nhỏ.
Trong nhà cỏ, ba nam một nữ giáp công hai điếm tiểu nhị. Tiếng binh khí va chạm nhau vang lên lách cách.
Bốn đấu hai, hai điếm tiểu nhị mặc dù rất nhanh rơi vào thế hạ phong, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu thất bại, có thể thấy được thân thủ của hai người cực cao, đủ tư cách xem là
cao thủ nhất lưu giang hồ.
Lông mày nữ tử lan sam khẽ nhăn lại. Hai điếm tiểu nhị đã lợi hại như vậy, lão chưởng quỹ nhìn như đèn dầu sắp cạn kia chỉ e còn lợi hại gấp trăm lần.
Trong hắc điếm không thể có những người như vậy. Đám người này rõ ràng là đã bố trí mai phục ở đây, trước tiên dùng mê dược hạ gục đối phương, sau đó giết người cướp của.
Tội không thể dung thứ.
Nàng rút trường kiếm bên hông ra, thản nhiên nói:
- Phỉ muội, bảo vệ Hoa nhi!
Thiếu nữ đang giáp công hai điếm tiểu nhị đáp ứng một tiếng, lập tức rời khỏi vòng chiến, trường kiếm canh giữ bên người nữ đồng.
Đúng lúc này, thủ hạ của Công Tôn Diễm cũng bắt đầu giao tranh với đám người bịt mặt.
Vừa giao thủ lượt đầu liến khiến Công Tôn Diễm lấy làm kinh hãi. Những người bịt mặt này không giống cường đạo chuyên giết người cướp của. Thân thủ bọn chúng vô cùng cao minh, tuyệt đối là cao thủ nhất đẳng trên giang hồ
Mặc dù võ công hắn cao cường, lấy một địch ba vẫn có thể chiếm thượng phong, nhưng năm thủ hạ của hắn lại cực kỳ chật vật. Cũng may bọn họ kết thành viên trận phòng ngự, không lo hai mặt thọ địch, còn có thể chống đỡ thêm một thời gian nữa.
Trường kiếm của nữ tử lan sam lao tới, bức về phía chưởng quỹ.
Hai người bịt mặt song song quát một tiếng, đao kiếm đồng thời công tới.
Hàn mang lạnh lẽo chớp động kịch liệt, tiếng kêu rên thống khổ vang lên không ngớt.
Hàn mang lạnh lẽo đột nhiên biến mất. Hai tên bịt mặt đều giữ chặt yết hầu. Máu từ kẽ tay phun ra đầy mặt đất.
Sắc mặt chưởng quầy đột nhiên biến đổi. Trước mắt hắn hiện ra tia sáng lạnh lẽo khiếp người.
Nữ tử lan sam một chiêu giết chết hai gã hảo thủ, kiếm pháp cao siêu và thủ đoạn âm lãnh khiến mọi người có mặt đều biến sắc.
Công Tôn Diễm lấy một địch mấy người vẫn đang chiếm thượng phong, chỉ là muốn trong khoảng thời gian ngắn đánh chết một người cũng là rất khó.
Trong lúc giao tranh hắn vẫn chú ý quan sát bốn phía, kiếm pháp thần kỳ của nữ tử lan sam khiến hắn vừa mừng vừa sợ.
Tuổi còn trẻ như vậy đã có được thân thủ siêu tuyệt bậc ấy khiến hắn thán phục không ngớt. Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
Có nàng xuất thủ tương trợ, đám người bịt mặt này căn bản không đáng lo.
Một kiếm của nữ tử lan sam vô cùng kỳ diệu. Mấy người bịt mặt cầm kiếm bức lại phía nàng, trong mắt lộ ra thần tình bi phẫn, còn ẩn chứa một tia sợ hãi.
- Lui!
Cánh tay khô gầy của lão chưởng quỹ bỗng nhiên run lên, không biết từ khi nào đã xuất ra một cây nhuyễn tiên đen sẫm như độc xà, quấn lên chiếc cổ trắng ngần của nữ tử lan sam.
Nữ tử lan sam yêu kiều quát một tiếng, trường kiếm trong tay vẽ ra một đóa hoa hồng, điểm lên đầu nhuyễn tiên vô cùng chuẩn xác, phát ra thanh âm va chạm cực kỳ quái dị.
Nhuyễn tiên giống như bị một lực lượng vô hình cường đại đánh trúng, kêu một tiếng bắn ngược trở lại, vòng về lão chưởng quỹ.
Lão chưởng quỹ hú lên quái dị, thân thể mau chóng lui lại, mới hóa giải được lực lượng phản kích hung ác độc địa này.
Nét mặt già nua của hắn lập tức trở nên rất khó coi, hú lên quhuyễn tiên trong tay đột nhiên run rẩy kịch liệt, tạo nên một vòng xoáy đen ngòm, như nước lũ hung ác độc địa, cuồn cuộn lao về phía nữ tử lan sam.
Theo tiếng hú quái dị kia của hắn, đám người bịt mặt vốn đang bao vây ở bên ngoài ôm lấy thi thể của đồng bạn, vội vã lao vào trong rừng rậm phía sau.
Đám người bịt mặt bên này cũng vừa đánh vừa lui, từng bước hướng về phía cánh rừng rậm kia.
Công Tôn Diễm chiếm hết thượng phong há lại có thể dễ dàng buông tay như vậy? Hắn còn muốn bắt sống vài tên mà ép hỏi khẩu cung.
Công Tôn Diễm lập tức quát lớn một tiếng, Thanh Phong Thất Xích trong tay lóe ra kiếm quang đầy trời, tầng tầng lớp lớp đánh về phía đám người bịt mặt.
Trong đó một người bịt mặt bướng bỉnh bất chấp yết hầu đang bị mũi kiếm đâm tới, vẫn quát lên một tiếng, hai tay vung đao, hung ác độc địa lao tới, muốn liều mạng đồng quy vu tận.
Công Tôn Diễm đương nhiên không muốn lấy mạng đổi mạng, chỉ có thể biến chiêu.
Người bịt mặt dũng mãnh kia giúp đồng bọn tranh thủ được chút thời gian, đợi bọn họ rời khỏi vòng chiến lập tức móc ám khí từ trong người phóng ra.
Những ám khí này có đủ loạn, có đồng tiền lớn, có phi đao, hoa mai phiêu, cương châm v.v… Đều là các loại ám khí thông dụng, đã là người giang hồ ai cũng có thể dùng, căn bản là không có khả năng tra ra nguồn gốc. Từ đó có thể thấy được những người bịt mặt này đã suy tính vô cùng cẩn thận, cực lực che giấu thân phận.
Khắp bầu trời đều là ám khí, mặc dù một kiếm của Công Tôn Diễm đã đâm bị thương người bịt mặt, nhưng muốn cầm chân hắn cũng không dám mạo hiểm, chỉ có thể lui ra phía sau, trường kiếm trong tay hóa thành tầng tầng lớp lớp kiếm quang, bảo vệ trên dưới toàn thân.
Người bịt mặt này nâng đồng bạn dậy, lui lại, lại ném ra một nắm ám khí loạn xạ, ngăn trở đám người Công Tôn Diễm.
Nữ tử lan sam giao thủ mấy chiêu cùng lão chưởng quỹ, yêu kiều quát lên một tiếng, đâm ra một kiếm.
Trường kiếm đâm ra với một góc độ khó có thể tưởng tượng được. Lão chưởng quỹ kêu lên đau đớn, lão đảo lui lại phía sau.